Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

初恋.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

«Loving can hurt, loving can hurt sometimes, but it's the only thing that I know. When it gets hard, you know it can get hard sometimes, it is the only thing that makes us feel alive.»
|Photograph_Ed Sheeran|

Hôm nay tại Massachusetts là một ngày nắng đẹp, cực đẹp, bầu trời trong veo và thời tiết lại vô cùng rực rỡ. May mắn thật!
Giữa một ngày nắng đẹp, bên tai lại vang lên một bản nhạc đẹp, tôi cũng vừa có một đoạn kí ức đẹp để nhớ lại.

"Bài hát này, chẳng phải anh cũng đã từng rất thích sao,
Gray?"

Có những đoạn kí ức, chưa từng bao giờ là trọn vẹn, nhưng lại rất đẹp, rất dịu ngọt, rất lưu luyến, không chút tiếc nuối, không chút hối hận. Để đến rất lâu sau này, mỗi khi ngẫm lại, cảm xúc lại rất đong đầy, rất trọn vẹn.
Lucy tôi cũng đã có được cho mình một đoạn kí ức như thế, một đoạn kí ức mang tên "Hatsukoi"(Mối tình đầu), và nó bắt đầu với một cái tên

"Gray Fullbuster".

1.Đơn phương anh.
Năm ấy, khi tôi vừa bước sang cái tuổi mười ba ương ngạnh của bản thân, tôi đã gặp anh. Như có người đã từng nói rằng,

"Trong cuộc sống, bạn nhất định sẽ gặp một người.
Anh ấy sẽ phá vỡ nguyên tắc của bạn,
thay đổi thói quen của bạn,
và trở thành ngoại lệ của bạn."
|Ai rồi cũng phải đi_Rainy Nguyễn|

Anh. Gray Fullbuster. Chính là ngoại lệ của tôi. Lucy Heartfilia. Một cô gái với nhiều nguyên tắc và luật lệ hà khắc để ràng buộc bản thân. Một cô nàng khá "đỏng đảnh" và thích "làm giá".

Đó là một buổi giao mùa thong thả, khi khí trời thong thả chuyển mình sang xuân và chúng tôi thong thả đợi kì nghỉ xuân của mình sau bài kiểm tra cuối kì, anh đã chuyển đến lớp chúng tôi.

"Mình là Gray Fullbuster. Mong được các bạn giúp đỡ."

Và nguyên tắc đầu tiên của tôi bị phá vỡ.

1-tiếng sét ái tình là một thứ xa xỉ và vô lý.

Một chàng trai xinh đẹp cùng làn da trắng xứ, chất giọng như nghe cứ như rót mật vào tai, đôi mắt sẫm màu sâu thẳm, bí ẩn, và ôi, cả phong thái lạnh lùng kiêu hãnh kia nữa chứ.

"Đoàng!!!"-Tôi bỗng thấy một tôi rất lạ!

Một tôi bỗng biết ngại ngùng trước mọi cử chỉ từ một người con trai, một tôi bỗng tò mò và thích thú với một người con trai, một tôi bỗng cứ len lén quan sát một người con trai trong các giờ học, một tôi bỗng thường ra vào trang mạng xã hội của một người con trai nhưng lại chẳng dám gửi lời mời kết bạn, một tôi đôi lúc trong vô thức lại lia mắt đến vị trí của một người con trai, một tôi đôi lúc lại biết mộng mơ về "ngôi nhà hoa hồng và những đứa trẻ", một tôi đang có những rung động đầu đời trước một người con trai... hay nói đúng hơn,

một tôi kì lạ đã "đổ đứ đừ" trước một anh lạnh lùng. Ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng anh vốn chẳng đơn giản chỉ dừng lại với một nguyên tắc cỏn con đó, sáu tháng sau và tôi đã tiếp tục phá vỡ nguyên tắc thứ hai của mình.

2-cuộc đời này sẽ chẳng bao giờ có chuyện ngược ngạo như "cọc đi tìm trâu" bao giờ cả!

Đừng hỏi tôi vì sao lại có cái nguyên tắc cổ hũ như thế này, tất cả đều là tại bộ phim truyền hình bà ngoại cho tôi coi cả.~mấy cô nàng tỏ tình trước ấy, thường (trong phim) bị phũ thê thảm lắm!

