Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17-20H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 17: Báo hoa báo săn

"Nói đi nói lại thì tuy rằng tôi biết vóc dáng cậu tốt, hơn nữa làm cũng làm rồi sờ cũng sờ rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa thật sự ngắm nhìn thân thể của cậu lần nào đâu."

Lục Nghiễn Chi phát hiện hơi thở Mục Đông nghẹn lại sau khi nghe hắn nói, liền duỗi đầu lưỡi liếm lên vành tai đối phương khiến cậu 'hừ' nhỏ một tiếng.

"Nhìn mấy bộ đồ trên sopha xem, thích bộ nào?"

Mấy bộ vứt trái một cái phải một cái trên sopha toàn là chính trang, đều đã được phối đủ ba lớp cùng với quần tây, nhìn kỹ hơn mới thấy kiểu áo sơ mi trong cùng đều có sự khác biệt. Mục Đông chỉ mới liếc qua một lần đã cảm thấy thẩm mỹ của Lục Nghiễn Chi quả nhiên dùng rất đúng chỗ, với cặp mắt thời trang nửa vời của cậu mà còn cảm thấy bộ nào cũng đẹp.

Ý Lục Nghiễn Chi rất rõ ràng, cậu thích bộ nào trong mấy bộ trên sopha thì đó là của cậu. Nhưng đột nhiên Mục Đông lại cảm thấy hơi bối rối, không phải vì nhận được quá nhiều thứ tốt từ đối phương, mà là vì cậu luôn có một dự cảm rằng nếu cậu thật sự chọn thì e là đối phương sẽ bắt cậu phải đánh đổi bằng chút gì đó.

Mục Đông rũ mắt nửa ngày vẫn không hé răng, Lục Nghiễn Chi cũng không giục nhưng cứ nhìn chằm chằm vào cậu không rời. Cuối cùng Mục Đông đã xác định được đối phương sẽ không dễ dàng tha cho mình. Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó ngẩng đầu tỏ vẻ thản nhiên nhìn Lục Nghiễn Chi.

"Những thứ Lục tổng chọn đều rất đẹp." Giọng cậu vẫn trầm thấp như mọi khi, chỉ mơ hồ nhận ra chút ít sức sống của người trẻ tuổi trong đó. Bởi vì quá khẩn trương nên âm thanh này còn hơi căng thẳng, nhưng lại khiến cho Lục Nghiễn Chi nghe vào cảm thấy ngứa ngáy.

"Tôi không biết mình thích bộ nào hơn, ngài cảm thấy bộ nào hợp với tôi?"

Ánh mắt Lục Nghiễn Chi hơi trầm xuống vì thái độ ngoan ngoãn thuận theo này của cậu. Hắn nhìn bộ dáng không dám dời tầm mắt đi của Mục Đông, bỗng nhiên lại nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, nhớ tới dáng vẻ chật vật của cậu khi ấy.

Lúc đó Mục Đông mặc một bộ âu phục màu xám tạm chấp nhận được, tuy rằng có sự ổn trọng, nhưng bản thân Mục Đông đã vốn thiên về phong cách trầm tĩnh, phối với màu sắc kia lại có vẻ càng chững chạc hơn.

Lục Nghiễn Chi phát hiện mình cứ nhớ mãi không quên dáng dấp lúc đó của đối phương, vừa tiện tay chọn quần áo liền vô thức lựa ra mấy bộ toàn màu xám.

Hắn thoáng trầm ngâm một chút, sau đó dùng tay bóp nhẹ gáy cậu, giống như đang xoa cái cổ mềm mại của một con vật họ mèo.

"Thấy bộ màu xám tro kia không, lấy nó lại đây."

Mục Đông để yên cho đối phương xoa bóp vùng cổ và vai tê dại của mình, nãy giờ cậu đã muốn dùng tay xoa xoa thật mạnh. Cậu không khỏi run lên một chút, sau đó mới đi tới cầm bộ đồ kia đưa cho đối phương.

Sau khi nhận lấy Lục Nghiễn Chi liền ướm bộ quần áo lên người Mục Đông một chút, đột nhiên cảm thấy bộ này còn hợp với cậu hơn cả tưởng tượng của hắn.

Trong loại vải may áo vest có trộn một lượng bạc cực nhỏ, liếc sơ qua không nổi bật lắm nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy nó ánh lên sắc bạc mơ hồ. Điều này khiến bộ đồ càng nhẹ nhàng hơn những bộ chính trang khác, nhưng đồng thời cũng lộ ra vẻ lạnh lùng cứng rắn như có như không.

Hắn ngờ ngợ nhớ ra bộ đồ này tuy được sản xuất với số lượng nhiều nhưng giá cũng tương đối cao, hình như là hàng limited, có kèm theo cả cà vạt, kẹp cà vạt, khăn quàng cổ và cúc tay áo đồng bộ.

袖扣: cúc tay áo

Bộ này thậm chí còn có cả giày phối sẵn, là một đôi Oxford đen, thân giày được khắc hoa văn tường vi tương tự như trên kẹp cà vạt và cúc tay áo.

Lục Nghiễn Chi dùng điện thoại riêng trong phòng quần áo gọi vào đường dây nội tuyến, kêu người đem phụ kiện và giày tới. Khi mọi thứ đều đã được đưa vào hết, hắn mới khóa cửa phòng lại, tiếng vang do kim loại va vào nhau khiến Mục Đông đang ôm quần áo khẽ giật mình.

"Cầm quần áo và phụ kiện còn lại đến phòng thử đi."

Nhịp tim Mục Đông dường như tăng tốc một chút. Cậu vào phòng thử đặt đồ xuống, chưa kịp quay người khóa cửa thì Lục Nghiễn Chi đã theo vào sau, trở tay giữ cửa lại rồi khóa chặt.

"Lục tổng..."

"Cởi đi, cởi sạch sẽ." Lục Nghiễn Chi ngồi xuống ghế sopha trong góc phòng thử, tư thế ngồi có hơi tùy tiện, lộ ra một cảm giác lười biếng, "Đã nói là muốn ngắm nhìn thân thể cậu thật cẩn thận, bây giờ không phải rất đúng lúc sao."

Quả nhiên dự cảm hỏng bét của Mục Đông đã linh nghiệm. Chân tay cậu luống cuống cả lên trong nháy mắt, sau đó mấp máy môi dưới vài lần rồi mới vươn tay cởi nút áo sơ mi. Động tác của cậu không dám kéo dài, nhưng khi vừa mới mở nút thứ hai thì Lục Nghiễn Chi đã bảo dừng lại.

"Cởi quần ra trước đi."

Mục Đông hơi nghi hoặc một chút nhưng không hề dừng động tác trên tay. Cậu cởi giày và tất ra, sau đó tuột cả quần dài và quần lót xuống.

Mới vừa nãy đã làm một lần, giờ cậu cởi cũng tự nhiên hơn nhiều.

Lục Nghiễn Chi quét mắt qua hạ thân đối phương, vừa liếc tới đã thấy trên đầu gối phải của cậu có một vết bầm tím. Hắn nhớ lúc nãy khi giãy giụa cậu có đập người lên tường, nhưng không ngờ cú va chạm kia lại để lại dấu vết lớn như vậy.

Sau đó hắn còn bắt đối phương quỳ khá lâu, có lẽ tới giờ cậu vẫn chưa hết đau.

"Lại đây." Hắn không tự chủ được mềm giọng xuống, giống như đang dụ dỗ, "Mặt quay về phía tôi, ngồi khóa trên đùi."

Lúc này Mục Đông mới đóng băng tại chỗ. Cậu hơi trù trừ chớp mắt, động tác cũng chần chờ một lát.

