Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

một đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: JingZ

Hân Dương

sin chào các con dời đồng dăm : D

________________________

Trương Hân bước ra từ phòng tắm, Hứa Dương Ngọc Trác đã an nhàn mà nép vào giường, ôm máy tính bảng để chọn phim.

Đèn trong phòng quá sáng, vậy nên Trương Hân đã lên mạng mua một chiếc đèn sàn nhu hòa hơn, đặt nó ở đầu giường. Sắc vàng ấm áp bao phủ toàn bộ khuôn mặt của nàng, phác họa nên đường nét mềm mại, nhạc phát trên loa bluetooth đã bị nàng vặn đến rất nhỏ.

"Trương Hân, cậu muốn xem phim hành động hay là phim kinh dị?"

Hứa Dương Ngọc Trác không thèm ngẩng đầu, nàng nghe tiếng vòi hoa sen mở rồi lại tắt đi, sau đó là âm thanh súc miệng cùng tiếng xả nước. Trong lòng đếm ngược tầm mười giây, Trương Hân kéo lê dép rồi mở cửa.

"Có thể xem phim nào mà đừng kích thích như vậy được không?"

Trương Hân hỏi ngược lại. Đem nước đã được đun ấm cho nàng, đổi lại là vài tiếng rì rầm bất mãn, "Mình muốn uống nước lạnh cơ, hôm nay thật nóng."

"Mình không phải là người mấy ngày nay cứ kêu đau." Trương Hân từ bên kia chui vào chăn bông, mới vừa tắm rửa xong nên nhiệt khí vẫn còn chưa tan, bắp chân vừa tiến lại gần đã bị nàng đá văng ra không thương tiếc.

"Vậy thì xem phim tình cảm đi."

Hứa Dương Ngọc Trác tùy ý lướt màn hình, dựa vào "tiểu gà trống chỉ đến cái nào ta liền chọn cái đó" và chọn được một bộ phim tình cảm không được đánh giá cao.

Lăn qua lộn lại trong đô thị chẳng qua chỉ là vài loại cốt truyện tục đến không đỡ nổi, hoàn toàn có thể biết trước được hướng đi của bộ phim, nàng và cô nhanh chóng bắt đầu so tài xem ai đoán nhiều lời thoại hơn.

Hứa Dương Ngọc Trác lấy ống hút uống nước sôi đã để nguội, nói rằng như vậy sẽ khiến bản thân ảo tưởng như là đang uống trà sữa, có khả năng sẽ làm tâm tình xem phim của nàng tốt hơn một chút.

"Tại sao suy nghĩ của nữ chính lại không thoáng đến như vậy, vì tình yêu mà từ bỏ sự nghiệp quả thật là điều ngu ngốc nhất trên thế giới này." Thanh âm của nàng mơ hồ không rõ, câu từ được ghép lại với nhau làm lời đánh giá có vẻ bớt gay gắt hơn.

Trương Hân quay đầu lại, thấy nàng đang khôi phục hình dạng ban đầu của ống hút, sau đó lại cắn dẹp nó.

"Nếu như một ngày cậu gặp được một người, nhưng cậu muốn người đó phải là của cậu mới được thì sao?"

Trương Hân đã nghe được chính mình hỏi như vậy.

Vì thế Hứa Dương Ngọc Trác cũng quay đầu lại nhìn cô.

"Nếu người ấy cũng yêu mình, người ấy sẽ hiểu mình."

Hứa Dương Ngọc Trác trả lời rất nghiêm túc, từng câu từng chữ rành mạch lọt vào tai Trương Hân.



Thời điểm phim đã kết thúc, nàng vẫn chảy xuống vài giọt nước mắt như tượng trưng, vì nàng đã đoán thua Trương Hân một vài chữ mà mất năm mươi tệ.

