Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

❑ Chương XXII

Kể từ ngày anh xác nhận mình ly hôn với Jung Sanghoon, căn hộ của anh không ngày nào là không có tiếng rên rỉ của anh.

"Ah, đừng mà, làm ơn đừng-"

Yoongi thở hổn hển trước lực đâm rút mạnh đến run người của hắn. Đồng hồ treo tường đều đặn quay, bây giờ đã là tám giờ sáng, và anh chỉ vừa mới rời giường cách đây mười phút.

"Ngoan đi nào, xong nốt lần này nữa thôi là em không làm nữa." Hắn thì thào, tay giữ vòng eo trắng mềm sáp nhập lại gần dương vật trướng cứng đến bức người của mình để thỏa mãn cơn thèm khát ban sáng. "Anh bé ngoan, một phút nữa là xong rồi."

Hoseok miệng thì nói một nháy, nhưng ngay khi anh vừa muốn bắn, hắn đã gạt đĩa trứng chiên và mấy lát bánh mì qua một bên bàn, hai bàn tay hữu lực nhấc anh lên mặt bàn ăn trải khăn tối màu, ép buộc anh phải chổng mông lên, đưa ra vùng xương chậu với hai cánh mông được khoe ra, lồ lộ hiện rõ một cái lỗ được nới rộng đang mấp máy gọi mời hắn nhét thứ gì đấy vào. Yoongi nằm vểnh mông lên trước mặt hắn, ánh mắt hắn chằm chằm quan sát dâm dịch trong suốt nhơn nhớt tiết ra từ cửa huyệt dâm dục, cảm thấy việc mình đè anh ra xuyên xỏ như vậy là điều không thể hiển nhiên hơn.

"Trông anh đĩ thật đấy, con chó cái dâm đãng." Hoseok lên tiếng với tông giọng trầm thấp, vẻ cợt nhả rõ ràng trong từng từ một. "Vậy mà lúc nào anh cũng chối rằng anh muốn được em đ*t nhỉ?"

Yoongi thở dốc, dương vật mới tờ mờ mở mắt của anh đột ngột bị kích thích cho cương cứng nhưng vẫn chưa được bắn ra khiến anh thấy bứt rứt khó chịu. Hơn cả thế, việc hắn tự tiện tụt quần anh và đè anh lên bàn là điều khiến anh thấy khó chịu hơn.

Hắn lạm dụng anh.

"Seok," Yoongi thở đứt quãng. "Anh muốn em, làm gì anh cũng được, làm ơn, nhanh đi Seok."

Hắn không đáp, lưỡi liếm lấy hai cánh môi mỏng và vùi mặt vào giữa hai cánh mông anh.

"Ah~" Yoongi rên một hơi dâm mị. Hắn đang chăm sóc cái lỗ kia của anh.

Chiếc lưỡi dài của hắn liếm quanh lỗ hậu một vòng khiến Yoongi hơi rụt lại, cừa huyệt theo đó cũng thít lại nhột nhạt. Hoseok tách hai cánh mông anh ra ác liệt hơn, hắn ấn sâu mặt vào khe hở, lưỡi bắt đầu đi vào bên trong thành nội bích nhạy cảm đang mong chờ một thứ gì đó có thể thỏa mãn mình. Yoongi rít lên trong cổ họng, anh sướng đến trợn mắt, đầu óc như muốn nổ tung trước tác động kích thích khi hắn quét lưỡi một vòng động chạm đến các nơron thần kinh cảm giác. Mấy ngón chân anh co quắp, tay siết lấy khăn trải bàn khiến nó nhăn nhúm cả vào nhau mà không tránh khỏi va chạm của chén đĩa để trên mặt bàn. Hoseok bú mút dịch ruột tiết ra từ ruột non, Yoongi có thể cảm nhận được lưỡi hắn đang nghịch ngợm nơi tư mật của mình ngày một bạo dạn. Dù không chạm đến nơi nhạy cảm ngọt ngào đang gồ lên chờ đợi được đâm, nhưng cảm giác do lưỡi hắn xâm nhập vào trong thành ruột, xoáy sâu vào việc kích thích anh ham muốn là điều không thể phủ nhận.

Yoongi hóp bụng dưới, không một lời cảnh báo, anh bắn hết mọi thứ bên trong ra khỏi dương vật cứng đờ của mình, dòng tinh dịch nóng hổi đặc sệt được giải thoát, không kiểm soát mà bắn luôn vào đĩa trứng ốp la hắn đã làm vào buổi sáng sớm. Tinh dịch trắng đục phủ lên lớp trứng đỏ vàng góp phần tạo nên cảnh tượng dâm loạn. Anh thở hổn hển, không tài nào ngờ được rằng hắn bắn ra cùng lúc với mình chỉ nhờ vào việc bú mút hậu huyệt.

