Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nước chanh không đường ( 2 ) / SE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vinh thự Rubyjane lần nữa chào đón Jisoo trở lại, chỉ là lần này không còn vẻ sủng nịnh ban đầu, cô đến đây hoàn toàn là vì ba năm trước Jennie vì mình mà chịu khổ.

Đối với Jennie là tình yêu, đối với Jisoo, điều này chỉ là lần trả nợ cuối cùng mà thôi.

" Có ngon không? "

Jisoo đút cho nàng bánh dâu tây yêu thích, mong chờ hỏi. Jennie gật đầu đáp lại, hoàn toàn chìm vào tư mật tình yêu vui vẻ cười.

Ngày qua ngày cứ như thế, Jennie nào có biết diễn cảnh hạnh phúc như vậy chỉ là vay mượn. Đợi một khắc nào đó, rốt cuộc cũng phải trả lại mà thôi.

Jisoo không còn ôm lấy nàng hay sủng nịnh hôn lên trán. Bọn họ so với trước đây còn lạnh nhạt bao phần.
Và giới hạn của Jennie đã chạm đến khi nghe thấy cuộc gọi ấy, mộng tưởng của nàng đã tan tành.

" Có mà, Soo cũng rất nhớ em. Đợi một thời gian nữa liền trở về mà. Được rồi, yêu em nhất luôn "

Jisoo quay đầu liền thấy Jennie đang ngơ ngác đứng đó, nàng lại chạy vào phòng đập nát hết mất thứ xung quanh mình. Và Jisoo nghĩ, cũng đến lúc rồi.

" Jennie, chị bình tĩnh đi! "

Jisoo đi đến ôm lấy nàng trước đống ngỗn ngang vỡ vụn như cuộc tình ấy. Vạn vật tan vỡ đều để lại vết nức chẳng thể lành lại như ban đầu.

" Bình tĩnh, em kêu chị bình tĩnh thế nào đây? Em và cô ta là cái quan hệ quái quỷ gì chứ? "

" Jennie, cô ấy là người mà em yêu "

Jisoo giữ chật lấy hai vai để Jennie có thể nhìn rõ mình. Thanh âm tàn nhẫn phát ra lời khẳng định đầy đớn đau.
Tai nàng như ù đi, Jisoo yêu người khác rồi. Thật sự yêu người khác rồi, sẽ như vậy bỏ mặc nàng sao?

" Còn chị thì sao, Jisoo? "

" Chị vẫn là người bạn, người chị tốt nhất của em "

" Em giận chuyện chị qua lại với hắn ta nên mới nói vậy đúng không? Jisoo, bây giờ chúng ta kết hôn đi, chị từ bỏ tất cả. Chị chỉ muốn bên cạnh em thôi, Jisoo "

" Jennie, chị nhớ lại rồi "

Jisoo cười khổ, bàn tay buông lơi trong vô định. Lòng ngực lại lần nữa đau nhói như có ai bóp nghẹn.

Nếu chị nhớ lại sớm hơn, chuyện tụi mình đã không thế này. Nhưng nói gì cũng là quá muộn rồi phải không?

" Em không vui, tại sao chị nhớ lại rồi lại không vui vẻ gì chứ? Chị nói chị đồng ý, CHÚNG TA KẾT HÔN ĐI! "

Jennie điên loạn,thét lên. Nàng nhớ ra rồi chiếc nhẫn trên tay Jisoo là nhẫn đính hôn của cả hai.

Tại sao chứ? Tại sao đến bây giờ nàng mới nhớ lại.

Để Jennie nhớ lại khi nàng mất đi tất cả, tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với nàng như thế, tại sao?

" Cái gì đều cũng đã muộn rồi, chị ơi "

Từ khóe mắt Jisoo tuôn ra một dòng lệ đau xót.

" Không muộn, chúng ta đi khỏi nơi này bắt đầu lại từ đầu. Chị không cần gì hết, chị cần em thôi, chỉ cần em thôi. Chúng ta đã bỏ lỡ nhau rất nhiều rồi, Jisoo "

Jennie bám chật lấy cánh tay Jisoo không buông. Nàng khóc đến không còn hình tượng mà cầu xin người ta.