Trương Hân dùng ngón trỏ giúp nàng lau nước mắt, hứa khi nào cô thua đến ba trăm thì sẽ mời nàng đi ăn sukiyaki. Hứa Dương Ngọc Trác híp mắt, đợi cho đến khi Trương Hân định rút tay về thì cắn lấy.

Đầu ngón tay bị cảm giác ướt nóng bao vây, Trương Hân cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại của nàng cọ qua móng của mình, một trận tê dại từ ngón tay xông thẳng lên não.

Vào lúc máy tính bỗng dưng đứng lại, Hứa Dương Ngọc Trác mới buông cô ra, dường như không ý thức được hành động vừa rồi của chính mình quá mức như thế nào, chỉ dùng đôi mắt ướt át vô tội, nhìn chằm chằm Trương Hân.

Gần như ngay lúc bắt gặp đôi đồng tử của người kia, Trương Hân đã hôn nàng.

"Trương Hân, cậu có muốn mình không?"

Nàng câu lấy cổ Trương Hân, khiến cô áp sát vào mình, dùng ngữ khí cao cao tại thượng dù là đang ở vị trí thấp hơn để dò hỏi.

Chóp mũi đụng vào nhau, Trương Hân không dám nhìn vào Hứa Dương Ngọc Trác. Cô đã quen với việc đáp ứng thỉnh cầu của người khác, thay vì phải chủ đạo trong một mối quan hệ nào đó, như là tính cách của Thiên Bình vậy, cô luôn muốn từ bỏ thế chủ động.

"Cậu có muốn làm chuyện đó với mình không?" Nàng đã hỏi như vậy.

Nàng đưa tay, nâng đầu của cô lên, chẳng cần phải dùng sức, dễ như trở bàn tay mà chạm vào môi. Lại muốn tiến thêm một bước nữa, Hứa Dương Ngọc Trác vươn đầu lưỡi ra thăm dò, không giống như xúc cảm của ngón tay, mỗi lưỡi giao nhau đến triền miên, khiến nó càng thêm mềm mại cũng như khô nóng hơn.

Trương Hân vẫn còn đang đắm chìm trong nụ hôn dài này, tay của nàng đã đi trước một bước cởi quần cô ra, không một chút trở ngại nào mà tiến vào, chạm vào nơi bí ẩn mê hoặc kia.

Hạ thân khác thường làm Trương Hân hừ nhẹ một tiếng, cảm nhận được có một dòng nước ấm chạy qua, cô vào lúc này mới thanh tỉnh trở lại, Hứa Dương Ngọc Trác đã bắt đầu xoa nhẹ âm vật của cô.

"Mình chỉ mới tháo móng giả, còn chưa cắt."

Nàng ngẩng đầu nhìn Trương Hân, mái tóc vương vãi trên giường cùng vài sợi tóc rũ xuống của cô dây dưa vào nhau, miệng nói xin lỗi nhưng lại không mang một chút ý tứ xin lỗi nào cả.

"Nếu đau thì phải nói mình."

Đôi khi Trương Hân cảm thấy Hứa Dương Ngọc Trác cường thế đến mức chẳng giống chòm sao Thiên Bình một chút nào, nàng độc đoán và bướng bỉnh, nhất thời vì hưng phấn mà sẽ không nói đạo lý rồi kéo cô đi đến nhiều nơi khác nhau, gây ra sự cố bất cẩn thì phản ứng đầu tiên không phải giải quyết vấn đề, mà là khóc nức nở rồi cầm lấy điện thoại gọi một tiếng A Hân.

Hứa Dương Ngọc Trác cố tình cong hai chân, ép bức Trương Hân không thể chống đỡ cơ thể mình bằng đầu gối được nữa, ngược lại là quỳ lên người nàng. Một bên đẩy nhanh tốc độ ở tay, một bên vén áo của cô lên, tỉ mỉ mà hôn từ xương quai xanh xuống ngực.

