Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3.

Ngô Thế Huân mang theo bữa sáng đi đến phòng bếp rồi đem mấy chiếc hộp đựng thức ăn đã được đóng gói mở ra, sau khi hắn bố trí xong liền đặt chúng lên bàn ăn ở phòng khách. Anh đang do dự xem có nên gọi Lâm Duẫn Nhi xuống ăn sáng hay không, thì cũng đúng lúc cô mặc một bộ váy ren trắng thêu hoa đi xuống lầu.

"Chào buổi sáng." Lâm Duẫn Nhi theo thói quen trông thấy Ngô Thế Huân bên cạnh bàn ăn liền gật đầu mỉm cười.

"Chào buổi sáng." Ngô Thế Huân có chút sửng sốt, sau đó co quắp xoay người, rồi chỉ vào thức ăn trên bàn nói, "Anh có chuẩn bị bữa sáng."

Lâm Duẫn Nhi đi xuống cầu thang, đi đến phía bàn ăn, nhìn các món ăn được chuẩn bị tinh xảo trên bàn rồi khen: "Nhìn thật ngon."

"Em thích là tốt rồi." Ngô Thế Huân thuận tay cầm đôi đũa còn lại trên bàn đưa cho Lâm Duẫn Nhi.

"Cảm ơn." Lâm Duẫn Nhi nhận lấy đôi đũa rồi lễ phép nói lời cảm ơn.

"Không cần khách sáo." Ngô Thế Huân cũng lễ phép đáp.

Hình như có chỗ nào không đúng thì phải! Lâm Duẫn Nhi ngồi xuống bàn ăn, cô vừa ăn cơm vừa suy nghĩ một vấn đề. Nói đến việc mình kết hôn cùng Ngô Thế Huân cũng đã hơn năm năm, cho tới bây giờ Ngô Thế Huân đưa cho cô một đôi đũa, cô vẫn luôn nói lời cảm ơn, nhưng người đàn ông trước mặt này, năm năm đều đáp không cần khách sáo, không cần cảm ơn.

Ngày qua ngày, năm năm trước đây Lâm Duẫn Nhi không cảm thấy có gì kỳ quái. Nhưng vừa rồi, cô đột nhiên ý thức được, hôm nay là ngày đầu tiên sau khi cưới, cảm giác lạ lẫm của hai người là có thể lý giải. Nhưng trải qua năm năm ở chung, cô và Ngô Thế Huân đều lễ phép trả lời nhau như ngày hôm nay, chân chính là tôn trọng nhau như khách, sao mà kỳ lạ quá.

Lâm Duẫn Nhi đang suy tư, ánh mắt cô không tự chủ được liền rơi vào người đàn ông đang cúi đầu ăn điểm tâm đối diện.

Ngô Thế Huân phát giác được ánh mắt của cô rơi trên người mình, từ đầu hắn giả vờ không biết vùi đầu ăn, thế nhưng qua một hồi lâu, ánh mắt đó vẫn không có dịch chuyển, Ngô Thế Huân liền có chút không được tự nhiên cho lắm. Làm lão đại giới kinh doanh đã nhiều năm, cho nên Ngô Thế Huân đương nhiên sẽ không thể để Lâm Duẫn Nhi phát giác được mình không được tự nhiên. Hắn để đũa xuống, dùng khăn ăn lau đi khóe miệng mình, lúc này mới ngẩng đầu lên hỏi: "Có chuyện muốn nói với anh sao?"

"Ơ?" Lâm Duẫn Nhi bây giờ mới phản ứng được, cô vừa rồi suy nghĩ nên mới bất giác nhìn Ngô Thế Huân chằm chằm, cô dừng lại một chút, rồi Lâm Duẫn Nhi cười, cực kỳ tự nhiên nói, " Sáng nay tôi ở ban công có nhìn thấy trong sân có một con chó."

"Em trông thấy sao?" Ngô Thế Huân có chút sửng sốt.

"Ừm." Lâm Duẫn Nhi gật đầu.

"Đó là chó của Lý Thanh Viễn, trước đó hắn đi công tác nên để anh nuôi mấy ngày, chiều nay hắn sẽ đến đưa con chó đó về." Mặt Ngô Thế Huân không đổi sắc nói.

"Lý Thanh Viễn sao?" Lâm Duẫn Nhi nghi ngờ một chút, có điều cô với Lý Thanh Viễn không thân nhau lắm, cho nên Lý Thanh Viễn có nuôi chó hay không cô cũng không rõ lắm.

"Đúng." Ngô Thế Huân gật đầu một cách rất chắc chắn.

