Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

74. Đừng... Không được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều ngày đội xe DK gia nhập liên đoàn xe, các đội xe đội bạn tổ chức một cuộc đua xe mang tính giải trí, đua xe chạy quanh đường núi, không ít fan hâm mộ tới xem, sự kiện vô cùng náo nhiệt.

Muốn tham gia các giải đua quốc nội phải do liên đoàn xe báo danh tham dự, có thể gia nhập liên đoàn xe liền mang ý nghĩa đội xe DK từ đội xe được thành lập với mục đích thương mại trở thành đội xe có tư cách tham dự các cuộc thi đấu quốc tế quốc nội chính quy.

Mà làm được toàn bộ chuyện này không thể bỏ qua công lao của Ngô Lỗi.

Từ sau khi anh gia nhập đội xe, dẫn đội xe thắng được không ít giải đấu thương mại, thành tích nổi bật tự nhiên hấp dẫn mấy vị chức cao trong liên đoàn xe, lại thêm Triệu thị đầu tư cho DK, mặt mũi lớn như thế để cho DK gia nhập liên đoàn xe trở thành tất nhiên.

Trước một ngày Ngô Lỗi có nhắn cho Triệu Lộ Tư biết, nói địa chỉ đua xe cho cô biết, nói cô nếu có thời gian có thể tới đây chơi.

Triệu Lộ Tư chưa trả lời anh.

Lần này sau khi hòa hảo, Triệu Lộ Tư thường không nhắn tin cho anh, có lúc gọi điện cũng không nhận, hoặc là đang đi học, hoặc là đang ở công ty họp, rất rõ ràng Lộ Lộ nói cho anh biết — 'Em không muốn để ý tới anh.' 

Ngô Lỗi biết cô nhóc này còn đang buồn bực anh, anh cũng biết, dù sao trước kia đòi chia tay thật sự khiến cô thương tâm.

Triệu Lộ Tư muốn chọc giận anh, chỉ cần anh nảy sinh cảm xúc, nhất định sẽ bị cô quản chế, khi đó Triệu Lộ Tư hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động.

Cô nhóc này nửa năm nay lớn lên không ít, cũng bắt đầu biết đánh cờ rồi.

Tin nhắn Ngô Lỗi cũng đơn giản cộc cằn —'Tới hay không thì tùy.'

Triệu Lộ Tư không cam lòng yếu thế, nhắn lại anh: 'Không tới!'

Xế chiều hôm đó, Ngô Lỗi cùng đồng đội mặc áo đua xe xuất hiện tại trường đua, những fan hâm mộ lập tức xông tới, vô cùng náo nhiệt chúc mừng bọn họ.

Ánh mắt Ngô Lỗi quét qua bãi đậu xe, không nhìn thấy bóng dáng cô gái.

Cô giống như thật không tới.

Tim anh cảm thấy trống rỗng, cảm giác mất mát ùn ùn kéo tới.

Giống như thật không để ý mình rồi.

Ngô Lỗi dụi tàn thuốc trong tay, sắc mặt trầm xuống, nói với Đái Tinh Dã bên cạnh: "Cậu ngồi ghế phụ."

Đái Tinh Dã nhìn về chiếc xe thể thao màu đỏ cách đó không xa, cười nói: "Có thể có người sẽ không đồng ý.

Ngô Lỗi theo ánh mắt anh nhìn sang, rõ ràng thấy Triệu Lộ Tư mặc quần short nóng bỏng ôm lấy chiếc eo thon, đôi chân thon dài xinh đẹp bắt chéo ngồi trên mui xe anh.

Lúc anh đi dự yến hội cùng cô đã thấy qua bộ dáng cô mặc lễ phục thanh tao, cũng đã gặp cô mặc váy công sở ra vào văn phòng, nhưng chưa từng thấy cô ăn mặc thành bộ dáng nóng bỏng cuồng dã này, ngồi trên xe thể thao của anh.

Đáy mắt Ngô Lỗi nháy mắt chớp lóe, tầm mắt bị cô hấp dẫn không thu về được, không kìm lòng được đi tới chỗ cô.

Chung quanh có fan nữ bất mãn, nói Triệu Lộ Tư: "Này, cô là ai thế, sao lại ngồi trên xe Ngô Lỗi."

Giọng Triệu Lộ Tư cũng rất khiêu khích: "Cô quản tôi là ai làm chi."

Fan hâm mộ của Ngô Lỗi chủ yếu là con gái, đều không dễ đối phó, rối rít trách cứ Triệu Lộ Tư: "Xe Ngô Lỗi không để cho người khác tùy tiện ngồi, cô mau xuống đi."

"Không xuống." 

"Cô cái người này!"

Các cô gái thấy Ngô Lỗi đi tới, rối rít tránh ra, muốn nhìn anh xử lý cô gái không biết tốt xấu này như thế nào.

Ngô Lỗi không giống mấy tay đua khác trong đội xe lịch sự ấm áp, luôn mang vẻ mặt tươi cười.

Hoàn toàn ngược lại, tính tình anh quái gở kiệm lời, giống như vách đá núi nhô ra, lạnh lẽo cứng rắn mà sắc bén.

Đến gần anh quá mức hơi lơ là sẽ bị thương.

Anh xưa nay chưa bao giờ cho phép bất kỳ cô gái nào đụng vào xe anh, cho dù là mấy cô người mẫu xe hơi bộ dáng xinh đẹp nóng bỏng kia, anh cũng sẽ không nhìn lâu thêm chút nào.

