Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45: Mang anh đi ngắm trăng

Hiện tại một Mạnh-Hoài-Trạch-hai-mươi-bốn-tuổi đờ mặt ra không chút biểu tình, là do anh thực sự không biết phải dùng vẻ mặt gì để đối mặt với một con-yêu-quái-tám-trăm-tuổi này.

Lịch sử tám trăm năm trước vẫn là một triều đại khác đang thuở hưng thịnh, chuyện cổ tích dân gian tám trăm năm trước cũng chỉ quanh đi quẩn lại mấy chuyện tình yêu sầu buồn hoặc những dự đoán chờ thế hệ sau giải đáp, còn đối với Mạnh Hoài Trạch, tám trăm năm trước ông nội của ông nội của ông nội của ông nội anh có khi còn chửa ra đời... Mà cái con yêu quái đang ngồi cạnh anh đây, vào tám trăm năm trước đã tung hoành ngang dọc khắp đất trời rồi.

"Này." Cả hồi lâu Mạnh Hoài Trạch vẫn chả nói gì, Ô Nhạc cảm thấy là lạ nên vẫy tay trước mắt anh: "Sao thế?"

Mạnh Hoài Trạch bắt cái tay Ô Nhạc xuống, trong lòng âu sầu mà nghĩ, đây là một đôi tay đã trải qua sương gió vất vả tám trăm năm đó...

Ô Nhạc khó hiểu hành động của anh lắm, một lúc sau Mạnh Hoài Trạch mới lo lắng nói: "Thì ra cậu đã già thế rồi à..."

Đầu tiên Ô Nhạc sững sờ, sau đó lập tức bật cười, lật tay tóm lấy cánh tay của Mạnh Hoài Trạch đang vuốt ve tay mình, dùng khí lực uy hiếp, nói: "Anh bảo ai già đấy?"

"Đau đau đau!" Mạnh Hoài Trạch bị y bóp mà cũng tỉnh táo lại, không phục đáp trả: "Cậu cũng tám trăm tuổi rồi còn gì, chả lẽ còn chưa già?"

"Tôi mới có tám trăm tuổi, tất nhiên là chưa già rồi." Ô Nhạc bất mãn.

"Mới có?" Mạnh Hoài Trạch nhạy bén bắt được con chữ này, hỏi lại: "Vậy bao tuổi mới tính là già vậy?"

Ô Nhạc nhíu mày, Mạnh Hoài Trạch cứ tỉ mỉ hỏi mấy cái chuyện tuổi tác này, chứ đối với yêu mà nói tuổi tác lại là thứ chả có gì quan trọng. Khi được hai trăm tuổi Ô Nhạc đã tính là trưởng thành, từ đó lại càng chẳng thèm để ý đếm tuổi mình luôn, tám trăm cũng chỉ là một số ước lượng ra mà thôi. Dù sao tuổi thọ của yêu dài dằng dặc như trăng như trời nên cũng chả ai buồn để ý, y không biết tại sao Mạnh Hoài Trạch cứ cố chấp với vấn đề này làm gì.

"Thời kỳ ấu niên của yêu quái dài ngắn khác nhau tùy loại, có yêu hai ba trăm tuổi tính là trưởng thành, những cũng có loài đến cả nghìn năm rồi vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi. Nhưng từ khi có thể tu luyện hóa hình thì chả mấy mà trưởng thành." Ô Nhạc nói: "Sau khi trưởng thành rồi thì ngoại hình sẽ không thay đổi mấy, còn về già á, cũng chả biết được."

"Nói vậy nghĩa là cậu còn rất trẻ á?" Mạnh Hoài Trạch hỏi.

"Thì làm sao?" Ô Nhạc hậm hực: "Nhìn tôi không giống à?"

Mạnh Hoài Trạch vội lắc đầu: "Không có không có."