Bạn biết đấy, trong những hội chị em bạn dì thì chủ đề nào thường được bàn tới nhất vào cái tuổi mười bốn ấy? Phải, "các chàng trai"! Và vâng, trong một lần, khi tôi cùng Erza, Levy và Cana đang họp "hội bàn tròn" với nhau về vấn đề "tình yêu học đường-bạn đã từng trải chưa?", tôi đã lỡ lời.
Thật sự thì cũng không hẳn là lỡ lời, chủ đích của tôi lúc đó thật sự là nói ra cho họ biết để nhẹ lòng hơn và có thể xin họ một chút ý kiến về câu chuyện đơn phương này. Bởi có thể bạn chưa hay nhưng tôi và anh vào lúc ấy, thật sự chưa từng có một cuộc đối thoại nào quá năm phút đồng hồ cả!
Tình cảm của tôi dành cho anh cứ hệt như cái cách các cô fangirl yêu những "oppa-hàn-xẻng" của họ ấy. Yêu xa và chẳng bao giờ mong đợi hồi đáp.
Cứ ngỡ đâu cả hội đấy toàn những "cao thủ tình trường", bởi họ đã đều trải qua ít nhất một mối tình mà-trừ Levy mọt sách yêu quý của tôi ra, nhưng tôi đã lầm! Lầm hoàn toàn! Kể cả Erza, cô bạn mà tôi tin tưởng nhất về những chuyện yêu đương nam nữ, cũng hoàn toàn chẳng hề có khả năng làm "quân sư quạt mo", "quạt giấy" gì cả!
Nhưng!
Hội đó toàn những đứa có bộ-não-cơ-hội cả, bọn chúng cứ lấy việc ấy ra để bắt nạt tôi mãi! Và rồi thông tin cứ thế mà chảy, chảy ra róc rách, róc rách.
Cho tới một ngày nó đã đến được tai của... cô bạn ngồi bàn trên anh, Lisanna Strauss. Đã thế cô bạn này còn vốn là một người với cùng hòa đồng và năng động, vô cùng muốn thay tôi mà mở lời trước với anh, "hộ" tôi?
Thực ra thì cô bạn này, tôi biết, hoàn toàn vốn chỉ có ý tốt muốn giúp tôi cả, nhưng chỉ là không biết giúp đúng cách thôi.
Trước việc có quá nhiều người biết như thế, áp lực đặt lên tôi càng ngày càng lớn, vì ai mà biết được anh có thể hay lúc nào cơ chứ? Và tôi cực ghét việc nhờ một ai đó làm việc của mình hộ mình, đặc biệt là những vấn đề tình cảm cá nhân như thế này nữa chứ! Thế nên.

Tôi đã nhắn tin cho anh, một tin nhắn vỏn vẹn ba chữ, nhưng tôi mất tận cả ngày trời để lấy can đảm.

"I like you."

Lẽ ra lúc ấy tôi đã phải trông thấy một tôi rất ngu muội chứ. Nhưng làm sao mà những kẻ ngủ muội lại nhận ra mình ngu muội được kia chứ.

Rồi thì câu trả lời của anh cũng đến, ngay ngày hôm sau.

một sự im lặng, tuyệt nhiên im lặng.

Cứ ngỡ đâu anh là vì không muốn tôi phải đau lòng khi nhận được câu trả lời quá thẳng thắn, để sự im lặng là lời từ chối ngọt ngào và dịu dàng nhất, giữ chuyện này là một bí mật nho nhỏ của chúng tôi. Nhưng không.

Anh đã là một thằng tồi! Tồi hơn tôi nghĩ rất nhiều!

Sự im lặng của anh, tất cả chỉ là vì, thứ tình cảm ấy của tôi, anh không cần và anh không đủ bận tâm để trả lời nó. Anh đã là một kẻ thô lỗ, một tên đốn mạ, chà đạp lên mối tình đầu mong manh của một cô gái nhỏ, nhút nhát cùng lớp.
Một cô gái khá "đỏng đảnh" và thích "làm giá" chỉ vì quá sợ hãi trước những thương tổn.

Và đó là khi nguyên tắc bậc nhất của tôi bị anh đạp đổ hoàn toàn.

3-một Lucy kiêu kì và xinh đẹp sẽ tuyệt đối chẳng bao giờ yêu thảm hại một chàng trai từ chối tình cảm của cô.

Tôi giận dữ, tôi đau lòng và rồi tôi thảm hại.

Giận dữ trước hành động thô lỗ và tàn nhẫn của anh, đau lòng trước sự thật rằng tình đầu của mình bị người ta xem như cỏ rác, tôi đã mắng anh xối xả bằng những dòng tin nhắn. Dài có, ngắn có, triết lý có, lăng mạ có, so sánh có, ẩn dụ có, liệt kê có, "lên mặt giọng mẹ dạy đời con người ta" có, và thảm hại? Có.
Tôi sau cùng cũng chỉ là khóc lóc thảm hại kể lể như để níu lại chút tình cảm của anh, kẻ đã nhẫn tâm chà đạp lên mối tình đầu mong manh của bản thân như thể đó chỉ là chút cỏ rác ven đường mắc vào chân mình.

