Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Hàn đưa tay ra ngoài cửa sổ hứng từng giọt mưa, ngoài trời mưa rất lớn, chắc là vì trời đang có bão nên mấy ngày nay Đới Manh không đến thăm cô được (mong là như thế). Từ lúc vào đây cô chiều nào cô cũng ngồi trước cửa sổ ,ở ngoài kia, các cặp tình nhân thường hay ngồi ở đó, khuôn viên bệnh viện, nhìn họ thật hạnh phúc, yêu nhau bằng một thứ tình cảm chân thành không hề toan tính hay ép buộc, họ trân trọng từng giây phút ở bên nhau chứ không hề như cô và chị, cứ níu kéo, ràng buộc rồi căm ghét đầy đọa nhau để cả hai người cùng rơi vào bế tắc. Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, tại sao chị không chịu hiểu………………………………..

-Cô chủ! Cô đi đâu vậy?- gã vệ sĩ riêng của cô lên tiếng

Đã ai nói với các bạn hiện giờ Mạc Hàn đang bị giam giữ chưa nhỉ?

-Tôi ra ngoài hít thở không khí chút!

-Nhưng…..

-Nhưng sao! Đới Manh bảo các ông cách ly tôi với thế giới bên ngoài chứ gì, tôi đâu phải là nô lệ của chị ta, tránh ra đi- cô bực dọc

-Cô đừng làm khó chúng tôi nữa, trách nhiệm của tôi chỉ là bảo vệ cô thôi

-Bảo vệ sao? Nực cười, cầm tù thì đúng hơn, các ông đúng là trung thành thật! Trả trách Đới Manh ra sức nuôi thật nhiều chó săn, không ngờ được nhiều việc thế

-……….

-Cô nói cái gì vậy?-Đới Manh đứng đó tựa lưng vào tường

-Chị....chị còn nhớ tới tôi nữa sao, tình yêu bé nhỏ của chị đâu rồi?

-……………………………

Flashback:

Mạc Hàn ngồi trên giường để y tá băng lại vết thương cho mình, rồi cô chợt giật mình khi nhớ ra điều gì đó.

-Uhm! chị à, cho em hỏi cô gái hôm trước đưa em vào viện ý? Người nhà cô ấy còn ở đây không?

-Tôi cũng không biết, nhưng cô thử tới phòng 204 xem, biết đâu còn ở đó

-Vâng! Em cảm ơn chị

Mạc Hàn mỉm cười, cô muốn gặp và cảm ơn người đã đưa cô vào viện, nhưng thật sự cô không thể nhớ nổi, tại sao hôm ấy cô lại bị thế này.

Cô ngồi trên xe lăn rồi đi thẳng về phía cuối hành lang, phòng của người đó là phòng 204, phòng của cô là phòng 304 có vẻ trùng hợp, cả hai đều là phòng bệnh cao cấp. Cô lăn xe vào thang máy.

Thang máy mở ra, vậy là đã xuống tầng dưới. Đó là phòng 304, cô đi tới cửa phòng rồi đột nhiên chợt khựng lại. Qua tấm kính ở cửa bệnh viện cô nhìn thấy một cặp tình nhân thật hạnh phúc cô gái ngồi trên giường bệnh, người còn lại đang cầm một bát cháo nóng bón từng thìa cháo cho cô gái. Thật là hạnh phúc, thật đáng ghen tỵ trên đời này có cặp đẹp đôi thế sao????????????

Mạc Hàn bật khóc cô lao nhanh xe đẩy ra ngoài, nước mắt rơi, tại sao cô lại khóc thế? Có cái gì đó gần như là ghen tỵ, ghen tỵ với Khổng Tiếu Ngâm. Cô khóc tức tưởi rồi lao xe về phía phòng mình.

-End Flashback

-Cô muốn gì?

- …………………………….

- Muốn ra ngoài phải không? Không muốn ở trong bệnh viện nữa phải không? Vậy thì được rồi, tôi sẽ cho cô toại nguyện.- Nó túm lấy tay áo cô kéo đi.