Vẻ mặt anh vẫn là hoảng sợ mơ hồ, Ô Nhạc không biết anh bị kích thích cái gì, nhưng thấy anh như vậy cứ cảm thấy có gì đó kỳ quái. Vậy là cậu ta thu hồi lạ dáng vẻ uy hiếp, hỏi lại anh: "Chẳng lẽ anh không thế? Anh bao tuổi rồi?"

"Tôi á?" Mạnh Hoài Trạch há miệng, tiếng nói kẹt lại nơi cuống họng không nói nổi nên lời. Anh còn chưa kịp nghĩ suy gì nhiều, nhưng đáy lòng vẫn vô thức cảm nhận được sự bất an. Cảm xúc này rất kỳ lạ, Mạnh Hoài Trạch không biết nó đến từ đâu, chỉ là nhất thời không thể nói thành lời.

"Đại nhân." Đúng lúc này lại có tiếng của đám yêu nhỏ truyền từ dưới gốc cây lên.

Mạnh Hoài Trạch thuận thế tránh ánh mắt của Ô Nhạc, cúi đầu nhìn xuống dưới.

Đám yêu đang tập trung quanh gốc cây ngửa đầu lên nhìn bọn họ, bên cạnh là một đống gỗ chất chồng lên nhau. Mạnh Hoài Trạch nhìn bọn chúng, đột nhiên đáy lòng cũng nghĩ, những con yêu nhìn nhỏ xíu xiu thế này có phải cũng mấy trăm tuổi rồi không?

Ô Nhạc giang tay ra muốn mang Mạnh Hoài Trạch xuống dưới, lại nghĩ tới vừa nãy mới bị Mạnh Hoài Trạch lên án xong, thế là thu tay lại, hỏi anh trước: "Anh có muốn xuống không?"

Mất một lúc Mạnh Hoài Trạch mới nhận ra Ô Nhạc đang hỏi mình, trước đó anh vẫn còn giận Ô Nhạc tha mình lên cây, giờ lại lắc đầu: "Cậu xuống đi."

Mạnh Hoài Trạch nhìn Ô Nhạc nhanh nhẹn linh hoạt nhảy từ trên cây đáp xuống đất, anh cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là cảm xúc cứ buồn sầu lạ, không muốn gặp người.

Đám yêu nhỏ tìm được một đống gỗ, Ô Nhạc lần lượt đi chọn từng miếng đều cảm thấy không hài lòng, lại còn không hề khách khí chút nào ném ra sau lưng luôn. Đám yêu xấu hổ đỏ hết cả mặt chỉ cẩn thận đứng một bên nhìn động tác của Ô Nhạc, thở mạnh cũng không dám.

Vốn Mạnh Hoài Trạch đang có hơi ấm ức nép vào chạc cây nhìn xuống tình hình phía dưới, anh còn thấy đau lòng hộ cho mấy con yêu kia, thế nên nói với Ô Nhạc: "Đừng ném đi, dù có thế nào cũng là do bọn chúng đi tìm về mà, không dễ dàng gì."

"Như thế không được." Ô Nhạc vẫn đang cúi đầu khổ chọn: "Muốn làm thì phải dùng thứ tốt nhất."

Mạnh Hoài Trạch ôm chạc cây từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu Ô Nhạc, anh còn thấy mấy con yêu kia đang ngẩng đầu nhìn mình thì khẽ cười, dịu dàng nói: "Các em vất vả rồi, cảm ơn nhé."

Mấy con yêu tinh lại đột nhiên đỏ mặt.

Mấy tốp yêu tinh lần lượt trở về, chỉ trong chốc lát trên nền đất xếp đầy đủ loại tấm gỗ hình dạng kỳ quái, đến nỗi không còn chỗ đặt chân.

Ô Nhạc chọn đến phiền nên cắt cử một cây thành tinh giúp mình lựa, còn chính y thì bệ vệ ngồi trên tảng đá gặm hoa quả đám yêu dâng lên, vẻ mặt cuồng ngạo không chút trói buộc, hiển nhiên chả khác gì một kẻ ác bá sắp bị người dân đả đảo đến nơi.