Và rồi sau đó, rất lâu sau đó, khi những ồn ào về tôi và anh tạm lắng xuống, tôi lại tiếp tục, lặng lẽ và thảm hại yêu anh. À không,

là đơn phương anh.

Tôi vẫn tiếp tục len lén nhìn anh vào mỗi giờ học, len lén mò vào trang mạng xã hội của mà mình chưa từng dám gửi lời mời kết bạn nhưng chẳng thể tìm thấy nữa, len lén nghĩ về anh và nghĩ về mình rồi lại tự ti đến đau lòng, len lén khóc lóc với bản thân trong thầm lặng với hy vọng những thương tổn rồi cũng sẽ lành thôi, len lén mong đợi một liều thần dược quên lãng từ thời gian.
Năm đó khi mười bốn, tôi lại được thấy một tôi rất khác.

Một tôi len lén và thảm hại.

2.Yêu anh.

Và như người ta thường nói, thời gian sẽ chữa lành tất cả, tôi đã học được cách quên anh.

Năm ấy ở tuổi mười lăm, tôi đã phải đối mặt với một thứ cực kì đáng sợ, thậm chí ghê gớm hơn cả thi đại học, thi chuyển cấp!
Ngoài những áp lực về điểm số, về thành tích, nguyện vọng như bao học sinh khác, lớp tôi lại có thêm một áp lực khác đặt trên vai mình-"lớp chuyên", và dưới tất cả những áp lực đó, tôi buộc phải quên anh. Sau cùng thì học tập vẫn là trên hết mà!

Nhưng năm đó, dù đã cố gắng hết sức, tôi vẫn không đậu vào được ngôi trường mình mong mỏi. Tất cả những bạn thân của tôi, Erza, Cana và Levy đều đậu cả, vậy là tôi bỗng lẻ loi.
Và chẳng hiểu vì sao, anh cũng vậy. Chúng tôi lại bỗng chung lớp với nhau, một lần nữa!

Tôi chọn ngồi kế anh, không một chút ngần ngại. Vì vốn dĩ chuyện đó lúc ấy trong tôi đã là dĩ vãng mất rồi, ba năm "cảm nắng" một người đã là quá nhiều, và tôi cũng đủ bao dung để hiểu cho sự bốc đồng của những đứa con trai lớp bảy. Với cả trong lớp mới này, tôi chỉ biết có mỗi anh, bạn học cũ duy nhất cùng tôi rớt nguyện vọng chuyên.

Như một lẽ đương nhiên, tôi là kẻ bắt chuyện trước, anh vẫn khá lạnh lùng thời gian đầu, nhưng rồi bơ vơ quá, anh cũng bắt đầu nói nhiều hơn. Cuối cùng, sau một tháng, chúng tôi thân nhau luôn.

"Gray này~ Giờ tao mới thấy Erza nói chí lý, thiệt ra mày cũng chẳng tệ lắm, thích mày cũng không phải một quyết định tồi. Chắc tại lúc đó tao tấn công dồn dập quá nên mày chưa kịp thông não để chọn câu trả lời phù hợp đúng không?"

"Ừ, giờ mày mới nhận ra sao! Thứ con gái con đứa gì dữ như c~hó! Bữa đó mà tao vô tình gặp mày ngoài đường chắc mày nhai đầu tao luôn rồi quá!"

"Chứ sao nữa! Số mày còn tốt chán đấy con ạ! Mà phải công nhận một điều là hồi đó tao với mày trẩu thật!"

"Chứ giờ mày khác gì mà bày đặt hồi đó? Lùn vẫn lùn, mập vẫn mập, và đương nhiên trâu thì vẫn trẩu thôi!"

"Mày ngon lắm Gray ạ! Được! Bà trẩu lắm! Vậy nên mai bà không bao mày trà sữa nữa nhé!"

"Ê! Con c~hó, chơi lật lọng hả mậy! Công sức tao «bão não» để thông cái não tàn của mày mà mày láo toét thế đó hả?"

"Ừm, thì tao trẩu và tao não tàn nên tao thích lật lọng vậy đó, được không?"

Reng~reng~reng

"Thôi vào học nhanh không trễ!"

"Ê còn ly trà sữa của tao thì sao con kia?! Lucy?! Con c~hó! Mày đứng lại coi!"

Rồi thì bỗng một hôm nọ, khi hôm ấy trời nhẹ lên cao, tôi buồn chẳng biết vì sao tôi buồn, tôi nằm dài trên mặt bàn và ngước mắt lên ngắm anh đang chăm chỉ làm bài.

"Ê Gray, hồi đó mày có bỏ bùa tao không? Vì lẽ gì tao lại cảm nắng mày được tới những ba năm nhỉ?"