Điều này cũng làm cho rất nhiều fan hâm mộ cho là Ngô Lỗi thích đàn ông.

Tất cả mọi người đang chờ trò hay của Triệu Lộ Tư, ai nghĩ tới Ngô Lỗi đi tới nhưng chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, liền quay đầu lại nói chuyện với đội trưởng Thẩm Húc, hoàn toàn không có ý muốn đuổi cô xuống.

Thẩm Húc nhìn Triệu Lộ Tư ngồi trên xe anh, lại nhìn người hâm mộ tức giận bất bình chung quanh, vì vậy chủ động đi tới nói với Triệu Lộ Tư: "Cô gái, mau xuống đây đi, làm vậy Ngô Lỗi sẽ tức giận đó."

Triệu Lộ Tư cười tủm tỉm nói: "Tôi ngại, muốn Ngô Lỗi ôm tôi xuống."

Các cô gái thấp giọng nức nở, càng cảm thấy cô cũng thật không biết điều.

Vẻ mặt Thẩm Húc lúng túng, lấy thái độ lãnh đạm trước kia của Ngô Lỗi với mấy cô gái cùng tính tình nóng nảy của anh, Thẩm Húc thật lo lắng anh sẽ trực tiếp ngồi vào trong lái xe đi, cho cô té từ trên xe xuống bị thương.

Ngô Lỗi ngẩng đầu, nhìn về cô gái trên mui xe, tức giận hỏi: "Mui xe ngồi thoải mái sao?"

Triệu Lộ Tư bĩu môi: "Không thoải mái." 

"Vậy xuống đi."

Triệu Lộ Tư giống như làm nũng nói: "Đã nói vậy rồi sao xuống được."

Ngô Lỗi không thể làm gì khác hơn là đặt tay lên eo cô, nhẹ nhàng nhấc lên, thân thể nhỏ bé của cô gái trực tiếp treo trên người anh, thuận thế ôm lấy cổ anh.

Đám fan hâm mộ trợn mắt há miệng, không thể tin tình cảnh trước mắt.

Đây là lần đầu tiên các cô nhìn thấy trên vẻ mặt lãnh đạm của Ngô Lỗi loại biểu cảm bất đắc dĩ mà yêu chiều nào đó, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

"Vui vẻ vậy sao?" Anh ngẩng đầu hỏi cô.

"Vui chứ."

Ngô Lỗi nâng thân thể cô, cẩn thận từng chút một đưa cô xuống.

Triệu Lộ Tư vững vàng rơi xuống đất, đưa tay choàng qua vai Ngô Lỗi, kéo đầu anh xuống hôn lên chiếc cằm có chút râu.

Trước mặt nhiều người như vậy thân thiết với cô, Ngô Lỗi có chút ái ngại, nhưng anh cũng có thể đoán được cô nhóc này là muốn tuyên thệ chủ quyền.

Nửa năm nay, mặc dù Ngô Lỗi giữ mình trong sạch, nhưng khuôn mặt đẹp trai và thành tích ưu tú của anh khiến anh trở thành đối tượng mến mộ của không ít cô gái.

Dĩ nhiên cũng có không ít cô gái gan lớn, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn gây sự chú ý của anh.

Lòng ghen tỵ và tham muốn giữ lấy của Triệu Lộ Tư rất mạnh, giống như con sư tử con giương nanh múa vuốt, không cho phép ai xâm phạm lãnh thổ của mình.

Ngô Lỗi thuận theo cô, một tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, nói với mọi người: "Giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi, Lộ Lộ."

Giống như giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, nổ tung, đám người nhất thời sôi trào, các cô gái rối rít thấp giọng bàn luận, ánh mắt lộ ra hâm mộ cùng ghen tỵ.

Ngô Lỗi lúc nào thì cư nhiên có bạn gái, lại hoàn toàn không có tin tức! Có điều Triệu Lộ Tư thật sự rất đẹp, hai người đứng chung một chỗ nhưng cũng có vẻ hết sức xứng đôi.

Lúc này, một giọng đàn ông nghênh ngang từ trong đám người truyền đến: "Thật không nghĩ tới a, mấy đội xe hoang dã lại có thể gia nhập liên đoàn xe, aizz, thử nói xem, với thực lực của mấy người, cho mấy người lên đường đua chính quy không phải khiến liên đoàn xe chúng tôi mất mặt sao?"

Triệu Lộ Tư quay đầu lại, thấy người đàn ông mặc áo xe đua sọc đen trắng từ bãi xe đi tới.

Thẩm Húc thấp giọng nói với Ngô Lỗi: "Là đội xe Lộ Dã."

Ngô Lỗi cũng từng nghe qua đội xe Lộ Dã.

Hai năm trước liền gia nhập liên đoàn xe, gần một năm nay đạt được không ít giải thưởng trong mấy trận đua trong nước, danh tiếng rất nổi, gần như có thể nói là đội xe xuất sắc nhất trong liên đoàn xe.

Người vừa nói chuyện chính là đội trưởng đội xe Lộ Dã – Tiêu Triết.

Triệu Lộ Tư thấp giọng hỏi Thẩm Húc: "Bọn họ muốn làm gì?" 

Thẩm Húc trả lời: "Tới hạ uy phong chúng tôi."

Đúng là nửa năm qua DK giống như con ngựa thoát cương, điên cuồng gom cúp quán quân các giải đấu thương mại lớn, kiếm được bộn tiền.

