Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm sau, Thanh Tuấn vì ánh nắng bên ngoài quấy rối liền tỉnh giấc. Đưa tay lên dụi dụi đôi mắt, trong đầu anh lập tức hiện ra hình ảnh một người. Kéo nhẹ khoé môi, trên gương mặt hiện ra nụ cười hoàn mỹ. Rời giường, anh đi vệ sinh cá nhân sau đó xuống nhà.

Cứ tưởng hắn đã an vị ở phòng bếp để ăn sáng, nhưng khi anh bước xuống chỉ thấy một bàn đầy ắp thức ăn, còn hắn ở đâu cũng chẳng biết. Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của bác quản gia, anh chau mày rồi chạy ngay lên phòng.

Khônh thèm gõ cửa, Thanh Tuấn trong lòng lo lắng gấp gáp đi vào. Đức Thiện đang ngồi ở chiếc ghế bành gần ban công. Cửa không đóng, rèm không khép, hắn vẫn ngồi đó khép chặt đôi mi. Thanh Tuấn khó hiểu tiến đến gần, nhỏ giọng gọi hắn:

"Thiện..."

"..."

Không có thêm một âm thanh nào nữa xuất hiện, hắn vẫn cư nhiên nằm ở đó, không đáp lại anh. Nhìn sang gạt tàn bên cạnh...chỉ trong một đêm mà hắn đã hút hết cả một bao thuốc lá ư? Còn uống rượu...mà trời hiện tại đã về đông, từng làn gió lạnh cứ thổi đến, vậy mà hắn lại ngồi đây cả một đêm?

Sờ tay lên trán, anh lại một lần nữa sửng sốt.

"Hắn ta sốt rồi?!"

Dìu Đức Thiện trở về giường, hắn hiện tại vẫn trong cơn mê man, thỉnh thoảng lại gọi tên anh nhưng âm vực quá nhỏ để anh có thể nghe được. Lấy nước ấm lau người cho hắn, anh lo lắng gọi quản gia kêu bác sĩ đến.

Đứng bên cạnh nhìn bác sĩ riêng của Vũ gia nào là đo nhiệt độ, tiêm thuốc rồi truyền nước biển làm lòng anh dậy sóng. Ông bác sĩ già sau khi kiểm tra xong liền quay sang:

"Thiếu chủ có thể là do trong thời gian này gặp chuyện gì đó dẫn đến suy nhược cơ thể, lại còn ăn uống không điều độ nên sức khoẻ ngày càng giảm sút, cần chú ý đến cậu ấy nhiều hơn..." Ông nói xong liền thu dọn dụng cụ rồi rời đi.

Ngồi xuống cạnh giường, anh chậm rãi quan sát nam nhân với khuôn mặt đầy mệt mỏi kia. Hắn vì sao lại như vậy? Một người đầy băng lãnh, nhiều năm đặc huấn ở nước ngoài như hắn bây giờ lại sốt nằm ở đây? Hắn gặp chuyện gì sao? Vụ ám sát hôm trước? Nếu là chuyện đó thì cũng không thể biến hắn trở thành cái dạng này được!

Người này tâm tình thật khó hiểu!

*

Khi Đức Thiện tỉnh lại, đầu hắn đau như búa bổ, cơ thể vô lực, muốn nhấc người lên cũng khó khăn. Nhìn sang bên cạnh thấy anh đang ngồi bệt dưới sàn nhà mà ngủ thiếp đi. Thấy anh như vậy trong lòng hắn không giấu được hạnh phúc. Anh là đang chăm sóc hắn, đang lo cho hắn!

Đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt say ngủ của người kia, hắn ôn nhu mà nở nụ cười.

Thấy động, anh lập tức mở mắt. Nhìn hắn đã tỉnh lại và đang trân trân nhìn mình, trong lòng lại vui mừng mà hỏi:

"Tỉnh rồi à!"

Hắn không đáp, chỉ nhìn anh mà cười. Thanh Tuấn không bận tâm, vẫn tiếp tục hỏi:

"Cậu tại sao lại thành như vậy? Có biết là mọi người đã lo lắng thế nào không?"

"Vậy anh có lo hay không?"

"Tôi tại sao lại phải lo cho cậu..."

Chính bản thân Thanh Tuấn cũng không biết vì sao mà mình lại thốt ra câu này. Chỉ khi thấy khuôn mặt hắn trầm xuống mới biết là hối hận không kịp.

"Ra ngoài đi! Tôi muốn ở một mình!"

Hắn im lặng một lúc lâu rồi mới khó khăn thốt ra câu này. Hắn hiện tại là muốn yên tĩnh!

Thanh Tuấn chết chân ở đó, chẳng biết mình phải làm thế nào. Nghe câu nói cùng biểu tình của hắn cũng chẳng biết nên đáp trả thế nào, đành rời đi.

Đức Thiện ở lại với nụ cười nhạt nhẽo trên môi.

1 giọt, 2 giọt..., những giọt nước ấm nóng theo khoé mi hắn rơi xuống.

Ha! Xem xem, Đức Thiện hắn rốt cuộc cũng vì tình mà rơi lệ rồi!

"Thanh Tuấn, anh nói xem, làm sao để trái tim tôi không phải đau nữa?"

Cơn đau đầu ở đâu ập đến khiến hắn ngã vật ra giường. Hắn một lần nữa đi vào giấc ngủ cùng một cơ thể nóng hầm hập chui vào chăn.

Trong giấc mơ ấy, từng sự việc của 5 năm trước lại ùa về dày xéo tâm trí.

Đến bao giờ những hận thù này mới kết thúc...?

*

Ngồi ở phòng khách, Thanh Tuấn trong lòng đang rất khó chịu. Hắn từ hôm phát bệnh đến nay đều không muốn gặp ai, kể cả anh. Suốt ngày chỉ ở trong phòng, ngoại trừ việc mang thuốc và thức ăn lên cho hắn thì một người cũng không được bước vào. Và dĩ nhiên người mang thuốc và thức ăn lên cho hắn không phải anh!

Đối diện với cuốn tạp chí, nhưng trong đầu anh lại luôn nghĩ về con người kia. Hắn là đang tránh mặt anh sao? Anh đã làm gì? Hay là tình cảm trước kia hắn nói với anh cũng đã phai mờ rồi?

Cũng phải, hắn đối với anh chỉ là nhất thời thôi...

Buồn chán, anh ném cuốn tạp chí đi rồi nhấc người rời khỏi nhà. Anh muốn thoải mái một chút. Không khí có phần se lạnh bao quanh khiến đôi vai anh bất giác run lên. Ngồi cạnh bờ sông, Thanh Tuấn chậm rãi quan sát cảnh vật, ánh hoàng hôn dần buông xuống làm nỗi đau trong anh dấy lên.

Tình cảm hắn nói lúc ở Hàn Quốc...hiện tại đã hết rồi ư?

Lúc đó tuy chỉ là nhất thời nhưng anh vẫn cố đánh lừa lí trí mình. Ừ thì chỉ là nhất thời, nhưng "nhất thời" này hãy kéo dài thêm một chút. Anh chính là đã tham luyến hắn!

*

Ở một nơi khác, một nam nhân áo đen nhanh chóng chạy vào báo.

Cô gái ngồi trên chiếc sofa rộng lớn đang nâng ly rượu liền khựng lại khi nghe câu nói của người kia. Đôi môi tô son tỉ mỉ liền kéo lên nở ra một nụ cười quỷ dị.

Lần này, tự cô sẽ ra tay!

***

Sắp end chưa ta :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#rv