"Tại mày ngu thôi. Vậy giờ mày còn cảm nắng tao hết?"

"Đương nhiên là hết rồi man! Tao khôn ra rồi!"

"Vậy sao? Tao thấy mày con ngu chán ra! Chơi với mày riết tao cũng bị ngu ra nè."

Tôi ngớ ra. Câu nói của nó có ý gì đây? Sỉ nhục tôi hay tỏ tình vậy trời?

"Hiểu gì không?"

"Mày đang sỉ nhục bà đấy hả con c~hó! Đương nhiên là..."

"Thấy chưa, rõ ràng là mày còn ngu chán ra! Thôi để tao nói thẳng ra cho mày hiểu luôn cho rồi!"

"Tao thích mày ấy! Mày còn cảm nắng tao không?"

"Thôi cứ từ từ nghĩ ngợi đi, nhìn mặt mày đần quá rồi đó!"

"Tỉnh lại! Tỉnh lại đi con gái! Bố biết là mới được trai đẹp tỏ tình thì nó có hơi quá tải cho bộ não nhỏ bé của mày, nhưng chẳng phải bố đã rất nhân từ cho mày về nhà suy nghĩ rồi sao? Làm ơn cất cái bản mặt đần thối đó đi hộ bố cái!"

Đấy! Mới giây trước, trước mặt tôi còn là một soái cả ngôn tình cao lãnh bá đạo, vậy mà giờ, chỉ còn mỗi cái thằng bạn c~hó mà ngày nào cũng gặp đến là chán. Thôi thì nể tình là bạn thân mười tám tháng và ba năm đơn phương, Lucy tôi sẽ tạm cân nhắc đề nghị này.
Đương nhiên, không thể nhanh như Ariana Grande hủy show, tôi mất tận ba ngày để cân nhắc mọi thứ, nhưng sau cùng thì lý trí vẫn không thể thắng nổi con tim, tôi và anh bắt đầu hẹn hò.

#gọi_một_tiếng_anh_xem_nào

"Lucy! Mày định xưng hô như thế này kể cả khi chúng ta «đang» hẹn hò ấy hả?"

"Chứ mày muốn sao? Chẳng nhẽ lại cái kiểu sến_súa_chảy_nước «vợ vợ chồng chồng» như mấy đứa não tàn lớp bên cạnh?"

"Thì ít nhất cũng phải được mấy tiếng «anh em» cho nó tình cảm chứ con c~hó?"

"Eww! Mày học đâu ra cái văn hoá giao tiếp sến súa đó vậy?"

"Sến súa cái đầu mày ấy! Cái thứ con gái thô thiển, có đứa con gái nào xưng hô với bạn trai của nó kiểu mày không, «mày ơi, tao thích mày.»? Hai đứa đang hẹn hò mà người ngoài nhìn vào cứ nghĩ chắc tao bị mày cho vào bro-zone ấy!"

"Thì. Nhưng mà nói chuyện kiểu đó nghe dị lắm ba! Với cả tao sinh trước mày ấy!"

"Thì đã sao, hai đứa mình đồng niên con c~hó ơi, mày cứ thử kêu tao một tiếng «anh» xem nào, chết ai đâu mà lo chứ?"

"À...ờm...Anh này, đừng bắt em làm mấy chuyện sến súa kinh dị này chứ! Em..."

"Thôi thôi! Đủ rồi! Đủ rồi! Hai đứa mình cứ như bình thường đi! Bình thường đi! Tao thiệt không chịu nổi cái thể loại sến_súa_ứa_gan này!"

"Thôi mà anh!~ Em thấy thế này cũng được mà!~"

"Mày tin bố cho mày ăn đấm không Lucy! Dẹp ngay dùm tao cái kiểu sến súa ấy đi nhé!"

"Được rồi! Dẹp thì dẹp, làm gì dữ vậy ba. Chẳng phải mày bày trò này trước sao, Lucy tao chỉ hưởng ứng thôi mà!"

#siêu_năng_lượng_từ_saccarozơ

"Mệt sao Lucy?"

"Ừm. Não tao nó «bão hoà» rồi nhưng mà thầy Lý, cô Hoá và cả cô Toán cứ nhất thiết bảo hôm nay kiểm tra, nên tao đang cố gắng hết sức để lê lết với điểm số, nên dự đoán trước mắt là tao sắp có ba bài kiểm tra siêu fail đầu năm rồi."

"Nè. Cho mày đó. Ăn đi cho bớt ngu!"

"Này! Mày đang muốn giúp tao hay sỉ nhục tao thế hả?"

"Cả hai không được à?"

"Thứ bạn trai như qu*n què! Mà sao cho có cục kẹo thế? Một cục chút xíu này làm được gì?"

