Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

40. Người trong lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tết Nguyên Tiêu, 15 tháng giêng, Ân Hạ Hạ các cô hẹn Triệu Lộ Tư cùng đi dạo hội đèn lồng ở công viên Nhân Dân.

Công viên nằm dọc theo đường sông nhân tạo, giăng đèn kết hoa, tiểu thương ở trong này bày quầy bán vật phẩm trang sức cùng đồ nướng, hình thành một con đường chợ đêm, rất nhiều người trẻ tuổi đều thích tới nơi này ăn khuya.

Có người thả hoa đăng cầu phúc trên sông, thuyền hoa đăng trôi xuôi theo dòng nước, từng chiếc thuyền đèn nhỏ xinh gần như chiếu sáng toàn bộ đường sông, mà đường sông lại quanh co xuyên qua công viên, xa xa nhìn lại, ánh đèn lấp loé, giống như đặt mình vào cảnh mộng.

Ân Hạ Hạ lôi kéo Triệu Lộ Tư cùng đến bờ sông xem náo nhiệt, cô cò kè mặc cả với bà lão bán hoa đăng, dùng 15 đồng mua hai cái, mua được chiếc đèn hoa sen may bằng vải mỏng.

"Tết Nguyên Tiêu còn gọi là lễ hội hoa đăng, nói đúng ra là lễ tình nhân của Trung Quốc tụi mình." Ân Hạ Hạ cầm bút lông, quay đầu nói với Triệu Lộ Tư: "Viết tên người trong lòng cậu lên hoa đăng, hoa đăng sẽ theo dòng sông trôi tới tay người đó."

Triệu Lộ Tư cười nói: "Tớ cảm thấy 99% hoa đăng có tên người trong lòng cậu sẽ theo dòng nước trôi xuống cống thoát nước."

Ân Hạ Hạ dùng sức đánh cô một cái: "Cậu có thể đừng giết phong cảnh vậy không, không có tình cảm."

Triệu Lộ Tư kề đầu lên vai cô, tò mò nhìn về phía hoa đăng hình hoa sen trong tay cô: "Cậu viết tên ai thế?"

Ân Hạ Hạ rộng rãi cho cô xem: "Đây, chồng tớ." 

Cô viết chính là tên nam ngôi sao mới nổi.

"Tuy nhiên 99% thật sự sẽ trôi xuống cống."

Triệu Lộ Tư ngồi xổm xuống, nhìn đèn hoa sen trôi nổi trên sông, dịu dàng nói: "Không phải còn có 1% sẽ tới trong tay người trong lòng sao?" 

"Thôi đi, tớ cũng không tin 1% này."

Triệu Lộ Tư thả đèn hoa sen của mình vào trong nước, giữa lông mày tràn đầy nhu tình.

"Tớ tin."

1%, 1 phần nghìn, 1 phần ngàn tỷ cô cũng tin, bởi vì cô chính là dựa vào tỷ lệ xa vời như số ngôi sao trong hệ ngân hà mà trọng sinh a.

Cô tin tưởng toàn bộ kỳ tích trên thế giới này.

"Này, Lộ Bảo, cậu viết tên ai thế?"

Triệu Lộ Tư đưa cô xem, cô chỉ viết hai chữ bình an.

"Cậu cũng quá cổ hủ đi."

"Bình an không tốt sao?"

"Thật ra cũng không phải, có điều cậu ít nhất viết thêm cái tên đi, chẳng hạn như Ngô Lỗi gì gì đó."

Ân Hạ Hạ tùy ý đề cập Ngô Lỗi, trái tim nhỏ bé của Triệu Lộ Tư không hiểu sao đập mạnh một cách khó hiểu.

"Cần gì phải nhắc tới anh ấy."

"Anh ta là đối tượng thầm mến của nữ sinh toàn trường đó, không có cô gái nào có thể nói quá ba câu với anh ta mà không đỏ mặt." Ân Hạ Hạ nhìn Triệu Lộ Tư, cười gian xảo: "Anh ta cực kỳ thích trêu chọc cậu nha, rất giống cái tình yêu đáng chết kia."

