Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như vậy đã nửa năm trôi qua, tôi cũng không biết anh tôi vận dụng kiến thức trong cuốn sách đó của Hạ Tuấn Lâm đến giai đoạn nào rồi, bởi vì anh ấy phải đi xuống núi giải quyết chút chuyện.

Trước khi đi, anh ấy gói ghém tôi lại, đem tôi ném sang nhà của Mã Gia Kỳ, bảo Mã Gia Kỳ giúp chăm sóc tôi một thời gian, sau đó chính là rời đi bặt vô âm tín.

Khi đang ngồi trong phòng khách nhà bọn họ, chờ đợi bữa cơm do Mã Gia Kỳ nấu mà tôi cảm thấy như đã trôi qua vạn năm.

Anh trai của Tống Á Hiên thực sự là một người anh trai tốt nhất trên thế giới này, lại nói đến vị nào đó trong nhà tôi, hầy, cách mà anh ấy nuôi dưỡng tôi quả thật giống như những gì mà Tống Á Hiên nói, miễn tôi còn sống là được, không cần thêm điều gì nữa.

Tôi chống cằm nhìn Mã Gia Kỳ ngồi đối diện, vẫn là không nhịn được hỏi anh ấy: "Tiểu Mã Ca, anh trai em có nói cho anh biết là anh ấy sẽ đi bao lâu không?"

Mã Gia Kỳ chớp mắt, sau đó lắc đầu: "Anh em không có nói với anh, chỉ nhờ anh giúp chăm sóc em thôi."

Haizz. Tôi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, Tống Á Hiên nhìn ra tâm trạng tôi không tốt, liền gắp một miếng thịt bỏ vào bát cho tôi.

Mã Gia Kỳ đi qua vuốt tóc tôi và nói: "Đừng quá lo lắng, anh trai em lợi hại như vậy, tu vi cao như vậy, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Đến tận đêm khuya ngày thứ mười anh tôi mới quay về.

Hôm đó tôi mất ngủ, Tống Á Hiên thấy tôi dậy cũng dậy theo, tôi nói tôi muốn xuống lầu uống nước, hai người chúng tôi tay chân nhẹ nhàng đi xuống lầu, tình cờ nhìn thấy có hai bóng người ôm nhau trong phòng khách.

Mã Gia Kỳ đang khóc. Một nửa cánh tay áo của anh tôi đẫm máu, tay còn lại thì ôm chặt Mã Gia Kỳ.

Thính giác của tôi rất tốt, tôi nghe thấy anh trai thì thào, "A Kỳ, A Kỳ, tớ thực sự bị dọa sợ rồi, tớ nghĩ mình sẽ không thể trở về được nữa, vốn dĩ muốn quay lại là để bày tỏ tình cảm với cậu."

Mã Gia Kỳ khóc dữ dội đến mức không thể kiểm soát được tai và đuôi mèo, khiến chúng đều hiện nguyên hình. Anh tôi chỉ có một tay, còn một tay không thể cử động, nhưng vẫn cố gắng chạm vào đôi tai mèo đó của Mã Gia Kỳ.

Tôi muốn đi ra ngoài, nhưng đã bị Tống Á Hiên giữ lại.

"Cậu đừng ra ngoài, đừng làm phiền bọn họ." Tống Á Hiên nắm chặt tay tôi không buông. Tôi vẫn còn đang nghĩ nói cái gì thì cậu ấy đã trực tiếp chặn miệng tôi rồi.

Một cảm giác mềm mại và nhẹ nhàng, tôi nhận thức được đó là môi của Tống Á Hiên.

Khi Tống Á Hiên rời khỏi môi tôi, lỗ tai cậu ấy đỏ bừng bừng, giọng nói trầm xuống thì thầm đe dọa bảo tôi im lặng, ngay sau đó tôi ngơ ngơ ngác ngác bị Tống Á Hiên kéo lên lầu, bỏ lại anh trai tôi và anh trai cậu ấy ở trong phòng khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top