Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot



(0)

"Tôi từng không thể tự mình vùng vẫy khỏi thế giới rộng lớn, cũng từng đắm chìm vào những câu chuyện hoang đường, không màng thật giả, không hề tranh đấu cũng chẳng sợ cười chê..."

(1)

Trương Gia Nguyên lần đầu tiên gặp Nhậm Dận Bồng ở hậu trường Minh Nhật Chi Tử.

Ngày đầu tiên ghi hình, người người chen chúc, tất bật chuẩn bị cho khâu hậu kỳ trong hậu trường tối tăm. Giữa không gian mờ mịt ấy, một ánh đèn sáng rực xuyên qua kẽ hở trên cửa sổ, vừa vặn đáp xuống đỉnh đầu Nhậm Dận Bồng, anh khẽ dụi mắt, ngơ ngác cúi đầu.

Trương Gia Nguyên nghiêng người ngắm góc nghiêng của người bên cạnh, lông mi người này cũng thật dài quá đi, Trương Gia Nguyên nghĩ thầm.

Đạo diễn vừa hô một tiếng bắt đầu ghi hình, nhân viên công tác vội vội vàng vàng di chuyển, không cận thận đụng trúng người nãy giờ vẫn còn đang đứng đó phát ngốc - Nhậm Dận Bồng. Trọng tâm không ổn định, cả người Nhậm Dận Bồng ngã nhào vào phía sau.

Trong giây phút hoảng loạn, Trương Gia Nguyên theo bản năng vươn tay ra đỡ lấy.

(2)

Sau khi Nhậm Dận Bồng rời đi, trong tâm trí Trương Gia Nguyên chỉ toàn là hình ảnh đôi lông mi dài khẽ lay động cùng một câu cảm ơn đầy rụt rè.

Người này ngại ngùng đến vậy, cậu cũng không dám tiến thêm một bước hỏi tên người ta.

Trương Gia Nguyên trước giờ không phải kiểu người sợ người lạ, nhưng sự dè dặt của Nhậm Dận Bồng khiến cậu bất giác hành động cẩn thận từng ly từng tí.

Trương Gia Nguyên cùng Thái Lạc đấu võ mồm hết nửa ngày, người tên Thái Lạc này phải chỉnh đốn lại cái nết cứ mở miệng ra là chửi bậy. Nhậm Dận Bồng ngồi cạnh nghe hai người luyên thuyên mãi không hết chuyện cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

(3)

Nhậm Dận Bồng chưa bao giờ cảm thấy bản thân có gì đáng để được chú ý, càng không nghĩ mình sẽ trở thành người có thể tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, ngay đến cả việc nhận lời tham gia chương trình cũng là do bố mẹ thay mặt đồng ý .

Vì vậy mà khoảnh khắc Hồ Vũ Đồng mang theo ánh sáng chói mắt hướng về phía Nhậm Dận Bồng, anh lựa chọn lùi bước.

Anh muốn hoàn thành trọn vẹn thân phận đóng vai phụ của mình nhưng Hồ Vũ Đồng thu hút lại đây quá nhiều ánh mắt, vô số cặp mắt đang nhìn anh, nhìn chằm chằm sự rụt rè, nhút nhát của anh.

Ánh sáng trên người Vũ Tinh hết mực ôn hòa, có lẽ Nhậm Dận Bồng trời sinh đã được định sẵn chỉ nên làm bạn với người như vậy.

Mà Trương Gia Nguyên là ngoại lệ duy nhất.

(4)

Không giống Vũ Tinh dịu dàng hay Hồ Vũ Đồng đầy khí chất, Trương Gia Nguyên giống như một em trai nhỏ, khiến người ta tình nguyện buông bỏ hết mọi phòng bị.

Những người chơi cello vẫn luôn trung thành với chủ nghĩa cổ điển và sang trọng, tỷ như mẹ anh muốn sự thanh nhã, bố anh lại thích sự cẩn trọng.

Lớn lên trong gia đình có truyền thống kéo đàn cello, Nhậm Dận Bồng không dám nghĩ có một ngày mình sẽ hùa theo một cậu nhóc học cấp 3, ở trong căn phòng đầy máy ảnh đang hoạt động, bật đèn màu lên nhảy disco.

