Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29-32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 29: 480 KILÔMÉT ĐẠI MẠO HIỂM

Hôm thứ tư đi học, giáo sư Bách tuyên bố thứ hai tuần tới được nghỉ.

Đình Sương học xong tiết cuối cùng của buổi chiều, về nhà mở hòm thư lên, quả nhiên nhận được email thông báo nghỉ học do trợ giảng gửi tới.

Thế nhưng trong email không ghi rõ nguyên nhân được nghỉ, lúc ở trên lớp Bách Xương Ý cũng không nói.

Giữ bí mật kỹ thế, không lẽ nguyên nhân là...

Đình Sương rút điện thoại ra, nhắn tin cho Bách Xương Ý: Thứ hai quân vương không lâm triều?

Vừa gửi tin nhắn xong, cậu bỗng nhiên chú ý tới khoảng cách giữa bọn họ hiện nay là 480km.

480km???

Ba ngày lửa nóng, một phát biến thành trước giải phóng?

Sếp Bách phải đi chinh chiến sa trường?

Đình Sương nghĩ mãi không ra, tiếp tục nhắn tin cho Bách Xương Ý: Sếp Bách ới, anh đang ở chốn nào?

Đến hơn 9h tối, Bách Xương Ý mới đáp: Hannover.

Đình Sương đang chuẩn bị gõ chữ, Bách Xương Ý đã gọi videocall tới, bảo rằng: "Bên này có triển lãm robot công nghiệp."

Đình Sương nhìn bối cảnh sau lưng Bách Xương Ý, chắc hẳn là khách sạn, hỏi: "Thế nên chiều nay anh đi xem triển lãm à?"

Bách Xương Ý: "Không phải, triển lãm thứ hai mới bắt đầu mở. Tôi đến Hannover lúc 5h chiều, vừa đi ăn cơm với đại diện của hai công ty tham dự buổi triển lãm hợp tác Đức-Trung lần này."

Đình Sương hỏi: "Ồ... thế thứ hai được nghỉ học cũng vì buổi triển lãm này à?"

Bách Xương Ý đáp: "Ừ, thứ hai tôi có buổi phát biểu trực tiếp tại hội trường, tối thứ ba mới về được."

Đình Sương nói: "Thế sao anh đã đi từ hôm nay rồi? Hôm nay mới thứ tư."

Bách Xương Ý: "Đây là buổi triển lãm liên hợp giữa ba bên, LRM có mấy hạng mục hợp tác với hai công ty kia, thứ năm với thứ sáu mở cuộc họp tại khách sạn, cuối tuần bọn họ bố trí gian hàng trưng bày, tôi phải đi xem xét một chút."

Đình Sương bắt đầu tính toán trong lòng.

Thứ năm với thứ sáu cậu đều có tiết, thứ bảy phải đi làm thêm, chủ nhật rảnh rỗi, thứ hai chỉ phải học một tiết thì lại được nghỉ; nếu thứ bảy đi làm thêm xong rồi mua vé tàu đi Hannover, đến buổi tối thứ hai lại quay về nhà, vậy thì cậu có thể ở cùng Bách Xương Ý hai đêm, cũng coi như đi du lịch cùng nhau hén.

Ừm... không thể để cho Bách Xương Ý biết được chuyện này, phải để tới thứ bảy đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng khách sạn, nhấn chuông cửa mang ấm áp đến cho lão giáo sư.

"Em cười ngốc gì thế?" Bách Xương Ý ở bên kia màn hình hỏi.

Cười ngốc?

Đình Sương vỗ mặt mình một cái, nói: "Ai, ai cười ngốc hả? Em vui vẻ không được à?"

Bách Xương Ý hỏi: "Vui vẻ chuyện gì?

Đình Sương nói: "Vui... vui vì thứ hai được ngủ nướng chứ sao. Ôi ôi em không nói chuyện với anh nữa, em, em phải... nhanh nhanh đi viết báo cáo thực nghiệm đây."