"Ngoan, ngồi lên đây, để tôi nhìn đầu gối của cậu một chút." Lục Nghiễn Chi đưa tay hướng về phía Mục Đông. Đối phương nhép môi rồi bước đến gần hắn. Chờ tới khi Mục Đông cứng nhắc ngồi lên đùi hắn xong, Lục Nghiễn Chi liền giơ tay ấn nhẹ lên vết bầm trên chân cậu.

"Đau không?"

Mục Đông lắc lắc đầu, "Máu tôi hơi khó đông, bởi vậy rất dễ bị bầm tím, thực ra không đau gì mấy."

Lục Nghiễn Chi nghe vậy hơi dùng lực một chút, "Như vậy thì sao?"

"... A, có một chút."

Mức độ thế này quả thật không nghiêm trọng lắm.

Thế là hắn liền thuận tay xoa đùi đối phương, từ đầu gối mò thẳng tới mông cậu, vò bóp mấy lần lên phần thịt mông đầy đặn.

"Ngồi nhích tới trước một chút, cách xa thế này làm gì, không biết tôi muốn làm gì sao?"

Vất vả lắm Mục Đông mới bình tĩnh tâm trạng lại nhờ sự quan tâm của đối phương, nhưng vì câu nói này mà tiêu tan ngay lập tức. Cậu nhấc mông lên không tình nguyện dịch về phía trước, nhưng vừa nhổm dậy thì Lục Nghiễn Chi đã nhân cơ hội đỡ mông cậu kéo tới trước một khoảng, gần như ngồi lên hạ thân hắn ngay lập tức.

Hạ thể hai người đụng vào nhau cách lớp quần Lục Nghiễn Chi, mặc dù cả hai đều không cương nhưng Mục Đông vẫn đỏ mặt lên trong nháy mắt.

"Tới đây, động eo một chút." Hai tay Lục Nghiễn Chi vịn bắp đùi đối phương, hơi chọc thân dưới lên trên một chút, ám chỉ Mục Đông, "Thử câu dẫn tôi xem, khiến tôi cứng lên."

Gương mặt Mục Đông lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc. Phải đến vài giây sau cậu mới hiểu rõ đối phương muốn mình làm gì. Cậu hơi khó chịu cúi đầu, không biết phải làm sao.

"Duỗi thẳng eo, dùng hạ thể cọ vào tôi." Lục Nghiễn Chi kiên nhẫn dẫn dắt đối phương, còn xoa xoa thắt lưng cậu để trấn an, chờ đến khi cậu bắt đầu thử động eo mới hơi chọc lên đón ý hùa theo cậu.

"Đúng... Động tác mạnh hơn một chút." Hắn nhìn Mục Đông không chịu nổi nhắm mắt lại, tay của cậu níu vào vai áo hắn, tính khí trần trụi cọ vào hạ thể Lục Nghiễn Chi, dù động tác không lưu loát chút nào nhưng chẳng hề qua loa cho có.

"Báo con ngoan lắm, giống như con mèo lớn đang làm nũng với tôi vậy." Lục Nghiễn Chi không nhịn được nói vài lời mập mờ đùa giỡn cậu. Quả nhiên Mục Đông run lên một chút, đến dương vật mềm nhũn cũng khẽ run lên, mơ hồ muốn cương.

"Ồ, thích nghe tôi nói những lời hạ lưu vậy à?" Hắn cố ý khiêu khích đối phương, ép buộc cậu phải lắc đầu thậm chí trốn tránh. Lục Nghiễn Chi lập tức tóm chặt eo Mục Đông, khiến cho cậu không thể không dán sát vào hạ thể hắn mà lay động. Trong loại dằn vặt cả sinh lý và tâm lý này, Mục Đông nhanh chóng cứng lên một chút.

Dường như Mục Đông không ngờ mình còn cứng nhanh hơn Lục Nghiễn Chi, biểu tình trên mặt cứng ngắc như sắp vỡ ra. Cậu không dám dừng động tác bên dưới lại, chỉ có thể cúi người dựa trán lên vai Lục Nghiễn Chi để giấu mặt mình đi, tựa như làm vậy thì không ai có thể nhìn thấy sự lúng túng của cậu.

Lục Nghiễn Chi không nhịn được nhỏ giọng cười nhẹ. Hắn luồn một tay vào áo cậu, vuốt lưng đối phương như đang vuốt ve một con báo xù lông, tay còn lại thì cởi nút áo sơ mi của cậu ra, chẳng bao lâu đã lột sạch người cậu.

Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Mục Đông, hạ thể nặng nề chọc vào người cậu một chút.

"Được rồi, đừng trốn nữa. Tôi cũng cứng lên rồi có cảm thấy không?"

Mục Đông 'hừ' ra một tiếng vì cú chọc kia, vẫn cứ siết chặt quần áo hắn không chịu ngẩng đầu. Ở nơi Lục Nghiễn Chi không thấy được, trong ánh mắt nhuốm màu tình dục của cậu còn mang theo một tia mờ mịt và không dám tin.

Cậu không dám tin, thân thể của mình lại... lại nhanh chóng thích ứng với việc bị người khác đùa bỡn như vậy.

Mục Đông có chút sợ hãi, rồi lại không khống chế được cảm giác lưu luyến với khoái cảm khiến cả người ngứa ngáy đến nhũn ra này.

"Sao rồi? Lòng tự ái bị tổn thương?" Lục Nghiễn Chi thấy đối phương chậm chạp không chịu phản ứng liền cười cợt một câu. Hắn xoa xoa gáy cậu, cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên dấu răng trên cổ còn chưa tan, khiến nơi đó xuất hiện thêm dấu vết mới tinh.

"Ngồi thẳng lên, để tôi ngắm thân thể cậu một chút, nghe lời."

Lúc này Mục Đông mới nghiêm mặt ngồi dậy, trên mặt cậu còn lóe lên một tia tự trách nhanh tới mức Lục Nghiễn Chi đang nhìn chằm chằm vào cậu cũng không nhận ra.

Lực chú ý của Lục Nghiễn Chi rời khỏi dấu hôn trên cổ cậu, chậm rãi quét xuống cơ bắp rắn chắc rõ ràng trên bụng đối phương.

Cơ ngực Mục Đông lớn hơn một chút so với những người đàn ông khác, thế nhưng cũng không quá khoa trương. Lục Nghiễn Chi vẫn còn nhớ cảm giác da thịt chỗ ấy, có chút cứng rắn, cũng có chút co dãn, căng mịn vừa đủ khiến người khác không nhịn được muốn xoa nắn, đến khi lưu lại dấu tay rõ ràng trên đó mới thôi.

Cơ bụng của cậu cũng thế, đường nét rõ ràng, cần phải tập luyện quanh năm suốt tháng mới có thể giữ gìn được như vậy.

Tất cả những thứ ấy đều khiến người ta dễ dàng động tình y như Lục Nghiễn Chi nghĩ, đặc biệt là khi Mục Đông tự lắc eo lấy lòng hắn. Khoái cảm thỏa mãn tinh thần này còn kích thích hơn thoải mái sinh lý thông thường nhiều.

Nhưng điều làm hắn bất ngờ nhất là eo Mục Đông còn nhỏ nhắn hơn tưởng tượng của hắn một chút. Hắn biết vòng eo cậu cất giấu rất nhiều sức lực mạnh mẽ có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Người trúng thuốc kích dục mà vẫn lưu loát nhảy khỏi cửa sổ leo lên ống nước nổi thì không thể chỉ dựa vào tập thể hình là có thể làm được.

Lúc trước hắn chỉ lo hưởng thụ loại xúc cảm chân thật khi xoa thắt lưng đối phương, không ngờ chỉ cần nhìn bằng mắt thôi mà nơi này đã khiến hắn vô cùng yêu thích rồi.

Hai tay hắn vịn vào vòng eo đang không ngừng rung động của Mục Đông, sau đó nhích tới hôn một phát lên ngực cậu. Lần này rốt cuộc Mục Đông cũng cứng rắn hoàn toàn, tiếng thở dốc rõ ràng hơn hẳn.