Những đứa trẻ chưa từng phản nghịch, đến khi điên lại càng điên hơn.

Trương Gia Nguyên vô tình xé rách lớp vỏ bọc rụt rè bên ngoài, có những thứ đã dần dần lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

(5)

Quãng thời gian sau khi Hệ Ngân Hà vừa thành lập được ít lâu, Nhậm Dận Bồng cùng Trương Gia Nguyên làm đủ trò khùng điên, Vũ Tinh chỉ ở bên cạnh nhìn hai đứa em đang nghịch ngợm mà cười theo. Trương Gia Nguyên còn nói nhìn anh ấy có cảm giác như một ông bố hiền từ.

Về sau, Từ Dương gia nhập vào Hệ Ngân Hà, Nhậm Dận Bồng cũng không cảm thấy có gì khác biệt lắm, người này quả thực rất nhàm chán, không nhiều lời như Trương Gia Nguyên.

Mãi cho tới khi thành viên thứ 5- Phó Tư Siêu gia nhập, phá vỡ hoàn toàn trạng thái cân bằng bấy lâu  giữa Trương Gia Nguyên và Nhậm Dận Bồng.

(6)

Phó Tư Siêu mang đến cho người khác cảm giác giống một hạt dẻ cười, mềm mềm, thơm thơm vừa đáng yêu vừa tinh nghịch. Phương ngữ lười biếng của Bắc Kinh qua chất giọng Phó Tư Siêu liền biến thành dáng vẻ làm nũng ngọt ngào.

Ngay cả trước khi gia nhập Hệ Ngân Hà, Phó Tư Siêu còn từng cùng Trương Gia Nguyên náo loạn một trận chơi trò bế kiểu công chúa.

Thành viên mới gia nhập này, càng được Trương Gia Nguyên yêu thích hơn, trong lòng Nhậm Dận Bồng tự hiểu rõ.

Mặc dù sinh cùng năm, Nhậm Dận Bồng không thể nào học theo được dáng vẻ của Phó Tư Siêu, trước tiên là chọc cho Trương Gia Nguyên tức xù lông lên sau đó lôi kéo tay áo người ta mềm mại nói

"Nguyên Nhi ca, anh sai rồi."

Anh chỉ có thể ngồi trong một góc giường tự mình giận dỗi, còn chẳng dám để người khác phát hiện ra điều này.

Vũ Tinh không cảm nhận được tâm trạng thay đổi thất thường của Nhậm Dận Bồng, Từ Dương dù biết cũng sẽ không đi khuyên nhủ. Nhưng, Phó Tư Siêu - thủ phạm gây ra nỗi buồn bực của anh lại tới, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc rối tung của anh mà an ủi

"Bồng Bồng, nếu không vui nhất định phải nói ra."

Nói rằng, đến cuối cùng, anh không dễ dàng gì mới buông xuống lớp vỏ bọc rụt rè, để cho người nào đó thấy một mặt điên điên khùng khùng của bản thân mà lâu nay vẫn luôn bị kiềm chế. Nhưng người đó quay đầu rời đi, để lại một mình anh ở chốn cũ.

Là tự tay Trương Gia Nguyên tháo bỏ lớp ngụy trang kiềm chế kia xuống, sao có thể để cho lớp vỏ đó một lần nữa khép lại như ban đầu.

(7)

Phó Tư Siêu tính tình mềm mỏng, từ bé đã được bố mẹ cưng chiều, không đánh, không mắng, không bắt phải làm những việc mình không thích.

Sinh ra trong một gia đình thuộc tầng lớp trung lưu lại ăn ngọt ngào mà lớn, giọng nói mềm mại, tính tình cởi mở cộng thêm thành tích không tồi, bên cạnh Phó Tư Siêu chưa bao giờ thiếu bạn bè, cũng cần không để tâm đến vấn đề thiệt hơn. Nhưng người mà Phó Tư Siêu đã nhận định, chắc chắn phải trở thành người của em.

Trong thời gian chờ lên biểu diễn trên sân khấu Minh Nhật Chi Tử, vẻ ngoài nổi bật cùng tính cách vui tươi của Trương Gia Nguyên ngay lập tức thu hút được sự chú ý của Phó Tư Siêu.

