Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại căn bếp nhỏ, một thân ảnh nhỏ nhắn đang bận xào xào nướng nướng. Trung Đan hôm nay không đến công ty, vừa bước xuống đã nghe được mùi hương khó cưỡng bay ra từ phòng bếp. Đứng tựa vào cửa, gã yên lặng ngắm nhìn con người đáng yêu kia.

Từ khi đến với gã, ngoài 1 thùng pepsi vị chanh không calo mỗi tuần ra thì tiền bạc, xe cộ, hay là một danh phận... cậu chưa hề đòi hỏi dù chỉ một thứ. Chỉ an ổn ở bên cạnh, chăm lo cho căn nhà nhỏ này. Bao nhiêu đó cũng đã đủ khiến tim gã đập nhanh như bị cao huyết áp.

Bước đến phía sau con người ấy, vòng tay vững chãi khẽ luồn qua eo nhỏ, ôm chặt lấy thân ảnh kia vào lòng. Thả những nụ hôn lên chiếc gáy tinh tế, gã ôn nhu nói:

"Cám ơn em!"

Đang tập trung phá bếp thì bị người khác ôm lấy khiến Hoàng Khoa giật mình. Nhận ra người đó là Trung Đan liền mỉm cười, nhỏ giọng trách:

"Làm em giật cả mình!"

Gã không đáp, chỉ cặm cụi với chiếc cổ trắng ngần thấp thoáng dấu hôn do trận hoan ái đêm qua để lại.

Cậu bị người kia làm phá liền trừng mắt:

"Đừng phá! Em đang nấu ăn..."

"Không cần phá bếp nữa đâu. Hôm nay anh đưa em ra ngoài ăn!" Chưa để cậu trả lời, gã đã nhanh chóng nắm lấy bàn tay trắng mịn kéo đi.

Ủa mà hình như hai người quên chưa tắt bếp...

*

New York

Cả ngày ngồi máy bay khiến lưng Thanh Tuấn đau ê ẩm.

Thấy người kia liên tục nhíu mày Đức Thiện liền kéo vali chạy đến, tay di chuyển xuống mông anh, giúp anh vừa xoa vừa bóp.

Thấy hành động đó, Thanh Tuấn cũng không ngượng ngùng, buông tay để hắn giúp mình. Chỉ một lúc cơn đau dần giảm đi khiến đôi mày kia khẽ giãn ra.

Bước vào thang máy, hắn gian tà kề sát mặt anh, phả hơi thở nam tính vào vùng da mẫn cảm ấy.

"Chuyện gì vậy?"

Hắn không đáp, nhanh chóng thả lên đôi môi đỏ hồng kia một nụ hôn, tay giữ lấy gáy để anh không làm loạn. Chiếc lưỡi tinh ranh nhanh chóng luồn vào khoang miệng đối phương, ra sức mút lấy.

Thanh Tuấn đưa tay đẩy hắn ra, biểu tình bài xích. Đây là nơi công cộng, nhỡ người ta thấy thì sao?

Suy nghĩ đó vừa hiện lên thì cánh cửa thang máy đã mở ra. Những người phía bên ngoài nhìn thấy hình ảnh bên trong liền thay phiên đỏ mặt, ngượng ngùng. Nhận lấy nụ cười của một người phụ nữ phía bên ngoài, Thanh Tuấn xấu hổ, chân bước vội đi trước, bỏ hắn lại phía sau.

*

Cánh cửa phòng khách sạn mở ra, anh lạnh lùng bước vào trong, không thèm đoái hoài đến hắn.

Đức Thiện hai tay kéo hai chiếc vali to đùng, trên cổ quàng thêm một túi đồ bị anh làm lơ liền quẳng mọi thứ sang một bên, nhào đến đem Thanh Tuấn ngã ra giường.

 Cúi người hôn lên chiếc cổ trắng mịn, mùi hương thanh mát tỏa ra khiến tâm trí hắn thoải mái. Hắn không phải là người không biết kiềm chế, nhưng khi ở cạnh con người này thì điều đó là rất khó. Chỉ mới có hôn qua như vậy, thành viên của hắn đã bắt đầu đòi hỏi, đem thân nhiệt hắn tăng lên.

Nhìn ra sắc dục trong mắt người kia, anh khó chịu đẩy người hắn, lạnh giọng:

"Sao lại làm như vậy?"