- Bỏ tôi ra, buông ra Đới Manh, đau, nghe tôi nói không, đau quá…………

Bỏ ngoài tai lời nói của cô, Đới Manh vẫn lôi cô kéo ra khỏi đó, chiếc xe BMV đen đỗ trước của bệnh viện. Nó kéo cô vào xe mạnh tới nỗi cô giật người ngã quỵ, cái nắm chặt khiến tay cô gần như mất cảm giác.

Khi cả hai đã ngồi vào trong xe, Mạc Hàn không nói gì. Đới Manh cũng thế, lạnh như băng. Có đôi khi, im lặng là cách giải quyết tốt nhất, nhưng cũng có lúc, im lặng đồng nghĩa với việc tra tấn và hành hạ nhau. Không khí nghẹt thở, bức bối bủa vây cô và nó.

……………………………………….

Sau tiếng phanh gấp làm cả người đổ nhào về trước rồi dập mạnh ngược ra sau, Mạc Hàn mở bừng mắt. Đây…chẳng phải là nhà cô ngày xưa sao? Khoảng sân này, hồ nước này, cánh cửa này, hành lang này………

-Chị………..

-Ra ngoài – Đới Manh đóng rầm cửa xe sau câu nói khô khan, Mạc Hàn bước theo sau.

Ngôi nhà rộng lớn không một bóng người, cảm giác lạnh lẽo quạnh hiu tràn ngập. Nó mở cửa căn nhà, lôi cô vào trong.

-Đây không phải là điều cô mong muốn sao……..tôi giúp cô toại nguyện rồi đó……..hãy cứ ở đây mà tận hưởng thiên đường của mình cô đi……………- Ánh mắt lãnh khốc và tàn nhẫn chiếu thẳng vào Mạc Hàn.

Đới Manh quay gót bước đi, khóa sầm cửa lại. Chiếc BMW đã mất hút từ lúc nào, Mạc Hàn vẫn đứng đó với đôi tay buông thõng.

-Chị nói…là thiên đường…thiên đường …là thế này sao….Ha ha- Mạc Hàn dựa vào tay vịn cầu thang từ từ trượt xuống, càng cười lớn thì tim càng đau, nụ cười mang đến nỗi đau đớn khiến trái tim cô như tê dại

-Chị biết không….em thấy mệt mỏi lắm rồi, rất đau! Em có thể bỏ cuộc được không, Đới Manh?

Đêm

Đồng hồ điểm 12h đêm, trời càng lúc càng gió, tiếng là rơi xào xạc. Một làn gió lạnh thoảng vào khiến Mạc Hàn rùng mình. Cảm giác như có cái gì đó không ổn, cô mở mắt ra và giật bắn mình kinh hãi khi thấy một dáng người đen ngòm trước mặt đang nhìn thẳng vào mình. Ánh đèn le lói từ chiếc đèn ngủ càng làm cho bóng dáng ấy đặc quánh lại và ghê sợ hơn.

Mạc Hàn bị đẩy mạnh xuống giường. Dù cố sức vùng vẫy nhưng dường như mọi thứ âm thanh đều bị màn đêm nuốt chửng. Bóng dáng ấy cúi sát người cô. Đột nhiên mắt Mạc Hàn ánh lên, mùi hương của con người đang trước mặt cô rất quen thuộc. Đôi mắt này, mùi hương này…cảm giác này…….

-Đới…Đới Manh! Chị….Chị muốn gì? Buông…Buông tôi ra!!!- Ra sức vùng vẫy, cô cắn mạnh vào tay Đới Manh.

-Á….

Cô vùng ra khỏi nó, lao thật nhanh ra ngoài cửa…. Tay phải vừa chạm tới cánh cửa.

-Á! Buông ra? A!- Bỗng nhiên cổ tay cô bị siết mạnh, xương như muốn bị nghiền nát, Mạc Hàn nhíu mày đau đớn.

RẦM!

Bản lề cửa như muốn long ra vì cú sập thô bạo. Đôi tay nó vẫn nắm chặt lấy cô.

-Buông ra! Đau….Á!- Đới Manh như một con thú điên khát máu xô Mạc Hàn vào tường, Đới Manh cúi người ép môi trên môi cô.

- Không được………dừng lại đi………… tôi không muốn- Cô nói trong đứt quãng, xen vào là những tiếng nấc.

Đới Manh khẽ nhếch môi.

-Đêm nay tôi muốn vui vẻ, thay vì một ngày buồn chán, tôi muốn cô.

