Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhấc điện thoại, cậu nhẹ giọng hỏi:

"Alo?"

"Cậu là Hoàng Khoa?" Bên kia vang lên một giọng nói âm trầm lạnh đến rợn người.

"Phải...! Anh là ai?"

"Đức Thiện!"

Hoàng Khoa nhất thời khinh động đứng ngây ra đó.

Đức Thiện tìm đến cậu làm gì?

Đôi môi đỏ hồng ngập ngừng, lòng đầy lo lắng hỏi:

"Tìm tôi có chuyện gì?"

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu. Chiều nay 5h tại quán cà phê Sunny!"

Hắn nói rồi lạnh lùng cúp máy làm cậu một phen đổ mồ hôi hột. Hắn hẹn cậu có việc gì chứ? Cậu trước đây từng nghe qua hắn nhưng chưa hề nói chuyện dù chỉ một lần. Hôm nay hắn lại đích thân tìm cậu. Cậu đã làm gì đắc tội với hắn sao?
___________________

Đúng giờ hẹn, Hoàng Khoa lo lắng bước vào quán. Đức Thiện chọn cho mình một căn phòng riêng ở bên trong ngồi đợi cậu. Cánh cửa mở ra, cậu ngay lập tức bị khí thế của người kia làm cho toàn thân lạnh toát. Ngồi xuống đối diện, hắn hướng cậu nói:

"Dùng gì?"

Chọn cho mình một thứ đồ uống, cậu quay sang liền bắt gặp ánh mắt sắc bén của người kia. Đức Thiện nhìn câun khẽ cau mày:

"Tôi đáng sợ lắm hay sao?@

"K...không!"

"Tôi hẹn cậu ra đây để nói về chuyện của Trung Đan!"

"Chuyện của anh ta tôi không muốn biết!"

Khi nghe đến tên người kia, trong lòng cậu nhói đau. Cậu không muốn nghe bất cứ điều gì về ngươid con trai đó nữa.

"Cậu ít nhất cũng phải nghe cậu ta giải thích một lần đã chứ. Có nhiều thứ cậu nhìn thấy như vậy nhưng thật sự nó chẳng hề đơn giản như cậu nghĩ đâu!"

"Ý anh là sao?" Cậu bắt đầu tò mò về câu nói vừa rồi của người kia.

"Cậu thật sự nghĩ Trung Đan như vậy? Nghĩ cậu ta là người bạc tình bạc nghĩa, sau khi tôi mất đi liền qua lại với con gái của nhà họ Lâm, lừa gạt cậu, phản bội tôi?"

"..." Hoàng Khoa nhất thời ngây người bởi câu nói của đối phương, trong lòng chợt cảm thấy hối hận.

"Mọi chuyện chính là kế hoạch của tôi! Sau khi bị tai nạn, tôi phải qua nước ngoài điều trị. Cậu ấy ở lại giúp tôi theo dõi Lâm thị, đợi thời cơ để ra tay. Tôi cũng không ngờ rằng cậu ấy vì nhiệm vụ của tôi giao cho mà hy sinh cả tình yêu của mình...Hôm nay tôi đến đây là để giải thích cho cậu hiểu rõ. Còn bây giờ tôi có việc rồi!" Nói xong liền rời đi để lại cậu lặng người ngồi đó.

Thì ra bấy lâu nay là cậu hiểu lầm gã, trong lòng bỗng chốc đau đớn đến kì lạ. Gã thời gian qua đã mệt mỏi, đau khổ như vậy lại còn phải chịu sự dày vò vô hình của cậu. Nhớ lại khuôn mặt gầy gò của gã, tâm lại một khắc đau nhói...

Đức Thiện rời khỏi quán, tâm tình dễ chịu hơn chút ít mà thở hắt ra, làm được một việc nhỏ giúp cho người bạn thâ, hắn vui vẻ mà khẽ nhếch khoé môi nở ra nụ cười khó thấy.

Hoàng Khoa mệt mỏi bước về nhà, vừa đến cổng đã gặp ngay thân ảnh thân quen đang ngồi gục đầu xuống gối. Cậu chau mày khó hiểu bước đến.