Nhanh nhanh đi đặt vé xe lửa.

Bách Xương Ý nói: "Ừ, đừng ngủ muộn quá."

Đình Sương đáp: "Vâng vâng vâng."

Mới vừa cúp điện thoại xong, Đình Sương ngay lập tức nhận ra một vấn đề —— bảo là mang ấm áp tới khách sạn, thế nhưng... sếp Bách đang ở khách sạn nào?

Mặc kệ, đặt vé tàu hỏa trước đã, mấy ngày nữa lại dò hỏi sếp Bách sau.

Chắc vì có triển lãm robot công nghiệp, nên mấy ngày nay vé tàu hỏa đi Hannover đắt đỏ hơn nhiều. Sau khi đặt được vé tàu, Đình Sương bèn tính toán lại chi tiêu của tháng này, do dự có nên đi làm thêm thêm một buổi nữa không.

Cứ tiếp tục thế này làm sao nói chuyện yêu đương được nữa.

Ba ngày tiếp theo...

Thứ năm.

Đình Sương: "Anh yêu ơi, khách sạn anh ở có gần khu triển lãm không? Khu triển lãm cách trung tâm thành phố một đoạn khá xa, chạy đi chạy lại chắc vất vả lắm nhỉ?"

Bách Xương Ý: "Không sao, có người đưa đón."

Dò hỏi lần thứ nhất —— thất bại.

Thứ sáu.

Đình Sương: "Sếp Bách à, muộn thế này anh có đói bụng không? Em đang ăn đêm này, anh coi, cánh gà nướng đấy, hay là em đặt cho anh một phần nhé?"

Bách Xương Ý: "Tôi chuẩn bị ngủ, em ăn xong thì ngủ đi nhé."

Dò hỏi lần thứ hai —— thất bại.

Thứ bảy.

Đình Sương tan làm, mang theo hành lý đã chuẩn bị đâu vào đấy đến trạm xe lửa.

Trong lúc chờ tàu hỏa, cậu lại dò hỏi lần thứ ba: Sếp Bách, em xem thời sự thấy bảo giá khách sạn ở Hannover tăng vọt, bình thường chỉ khoảng 100-200 euro một đêm thôi, hiện nay lên tới 600-700 euro mà vẫn cháy phòng. Anh đang ở khách sạn nào đó? Để em xem thử nó có nhân cơ hội chặt chém anh không, nhé?

Một lúc lâu ơi là lâu, Bách Xương Ý mới đáp: Khách sạn là do công ty đối tác thuê cho.

Đình Sương đang suy nghĩ xem nên dò hỏi tiếp thế nào, Bách Xương Ý đã hỏi: Em đang ở trên tàu hỏa à?

Đình Sương: Không ạ, em ở nhà.

Bách Xương Ý: Em nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời câu hỏi của tôi.

Nghĩ cho kỹ...

Thôi xong tôi rồi.

Khoảng cách hiện nay: 399km, mười mấy giây sau: 398km.

Đình Sương: Vâng, em đang ở trên tàu hỏa.

Bách Xương Ý: Đi đâu?

Đình Sương trả lời một cách hàm súc: Ờmm, đi chiêm ngưỡng Leibniz – người đặt nền móng cho vi phân và tích phân.

Leibniz qua đời ở Hannover.

Bách Xương Ý: Gửi số tàu hỏa qua đây.

10:52 tối, đoàn tàu lăn bánh tới trạm số 6 của nhà ga trung tâm Hannover. Đình Sương mang hành lý xuống xe, tìm trong đoàn người một lúc mới thấy Bách Xương Ý.

Tới một thành phố xa lạ khác, hoàn toàn chẳng còn bất kỳ điều gì phải băn khoăn.

Giữa dòng người ồn ã tấp nập, lặng yên đứng đó ôm hôn nhau.

"Ăn tối chưa?" Bách Xương Ý vuốt lại mái tóc vì ngủ ở trên tàu mà có hơi rối của cậu.