Triệu Lộ Tư xoa đầu Ân Hạ Hạ, "Con nhóc cậu, tuổi còn nhỏ mà sao cái đầu toàn nghĩ mấy chuyện tình cảm này nọ vậy, có thể nghĩ tới chuyện khác không?"

"Nghĩ cái khác, cái gì chứ?"

"Tuyển tập đề luyện thi đại học của Vương Hậu Hùng." 

"Triệu Lộ Tư, cậu có độc!"

Triệu Lộ Tư cười cười, không nói gì nữa.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh người thiếu niên ngang ngược kia đứng trong tuyết chờ cô.

Tuyết bay đầy trời nhưng một chỗ nào đó trong lòng cô lại ấm áp.

Triệu Lộ Tư vẫn viết thêm lên thuyền giấy nhỏ, nghiêm túc viết xuống hai chữ Ngô Lỗi.

Đời trước, Ngô Lỗi cứu cô, thật sự rất tốt rất tốt với cô.

Triệu Lộ Tư thấy anh luôn luôn một mình, quái gỡ lại lạnh lùng, cho nên quyết định làm bạn cùng anh quãng đời còn lại.

Không chỉ xuất phát từ sự báo đáp, cũng là bởi vì cô sinh ra lòng thương tiếc với anh.

Người đàn ông này về sau không thể cưới vợ, càng không thể có con, Triệu Lộ Tư muốn ở bên cạnh anh, dù cho không hề làm gì, ở cùng anh là đủ rồi.

Sau khi cô biểu đạt tâm ý của bản thân, đồng thời đồng ý ở chung như người yêu, Ngô Lỗi mới bắt đầu có hành động thân mật với cô.

Mà Triệu Lộ Tư cũng tiếp thu tất cả cử chỉ thân mật của anh.

Ngô Lỗi thích cô, Triệu Lộ Tư biết.

Từ những đụng chạm khắc chế mà ẩn nhẫn, Triệu Lộ Tư có thể cảm nhận được anh mê luyến thân thể cô.

Triệu Lộ Tư đánh giá thấp tình cảm của Ngô Lỗi.

Sau khi cô chết, linh hồn của cô cũng không lập tức rời đi mà ở lại trên thế gian một đoạn thời gian, chứng kiến toàn bộ hành động điên cuồng sau đó của Ngô Lỗi, từ trong ánh mắt buộc chặt chảy nước mắt lại không khóc kia, cô cảm nhận được tình yêu cực hạn mà ngạt thở kia.

Anh không phải thích cô, anh yêu cô tha thiết... 

Mấy ngày nay tâm tình Ngô Lỗi không tốt lắm, mấy người anh em thừa dịp tết Nguyên Tiêu nài ép lôi kéo anh đi dạo chợ đêm giải sầu.

Dưới cầu vòm, Tương Trọng Ninh và Tùng Dụ Châu mua mấy ngọn đèn hoa sen, cầm bút lông viết xuống mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo 'Tài nguyên cuồn cuộn', 'Đại cát đại lợi.'

Ngô Lỗi ngồi trên bậc thang bên sông, khuỷu tay chống đầu gối, hèn mọn nhìn hai người này, đánh giá —"Tục."

Tương Trọng Ninh cười đưa bút lông cho Ngô Lỗi: "Ngô ca không tầm thường, tới viết một cái đi."

Ngô Lỗi nhận bút, thuận tay quơ lấy đèn hoa sen bên người, nghiêm túc chăm chỉ viết một chữ 'Lộ.'

Tương Trọng Ninh ha ha cười: "Ngô ca của tui, không biết để chủ nghĩa thiếu niên ở đâu a."

Ngô Lỗi đạp anh một cái, trực tiếp đứng dậy, thật cẩn thận thả hoa đăng vào trong sông, nhìn ngọn đèn hoa sen nho nhỏ này lắc lư trôi xa theo dòng nước.

