Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PN4 - Mệnh trời đã định

Ghi chú: Phiên ngoại này diễn ra ở thời không song song, giả thiết Lý Nguyên Mẫn không chết.

_______________________

Lý Nguyên Mẫn xoay người xuống ngựa, cầm dây cương đi qua một con đường nhỏ lầy lội gập ghềnh. Mưa tuôn làm áo tơi y ướt đẫm, rỏ nước tí tách.

Trong cơn mưa xuân tháng Ba, cả nhân gian hóa thành tranh sơn thủy, trông xa lại gần, đậm nhạt chân phương, là tuyệt tác trời ban mà cả nét đan thanh cũng chẳng thể điểm tả.

Lý Nguyên Mẫn có lòng ưa thích, bất giác bước chậm lại, vừa đi vừa ngắm, khoan thai hưởng thụ cảnh xuân non xanh mà trong vắt này.

Đoạn đường đi chỉ ước chừng một nén nhang, nhưng Lý Nguyên Mẫn lại dùng dằng gần cả nửa canh giờ. Lúc trở về chỗ nông trại bên bờ suối, trời đã tối sầm, y cột ngựa vào cọc gỗ đằng trước nông trại, bấy giờ mới chậm rãi vào nhà rồi cởi mũ áo tơi, để lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.

Y rũ áo, vào phòng xép đổi một đôi giày vải mới, sau mới đẩy cửa vào nhà. Đương lúc cởϊ áσ khoác ngoài, một cơn gió mạnh từ sau lưng ào tới, y chỉ kịp cảm nhận được một đôi cánh tay mạnh mẽ cứng cáp vòng lấy eo mình.

Lý Nguyên Mẫn sợ hết hồn, toan mắng một trận, lại bị người ta che miệng, nhẹ nhàng kéo thẳng vào buồng trong. Y rất hoảng hốt, vội lấy ám khí từ trong ngực, nhưng cánh tay lại bị người kia khống chế, đè chặt lên giường.

"Chớ sợ, là trẫm --" Người đàn ông to cao trước mặt trở tay một cái, bắt lấy ám khí từ tay y. Dường như sự cảnh giác này của y làm hắn rất hài lòng, bật cười sang sảng rồi lấp kín môi y. Hắn hôn say đắm, uống lấy nước bọt giữa môi răng người nọ. Chiếc lưỡi của hắn luồn vào trong khoang miệng, cuốn lấy một chiếc lưỡi mềm mại ngọt ngào khác cùng triền miên với mình.
Lý Nguyên Mẫn bị hôn suýt tắt thở, mãi mới đẩy được hắn ra, thở phì phò: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Sao lại tới à?" Người đàn ông nhìn đôi môi hồng hào tươi thắm của y, vừa nghẹn vừa giận: "Tới đây bẻ đóa hoa là ngươi chứ sao!"

Lại vội vàng cởi đai lưng rồi lột sạch y. Khóe mắt Lý Nguyên Mẫn hồng hồng, y thở gấp vài tiếng, nhưng sau lại ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn, như hắn mong muốn.

Buồng trong đầy cảnh xuân, chỉ giận mành ngoài che giấu mất.

***

Ngoài cửa sổ, mưa bụi giăng giăng, hơi nước mênh mang dường như tỏa kín một cõi trần thế, khiến lòng người cũng dịu lại.

Lý Nguyên Mẫn than nhẹ một tiếng, người đàn ông nằm bên cạnh hình như nghe được, bèn vươn tay ôm chặt lấy vòng eo y, kéo y tựa vào ngực mình, hơi thở thỏa mãn của hắn phả vào bên tai.

"Sao còn chưa ngủ?"
Lý Nguyên Mẫn xoay người lại. Gương mặt người đàn ông sau lưng y có một vết sẹo dài hết sức dữ tợn, đây là vị chí tôn thiên hạ đã đăng cơ được ba năm. Ba năm trước đây, hắn dẫn theo mấy chục vạn Xích Hổ Quân công phá hoàng thành, lật đổ vương triều Lý thị đã kéo dài suốt mấy trăm năm. Từ đấy, giang sơn đổi chủ, tên nô ɭệ ở Dịch U Đình năm nào nay đã bước lên bảo tọa đế vương chí cao vô thượng.

Còn y, vị đế hoàng cuối cùng của vương triều họ Lý, thế mà lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giao hoan với người đàn ông này ngay trong một nông trại miền Giang Nam. Ngay cả sách tạp lục cũng chẳng dám bịa đặt ra một câu chuyện phong lưu dường ấy.