Mạnh Hoài Trạch cảm thấy nếu mình mà là những con yêu nhỏ kia thì giờ chắc phải dùng cả tính mạng để khởi nghĩa lật đổ ách thống trị của tên bạo quân này rồi, nhưng ánh mắt anh đảo quanh nhìn mọi thứ, bên kia là đám yêu tinh bị sai sử làm không biết mệt, gỗ của ai được chọn còn hào hứng reo hò nữa chứ. Mạnh Hoài Trạch thấy mà nhíu mày, cứ cảm thấy mình mới là kẻ khác thường ấy.

Đám yêu tìm được một đống gỗ, số gỗ chọn lọc được không chỉ đủ làm một cái giường, làm cả cái cửa đã vỡ kia cũng vẫn còn dư ấy chứ, nhưng đám yêu kia vẫn liên tục mang gỗ về. Mạnh Hoài Trạch nhìn hoa cả mắt xác định hết tất cả các con yêu trên núi Xuyên Ky này, nhưng vẫn không thể tìm thấy A Phi đâu.

Đêm vẫn còn dài, Mạnh Hoài Trạch nằm ghé trên cây bắt đầu không cảm thấy không chịu nổi. Đêm qua anh bị Ô Nhạc giày vò trong hoa yêu kia ngủ đã không ngon, bệnh cảm lạnh cũng vẫn còn chưa khỏi hết, nhìn mãi xuống dưới đầu cũng nặng hẳn lên. Tuy thực ra cũng chẳng phải là buồn ngủ lắm nhưng mí mắt cứ trĩu xuống dưới do đang cúi đầu, thế nên rất kiểu buồn ngủ không chịu nổi.

Ô Nhạc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy dáng vẻ này của anh, y phất tay ra hiệu cho đám yêu nhỏ giải tán đi hết. Y ngửa đầu nhìn Mạnh Hoài Trạch một hồi, sau đó lập tức nhẹ nhàng nhảy lên nhánh cây không phát ra một tiếng động. Ngay lúc y gần tiến tới, Mạnh Hoài Trạch như cảm nhận được, mí mắt anh run lên rồi mở ra.

"Bị tắc ở đây à?" Ô Nhạc nhéo tay của anh mới nhận ra lạnh bỏ xừ, thế là ấp tay anh vào tay mình.

Mạnh Hoài Trạch ừm hửm, không tự giác rúc lại gần Ô Nhạc, giọng mũi không tỉnh táo lắm, hỏi y: "Về nhà chưa?"

"Không về." Ô Nhạc nói. Trong ánh mắt nghi hoặc của Mạnh Hoài Trạch, y cười một tiếng: "Mang anh đi ngắm mặt trăng."

Cuộc sống của Mạnh Hoài Trạch vốn quy củ sẵn có, nhưng từ khi gặp được Ô Nhạc anh đã trải qua nhiều chuyện mà trước giờ chưa từng nghĩ tới. Lần đầu tiên nhìn thấy yêu quái, lần đầu tiên gặp những con linh, lần đầu tiên ngủ cũng yêu, lần đầu tiên làm chuyên mây mưa quấn quýt, lần đầu tiên rơi vào bể tình trong hoa yêu, cũng là lần đầu tiên ngắm trăng từ trên một ngọn cây.

Đứng ở ngọn cây nên không có gì che chắn tầm mắt, ánh trăng đêm nay dường như to hơn thường lệ, tròn vành vạnh như một cái mâm bạc. Mạnh Hoài Trạch ngắm nhìn mà cảm tưởng như mặt trăng sắp rơi xuống, rơi vào lòng hai người bọn họ. Ánh trăng vằng vặc một tầng sáng nhạt, ánh trăng dịu dàng bao bọc hết cả dãy núi đen dài trước mắt.