"Lúc trên tàu quên không ăn rồi." Đình Sương nhìn xung quanh một hồi, thấy trong nhà ga có quán cà phê, nói: "Em vào mua cái sandwich ăn tạm, anh có ăn gì không? Hay uống gì chẳng hạn?"

Bách Xương Ý nghĩ đến chuyện gì đó, tròng kính hơi lóe lên: "Cà phê."

"Được ạ." Đình Sương gật đầu, mua hai ly cà phê và một cái bánh sandwich rồi đi ra, đưa một ly cho Bách Xương Ý.

Hiện tại đã rất khuya, Bách Xương Ý không làm phiền tài xế phụ trách đưa đón mình mấy hôm nay nữa, gọi taxi đưa Đình Sương về khách sạn.

"Ui sếp Bách này, anh bảo khách sạn là do công ty đối tác thuê cho, vậy bọn họ cũng ở đây à?" Đình Sương đợi lúc trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, mới hỏi: "Chúng ta sẽ không bị nhìn thấy chứ?"

Bách Xương Ý nói: "Nhìn thấy thì sao? Em là nghiên cứu sinh đi theo."

Đình Sương chế nhạo: "Ở chung một phòng với anh?"

Vẻ mặt của Bách Xương Ý rất thản nhiên: "Vì để tiết kiệm cho công ty đối tác."

Đình Sương hỏi: "Anh không dẫn theo nghiên cứu sinh đến à?"

Bách Xương Ý đáp: "Có dẫn theo hai người, nhưng không ở tầng này."

Ra khỏi thang máy rồi đi tới cửa phòng, Đình Sương vẫn đang tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao cứ nhất định phải là em ở cùng với anh ——"

"Lấy đâu ra nhiều vấn đề như thế." Bách Xương Ý mở cửa phòng, nắm lấy cằm của Đình Sương rồi hôn, tay còn lại thì treo tấm thẻ "Xin đừng quấy rầy" ra bên ngoài.

Mấy ngày không gặp, hàng tồn khá dồi dào, Đình Sương bị hôn đến vã lắm rồi, vươn tay tháo thắt lưng của Bách Xương Ý ra, chẳng mấy chốc đã bị anh đè lên cửa phòng đụ cho ná thở.

Chơi xong khát nước, Đình Sương để hai chân trần đi đến tủ lạnh tìm đồ uống.

Khom lưng, vểnh mông lên, mở cửa tủ lạnh, xem hết chai này đến chai khác, chọn mãi không biết nên uống bia hay nước ngọt... phía sau của cậu vẫn chưa khép chặt hoàn toàn, chất lỏng bên trong chảy dọc xuống hai chân.

Ừm bia đen ướp lạnh cũng được đấy...

"Á ――"

"Đụ, lại nữa?"

"Ít nhiều cũng phải để em uống ―― ưmm... haa..."

Thế là lại bị đè lên cửa tủ lạnh đụ cho ná thở.

Ngồi trên tàu mấy tiếng, thêm hai nháy tàn nhẫn, đến lúc xong việc, Đình Sương thật sự không còn hơi sức nữa. Cậu tiện tay cầm lấy hai chai bia, tìm dụng cụ mở ra xong thì đưa Bách Xương Ý một chai, sau đó vừa uống vừa đi tới chỗ cửa sổ sát đất, tựa vào lan can nhìn ngắm thành phố về đêm.

Bách Xương Ý đứng ở bên cạnh cậu, ngụm có ngụm không mà uống chai bia kia.

"Sếp Bách à, anh có phải không thích uống bia không?" Đình Sương quay đầu hỏi: "Hình như em chưa bao giờ thấy anh uống rượu cả, anh không uống thì đưa em uống cho." Nói xong bèn lấy chai bia trong tay Bách Xương Ý đi.

Không thích uống bia...

Có rất ít người chú ý tới điểm này.