-- Đúng thế, nào ai có thể nghĩ ra. Vị hoàng đế cuối cùng, trong buổi hoàng hôn của triều đại, đã thắt cổ tự vẫn từ ba năm trước, còn y bây giờ chẳng qua chỉ là một lữ khách nhàn tản, du ngoạn nhân gian đây đó mà thôi.
Lý Nguyên Mẫn ngẫm nghĩ một lúc, đoạn mở miệng, "Hai ngày nữa ta muốn đến Tây Châu, nghe nói rằng nơi ấy cảnh vật mĩ miều, phong thổ đặc sắc, cho nên muốn ghé thăm một lần."

Bàn tay đang sờ soạng bên hông y chợt khựng lại, người đàn ông hiển nhiên là không vui, nhỏ giọng làu bàu: "Không được, phải về kinh với trẫm -- Chốn kinh kỳ này là xiềng xích ngươi hay là dọa nạt ngươi, làm ngươi cứ muốn chạy đi nơi khác hoài vậy."

Lý Nguyên Mẫn lặng thinh một lúc, sau mới nhỏ giọng nói rằng: "Ngươi đã hứa với ta rồi."

Người đàn ông chững lại, thở dài, cuối cùng đành thỏa hiệp như thường lệ: "Đi đi thôi, trẫm cũng đâu nỡ giam ngươi lại, thế nhưng vẫn phải để Phá Phong, Tích Trần bí mật đi theo bảo vệ... Đừng cự trẫm, Tây Châu xa như vậy, trẫm không an tâm... Mấy năm nay... Có cái gì mà trẫm không chiều ngươi, ngươi cũng phải thương trẫm một chút..."
Người đàn ông lại bắt đầu dông dài, dặn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, thi thoảng còn hậm hự vài câu, một con người cứng cỏi bạc tình là thế, bây giờ lại ra sức lắm lời, chẳng khác gì những vị phu nhân hay hờn giận chốn phòng không.

Từ trước đến nay, Lý Nguyên Mẫn vẫn luôn biết người đàn ông này là bậc khôn ngoan tàn nhẫn, chứ nào phải hạng đắm say ái tình, nhưng hôm nay, y lại mê man. Ba năm dây dưa, thực sự đã làm mơ hồ rất nhiều những lằn ranh yêu hận.

Trái tim Lý Nguyên Mẫn có chút loạn, lại thở dài, nâng cằm chặn lại môi hắn. Tiếng cằn nhằn của người đàn ông chợt dừng lại, nhịp thở của hắn trở nên nặng nề, đoạn trở mình đè y dưới thân, bắt đầu nhấp nhô.

Nghiệt duyên này đã rối vò lắm thay, nên Lý Nguyên Mẫn không nghĩ nhiều nữa, chỉ để mặc cho hắn cuốn hồn mình vào trong cơn sóng tình không ngớt.
Ba năm tựa như một giấc mộng dài.

Hai người họ dây dưa ba năm, cuối cùng hắn cho phép mình được tự do, cho phép y được du sơn ngoạn thủy, như cánh lục bình phiêu bạc khắp cõi nam trời bắc của non sông Bắc An. Chỉ là, Lý Nguyên Mẫn cũng sẽ thường thường trở về kinh thành một chuyến, tựa như cánh chim di trú trở về tổ, gặp lại người đàn ông ngồi trên ngai vàng, kể lại cho người ấy về những dặm đường y đã đi qua.

Người đàn ông sẽ chăm chú lắng nghe, thi thoảng lại vươn tay hất đi tóc mái lòa xòa bên má y, hoặc là lơ đãng phủi đi gió bụi trên đôi vai này, hắn làm ra những hành động thân mật mà tình tứ như thế một cách tự nhiên quá đỗi, tựa như ấy vốn luôn là phận sự của hắn.

Những năm nay, hắn giải tán hậu cung, cũng không gần sắc đẹp, tựa như một vị tăng khổ hạnh, tuân giới luật thanh quy.
Hắn không nói gì cả, như thể chẳng hề có mưu cầu riêng, nhưng Lý Nguyên Mẫn biết, hắn vẫn đang bức bách mình - từ lâu nay đã vậy.