"Bầu trời đẹp, sao trời đẹp, núi Xuyên Ky cũng đẹp." Ô Nhạc cười hỏi: "Vậy còn mặt trăng thì sao?"

Mạnh Hoài Trạch gật đầu, có hơi thất thần: "Mặt trăng cũng đẹp lắm."

Phía trên ngọn không vững chắc, Ô Nhạc để Mạnh Hoài Trạch nằm hơn nửa trên người mình, bao lấy người kia tránh mọi cơn gió lạnh bên ngoài.

Tối nay Mạnh Hoài Trạch cũng ít nói hơn hẳn, anh nhìn mặt trăng trên đầu, lại nhìn Ô Nhạc đang ngay bên cạnh, đôi mắt bỗng ửng đỏ lên, cố gắng không nhắm lại.

"Ô Nhạc." Anh nhẹ gọi.

"Hửm?" Ô Nhạc đáp: "Sao thế?"

"Hỏi thật nhé, cậu có cảm thấy cậu đi lâu không?"

Ô Nhạc cảm giác Mạnh Hoài Trạch tối nay hơi kỳ, nhưng y cũng không hiểu kỳ ở chỗ nào, nghĩ một hồi rồi trả lời thẳng thắn: "Không lâu."

Mạnh Hoài Trạch chôn đầu vào ngực y, hồi lâu sau mới 'ồ' một tiếng, sau đó không lên tiếng nữa.

Ô Nhạc đang nghĩ chắc anh không kìm nổi cơn buồn ngủ nữa mà ngủ mất tiêu rồi thì Mạnh Hoài Trạch đột nhiên hạ giọng nói: "Kể tôi nghe chuyện về Hô Lao và đầm Ô Vũ đi."

Có lẽ bóng đêm xung quanh quá yên tĩnh, giọng nói Mạnh Hoài Trạch cũng dịu dàng bất thường, khiến Ô Nhạc không tài nào cự tuyệt yêu cầu của anh được.

"Tôi nhử hắn rời khỏi núi Xuyên Ky trở lại yêu giới, được nửa đường chắc Hô Lao cũng cảm nhận được tôi đã có lại nội đan nên muốn chạy trốn, bị tôi quấn lấy nên không thành." Ô Nhạc chống tay, kể chuyện hững hờ, nhưng giọng nói y trong trẻo sạch sẽ nghe vô cùng rõ ràng trong màn đêm: "Đầm Ô Vũ vẫn chẳng khác gì ngày xưa, bốn phía vẫn toàn sương mù, mù mịt chả thấy nổi thứ gì. Thế nên giết Hô Lao có chút phiền phức, nhưng cũng không có gì khó cả. Sau khi giết hắn xong tôi trở về núi Cửu Di một chuyến, lấy thứ Hạ Châu còn nợ tôi vì giúp y làm một chuyện, sau đó về với anh."

"Hạ Châu á?" Mạnh Hoài Trạch hạ giọng hơn, tựa như nói mê, nghe càng thêm mềm dịu ngái ngủ.

Ô Nhạc thích nghe anh nói những lúc thế này, thế là để dẫn dụ Mạnh Hoài Trạch nói thêm đôi câu y cố ý không nói tiếp, chỉ 'ừ' một tiếng.

Quả nhiên Mạnh Hoài Trạch thoáng mở mắt, hỏi lại: "Hạ Châu là ai?"

"Một lão hồ ly có quan hệ không minh bạch với một con mèo." Giọng điệu Ô Nhạc tràn đầy ghét bỏ.

Mạnh Hoài Trạch bị lời giải thích của y chọc cười, hơi thở nhẹ nhàng phả vào lồng ngực Ô Nhạc, khiến nơi đó hơi tê dại: "Cậu không thích y à?"