Bách Xương Ý không thích uống rượu, thế nhưng trước đây Mạnh Vũ Dung thích uống, vì vậy anh sẽ uống cùng cô. Thật ra Bách Xương Ý cũng không thích hút thuốc, thế nhưng những lúc Đình Sương hút, anh cũng sẽ hút theo. Anh đã quen với chuyện chăm sóc người khác chứ không phải là người nhận được sự chăm sóc, vì lẽ đó thích cái gì hay không thích cái gì, anh cũng ít khi biểu hiện.

Cũng chẳng biết đứa nhỏ này tại sao lại nhận ra.

Bách Xương Ý nhìn sườn mặt đang hướng về phía cửa sổ của Đình Sương, nhớ đến lúc nãy ở trạm xe lửa, anh muốn Đình Sương mua cho mình một ly cà phê, chính là để lúc chịch xong có thể đưa cậu đồng 3 euro, để nhãi con khốn nạn này biết thế nào là đưa tiền sai thời điểm.

Một nửa là trêu đùa cậu bạn nhỏ, một nửa là dạy cho cậu bạn nhỏ một bài học.

Thế nhưng bây giờ anh không muốn làm như vậy nữa.

Đình Sương ừng ực ừng ực uống cạn nửa chai bia, nói: "Em thèm chân giò quá, chân giò heo nướng ăn kèm với bia ấy."

"Bữa sáng ngày mai rồi ăn." Bách Xương Ý lấy chai bia trên tay Đình Sương, bảo: "Đi tắm rồi ngủ thôi."

Ngày hôm sau Đình Sương ngủ thẳng đến tận trưa mới tỉnh, thấy trong phòng không có ai, cậu bèn gọi điện thoại cho Bách Xương Ý: "Anh yêu ơi anh đang đâu đấy? Chẳng phải đã bảo đi ăn chân giò heo nướng à?"

Bách Xương Ý nói: "Xuống tầng 18 dùng cơm đi."

Đình Sương hỏi: "Hai ta thôi hả?"

Bách Xương Ý nói: "Còn có người của phía đối tác bên Trung."

Đình Sương: "Ồ, thế để em ăn mặc chỉnh tề một chút. Ngày mai em muốn đến xem anh phát biểu vì vậy có mang theo vest."

Cậu đánh răng rửa mặt, thay đồ xong liền đi xuống tầng, báo tên với người phục vụ ở dưới nhà ăn, được chỉ dẫn đến chỗ ngồi của mấy người Bách Xương Ý.

Từ xa cậu đã trông thấy anh đang ngồi quay mặt về hướng này, không nhịn được mà nhếch khóe miệng, giơ tay lên vẫy vẫy về phía Bách Xương Ý.

Bách Xương Ý gật đầu với cậu một cái, sau đó nói vài câu với phía đối tác bên Trung.

Mấy người Trung Quốc nghe xong, xoay đầu nhìn lại.

Đình Sương đang muốn gật đầu cười chào hỏi, nhưng khi nhìn rõ mặt của mấy người kia, bước chân hơi ngừng lại, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.

Người đàn ông trung niên ngồi ở giữa, chính là Chúc Ngao —— ông bô của cậu và Chúc Văn Gia.

CHÚ THÍCH

[1] Gottfried Wilhelm Leibniz: một nhà bác học người Đức [2] Schweinshaxe: chân giò heo nướng [3] Khu vườn hoàng gia Herrenhausen

CHƯƠNG 30: CẬU EM BÁCH

Cẩn thận mà ngẫm, Đình Sương đã gần bốn năm nay chưa gặp lại Chúc Ngao.

Hồi đang là sinh viên năm thứ hai, lần đầu tiên cậu đi thuê phòng với Lương Chính Tuyên, coi nó giống như việc đi mua đồ bình thường vậy, chẳng suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp quét cái thẻ mà mình hay dùng nhất. Chi phí được ghi chép lại, số thẻ căn cước cũng được ghi chép lại, muốn điều tra quả thực là chuyện dễ dàng.

Chúc Ngao bảo người tra xét, nhưng tra xong thì chẳng nói gì cả.