"Hoseok... thực sự rất thích." Anh run rẩy nói, eo vô lực hạ xuống vì mỏi.

Hắn chưa rời khỏi mông anh vội, với một gương mặt đê mê, hắn thở hổn hển khi vừa khiến anh thành công bắn ra mà không phải đụng tay đến cự vật. Lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác vùi mặt vào nơi giao hợp, bây giờ hắn mới biết việc để người yêu ngồi lên mặt mình hoàn toàn là một điều sung sướng đến nhường nào mà hắn không biết.

"Mông anh thực sự là một nơi tuyệt vời." Hắn liếm môi, liếm luôn cả dịch ruột đang dính khắp gương mặt điển trai. "Anh khiến em nứng đến điên mất, Yoongi."

Yoongi dựng mình ngồi dậy, thân trên anh còn nguyên áo ngủ, thân dưới nhơm nhớp những lòng đỏ trứng và tinh trùng hòa quyện vào nhau dính lên bờ mông căng mịn cùa anh khiến hắn không nhịn được mà cương lên dù mới chỉ bắn cách đây ba bốn phút. Yoongi đang ngồi quay mông về phía hắn, anh chậm rãi rờ khỏi bàn ăn một cách cẩn trọng nhất để chén đĩa không bị rơi ra khỏi mặt bàn. Ngay khi vừa nhấc xuống sàn một chân, cơ thể anh đã được nhấc bổng lên.

"N-này, em làm gì vậy-" Yoongi trợn tròn mắt nhìn hắn. "Em đưa anh đi đâu? Khoan, Seok, anh không muốn làm nữa Seok. Nghe anh-"

"Một nháy nữa thôi. Em thề."

"Đứa nào làm thêm đứa đấy làm chó."

.

"Gâu!"

.

---

"Em là một thằng chó khốn nạn, Jung Hoseok." Yoongi nằm kiệt quệ trên giường.

"Con chó này xin lỗi anh nhiều." Hắn thở hắt ra một hơi thỏa mãn. "Anh khiến em dễ nứng lắm, anh không biết được đâu."

Yoongi khó chịu quay đi, rõ ràng cái vẻ ôn nhu thanh lịch kia chỉ là để làm mờ mắt anh mà. Bản chất hắn vốn không phải là người như thế.

Đê tiện.

"Anh mệt... em ngưng xoa bóp được rồi đấy Jung Hoseok." Yoongi lầm bầm nói. Anh lại lim dim chìm vào giấc ngủ đang dần ập đến với mình.

"Anh ngủ ngon." Hắn mỉm cười hôn lên mắt anh. "Mơ đẹp nhé."

---

Hôm nay Yoongi không còn mơ thấy cảnh anh quan hệ tình dục, anh ngủ một giấc rất sâu, không có bất kì trở ngại gì khiến cơ thể anh thấy thật thoải mái. Đối với một người hay mất ngủ như anh, việc anh được ngủ ngon một giấc thế này thực sự rất dễ khiến anh lấy lại năng lượng.

Một giờ chiều, Yoongi dụi mắt lồm cồm bò dậy. Mò đến tủ đầu giường, Yoongi ngớ người lần tay tìm kiếm. Điện thoại anh đâu rồi?

Yoongi ngồi hẳn dậy nhìn xung quanh, anh ngơ ngơ ngó ngang ngó dọc, thực sự anh không phải người quan trọng điện thoại, nhưng không có nó thì nhiều cái bất tiện lắm.

"Seok, điện thoại anh..." Yoongi vô thức gọi, và anh không nhớ hắn đang không ở nhà. "Em có thấy điện thoại anh..."

Yoongi nhíu mày.

Seok?

Giờ này em ấy có ở nhà đâu?

Yoongi vỗ vỗ trán mình. Kì lạ. Rõ ràng anh biết hắn không có nhà, ấy thế mà anh vẫn gọi hắn.

Mình điên rồi.

Khẽ thở dài một hơi, Yoongi ra khỏi giường với tâm trạng nửa ngờ ngợ nửa khó hiểu. Anh không biết điện thoại mình đang ở đâu, anh cần có ai đó tìm, không biết tại sao, nhưng trong anh không thôi thúc anh phải tìm, anh muốn có người đưa nó cho anh.