Môi Lục Nghiễn Chi kề sát cà cà lên đầu vú đối phương, tới khi chỗ đó nóng lên mới dịch xuống dưới, kích thích sự run rẩy của cậu càng mạnh hơn, cuối cùng tới bụng rồi liếm nơi đó một chút, còn mút vào một hơi thật nặng nề.

"A ưm –!" Tiếng rên rỉ của Mục Đông dường như cũng run lên theo, eo cậu mềm nhũn ra, không tự chủ giảm bớt lực lại.

"Mục Đông, eo cậu thật là đẹp." Cổ họng Lục Nghiễn Chi bình tĩnh nói, giọng nói bị tình dục làm cho khàn khàn đầy từ tính lọt vào tai cậu, khiến cho tâm tư Mục Đông có hơi rối loạn.

"Lúc trước nhìn cậu leo lên ống nước nhanh nhẹn như vậy chỉ nghĩ cậu là một con báo hoa. Có điều bây giờ nhìn lại, rõ ràng là báo săn mà."

Lời Lục Nghiễn Chi cũng không phải thuận miệng nói lung tung, cơ thể báo hoa to lớn nhưng lại thích hợp cho việc leo trèo, đặc biệt rất giỏi leo cây. Còn báo săn thì sức mạnh tràn trề, vòng eo cũng tinh thế hơn.

Mục Đông căn bản không hiểu rõ đối phương ví dụ như vậy là có hàm ý gì, chỉ mơ hồ nghĩ ràng hắn đang dùng một loại ám chỉ tình dục hạ lưu để khen cậu.

Có điều sự mịt mờ đó nhanh chóng mất sạch dưới những nụ hôn nhỏ vụn hạ xuống liên tục của Lục Nghiễn Chi. Cậu cảm giác đối phương nhanh chóng rời khỏi bụng dưới của cậu, lần về trên ngực.

Lúc này động tác dưới eo Mục Đông đã thoáng ngừng lại vì khoái cảm vừa nãy. Lục Nghiễn Chi cũng không ngại, hắn lấy tay xoa xoa eo đối phương rồi vươn đầu lưỡi liếm láp đầu vú cậu lần nữa.


"Ha a!" Mục Đông giật nảy mình vì sự động chạm ướt át mà ấm áp này. Lúc nãy khi làm loạn trong nhà vệ sinh đối phương đã xoa xoa chỗ này của cậu rồi, thế nhưng tới bây giờ cậu mới thật sự nhận thức được bộ phận này của mình nhạy cảm tới mức nào.

Đầu vú nhô ra chỉ mới được liếm láp một chút thôi mà cậu đã bị khoái cảm tê dại kia làm cho không cầm lòng nổi.

Nhất thời Mục Đông không biết nên sợ hay là nên mong chờ nhiều kích thích hơn. Thân thể cậu vô thức rụt về sau, rồi lại vô cùng kín đáo nhích lại gần Lục Nghiễn Chi.

Lục Nghiễn Chi không rảnh sức để ý đến sự giãy dụa trong tâm lý đối phương. Sau khi liếm nơi kia xong hắn liền hôn lên đầu vú cậu một cái, đôi môi nóng lên vì động tình còn cọ cọ vào thứ đã gắng gượng đứng lên trước ngực, nhưng không chịu thật sự ra sức yêu thương nó.

Loại dằn vặt này khiến Mục Đông phải há mồm thở dốc, hai tay không nhịn được choàng qua vai hắn, thậm chí còn lung lay vòng eo mấy lần làm phiền hạ thể Lục Nghiễn Chi. Kiểu nịnh nọt rõ ràng như vậy thật sự lấy được lòng Lục Nghiễn Chi. Hắn há mồm ngậm lấy đầu vú cậu, dùng sức mút vào một chút theo đúng mong muốn của đối phương.

"Aaa! Lục tổng... Lục..." Khoái cảm quá mức mãnh liệt ập đến trong phút chốc khiến chàng trai đang ngồi khóa trên người Lục Nghiễn Chi đột nhiên nảy mạnh thân dưới, vòng eo như nhũn ra dựa sát vào người hắn.

Lục Nghiễn Chi kéo người ôm vào lòng, một bên dùng hàm răng cẩn thận cắn chặt tận gốc núm vú đối phương nhẹ nhàng dây dưa, một bên thò tay vào giữa hai cơ thể, sờ soạng hạ thân của Mục Đông.

Eo Mục Đông gần như tan ra dưới sự kích thích mới mẻ chưa từng trải nghiệm này, nơi bị hàm răng cọ qua có một tia đau đớn nhói lên, nhưng cảm giác đau đớn này hòa với tình dục thực sự có thể khiến người ta nghiện. Một bên đầu vú còn lại không được đối phương an ủi lại cảm thấy trống rỗng khó chịu, cậu liều mạng nắm chặt áo sơ mi của Lục Nghiễn Chi, dùng sức tới mức gần như là lôi kéo, có vậy mới miễn cưỡng ngăn bản thân mình không lấy tay tự an ủi đầu vú đang kích động bên kia.

Lúc này Lục Nghiễn Chi đã rút tay ra khỏi hạ thể đối phương. Trên tay hắn kéo theo dịch thể trong suốt, ngón tay dính đầy chất lỏng dâm mỹ, thứ mỏng manh và tràn đầy sức co giãn tinh tế này nhanh chóng tách ra theo động tác tay của hắn, khiến đầu ngón tay cũng hiện ra ánh nước.

"Nhìn này, phía trước cậu ướt rồi, thoải mái lắm sao?"

Lúc nói chuyện dù hắn buông lỏng đầu vú đã hơi sưng tấy của đối phương ra, nhưng đôi môi lại không hề rời khỏi lồng ngực căng chặt của cậu, trái lại còn cọ thẳng một đường lên trên, cắn một phát vào hầu kết Mục Đông mà không để cậu kịp đề phòng.

"A..." Mục Đông phát ra tiếng hừ nho nhỏ, trong một thoáng cậu còn có ảo giác bị thú hoang hung dữ cắn vào cuống họng, dường như chỉ một giây sau cần cổ yếu ớt sẽ bị hàm răng sắc nhọn ấy đâm thủng, máu tươi tràn ra.

Loại tưởng tưởng nguy hiểm này đột nhiên khiến cậu thật hưng phấn, vô thức muốn lấy lòng đối phương để nhận được nhiều kích thích và thỏa mãn hơn nữa.

"Thoải mái..." Giọng cậu đã phát khàn, thô ráp đến mức giống như bị giấy nhám chà qua, "... Còn muốn... Ưm aaa!"

Câu nói mang theo sự run rẩy và cảm giác sa đọa khiến tim Lục Nghiễn Chi đập nhanh hẳn lên, chỉ cảm thấy một ngọn lửa nóng xấu xa tràn đến bụng dưới, dương vật đã cương lên bị quần trói buộc có chút đau đớn, dục vọng quấy phá khiến hắn bắt đầu thở dốc.

Hắn thật sự không ngờ sau khi Mục Đông rơi vào tình dục lại nhanh chóng học được cách trêu chọc hắn theo bản năng như vậy. Hắn nghĩ có lẽ là do đối phương vừa mới tiếp xúc với tình dục, vẫn còn đang lúc mới mẻ ham vui, vừa khéo mình lại trở thành bạn tình cố định của cậu trong thời gian này nên vô hình trung đã cho cậu một loại cảm giác an toàn.

Nghĩ tới đây Lục Nghiễn Chi liền hạ lông mày xuống một chút, thật không dám xác định thứ "cảm giác an toàn" này – thật ra chính là sự yếu đuối – có phải chuyện tốt đối với cậu hay không.

Nói cho cùng thì cái cảm giác an toàn này có lẽ cũng chỉ duy trì được vẻn vẹn một tháng mà thôi.