Phó Tư Siêu nghĩ em nhất định phải kết bạn với người này.

Vì vậy mà khi chơi trò vật tay ở hậu trường, em đã thua liên tiếp mấy ván liền vẫn cười vui vẻ muốn chơi tiếp chỉ để đợi Trương Gia Nguyên xuất hiện.

Nhưng Trương Gia Nguyên còn chưa kịp chạm vào tay Phó Tư Siêu, Nhậm Dận Bồng đi tới.

Trương Gia Nguyên thế mà không thèm để ý đến em, trực tiếp quay ngoắt sang phía có Nhậm Dận Bồng

"Bồng Bồng, anh có muốn thử vật tay với em không, em khẳng định có thể thắng được anh."

Thân là người thuộc cung Bọ Cạp, âm thầm ghi thù chính là bản năng. Phó Tư Siêu nhất quyết cướp được Trương Gia Nguyên, còn phải cướp đi ngay trước mắt Nhậm Dận Bồng.

(8)

Nhậm Dận Bồng không thể nào nổi giận với người đến an ủi mình, chỉ đành nhẫn nhịn, thầm tính toán đem chuyện này trút hết lên đầu con người cái gì cũng không biết – Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên cũng không phải không để ý, cậu phát hiện gần đây Bồng Bồng càng ngày càng ít nói.

Sau đó Phó Tư Siêu nói cho cậu biết, Bồng Bồng dạo này tâm trạng không được tốt, Trương Gia Nguyên vội vàng chạy đi hỏi thăm, kết quả chỉ nhận được bộ mặt lạnh tanh cùng một câu "Anh không sao" của Nhậm Dận Bồng

Trương Gia Nguyên đoán

"Có lẽ, Bồng Bồng trong lòng có tâm sự."

Cậu biết Nhậm Dận Bồng của cậu tâm tư tinh tế, cho nên Trương Gia Nguyên không dám làm ra bộ dạng chớt nhã như khi ở cạnh Phó Tư Siêu, tùy tiện đặt tay lên vai người ta nói

"Mọi việc đều có Nguyên Nhi ca ở đây."

Trương Gia Nguyên dùng phương pháp vụng về nhất để dỗ Nhậm Dận Bồng. Ví dụ như mỗi lần Nhậm Dận Bồng từ chối đi ăn với Trương Gia Nguyên, cậu khi trở về đều sẽ mang theo một ít đồ ăn cay, Nhậm Dận Bồng rất hưởng thụ cảm giác này.

Anh vốn nghĩ, như vậy cũng khá tốt, nếu như anh không đồng ý với Trương Gia Nguyên cùng cậu đi chôn viên thuốc thời gian.

(9)

Ngày hôm đó, Hệ Ngân Hà cùng nhau chôn viên thuốc thời gian. Tới khi chuẩn bị ra về xe do tổ tiết mục điều hành xảy ra chút vấn đề, nhất thời hiện trường trở nên hỗn loạn.

Không biết là ai trách móc một câu châm lên ngòi nổ, những người phụ trách tiết mục lao vào cãi nhau.

Nhậm Dận Bồng bối rối đứng giữa đám đông, bỗng có một bàn tay mạnh mẽ kéo anh ra ngoài.

"Bồng Bồng, hai chúng ta lén chôn riêng một viên thuốc thời gian nữa đi."

Trương Gia Nguyên lấy ra hai viên thuốc hình con nhộng, thần bí nói với anh.

"Anh viết cho em một cái, em viết cho anh một cái, 10 năm sau chúng ta đào lên đưa cho đối phương có được không?"

Đến viên thuốc thời gian cũng mua sẵn rồi, anh còn từ chối được sao.

(10)

Trương Gia Nguyên viết xong trước cản thận gấp lại, mắt rất tự giác quay qua nhìn Nhậm Dận Bồng.

Khi Trương Gia Nguyên nhìn đến lần thứ ba, Nhậm Dận Bồng không nhân nhượng gõ cốc một cái lên trán cậu

"Ây da, sao lại không tuân thủ quy tắc thế, không được nhìn."

"Không nhìn, không nhìn, chưa thấy gì hết."