- …………………..

-Chị nói gì? Ư…!-Đột nhiên Mạc Hàn buông thõng tay, ngừng giẫy giụa, chút tự tôn cuối cùng cũng không thể giữ, vậy thì…chống cự làm gì đây……?

Ngoài kia…ánh trăng như nước…….đêm……..ái muội…….

*

Có cơn gió lạnh mang theo mùi sương sớm - mùa đông đã đến. Mạc Hàn khẽ cựa mình tỉnh dậy rồi lê bước vào phòng tắm.

……..

…………

…………

Khi Đới Manh tỉnh dậy, Mạc Hàn vẫn nằm cạnh nó…Cô lặng yên nhìn nó, không giật mình khi đôi mắt mãnh liệt chiếu vào mình, cô bình thản nằm quay mặt ra hướng ban công, giọng cô nhẹ như chiếc lá khẽ rơi bên thềm.

-Quá khứ…rất lâu, rất lâu về trước…Vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời…khi tôi tỉnh dậy…bên cạnh tôi mọi người giúp việc đều biến mất……., chạy sang phòng ba mẹ…không thấy ai…chạy xuống bếp….chạy đi tìm khắp nhà nhưng không thấy ai…căn nhà trống vắng và lạnh lẽo không một bóng người…tôi khóc lóc và gào thét nhưng tuyệt nhiên không hề có tiếng đáp lại… chỉ thấy có rất nhiều người đứng ở trước cổng nhà tôi và họ phá sập cổng nhà lao vào…xâu xé, giành giật những thứ đồ có trong nhà tôi, từng thứ, từng thứ một………………………..

- ………………………..

- Vậy là gia đình tôi đã phá sản, bạn bè, các mối quan hệ đều quay lưng hết với gia đình tôi, cuối cùng ba tôi phải bỏ chốn khi bọn cho vay nặng lãi cứ ráo riết truy đuổi, ngay sau đó mẹ tôi phát hiện ra mình mắc bệnh hiểm nghèo, và bà mất ngay sau vài tháng sau đó…………Và rồi tôi được một gia đình tốt trong số những chủ nợ nhận nuôi…Chị có hiểu được cái cảm giác vui mừng thế nào khi có người nhận nuôi không….Tôi cố gắng làm mọi thứ cho họ vui, cố gắng học thật giỏi, thật hoàn hảo để họ thấy tôi xứng đáng. Kết quả là họ ném tôi vào trại trẻ mồ côi với lí do, tôi muốn giết con gái họ- Đôi vai nhỏ run lên, Mạc Hàn kể tiếp.

- Tại sao…..Tôi cố gắng xuất sắc cũng bị ghét, người ta muốn xô tôi xuống cầu thang lại biến tôi thành kẻ giết người….Cả cô nhi viện không tiếc lời nhục mạ, phỉ báng mạt sát, khinh thường. Không ai chơi với tôi, không ai tin tôi. Thậm chí đánh đập, bỏ đói……….Lúc đó biết tôi nghĩ gì không?

- ……………………

- Lũ chết tiệt đó! Có ngày tôi sẽ giết tất cả!

-Tôi đã nghĩ thế, và sống thu mình trong thế giới vô cảm. Không muốn được yêu thương, không tin vào yêu thương . Cho đến một ngày Vũ Kỳ đi tới cô nhi viện tìm tôi, chị ấy thấy tôi ngồi co ro ở một góc trong ngôi nhà hoang đằng sau cô nhi viện, con bé 13 tuổi gầy sọc lem luốc đang nhai miến bánh mì cũ mốc. Chị ấy đã khóc, và nói rằng chị ấy đã đi tìm tôi khắp nơi kể từ lúc gia đình tôi phá sản, chị ấy muốn tôi về nhà chị ấy……

- …………….