"Hứa...Hứa Dương..." Hô hấp trở nên dồn dập, khoái cảm ngày càng chồng chất theo sự xoa nắn của nàng. Trương Hân vẫn luôn sợ mình sẽ đè nặng người dưới thân, nhưng hiện tại sức lực lại như bị rút cạn, toàn thân treo lên người Hứa Dương Ngọc Trác.

Không thể kiềm chế được mà co mình lại, muốn né tránh những lần đụng chạm mất trật tự kia. Hành động này đã đổi lấy sự không hài lòng của nàng, răng nanh dùng sức cắn lấy hạt đậu đỏ, đầu lưỡi đảo loạn bốn phía, tinh tế mà mút vào.

Cánh cổng dục vọng được mở ra, Trương Hân vì Hứa Dương Ngọc Trác đã thả chậm tốc độ mà vặn vẹo thân thể theo chuyển động của nàng.

"Hứa Dương, Hứa Dương....cho mình."

Cô chỉ có thể khẩn cầu. Hứa Dương Ngọc Trác dường như vẫn luôn rất nhạy cảm đối với sự thay đổi cảm xúc của Trương Hân, luôn có thể tại thời điểm cao trào, gãi đúng chỗ ngứa mà giảm tốc độ, đang được đưa lên trời cao bỗng dưng lại rơi xuống, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại, không thể chạm đến cực điểm kia.

"Bây giờ là ai muốn làm chuyện đó với ai?"

Nàng dùng móng tay xẹt qua điểm yếu nhất của Trương Hân một chút, rồi lại quanh quẩn nơi cửa vào cung điện. Trương Hân nghe được những lời này, miễn cưỡng kéo dài âm điệu nỉ non còn bồi thêm vài từ "Làm ơn", lúc này cô mới nhận ra việc tra tấn cô nhiều lần như vậy, thực chất là nàng đang chờ để trả thù.

"Mình muốn làm với cậu." Trương Hân chống một tay lên, một tay khác sờ từ tai đến cằm của nàng, cô lặp lại thêm một lần nữa:

"Hứa Dương Ngọc Trác, mình muốn làm chuyện đó với cậu."

Rõ ràng Hứa Dương Ngọc Trác rất hưởng thụ sự thừa nhận của Trương Hân, cho dù nàng chỉ khen thưởng một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước cho cô. Nhưng khi dùng mặt cọ vào những giọt mồ hôi đang chảy xuống trên gò má của nàng, trình độ thượng thừa như Trương Hân cũng không biết là do mình đang dùng sức, hay là do xấu hổ mà hai tai đã đỏ bừng như lấy lòng.

Cao trào tiến tới cũng bị khắc chế lại, phù hợp với phong cách khép kín nhất quán của Trương Hân, chỉ ngẫu nhiên phát ra một hai tiếng rên rỉ, thở dốc ngày càng dồn dập, hô hấp trở nên gấp gáp.

Hứa Dương Ngọc Trác cũng không quan tâm đến chuyện này, Trương Hân vùi đầu vào cổ nàng, vì động tình mà miệng khẽ hé mở, răng nằm sát ngay mạch máu, có thể cảm nhận được nhịp đập từ nơi ngực trái kia.

Ngay cả khi Trương Hân cắn nàng vào giờ phút này, nàng cũng cam tâm tình nguyện. Hứa Dương Ngọc Trác dùng một tay khác đỡ đầu của cô, đồng thời dùng lực, như muốn đem người kia hòa lẫn vào thân thể của chính mình.

Cảm nhận được cả người Trương Hân run lên sau một nhịp thở ngắn, Hứa Dương Ngọc Trác cũng không buông tha tiếp tục trêu đùa viên chân trâu đã căng cứng kia, dựa vào cơ thể căng thẳng của Trương Hân mà càng thêm mạnh mẽ day nhiết.

"Trương Hân, kẹp chặt mình."