Lúc này, phía sau có một giọng nữ trong trẻo vang lên: "Ngô Lỗi?"

Giật mình khi nghe giọng nói này, trái tim Ngô Lỗi bỗng nhiên đập mạnh, anh quay đầu, nhìn đến rõ ràng là khuôn mặt Phương Duyệt Lộ.

Ánh sáng nơi đáy mắt Ngô Lỗi phút chốc vụt tắt.

Tiếng nói của Phương Duyệt Lộ thật đúng là giống cô.Không chỉ tiếng nói, bộ dáng cũng giống, chỉ là khí chất giữa hai đầu lông mày hoàn toàn khác biệt.

Ánh mắt Triệu Lộ Tư trong suốt hơn cô rất nhiều.

Ngô Lỗi dời mắt, không để ý tới cô.

Tùng Dụ Châu và Tương Trọng Ninh nhìn Phương Duyệt Lộ và mấy cô gái, nhiệt tình chào hỏi các cô.

Phương Duyệt Lộ cũng tự nhiên mà đi đến bên người Ngô Lỗi.

"Này, mấy anh thả hoa đăng hả?"

"Đúng vậy." Tương Trọng Ninh nói: "Nghe nói có thể ước nguyện, liền thử xem chứ sao."

"Các anh thật lãng mạn."

"Lãng mạn cái gì chứ, Ngô ca mới thật là tình thánh, lại còn viết tên người trong lòng trên hoa đăng."

Phương Duyệt Lộ khẽ ngẩn ra, nhìn về phía thiếu niên mặt không chút thay đổi ngồi trên bậc thang kia.

Anh có người trong lòng sao?

Mấy cô gái bên người Phương Duyệt Lộ hỏi Tương Trọng Ninh: "Ngô ca viết tên ai, có thể nói ra không."

Tương Trọng Ninh thấy Ngô Lỗi im lặng, nói: "Còn có thể là ai, không phải là..."

Lời còn chưa dứt, Tùng Dụ Châu đột nhiên đạp anh một cái: "Ngô ca bất quá tiện tay viết chữ 'Lộ' thôi, mày biết là ai sao?"

"Còn có thể là ai?"

"Mày nói thử xem, tên có chữ Lộ còn có thể là ai?"

Tương Trọng Ninh nhìn Phương Duyệt Lộ trước mặt, hơi hơi há miệng giống như đột nhiên hiểu ra, lập tức nói: "Tên có chữ Lộ có rất nhiều, đoán không được đoán không được, ha ha ha."

Nhóm bạn thân len lén kéo ống tay áo Phương Duyệt Lộ, nháy mắt với cô.

Phương Duyệt Lộ xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, hai má ửng đỏ.

Tùng Dụ Châu biết Phương Duyệt Lộ vẫn luôn có ý với Ngô Lỗi, luôn không hiểu sao tình cờ gặp nhau, nhưng lại không tỏ tình, không cho Ngô Lỗi cơ hội trực tiếp từ chối cô.

Kỳ thật cách làm này rất thông minh nhưng lúc nào cũng xuất hiện lại khiến người ta phiền, Tùng Dụ Châu trực tiếp cho cô một liều thuốc mạnh, khiến cô hết hy vọng là được.

Nhóm bạn thân Phương Duyệt Lộ hỏi Tùng Dụ Châu: "Các anh đêm nay chơi thế nào vậy?"

"Đi dạo chợ đêm, ăn khuya rồi trở về."

"Giờ đã về rồi, còn tưởng các anh muốn đi ca hát uống rượu."

"Không đi, sáng mai khai giảng, ngủ sớm dậy sớm."

Đám con gái nở nụ cười: "Các anh không phải thường xuyên muộn sao, sợ gì khai giảng chứ."

Lời nói đùa của cô khiến cho tâm tình Ngô Lỗi bỗng nhiên phiền muộn, giống như trong cảm nhận của đám con gái, bọn họ nên là loại người này, đi muộn, hút thuốc, đánh nhau.