Trong lòng hắn hơi bận tâm một chút, có điều loại suy nghĩ dư thừa ấy nhanh chóng bị hắn bỏ qua ngay.

Cho tới lúc này hắn chưa bao giờ là người chung tình, hiện tại hắn đang hứng thú nên mới có thể quan tâm đến tâm trạng của bạn tình một chút. Chờ tới khi lại bắt đầu chán ngán thì sao hắn còn để ý đến việc đối phương có bị tổn thương vì cảm giác an toàn sụp đổ hay không.

Ánh mắt hắn thoáng rũ xuống che giấu sự lạnh nhạt trong đó đi, kế tiếp liền dùng sức hút một phát lên hầu kết trượt lên trượt xuống vì nuốt nước miếng trong vô thức của Mục Đông.

Tiếng rên rỉ của Mục Đông bị nén lại trong cổ họng, nặng nề mà say đắm, khiến cho tâm trạng nghiêm túc bình tĩnh đến khó hiểu của Lục Nghiễn Chi nóng lên lần nữa. Hắn dời môi thoáng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, ngay lập tức nhìn thấy đôi mắt ướt át của cậu, cùng với bộ dáng thở hổn hển khác một trời một vực với vẻ lạnh nhạt ngày thường.

"Đứng lên." Hắn vỗ vỗ chân đối phương, chờ tới khi cậu mờ mịt đứng lên khỏi người hắn xong, Lục Nghiễn Chi mới rút tấm đệm lưng đằng sau mình ra ném xuống đất.

"Quỳ cho tốt, tôi dạy cậu khẩu giao."

Gương mặt Lục Nghiễn Chi khi nói những lời này rất thản nhiên, nhưng Mục Đông lại không nhịn được sửng sốt một chút, lập tức nóng bừng cả mặt.

"Sao lại đứng yên đó?" Lục Nghiễn Chi hạ lông mày, môi hơi cong lên, "Hay là so với việc dùng miệng lấy lòng tôi thì cậu càng muốn chổng mông lên cho tôi làm?"

Mục Đông nhịn không được khẽ run một chút. Cậu mất tự nhiên cúi người quỳ lên gối dựa, sau khi quỳ xong lại không biết nên làm gì. Thậm chí cậu còn xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu nhìn mặt đối phương. Mãi tới khi tay Lục Nghiễn Chi đang đặt trên đầu cậu khẽ khều khều mái tóc, dây thần kinh nhạy cảm đang cực kỳ căng thẳng của Mục Đông mới nảy lên một cái, chỗ bị chạm vào tê dại hồi lâu.

"Cởi quần ra giúp tôi." Lục Nghiễn Chi nhẹ giọng nói. Lúc nói chuyện hắn còn trượt tay đến bên tai đối phương, nắn vuốt vành tai đã nóng lên của cậu, khiến cho cậu phải nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Hắn thấy Mục Đông vô thức cắn môi khi nghe được lời mình, thế nhưng động tác lại chẳng hề chần chừ, nhanh chóng mở khuy cài và dây kéo quần hắn ra. Hắn hơi nhấc mông lên thuận theo động tác của đối phương, để cậu dễ dàng tuột cả quần dài và quần lót của hắn xuống tới cổ chân.

Dương vật đã cương triệt để của Lục Nghiễn Chi lộ ra hoàn toàn trước mắt Mục Đông. Hắn hơi tách chân ra cho thân thể cậu có thể nghiêng về phía trước quỳ giữa hai chân hắn, sau đó mới dùng tay xoa xoa bả vai và cần cổ trần trụi của cậu, thỉnh thoảng còn bóp nhẹ bắp thịt căng cứng của đối phương.

"Đừng nóng vội, chúng ta cứ từ từ làm." Hắn nói chậm lại, không hề có chỗ cho đối phương cự tuyệt, "Trước tiên nắm chặt lấy, tuốt vài lần cho tôi."


Hô hấp của Mục Đông ngưng lại một chút, cố gắng bình tĩnh vươn tay chạm vào vật thô cứng của đối phương. Trong nháy mắt khi đụng vào thứ ấy đầu ngón tay cậu tê rần, giống như bị nhiệt độ của nó làm bỏng, không khống chế được lộ ra vẻ run rẩy.

Chỉ mới đến mức này mà cậu đã không chịu nổi thở gấp. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn trực tiếp vào hạ thế đối phương từ khoảng cách thế này, rốt cuộc cũng ý thức rõ ràng rằng thứ từng tiến vào hậu huyệt mình lớn đến mức nào.

Nhất thời cậu chỉ cảm thấy đáng sợ, không dám tin dương vật to lớn thế này lại có thể chen vào bên trong miệng huyệt. Chỉ cần thoáng tưởng tượng ra cảnh đó thôi Mục Đông đã nóng ran cả người.

Cậu ép buộc bản thân mình làm theo yêu cầu của đối phương, nắm lấy khí cụ an ủi lên xuống. Nhưng tầm mắt Mục Đông lại có chút lửng lơ không cố định, chẳng dám nhìn thẳng vào động tác của mình.

Lục Nghiễn Chi cẩn thận quan sát biểu tình có hơi chống cự và giãy dụa của Mục Đông, gương mặt cậu rất ít khi biểu lộ ra tâm trạng, thế nhưng thời điểm này lại ngoại lệ vô cùng giàu biểu cảm sâu xa.

Hắn hơi nheo mắt lại vì sự hầu hạ của đối phương, lập tức có chút bất mãn liếm môi một chút.

"Dùng lực chút coi báo nhỏ." Giọng hắn ngả ngớn nói, "Bình thường lúc cậu tự an ủi cũng yếu ớt thế này sao? Với cường độ này của cậu thì tuốt đến sáng sớm mai tôi cũng không bắn nổi."

Tay Mục Đông hơi run run một chút khi nghe hắn trêu chọc. Cậu âm thầm hít sâu một hơi, trên tay vừa tăng cường độ vừa tăng tốc độ.

"A..." Rốt cuộc Lục Nghiễn Chi cũng hài lòng. Hắn thoải mái khẽ 'Hừ' một tiếng, vẻ mặt cũng thả lỏng mềm mại hơn rất nhiều, "Hai tay cùng lúc... Hô..."

Hắn rũ mắt nhìn hai tay đối phương nắm lấy dương vật mình hoạt động lên xuống, cậu xấu hổ tới mức đầu ngón tay đều đỏ lên hết, dính thêm chút dịch lại càng dâm mỹ cực kỳ. Linh khẩu của hắn đã tràn ra một chút chất lỏng vì khoái cảm, thứ trong suốt ấy cứ dính dấp ra mọi phía theo từng động tác an ủi, trên bề mặt dương vật cương lớn đã phủ kín một lớp dịch mỏng.

Sau khi thấy đối phương từ từ thích ứng với trình độ phục vụ thế này, Lục Nghiễn Chi liền giơ tay đỡ lấy gáy cậu, đè đầu Mục Đông về phía mình.

Dường như Mục Đông cũng rõ ràng chuyện mình sắp phải làm, hơi mất tự chủ trốn về phía sau. Hắn cũng không ép buộc cậu phải tiếp xúc với hạ thể mình ngay, nhưng cũng ngăn chặn ý đồ trốn tránh của cậu.

"Lại đây, tay đừng có ngừng, thử liếm tôi xem."

Mục Đông không nhịn nổi phát ra tiếng nghẹn ngào mơ hồ vì yêu cầu này, tay cậu sợ hãi nên không tự chủ được dùng thêm sức, trái lại còn mang đến nhiều khoái cảm hơn cho Lục Nghiễn Chi.

Lục Nghiễn Chi thở hổn hển, xoa xoa sau gáy cậu như an ủi, nhưng cũng giống như mang theo một tia ám chỉ hàm xúc, thỉnh thoảng còn đè nhẹ cổ cậu, dần dần dẫn dắt cậu kề sát vào hạ thân hắn.

