Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chuyện rằng tay bó bột thật bất tiện!

Tác giả: Rowan

Nghiêm Hạo Tường từ từ mở mắt, xung quanh tối om, chỉ có bóng đèn ngủ tỏa ra một chùm sáng nho nhỏ. Toàn thân hơi nhức mỏi. Cánh tay trái bó bột khiến cậu không thể ngủ ngon suốt một tháng nay. Nghiêm Hạo Tường với tay cầm lấy chiếc điện thoại trên kệ tủ.

1 giờ sáng.

Hôm qua cả nhóm mới tham gia Đại Hội Thể Thao thường niên vào mùa hè mỗi năm do công ty tổ chức. Tuy Nghiêm Hạo Tường không thể thực sự tham gia nhưng việc chạy nhảy một ngày quanh sân đấu cũng lấy đi khá nhiều năng lượng của cậu. Nghiêm Hạo Tường thuộc kiểu người "ăn đủ để sống" vì vậy bữa tối cậu cũng ăn không quá nhiều.

Hậu quả là bây giờ đói đến không ngủ được.

Nghiêm Hạo Tường khó khăn ngồi dậy. Tiếng động cậu gây ra không nhỏ, nhưng lại không làm Chân Nguyên và Hạ Nhi tỉnh giấc.

"Có lẽ họ quá mệt sau khi nhảy nhót cả ngày, mình không nên làm phiền họ nữa."- Nghiêm Hạo Tường nghĩ vậy rồi cố gắng nhẹ nhàng rời phòng, chân trần bước xuống phòng bếp.

Thật sự khó khăn nếu bạn chỉ có một tay. Đến hôm nay Nghiêm Hạo Tường mới thấm thía điều này. Từ mở tủ, tìm mì, tìm nồi cho đến bưng nồi nước lên bếp, chỉ vậy đã vắt kiệt sức của cậu.

Khi Nghiêm Hạo Tường bắt đầu hối hận với việc chuột đói kiếm đồ ăn của mình thì phía sau phát ra tiếng động. Vốn là người nhạy cảm với âm thanh, cậu quay lại, giật mình khi thấy Lưu Diệu Văn đang rót nước ở phía sau.

"Bé đứng đó từ khi nào vậy?"

"Em khát, muốn xuống uống một cốc thôi."

Ngụ ý rằng em không theo dõi anh, tất cả đều là duyên phận khiến ta gặp nhau giữa đêm khuya.

Lưu Diệu Văn nhìn một lượt Nghiêm Hạo Tường, sau đó tập chung về phía đôi chân trần của cậu. Em nhíu mày, bước đến, nhẹ nhàng bế anh trai lên rồi lại ôn nhu đặt anh xuống ghế gỗ cạnh bàn ăn.

Nghiêm Hạo Tường hoảng hốt, "Bé làm gì vậy?"

"Anh ngồi nghỉ đi, em nấu cho."

"Nhưng..."

"Em là bạn trai nhỏ của anh mà."

Lập luận hoàn toàn sắc bén, Nghiêm Hạo Tường yếu thế, chỉ đành ngồi đó, khẽ đung đưa chân.

Một lúc sau, Lưu Diệu Văn bê một bát mì nóng hổi đến.

"Ồ, trông ngon quá, tài nghệ nấu nướng của Văn Văn lại được nâng cao rồi."

"Anh ăn nhanh lên không mì nguội sẽ mất ngon."

"Văn Văn không ăn sao?"

Lưu Diệu Văn lắc đầu, sau đó nhanh chân bước lên lầu, chỉ để lại một bóng lưng.

"Em không đói."

Nghiêm Hạo Tường cầm đũa, gắp một sợi mì đầu tiên vào miệng. Khung cảnh vừa nãy quá ngọt ngào, cậu không nỡ nói với Văn Văn rằng mì hơi lạt, có vẻ em quên cho muối rồi.

Thôi thì ăn đêm thanh đạm vậy. Nghiêm Hạo Tường cố gắng ăn gần hết bát mì. Cùng lúc đó, Lưu Diệu Văn bước xuống với đôi dép của cậu trên tay.

"Tệ thật, em cứ nghĩ anh chưa ăn xong nên kì kèo trên đó hơi lâu."

"Không sao, bé đi đâu vậy?"

"Em lên tầng lấy dép cho anh, sau đấy gặp Tống Á Hiên ở hành lang. Anh ấy nói muốn ngủ cùng Hạ Nhi, kêu anh đến ngủ với em."

Lưu Diệu Văn bước đến đặt đôi dép vịt vàng trước mặt Nghiêm Hạo Tường, em bê bát mì lên, chuẩn bị rửa.

Thật ra Nghiêm Hạo Tường đã quen với sự chăm sóc của Lưu Diệu Văn một tháng gần đây. Từ khi cậu gãy tay, em dường như trưởng thành hơn hẳn, cái gì cũng muốn giúp đỡ anh trai từng chút.

"Hiên Hiên dạo này có vẻ hay dính lấy Hạ Nhi nhỉ?"

Nghiêm Hạo Tường hơi cúi đầu, không để ý thấy bóng lưng Lưu Diệu Văn khẽ giật mình.

"Tống Á Hiên, à, anh ấy nói muốn theo đuổi Hạ Nhi."

"Cái gì? Sao anh không biết?"

"Anh ấy kể với em, đây là điều bí mật, anh ấy không dám nói với anh vì sợ Hạ Nhi phát hiện. Anh đừng nói với ai nhé."

"Ồ, anh sẽ không làm lộ với ai đâu. Anh kín miệng lắm."

Lưu Diệu Văn trong lòng thầm xin lỗi Tống Á Hiên 100 lần.

Tống Á Hiên đang chui rúc trong chăn Hạ Tuấn Lâm khẽ hắt xì. Hạ Tuấn Lâm tưởng cậu lạnh, đắp thêm một lớp chăn lên người Hiên Hiên.

Lưu Diệu Văn lục đục một lát cũng rửa xong bát. Sau khi giúp Nghiêm Hạo Tường vệ sinh cá nhân, cậu dắt tay anh trai cùng trở về phòng ngủ. Phòng ngủ của Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên chỉ có một giường, bé rất ngoan ngoãn nhường anh nằm trong, đắp cho anh một lớp chăn dày, sợ rằng gió điều hòa sẽ khiến anh không thoải mái. Sau đó, Lưu Diệu Văn ôm Nghiêm Hạo Tường thật chặt.

"Bạn trai lớn, chúc ngủ ngon."

Nghiêm Hạo Tường khẽ cười với cái tính trẻ con của đứa nhóc 1m8 này.

"Chúc ngủ ngon, bảo bối."

--------------------------------------------

Sáng hôm sau, khi thức dậy, Trương Chân Nguyên không thấy Nghiêm Hạo Tường trên giường, mà ngược lại giường bên cạnh còn mọc thêm một người nữa.

"Hiên Hiên, em làm gì ở đây vậy ?"

Tống Á Hiên thò đầu ra khỏi chăn, tay ôm chặt Hạ Tuấn Lâm vẫn còn say giấc nồng, "Hôm qua Lưu Diệu Văn đuổi em sang đây ngủ để Tường ca sang đó ngủ cùng em ấy."

Trương Chân Nguyên ngây người, sau đó khẽ À một tiếng.

Lưu Diệu Văn, cái đồ quỷ kế đa đoan.

Hoàn.

Rowan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top