Đi vào phòng bếp, Yoongi nhìn đến mặt bàn ăn đang để một chiếc hộp nhỏ. Tò mò, anh đến gần nó kiểm tra. Chiếc hộp được bọc cẩn thận trong tấm giấy màu pastel khá đẹp, bên cạnh đó còn có một tấm card.

"Quà cho anh. Mở ra rồi nhớ ăn cơm nhé."

Đặt cạc qua một bên, Yoongi nhanh chóng mở chiếc hộp ra, bên trong không gì khác là một chiếc điện thoại gập mới toanh chưa bóc seal. Yoongi chớp mắt nghĩ, có lẽ hắn lấy mất điện thoại cũ của anh rồi. Anh không mấy quan tâm đến điện thoại cũ đang ở đâu. Thôi thì cứ kệ nó đi, kiểm tra trước đã.

---

"Nay mày yêu đời ghê ha." Namjoon nhìn bạn mình xoay bút cảm ứng làm bài luận, vui vẻ đến mức ngồi gõ bài viết đã dài hơn một nghìn từ.

Hắn khẽ cười không đáp. Yoongi đáng yêu của hắn vẫn còn đang bận mò mò chiếc điện thoại hắn mới mua cho anh, hốt nhiên cảm thấy anh đáng yêu như trẻ lên ba vậy.

"Chỉ là thấy hôm nay trời đẹp thôi." Hắn đáp nhạt, mắt vẫn thầm quan sát người trong chiếc điện thoại.

Hắn biết mình có vẻ giống một tên biến thái, nhưng đặt camera ẩn quan sát anh bây giờ đã trở thành một thói quen khó bỏ. Không phải hắn không tin tưởng anh, cơ mà nhìn anh đi đi lại lại trong nhà, hết ăn rồi đến lăn lộn trên giường thành một cục đáng yêu thực sự rất thích mắt. Hắn khẽ mỉm cười, ngủ ngon một giấc dậy khiến anh trông có vẻ lại năng lượng.

"Không khuyến khích mày yêu đương, nhưng mà mày cũng nên kiếm cho mình một cô bạn gái đi là vừa rồi đấy." Hoseok thở dài tắt điện thoại, ánh mắt cuối cùng cũng chịu nhìn đến người bạn ngồi đối diện mình. 

"Đã không khuyến khích lại còn bảo kiếm. Mày có bị mâu thuẫn quá không vậy?" Namjoon nhăn mặt, lông mày cậu bạn đã nhướn lên đến mức không thể cao hơn. 

"Không đến nỗi. Chẳng qua yêu đương vào thì cũng hơi phiền, nhưng mà điều đó sẽ giúp mày bớt quan tâm đến chuyện của tao hơn thôi." Hắn thản nhiên nói, tay chống lên cằm mỉm cười rồi trả ánh mắt về màn hình Ipad. 

"Thằng chết tiệt." 

--- 

Xem nào... số điện thoại Hayoung... Jiemin vẫn còn...

Yoongi kiểm tra danh bạ điện thoại, hầu như là mọi thứ còn nguyên và chỉ khác mỗi dáng vẻ bên ngoài. Anh gật gù nghĩ, hắn lúc nào cũng có thể chu toàn mọi việc cho anh từ A đến Z mà anh không cần phải lo toan gì, quả nhiên loại người như thế này lúc nào cũng đáng sợ mà. 

Anh trầm ngâm ngồi trong phòng làm việc, đầu óc nhớ lại vụ việc bản thân mình đã bị hình ảnh của một Jung Hoseok làm cho mụ mẫm đầu óc đến mức nào. Cho đến hiện tại anh vẫn không tài nào hiểu nổi, rốt cuộc anh đã bị làm sao mà lại có thể u mê hắn một cách quá độ như thế trong mọi trường hợp. Hắn khiến anh nhớ đến hắn, hắn khiến anh oằn mình khổ sở trong giấc mơ đậm mùi tình dục dù lúc đấy anh đang cảm thấy chán ghét hắn đến tột cùng. Phải có nguyên do gì đó khiến anh trở thành bộ dạng thèm khát hắn như thế. Không thể có chuyện bản thân anh lại hoang đàng đến mức độ tâm thần như vậy được. 

"Em về rồi đây cục cưng." 

Chất giọng quen thuộc của Jung Hoseok vang lên sau cánh cửa đã được đóng lại. Yoongi giật mình đôi chút, lúc nào cũng thế, cứ nghĩ đến hắn là hắn sẽ lại xuất hiện, ảo ma thật đấy. 