- Lúc đó, tôi chỉ cười lạnh trong lòng và nghĩ “ thoát khỏi địa ngục này là được, dù phải đến một địa ngục khác cũng không sao”. Vũ Kỳ và mọi người đều rất tốt với tôi. Nhưng yêu thương nào cũng có giới hạn, họ sẽ yêu thương tôi như thế này được trong bao lâu? Tôi đã sống mà không nói một chữ, không tiếp nhận yêu thương cũng không đáp trả. Khi tôi quăng đôi giày Vũ Kỳ tặng vào ngày sinh nhật vào thùng rác, lúc đó Vũ Kỳ đã nói rằng, chị ấy ghét tôi, chị ấy sẽ ghét tôi như tôi hằng mong muốn. Lúc đó đột nhiên tôi thấy sợ hãi, tôi sợ chị ấy sẽ ghét mình thật và tôi đột nhiên nhận ra mình khao khát được yêu thương như thế nào. Rốt cuộc câu trả lời: yêu thương là mãi mãi, là không hối tiếc, là dù tất cả khinh miệt phỉ báng thì đâu đó vẫn có người yêu ta thật lòng…Chỉ là ta có lòng tin ở đối phương hay không…….

- Hm……….- Có bàn tay đặt trên bờ vai run, Mạc Hàn khựng lại.

- Chuyện đêm qua……….hãy quên đi- Đới Manh bước xuống giường mở cửa bước ra ngoài, Mạc Hàn vẫn nằm đó, một mảng ga giường ướt đẫm nước mắt.

*

Đới Manh vắng nhà mấy ngày liền, vẫn thói quen cũ, sau khi dọn dẹp nhà cửa, dọn sẵn thức ăn trên bàn, ngồi đợi chị ở phòng khách, rồi ngủ quên luôn ở đó, cô không muốn sống những chuỗi ngày chờ đợi trong mỏi mòn thế này nữa nhưng liệu cô có đủ can đảm từ bỏ chị, khi mà cô đã trao cho chị tình yêu quá lớn. Cô tự nguyện để chị chà đạp , một phần là do lỗi của cô, cô có lỗi khi đã yêu chị

Đến một lúc nào đó, những giọt nước mắt mà chị đã để lại cho em sẽ khô đi nhưng còn nỗi đau này là mãi mãi.

Mạc Hàn nhận được thông báo từ tập đoàn JK, cô phải đến Vân Nam ít nhất là 2 tuần, cô muốn nói với chị trước khi đi nhưng không biết làm thế nào. Chị vẫn đi biền biệt mấy tuần liền , gọi điện thì không chịu bắt máy, nhắn tin cũng chẳng thấy hồi âm lại, thôi thì cô cứ gọi vào hộp thư thoại cho chị, và có để một mảnh giấy trên bàn, nhắn rằng cô đi 2 tuần và sẽ tranh thủ về sớm nhất có thể.

Chuyến đi Vân Nam, cô hí hửng thích thú như một đứa trẻ. Cô muốn đến đây lâu rồi nhưng không có dịp. Không khí ở đây thật khác hẳn với cái ồn ào náo nhiệt ở Thượng Hải, Vân Nam thật lắng đọng và êm đềm. Trên đường tấp nập những đôi lứa yêu nhau tình tứ tay trong tau, những đôi vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật. Ở đó có một cây cầu, đó là nơi người ta viết tên người mình yêu, hay tên của những thành viên trong gia đình cùng với lời ước nguyện.

“ Đới Mạc – mãi mãi nắm chặt tay chị, chỉ buông tay chị ra khi con tim em ngừng đập.”

-Người đó là ai vậy Hàn?

-Là một người rất quan trọng.

-Quan trọng đến thế nào?

-Đến mức dù rất đau vẫn yêu người ấy

Mạc hàn khiến cho các ban lãnh đạo tập đoàn rất hài lòng vì cô, tuy còn trẻ nhưng kinh nghiệm giao tiếp rất tốt. Cô say mê trao đổi với mọi người về những gì biết được, nụ cười thân thiện nở trên môi, khiến cho người đối diện dù là trai hay gái cũng phải xao xuyến. Cô gây thiện cảm cho với tất cả mọi người, kể cả những đối tác làm ăn nước ngoài, mọi thứ diễn ra một cách suôn sẻ và thuận lợi.

Giờ ăn trưa của các nhân viên tập đoàn JK:

-Ụm, ụm…ọe…..