"Ồ..." Lâm Duẫn Nhi cũng không còn xoắn xuýt, thuận miệng khen một câu, "Con chó đó rất đáng yêu nha."

"Đáng yêu?" Ngô Thế Huân dừng lại một chút, ánh mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc, "Em hình như không thích chó mà?"

"Làm sao anh biết tôi không thích chó thế?" Lâm Duẫn Nhi ăn một ngụm cháo, kỳ lạ hỏi.

"À..." Ngô Thế Huân cố gắng để cho mình nhìn tự nhiên một chút, "Anh có nghe người ta nói trước đây em có bị chó cắn, cho nên đoán rằng có khả năng em rất sợ chó."

"Cái này anh cũng biết sao." Lâm Duẫn Nhi cười một cái nói, "Lúc đó tôi còn rất nhỏ, khi đó tôi chắc cũng khoảng năm tuổi, bị chó đuổi theo cắn một cái."

Ngô Thế Huân muốn nói rằng hắn cũng biết, khi đó Duẫn Nhi mới chỉ có năm tuổi, cô lúc đó mặc một chiếc áo khoác lông hình con thỏ, được buộc hai cái bím tóc, sau khi bị chó cắn thì núp ở trong lòng hắn khóc rất lâu. Nhớ tới đoạn ký ức đó, biểu cảm trên mặt của Ngô Thế Huân không tự chủ được liền biến thành ôn hoà.

"Thật ra tôi không ghét chó cho lắm, chỉ là sau khi bị cắn, có một đoạn thời gian hơi sợ mà thôi. Có điều bây giờ tốt rồi, tôi biết chó được nuôi trong nhà sẽ không tùy tiện cắn người, cho nên nuôi trong nhà cũng không sợ." Lâm Duẫn Nhi giải thích.

"Vậy ư." Ngô Thế Huân như có điều gì cần suy nghĩ khẽ gật đầu, cầm lấy đôi đũa tiếp tục ăn bữa sáng.

Sau đó hai người không tiếp tục nói chuyện phiếm, mà là tự mình ăn xong bữa sáng. Kỳ thật năm năm kia trong trí nhớ của Lâm Duẫn Nhi, hai người ăn xong bữa sáng đều một mực an tĩnh. Trừ phi có sự tình đặc biệt gì đó, nhưng căn bản hai người lúc ăn cơm không có nói chuyện phiếm. Tôn trọng lẫn nhau, không can thiệp chuyện của nhau, một loại hình thức ở chung rất có lễ phép.

Kỳ thật Lâm Duẫn Nhi lúc ăn bữa sáng không có nhìn thời gian, cho đến lúc có một ngày cô dậy trễ, tận chín giờ rưỡi mới xuống lầu. Lúc ấy cô trông thấy người nào đó đáng lẻ phải ở công ty đi làm đang mặc một âu phục màu da ngồi trên ghế salon ở xử lý công sự, mà một bên thư ký nhìn thấy mình giống như gặp một vị cứu tinh vậy đó.

"Phu nhân nên tranh thủ thời gian ăn điểm tâm đi ạ." Thư ký Phương Vũ kích động nói.

Lâm Duẫn Nhi lúc đầu không đói bụng, chỉ là cô trông thấy thư ký một mặt tha thiết thực sự không tiện cự tuyệt, lại thêm trên bàn ăn đã sớm bày xong bữa sáng, cho nên cô cũng đi tới. Lúc cô ngồi xuống xong, Ngô Thế Huân cũng để tay trên máy tính xuống, ngồi đối diện ở bàn ăn.

"Anh không ăn sao?" Lâm Duẫn Nhi hơi kinh ngạc nói.

"Ông chủ một mực chờ đợi phu nhân cùng ăn đó." Ngô Thế Huân không nói chuyện, thư ký một bên giải thích nói.

Lâm Duẫn Nhi sững sờ, có chút kinh ngạc nhìn về Ngô Thế Huân, cô nói: "Anh không cần chờ tôi, lần sau tôi dậy trễ, anh liền tự mình ăn trước đi."

"Ừm." Ngô Thế Huân khẽ gật đầu, ăn xong mấy ngụm cháo, đứng dậy nói với Lâm Duẫn Nhi, " Anh đi làm đây."

Lâm Duẫn Nhi nhớ kỹ, Ngô Thế Huân nói hắn muốn đi làm, Phương Vũ ở bên cạnh kích động lập tức móc ra điện thoại không biết gọi cho ai, sau đó đi ra ngoài kích động nói: "Chúng tôi đã xuất phát, ông chủ sẽ lập tức tới ngay, các anh cố chống đỡ một chút."