Hắn thấy Mục Đông hơi cúi đầu, cuối cùng cũng kề môi lên đỉnh khí cụ, song lại chậm chạp không chịu thực hiện bước tiếp theo. Lục Nghiễn Chi nhìn thấy đối phương không chỉ một lần run rẩy há miệng ra, rồi lại không chấp nhận nổi mà lui bước.

"Ngoan, đừng sợ, chúng ta cứ làm từng bước."

Sự do dự của cậu khiến Lục Nghiễn Chi có hơi nôn nóng, thậm chí hắn còn có thể cảm giác được hơi thở nóng bỏng phả vào quy đầu mình mỗi lần cậu hé miệng, điều này khiến cho hắn có một loại kích động muốn nắm lấy đầu Mục Đông trực tiếp đâm thẳng hạ thể vào miệng cậu.

Thế nhưng hắn vẫn cố nhẫn nại, an ủi dạy dỗ cậu từng chút.

"Sẽ không bắt cậu ngậm vào ngay, trước tiên dùng lưỡi liếm một chút."

Mục Đông nghe vậy vẫn cứ mím môi thật chặt, nhưng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Lục Nghiễn Chi. Hắn liền gập người xuống hôn lên trán cậu một cái, sau đó cúi đầu điểm môi lên chóp mũi cậu.

"Nghe lời, học xong tôi sẽ thưởng cho cậu, được không?" Ngữ khí nói chuyện của hắn thậm chí giống y như đang dỗ trẻ con, bất ngờ rằng lại có ích.

Trong đầu Mục Đông như nổi trống, chỉ có thể liều mạng thở dốc để giải tỏa bớt cảm giác gấp gáp như tim sắp nhảy ra ngoài. Hơn hai mươi năm qua xu hướng tình dục của cậu vẫn bình thường, mặc dù bây giờ khi phát sinh quan hệ thân xác với đàn ông cũng có cảm giác thoải mái, nhưng cậu vẫn không hề cảm thấy mình là cong.

Có điều khẩu giao cho một người đàn ông khác, chuyện như vậy so với tình dục đơn thuần, càng mơ hồ giống như một loại thần phục đối với đối phương.

Đương nhiên Mục Đông cảm thấy sợ, sợ một khi mình làm rồi thì sẽ không bao giờ có thể tiếp tục duy trì tính hướng của mình nữa. Nhưng nước đến chân rồi cậu mới nhận ra, điều thật sự làm cậu khủng hoảng là không ngờ rằng nỗi sợ này lại dễ dàng bị đối phương dẹp yên như vậy.

Cậu cảm thấy hơi tuyệt vong, thậm chí còn chống cự hành động của mình từ nội tâm. Thế nhưng sự thực là cậu lại hé đôi môi đang run rẩy không ngừng ra, sau đó vươn đầu lưỡi, nín thở liếm một cái lên khí cụ ẩm ướt đầy dịch thể của đối phương.

Hơi thở nam tính lập tức xâm nhập vào khoang miệng cậu, chỉ phút chốc đã khiến cậu tê dại cả da đầu. Mùi vị hơi mặn của chất lỏng tuyến tiền liệt dính nơi đầu lưỡi, nhanh chóng lan tràn ra vì động tác nuốt nước miếng vô thức của cậu.

Mục Đông cảm thấy đến đầu lưỡi mình cũng ngứa ngáy vì hành động kích thích này, không khỏi cắn răng vào đầu lưỡi, dùng sự đau đớn để miễn cưỡng đè cảm giác quái dị này xuống.

Quả thực Lục Nghiễn Chi cũng bị loại hành động mang tính thăm dò này của đối phương khiến cho máu chảy dồn dập, giọng hắn đã hơi khàn khàn, ánh mắt cũng trầm xuống, nhuốm đầy tình dục và vẻ kích động bị áp chế.

"Sao hả, không phải chuyện gì quá khó khăn đúng không?" Hắn sờ sờ hai má đã nóng lên của đối phương, sau đó luồn tay vào bên trong những sợi tóc ẩm ướt của Mục Đông, xoa xoa đầu cậu.

"Tiếp tục, bắt đầu liếm từ đỉnh dương vật, sau đó liếm đến phần gốc."

Mục Đông nhấp môi dưới, có chút cảm giác vò mẻ chẳng sợ nứt, đã liếm được lần thứ nhất thì những chuyện còn lại dường như đều trở nên rành mạch.

Cậu nắm lấy khí cụ đối phương, cúi đầu liếm lên quy đầu hắn. Ban đầu cậu còn có chút chần chờ, thế nhưng động tác liền nhanh chóng trôi chảy hẳn.

Kiểu liếm láp không nặng không nhẹ này của Mục Đông khiến dục hỏa của Lục Nghiễn Chi bốc lên, thiêu đốt hắn đến nóng nảy. Ánh mắt hắn dường như không tài nào rời khỏi miệng lưỡi đối phương, Mục Đông hầu hạ rất trúc trắc, đầu lưỡi do xấu hổ mà chỉ duỗi ra gần một nữa, thế nhưng nhìn vừa có vẻ ngoan ngoãn lại vừa có vẻ tình sắc.

Những bạn tình trước kia của hắn cũng có kỹ thuật khẩu giao tương đối tốt, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy một cảm giác kích thích và thỏa mãn chưa bao giờ có.

Tầm mắt của hắn trần trụi vô cùng, nhìn đến lúc Mục Đông ngượng ngùng không thôi. Cậu vùi đầu xuống không dám nhìn hắn nữa, chỉ dần dần đưa lưỡi về tận gốc, thậm chí còn vô thức liếm lên những đường gân xanh nổi lên trên tính khí của hắn, khiến nước bọt chảy ra xuôi theo từng đường nét gồ ghề.

Khi liếm tới phần gốc thì đầu lưỡi Mục Đông đã hơi mỏi, để cho tiện hơn cậu còn gạt nhẹ dương vật của hắn sang một bên theo bản năng. Vì thế Lục Nghiễn Chi có thể thấy rõ đầu lưỡi ẩm ướt của cậu đang dao động không ngừng thế nào giữa gốc dương vật và bao tinh hoàn.

Mục Đông học không chậm, hơn nữa còn áp dụng hết sức nghiêm túc.

Lục Nghiễn Chi bị bộ dáng này của cậu câu dẫn đến mức hơi mất không chế.

"Làm rất tốt. . ." Hắn thấp giọng tán thưởng một câu, "Giờ há miệng ra chút, thử ngậm quy đầu của tôi vào đi."

Mục Đông nghe thấy liền cứng đờ. Cậu rút đầu lưỡi lại khép miệng một chút, đầu lưỡi cậu thật sự hơi mỏi, khiến cho cả chiếc lưỡi đều mệt. Cậu sợ đối phương nghĩ rằng mình không tình nguyện nên mới không chịu làm tiếp, thế là liền kề sát vào đỉnh khí cụ của hắn, chạm môi một cái.

Đương nhiên chính cậu còn không biết, bộ dáng này của mình gợi dục đến thế nào.

Lục Nghiễn Chi không nhịn được hít vào một hơi.

"... Há miệng." Hắn nhẹ giọng thúc giục, Mục Đông cũng chỉ có thể nghe theo một cách không tình nguyện, có chút không biết làm sao mở miệng ngậm lấy đỉnh dương vật. Lục Nghiễn Chi bị hàm răng cậu cắn phải một chút, may mà động tác đối phương chậm rì, không quá đau.

"Cẩn thận răng của cậu," Hắn nhịn dục vọng xuống một tí, sửa chữa cách khẩu giao không hề có kỹ xảo của cậu, "Thu hàm răng lại, không được cắn vào tôi... Miệng thả lỏng chút đừng cứng ngắc thế này... Đúng, giờ thì nhúc nhích chút đi, ngậm tôi vào sâu hơn."