Cô cũng nghĩ như vậy sao?

Ngô Lỗi ném cục đá trong tay xuống, nói với Tùng Dụ Châu: "Buổi tối hẹn đánh quyền anh."

"Không phải chứ, ngày mai khai giảng đó, anh xác định muốn đi đánh quyền anh?"

"Bảo cậu hẹn thì hẹn, có tiền mà không muốn kiếm?"

"Được được được." Tùng Dụ Châu lấy di động ra, gọi điện thoại cho quản lý phòng quyền anh ngầm hẹn lịch.

Mấy đứa con trai dọn dẹp một chút liền chuẩn bị rời đi, Phương Duyệt Lộ xoắn xuýt thật lâu vẫn chạy tới chỗ Ngô Lỗi nói, "Anh... anh phải cẩn thận một chút, đừng để bị thương."

Tiếng nói nhu hòa quen thuộc kia tạo thành gợn sóng trong lòng anh, tay anh không khỏi siết chặt.

Sau khi Ngô Lỗi và mấy đứa con trai rời đi, Phương Duyệt Lộ nhìn về chỗ anh đứng, giống như có một vật màu trắng bị rơi.

Cô đi qua, nhặt món đồ kia lên, phát hiện đúng là một con chó nhỏ màu trắng, chó nhỏ hung dữ nhe răng trừng mắt giống như bộ dáng nổi giận hàng ngày của anh.

Phương Duyệt Lộ mơ hồ nhớ hình như móc chìa khóa Ngô Lỗi có treo một con chó trắng nhỏ như vậy.

Cô thật cẩn thận nhét móc treo chìa khoá vào trong túi xách của mình.

•••

Trong phòng thay đồ âm u của phòng quyền anh ngầm, mấy người đàn ông hai tay để trần đang trò chuyện mấy câu đùa tục, thấy Ngô Lỗi đi vào, bọn họ giơ tay chào hỏi anh.

"Tiểu Lỗi, 15 tháng giêng không nghỉ à, liều mạng như vậy." 

Ngô Lỗi thản nhiên nói: "Người nghèo không có ngày nghỉ." 

"Hay, lời này đúng là chân lý."

Ngô Lỗi cởi áo khoác, lấy chìa khóa mở tủ để đồ của anh, thình lình phát hiện móc chìa khoá hình con chó trắng bên trên mất rồi.

Vòng treo vẫn còn, sợi dây treo bị đứt ngay giữa.

Đầu óc Ngô Lỗi nháy mắt trống không, anh ngơ ra mấy giây, ánh mắt bỗng nhiên đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu.

Hai người đàn ông to con bên người thấy tình hình anh không đúng, quan tâm hỏi: "Tiểu Lỗi sao vậy, không có việc gì chứ?"

Ngô Lỗi thậm chí ngay cả áo khoác cũng không kịp lấy, chạy như điên ra khỏi phòng quyền anh.

Lúc Ngô Lỗi chạy trở lại công viên Nhân Dân, chợ đêm đã đóng cửa, xung quanh yên tĩnh không người, trăng thanh lãnh nhô cao chiếu rọi bóng dáng cô độc của anh.

Anh lấy di động mở đèn pin, tìm dọc theo đường sông, lại không tìm được gì.

Ngô Lỗi lại lần nữa tỉ mỉ tìm toàn bộ chợ đêm một lần nữa, ngay cả bụi cỏ, khe hở cũng đều tìm qua nhưng vẫn như cũ không thấy móc chìa khóa con chó trắng nhỏ.

Anh đứng dưới tàng cây, há to miệng thở, bỗng nhiên đánh mạnh vào thân cây, xương ngón tay đau đến sắp vỡ vụn.

Lúc này di động của anh vang lên, là Tùng Dụ Châu gọi tới — "Ngô ca, sắp mở màn rồi anh ở đâu vậy?"

"Công viên Nhân Dân." 