Thành tích làm người khác chú ý như thế tự nhiên sẽ khiến đội xe Lộ Dã kiêng kỵ, cho nên bọn họ lựa chọn trong cuộc thi đấu chúc mừng đội DK muốn diệt uy phong của bọn họ.

Ngô Lỗi liếc nhìn Tiêu Triết, không quan tâm nói nhỏ: "Anh muốn chơi thế nào?"

"Để đội xe Lộ Dã của tụi tôi tranh tài với đội xe loại ba như mấy người không khỏi quá thấp kém rồi." Tiêu Triết khẽ vẫy tay với một người mẫu xe hơi vóc người uyển chuyển, "Để bạn gái của tôi so tài với mấy người một trận đi."

Lời vừa nói ra, toàn trường nổ tung.

Thái độ ngạo mạn này của Tiêu Triết làm cho nhiều fan cảm thấy khó chịu.

Sắc mặt Thẩm Húc nặng nề: "Tiêu Triết, anh đừng quá đáng."

"Quá đáng thì sao, tôi thấy cũng không quá đáng đi, loại đội xe này của mấy người cũng xứng chơi với bạn gái tôi một chút."

Người mẫu xe hơi xinh đẹp kiêu ngạo thong thả bước tới cửa xe, nở nụ cười xinh đẹp với Ngô Lỗi: "Tôi cũng rất muốn cùng đại soái ca Ngô Lỗi của DK so tài đây."

Tiêu Triết nhíu mày nhìn Ngô Lỗi: "Như thế nào, có gan tiếp nhận khiêu chiến của bạn gái tôi không?"

Tiêu Triết rõ ràng tới gây sự, để người mẫu này lái xe so tài với DK, cho dù thắng hay thu đều là một sự coi thường.

Ngô Lỗi còn chưa mở miệng, Triệu Lộ Tư chợt từ phía sau anh chui ra, trả lời: "Dĩ nhiên có thể, có điều anh phái bạn gái mình vậy thì bạn gái đấu bạn gái."

Tiêu Triết nhíu mày nhìn Triệu Lộ Tư.

Cô gái này vóc người mặc dù không so được với thân hình cao gầy uyển chyển của cô người mẫu bên cạnh mình nhưng đường nét thanh tú, không trang điểm lại đẹp hơn nhiều so với bạn gái mình phủ một đống trang điểm lên mặt.

Nhất là đôi mắt trong sáng dịu dàng giống như quyến rũ người, nhìn một cái anh liền có cảm giác tim đập rộn lên.

Hơn nữa quan trọng nhất là, cô gái này làm cho người ta có cảm giác mát mẻ sạch sẽ, tự nhiên hào phóng, tuyệt đối tốt hơn nhiều cô người mẫu bên cạnh mình.

Tiêu Triết cười lạnh nói với Triệu Lộ Tư: "Cô gái nhỏ, em biết chơi xe sao, đừng làm bị thương mình, núi Hồi Hổ toàn là vách đá."

"Nhưng anh để bạn gái mình đấu với bạn trai tôi, mặt mũi của tôi có còn hay không?"

Lời này nói ra rất thông minh, im lặng hóa giải cảnh ngộ lúng túng của DK.

Không ít cô gái đứng chung quanh che miệng mỉm cười, cảm giác chán ghét Triệu Lộ Tư dần biến mất.

Tiêu Triết lạnh lùng nhìn Ngô Lỗi: "Cậu nói thế nào?"

Ngô Lỗi kéo Triệu Lộ Tư tới cạnh mình, vuốt cằm cô giống như sờ con mèo, dịu dàng nói: "Chuyện bạn gái không cho phép tôi còn có thể nói thế nào." 

Đám thiếu nữ hâm mộ chung quanh cũng bị vẻ mặt dịu dàng này của Ngô Lỗi làm nổ tung rồi, gào khóc hét ầm lên.

Tiêu Triết nói: "Lấy bạn gái ra làm lá chắn, Ngô Lỗi, cậu có cần nghèo nàn tới thế không?"

Ánh mắt Ngô Lỗi lạnh lùng: "Anh muốn chèn ép khí thế DK, tôi cho anh cơ hội này, nếu muốn đua thì đường đường chính chính mà đua với tôi." 

Người hâm mộ cũng đi theo hò hét: "Đúng vậy, không phải anh sợ thua mới để người khác ra đua giúp chứ."

"Rốt cuộc ai sợ ai a!"...

Tiêu Triết cưỡi hổ khó xuống, mặt lạnh nói: "Được, tôi đua với cậu. Nhưng nếu cậu thua, dẫn theo người của cậu lăn ra khỏi liên đoàn xe."

Ánh mắt Ngô Lỗi lộ ra chút ánh sáng sắc bén, khóe miệng cong lên: "Ông đây chưa từng thua."

Triệu Lộ Tư nhìn Ngô Lỗi, cô từ trong đôi mắt kiên nghị nhìn thấy thần thái không bị trói buộc thuộc về riêng thiếu niên kia.

"Đừng nói trước." Tiêu Triết kéo người mẫu xe hơi ra, ngồi vào trong xe, mà Triệu Lộ Tư đứng ra nói: "Nếu anh thua thì sao?"

Tiêu Triết vốn cũng chuẩn bị nói 'ông đây không thua' như vậy, có điều anh còn chưa mở miệng, Triệu Lộ Tư bỗng nói: "Nếu anh đã mở miệng một tiếng đội Lộ Dã, vậy nếu anh thua, đội xe các anh vĩnh viễn đừng tham gia bất kỳ cuộc đua chính quy nào, có được không nha?"