Mục Đông làm như yêu cầu của hắn theo bản năng. Trong phương diện này cậu chẳng có chút kinh nghiệm nào, chỉ có thể bị động để đối phương dạy dỗ từng bước một. Chỉ mới ngậm lấy đỉnh của Lục Nghiễn Chi thôi mà cậu cảm giác như miệng mình đã bị nhồi đầy, trong hơi thở toàn là mùi vị của hắn, nhiệt độ nóng bỏng của khí cụ giống như muốn thiêu cháy môi cậu. Mục Đông không nhịn nổi nuốt nước bọt sắp tràn ra xuống cổ họng, vừa vặn vô tình nhẹ nhàng hút lấy đối phương một chút.

"A..." Lục Nghiễn Chi bị đối phương hút đến lưng cũng tên rần, cảm giác quy đầu vốn nhạy cảm bị khoang miệng mềm mại bao lấy đã khiến người ta chìm đắm, loại hút vào nhẹ nhàng này còn giống như một miếng mồi nhỏ, khiến hắn muốn phóng túng dục vọng, muốn trực tiếp đâm vào, muốn cắm mãi trong cổ họng nóng rực của đối phương.

Hắn hổn hển khắc chế kích động xuống, ngón tay nắm lấy tóc Mục Đông, tỏ rõ sự nhẫn nại của mình đã tới giới hạn bùng phát.

"Nhúc nhích..." Hắn nhẹ nhàng đè đầu đối phương, "Hai tay nắm lấy gốc dương vật, dùng miệng mơn trớn nửa phần đầu."

Mục Đông phát ra tiếng 'Hừ' nho nhỏ vụn vặt. Cậu sớm biết mình trốn không thoát, thế nhưng rốt cuộc khi màn diễn chính bắt đầu thì cậu vẫn hoảng loạn đến mức đầu óc trống rỗng.

Cậu cố gẳng thả lỏng bản thân hết mức, thử cúi đầu xuống để cho tính khi đối phương đi vào càng sâu trong miệng. Khi Mục Đông mơ hồ cảm thấy mình muốn nôn khan, cậu nhịn không được lấy tay sờ sờ vào phần không bị ngậm đến, phát hiện ra mình miễn miễn cưỡng cưỡng chỉ ngậm được một nửa.

Mục Đông cảm thấy mình hẳn là đã đạt đến yêu cầu của đối phương, vì vậy liền thở phào nhẹ nhõm, thử phun ra nuốt vào tới chỗ cậu có thể. Phần còn sót lại thì cậu dùng tay xoa xoa trên dưới, hy vọng nhờ vậy có thể khiến đối phương tha cho mình nhanh một chút.

Lục Nghiễn Chi thoải mái thở dài một hơi. Động tác của Mục Đông khi khẩu giao cho hắn vừa không có bài bản vừa không có kỹ xảo, thế nhưng đối phương làm rất có tâm, thật sự là đang cố gắng lấy lòng hắn. Loại thái độ này quả thực khiến người khác vui lòng, nhìn thấy cậu tốn công tốn sức ngậm lấy mình, Lục Nghiễn Chi liền cho phép đối phương dùng cách có hời hơn phục vụ hắn.

"Mỗi lần không cần ngậm lấy nhiều như vậy, còn nhớ lúc nãy cậu hút tôi thế nào không? Thử làm lại một lần, lần đó cậu hút tôi rất thoải mái."

Lời khích lệ hạ lưu này khiến mặt Mục Đông như phát sốt lên, cậu không nhớ ra mình hút lấy khí cụ đối phương thế nào, nhưng đã đến mức này thì cũng không còn gì là không thể tiếp nhận.

Cậu đặt đầu lưỡi ở dưới quy đầu đối phương, sau đó nín thở, thử hút dương vật cứng rắn trong miệng một cái.

"Ừm... Giỏi lắm." Lục Nghiễn Chi phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn nặng nề. Hắn vỗ vỗ đầu đối phương ra hiệu cho cậu tiếp tục, sau đó thả lỏng thân thể tựa sâu vào ghế sopha, chuyên tâm hưởng thụ khoái cảm được khoang miệng bao bọc.

Phần lớn thời gian ánh mắt hắn vẫn rơi trên gương mặt Mục Đông, mà khi hắn lơ đãng nghiêng đầu mới đột nhiên chú ý thấy bên trong phòng thử đồ có đặt một chiếc gương lớn dựng thẳng chạm đất, gần như chiếm hết một mặt tường bên tay phải.

Mặt gương sáng loáng phản chiếu hình ảnh của hắn và Mục Đông không thiếu chút gì.

Mục Đông trong gương trần trụi cả người, tư thế thuần phục quỳ giữa hai chân hắn, cúi đầu dùng cả hai tay và miệng lưỡi để lấy lòng khí cụ của hắn. Trên đùi và mông đối phương còn lưu lại dấu ngón tay màu đỏ nhạt, có thể thấy loáng thoáng phần đùi trong sưng đỏ vì bị dương vật ma sát kịch liệt lúc trước, hiện giờ vì xấu hổ mà càng thêm hồng nhạt. Hai tay cậu bị chính nước miếng của mình và chất dịch của hắn thấm ướt, môi và hàm dưới cũng lấp lánh ánh nước, thậm chí trên cổ cũng có vài vệt nước miếng vươn vãi.

Quả thực cả người từ trên xuống dưới đều lộ ra vẻ dụ người ức hiếp.

Lục Nghiễn Chi thấy lòng mình thoáng ngẩn ngơ một chút. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ hai gò má phồng lên của đối phương, lúc mở miệng giọng nói còn mang theo một chút ý xấu.

"Nhìn sang trái xem, xem cậu trong gương đẹp đẽ đến mức nào, giống như cả người đều viết đầy câu 'Mau tới chơi tôi' vậy."

Lời nói này khiến Mục Đông khó chịu nghẹn ngào một tiếng, khóe mắt cũng đỏ lên. Vậy mà cậu vẫn không tự chủ được thuận theo lời đối phương nhìn vào tấm gương, nhưng chỉ mới liếc mắt thôi cả người đã run rẩy không ngừng.

Bộ dạng của cậu giống như đang chủ động quỳ xuống cho người đàn ông này chơi miệng mình, thậm chí còn không mút được thứ thô cứng trong miệng vào, phảng phất như bị thao lộng đến mức đường ruột cũng co rút liên tục.

Nhất thời Mục Đông cảm thấy xấu hổ và sỉ nhục tột cùng, thế nhưng xuyên qua gương cậu lại trơ mắt nhìn thấy tính khí vẫn luôn cương cứng của mình, không ngờ trong trạng thái chẳng hề được an ủi mà vẫn run run rẩy rẩy rung động vài lần, gần như ép sát vào bụng dưới của cậu.

Lục Nghiễn Chi vẫn đang thưởng thức cậu trong gương đương nhiên cũng phát hiện điều này. Mục Đông nghe hắn nở nụ cười trầm thấp, tiếng cười kia lọt vào lỗ tai cậu khiến toàn thân cậu đều nóng bừng lên như bị thiêu cháy.

"Cảm thấy rất hưng phấn? Thích dáng vẻ dâm đãng của mình vậy sao, hả?"

Mục Đông kinh hoàng lắc đầu, thậm chí còn không quan tâm tới việc trong miệng mình vẫn còn đang ngậm dương vật đối phương. Cậu xấu hổ không chấp nhận được bộ dáng của mình, rõ ràng chính bản thân đã cam chịu không hề chống cự, thế nhưng nhìn mình trong gương thật khó coi vô cùng.

Cậu sao có thể sánh với Lục Nghiễn Chi đã chơi qua vô số người, không biết được lúc nào nên tự lừa mình dối người. Chỉ nhìn thấy bộ dáng mình lúc động tình, mới trình độ này đã không chấp nhận nổi.