"Thì cứ ăn đi rồi tao bảo cho mà hay! Cứ mỗi một gam saccarozo trong viên kẹo «bé xíu» mà mày đang nhai đó cung cấp cho mày tới tận 3,94kcal lận đấy, vị chi ra là hiện mày đang hấp thụ vào cơ thể cỡ khoảng 40-50kcal, tương đương với năng lượng cho 500m chạy bộ đấy con gái à."

"Thôi mệt! Nhức đầu! Cục kẹo thì chỉ đơn giản là cục kẹo thôi! Xin lỗi mày, bố không học ban tự nhiên nhé! Đừng lôi hoá học, sinh học gì đó vào đây nói chuyện với bố, ok?"

"Thứ tầm thường. Đây là kiến thức cơ bản về thế giới đấy con gái! Học dần đi là vừa. Học mấy cái nhạt nhẽo trong sách giáo khoa cho lắm vào rồi thiếu kiến thức xã hội, không có tao rồi mày định sống sao?"

"Thì từ từ ba. Rồi tao cũng sẽ thẩm thấu được mấy cái đó mà. Với cả sắp thi đại học tới nơi rồi kìa, không lo mà ôm sách giáo khoa là «tèo» như chơi đấy nhé con giai."

"Làm ơn Lucy, bớt thức khuya lại, bớt học phụ đạo lại, bớt dính lấy quyển sách giáo khoa lại và bớt học hành như thể hành xác mình đi, bớt cho tao một mối lo đi được có không? Mày nên nhớ, đại học chỉ là một giấc mơ thôi, không phải con đường duy nhất dẫn đến thành công đâu."

"Ừm. Biết rồi mà."

#mưa_và_sự_ngọt_ngào_của_nó

"Nhanh lên đi Gray! Trời sắp mưa rồi kìa!"

"Biết rồi ba! Tao chạy xe đạp chứ có phải xe máy đâu mà mày đòi tốc độ 40km/h, như thế này là nhanh hết mức rồi đó!"

"Thì cố thêm xíu nữa đi mà! Mày muốn bọn con trai khác được mãn_nhãn với chiếc sơ mi ướt sũng của bạn gái mày sao?"

"Tụi nó mà dám! Tao cho từng thằng về với cát bụi hết!"

à quên, Gray nó là đàn anh của trường, vì cái đai đen Judo gì đó của nó ấy.

"Á! Gray à! Hôm nay tao không đem áo mưa đâu đó! Mưa kiểu này vào lớp chắc tao chết cóng mất!"

"Nép sát vào đi, tao chắn bớt cho!"

mưa khi ấy, không quá lớn, nhẹ nhàng và lất phất, nhưng đủ để làm áo tôi mang hơi ẩm se se hứa hẹn sẽ mang đến một cơn cảm xoàng, nhưng đủ làm tôi lao đao. Gray hiểu sức đề kháng của tôi lúc ấy đang xuống dốc không phanh vì sự nghiệp học tập để vào cho bằng được một trong những trường đại học hàng đầu Mỹ, MIT của bản thân , khiến anh cứ thế càng ngày càng bao bọc tôi hơn. ngày hôm đó cũng vậy, anh đã để tôi nép vào tấm lưng ấm áp ấy tránh cơn mưa dịu dàng kia.

cả bầu trời của tôi khi ấy thu gọn lại chỉ còn bờ vai rộng và tấm lưng vững chãi từ anh, trong lòng tôi hạnh phúc ngọt ngào cùng ấm áp cứ như muốn tràn cả ra ngoài, nhuộm hồng luôn cả cơn mưa xám xịt kia.

quãng đường đến lớp học phụ dạo của chúng tôi không quá xa, nhưng ngày hôm ấy, tôi bỗng thấy nó sao dài thế, cứ ngỡ như tôi đã được anh bao bọc như thế cả đời rồi ấy. có anh là một phần của thanh xuân này quả thật rất tuyệt.

Nhưng rồi như tất cả mọi thứ đẹp đẽ khác trên đời, mối tình đầu ấy của tôi, rồi cũng đi đến hồi kết. Một hồi kết tuy không trọn vẹn, nhưng đủ lý do để tôi hài lòng với nó. Anh đã thương một người con gái khác.

"Ê, Juvia, chị có thể cho Lucy mượn áo khoác được không?"

"Mày xưng hô với đàn chị hơn mày hai tuổi mà thế đó hả Gray! Láo toét riết quen thói à! Nè, đừng để bị cảm nhé Lucy, thời điểm giờ sức khỏe là quan trọng lắm ấy."

"Dạ, em cảm ơn chị ạ!"

3.Mất anh.

Chị ấy đến rất khẽ, nhẹ nhàng và ngọt ngào như một cơn mưa phùn mỗi giao mùa.