Trương Gia Nguyên bĩu môi, xoay người đi.

Nhậm Dận Bồng ngẩng đầu đối diện với một nhúm tóc rối loạn trên đỉnh đầu Trương Gia Nguyên, gió thổi qua, tóc nhẹ nhàng lay động.

Ánh sáng từ nơi xa len lỏi chiếu qua mái tóc bay bay, âm thanh từ cuộc cãi vã dường như không nghe thấy rõ nữa, trong lòng Nhậm Dận Bồng chỉ còn sót lại duy nhất một đôi mắt hình trăng lưỡi liềm tựa ánh mắt gặp gỡ của thuở ban sơ.

(11)

Không lâu sau, bọn họ bị đưa đến tham gia Sáng Tạo Doanh- một cuộc thi còn mệt mỏi và tàn khốc hơn Minh Nhật Chi Tử rất nhiều.

Trương Gia Nguyên tự mình làm quen với môi trường mới. Trong khi Nhậm Dận Bồng đang vắt kiệt sức lực của bản thân để đuổi theo tiến độ của lớp A, Phó Tư Siêu ngày ngày bám theo Ngô Vũ Hằng chọi nhau chí chóe, Trương Gia Nguyên quen biết được một người bạn có chút điên rồ tên Lâm Mặc.

Từ lúc đang còn trong độ tuổi vị thành niên đầy thơ ngây, Lâm Mặc đã bước chân vào vũng bùn giới giải trí. Đạo lý đối nhân xử thế, thật giả đúng sai, gặp gỡ rồi ly biệt, chàng trai nhỏ Lâm Mặc sớm đã trải qua đủ loại biến cố mà rất nhiều người cả đời không có cơ hội nếm trải. Cậu tự tạo ra cho mình một bộ nguyên tắc để sinh tồn.

Lại có thêm một người nữa so với mình càng được Trương Gia Nguyên yêu thích hơn, Nhậm Dận Bồng nghĩ.

(12)

Trương Gia Nguyên luôn cảm thấy Lâm Mặc có một tâm hồn thú vị, cực kỳ hiếm gặp.

Quá trình luyện tập sân khấu Lover boy 88, ngoại hình xuất sắc nhưng vũ đạo tròn trĩnh như con số 0 của cậu rất nhanh chóng thu hút được sự chú ý của Lâm Mặc.

Hai người làm quen rồi thân thiết với nhau với vận tốc mắt thường không theo kịp, Sáng Tạo Doanh mới bắt đầu chưa bao lâu liền có thể dễ dàng bắt gặp một đôi người kề vai sát cánh khắp mọi ngóc ngách trong doanh.

(13)

3 giờ sáng, Nhậm Dận Bồng vừa tắm xong, mang theo mái tóc ướt sũng định quay về kí túc xá thì bị Lâm Mặc đang cầm chậu tắm chặn đứng lại ở trước của.

"Chocolate vị shit hay shit vị chocolate, cậu muốn chọn cái nào?"

Nhậm Dận Bồng sửng sốt, đây là lần đầu tiên trong suốt mấy tuần ở doanh Lâm Mặc bắt chuyện với anh.

"Nhậm Dận Bồng, người cậu thích và người thích cậu, cậu chọn ai?"

(14)

Nhậm Dậm Bồng lảo đảo trở về ký túc xá. Mấy người Cam Vọng Tinh đã say giấc từ lâu.

Cánh cửa ký túc xá khép hờ, ánh sáng đèn hánh lang chói lọi xuyên qua kẽ hở chiếu vào phòng, toàn bộ tâm trí của anh hiện tại đều là cậu nói cuối cùng Lâm Mặc nhẹ nhàng nói ở bên tai

"Tôi sẽ chọn người thích mình."

Hồ Diệp Thao ở giường đối diện huýt sáo gọi anh

"Làm sao thế Bồng Bồng, có tâm sự gì sao?"

Nhậm Dận Bồng không nói gì, úp mặt vào trong chăn.

Hồ Diệp Thao không trách anh hỏi mà không trả lời

"Không sao đâu Bồng Bồng, cứ ngủ một giấc tỉnh lại tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.'

Một lát sau từ trong chăn truyền ra tiếng nức nở không dễ dàng phát hiện.