Mạc Hàn vừa bụm miệng vừa lao thật nhanh vào toilet. Cô nôn mửa hết tất thảy những gì có trong ruột mình từ hôm qua tới giờ. Mệt mỏi, mệt mỏi quá, đã hơn gần một tuần nay cô không thể ăn uống được gì, ban đầu chỉ là cô nghĩ thức ăn không hợp khẩu vị nhưng giờ thì khác, có cảm giác như trong có thể cô đang tồn tại thêm một mầm sống mới. Một sinh linh bé nhỏ đang lớn dần lên trong cơ thể cô. Vậy là cô sắp làm mẹ.

Mạc Hàn tựa lưng vào thành cửa, đôi môi cô khẽ nở nụ cười

-Hàn à, ban đầu dự tính là sẽ đi hai tuần nhưng ban lãnh đạo rất hài lòng về em, họ quyết định sẽ thưởng cho chúng ta một chuyến đi chơi tại Vân Nam, bao trọn gói. Mọi người đang rất cảm kích em đó, ơ mà em sắp xếp quần áo đi đâu đấy?

-Anh và mọi người cứ đi chơi vui vẻ nhé, em có việc nên phải về trước.

-Sao thế được, mọi người có chuyến đi chơi là nhờ em, bây giờ em về thì….., Em có thể ở lại đây được không, anh thấy em rất thích Vân Nam mà. Còn nhiều chỗ đẹp lắm mà em còn chưa đi tới đó.

-Dạ thôi, cảm ơn anh, thật sự là em phải về, có người đang đợi em ở nhà, nên……….

-Là người ấy à?

-Dạ………..-bối rối

-Đó phải là người hạnh phúc lắm, anh ganh tỵ với người đó, uh, anh không ép em , vậy em về tới nói thì gọi điện báo cho anh biết nhé.

-Dạ, em về nhé. À, anh nhớ mua quà cho em nha, hẹn gặp anh ở Thượng Hải.

Mạc Hàn vội vàng bước chân ra, cô biết tình cảm của anh dành cho cô. Anh là một người đàn ông bản lĩnh, có học thức, những ngày đầu bước chân vào tập đoàn anh đã giúp đỡ cô rất nhiều. Anh không chỉ có vẻ ngoài đẹp mà còn rất thu hút, cách nói chuyện tự tin của anh khiến cô ấn tượng. Không như những người đàn ông khác, anh quan tâm đến cô không phải là qua những lời nói âu yếm, những cử chỉ tình tứ, anh thể hiện tình cảm qua những lời nhận xét thẳng thắn khi anh và cô cùng thảo luận về một vấn đề nào đó. Cô hiểu cái cảm giác khi yêu một người nhưng không được người đó đáp lại, vì vậy cô không bao giờ có những biểu hiện quá lố hay thân mật trước mặt anh. Cô không muốn anh hiểu lầm mà ôm nỗi đau vào người, cô không muốn anh đi vào vết xe đổ của cô.

Ngôi nhà quét sơn trắng, có kiến trúc theo kiểu Châu Âu cổ hiện ra trước mặt, Mạc Hàn đã về đến nhà. Hai tuần rồi không có ai quét dọn, chắc là bụi bặm nhiều lắm. “ Có người đang đợi em ở nhà” à? Nghe thật buồn cười, chị ấy thì có lúc nào ở nhà đâu mà đợi cô, có khi chị ấy còn chẳng biết cô vắng nhà ngần ấy ngày nứa. Vẫn biết là chị sẽ chẳng bao giờ đợi cô, nhưng khi đi xa Mạc Hàn lại cứ cảm thấy lo lắng. Sợ chị ở nhà một mình sẽ buồn, sợ rằng không ai nấu cơm, sắp xếp quần áo cho chị.

Tra chìa khóa vào ổ, cô đẩy cửa bước vào. Không đâu thoải mái như nhà mình. Cô xách hành lý lên phòng, wao, phòng cô không còn thấy vết máu nữa, tường cũng đã được sơn lại màu khác, gạch cũng đã thay loại mới, vậy là chị đã biết cô vắng nhà, sao tự nhiên thấy vui vui, không biết chị có nhớ cô không. Cô cắm hoa vào bình rồi chuẩn bị xuống nhà dọn dẹp

-Uhmmm….ahhhh….chị à….nhột quá……………

Tiếng gì thì phải, hình như phát ra từ phòng chị, chị ở nhà sao ? Mạc Hàn đi đến trước cửa phòng Đới Manh, cái âm thanh cô nghe sao mà giống………mà là giọng nữ nữa, chẳng lẽ………………….