Hiện giờ cậu không dám nhả dương vật đối phương trong miệng ra, nhưng dường như muốn trừng phạt bản thân mình thấp hèn, đột nhiên cậu chúi đầu xuống khiến cho tính khí đối phương càng cắm sâu vào khoang miệng mình.

Lục Nghiễn Chi bị động tác đột ngột của đối phương dọa sợ hết hồn. Hắn phản ứng cực nhanh, lui cơ thể về sau, đồng thời nắm tóc cậu kéo đầu ngẩng lên.

Mặc dù động tác hắn nhanh nhưng cú nuốt sâu kia đã khiến tính khí hắn chọc vào cổ họng cậu, khóe mắt Mục Đông lập tức tràn đầy nước mắt sinh lý, che miệng quay lưng nôn khan mấy lần.

Cũng may chỉ chọt nhẹ tới cuống họng, nhìn dáng vẻ muốn ói theo phản xạ thế này thì chắc chưa bị tổn hại gì nặng.

"Cậu đang làm gì đó!" Sau khi yên lòng Lục Nghiễn Chi không nhịn được có chút tức giận, nhìn cậu vất vả lắm mới dừng nôn khan, thở hổn hển lấy mu bàn tay lau nước bọt trên cằm.

"Cậu không biết nếu chọc sâu vào thì cổ họng rất dễ bị thương sao? Tôi không dạy cậu như vậy, lá gan ở đâu ra mà dám tự quyết định!"

Lần đầu tiên Mục Đông nghe đối phương nói chuyện với mình bằng giọng điệu nghiêm nghị như vậy, cả người bị mắng đến co rúm lại. Dáng vẻ cậu hiện giờ có hơi chật vật, đôi mắt ướt nhẹp, viền mắt cũng đỏ bừng. Cậu cúi đầu thật thấp không nói lời nào, thoạt nhìn có vẻ sa sút hiếm thấy.

Bộ dáng kia của cậu khiến Lục Nghiễn Chi có chút đau lòng. Hắn kéo người từ dưới mặt đất lên, sau đó ôm eo đối phương, để cậu ngồi khóa trên đùi mình lần nữa.


"Không bị thương, họng có đau không?" Khẩu khí của hắn không quá tốt nhưng thái độ rõ ràng đã hơi dịu lại, điều này khiến tấm lưng căng cứng của Mục Đông thoáng thư giãn một tí, thậm chí cậu còn liếc mắt thật nhanh xem thử sắc mặt hắn, sau đó cúi xuống lắc lắc đầu.

"Vừa nãy là sao, sao lại tự mình xằng bậy hả?"

Lục Nghiễn Chi một bên vừa hỏi một bên vừa vươn tay nắm chặt khí cụ đang gắng gượng của đối phương. Mục Đông không kịp đề phòng động tác đột ngột của hắn, sau khi bị mò trúng mới hơi run run một chút, theo bản năng nhìn vào tấm gương bên kia.

Vì vậy Lục Nghiễn Chi cũng thuận theo ánh mắt đối phương liếc nhìn gương, kết quả đầu còn chưa xoay qua đã bị cậu hốt hoảng che mắt.

"Đừng, đừng nhìn..."

Ngón tay Mục Đông có hơi nóng, đầu ngón tay cũng đang run rẩy. Lục Nghiễn Chi kéo tay đối phương xuống, nhìn cặp mắt cậu có vẻ né tránh, đôi lông mày hắn hơi nhíu lại.

"Sao thế, không thích bộ dạng này của mình?" Hắn vừa hỏi vừa dùng ngón tay cái đè lên đỉnh dương vật cậu một chút, khiến chàng trai ngồi trên người mình dồn dập thở hổn hển.

"Vì sao không thích? Rõ ràng tôi cảm thấy rất đẹp." Hắn dùng bàn tay bao phủ quy đầu ướt nhẹp của đối phương, sau đó xoa xoa vòng tròn, khiến cho cây gậy cứng rắn của cậu nghiêng tới ngả lui theo tay mình, tiếng dịch thể bị khuấy động đặc biệt rõ ràng hơn một ít.

Mục Đông hoàn toàn không chống đỡ được kỹ xảo thành thạo này, eo lập tức mềm nhũn ra. Đúng lúc ấy đối phương còn cố tình nắm lấy cằm cậu bằng bàn tay còn lại, ép cậu quay đầu nhìn vào tấm gương chạm đất bên kia.

Cậu không chịu nổi nhắm chặt mắt lại, một khắc sau liền cảm thấy bàn tay đối phương đang nắm khí cụ mình hơi tuột xuống một chút, bao vây lấy bao tinh hoàn đang căng đầy của cậu, nhẹ nhàng bóp nặn.

Một khoái cảm như dòng điện không thể khống chế lập tức nảy lên, suýt nữa cậu đã bắn ra, một lượng lớn chất lỏng từ tuyến tiền liệt tràn ra khỏi linh khẩu, khiến Mục Đông cảm giác như đường tiết niệu nhạy cảm cũng không nhịn được tê dại đi.

"A ưm..." Cả người cậu đều bị trận khoái cảm lâu dài này làm cho run rẩy. Lúc bấy giờ đối phương nhẹ giọng bảo cậu mở mắt, tâm trạng Mục Đông hoảng hốt, vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của chính mình, bộ dạng bị tình dục làm cho thất thần.

"Nhìn." Lục Nghiễn Chi thông qua gương đối diện với Mục Đông, sau đó nhìn kỹ đối phương, sẵn tay điều chỉnh vị trí eo cậu một chút, để cho tính khí đang kề sát nhau của hai người không bị che mất.

Mục Đông hít vào một hơi, đôi mắt không tự chủ nhìn vào dương vật mình trong gương đang run rẩy không dừng nổi vì hưng phấn. Khí cụ cậu thỉnh thoảng lại phun ra chất lỏng mỏng manh, vết tích trong suốt trượt theo thân xuống dưới, thậm chí còn dính lên dương vật Lục Nghiễn Chi.

"Có phải là thoải mái đến sắp bắn?" Lục Nghiễn Chi cố ý dùng đầu ngón tay quẹt theo chất dịch dính trên tính khí Mục Đông, sau đó nhẹ nhàng chọc mở đỉnh dương vật cậu. Hạ thể của hắn cũng ẩm ướt rối ren vì tình dục, thậm chí hắn còn quệt thêm một ít dịch thể của mình lên đầu ngón tay rồi cọ vào linh khẩu đối phương.

Mục Đông làm sao chịu nổi đùa giỡn kích thích như vậy. Cậu thở hổn hển thật kịch liệt, tay phải nắm chặt thành quyền, móng tay bấm vào da thịt trong lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau. Từ trong gương cậu có thể thấy rõ rõ ràng ràng bản thân mình hưng phấn không ngừng vì động tác của đối phương, trong đầu cậu cũng loạn tung tùng phèo, lý trị bị ngâm trong tình dục vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng, cuối cùng mềm nhũn thành một vũng nước dính dấp.

Cậu cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục như vậy thì sẽ dần biến đổi đến mức một chút xấu hổ cũng không còn.

"Có phải cậu cảm thấy bộ dạng động tình này của mình rất phóng đãng, cho nên không chịu được đúng không, hả?" Lúc này Lục Nghiễn Chi lại cố tình truy hỏi cậu, khiến Mục Đông không biết trả lời sao mới tốt.

Thật ra trong lòng cậu đang đồng tình, nhưng bản năng lại cảm thấy đối phương sẽ không thích câu trả lời đó của mình. Vì vậy cậu không còn cách nào khác hơn ngầm thừa nhận, âm mưu muốn dùng sự im lặng để tránh bị đối phương trách cứ.