Thanh âm hỗn loạn của cô thoát ra khỏi miệng, Trương Hân nghe theo bản năng, hai chân giao vào nhau, kẹp cứng cổ tay đang ở giữa thân dưới của mình, cọ xát qua lại. Cô nhíu mày, tựa hồ như muốn dùng phương thức này cố gắng đạt đến một đợt cao trào khác sau một khoảng trống ngắn ngủi.

"Ha...."

Hai tay ôm lấy bả vai của nàng, trụ lại nơi xương bả vai đang nhô ra, Trương Hân rõ ràng có thể ý thức được bản thân không nhịn được nữa mà co chặt hoa huyệt, hút lấy bàn tay đang vân vê da thịt mềm mại kia.

Cô nhắm mắt lại, từ trong miệng phát ra một tiếng, tương tự như âm thanh thở dài rên rỉ.



Hứa Dương Ngọc Trác của đêm nay phá lệ phấn khích, như là có nguồn năng lượng vô tận vậy. Trương Hân trở mình rồi nằm bên cạnh lấy lại tinh lực, nàng vậy mà cũng không nghỉ ngơi, đưa ngón tay có chất lỏng của Trương Hân vào quần nhỏ của chính mình.

Độ ướt như mong đợi, ngón tay cái vuốt ve âm hạch, Hứa Dương Ngọc Trác thoải mái mà thở ra một hơi. Nhớ lại biểu tình cùng thanh âm của Trương Hân vừa rồi, cơ hồ cũng chẳng cần quá nhiều kích thích liền đạt được đến cao triều.

Hứa Dương Ngọc Trác mẫn cảm hơn Trương Hân rất nhiều, nàng không biết đây có phải là nguyên nhân khiến Trương Hân thường xuyên cự tuyệt chạm vào chính mình hay không. Rốt cuộc việc quá quen thuộc với đối phương đã trở thành những hành động theo quán tính, mà việc trao đổi thân phận sẽ làm Trương Hân vì cơ thể của nàng mà không đạt được thỏa mãn, đổi lại nàng sẽ cảm thấy áy náy và có cảm giác thất bại không thể giải thích được.

Cũng không phải chưa từng thảo luận qua, Trương Hân gãi gãi đầu cười có chút chật vật "Mình cũng chưa có nghĩ tới, hình như không có nhu cầu về phương diện này." Thật ra Hứa Dương Ngọc Trác cũng không có ham muốn mãnh liệt làm 1, vậy nên sau đó nàng cũng đi làm một bộ móng thật đẹp, chỉ suy xét xem muốn để lại dấu vết gì trên lưng Trương Hân.

Có đôi khi Hứa Dương Ngọc Trác sẽ có những ý tưởng đột phá, yêu cầu Trương Hân thời điểm gần lên đỉnh thì bóp cổ nàng, hoặc là dùng dây thừng trói chặt cổ tay. Nhưng sự ôn nhu của cô giống như đã khắc sâu vào tận xương tủy, thậm chí còn không nỡ để nàng di chuyển ở trên giường, chứ đừng nói đến việc làm một số ít hành động xúc phạm nàng.

Cho nên Hứa Dương Ngọc Trác thường xuyên có ý đồ chọc giận Trương Hân, lúc sinh khí cô sẽ lạnh mặt, đem lông mày nhíu thành núi nhỏ, đôi mắt to lớn lóe lên tia sắc bén, như một tiểu quái thú đang mọc răng sẽ không đả thương người. Thỉnh thoảng cô sẽ nói vài câu ngớ ngẩn, khi nàng không thể nhịn xuống được tiếng rên thì sẽ đánh nhẹ vào mông như một hình phạt.

Tự chơi chính mình trước mặt Trương Hân là một cách tốt để chọc giận cô ấy.

Bàn tay của Trương Hân lớn hơn Hứa Dương Ngọc Trác, nàng đem tay của cô tạo thành quyền rồi bao bọc lấy, chỉ chừa lại một ngón cái tiếp tục ấn vào âm vật đã mềm đi sau khi qua một trận kích thích.