Hồ Diệp Thao bất đắc dĩ lựa chọn giả điếc một cách có chọn lọc.

(15)

Chương trình tuyển tú, bản chất của giới giải trí được hiện rõ hơn bao giờ hết, màn ảnh hạ xuống đã không còn phân biệt rõ trắng đen phải trái, đáng lẽ thời điểm đồng ý tham gia Sáng Tạo Doanh Nhậm Dận Bồng nên ý thức được điều này.

Các công ty lớn sẽ không bao giờ chấp nhận một cuộc làm ăn thua lỗ, ngay từ ngày đầu khi Trương Gia Nguyên, Nhậm Dận Bồng cùng Phó Siêu bước chân vào doanh, bọn họ đã được vạch sẵn lộ trình không thể đứng trên cùng một chiến tuyến.

Người có số liệu tốt tất nhiên sẽ được đưa vào vị trí thành đoàn, bọn họ đều không ngốc chỉ là Nhậm Dận Bồng không muốn thừa nhận.

Trước khi công diễn 3 bắt đầu, từng người một trong bọn họ bị giám đốc công ty gọi lên để nói chuyện.

Phó Tư Siêu lớn lên ở Bắc Kinh, những quy tắc bất thành văn trong giới tư bản cùng cách vận hành của doanh nghiệp, em đã sớm nhìn thấu đến nhuần nhuyễn. Vì vậy mà khi bị gọi lên nói chuyện em thản nhiên tiếp nhận đủ loại yêu cầu cùng điều kiện.

Ngược lại, Nhậm Dận Bồng cùng Trương Gia Nguyên khó thương lượng hơn nhiều, bởi vì tính cách một người quá mức cố chấp, còn một người quá mức ngây thơ.

(16)

Cuối cùng, người quản lý phải gọi hai người lại cùng một chỗ.

"Hai đứa biết không, mỗi một cảnh có tương tác của hai đứa đều sẽ bị cắt hết, nên giữ lại cái gì bỏ đi cái gì không ty đều đã an bài xong xuôi."

Trương Gia Nguyên sững sờ, mềm không được, cứng không xong, ngang ngược muốn phản đối cũng chỉ như lấy trứng chọi đá.

Người quản lý vứt lại một câu "Hai đứa tự suy xét cho bản thân mình đi" rồi đạp cửa đi ra.

(17)

Nhậm Dận Bồng thẫn thờ trốn vào một góc tối trong phòng tập luyện ở cuối hành lang, một mình ngồi thất thần trong góc.

"Bồng Bồng, chỉ cần em chịu buông bỏ, bên phía Gia Nguyên nhi sẽ dễ nói chuyện hơn rất nhiều, em thông cảm cho chị được không..."

"Chị thật sự thích hai đứa, một năm qua đều chiều theo ý muốn của hai đứa nhưng em phải nghĩ đến tình huống hiện tại, Trương Gia Nguyên bây giờ điều kiện rất tốt, đừng làm dang dở sự nghiệp em ấy..."

"Bồng Bồng có những việc phải suy nghĩ rõ ràng, không thể cứ mãi cố chấp, cuộc đời con người phải đi qua quá nhiều ngã tư, một lần rẽ sai liền không thể quay đầu lại..."

Lời nói của người đại diện như một mũi kim găm sâu vào trái tim Nhậm Dận Bồng.

(18)

"Bị gọi lên nói chuyện rồi?"

Cánh cửa phòng luyện tập bị đẩy ra, ánh sáng len lỏi trong căn phòng, Nhậm Dận Bồng ngước lên thấy Lâm Mặc mang theo một cái đầu rối như tổ quạ đứng dựa lưng vào cửa.

"Ây da, tôi nói anh nghe, trước đây ngày nào tôi cũng bị gọi lên nói chuyện, tồn tại trong vòng giải trí lâu ngày dần dần sẽ quen, có những việc không có cách nào làm theo ý muốn của mình."

Lâm Mặc nhíu mày, giữ cho cánh cửa khép hờ, bước đến đối diện Nhậm Dận Bồng, ngồi xuống.