Trong thế tiến công vô hình như thế, trái tim vốn đã hoang vắng từ lâu của y, trong vô thức, cũng dần ấm lại. Cảm xúc ấy đến tột cùng là gì, Lý Nguyên Mẫn không biết, y chỉ biết một điều, y đã chẳng thể nào điềm nhiên mà rời bỏ người đàn ông này được nữa.

Y không nỡ.

"Hức... A Liệt..." Lý Nguyên Mẫn cắn môi khóc thút thít, ngẩng đầu, choàng tay ôm lấy chiếc cổ mướt mồ hôi của hắn.

***

Sau ba tháng thăm thú Tây Châu, Lý Nguyên Mẫn lại hồi kinh. Ngày hôm đó, trước cửa hoàng cung, ngay trước mặt mọi người, Xích Hổ Đế nghiêm nghị lạnh bạc thế mà lại vứt hết liêm sỉ lễ nghĩa, bế bổng một người nam đội mũi rèm rồi vọt thẳng về tẩm điện.
Nhưng lần ấy, Lý Nguyên Mẫn lại khăng khăng không cho hắn chạm vào mình.

Vị hoàng đế đã bị bỏ hoang suốt mấy tháng sao mà chịu được, hắn quấn lấy y, khao khát khẩn cầu: "Kiều kiều... Kiều kiều ngoan..."

Nhưng cái người đang nhắm tịt mắt trong lòng hắn lại rơi lệ, y cứ lặng lẽ mà khóc như vậy, khiến ngay cả vị đế vương đã nhìn thấu sóng to gió lớn như hắn quýnh quáng cả lên, chỉ biết ôm ghì y vào lòng, cẩn thận quan sát.

Lý Nguyên Mẫn kéo tay hắn đặt lên cái bụng đã hơi tròn của mình, dường như hãy còn uất ức vô cùng, lại cắn lên vai hắn một cái.

Nỗi sợ của y lập tức được khơi ngòi, cả người y run run, nước mắt đầm đìa, cứ cắn chặt hắn, thậm chí giữa môi răng xuất hiện mùi máu tươi cũng không chịu nhả ra.

Đó là một đêm trăng tỏ, có lẽ là do vầng trăng quá đỗi dịu dàng, hoặc chăng là vì điều gì khác, khiến cho trái tim Xích Hổ Vương hóa thành một hồ nước, thậm chí cả nỗi đau nhức trên vai cũng hóa thành những đợt gợn sóng êm đềm.
"Đừng sợ," Khuôn mặt thẹo vốn trông vô cùng hung ác, đáng sợ của hắn nay lại trở nên dịu dàng đến lạ, hắn nhẹ nhàng vỗ về người trong lòng, "Kiều kiều của ta, đừng sợ."

***

Xích Hổ Đế chăm lo việc nước, ngoại lui Hung Nô, nội hưng dân sinh. Thoáng chốc mười lăm năm trôi qua, lại một thời thịnh thế đơm hoa. Nhưng ngay trong buổi ấy, Xích Hổ Đế lại ra chiếu thoái vị, Thái tử Nghê Huyền Tĩnh đăng cơ. Tân đế lấy văn trị dân, lấy võ vệ quốc, kéo dài buổi thịnh vượng, trăm họ ấm no, thiên hạ thái bình.

Giữa một miền non xanh nước biếc, hai người một ngựa khoan thai dạo bước.

Lý Nguyên Mẫn nhìn người đàn ông cao lớn uy nghi bên cạnh mình, năm tháng đã điểm tô bên thái dương hắn đôi chút phong sương, nhưng khí độ vẫn như thời trai trẻ.

"Có đôi khi, ta tưởng như đã gặp ngươi từ rất lâu."
Nghê Liệt ôm y vào lòng, hít ngửi hương thơm thanh thoát mà quen thuộc, hắn nhớ đến buổi ban sơ gặp gỡ, những tưởng đã xa xôi tự kiếp nào.

"Đồ ngốc."

Hắn lại bật cười khe khẽ, ôm y càng chặt hơn. Lý Nguyên Mẫn cũng vòng tay qua eo hắn, lại nghe hắn nói rằng,

"Hai hôm nữa mình qua Lưu Cầu chơi đi, nơi ấy có một hòn đảo vắng người, nghe đồn là rất đẹp."

"Được."

Lý Nguyên Mẫn nhẹ giọng đáp, khóe miệng cong lên. Trong cảnh xuân tháng ba rất mực dịu dàng, y nhắm nghiền mắt lại.

Ngày xuân thật đẹp.

- KẾT THÚC -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dm