"Sao anh lại trở lại đó?" 

"Rớt đồ, về tìm lại."

"Anh rớt cái gì hả?" Tùng Dụ Châu nghe tiếng nói khàn khàn của Ngô Lỗi, nhận thấy tình huống không đúng, thân thiết hỏi: "Có cần tụi em trở về giúp anh tìm không?"

Ngô Lỗi dựa vào thân cây ngồi xuống, lòng bàn tay thô sần vuốt bên trong khoé mắt.

"Không cần."

"Vậy được, anh tìm trước đi, nếu tìm không thấy, ngày mai tụi em qua tìm giúp anh."

"Ừm."

Cúp điện thoại, Ngô Lỗi suy sụp đứng lên, lúc đi ra đường mòn, bước đi của anh đã không vững rồi.Nơi nào đó trong lòng giống như bị khoét một lỗ lớn, gió ào ào lùa qua.

Có mấy công nhân vệ sinh mặc đồng phục màu cam đang dọn dẹp vệ sinh chợ đêm.

"Nhóc con, làm rơi đồ hả?" Chú công nhân vệ sinh nhiệt tình hỏi.

"Rơi cái gì rồi?"

"Một cái móc chìa khóa hình con chó, màu trắng, chú có thấy không?"

Chú công nhân vệ sinh mờ mịt lắc đầu, khuyên nhủ: "Không phải chỉ là cái chìa khóa mấy đồng thôi sao, mất rồi thì thôi, không cần tìm, mau trở về đi."

Ngô Lỗi quay đầu lại, đón gió đêm u lãnh, đốt thuốc, tay cầm điếu thuốc không nhịn được run rẩy.

•••

Sau khai giảng, bầu không khí trong lớp trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Đây là học kỳ cuối cùng của bậc trung học rồi.

Học kỳ mới bắt đầu, lớp trên truyền ra một lời đồn không đáng tin cậy nói Ngô Lỗi thích Phương Duyệt Lộ, lúc thả hoa đăng tết Nguyên Tiêu lại còn viết tên cô, v.v, còn nói Ngô Lỗi đem món đồ bên người tặng cho cô... 

Đương nhiên Triệu Lộ Tư cũng biết những lời đồn truyền lại từ lớp trên này rất nhàm chán, chuyện không đáng tin đều có thể nói ý như thể bọn họ tận mắt nhìn thấy.

Tuy Triệu Lộ Tư cũng không để những lời đồn này ở trong lòng nhưng không có nghĩa là người khác không có.

Buổi chiều thứ sáu, Phương Duyệt Lộ đi ra khỏi toà nhà dạy học độc lập năm ba, đi ngang qua vườn hoa nhỏ vắng vẻ thì bị mấy cô gái chặn đường.

Cầm đầu là An Khả Nhu.

Từ khi Triệu Phi Phi bị fan của mình phản phệ, An Khả Nhu rốt cuộc đi ra khỏi sương mù do Triệu Phi Phi mang lại, lần nữa khôi phục lại thần thái, thậm chí càng thêm hung hăng càn quấy, thường xuyên đối nghịch với Triệu Phi Phi, gây khó dễ cho cô.

Dù sao Triệu Phi Phi đã đánh mất thân phận cục cưng của dân mạng, cô bây giờ không là gì cả, An Khả Nhu thường xuyên ở trên mạng đăng bài bôi đen Triệu Phi Phi khiến cho Triệu Phi Phi hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Có điều chuyện này cũng không oán được ai, đều do Triệu Phi Phi một tay tạo ra.

Hiện tại, An Khả Nhu chuyển hướng sang Phương Duyệt Lộ.

Mấy cô gái đồng loạt xông lên, giật cặp sách của Phương Duyệt Lộ.

Phương Duyệt Lộ nắm chặt dây đeo, vội vàng hỏi: "Các cậu muốn làm gì?"

An Khả Nhu chầm chậm đi tới trước mặt cô, vỗ nhẹ mặt cô: "Nghe nói Ngô Lỗi thích mày à?"

