Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

40. Tại sao lại khóc?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chiếc xe dừng ở ven đường, Jimin vừa mới mở cửa ra, cổ tay lại bị Taehyung vội vàng chạy đến túm lại. Cậu không có xoay người, mặc một chiếc quần dài màu trắng đứng trên đường, phía ngoài mặc một chiếc khoác len nhỏ, dáng vẻ như một sinh viên đại học.

Tay trái Kim Taehyung đem tay cậu đặt vào lòng bàn tay, tay phải đưa tới, ôm ở bả vai cậu, "Đi về!"

Jimin siết chặt tay cầm cửa xe, sau đó, dùng sức đóng cửa xe, để mặc Taehyung lôi cậu rời đi.

Cậu khi nãy do quá vội mà không kịp mang cả dép, lúc này, chỉ cao đến cầm của hắn, nằm chung một chỗ, tương xứng hoàn mỹ. 

Jimin mím chặt môi, trong cặp mắt đen bóng hiện ra đau thương vô cùng, ánh mặt trời mặc dù sáng rực, nhưng không thể theo vào trong đôi mắt của cậu được, cặp mắt đó, bịt kín một tầng hơi nước, Kim Taehyung hắn không dám động, sợ nước mắt ẩn nhẫn đó lại lần nữa trực trào ra ngoài.

Bọn họ từ từ đi tới, nhìn từ đàng xa, nghiễm nhiên là đôi tình nhân vô cùng hạnh phúc.

Hắn cầm tay Jimin không buông, cậu cũng không đẩy ra, mà là rất an tĩnh tùy ý để hắn dắt cậu đi về phía trước, lúc này, đáy lòng cậu đau thương càng sâu, ít nhất là tạm thời quên đi bệnh thật kia trong lòng.

Ngồi lên xe, Kim Taehyung khởi động xe, nắm tay Jimin, chạy xe ra khỏi bệnh viện.

Mười ngón tay đan vào nhau, động tác thân mật như vậy, Jimin cũng không có phản đối, cậu chỉ đơn giản là cảm thấy hiện tại mình rất cô độc, nắm thật chặt bàn tay này, cho cậu ấm áp duy nhất, làm cho cậu không cảm giác mình giống như là bị ném đi như lục bình, lẻ loi trơ trọi phiêu bạt ở trên mặt biển sóng vỗ gập ghềnh.

Đến nửa đường, điện thoại Taehyung đặt ở đồng hồ đo bỗng nhiên vang lên, đánh vỡ yên tĩnh.

Ánh mặt hẹp dài liếc qua dòng chữ hiện lên, là Sana.

Tầm mắt Jimin từ đầu đến cuối đều rơi ngoài cửa xe, năm ngón tay mãnh khảnh tùy ý để hắn cầm nắm, vẻ mặt thuận theo. Taehyung đem ánh mắt dời đi rất xa, hết sức chuyên tâm lái xe, điện thoại chốc lát yên tĩnh lại không chút gián đoạn vang lên, cho đến khi hắn tắt nguồn.

Trở lại Kim Gia, Jimin để bụng trống lên lầu, cậu kéo toàn bộ rèm cửa lại, sau khi tắm rửa qua, ngủ một giấc rất dài.

Cửa không có khóa, hắn đi vào phòng ngủ lấy đồ rồi đi vào phòng tắm tắm, lúc này mới sảng khoái tinh thần đi đến bên giường. Jimin ngủ rất sâu, hắn thì đã cả đêm không có nghỉ ngơi, cũng mệt mỏi rồi. 

Cẩn thận từng li từng tí lên giường, lồng ngực dán chặt lấy phía sau lưng của cậu, đem Jimin ôm vào vòng tay của mình. Cậu chỉ giật giật đầu, mí mắt cũng không có trợn, ngủ thẳng giấc, còn xoay người qua, đem đầu nhẹ tựa vào lồng ngực hắn.

______________________

Jimin thức dậy vô cùng sớm, chẳng qua chỉ ngủ được vỏn vẹn một tiếng đồng hồ.

Mở mắt ra , đầu tiên đập vào mắt , chính là lồng ngực hắn vững vàng phập phồng, Jimin khẽ ngước đầu lên, thấy hắn vẫn ngủ.

Cậu rón rén rời giường, bước ra ban công, nhẹ nhàng châm điếu thuốc. Cậu tê tâm liệt phế cúi người xuống, trên mặt đã chật vật không dứt. Dù gì thì người thân duy nhất của cậu đã mất, mẹ cậu đã đi thật rồi. 

Lúc mẹ cậu chết trong tay nắm tờ giấy, lúc ấy đã nhuộm đầy máu, như cậu được nghe nói lại mới biết biết, đó là số điện thoại của cậu viết cho mẹ, để lúc mẹ cậu nhớ cậu sẽ đi đến điện thoại công cộng gọi cho cậu.