Nhậm Dận Bồng yên lặng cắn móng tay

"Sao lại có cái tật xấu giống Trương Gia Nguyên thế?" Lâm Mặc kéo tay Nhậm Dận Bồng ra, cứu vớt lấy ngón tay cái sắp bị gặm sạch móng.

"Nói xem anh còn nhiều tuổi hơn tôi sao có chút chuyện này cũng nghĩ không thông, con người ấy mà, phải biết buông tha cho bản thân, đừng quá cố chấp, sao phải sống khổ sở như thế?" Lâm Mặc khinh thường trợn mắt.

(19)

Hành lang truyền đến chất giọng to đủ để vang khắp 18 con phố của AK

"Lâm Mặc, em lại chạy đi đâu rồi, đồ ăn khuya lấy giúp em xong rồi, người đâu?"

Lâm Mặc đột nhiên cúi đầu cười "Chúa tể lùa vịt" đứng dậy phủi bụi trên quần rồi nhảy đi.

Chưa được bao lâu cánh cửa lại lần nữa bị mở ra, Lâm Mặc cùng AK đứng trước cửa

"Tôi quên nói với anh, mặt sau tờ giấy ghi  bài hát của Trương Gia Nguyên toàn bộ là tên của anh, nếu như hai người có gì hiểu lầm chi bằng cứ trực tiếp gặp mặt nhau nói chuyện rõ ràng."

"Anh cũng viết tên em nhiều lắm á, sao không tìm anh nói chuyện?" AK lắc lắc cái mỏ vịt nhìn Lâm Mặc.

Lâm Mặc trợn mắt kéo AK đi "Ai dám tìm anh nói chuyện, em viết thư cho anh còn chưa đủ à?"

"Lâm Mặc."

Tiếng AK càng lúc càng xa dần.

(20)

Ngày hôm sau, Nhậm Dận Bồng bị Trương Gia Nguyên chặn ở trước cửa nhà vệ sinh, Trương Gia Nguyên mặt mũi hốc hác, khóe mắt đỏ hoe, tóc tai rối xù, quần áo lôi thôi nhìn thảm hại đến cùng cực, cậu không quan tâm gì hết chỉ muốn nghe từ anh một lời giải thích.

Nhậm Dận Bồng thở dài ôm lấy Trương Gia Nguyên

"Gia Nguyên nhi, chúng ta đều phải trưởng thành rồi."

(21)

Đêm thành đoàn, không ngoài dự đoán, tên của Trương Gia Nguyên được xướng lên, cậu xoay người hướng đến vị trí thành đoàn, trong một khoảnh khắc ánh mắt không thể kiềm chế nhìn về phía Nhậm Dận Bồng.

Quá nhiều người tới tranh nhau ôm lấy cậu, Nhậm Dận Bồng chỉ bước xuống một bậc rồi dừng lại.

Vốn dĩ, cũng chỉ có thể như vậy.

(22)

Hệ Ngân Hà có thêm vài sân khấu biểu diễn, công ty cũng coi như đền bù cho họ, trao cho Phó Tư Siêu và Nhậm Dận Bồng rất nhiều cơ hội.

Trong một lần diễn xong, Nhậm Dận Bồng đang ở lại cất đàn đúng lúc gặp Phó Tứ Siêu đi vào

"Bồng Bồng, tối nay tổ chức sinh nhật Hanh Hanh sẽ tới đón tớ, cậu có muốn đi ké không?"

Nhậm Dận Bồng nhìn một thoáng rồi mỉm cười

"Có xe không đi ké là đồ ngốc."

Sau khi Trương Gia Nguyên thành đoàn, quan hệ của Nhậm Dân Bồng và Phó Tư Siêu tốt hơn rất nhiều.

Buổi sinh nhật kết thúc, hai người được đưa về ký túc xá Hệ Ngân Hà, Phó Tư Siêu mượn rượu làm càn không cho Ngô Vũ Hằng về nhà, nhưng đến khi người ta định qua đêm ở đây thật lại bị em đẩy ra ngoài với lý do không thể hợp lý hơn, ngày mai anh còn có lịch trịch.

Nhậm Dận Bồng trưng ra vẻ mặt đầy khinh bỉ nhìn tên nhóc Phó Tư Siêu cười xấu xa sau khi nghe tiếng ngắt điện thoại.