Tiếng mở cửa…Cô bàng hoàng chết trân, đôi mắt dán chặt vào nơi Đới Manh và Tiếu Ngâm còn đang quấn lấy nhau trên giường.

Cô thấy nhói, nước mắt tuôn trào, cảm giác ngột thở, bụng đau quằn quại trước. Cô ngã mạnh xuống sàn nhà. Tiếng bình hoa rơi xuống đất vỡ tan tành.

Còi xe cấp cứu vang lên inh ỏi, nhói tai. Máu…máu chảy ra từ chiếc váy trắng cô mặc ngày một nhiều……

Một tiếng sau:

Đới Manh thất thần nhìn về phía cánh cửa màu trắng, cánh cửa mà phía sau đó chỉ có một mình cô vừa gánh chịu nỗi đau quá lớn, vừa đối chọi với lưỡi hái tử thần.

-Xin lỗi cô. Chúng tôi đã cố gắng…nhưng chỉ có thể cứu được người mẹ…..-ông bác sĩ già ánh mắt vừa lúng túng vừa đau xót ngập ngừng nói.

Đới Manh nghe thấy tim mình đứt đoạn, nước mắt nó cứ chảy, nhìn vào trong phòng cấp cứu, nó thấy cô yếu ớt như chẳng còn chút sự sống nào. Chính tay nó vừa đập nát hạnh phúc của chính mình

*

*Cạch ! tiếng mở cửa vang lên khô khốc,nhưng không mở được cửa khóa

-Hàn Hàn à ! Chị biết là chị sai rồi, và chị cũng không biện hộ cho lỗi lầm của mình đâu, chị chỉ mong em mở cửa cho chị, chúng ta nói chuyện một lát thôi, 3 ngày rồi em không bước ra khỏi phòng, cũng không nói với chị câu nào…chị xin em…

Đới Manh nghe thấy cô dựa vào cửa, nó nghe được tiếng thở của cô, nó cũng ngồi tựa lưng vào cửa, phải chăng bờ vai cô lúc này đang run rẩy.

-Đới Manh! Sao chị không đeo nhẫn cưới

-Chị sẽ đeo, em đeo nhẫn cho chị nhé!

-Không được đâu chị à!

-Tại sao?

-Chỉ là không được thôi

………………………………………………

-Đới Manh! Em lạnh

-Nếu em lạnh, hãy để chị ôm em!

-Không được đâu chị à!

-Tại sao?

-Chỉ là không được thôi

…………………………………..

-Đới Manh! Em mệt

-Hãy để chị chăm sóc em!

-Không được đâu chị à!

-Tại sao?

-Chỉ là không được thôi

……………………………………

-Đới Manh! Mắt em tối lắm, trước mắt em giờ chỉ còn là một màu đen

-Mở cửa ra đi chị sẽ dìu em.

-Không được đâu chị à!

-Tại sao?

-Chỉ là không được thôi

…………………………………………..

-Đới Manh !

………..

-Đới Manh à !

…………

-Chị ngủ rồi sao? Chị ngủ nhanh thật đấy. Đới Manh à! Nhẫn cưới là thứ kỉ vật thiêng liêng , mà chỉ hai người yêu nhau thật sự yêu bằng cả trái tim dành để trao cho nhau. Chị không cần đeo nhẫn cưới bởi vì chị không coi em là vợ. Chị không thể ôm em bởi ngay cả khi chị đang ôm em, em vẫn thấy lạnh bởi vì vòng tay đó không phải dành cho em, vòng tay đó đã dành cho người khác rồi và bây giờ em thấy nó thật tởm lợm. Chị không cần chăm sóc em đâu, bởi vì em không phải là công chúa, em sẽ tự biết chăm sóc bản thân mình…em đã dựa dẫm vào chị quá lâu rồi.Mắt em không nhìn thấy gì, nhưng em không thể để chị dắt tay em đi được bởi vì tầm mắt chị chưa bao giờ hướng về em và nếu như chị đang dắt tay em rồi đột ngột buông tay em xuống và biến mất chỉ còn mình em ở đó, thì em biết phải làm sao? Nên tất cả với em đều không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top