Tiêu Triết chỉ xem như cô gái này nói chuyện cười, có thể tham gia thi đấu hay không cũng không phải do cô định đoạt, cho nên anh cũng không để ý, một lời liền đồng ý: "Được! Không tham gia thì không tham gia!"

Triệu Lộ Tư nếu muốn chơi, Ngô Lỗi tự nhiên thỏa mãn, kéo cửa xe cho cô, để cô ngồi vào ghế phụ.

Tiêu Triết cũng cho cô người mẫu ngồi vào, mặt lạnh giơ ngược ngón cái ra với Ngô Lỗi.

Ngô Lỗi không để ý tới anh, Triệu Lộ Tư không chịu thua, giơ bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn ra khỏi cửa sổ, giơ ngón tay giữa lên với Tiêu Triết.

Đám người lại bùng nổ, cô bé này cũng quá kiêu ngạo đi! Bất mãn mới vừa rồi tan thành mây khói, các cô trong nháy mắt liền yêu vị chị gái nhỏ xã hội này rồi.

Ngô Lỗi ngồi vào trong xe, nghiêng người tới, thay cô thắt dây an toàn, đồng thời kéo tay cô vào, trừng phạt vỗ: "Em đi đâu mà học được, không đứng đắn."

Triệu Lộ Tư cười nói: "Anh không làm nổi bạn trai em còn quản em."

Ngô Lỗi chợt nắm cằm cô, kề sát vào cô, con ngươi đen nhánh có chút uy hiếp: "Lộ Lộ, nói chuyện cẩn thận."

Gương mặt Triệu Lộ Tư bị anh bóp chu lên: "Anh anh muốn thế nào?"

Khóe mắt Ngô Lỗi cong cong, nở một nụ cười nhẹ: "Anh đã sớm nói rồi, phương pháp làm bạn trai em có rất nhiều, mỗi loại đều có thể khiến em chết một lần. Tối nay có muốn thử một chút không?"

Triệu Lộ Tư trợn to hai mắt, tay đặt ở cửa xe, cả người bị dọa lui về sau.

Cô lắc đầu liên tục, ánh mắt lộ ra sợ hãi.

Ngô Lỗi cười nhạt một tiếng, đạp chân ga, lái xe ra ngoài.

Anh còn không thu phục được cô nhóc này sao.

Dọc theo con đường này, Triệu Lộ Tư im lặng, Ngô Lỗi mấy lần nghiêng đầu nhìn cô, tay cô siết chặt góc áo, rơi vào trầm tư thật lâu, giống như bị dọa sợ không nhẹ.

Ngô Lỗi mở miệng hỏi: "Em đang nghĩ gì?"

Sắc mặt Triệu Lộ Tư bỗng đỏ lừng, lắp bắp nói: "Không có, không có gì, à thì mấy ngày nay em ở trường, không tới nhà anh nha."

Thấy cô mặt đỏ tới mang tai, Ngô Lỗi dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ tới trong đầu cô nhóc này đang nghĩ gì.

Anh chợt cười, nhếch miệng, đôi mắt màu cà phê xinh đẹp lấp lánh ánh nắng.

Triệu Lộ Tư càng đỏ mặt, ngay cả bên tai cũng ửng hồng: "Anh đừng cười." 

Ngô Lỗi một tay cầm bánh lái, một tay khác vươn ra cưng chiều vuốt đầu cô: "Cô gái ngốc."

Nửa giờ sau, xe Ngô Lỗi dẫn đầu chạy về đích, bỏ rơi xe Tiêu Triết ở phía sau.

Mà Tiêu Triết tuyệt không nghĩ tới, trận đấu này bất quá là nhất thời nổi máu tranh tài, thế nhưng sẽ thật khiến anh mất chén cơm.

Trong văn phòng, lúc quản lý nói hợp đồng của anh phải kết thúc, Tiêu Triết cả kinh đến muốn rớt cả cằm.

"Không phải chứ, ý gì đây."

"Bản thân đắc tội với ai trong lòng không biết sao." Quản lý tức giận nói: "Cậu thiếu chút nữa hại cả đội xe chúng tôi, bây giờ người ta đồng ý để một mình cậu cút đi, dọn dẹp một chút, đi đi, tiền hủy hợp đồng một đồng cũng không thiếu cậu."

Tiêu Triết bối rối: "Không phải chứ, tôi đắc tội với ai?"

"Ai bảo cậu tranh tài với Ngô Lỗi?" Quản lý chỉ vào anh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Tranh tài thì thôi đi, lại còn thua, bây giờ người ta muốn cậu thực hiện lời hứa, khốn kiếp! Nếu cậu không cút, đội xe chúng tôi cũng đừng hòng thi đấu gì nữa."

"Ngô Lỗi? Anh nói đùa sao?" Tiêu Triết nói: "Hắn một không bối cảnh hai không tiền, hắn tính là gì chứ."

"Không bối cảnh? Bạn gái Ngô Lỗi là người kế nhiệm chức chủ tịch tập đoàn Triệu thị, ngay cả chủ tịch liên đoàn xe thấy cô ta cũng phải cung kính chào hỏi, cậu dám chọc anh ta?"

Tiêu Triết há to miệng, cả kinh không nói ra lời: "Anh đùa gì thế." 

"Cậu xem tôi giống đang đùa lắm à."