Nghe vậy, Phương Duyệt Lộ đỏ mặt, "Chuyện này không liên quan tới cậu."

"Khuôn mặt này của mày nhìn rất giống ai đó, làm cho người ta chán ghét."

Cô gái bên cạnh hỏi: "Giống ai thế?" 

An Khả Nhu nhíu mày: "Triệu Phi Phi."

Môi Phương Duyệt Lộ đã phát run, trong trường học ai chẳng biết Triệu Phi Phi là đối thủ một mất một còn với An Khả Nhu.

Lúc này có cô gái nói: "Tớ ngược lại cảm thấy bộ dáng cậu ta có phần giống Triệu Lộ Tư."

Triệu Lộ Tư và Triệu Phi Phi là chị em, vốn có điểm tương đồng, Phương Duyệt Lộ giống Triệu Phi Phi cũng có khả năng giống Triệu Lộ Tư, đây là chuyện hết sức bình thường.

An Khả Nhu chẳng muốn dây dưa với đề tài này, dù sao mặc kệ giống ai, đều là người cô ghét.

Cô túm lấy cặp sách Phương Duyệt Lộ, mở ra đổ hết vở và sách giáo khoa ra.

Bài thi và bài tập rơi đầy đất, còn có hai miếng băng vệ sinh cũng bị đổ ra.

Khóe mắt Phương Duyệt Lộ đã chảy nước, cô muốn xông lên đoạt lại cặp, bị mấy cô gái kéo lại, tóc đã rối loạn.

Anh Khả Nhu nhặt lên sách bài tập chạy nước rút năm cuối cấp nhìn một chút, cất giọng nói: "Mày nói xem mày học năm ba rồi, làm cái gì? Mày còn có thể ở trong trường được mấy ngày chứ, lôi kéo Ngô Lỗi, có còn thể diện hay không hả?"

Phương Duyệt Lộ quật cường trừng mắt nhìn cô: "Tôi không có quyến rũ anh ấy!"

"Làm trò, mày đừng tưởng tao không biết, mày ỷ vào quan hệ tốt giữa đám bạn thân với anh em Ngô Lỗi, thường xuyên không biết xấu hổ đi chơi với bọn họ."

Đây là sự thật, Phương Duyệt Lộ quả thực thường xuyên hỏi thăm tin tức của đám Ngô Lỗi từ nhóm bạn thân, tết Nguyên Tiêu lần trước cũng là hỏi trước rồi cố ý đi qua 'gặp ngẫu nhiên.'

Đúng lúc này, chùm chìa khoá rơi ra từ túi ngoài cặp, trên chùm chìa khoá còn có một con chó trắng nhỏ nhe răng trừng mắt.

An Khả Nhu nhặt chùm chìa khóa lên, nhìn con chó trắng nhỏ kia.

Cô mơ hồ nhớ tới con chó trắng nhỏ này treo trong chùm chìa khoá của Ngô Lỗi.

An Khả Nhu giật con chó trắng nhỏ xuống, sau đó tức giận quăng chùm chìa khoá lên người Phương Duyệt Lộ, "Đây có phải do mày trộm!" 

"Tôi không có!" Phương Duyệt Lộ lớn tiếng giải thích: "Tôi không có trộm!"

"Không trộm, vật trang sức của Ngô Lỗi sao lại trong tay mày?"

Triệu Lộ Tư đeo đàn cello từ phòng luyện tập đi ra, đi qua đường mòn bên cạnh vườn hoa, lúc nghe thấy câu này, cô dừng bước theo tiếng nhìn qua.

An Khả Nhu nắm chặt con chó nhỏ màu trắng, biểu cảm đố kỵ đến vặn vẹo.

"Nói đi! Làm thế nào có!"

"Chuyện này không liên quan tới cậu!" Phương Duyệt Lộ cắn răng, gắt gao trừng mắt nhìn cô: "Trả lại cho tôi."