Năm ấy cả tôi và anh cùng đăng kí tham gia những câu lạc bộ của trường, với mục đích cao cả là làm đẹp CV của mình, cho cơ hội học bổng cao hơn. Hai con người, đăng kí như nhau, cùng ban, cùng câu lạc bộ, nhưng mỗi đứa lại đậu một câu lạc bộ khác nhau. Anh đậu một câu lạc bộ thiên về hoạt động ngoại khoá và tôi đậu câu lạc bộ về mảng báo chí truyền thông của trường. Và rồi, có lẽ đâu đó giữa những buổi họp câu lạc bộ, anh gặp chị ấy, chị trưởng ban nhân sự của anh, Juvia Lockser.

Chị xinh đẹp và rạng rỡ như những cánh cát đằng xanh thơm ngát vậy, và gây nghiện cũng chẳng kém chúng.

Những câu chuyện về chị tôi cứ nghe ngày một nhiều hơn, chị đã giúp đội vượt qua thiếu thốn kinh tế như thế nào, chị đã lần đầu tổ chức sự kiện ra sao, chị đã truyền đạt lại kinh nghiệm một cách hài hước và duyên dáng lắm,... Chị đã những làm gì, đi những đâu, đã xinh đẹp và duyên dáng ra sao, mọi thứ dường như đều xoay quanh chị ấy. Và đó là khi tôi biết, qua ánh mắt lấp lánh cùng những nụ cười lơ đễnh ấy, người con gái anh ngưỡng mộ, đã từ lâu chẳng còn là tôi. Mà thật ra thì, liệu nó đã từng bao giờ là tôi?

Ngày ấy, khi chấp nhận lời tỏ tình của anh, tôi đã biết chắc rằng sự chia ly khắc rồi cũng sẽ đến, chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Trước tôi, sự siêu lòng của anh vốn chỉ là chút tình cảm bồng bột nhất thời khi anh đang bước vào giai đoạn dậy thì nhạy cảm đó, nó vốn chưa bao giờ là tình yêu nam nữ, chỉ đơn thuần là tình bạn bè hơn một tí mà thôi. Nhưng quá cố chấp, tôi chấp nhận để anh tổn thương mình. Thêm một lần nữa.

Và việc duy nhất lúc đó tôi còn có thể làm được, chỉ là chờ đợi, chờ một tiếng chia tay từ anh, trong sự len lén và thảm hại ngày đó.

"Mình chia tay nhé. Vẫn là bạn tốt được chứ?"

Cuối cùng thì nó cũng tới, vào một chiều khi gió đông lạnh lẽo kín lối về, anh  đã buông lời chia tay ấy nhẹ như không khí, như chính cái cách anh đã từng một lần buông rơi tình cảm của tôi. Chút xót xa khẽ len vào lòng tôi khiến tim tôi như rơi mất mấy nhịp, tôi đã chẳng mong nó đến sớm thế.

"Ừm."

Một cái gật đầu nhẹ, tôi chúc phúc cho hai người bọn họ, và rồi rời đi khỏi quán cà phê thân thuộc ấy, nhanh nhất có thể. Có lẽ những đợt gió hanh lạnh đó đã khiến khoé mắt tôi khô và rát đến lạ, để rồi chẳng có giọt nước mắt nào rơi chiều hôm đó. Kể từ đó, tôi và anh chẳng còn liên lạc với nhau nữa.

Sáu tháng sau, tôi bắt đầu đóng những kiện hành lý to bự đầu tiên của bản thân. Một suất học bổng 75% từ MIT đã cho tôi cơ hội ấy, Massachusetts, vùng đất hứa của tôi, nơi tôi sẽ tiếp tục giấc mơ quản trị kinh doanh và những tháng ngày học cách quên anh lại từ đầu.

Nhưng Trái Đất quả thật rất tròn, năm thứ tư đại học, tôi gặp lại chị ấy, thơ thẩn lang thang bên một hành lang thuộc khuôn viên của MIT. Chị đã thay đổi ít nhiều, đã không còn rạng rỡ như cát đằng năm xưa nữa, thay vào đó là sự chững chạc của cái tuổi hai sáu, một vẻ đẹp đằm thắm đầy dịu dàng của người phụ nữ.

"Chào chị, Juvia."

"Chị vẫn khoẻ chứ? Cậu ấy thì sao? Câu chuyện của hai người đến đâu rồi? Mấy cháu rồi thế?"

"Ừm. Chị vẫn khoẻ, cảm ơn em. Lucy này, mình nói chuyện chút nhé! Gray, em ấy..."

Trong tiếng nức nở của chị, cái kết chưa trọn vẹn của chúng tôi ngày ấy, cuối cùng cũng có lý do. Lời chia tay ngày đó, chưa từng bao giờ là vì chị, nó là vì tôi.