" Nhưng đứa bé trong bụng chị cần một người cha "

Jisoo yếu ớt nói làm Jennie thoáng giật mình. Đứa nhỏ nào? Nàng cười như mất trí như không tin điều mình nghe thấy. Lẽ nào?

" Jisoo, em nói điên cái gì vậy? "

" Chị có thai rồi, Jennie "

Jennie ngồi thụp xuống nền đất, đúng rồi ngày hôm đó. Nàng và hắn ta đã, vậy cho nên là đứa nhỏ này. Khoé mắt Jennie tuôn ra dòng lệ đầy chua xót, oan nghiệt.

" Có phải vì vậy mà em ghê tởm không muốn chạm vào chị nữa không? Em cũng cảm thấy chị dơ bẩn à? "

Jennie mỉm cười chua chát nói. Nàng ôm lấy hai chân, ánh mắt đờ đẫn như một người vô hồn.

" Em thật lòng xin lỗi "

" Em đi đi, chị muốn ở một mình "

Jisoo thở dài, không câu nệ thêm liền quay đi. Bóng lưng không còn phản phất vẻ cô độc khi bên cạnh nàng nữa. Có vẻ như người kia là một lựa chọn tốt.

Mẹ Kim từ bên ngoài tiến vào, đôi mắt hơi đỏ lên nhìn con gái mình. Chính bà đã đẩy Jennie vào tình cảnh này.

" Mẹ có thể đừng xem con là con ngốc nữa rồi. Con đã ra nông nỗi này rồi, con mất đi người con yêu nhất, mang trong mình giọt máu của kẻ cưỡng hiếp mình, sống cả đời còn lại dằn vặt khổ sở. Bấy nhiêu đây thì đã đủ vừa lòng mẹ và ông hay chưa? "

Jennie vừa cười vừa nói, bộ dạng thê thảm đến khốn cùng. Mẹ Kim đau lòng đem sự tình trước đó kể ra cho nàng nghe, nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống.

" Ba năm trước hay ba năm sau người duy nhất con yêu vẫn là Jisoo. Nếu như ngày hôm đó mẹ nói cho con biết, bọn con cũng đã không thê thảm đến bước này. Mẹ tại sao vậy, sao lại đối xử như thế với con chứ? "

Lão Jane từ bên ngoài bước vào nhìn đứa cháu mình đang khóc như điên dại, lòng liền lại đau như cắt.

Jisoo nói đúng chính bọn họ là người chịu trách nhiệm cho chuyện này. Tất cả đều là sự ích kỉ ngu xuẫn này.

" Ta đã liên lạc với bên đó, bọn họ đối với chuyện này cũng không có ý kiến còn lấy làm vui mừng. Nếu như có thể, tháng sau liền tổ chức lễ cưới- "

" Ông nghĩ đến giờ phút này con có thể lấy hắn ta sao? Hắn ta cưỡng đoạt con, cả đời này người con muốn lấy chỉ có một mình Kim Jisoo. Mẹ à, hay là mình bỏ đứa nhỏ này đi được không? Con không muốn nó có mặt trên đời, con không muốn sinh con cho tên khốn đó. Con và Jisoo thì sao đây, phải làm sao đây hả mẹ? "

Jennie lắc đầu sau đó nắm lấy tay mẹ Kim cầu xin, dường như sự thật này quá mức lớn lao và khó chấp nhận đến mức khiến nàng hóa điên đến nơi rồi.

" Jennie à, đó là con của con mà. Sao có thể- "

" KHÔNG PHẢI! NÓ KHÔNG PHẢI LÀ CON CỦA CON, CON CHỈ MUỐN SINH CON CHO EM ẤY. CON VỚI JISOO CÒN CHƯA KẾT HÔN CƠ MÀ! "

Jennie thét lên, nàng ôm lấy đầu đầy khổ sở nói.

" Jennie, mẹ xin con mà "

" Đi ra ngoài hoặc là các người muốn thấy tôi chết trước mặt các người. Dù sao thì bây giờ đối với tôi cuộc đời còn lại đã sống không bằng chết rồi, đều là do các người hại! "

Jennie vơ bừa con dao cạnh bàn đưa vào cổ mình khảng khái nói, giờ khắc này nàng dường mất lý trí. Nàng hận bọn họ, bọn họ giết chết tình yêu của nàng.