"Nếu mày không nói thật, tao sẽ giao thứ này cho phòng giáo vụ xử lý." An Khả Nhu cười lạnh: "Nghe nói mày là học sinh ưu tú tiêu biểu của lớp, nếu mấy thầy cô biết học sinh tiêu biểu lại yêu đương với Ngô Lỗi, mày cảm thấy bọn họ sẽ nghĩ thế nào?"

Triệu Lộ Tư nghe không nổi nữa, cô lấy di động đi qua, nhắm camera ngay mặt An Khả Nhu, thản nhiên nói: "Bạo lực học đường đúng không, cảm thấy mình chưa đủ nổi sao, Triệu Phi Phi rơi đài, cậu còn muốn thừa kế đám anti-fan của chị ta?"

An Khả Nhu thấy Triệu Lộ Tư quay cô, vội vàng che mặt, giọng the thé nói: "Triệu Lộ Tư, mày làm gì đó! Mau tắt đi."

Triệu Lộ Tư vươn tay: "Đưa đồ cho tôi."

Không biết vì sao, An Khả Nhu có chút sợ hãi Triệu Lộ Tư, nhìn đến cặp mắt đen sâu không thấy đáy kia của cô, cô liền không hiểu sao kích động, thật không dám trêu chọc cô.

"Cho mày là được!" An Khả Nhu ném móc trang trí ra ngoài, con chó nhỏ lăn vài vòng trên đường lát đá, lăn đến dưới chân Triệu Lộ Tư.

Triệu Lộ Tư nhặt nó lên, thật cẩn thận lau bụi đất trên người con chó trắng, rũ mắt, vẻ mặt dịu dàng.

"Triệu Lộ Tư, mày chờ đó!" An Khả Nhu hung tợn nói xong, ném cặp sách Phương Duyệt Lộ lại, cùng đám con gái rời đi.

Phương Duyệt Lộ khóc sướt mướt nhét sách vở vào lại trong cặp.

Triệu Lộ Tư nói: "Nếu cậu muốn đến phòng giáo vụ tố cáo, tôi có thể gửi video cho cậu."

Phương Duyệt Lộ thu dọn cặp sách xong, khóc nức nở nói: "Không được, các cậu ấy có tiền có thế, trường học cũng sẽ không làm gì bọn họ, nếu như tố cáo, nói không chừng các cậu ấy còn có thể lôi chuyện tình giữa tôi và Ngô Lỗi ra."

Triệu Lộ Tư nói: "Chính trực không sợ gian tà, cậu và Ngô Lỗi không có yêu đương thì không cần sợ những lời đồn này."

Phương Duyệt Lộ đã ngừng khóc, cô nhìn Triệu Lộ Tư, ánh mắt có chút phức tạp.

Tất cả mọi người đều nói cô và Ngô Lỗi có chuyện mờ ám, dựa vào cái gì Triệu Lộ Tư có thể kết luận bọn họ không yêu đương.

"Có thể trả lại tôi cái kia không?" Phương Duyệt Lộ chỉ chỉ con chó trắng trong tay Triệu Lộ Tư: "Đó là của tôi."

Triệu Lộ Tư nắm chặt móc chìa khóa, cũng không trả cho cô.

Phương Duyệt Lộ mang theo địch ý nói, "Chẳng lẽ cậu cũng muốn hỏi tôi làm thế nào có được sao?"

"Có thể nói cho tôi biết không?" Triệu Lộ Tư ngước mắt nhìn cô.

Phương Duyệt Lộ có chút tức giận nhưng nhìn đôi mắt trong suốt kia của Triệu Lộ Tư, không biết vì sao, cô lại cảm thấy có phần chột dạ: "Tôi, tôi không muốn nói cho cậu biết."

"Anh ấy tặng cậu?"

"Ảnh không thể tặng tôi sao?" Phương Duyệt Lộ không dám trực tiếp trả lời vấn đề này, chỉ có thể hỏi lại, khiến cho bản thân yên tâm thoải mái một chút.