Lâm Duẫn Nhi lúc ấy nghi hoặc, đã vậy còn sốt ruột, làm gì mà không đi trước chứ.

Không bao lâu về sau, tình huống giống như vậy lại phát sinh thêm một lần nữa. Duẫn Nhi lúc này mới ý thức được, Ngô Thế Huân chỉ cần ở nhà, thì nhất định phải cùng mình ăn điểm tâm sau đó mới có thể đi làm. Khi đó Lâm Duẫn Nhi cảm thấy Ngô Thế Huân có chút kỳ quái, nhưng từ đó về sau, dù cô có ngủ dậy muộn, chỉ cần Ngô Thế Huân ở nhà, Lâm cô đều cùng Ngô Thế Huân ăn điểm tâm.

"Bát đũa em không cần phải dọn đâu, tí nữa dì Trương sẽ đến dọn." Thế Huân thấy Duẫn Nhi ăn xong thì liền thu dọn bát đũa trên bàn, hắn nhịn không được thì nói.

Lâm Duẫn Nhi lúc này mới phát hiện, cô vì mê mẩn suy nghĩ mà hành động trong vô thức.

"Tôi chỉ là muốn bỏ chén đũa vào rãnh nước thôi, sau khi dì Trương đến thu dọn cũng tiện hơn, mà phòng khách nhìn cũng dễ chịu một chút." Lâm Duẫn Nhi thuận miệng nói.

"Để anh giúp em." Ngô Thế Huân không lại ngăn cản, mà đứng lên cấp tốc đem hai cái đĩa còn lại trên bàn, cùng Lâm Duẫn Nhi hai người một trước một sau đi đến phòng bếp.

Ngô Thế Huân nhìn qua bên trong rãnh nước nhét chung hết bát đũa lại, bỗng nhiên nội tâm sinh ra một loại cảm giác, đó là hắn cùng Lâm Duẫn Nhi thật sự sinh hoạt cùng một chỗ. Cùng ăn cơm chung trên bàn, cùng rửa chén trên rãnh nước, hai người ăn cơm bằng với đôi đũa, sau khi rửa sẽ không phân biệt được là ai dùng qua, về sau cứ như vậy mà sử dụng đi.

"Anh hôm nay có sắp xếp gì không?" Lâm Duẫn Nhi bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

"À... Có mấy cái văn kiện phải xử lý thôi." Ngô Thế Huân phản xạ có điều kiện đáp lại.

"Vậy ư." Trong giọng nói của Lâm Duẫn Nhi có chút không vui.

Cảm thấy Lâm Duẫn Nhi không vui, Ngô Thế Huân nhịn không được lại nói bổ sung: "Chỉ có điều không quan trọng lắm, anh ký tên là xong."

"Buổi chiều hôm nay anh có thời gian không? Tôi muốn đi thăm mẹ." Lâm Duẫn Nhi nhớ rằng, ngày thứ hai sau khi kết hôn, mẹ cô sinh bệnh rồi nhập viện. Khi đó Ngô Thế Huân cũng đến bệnh viện thăm hỏi qua, nhưng bà luôn cảm thấy Ngô Thế Huân ép mình gả đi, cho nên ngày đó mẹ cô đối với Ngô Thế Huân cũng không thân thiết gì cho lắm.

Ngô Thế Huân lúc ấy không có biểu tình gì, Lâm Duẫn Nhi cũng không nhớ rõ, nhưng lúc ấy sâu trong nội tâm mình cũng tán đồng với biểu hiện đó của bà. Mặc dù là chính mình đáp ứng sẽ gả cho anh, nhưng không phải là vì tình yêu, khi cô nghĩ đã thông suốt, tâm lý của cô còn cần một chút thời gian để điều chỉnh lại.

"Lâm phu nhân thế nào?" Ngô Thế Huân lập tức khẩn trương hỏi.

"Không có việc gì, bệnh cũ thôi, chỉ là ở bệnh viện tĩnh dưỡng, có điều tôi cũng muốn đi xem bà ấy." Lâm Duẫn Nhi nói.

"Tốt, anh sẽ đi người chuẩn bị quà tặng." Ngô Thế Huân nói xong thì đi ra gọi điện thoại.

"Không cần phải phiền toái như vậy đâu." Lâm Duẫn Nhi ngăn cản, "Chỉ cần mua một bó hoa thôi, dù sao mẹ tôi cũng thích thực vật."

"Được." Ngô Thế Huân do dự một chút cuối cùng cũng đồng ý với đề nghị của Lâm Duẫn Nhi.