Là Trung Đan!

Gã đang bị cái lạnh thấu xương kia thấm vào da thịt thì thấy được bóng dáng mình yêu thương, trong lòng bỗng chốc đều trở nên ấm áp. Nhanh chóng ôm lấy cậu vào lòng, gã khẽ trách:

"Em ra ngoài sao không chịu mặc áo ấm vào? Phong phanh như vậy rất dễ bị cảm!"

Cậu vòng tay qua ôm lấy gã, đôi mắt trong veo lấp lánh tầng nước mắt. Cậu hiện tại có thể cảm nhận được cơ thể gã đang lạnh như thế nào. Đem khuôn mặt phiếm hồng, ướt đẫm bởi nước mắt của mình, cậu rúc vào lòng gã nức nở:

"Em xin lỗi! Hiểu lầm anh rồi!"

Trung Đan nghe xong câu nói nhất thời bất ngờ, sau đó là vui sướng tột độ. Cuối cùng cậu cũng đã tin gã rồi! Ôm chặt lấy người kia, anh nhẹ nhàng vỗ về:

"Nín đi, anh không trách em, ngược lại phải cảm ơn em mới đúng. Cảm ơn em đã hiểu cho anh!"

Hoàng Khoa xúc động bởi câu nói của gã. Hai người cứ ôm nhau như vậy một lúc lâu, cậu dụi mặt vào áo gã, lau đi nước mắt rồi đấm mấy phát vào ngực người kia, khịt khịt mũi:

"Tên ngốc nhà anh. Có biết lạnh lắm hay không mà còn ngồi đây chờ em? Nếu nhỡ tối nay em không về thì sao!?"

"Thì ngồi đợi em tới sáng chứ sao!"

"Nếu sáng em vẫn chưa về?"

"Thì đợi đến lúc nào em về thì thôi!"

"Ngốc!" Cậu không chịu được mắng yêu một tiếng.

"Ngốc nhưng yêu em là được rồi!"

Cậu bật cười, nụ cười của sự hạnh phúc. Trung Đan tiến đến ôm cậu, khẽ nói:

"Khoa à, anh yêu em!"

"Em cũng yêu anh!"

Dưới ánh trăng vàng, hai thân ảnh ôm lấy chặt lấy nhau, cảm nhận nhịp đập của đối phương và nhận ra rằng...hai trái tim dường như đã trở lại chung một nhịp đập rồi!
__________________________________________

Ở biệt thự riêng của Đức Thiện, hắn vừa bước vào nhà đã cảm nhận được một không khí vô cùng lạnh lẽo. Bước lên phòng, anh vẫn cư nhiên nằm ở trên giường xoay lưng về phía hắn, tô cháo mà hắn nấu vẫn còn để nguyên trên bàn và đã trở nên nguội lạnh.

Nhìn thân ảnh co ro nằm trên giường mà tim hắn bỗng nhiên nhói lên.

Anh thật sự muốn rời khỏi hắn sao?

Hừ! Không dễ đâu!

Nếu hắn không có được anh thì người khác cũng đừng mong có được!

Anh không yêu hắn, hắn sẽ vẫn giam cầm anh. Đem anh chôn vùi trong căn biệt thự này!
_______________________________________________________________

Hôm nay tại Vũ gia, mọi người chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc chào mừng Đức Thiện trở về.

Tuy vậy, tâm tình hắn cực kì buồn bực. Từ lúc cùng Trung Đan đi đến bữa tiệc, trên mặt hắn vẫn còn đầy tức giận.

Lúc chiều, hắn đã sai người chuẩn bị trang phục cho anh để tối nay cùng hắn đi dự tiệc, nhưng con người kia vẫn kiên quyết cự tuyệt, không nói một lời, chỉ treo bộ quần áo lên giá sau đó lại chui vào chăn, biểu tình như đang ngủ khiến hắn chẳng thể đoán được rằng anh đang nghĩ gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#rv