Tiếng chuông vào lớp đột ngột vang lên đánh gãy sự giằng co giữa hai người.

Triệu Lộ Tư bỏ con chó nhỏ vào trong cặp sách, xoay người bỏ đi.

Phương Duyệt Lộ liền vội vàng gọi cô lại: "Cậu làm gì vậy, trả lại đồ cho tôi!"

Triệu Lộ Tư nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái: "Đây không phải đồ của cậu!" Cho dù anh ấy tặng cậu vậy cũng không phải của cậu.

•••

Về sau An Khả Nhu và Phương Duyệt Lộ xung đột không biết bị ai truyền ra ngoài, càng thêm xác định tin đồn tình cảm giữa Phương Duyệt Lộ và Ngô Lỗi, nghe nói Ngô Lỗi chính mình tặng cho Phương Duyệt Lộ móc chìa khoá trang trí.

Chiều hôm đó, Phương Duyệt Lộ nhận được tin tức của nhóm bạn thân nhận được từ đám bạn Ngô Lỗi, nói Ngô Lỗi ở cửa trường chờ cô, cô quả thực vui vẻ rất lâu.

Vừa tan học, vội vàng thu dọn cặp sách chạy ra cổng trường, từ xa nhìn thấy mấy người Tùng Dụ Châu ngồi ở vòng bảo hộ bên cạnh đường, người thiếu niên ở giữa nhìn về đồi núi phương xa, con ngươi đen nhánh lộ ra vài phần khinh cuồng không bị trói buộc.

Phương Duyệt Lộ dừng bước, điều chỉnh tâm lý kích động, khiến cho bản thân thoạt nhìn dè dặt.

"Ngô Lỗi, anh tìm em có việc gì ư?" Cô đỏ mặt hỏi.

Ngô Lỗi chẳng muốn nói lời vô nghĩa với cô, nói thẳng: "Trả đồ đây." 

Phương Duyệt Lộ khẽ ngẩn ra: "Đồ gì? Em không lấy đồ của anh." 

"Vậy ư?" Ngô Lỗi đi tới gần cô, nhẹ nhàng xách cặp sau lưng cô lên, "Nếu để ông đây tìm ra, vậy thì tính là trộm rồi."

Nhìn khuôn mặt anh tuấn giống như đóng băng kia, Phương Duyệt Lộ gần như ngừng thở rồi.

Ngô Lỗi loại người này nếu quả thật tưởng rằng cô trộm đồ anh, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô.

Tùng Dụ Châu cũng khuyên nhủ: "Bạn học Phương, nếu thật sự nhặt được con chó trắng của Ngô ca thì trả lại cho anh ấy đi, đêm Nguyên Tiêu đó Ngô ca chạy về tìm suốt cả một đêm."

Nghe nói như thế, Phương Duyệt Lộ kinh ngạc, chỉ là một móc chìa khóa trang trí, có gì hiếm lạ, thế nhưng lại khiến anh coi trọng như vậy.

Cô nhớ tới An Khả Nhu nói dáng dấp cô có chút giống Triệu Lộ Tư, lại nhớ tới biểu tình ôn nhu khi Triệu Lộ Tư nhìn con chó nhỏ kia, cùng với ngày ấy Ngô Lỗi viết chữ 'Lộ' lên đèn hoa sen.

Cô hình như hiểu ra gì đó, biết rõ toàn bộ đều là tự mình đa tình.

Bạn học chung quanh đều bị động tĩnh bên này thu hút, chỉ trỏ, thấp giọng nghị luận.

Phương Duyệt Lộ đỏ mặt, cô lắp bắp nói: "Em không có trộm, móc chìa khóa con chó kia em nhặt được, vốn tính trả lại nhưng hôm qua bị người cầm đi rồi."

"Ai cầm đi?"

Phương Duyệt Lộ ngượng ngùng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lạnh băng kia của Ngô Lỗi, hít sâu một hơi, nói —"Là Triệu Lộ Tư."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top