Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh hoàng hôn buông xuống, những đám mây bồng bềnh nhè nhẹ trôi. Bầu trời nhuộm kín một màu vàng cam huyền ảo.

Trong căn phòng rộng lớn, hai thân ảnh ôm lấy nhau mà ngủ.

Thanh Tuấn cả người vẫn còn mệt nhừ nhưng bụng lại cồn cào khiến anh không thể nào yên giấc. Khẽ cựa mình, anh ngước mắt ngắm nhìn con người anh tuấn kia, sau đó lại thầm cười trộm. Hắn bình thường thì lạnh lùng băng lãnh, khi ngủ thì chẳng khác gì một đứa trẻ, khi mơ thấy một giấc mơ đẹp thì khóe môi lại bất giác cong lên. Đáng yêu chết đi được!

Bụng mỗi lúc một kêu gào, anh chậm rãi ngồi dậy định nhẹ nhàng bước xuống giường tránh làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn thì lại bị tay hắn siết lấy.

" Em thức rồi?"

" Ừm..."

" Anh đi tắm trước." Nói rồi liền nhanh chóng khoác chiếc áo choàng vào, sau đó bước vào phòng tắm.

Đức Thiện cũng không thể ngủ tiếp, đành ngồi bật dậy, tiến vào nhà vệ sinh. Chỉ định rửa mặt, nhưng nhìn thân ảnh mờ ảo qua tấm kính kia, cả người hắn lại bắt đầu sôi nhiệt. Hắn từ khi nào đã trở nên như thế? Chỉ cần nhìn liền có phản ứng.

Bước ra ngoài, hắn trầm tĩnh ngồi ở giường, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến chuyện khác. Ngay lúc đó, anh lại từ trong phòng bước ra, trên người chiếc quấn độc chiếc khăn ngang hông. Hắn cúi đầu khẽ nuốt nước bọt. Anh cứ thế này bảo hắn phải làm sao đây?

Nhận thấy biểu hiện của người kia, Thanh Tuấn trong lòng bỗng khó hiểu:

"Em sao vậy?"

" À... không sao...chẹp chẹp...haizzz...." Hắn đáp.

Lúc chiều kịch liệt như vậy, bây giờ anh chẳng còn đủ sức đâu!

Đứng dậy, hắn hướng anh mà tiến đến.

Bị ép đến góc tường, anh cau mày hỏi:

"Gì thế? " Hai tay còn đề phòng đặt trước ngực hắn.

Không nói, hắn chỉ ôn nhu hôn anh. Chiếc lưỡi khéo léo tách hai cánh môi đỏ hồng mà tiến vào trong, quấn lấy vật nhỏ mềm mại vẫn đang còn ngạc nhiên. Thanh Tuấn lúc này cũng chẳng biết việc gì, chỉ đành hướng theo hắn, đáp lại nụ hôn kia.

Một lúc lâu sau, hắn lại rời ra, không nói không rằng liền bước vào phòng tắm. Dùng nước lạnh xối thẳng lên người, hắn cố gắng dập tắt ngọn lửa đang cháy kia.

Còn anh bên ngoài từ đầu đến cuối vẫn chưa hiểu rõ đầu đuôi. Cái tên này, thật chẳng biết hắn đang nghĩ cái gì nữa!

*

Tối hôm đó, hai người vui vẻ cùng nhau đi dạo phố.

Thanh Tuấn hứng thú nhìn ngắm khắp nơi. Thấy biểu hiện đáng yêu của anh, hắn khẽ cười mà tiến đến nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia.

Anh khẽ cau mày:"Tên này...lại đến tháng rồi sao? Dạo này cứ bày đặt lãng mạn, sến súa. Hôm trước còn đặt cả một bữa tối ngoài trời, thắp nến lung linh nữa chứ??? Cứ suốt ngày bám anh, không chịu ngồi yên một chỗ. Hay là...hắn bị trĩ giai đoạn cuối rồi!??"

Ngược lại với thái độ đó của anh, hắn lại cười hề hề nói:

"Không nắm tay sẽ bị lạc đấy. Lúc đó rồi người ta lại bắt anh đi mất!"

Anh thở dài nhìn hắn, sau đó lại yên lặng để hắn đan hai bàn tay vào nhau, cùng chậm rãi bước dọc con phố.

Đồng hồ đã điểm 0 giờ.

Thanh Tuấn đang đi bỗng bị hắn kéo vào một con hẻm vắng, cả người bị hắn ép sát đến chân tường.

Đứng đối diện anh, hắn mạnh mẽ hôn xuống. Hai cánh môi bị dày vò đến sưng tấy, hắn luyến tiếc rời khỏi cánh anh đào.

Đức Thiện cười nửa miệng, rút từ bên hông ra một khẩu súng lục, chĩa thẳng vào trán anh:

"Hé hé ặc ặc ặc...tôi cho anh sống tự do suốt thời gian qua là đã quá nhân từ rồi! Bây giờ đến lúc anh nên nói lời tạm biệt cuộc sống này rồi!"

"Thiện...em..." Thanh Tuấn nhất thời kinh hãi, bàng hoàng nhìn hắn không cất nổi lời.

ĐOÀNG!!!

*

Giáng sinh zui zẻ nha mọi người :3333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#rv