"Cưng ơi?" 

"Ừm, Seok." Yoongi đứng lên rời khỏi phòng giấy. "Em về rồi!" 

Yoongi bước nhanh chân về phía người cao hơn đang đứng chờ mình, anh không ngần ngại gì ôm chầm lấy hắn, rướn chân lên hôn lên má hắn một cái rồi tiếp theo đó là để hắn ôm hôn mình. 

"Ai chà..." Hắn thở dài một hơi, tay luồn xuống mông anh nhấc bổng cơ thể thấp hơn lên. "Được bao lâu rồi em không được anh chào đón thế này nhỉ..." Hắn nói với vẻ hoài niệm như thể hắn và anh đã trải qua một khoảng thời gian đẹp đẽ mơ mộng nào đó mà anh không thể nào tưởng tượng ra nổi. "Em nhớ là..." 

"Em nói nhiều quá à." Yoongi chặn họng hắn bằng một nụ hôn. "Không phải bây giờ chúng ta đã bên nhau rồi sao?" 

Yoongi hơi cúi xuống, đặt nhẹ lên môi hắn một nụ hôn phớt, hai tay cẩn trọng đỡ lấy gương mặt sắc cạnh nọ rồi tiếp tục thì thầm. "Em làm như anh không phải là của em ấy..."

"Nào đừng nói thế chứ." Hắn ép anh lại sát mình, môi đớp lấy môi anh cắn vào. "Em không có ý gì cả, chỉ là em đang nhớ về một số thứ..." Hắn nhìn anh, ánh mắt âm trầm sắc sảo, giọng nói hạ dần dần xuống. 

"Nhớ về điều gì?" Yoongi thở khẽ, mông anh đã được đặt ngồi lên đùi hắn khi hắn để cơ thể mình rơi xuống ghế sofa trong phòng khách. 

"Nhớ về thời gian mà Jung Sanghoon - tức là bố em-" Hắn thêm vào, là cố tình thêm vào. "được ôm hôn anh mỗi buổi sáng, đến khi đi làm về còn được anh ra đón," Ngưng lại một chút, hắn thở dài. "em cũng thèm muốn anh làm như thế với em." Hắn nhếch môi, giọng chua chát. "Ghen tị thật." Hoseok lẩm bẩm, và may thay, Yoongi nghe thấy hết. 

"Ghen?" 

Jung Hoseok nhìn anh chằm chằm sau câu hỏi đấy khiến Yoongi không khỏi cảm thấy khó hiểu. Ghen? 

Hắn ghen với Jung Sanghoon?

Vì anh sao?   

"Trông thì không có gì, nhưng mà em cũng có đặc quyền được đòi hỏi điều đó chứ đúng không?" Hắn lên tiếng, tay khẽ vuốt ve sống lưng anh khiến anh rùng mình 

Yoongi siết tay vào áo choàng của hắn, anh cắn môi mình. 

"Anh không biết." Yoongi nhắm mắt. "Anh không biết, lúc đó em còn nhỏ, thực sự là..." 

Yoongi không nói hết câu vì sợ hắn sẽ tự ái, rằng lúc đó hắn còn nhỏ, những chuyện như ôm ấp thì có thể, còn những chuyện như hôn hít thì rõ ràng là anh không thể tự tiện làm theo ý hắn, nó sẽ mang hàm ý lệch lạc và sai trái, tuyệt nhiên không thể làm thế với trẻ con. Đặc biệt hơn, anh lại không phải phụ nữ, anh không phải là một người mẹ đích thực, anh chỉ là người thay thế mẹ hắn trong một khoảng thời gian nào đó nhất định, điều này càng khiến anh tin rằng hắn chỉ là một thằng nhóc mới lớn, đang trong thời kì phát triển sinh lý nên ít nhiều sẽ có những suy nghĩ không đứng đắn về cơ thể, hành động cũng như lời nói của anh thôi. 

"Ừm, lúc đó em còn nhỏ quá nhỉ?" Hắn cười khùng khục trong cổ họng. "Nào có ai tin được một thằng nhóc mới mười hai mười ba lại đi mang trong đầu cái loại suy nghĩ dơ bẩn đồi trụy thế được đâu chứ." Jung Hoseok cười lớn hơn. Vấn đề này không hề đang cười, Yoongi biết, hắn chỉ đang tự giễu cợt bản thân mình thôi. 