"Chỉ mình mới có thể đối xử như thế này với cậu."

Trương Hân lại lần nữa cúi người áp lên thân nàng, dường như mỗi lần cô tức giận đều giống nhau, không có biểu tình gì, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, muốn nhìn sâu hơn vào đôi đồng tử màu nâu kia.

Nếu như vào ngày thường, Hứa Dương Ngọc Trác sẽ cảm thấy những lời này thật ấu trĩ và buồn cười, như lời thoại được lấy ra từ bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết vậy. Nhưng nàng lại cong lên khóe miệng thuận theo mà cười, sau đó câu lấy cổ để chạm vào cánh môi đang mím chặt kia.

Trước khi đầu môi chạm vào nhau, Hứa Dương Ngọc Trác vươn tay ôm lấy cổ Trương Hân, khẽ "A" một tiếng, ngay sau đó cắn môi dưới của cô.

Hai ngón tay sát nhập, Trương Hân hoàn toàn không có nóng ruột mà tiến vào, thăm dò một chút, đợi cho đến khi nàng thả lỏng. Từ bên cạnh lấy một cái gối, đặt nó dưới thắt lưng của nàng, rồi dùng nửa ngón tay cọ xát từng nếp gấp trong đóa hoa kiều diễm.

Hứa Dương Ngọc Trác thỉnh thoảng sẽ cảm thấy tức giận vì Trương Hân quá mức ôn nhu, nàng ham thích việc cô thong thả ung dung mà trấn an mỗi một chỗ trên thân thể của nàng trong màn dạo đầu, nhưng khi đã đủ ướt át cũng chẳng tiến vào, không biết là cố ý hay vô tình mà khắc chế nàng lại.

Có chút sốt ruột áp xuống thân thể của chính mình, bàn tay vỗn dĩ bị bao bọc đã thoát ra, mu bàn tay của Trương Hân cũng toàn là chất lỏng. Hứa Dương Ngọc Trác chủ động vén áo lên, để lộ ra khuôn ngực căng tròn và mềm mại.

"A Hân, hôn nó đi."

Thanh âm của nàng ban đầu rất ngọt ngào, sau khi nhiễm phải sắc dục thì càng giống như mật ong. Trương Hân không thể cưỡng lại được nàng, người đang trần truồng thành khẩn thẳng thắn mà đưa ra yêu cầu với cô, tay dưới thân đang bị áp chế lại bỗng chốc tiến vào, khi nhìn thấy thân người của nàng đã phủ lên một tầng phấn hồng, mới rướn người ngậm lấy viên ngọc nhỏ đã dựng đứng kia.

Không tàn nhẫn như Hứa Dương Ngọc Trác trực tiếp dùng răng, Trương Hân tận lực tránh đi tiếp xúc giữa hàm răng với địa phương mềm mại, chỉ không ngừng liếm láp, mút vào. Cứ như có máy hút ở trên nơi nhạy cảm của bản thân, nàng rút lại cánh tay đang đáp trên lưng của Trương Hân, bàn tay tự xoa bóp một bên còn lại của chính mình.

"Dương, thả lỏng một chút, cậu quá chặt rồi."

Trương Hân tiến lên hôn Hứa Dương Ngọc Trác, ngậm lấy vành tai của nàng, đầu lưỡi hồng lướt đến chỗ mà nàng cùng cô đã từng đi xỏ. Hứa Dương Ngọc Trác có chút ngứa, rụt cổ rồi vỗ nhẹ vào lưng cô để cô không nháo nữa.

"Cậu kẹp mình chặt thật đấy."

Các giác quan bị ngôn từ phóng đại, ngón tay trong cơ thể cong lên, làm cho Hứa Dương Ngọc Trác hét lên một tiếng. Kỳ thật Trương Hân biết nàng thích nghe cô nói những lời như vậy, cho dù sau khi nói xong sẽ bị nàng nghiến răng nghiến lợi nói "Biến thái".