Quản lý đẩy màn hình máy tính qua, chỉ vào cô gái mặc lễ phục màu hồng trong ảnh chụp tiệc cuối năm của tập đoàn Triệu thị: "Tập đoàn Triệu thị đầu tư vào đội xe DK, ai không biết Ngô Lỗi là người yêu của tiểu công chúa này, cậu là cái gì mà dám đi chọc cậu ta."

•••

Chuyện Tiêu Triết rời đội xe Lộ Dã giống như sấm sét lóe trên đất bằng, rung động toàn bộ liên đoàn xe.

Hai đội xe bất quá giữa một trận tranh tài lại có thể nháo đến tình trạng phải ra khỏi giới, thực sự có chút bất ngờ rồi.

Có điều nhân phẩm Tiêu Triết đúng là không ra gì, đắc tội rất nhiều người, với việc anh ta rời đi, phần lớn tay đua cảm thấy sảng khoái, ít có người tiếc thay cho anh ta.

•••

Kỳ nghỉ hè đầu tiên, Ngô Lỗi bận rộn vì giải đua Lạp Lực.

Vòng sơ loại ở tỉnh giải đua Lạp Lực, mấy đội xe đồng thời xuất phát chạy xuyên rừng, nếu như có thể thắng lợi tiến vào cuộc so tài toàn quốc đối với cả đội xe mà nói là chuyện thu về cả danh lẫn lợi.

Lịch thi đấu hết sức dày đặc, liên tục gần nửa tháng, Triệu Lộ Tư cũng không thấy được bóng anh, chỉ có thể mỗi ngày đúng giờ xem trực tiếp.

Buổi chiều chung kết đó, tập đoàn Triệu thị có cuộc họp về hạng mục hợp tác với công ty khác.

Bà nội tuổi đã cao, cuộc họp trao đổi như vậy tự nhiên sẽ không tham gia, dứt khoát giao cho người nối nghiệp mình.

Triệu Lộ Tư ngồi ở vị trí chủ tịch ở phía cuối bàn dài, nghe từng người phát biểu dài dòng, buồn ngủ.

Điện thoại di động chợt sáng, Ngô Lỗi gửi một tấm hình tới.

Trong hình, thiếu niên đứng trước xe, tay đặt lên cửa xe, bộ đồ đua dùng ngọn lửa làm chủ đạo đại diện cho đội DK tôn lên vóc dáng rắn rỏi của anh.

Ánh trời chiều vừa khéo rơi vào mắt anh, ánh mắt thâm thúy hẹp dài chôn sâu phía dưới xương lông mày cao thẳng, anh tuấn giống như cả người đều phát sáng.

'Cuộc đua sắp bắt đầu.' 

Anh nói với cô: 'Xem trực tiếp.' 

Triệu Lộ Tư trả lời anh: 'Đang họp, không có thời gian.'

Bên Ngô Lỗi dường như dừng thật lâu, mới gửi tới một chữ: 'Được.'

Có chút giận hờn rồi.

Anh từ sớm đã nói với Triệu Lộ Tư thời gian trận chung kết, là thật hy vọng cô có thể cùng anh chứng kiến khoảnh khắc vinh quang kia.

Khóe miệng Triệu Lộ Tư lộ ra ý cười trong veo.

Đồ ngốc này, không biết trong thời gian này cô không bỏ một buổi trực tiếp nào sao, mặc dù không đến được hiện trường nhưng trình độ cuồng nhiệt của cô có thể so với mấy cô gái si mê anh nhất.

Cô chụp tấm hình hội trường gửi cho Ngô Lỗi, trong hình là cửa sổ sát đất vuông vức trong phòng hội nghị, đàn ông mặc âu phục giày da ngồi quanh bàn dài, Triệu Lộ Tư ngồi ở vị trí cuối, không khí tương đối nghiêm túc.

'Nè, không lừa anh, em đang họp mà.'

Ngô Lỗi cũng hết cách: 'Ờ, em bận.'

Lúc Triệu Lộ Tư đang nhanh chóng soạn tin, anh lập tức lại gửi tới một icon mỉm cười: 'Nhất định đừng xem, ai xem là chó.'

Triệu Lộ Tư bật cười, người này, hiểu rất rõ cô nha.

Cô đeo tai nghe lên, len lén mở video trực tiếp ra, giấu điện thoại di động trong tập tài liệu.

Cô cho là kỹ thuật của mình cao siêu không ai phát hiện, cũng không nghĩ tới bị trợ lý Tần đứng phía sau nhìn thấy hết.

Trợ lý Tần mặt không thay đổi nhìn cô chủ tịch nhỏ giở trò.

Triệu Lộ Tư xử lý các giao dịch thương trường thông thạo, khéo léo hào phóng hơn so với Triệu Tĩnh, thậm chí đã có phong phạm của bà Triệu năm đó.

Điều này làm cho ông thiếu chút nữa quên mất, Triệu Lộ Tư thật ra thì mới hai mươi tuổi, còn là một cô nhóc đang rơi vào lưới tình cuồng nhiệt.

Trợ lý Tần đến gần cô, đứng sau lưng cô, lặng lẽ thay cô chặn lại ánh mắt người khác.

Triệu Lộ Tư chuyên chú xem video, chuyện quy cách trong trận đua này rất cao, rất nhiều fly cam quay toàn bộ trận đua.