"Nhưng mà em là loại người chó chết như vậy đấy, Yoongi cưng yêu." Hoseok thì thầm, tay lần mò vào trong quần ngủ của anh. "Em đồi trụy và tâm em không hề trong sáng sạch sẽ, mông anh lúc nào cũng thu hút em phải nhìn đến nó và cương lên, bờ môi mềm mại của anh trong đầu em lúc nào cũng chỉ có thể rên rỉ tên em, cầu xin em cho anh bắn dịch vì anh đau đớn, cơ thể anh trong tâm trí em lúc nào cũng thâm tím lên vì dấu răng của em." Hắn lầm bầm vào tai anh những câu từ dơ bẩn, cả hai đang nói chuyện nghiêm túc, và anh không nghĩ rằng hắn đang dirty talk để chuẩn bị lên giường. "Em lúc nào cũng nghĩ rằng phải chi 'bố' mình ngoại tình sớm hơn vài ba năm thì có khi người mà anh rên rỉ ngày đêm đã là Jung Hoseok này rồi..."

"Gì cơ...?" Yoongi nhíu mày, anh chuyển ánh mắt đờ đẫn của bản thân lên chiếu thẳng vào mắt hắn. "Em..." 

"Em ghen tị với bố của mình lắm đấy." Hắn mỉm cười thở dài một hơi rồi ngả đầu ra thành ghế. "Bố có vợ xinh như thế này để tay ôm gối ấp hàng đêm, trong khi em cũng muốn được ngủ với vợ của bố. Phải làm sao bây giờ đây..." 

"Này, Jung Hoseok." Yoongi run giọng. "Em có biết bản thân em đang nói gì không vậy?" 

Yoongi rùng mình trước hàng loạt câu nói gây sốc của hắn. Cái gì mà ghen tị? Cái gì mà ngủ cùng? Đầu óc anh quay mòng mòng như có búa giã vào đầu, hai tai lùng bùng không còn nghe rõ được những gì hắn nói trong khi hắn vẫn đang thì thầm vào tai mình những từ ngữ bất kính tục tĩu. Anh không muốn nghe. Những gì hắn ham muốn ở anh, anh đều biết rõ cả rồi. Anh không muốn nghe thêm bất kì điều gì thêm về vấn đề hắn muốn đề cập nữa. 

"Cho nên em đành phải đập chậu cướp hoa, mang anh về trói lại bên mình, để anh không còn mỗi đêm dâng mông cho người đàn ông mà anh coi là người mà anh coi là "cả đời" của anh nữa." Hắn vẫn đều đều nói, mặc cho anh đang cố bịt tai lại. "Em cũng có thể trở thành "cả đời" của anh mà? Không phải anh chỉ cần một người cưng nựng anh, chiều ý anh, vuốt đuôi anh mỗi đêm thôi sao? Con trai anh đều có thể làm được hết những thứ đó cho anh, làm thậm chí tốt hơn "chồng" anh nhiều." Hoseok kết thúc câu nói, giọng hắn càng ngày càng quái gở hơn ban đầu. "Vợ của bố à...?" Hắn liếm môi anh. "Vợ của bố rồi thì cũng là vợ của con thôi."

Yoongi sốc không nói nên lời. Rốt cuộc việc Jung Sanghoon ngoại tình có dính dáng gì đến hắn không? Tại sao là "đập chậu cướp hoa"? Tại sao lại là "cướp"? Anh không hiểu. Điều gì bây giờ anh cũng không hiểu. Mọi thứ dường như đang rối tung lên trong đầu anh như một mớ tơ vò không có cách nào gỡ ra được. Yoongi không phải ngu mà không biết hắn đang nói ra cho anh nghe về toàn bộ quá trình tan vỡ giữa anh và chồng cũ của anh như thế nào. Nhưng hắn chỉ nói với anh một nửa vấn đề. Còn nửa kia đâu? Tại sao anh vẫn cảm thấy mơ hồ? Anh có rất nhiều điều muốn hỏi hắn về việc hắn đã làm sau lưng anh, nhưng hiện tại bản thân anh không có đủ can đảm để nghe. Anh không sẵn sàng nghe những lời giải thích quỷ dị của hắn. 

"À mà cưng cũng nên biết một điều nữa," Hắn nhìn anh thất thần, giọng nói vẫn thản nhiên như cũ. "Jung Sanghoon không hề ngoại tình trước cưng bước nào đâu. Cưng mới là người ngoại tình, còn Jung Sanghoon, gã là nạn nhân của cuộc hôn nhân đổ vỡ này đấy bé yêu ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top