Tốc độ đột nhiên đẩy nhanh làm cả thân thể của nàng đều nhũn ra, như bị vứt vào những đám mây mềm như bông, nàng yếu ớt vô lực gọi tên Trương Hân, như bắt lấy thứ đồ vật nào chân thật mà siết chặt vai cô.

Ngón tay Trương Hân đưa đẩy ra vào, đến chỗ sâu nhất liền chuẩn xác tìm được điểm mẫn cảm mà ấn. Nhớ lại lần đầu tiên cùng nàng làm tình, ngây ngô đến mức nghĩ rằng chỉ cần nhanh chóng hung hăng liền đạt được khoái cảm, Hứa Dương Ngọc Trác dìu dắt cô từng chút một, dùng hôm môi cùng vuốt ve xoa dịu sự nóng nảy của cô.

"Trương Hân....Trương Hân...."

Hứa Dương Ngọc Trác thời điểm sắp lên đỉnh sẽ phát ra thanh âm nỉ non, không kiềm chế được, còn mang theo một chút tiếng khóc rên rỉ, ngón tay dùng sức chế trụ trên bả vai Trương Hân, nhịp thở bị gián đoạn, mang theo một trận run rẩy, cuối cùng tất cả đều ra hết trên tay cô.

Sau khi cao trào Trương Hân cũng chẳng dừng lại, giữ nguyên trong đó cọ cọ các nếp gấp, nàng hừ hừ vài tiếng, mệt đến mức không muốn so đo cùng người đang chơi đùa trên thân kia.

Bị hiểu nhầm là đã nhận được sự đồng ý, cửa động vốn đã rỉ nước kia cũng góp phần tạo nên niềm vui cho Trương Hân. Nửa quỳ nửa ngồi trước mặt nàng, tách hai chân ra, đóa hoa bí ẩn hoàn toàn nở rộ trước mặt người kia. Tư thế này khiến nàng cảm thấy quá mức hổ thẹn, nàng tưởng tượng đến việc Trương Hân đã nhìn thấy hết mọi thứ của mình, thậm chí còn cảm nhận được nước của bản thân đang chảy giữa hai đùi non, theo bản năng muốn khép chân, lại bị một bàn tay ngăn chặn.

"Thật đẹp." Yết hầu của cô giật giật, như là nhìn thấy một món ăn ngon liền tiết ra nhiều nước bọt hơn vậy. Cô đã từng gặp qua Hứa Dương Ngọc Trác rất nhiều lần, cũng không phủ nhận việc nàng là một người xinh đẹp, trong sáng tinh tú như một con búp bê, khi để mặt mộc cũng thanh thuần sáng ngời, lúc này Hứa Dương Ngọc Trác đầu bù tóc rối, có vài sợi ướt đẫm mồ hôi dính vào gò má, vì thẹn thùng mà ngũ quan đều trở nên đỏ hồng.

"Xấu chết mất, không được phép nhìn!" Nàng lấy cánh tay che mặt mình lại, rồi nhỏ giọng thì thào một câu, "Mình có khi nào mà không đẹp chứ."

Rất khó để nhìn thấy bộ dáng khó xử của nàng, Trương Hân nhịn cười, sợ sẽ phiền ai đó đã tức đến hộc máu. Vốn dĩ cô chỉ muốn nói rằng nếu nàng không thoải mái, thì hai người có thể đổi tư thế, nhưng điều cô thốt ra lại là một câu khen ngợi rõ ràng.

"Ý của mình là, cậu không muốn như thế này cũng được." Trương Hân muốn giải thích rằng cô không muốn ép buộc nàng, khen ngợi cũng chỉ bởi vì cô rất thích cảm xúc cùng phản ứng thân thể của nàng đều vì cô mà hiện lên, Hứa Dương Ngọc Trác hoàn toàn thuộc về cô.