Cô nhìn chiếc xe thể thao phun chữ DK vượt qua khúc cua ở đường núi quanh co, vượt qua chỗ nước cạn, dẫn đầu những đội xe khác.

Triệu Lộ Tư nhìn cảnh trí núi non bao la hùng vĩ này, trong lòng dâng lên một cảm giác phóng khoáng không nói ra được.

Cô rốt cuộc hiểu vì sao Ngô Lỗi chấp nhất với xe đua như vậy.

Linh hồn thiếu niên từ khi ra đời tới nay liền bị đè nén trong đất trời chật hẹp, cực khổ quấn thân, bầu trời mênh mông này có thể cho anh được tự do cùng yên tĩnh.

Khi anh cán đích, Triệu Lộ Tư không nhịn được nắm tay hoan hô: "Yes! Quá tuyệt vời!"

Trong phòng họp yên tĩnh, tiếng reo hò không kìm lòng được dẫn tới một loạt khuôn mặt lạnh đồng loạt nhìn về phía cô.

Trợ lý Tần cố làm ra vẻ bình tĩnh giải thích với vị quản lý mới phát biểu kia: "Lộ tổng cảm thấy anh nói rất hay."

Quản lý gật đầu một cái: "Cảm ơn Lộ tổng."

Trợ lý Tần đi tới bên người Triệu Lộ Tư, vỗ nhẹ bả vai cô như nhắc nhở.

Mặc dù không phải buổi trao đổi quan trọng, nhưng công việc phải làm cho tốt, đừng đùa quá mức.

Triệu Lộ Tư le lưỡi một cái, cảm kích nhìn trợ lý Tần.

Mặc dù trợ lý Tần là nhân viên của cô, nhưng phần lớn thời gian, Triệu Lộ Tư cảm thấy ông càng giống cha mình, bao dung rất nhiều thói xấu của cô, cũng dạy cô rất nhiều chuyện.

Trong tai nghe Bluetooth truyền đến tiếng hò reo náo nhiệt, pháo hoa ăn mừng bay đầy trời, video trong điện thoại, thiếu niên bước ra khỏi xe đua, khẽ hất cằm, nhìn về phía toàn trường reo hò.

Anh đứng nghịch nắng chiều, thân hình cao ngất giống như được khảm một vầng sáng vàng nhạt, khiến người lóa mắt.

Người hâm mộ cùng đồng đội ùa ra, reo hò vì thắng lợi của anh.

Triệu Lộ Tư cúi đầu nhìn thiếu niên bị đám đông vây quanh.

Thiếu niên đơn độc quái gở trong đêm tối vô biên rốt cuộc đã thoát khỏi con dã thú cô độc, nghênh đón thời khắc rực rỡ nhất trong sinh mạng, đứng ở nơi có ánh sáng, sống đúng với khát vọng mình mong muốn nhất.

Thật tốt a.

•••

Xế chiều hôm nay ánh nắng rất dịu nhẹ, Triệu Lộ Tư học xong, đeo túi xách bước vội ra khỏi phòng học.

Cô rất khó giống như những cô gái khác, sau khi tan học đi xem phim hoặc đi dạo phố, phần lớn thời gian cô dùng trong công việc.

Trở thành người đứng đầu tập đoàn nói dễ vậy sao, so với Triệu Tĩnh năm đó, cố gắng của cô chỉ có hơn chứ không kém.

Triệu Lộ Tư đến căn tin mua một cái bánh bao xíu mại, bánh bao mới lấy ra từ lồng hấp, nóng hổi.

Triệu Lộ Tư thổi túi bánh bao xíu mại, vội vã đi ra cổng trường.

Đối diện đường, có một ca sỹ đeo ghi ta chậm rãi đánh đàn, đồng thời mở miệng hát—

"Luôn có những cuộc gặp gỡ bất ngờ, nói ví dụ như anh gặp em, đôi mắt sáng long lanh ôn nhu kia xuất hiện trong mộng của anh."

Chung quanh có không ít cô gái vây quanh ca sỹ đường phố xem biểu diễn, Triệu Lộ Tư nhai bánh bao, đứng trong đám người nghe anh hát.

Ca sỹ đường phố búi bím tóc nhỏ hơi bẩn sau đầu, ánh mắt nhu hòa, khóe miệng hiện lên ý cười nhợt nhạt —"Cho dù kết cục ra sao, ít nhất người tưởng niệm là em, anh sẽ không biến nó thành trò chơi, bởi vì anh thật lòng với em."

Giai điệu bài hát này rất nhẹ nhàng, giai điệu ghi ta cũng êm ái, chậm rãi lọt vào tai, khiến cho cõi lòng cô cũng trở nên yên tĩnh bình thản, tất cả buồn chán dần bị xua tan.

Khóe miệng Triệu Lộ Tư nhếch lên, giống như những người khác, cô lấy tiền lẻ trong túi xách, chuẩn bị bỏ vào trong hộp ghi ta của ca sỹ.

Ca sỹ khẽ mỉm cười với cô, từ trong hộp lấy ra một bông hoa trắng nhỏ, đưa cho Triệu Lộ Tư: "Có người nhờ tôi tặng cô."

Triệu Lộ Tư kinh ngạc a một tiếng: "Người nào?" Ca sỹ mỉm cười cất đàn ghi ta, xoay người rời đi.

Triệu Lộ Tư nhìn bông hoa nhài nhỏ trắng thuần trong tay, sửng sốt trong chốc lát, tâm tình bỗng nhiên xao động.