"Siêu Nhi, cậu thích anh ấy ở điểm nào?"

"Hửm?"

Phó Tư Siêu quay đi, đỏ mặt suy nghĩ

"Anh ấy đối xử với tớ vô cùng tốt."

Nhậm Dận Bồng trầm mặc, qua một lúc lâu ngẩng đầu lên nghiêm túc nói với Phó Tư Siêu

"Siêu Nhi, tớ định quay lại trường học."

(23)

Thế giới này rộng lớn biết bao, sự lựa chọn của mỗi người chưa bao giờ có giới hạn, gặp gỡ và ly biệt cùng thế.

Lâm Mặc không màng thế sự, từ lúc bắt đầu đã đưa ra sự lựa chọn cho riêng mình mà Trương Gia Nguyên chưa bao giờ nằm trong những lựa chọn đó.

Con không khóc sao mẹ biết cho bú, muốn có được thứ gì đều phải nói ra, đạo lý này từ nhỏ Phó Tư Siêu đã hiểu rõ, cho nên em lựa chọn một người lớn hơn em vài tuổi như Ngô Vũ Hằng, hiểu được em cũng chăm sóc cho em.

Thế nào gọi là một lần kịp thời chặn trước tổn thương là một lần giữ một thân thanh sạch, cuối cùng Nhậm Dận Bồng cũng hiểu rồi.

Về phần Trương Gia Nguyên, cậu chỉ mới 18 tuổi thời gian phía trước còn dài có thể chầm chậm trưởng thành.

(24)

Trương Gia Nguyên từng hỏi Nhậm Dận Bồng trong một cuộc phỏng vấn

"Bồng Bồng, theo anh quá trình quan trọng hay kết quả quan trọng?"

Nhậm Dận Bồng suy nghĩ một chút rồi trả lời

"Quá trình quan trọng hơn, bởi vì trong suốt quá trình sẽ luôn gặp được những câu chuyện tốt đẹp."

Chỉ có điều, quá trình càng tốt đẹp đến cuối cùng chỉ càng khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.

(25)

Một ngày nào đó sau khi thành đoàn, Trương Gia Nguyên nhàn rỗi nằm trên giường xem lại video đêm chung kết trên weibo, khi mọi người cùng hợp xướng khúc Gió nổi lên rồi, máy quay quét qua hình ảnh Nhậm Dận Bồng vô tình ghi lại được khoảnh khắc nước mắt anh chảy dài nơi khóe mắt.

Cảnh máy quay bắt được dài không nổi 1 giây, Trương Gia Nguyên xem đi xem lại hết gần 1 phút.

Người này cũng thật là, rơi nước mắt vẫn đẹp như vậy.

Cậu còn muốn xem thêm lần nữa, ngoài của đã truyền đến tiếng Châu Kha Vũ

"Nguyên Nhi, có đồ chuyển phát đến."

"Mở hộ cái coi."

Không có tiếng trả lời lại, chỉ một lát sau cửa phòng Trương Gia Nguyên bật ra, Châu Kha Vũ cầm theo một chiếc hộp giấy nhỏ đứng giữa cửa.

"Người gửi Nhậm Dận Bồng, không dám mở."

Trương Gia Nguyên trèo khỏi giường nhận lấy kiện hàng, thành thạo mở nó ra bên trong có hai viên thuốc thời gian đã trống trơn cùng một tờ giấy ghi chú.

Châu Kha Vũ im lặng đứng bên cạnh

"Anh xem với được không?"

Giọng điệu có chút tủi thân cũng có chút cẩn thận, dè dặt.

"Vừa rồi không biết ai, cổ sắp vươn dài thành con hươu cao cổ, giờ còn giả bộ cái gì?"

Trương Gia Nguyên dán tờ giấy ghi chú lên đầu giường, trên đó còn lưu lại nét chữ thanh tú của Nhậm Dận Bồng: Gia Nguyên, tiến về phía trước, không được quay đầu.

(25)

"Tôi từng trao cả thanh xuân của mình cho cậu ấy, ngón tay cũng từng gảy lên khúc tình ca mùa hạ, bao nhiêu rung động đó đành tùy vào duyên phận đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top