Thế nhưng Lục Nghiễn Chi sẽ không vì chuyện như thế mà phật lòng, hắn cảm thấy đối phương thực sự cẩn thận hơi quá rồi.

Dù sao, biết xấu hổ cũng không phải chuyện gì xấu.

"Thật ngốc." Hắn không nhịn được kề sát lại gần cắn lên vành tai đối phương một cái, sau đó buông bàn tay vẫn đang giữ lấy cằm cậu, xoa xoa chiếc cằm bị nắm tới hiện ra vệt hồng, "Cậu đang ve vãn với tôi làm tình với tôi, là tôi khiến cậu bày ra dáng vẻ như vậy. Cậu cũng không phải chạy ra đường tìm đại thằng nào chơi đùa quần giao, sao phải dán cái loại 'dâm đãng' này lên người mình?"

Rốt cuộc Lục Nghiễn Chi cũng thấy biểu tình đối phương thả lỏng hơn một chút, dường như đã bị thuyết phục. Hắn mơ hồ cảm thấy cậu có vẻ chỉ chui vào ngõ cụt, dù làm sao cũng không vượt qua được điếm mấu chốt, cần có ai đó bên cạnh đẩy một phát mới được.

Thế nên hắn chen tay vào chỗ khí cụ hai người lung tung xoa nắn, khiến hai dương vật thô cứng dính vào nhau cọ tới cọ lui. Mục Đông nhất thời phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, lại có chút né tránh không dám nhìn mình trong gương.

Lúc này Lục Nghiễn Chi không ép đối phương quay đầu nữa, chỉ giữ chặt cổ Mục Đông, khiến cậu cúi đầu kề sát lại phía mình.

"Tôi đã nói với cậu rồi, loại dirty talk này là đang trêu chọc cậu thôi, tôi chỉ muốn khiến cậu hưng phấn, không phải muốn sỉ nhục cậu. Cậu nên hiểu rõ sự khác biệt giữa hai điều đó, biết chưa?" Nói tới đây đột nhiên Lục Nghiễn Chi liền ôm lấy eo đối phương rồi trở mình, đè cậu vào bên trong ghế sopha còn bản thân thì nằm lên người cậu.

Hành động đột ngột này khiến Mục Đông phát ra một tiếng kêu sợ hãi trầm thấp, chỉ cảm thấy tầm mắt loáng lên một cái mà cả người đã lật lại. Trái tim cậu nhảy lên kịch liệt, thậm chí người gần trong gang tấc kia còn có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ ngắn ngủi.

Tư thế cậu bây giờ giống như bị đối phương giam cầm trong chiếc ghế sopha nhỏ hẹp, bốn phía đều là hơi thở của Lục Nghiễn Chi, cảm giác như không còn chỗ nào có thể trốn được.

Lục Nghiễn Chi đè thân thể xuống, dùng hạ thể chọc vào người cậu, sau đó chậm rãi ma sát.

"Về phần phản ứng tình dục của cậu, báo nhỏ, cái này cũng không gọi là phóng đãng, mà là thành thực." Đối phương bỗng nhiên kề sát vào tai Mục Đông nhẹ giọng nói, khi hắn mở miệng tất cả hơi thở nóng rực đều phả vào tai cậu, khiến cậu có cảm giác như âm thanh ấy muốn dính luôn vào tai mình.

"Tôi lại rất thích bộ dạng thành thực này của cậu."

Lúc nói câu này hình như Lục Nghiễn Chi đang cười, nhưng mỗi một từ hắn thốt ra dường như đều nổ tung trong mạch máu Mục Đông, làm cậu tưởng chừng muốn sôi trào.

Cậu đột nhiên vươn tay víu chặt vào vai đối phương, sau đó run rẩy mở hai chân ra, ưỡn eo dưới khiến cho dương vật đang ma sát dính vào nhau của hai người phát ra tiếng nước dính dấp rõ ràng.

"Lục tổng, tôi muốn bắn... Đừng cọ, để tôi... A ưm! A a, a..."

Lục Nghiễn Chi cảm giác đối phương quả thực đang châm lửa, vừa nãy thậm chí hắn còn muốn nhấc eo cậu lên, tách miệng huyệt ra trực tiếp đâm vào.

Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể vịn chặt eo cậu, mạnh mẽ ma sát khí cụ lẫn nhau. Kích thích trực tiếp như thế mang đến khoái cảm cực lớn, lúc trước khi được đối phương dùng miệng hầu hạ hắn đã tích trữ không ít lửa dục, bây giờ động tác đơn giản mà trực tiếp thế này nhanh chóng khiến hắn có ý muốn bắn tinh.

Còn Mục Đông đã bị động tác mạnh mẽ lần này khiến cho tinh thần lung lay. Cậu thoải mái há mồm thở dốc, thân thể bị đối phương cọ đến mức rung động không ngừng, tiếng thở dốc cũng đứt quãng từng đoạn. Ngón tay cậu siết chặt quần áo đối phương, nút áo Lục Nghiễn Chi đã bị cậu làm bung ra hai cái, lộ ra khuôn ngực đầy mồ hôi.

Dường như cậu đã nghĩ thông suốt rồi, càng ra sức phối hợp với hoàn cảnh.

Lục Nghiễn Chi thấy đối phương thỉnh thoảng còn vươn lưỡi liếm liếm môi, chỉ cảm thấy một luồng khí khô nóng tụ trước ngực, khiến cho hô hấp của hắn không hề thoải mái. Hắn ít khi chủ động hôn môi với bạn tình, thế nhưng lần này lại bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên bờ môi hơi sưng tấy mà ướt át của Mục Đông.

Nhất thời cả người Mục Đông đều run mạnh lên, giống như bị nụ hôn bất ngờ này dọa sợ. Lục Nghiễn Chi dễ dàng tách hàm răng đối phương ra, tiến đầu lưỡi mình vào quấy rầy đầu lưỡi hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào của cậu.

"A ưm..."

Phản ứng của Mục Đông ngây ngô ngoài dự đoán, điều này khiến Lục Nghiễn Chi có chút bất ngờ, lại cảm thấy cũng có vẻ hợp tình hợp lý. Hắn có cảm giác nhịp điệu hô hấp của người dưới thân loạn tùng phèo lên, gấp gáp đến mức muốn hít thở không thông. Hạ thể đối phương cũng không ngừng chuyển động, bắp đùi còn co giật một trận.

Thế là hắn đột ngột quấn lấy đầu lưỡi cậu mút vào, sau đó nhanh chóng dùng sức đâm vào tính khí cậu một phát. Mục Đông lập tức dùng chân kẹp lấy thắt lưng hắn khó chịu giãy giụa hai lần, vòng eo rung động kịch liệt, một bên vừa bị hắn hôn một bên lên tới đỉnh.

"A! Ừ. . . Ưm –""

Tiếng rên rỉ ngột ngạt trầm khàn này khiến bụng dưới Lục Nghiễn Chi co rút một trận nhanh chóng. Miệng cậu bị hắn lấp kín không kêu lên được, âm thanh phát ra cũng dụ người không ngờ. Hắn có thể cảm giác hạ thân mình đâu đâu cũng dính tinh dịch cậu, rốt cuộc cũng buông lỏng miệng đối phương. Người bị hắn hôn đến mức hút hết không khí lập tức thở dốc còn kịch liệt hơn tiếng rên rỉ ban nãy, sắc mặt đỏ lên, bộ dạng một vẻ mờ mịt luống cuống.

"Lục tổng..." Vẻ mặt Mục Đông hốt hoảng, vô thức kêu Lục Nghiễn Chi một tiếng. Lục Nghiễn Chi chỉ cảm thấy hô hấp mình hơi nghẹn lại chút ít, lập tức mạnh mẽ cọ lên khí cụ còn chưa nhuyễn xuống của cậu mấy lần, sau đó hổn hển bắn ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top