Cô nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm hình bóng thiếu niên trong đám người, nhìn qua đều là khuôn mặt xa lạ.

Cô vội vã đi vài bước, lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc—-"Tìm anh?"

Triệu Lộ Tư quay đầu lại, chỉ thấy thiếu niên lười biếng tựa vào cây ngô đồng bên đường, lông mày khẽ nhíu, có vẻ dịu dàng lại phong lưu.

Triệu Lộ Tư hô một tiếng, chạy tới chỗ anh, nhảy lên người anh, dùng cả tay cả chân bám lên người anh: "Đã về rồi!"

"Ừ."

Ngô Lỗi vững vàng ôm cô, dùng sức ôm cô.

Trên người cô gái tản ra hương thơm quen thuộc làm anh cảm thấy đáy lòng vắng vẻ khi cách nhau mấy tháng này bỗng được lấp đầy, mềm mại giống cây khô gặp mùa xuân, cảm giác mình rốt cuộc sống lại.

Ngô Lỗi lấy một chiếc huy chương đúc bằng vàng ròng từ trong túi ra, đặt tới bên môi hôn một cái, sau đó cẩn thận đeo lên cổ Triệu Lộ Tư.

"Tặng em."

Triệu Lộ Tư có chút kinh ngạc: "Đây là huy chương anh giành được mà." 

Ngô Lỗi cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: "Tất cả vinh quang của anh đều thuộc về em."

Triệu Lộ Tư cẩn thận vuốt ve tấm huy chương vàng đại biểu cho vinh quang này.

Huy chương làm bằng vàng ròng nặng trĩu, hình khắc trên huy chương là con đường cong thần tốc trên đỉnh núi cùng bầu trời xanh bao la và mây trắng. Khóe miệng cô hiện lên nụ cười trong veo, bỏ huy chương vào trong cổ áo mình: "Vậy em bảo quản giúp anh."

"Còn có một chiếc xe là phần thưởng."

Ngô Lỗi xoay chìa khóa trong tay, dẫn cô đi tới chỗ chiếc xe.

Một chiếc xe màu đỏ bắt mắt xuất hiện trước mặt Triệu Lộ Tư.

Triệu Lộ Tư kinh hô một tiếng, đi tới quan sát chiếc siêu xe cực ngầu này.

Triệu Lộ Tư không phải người trong giới, tuy nhiên chỉ cần nhìn bên ngoài cũng biết chiếc xe này chắc chắn không hề rẻ.

Ngô Lỗi đưa chìa khóa cho Triệu Lộ Tư, rõ ràng là muốn tặng chiếc xe này cho cô.

"Ngô Lỗi, công ty có cho em xe." Triệu Lộ Tư có chút ngượng ngùng: "Xe này em không thể nhận."

"Của em là của em, anh tặng cho em là anh tặng cho em." Ngô Lỗi dùng chóp mũi cạ cạ vào gò má cô.

Cô gái bị anh cọ hơi ngứa, nở nụ cười: "Lộ Lộ nhận đồ sẽ không dễ dàng trả lại nha. Anh nghĩ cho kỹ, nếu lại muốn chia tay lần nữa, anh chính là cả người cả của đều không còn nha."

"Xe cho em, thẻ cũng cho em, Ngô Lỗi còn có cái gì không là của em."

Ngô Lỗi lôi kéo Triệu Lộ Tư ngồi vào trong xe: "Xe này đã cải tiến qua, tính năng an toàn rất cao. Anh trước chở em ra ngoài hóng gió."

Triệu Lộ Tư hớn hở ngồi vào ghế lái phụ, Ngô Lỗi nghiêng người tới, thay cô thắt dây an toàn, sau đó lại đưa túi giữ ấm tới cho cô, còn kéo ngăn kéo chứa đồ ăn vặt ra.

Làm bạn gái Ngô Lỗi cái gì cũng không cần làm, người đàn ông này thận trọng như ở trước mắt, anh sẽ giúp cô sắp xếp cuộc sống ổn thỏa, anh sẽ nghĩ tới bạn gái trước nhất, thậm chí mấy ngày trước sau kỳ kinh nguyệt của Triệu Lộ Tư, anh sẽ đem theo băng vệ sinh, phòng hờ cô nhóc này quên mất.

Anh đối với cô rất tốt, thật sự là dùng tâm, cho dù đời trước hay đời này, được Ngô Lỗi yêu, Triệu Lộ Tư nhất định là cô gái hạnh phúc nhất thế giới.

Nửa giờ sau, xe Ngô Lỗi dừng ở dưới nhà, Triệu Lộ Tư không hiểu hỏi: "Không phải nói đi hóng gió sao?"

Ngô Lỗi hơi trầm mặt, anh không nói một lời giúp cô cởi dây an toàn, sau đó lôi kéo cô xuống xe, vội vã đi lên lầu.

Triệu Lộ Tư nhìn bóng lưng im lặng của anh, trong lòng mơ hồ có chút bất an: "Ngô Lỗi, sao vậy?"

Ngô Lỗi lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, sau khi đóng lại, nặng nề đặt cô gái bên tường, cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn này không giống trước kia, lướt qua tán tỉnh rồi ngừng lại.

Triệu Lộ Tư cảm thấy rõ ràng người đàn ông trước mặt này rất có tính công kích xâm nhập.

Anh cơ hồ là vừa mút vừa cắn, sắp đem cô nuốt đi, thậm chí ngay cả thời gian thở cũng không cho cô.