Mãi đến tận khi Đình Sương nghỉ hè về nhà, Chúc Ngao mới gọi cậu vào thư phòng, vứt một phần bảng sao kê chi tiêu đến trước mặt cậu: ngày thuê phòng, tên khách sạn, quẹt tấm thẻ nào... ngay cả số căn cước công dân của Lương Chính Tuyên, và thời gian ra vào của bọn họ cũng đều được ghi chép rõ ràng.

"Con đi ra ngoài cải thiện sinh hoạt kiểu này đấy hả? Làm sao? Ký túc xá của trường học ở không thoải mái à?" Chúc Ngao giương mắt nhìn cậu.

Đây là một bậc thang, chỉ cần Đình Sương chịu đi xuống, chỉ cần cậu không nhận mối quan hệ này là thật, Chúc Ngao cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Thời trẻ trâu, mấy ai không làm ra chuyện hồ đồ?

Thế nhưng Đình Sương không coi đây là chuyện hồ đồ, cậu là thật lòng thật dạ.

"Ba giám thị con à? Ngay cả mấy chuyện này cũng điều tra?" Cậu dùng sức nắm chặt tờ giấy kia: "Đây là chuyện của con, có liên quan gì đến ba đâu?"

"Có liên quan gì đến ba đâu?" Chúc Ngao giận quá hóa cười: "Muốn ba mặc kệ con chứ gì, được thôi, để thẻ lại rồi cuốn xéo khỏi đây."

Đình Sương nhìn ông chằm chằm, rút ví ra khỏi túi quần, chỉ lấy mỗi thẻ căn cước, sau đó ném cả ví cả thẻ cả tiền mặt lên trên bàn.

Đồng hồ đeo tay là Chúc Ngao mua cho cậu...

Tháo xuống, ném lên bàn.

Thắt lưng cũng là dùng tiền của Chúc Ngao mua...

Cởi ra, ném lên bàn.

Trên chân là dép đi trong nhà, tuy rằng chẳng biết ai mua, thế nhưng chắc chắn là dùng tiền của Chúc Ngao...

Dùng sức hất qua một bên.

Đình Sương cúi đầu đánh giá bản thân, may mà bộ quần áo cậu đang mặc trên người là do mẹ mua, bằng không bây giờ phải cởi truồng mất thôi.

Xoay người, đi chân đất ra bên ngoài.

Chúc Ngao đứng phía sau cậu quát to: "Đình Sương con muốn ông đây tức chết à? Đi dép vào cho ba."

"Ai thèm đi đôi dép rách của ba!" Đình Sương vừa đi ra ngoài vừa gào hét, lúc ngẩng mặt lên thì đụng ngay mẹ của Chúc Văn Gia, cậu có chút lúng túng nói: "Ờmm... dì ạ, ngại quá, cháu không nói dì đâu, cháu nói đôi dép, dép đi trên chân ấy..." (dép rách = con đàn bà hư hỏng)

Ông Vận Nghi nghẹn một hồi, giật giật khóe miệng nói: "Hôm nay con ở nhà ăn cơm nhé? Một lúc nữa Tiểu Gia nó cũng về, hai anh em các con cùng ăn với nhau một bữa đi."

"Cảm ơn dì, cháu không ăn đâu." Đình Sương gật đầu khách khí với Ông Vận Nghi, quay đầu hét rõ to về phía thư phòng: "Cháu không nộp tiền ăn, không ăn nổi cơm nhà này."

Nói xong bèn từ trong nhà cuốn xéo ra ngoài.

Sau đấy nếu như có thứ gì bắt buộc phải về nhà để lấy, tỷ như bằng tốt nghiệp trung học, cậu sẽ đều nhờ Chúc Văn Gia lấy hộ. Thật sự từ nay về sau không bước chân vào nhà một bước, cũng chưa từng xài một đồng nào của Chúc Ngao.

Năm đầu tiên, cậu không về nhà, cũng không gọi điện cho ai trong nhà.