Nàng từ những khe hở của bàn tay nhìn thấy một mặt thành khẩn của Trương Hân đang hướng về mình, cũng không thèm chớp mắt, nàng lấy cái gối ở dưới eo của chính mình ra, rồi vươn tay bắt lấy cổ tay trái của Trương Hân: "Cái gối kia quá cao rồi."

Điều chỉnh tốt vị trí, hai tay của Trương Hân cố định chân của nàng, sau đó cúi người đi xuống, từ nơi bụng nhỏ bắt đầu có một chút hôn môi, một chút liếm láp, cứ lặp đi lặp lại cho đến khi nó đã ướt át. Cô dùng chóp mũi cọ cọ vào nơi mềm mại kia, lưỡi không yên mà lang thang khắp cửa hang.

Trương Hân vừa vội vàng vừa dùng sức khuấy đảo quanh nơi ấy, cả miệng và mũi đều tràn đầy mùi vị của nàng, hỗn hợp nước bọt cùng dịch thể chảy xuống từ khóe miệng. Trêu đùa kịch liệt làm cơ thể Hứa Dương Ngọc Trác căng cứng, hai chân bị giam cầm không thể khép lại được, chỉ càng thêm gấp gáp mà co rút tiểu huyệt.

Cao triều đến dữ dội, Hứa Dương Ngọc Trác còn chưa kịp thở sau những tiếng rên rỉ lớn, liền bị nụ hôn mang theo hương vị của chính mình cướp đi mất một chút không khí còn sót lại.

Trương Hân một đường hôn xuống, đem hết chất lỏng từ miệng mình đều lưu lại trên xương quai xanh, trên ngực nàng, bàn tay lại đi xuống, không cho một chút phòng bị nào liền tiến thẳng vào nơi sâu nhất.

"Ưm...Trương Hân, đồ hỗn đản này...." Nàng muốn nhéo da thịt mềm mại trên cánh tay Trương Hân, cuối cùng khó khăn lắm mới ngừng lại được ở trên vai, cùng với thanh âm run rẩy, có chút đứt quãng khe khẽ, tại lần ra vào gấp rút tiếp theo mà lại lên đỉnh một lần nữa.

Thân thể dường như không thể chịu đựng được những cơn cực khoái liên tục nữa, nàng rơi ra một vài giọt nước mắt, lại giống như lấy lòng liếm sạch những dịch thể còn tồn đọng lại trên tay Trương Hân. Cô rướn người lên, đem nàng vây lấy vào lòng của cô, một bên hôn lên khóe mắt ươn ướt, một bên vuốt ve tấm lưng mịn màng.





Trong màn đêm, Trương Hân nhìn nàng gục đầu xuống, bả vai vậy mà vẫn thẳng tắp, hơi cong thân mình lại, cần cổ xinh đẹp kéo dài đến xương quai xanh. Cô nhớ lại những gì Hứa Dương Ngọc Trác đã nói với cô, sau khi ôm cô gần như đến tắt thở.

"Trương Hân, mỗi một khoảnh khắc ở bên cậu mình đều có thể được là chính mình."

Hứa Dương Ngọc Trác nắm chặt lấy áo phía sau lưng cô, đến khi nó đã nhàu nát rồi vuốt thẳng lại, phảng phất như nàng đã hạ rất nhiều quyết tâm để nói ra những lời này.

"Bởi vì mình hiểu cậu."

Trương Hân trả lời rất nhanh lại chắc chắn, cả hai dính sát vào nhau, có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng khi hô hấp của đối phương, cùng nhịp đập gia tốc của hai trái tim.

Ma xui quỷ khiến, cô rướn người, đặt một nụ hôn mềm nhẹ hơn làn gió đêm lên đỉnh đầu đã gục xuống bả vai vì ngủ say của người kia.









end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top