Mà lúc ấy, mẹ nhất định phải đi qua một quãng đường ít người gần ngoại thành. Người đại diện của cục cảnh sát nói, lúc ấy Sana là đứng thụ hưởng sự giày vò yếu ớt của mẹ cậu mà không mẩy may thương sót, loại lời nói như "ngay lập tức đã gọi cấp cứu" này của chính quyền cũng chỉ là lừa gạt dân chúng thôi, không quyền không thế, còn không phải là bọn họ nói cái gì thì chính là cái đó sao?

______________________

20 phút sau....

Đã thấy bóng dáng yếu ớt của cậu đi bộ trên đường lớn, vẫn chỉ là đôi chân trần xơ xác được tạo nên bởi những vết tích tồn đọng từ hôm qua. Trên người quần áo cũng chỉ là tuỳ tiện mặc lên, trời đã lạnh nhưng tâm cậu còn lạnh hơn vạn phần.

Đáng lẽ ra nếu như những nhân vật trong tiểu thuyết đối diện phải đối diện với tình cảnh này thì tác giả sẽ nhân từ hơn một chút, rồi cho ông trời đổ mưa, khóc thay tiếng lòng người. Nhưng còn đối với cậu thì sao, chẳng có ai nhân từ với cậu cả. Ông trời cũng không khóc than cho cậu lấy một giọt mưa.

Bần thần bước đi, cậu chẳng dám trách than gì với số phận, chợt, ánh mắt Jimin vô tình liếc qua màn hình lớn trên đường. Ở đó, xuất hiện 1 hình ảnh của một người, dù có chết đi một trăm lần cũng không thể quên, cùng với đó là lời nói của phát thanh viên....

"Hai tiếng trước, chúng tôi đã nhận được thông báo về cái chết của cựu hoa hậu Park Young-mi. Được biết, vì nhớ nhung người con bất hiếu mà dẫn đến tai nạn ngoài ý muốn rồi qua đời."

"Hiện tại, cảnh sát vẫn đang ra sức điều tra, tìm thêm những manh mối khác xoay quanh vụ tai nạn, nhưng trước mắt, thông qua báo cáo từ pháp y, xác nhận bà ấy chết do tai nạn."

Thân thể Jimin như bị đóng băng, mắt cậu mở lớn khi nghe tiếng nói của phát thanh viên trên truyền hình, chân cậu đứng chôn chặt trên mặt đất, cảm giác như cơ thể bị đông cứng lại, tất cả máu huyết đều ngừng chảy.

Cô ta.... vừa mới nói gì cơ?

Tai nạn ngoài ý muốn? 

Mẹ cậu... là chết do bị hại mà. Sao giờ lại trở thành như vậy rồi. Lại còn đảo ngược chiều dư luận đổi hết mọi trách nhiệm lên đầu cậu? 

"Sau khi biết được tin tức này, phóng viên đã nhanh chóng có mặt trước nhà của tiêu thư Sana-người đã báo cho xe cấp cứu gấp để phỏng vấn. Theo nhiều nguồn tin cho hay, tiểu thư Sana vẫn chưa vượt qua cú sốc tinh thần, vì vậy chưa thể hợp tác với cảnh sát và truyền thông được."

"Sự ra đi của cựu hoa hậu tài năng Park Young-mi đã gây nên 1 chấn động với truyền thông và với cả những người hâm mộ cô trong suốt những năm qua."

"Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật tin tức một cách nhanh chóng về những diễn biến khác của vụ việc. Xin hãy theo dõi!"

....

Tiếng nói vẫn phát ra đều đều nhưng chỉ thân thể Jimin lại run rẩy. Hai tay cậu đang nắm chặt và bấu vào sâu trong da thịt, nỗi đau tràn lan khắp cơ thể.

Cậu cắn môi, dùng sức nắm tay đến đau rát, ánh mắt nhìn về phía màn hình trên cao, tức giận đan xen oán hận, không cách nào biểu hiện được bằng lời.

Mắt Jimin rưng rưng, từng giọt nước trong suốt rơi xuống má, oan ức vô cùng, chỉ hận không thể hét lên cho cả thế giới biết tất sự thật.

Lúc này, một bóng hình cao lớn đi tới, người đàn ông đứng phía sau cậu, mở miệng hỏi: "Đứng đây làm gì?"

Thân thể cậu hơi giật lên, trong phút chốc ánh mắt có phản ứng với tiếng gọi quen thuộc này, theo bản năng quay người nhìn lại.

Anh từ lúc nào đã đứng phía sau, anh nhìn khuôn mặt Jimin, nhíu mày khi thấy những giọt nước mắt trên má cậu.

Cậu chớp mắt, miệng vẫn cứ tự động bật lên: "Taemin..."

Một tiếng này, như gọi người đàn ông trước mặt, cũng như kéo lí trí của cậu quay về, chợt nhận ra, người đàn ông đang đứng trước mặt mình, chính là Lee Taemin. Lúc này cậu nghi hoặc, dường như là bất ngờ trước sự xuất hiện của anh.

"Anh... sao lại ở đây?"

Mắt anh đen láy, anh nhìn cậu trai nhỏ trước mặt không chớp mắt, trước câu hỏi của Jimin, anh không trả lời, mà thẳng thừng hỏi ngược lại: 

"Tại sao lại khóc?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top