Mọi thứ bắt đầu từ những ly cognac sóng sánh, thứ chất lỏng màu vàng đậm đó luôn là thứ tai hại, theo như lời chị ấy, để giải tỏa lượng stress trước kì thi, anh đã uống khoảng hai mươi ly cỡ trung. Biết rằng bản thân mình đang dần mất kiểm soát, anh đã từ giã mọi người và lặng lẽ ra về bằng lối sau, như thường lệ. Đáng buồn thay, những con hẻm vắng như thế lại chính là địa bàn của những tên biến thái hèn hạ, và anh đã sai khi chọn con đường đó tối đấy.
Chị hôm ấy cũng ra về sớm, chỉ là trễ hơn anh một tí. Mọi thứ đã "hoàn tất" khi chị bước ra khỏi cánh cửa đó, gã biến thái đã biến mất, chỉ còn một anh tơi tả và thảm thương nằm đó. Mọi thứ rách tươm và rỉ máu, chị thậm chí đã nghĩ rằng anh đã chết thật rồi vì lượng máu lúc đó, nhưng. Hôm ấy, anh vẫn còn thở.

Cứ ngỡ đâu đó là tất cả, không, bất hạnh của anh không dừng ở đó, gã biến thái đó mang bệnh, và nó bỗng là của anh, HIV, căn bệnh thế kỉ.

Ở cái tuổi mười tám phơi phới thanh xuân ấy, là một đàn anh của cả trường trung học, nhưng lại bị một gã biến thái hèn mọn làm nhục đến thảm hại, sau đó lẽ ra có thể sống vui vẻ đến hết năm mươi năm cuộc đời trước mắt, nhưng lại mang luôn cả căn bệnh thế kỉ của cái gã ấy, nếu là tôi, thật sự ngay giây phút sinh tử lấp lững kia tôi đã chẳng đủ mạnh mẽ mà thở tiếp để rồi được cứu sống.

Anh thực sự đã rất dũng cảm trước mọi thứ, nhưng trầm cảm hoàn toàn là có thể hiểu được. Theo lời chị, anh đã tự nhốt mình trong phòng suốt mấy tuần liền, không ăn uống, không đi lại, không làm gì cả ngoài nằm yên trên giường và nhìn lên trần nhà.

Và rồi câu đầu tiên anh nói sau khoảng thời gian nghẹt thở đó là, "Đưa hộ con chiếc điện thoại với vú.", đó là cuộc gọi cuối cùng kết nối anh với thế giới bên ngoài, anh đã gọi để nói lời chia tay với tôi. Hình như tôi đã trách lầm anh nhiều lắm nhỉ?

Việc này, tôi hoàn toàn không hay biết, bởi lẽ anh đã dặn dò rất kĩ mọi người, kể cả chị ấy và những chúng bạn vô tình biết được. Suốt thời gian đó, tôi đã thực sự tin rằng anh đang bị sốt xuất huyết và nó đã chuyển tệ đến nỗi anh phải vào viện và cách ly với người nhà. Nhiều lần tôi đã cố nài nỉ để được vào thăm anh nhưng người nhà anh cứ một mực từ chối tôi bằng mọi giá. Giá mà lúc đó tôi đọc được dòng thông điệp đầy đau đớn cầu xin tôi hãy cứu con trai họ trong đáy mắt ấy.
Anh có lẽ đã thực sự rất cần tôi, nhưng tôi lại bỏ rơi chàng trai của thanh xuân mình vì ước mơ du học của bản thân. Liệu có phải tôi đã quá ích kỉ không?

Chị ấy sau đó vẫn ngày ngày đến thăm anh, đều đặn như thế cũng được hai năm ròng. Những câu chuyện chị được nghe về tôi có lẽ còn nhiều gấp cả mấy lần số chuyện về chị tôi được nghe, thế nhưng mỗi lần chị khuyên anh nên nói cho tôi biết, anh đều gạt phăng đi như thể đó là một việc làm hèn hạ nhất trên đời.

"Lucy phải được hoàn thành ước mơ của cô ấy chứ không phải chết dí ở cái xó này của thế giới với một thằng sida như em!",câu nói ấy đã ám ảnh chị đến tận giờ.

Ở cái tuổi hai mươi của mình, sau khi hay  được tin từ chị rằng tôi đã nhận được lời mời đến MIT, nơi vùng đất hứa này, anh đã mãn nguyện mà nhắm mắt bên cạnh lọ thuốc an thần đã vơi hơn nửa. Mọi người lúc ấy chẳng còn ai khóc nổi, nhưng mà thực sự thì họ cũng chẳng muốn khóc, vì ít nhất anh cũng đã hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng của mình, được nhìn thấy ước mơ của tôi thành hiện thực.