-----------------

Đứa nhỏ trong bụng ngày một lớn lên, Jennie biết nó chính là dấu chấm hết cho cuộc tình này.

Nó đã phản bội lại tình yêu Jisoo dành cho nàng.

Và nàng vĩnh viễn sẽ không có thêm cơ hội nào khác.

Jennie nhìn bài báo về tiêu đề mới nhất thuộc YG, vẫn là hình ảnh chủ tịch Kim cùng người yêu mỉm cười vui vẻ. Cả hai đã lên tiếng đính chính, công khai mối quan hệ.

Lòng Jennie dâng lên ồ ạt chua xót, Jennie biết loại sủng ái riêng biệt kia đã không còn dành cho riêng mình.

Nếu ngày hôm đó nàng nắm được bàn tay Jisoo chứ không để hụt đi như mấy năm trước.

Nếu ngày hôm đó nàng chịu nói rõ cho Jisoo biết, nàng yêu em cỡ nào.

Nếu nàng chịu hỏi rõ về chiếc nhẫn kia, có phải bọn họ sẽ như vậy có kết cục tốt đẹp hơn không?

Jennie đưa tay bấm giải số quen thuộc đến ghi nhớ trong đầu. Nàng biết rõ ở cạnh em khắc này là ai, chỉ là tham lam một chút muốn nghe thấy giọng nói đó thêm lần nữa trong đời.

" Em nghe đây, có chuyện gì sao chị? "

Tiếng giọng trầm ấm của Jisoo xuất hiện, tựa như thanh âm chữa lành cứu rỗi linh hồn nàng.

" Jisoo, chúng ta gặp nhau có được không? "

Nàng yếu ớt khẩn cầu, thanh âm như nghẹn lại. Đến sau cùng, ngay cả lý do gặp mặt cũng không còn nữa.

" Có chuyện gì à? Dạo này em hơi bận "

Jennie biết, người kia đang viện lý do. Sẽ khó khăn lắm để hẹn gặp mặt Jisoo một lần nữa vì em cố tình tránh né mình.

" Chị..chị muốn đi lựa váy cưới. Em đi cùng chị nhé?

Nàng biết lý do này ngu ngốc biết bao, sao có thể kêu Jisoo đưa mình đi thử váy cưới cho hôn lễ cùng người khác chứ? Nhưng ngoài lý do ngu ngốc này, Jennie đã không có lựa chọn khác hơn nữa.

" Anh ta đâu? Không đi cùng chị à? "

Giọng nói Jisoo dường như đã trầm hơn vài phần.

" Chị không muốn đi với anh ta, chị muốn đi cùng em. Chỉ lần này thôi, coi như chị cầu xin em được không?"

[ Bởi vì em là Jisoo, em sẽ không từ chối chị bất kì điều gì. Trừ việc bên cạnh chị một lần nữa. ]

" Ngày mai, em sẽ đến "

Jisoo cúp máy rồi, nước mắt nàng như thế lần nữa rơi xuống. Lần cuối của chúng ta chính là vậy sao?

Trong vô số lần nguyện ước, Jennie đã nghĩ về những ngày khi bọn họ già đi, gương mặt xinh đẹp của Jisoo sẽ trông thấy khi già nua. Nghĩ về thành phố xinh đẹp mà cả hai sẽ sinh sống thật hạnh phúc cùng lũ trẻ. Cho đến khi mặt trời rạng đông khuất dần và nói lời từ biệt, Jisoo sẽ ôm lấy nàng và hôn lên gương mặt đầy dấu vết năm thương, hẹn ước một cuộc đời khác gặp lại và yêu nhau đến sau cùng.

Thế nhưng ảo mộng đẹp đẽ như thế đã tan biến như tuyết đầu mùa. Chỉ còn xót lại hoài niệm cùng chua xót khôn nguôi, dày vò nàng cả đời còn lại.

Kim Jisoo đi rồi, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top