"Từ lúc bé hắn đã muốn cạnh tranh ai mạnh hơn ai với tôi rồi." Ô Nhạc ngoài miệng thì kiểu đáng tiếc, nhưng trong lời thì đắc ý lắm: "Tôi hóa hình sớm hơn hắn, trưởng thành cũng sớm hơn hắn, giờ hắn đánh không lại một con yêu khác còn phải cầu xin tôi báo thù hộ kia kìa."

"À." Mạnh Hoài Trạch nhẹ cười: "Thực ra cậu rất quý y."

"Ai quý hắn chứ!" Ô Nhạc thoáng chốc bị chọc giận, vô thức muốn xoay người lại, nhưng nhìn đỉnh đầu Mạnh Hoài Trạch lại chỉ đành căm giận tiếp tục tư thế này. Y vẫn không nuốt trôi cục tức, giang tay muốn lắc Mạnh Hoài Trạch tỉnh lại để nói chuyện cho rõ ràng.

Mạnh Hoài Trạch nhắm mắt cười, xin khoan dung: "Tôi sai rồi, đã bảo tôi sai rồi mà."

Ô Nhạc không chịu nổi nhất dáng vẻ buồn ngủ lắm mà vẫn còn mềm nhũn chống đỡ cơn buồn ngủ như thế này, nên đành bất đắc dĩ buông tha cho người ta, chỉ đành tức phừng phực liệt kê từng mối thù thâm đại hận với con hồ ly thối kia.

Mạnh Hoài Trạch cố dành ra chút ý thức để lẳng lặng lắng nghe, đó là những chuyện mà anh không biết, cũng là thế giới và cuộc sống của Ô Nhạc mà anh không có cách nào chạm đến.

Hồi lâu sau Ô Nhạc vẫn còn kể, rồi y cúi đầu nhẹ lay người trong ngực. Nhịp thở Mạnh Hoài Trạch đã đều đặn, anh ngủ rồi.

Ô Nhạc biến ra yêu lực chặn những cơn gió thổi qua ngọn cây, y ôm lấy Mạnh Hoài Trạch vào trong lòng mình, một cánh tay gác ra sau gáy ngắm nhìn ánh trăng sáng càng thêm trong vắt kia, khóe miệng không nhịn được mà cười, trong lòng cảm thấy thỏa mãn nhất từ trước đến nay.

Yêu giới có nhiều thứ khác biệt với nhân gian, nhưng cũng có nhiều thứ giống nhau, ví như ánh trăng này vậy.

Ô Nhạc ngửa đầu nhìn ánh trăng một hồi rồi lại cúi xuống nhìn Mạnh Hoài Trạch, mò tay sờ lên mặt anh, một hồi lại vuốt ngón tay anh. Y giống như một đứa trẻ đầy lòng hiếu kỳ chưa học được cách biểu lộ lòng yêu thích của mình, chỉ có thể dùng hành động quấn quýt không muốn buông tay.

Y nâng một ngón tay Mạnh Hoài Trạch đến bên miệng rồi nhẹ cắn một cái. Y không có nói dối, dù cho là hiện tại vẫn vậy, y vẫn muốn tha Mạnh Hoài Trạch về núi Cửu Di, tha anh về hang động của mình, không muốn cho ai nhìn, không muốn cho ai chạm.

---

Bình luận:

- Sói con mặc sức tưởng tượng về tương lai bên cạnh người yêu của mình, nhưng nó lại không biết tương lai của Mạnh Hoài Trạch chỉ là một cái chớp mắt trong cuộc đời dài đằng đẵng của nó mà thôi. Rõ ràng nó mới vừa học được cách hôn ngón tay của người thương, nhưng nó lại không biết nó đã trải qua 1/50 thời gian của tương lai rồi.

- Các chị em thân mến chia tay nhau ở đây nha! Em xin giơ tay rút lui ở đoạn ngọt ngào này thôi...

- Sợ hãi-ing, really sợ hãi.

Lời của mừn: 💔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top