Triệu Lộ Tư căn bản không thể chống đỡ được nụ hôn nóng bỏng như vậy, sắp thở không được, cổ họng phát ra tiếng rên thấp, dùng sức thở hổn hển.

"Ngô ưm, Ngô Lỗi, ưm."

Thân thể cô như một bãi bùn, không dùng được chút sức nào, ngã vào người anh, dùng thân thể anh để chống đỡ.

Anh quấn cô, mút cô, không biết mệt mỏi lấy hết tất cả ngọt ngào của cô.

Cô ôm mặt Ngô Lỗi, dừng lại nụ hôn dây dưa sâu như vậy của anh, dùng sức thở hổn hển: "Đừng, không được."

"Như vậy đã không được?"

Tay anh rất không nghe lời, Triệu Lộ Tư cảm thấy trán mình sắp nổ tung, mỗi một tế bào giống như có một luồng điện từ xương sống chui lên đỉnh đầu.

Trong lúc hôn như vậy, Triệu Lộ Tư cảm thấy anh có gì đó không đúng.

Nóng.

"Ngô Lỗi, anh..."

Lời vừa nói ra, Triệu Lộ Tư dừng lại, cô cảm thấy, cảm giác được thay đổi của thiếu niên.

Cô kinh ngạc không thôi, liên tiếp lui về sau, nhưng sau lưng là bức tường, cô căn bản không thể lui được nữa.

Cô cắn môi dưới, ôm lấy Ngô Lỗi: "Anh đã khỏe?"

Thiếu niên buồn bực lên tiếng: "Một tháng trước đã phẫu thuật rồi."

Trong bóng tối, hô hấp nóng bỏng của hai người đan xen, có hương vị kiều diễm.

Triệu Lộ Tư mở to hai mắt, vui mừng nói: "Tại sao không nói cho em biết?" 

"Sợ em thất vọng."

Bây giờ xem ra, thất vọng là không thể nào rồi.

Triệu Lộ Tư a một tiếng kinh ngạc, nhảy dựng lên ôm Ngô Lỗi, cố định mặt anh dùng sức hôn hai cái: "Anh nên nói cho em biết! Anh thật sự nên nói cho em biết."

Anh đẩy cô ngã xuống giường mềm, từ trên cao nhìn cô, khóe miệng khẽ mỉm cười: "Tự mình cảm giác không phải tốt hơn?"

Anh hạ người xuống lần nữa hôn lên môi cô.

Triệu Lộ Tư cảm nhận được cảm xúc đè nén đã lâu của người đàn ông.

Cô cố hết sức nghênh hợp với anh, đáp lại nụ hôn của anh nhưng trong lòng cũng có chút thấp thỏm lo sợ.

Cô đưa tay chống lên ngực anh, tách rời thân thể thiếu niên, nhưng anh nắm cổ tay cô, đặt ở đỉnh đầu.

"Ngô Lỗi."

Cô thở dốc, nhẹ nhàng gọi tên anh: "Ngô Lỗi, đừng, em sợ."

Ngô Lỗi dừng hôn, lông mi dài cụp xuống, dịu dàng nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô.

"Sợ anh?"

Triệu Lộ Tư không biết.

Chuyện như vậy là tự nhiên, cô sẽ không kháng cự nhưng chuyện tới trước mắt, cô vẫn thấp thỏm bất an.

Hoàn toàn không có chuẩn bị a.

Ngô Lỗi buông tay cô ra, cô lập tức lăn sang một bên, dùng mền quấn lên người, bày ra bộ dáng bảo vệ mình.

Ngô Lỗi mở đèn đầu giường, ánh đèn nhu hòa bao phủ khuôn mặt đỏ hồng của cô gái, đôi mắt to đen nhánh có chút sợ hãi nhìn anh, yếu ớt hỏi: "Anh, anh có cần đợi khôi phục một thời gian không?"

Anh cúi đầu cười yếu ớt một cái, không nhịn được đưa tay sờ đầu cô nhóc: "Đã khôi phục tốt lắm rồi, anh thử qua, trạng thái rất tốt."

"Anh thử qua?" Sắc mặt Triệu Lộ Tư đỏ rần, sắp cà lăm: "Anh với ai?"

"Còn với ai." Anh trừng phạt vỗ gương mặt cô: "Với tay phải, được chưa?" 

Triệu Lộ Tư cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung, cô sao phải cùng tên đàn ông chó chết này thảo luận vấn đề như vậy a!

Cô nhóc vùi đầu vào trong mền, mắc cỡ vô cùng: "Vậy tối nay không được nha."

Cô hoàn toàn không có chuẩn bị.

Ngô Lỗi kéo mền, nhu hòa gọi: "Lộ Lộ." 

"Ừ?" Cô lộ ra đôi mắt đen, sợ hãi nhìn anh.

Ngô Lỗi đưa tay luồn vào trong chăn, bàn tay ấm áp bao lấy toàn bộ mu bàn tay cô, nắm trong lòng bàn tay mình.

"Lộ Lộ, anh bắt đầu có chút thích thế giới này rồi."

Tâm Triệu Lộ Tư chợt căng thẳng, kìm lòng không được nắm chặt ngón tay út của anh.

Anh nói anh có chút thích thế giới mang đến cho anh vô tận khổ nạn và thống khổ này.

Ngô Lỗi nâng cặp mắt màu cà phê xinh đẹp lên nhìn cô gái, nghiêm túc nói: "Em là lý do duy nhất anh thích thế giới này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top