Tại thời điểm đó, bốn năm sau tất cả, chị đã khóc nức nở và nghẹn ngào kể lại điều ấy. Lẽ ra ít nhất tôi cũng phải rơi lấy một giọt nước mắt để cảm thương cho người con trai ấy. Nhưng không, hai hốc mắt tôi lại khô ran như mùa đông năm xưa, và không một giọng nước mắt rơi.

"Mẹ Lucy!"

"Ôi Lancy yêu dấu của mẹ! Con tới rồi sao? Tuần vừa rồi ở trường vui chứ?"

"Chào nhé Lucy! Hai mẹ con đi chơi vui vẻ!"

"Ừm, cảm ơn anh Natsu!"

Đó là Nastu, một trong những mối tình 419 của tôi, nhưng vô tình để lại hậu quả. Có lẽ là tôi chưa kể bạn, kể từ sau sự cố với anh, tôi đã chẳng còn yêu bất cứ ai nữa ngoài bản thân mình. Tôi đã thay đổi hoàn toàn,  chẳng còn là một cô mọt sách khép nép nữa, tôi gần như trở thành một thể loại "fuckgirl", 419 dường như là thứ làm nên cuộc sống suốt thời tuổi trẻ ấy của tôi.  Có lẽ giờ vẫn là thế, nhưng thiên thần nhỏ này đã khiến tôi chợt thức tỉnh. Bây giờ tình yêu duy nhất của tôi chỉ là dành cho công việc, bản thân và con gái.

Tại sao không có Nastu ư? Vì đơn giản thôi, tôi có yêu hắn đâu, và hắn cũng vậy. Thứ duy nhất chúng tôi có chung đó chỉ là cô bé này thôi.
Tuy Natsu lúc hay tin tôi có thai, đã cuống quít cả lên đòi kết hôn với tôi, nhưng đã bị tôi từ chối thẳng thừng. Không hẳn là hắn không tốt, chỉ là tôi còn yêu cuộc đời tự do này lắm, chẳng muốn hôn nhân hay con cái ràng buộc đâu. Cũng vì lẽ đó, hiện tại Lancy đang ở cùng hắn và cô gái xinh đẹp kia, hình như tên là Wendy thì phải, chỉ đến cuối tuần thì mẹ con chúng tôi mới gặp nhau thôi.

"Mẹ Lucy ơi, hôm nay con ăn bánh pudding dâu nhé! Và uống cả sữa dâu nữa nhé!"

Nhiều lần tôi đã tự chất vấn lại bản thân rằng liệu nếu một lần nữa được lựa chọn giữa anh và MIT, tôi sẽ chọn điều gì? Và luôn luôn, tôi vẫn sẽ chọn MIT, không một chút hối hận.

Có lẽ là chúng tôi đã yêu nhau nhiều đến nỗi có thể thông cảm được cho cả sự ích kỉ của mình và kẻ còn lại?

tôi chắc chắn sẽ không trách một anh ích kỉ chỉ muốn giữ một chuyện tình thanh xuân xinh đẹp lại cho riêng mình, hay một anh ích kỉ, nhu nhược vì chúng bạn rủ rê mà đã tìm đến những nơi lẽ ra không nên đến để rồi hại chính mình và những người xung quanh.
và anh có lẽ cũng sẽ chẳng trách một tôi ích kỉ đặt nguyện vọng đại học cao ngất khiến anh phải vất vả cố gắng cho cả hai lại được học chung, hay một tôi ích kỉ sẵn sàng từ bỏ người mình yêu suốt bảy năm tuyệt vọng trong cơn bệnh để chạy theo ước mơ của bản thân.

Hay có lẽ, tình cảm chúng tôi dành cho nhau chưa từng bao giờ là sâu đậm, tất cả chỉ hờ hững là mối quan hệ mập mờ không hẳn là tình nhân cũng không hẳn là bạn?

có lẽ là thế thật.

"Với em, anh mãi là một phần kí ức, em không xoá bỏ, không tô đen, không hậm hực, không ghét bỏ. Chỉ lặng lẽ ngắm nhìn rồi cất lại vào một ngăn nhỏ kí ức. Cảm ơn anh Gray à, vì đã từng khiến thanh xuân ấy tuyệt đẹp."

"Ừm! Hôm nay mẹ lại dẫn Lancy đi tiếp bảo tàng kì trước nhé!"

"Dạ!"

mà bạn biết gì không, anh đã từng luôn muốn có một đứa con gái đầu lòng tên Lancy ấy.

«When I'm away, I will remember how you kissed me. Under the lamppost back on Sixth street, hearing you whisper through the phone, "Wait for me to come home."»
|Photograph_Ed Sheeran|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top