"Hả? Làm gì?"

Hắn nghe giọng nói anh như vậy liền thấy không ổn. Có chuyện gì sao? Sao lại nổi giận rồi?

"Sao lại không biết kiềm chế!? Lúc nãy bọn họ đã cười..."

Hắn thở hắt một hơi. Cứ ngỡ anh đã quên béng chuyện này. Ai ngờ vẫn còn nhớ dai đến vậy!

Hôn lên vầng trán, hắn ôn nhu nói:

"Họ là đang chúc hạnh phúc cho chúng ta đấy!"

"Nhưng.... kì chết được! Có ai chúc hạnh phúc mà cười hé hé ặc ặc ặc như họ không cơ chứ!?" Tuy là họ chúc mừng, nhưng anh không khỏi xấu hổ, đôi má bỗng chốc mà hồng lên.

Nhận ra sự khó chịu của anh người yêu ngày một tăng lên, Đức Thiện dụi dụi vào người anh, tay lần mò đến vạt áo, tìm vào làn da trơn mịn bên trong. Xúc cảm truyền đến khiến hắn không khỏi kích động, bàn tay hư hỏng đã tìm đến quần anh, dùng lực cởi bỏ.

Đang an ổn thì lại bị hắn quấy rối, nhưng hành động của con người kia càng ngày càng táo bạo hơn. Thanh Tuấn khó chịu nhíu mày:

"Aishhh? Cả ngày ngồi máy bay không mệt hay sao mà vẫn còn kích động được vậy?"

"Mệt chứ! Nhưng ở cạnh anh, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến hết rồi!"

Chưa để anh đáp lại, hắn đã nhanh chóng chặn lấy đôi môi kia. Hương vị ngọt ngào lan toả khiến hắn chìm đắm trong trầm luân. Vị ngọt này luôn khiến hắn mê luyến không thôi.

Thanh Tuấn lúc đầu còn cật lực phản kháng, nhưng một lúc sau cũng bị cơn sóng tình kia cuốn đi. Cơn sóng ấy đang đưa anh đến bên bờ hạnh phúc, nơi mà chỉ có hắn và anh. Nơi không có tranh đua vụ lợi, không có tiếng súng chói tai.

Trước mặt anh bây giờ chỉ có màu đỏ chót của cái mũi, mái tóc bông cải 7 màu cùng những tiếng cười hềnh hệch như thằng vừa trốn trại...

Thật hề hước!

Hai cánh tay vòng qua cổ hắn, anh một lần nữa kéo đôi môi kia quyện vào nụ hôn nồng cháy.

Bên ngoài, từng tia sáng cuối cùng trong ngày khẽ xuyên qua lớp kính dày hắt lên hai con người đang liên tục quấn lấy nhau kia...

*

Nhấp người mạnh một cái, hậu huyệt co thắt đưa hắn đạt đến cao trào. Chất dịch đặc sệt chảy dọc theo đùi non trắng sứ tạo nên một khung cảnh vô cùng phóng đãng. Thanh Tuấn cả ngày mệt mỏi, vừa rồi lại còn kịch liệt như vậy khiến bây giờ đến nhấc ngón tay cũng chẳng đủ sức.

Nhìn người kia vẫn còn mơ màng sau cao trào, Đức Thiện khẽ mỉm cười, vòng tay bế thân ảnh kia vào phòng tắm, vệ sinh sạch sẽ cho anh. Dùng khăn tắm quấn lấy cơ thể trần trụi, hắn nhẹ nhàng đặt con người đã chìm vào giấc ngủ kia lên giường. Phủ chăn lên nửa người cho anh, còn hắn ra ngoài gọi điện về cho Trung Đan, bảo gã thay hắn quản lý công ty. Vài ngày nữa hắn sẽ về!

Bước vào, thấy anh trong mơ màng vẫn tìm kiếm hắn khiến trái tim một khắc bỗng ấm áp đến lạ thường. Bắt lấy cánh tay đang huơ loạn kia, hắn yêu thương kéo anh nép sát vào lồng ngực rắn chắc, khẽ hôn lên mái tóc mềm mượt sau đó cùng chìm vào giấc một.

Đêm đầu tiên thật đẹp ở New York!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#rv