"Vậy anh đi xử lý văn kiện đi, tôi sẽ ra ngoài chuẩn bị." Lâm Duẫn Nhi nói.

"Ừm." Hai người cùng đi ra phòng bếp, Ngô Thế Huân quay người đi đến thư phòng, còn Lâm Duẫn Nhi thì đi lên lầu hai. Đi được nửa quãng, thì Lâm Duẫn Nhi bỗng nhiên lên tiếng gọi Ngô Thế Huân lại.

Ngô Thế Huân vừa mới đi tới cửa của thư phòng liền xoay người.

"Vừa rồi tôi quên nhắc nhở anh, anh không nên xưng hô với mẹ tôi là Lâm phu nhân, vẫn nên xưng hô giống tôi đi, bằng không mẹ tôi sẽ không vui." Lâm Duẫn Nhi cười đề nghị.

"Được." Ngô Thế Huân sững sờ gật đầu.

Lâm Duẫn Nhi lúc này mới hài lòng đi lên lầu.

Ngô Thế Huân vẫn sững sờ, hắn thể không tin nổi đến nỗi cực kì vui sướng, trong đầu hắn xuất hiện vô vàn suy nghĩ rằng Lâm Duẫn Nhi muốn mình gọi cô ấy bằng tên khác, nhưng dù cho là vì cái gì, Ngô Thế Huân đều rất hưng phấn và vui vẻ.

Ngô Thế Huân hưng phấn đến nỗi không xử lý được công việc, trong đầu hắn đều là nụ cười của Lâm Duẫn Nhi, sáng sớm đầu tiên sau khi cưới, mong muốn hoà hợp khi hai người sống chung của Ngô Thế Huân có phải đã thành hiện thực, đây có phải biểu thị rằng Lâm Duẫn Nhi không có mâu thuẫn với cuộc hôn nhân này không?

Bởi vì hưng phấn quá mức, vậy nên Ngô Thế Huân suýt chút nữa quên đi Sơ Ngũ ở trong sân, lúc hắn mang thức ăn cho chó đến, Sơ Ngũ đói meo chui từ bên trong ổ chó ra, trông thấy Ngô Thế Huân càng kích động gọi gâu gâu.

"Đói bụng không, ăn nhiều một chút đi." Ngô Thế Huân đem thức ăn cho chó đổ vào trong chén ăn của Sơ Ngũ, sau đó hắn ngồi xổm một bên sờ lấy đầu chú, "Con biết không, mama với ba ba đều cảm thấy con rất đáng yêu đó."

Sơ Ngũ ăn được mấy miếng, quay đầu nhìn Ngô Thế Huân một chút, Ngô Thế Huân với tâm trạng rất tốt cười.

"Đinh linh linh..."

Ngô Thế Huân lấy điện thoại di động của mình ra xem, hoá ra là Lý Thanh Viễn gọi tới, hắn nhướng mày hỏi: "Có chuyện gì?"

"Anh quên rồi hả? Không phải anh để cho em tới đón Sơ Ngũ sao?" Lý Thanh Viễn hỏi ngược lại.

Ngô Thế Huân nhìn Sơ Ngũ đang ăn vui vẻ trước mặt một chút, bạn nhỏ tựa hồ cũng phát giác được chủ nhân đang nhìn chăm chú nó, cho nên lập tức nhu thuận lè lưỡi với chủ nhân một cái, Ngô Thế Huân mỉm cười, hắn đưa tay sờ đầu chú, rồi nói: "Em không cần tới nữa."

"Cái gì là không cần tới chứ, em đã tới gần cửa rồi."

"Anh không đưa Sơ Ngũ cho em nữa." Ngô Thế Huân nói.

Không đưa, vì lí do gì chứ, chỗ thức ăn với mấy thứ đồ chơi để lấy lòng chó đều ở đây hết rồi." Lý Thanh Viễn nói, "Tất cả đều sẵn sàng, chỉ thiếu Sơ Ngũ thôi."

"Lâm Duẫn Nhi không có sợ chó, cô ấy nói Sơ Ngũ rất đáng yêu." Ngô Thế Huân nói xong câu này thì khoé miệng tự chủ không được liền hiện lên một ý cười.

"..." Lý Thanh Viễn trầm mặc một hồi nói, "Anh đã không đưa lại còn không tiễn em nữa, em đã mua một đống thức ăn cho chó rồi, không phải anh lừa em chứ."

Ngô Thế Huân liền cúp điện thoại, ôm đầu của Sơ Ngũ dùng sức xoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top