Đến năm thứ hai, cậu suy ngẫm lại hành vi của mình lúc ở trong thư phòng, cảm thấy nó quá ấu trĩ, còn có chút nực cười, vì thế vào đêm giao thừa cậu gọi điện thoại chúc tết Chúc Ngao.

Hai ba con hàn huyên vài câu, ai cũng không nhắc đến Lương Chính Tuyên, không nhắc đến trận cãi vã ngày đó, Đình Sương chỉ kể về việc học, nói muốn sang nước ngoài, mọi việc đã chuẩn bị sắp xong hết rồi.

Chúc Ngao hỏi cậu học ngành gì, cậu bảo, vẫn là công nghệ robot.

Quyết định này đã nói lên thái độ của Đình Sương: là trách nhiệm của cậu thì cậu sẽ gánh vác.

Chúc Ngao nghe xong, hỏi cậu có đủ tiền đi du học không, cậu nói, đủ.

Chữ này cũng đã nói lên thái độ của Đình Sương: sinh hoạt cá nhân của cậu không ai được phép nhúng tay vào, ngay cả ba ruột cũng không được.

Tuy rằng vào khi ấy, cậu đã phải trải qua một năm rưỡi làm việc bục mặt đến ho ra máu.

Hai mùa tết tiếp theo, Đình Sương luôn chủ động gọi điện thoại cho Chúc Ngao, đa phần đều tán gẫu về tình trạng sản xuất hiện nay, tiếp đó chúc nhau năm mới cát tường, bình an suôn sẻ. Thế nhưng về việc của Lương Chính Tuyên, bọn họ không một ai chịu nhượng bộ, cứ giằng co mãi như thế. Hai ba con giống hệt nhau, thích ăn mềm không ăn cứng, vừa nhắc đến vấn đề này là cả hai lại nóng máu, nên đơn giản là không đề cập tới nữa.

Hiện tại Đình Sương đứng cách xa Chúc Ngao mấy mét, cảm thấy ba mình già thật rồi, béo lên, tóc trắng cũng nhiều thêm, may mà đầu không bị hói.

Lòng có chút chua xót.

Bách Xương Ý nhìn thấy cậu đứng đờ một chỗ, cho rằng Đình Sương đang luống cuống, bèn nhắc nhở: "Ting?"

Đình Sương hít sâu một hơi, đổi thành vẻ mặt khéo léo, đi qua đó.

Bách Xương Ý giới thiệu lại một lần nữa với đối tác bên Trung Quốc: "Đây là học sinh của tôi, Đình Sương." Sau đó giới thiệu với Đình Sương: "Ting, đây là nhà sáng lập RoboRun, Chúc Ngao tiên sinh."

Đình Sương chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Bách Xương Ý, ánh mắt hàm súc khó nói thành lời.

Ánh mắt của nhãi con này là kiểu gì đây?

Còn chưa tỉnh ngủ à?

Bách Xương Ý dùng ánh mắt ra hiệu, chào hỏi đi.

Chào hỏi à...

Hình như chỉ có một cách xưng hô để chào hỏi thôi...

Đình Sương chậm rãi quay đầu trở lại, nhìn về phía Chúc Ngao: "... Ba."

Ba?

Bách Xương Ý nhìn về phía Đình Sương, phản ứng đầu tiên chính là —— tuy rằng Chúc Ngao là nhà sáng lập của RoboRun, có điều gọi ba thì cũng hơi quá đà rồi đấy.

Không phải trên thời sự đã nói, giới trẻ Trung Quốc chỉ gọi mỗi mình Jack Ma là ba ba thôi sao?

Hiện giờ cứ làm ông chủ thì có thể nhận vơ là ba à?

Phản ứng tiếp theo mới là —— Đình Sương từng kể rằng gia đình cậu mở công ty sản xuất robot công nghiệp.

Không ngờ ba của Đình Sương lại mang họ Chúc.

Lúc này, lại nghe Chúc Ngao nói với Đình Sương: "Sao con không kể với ba con là học trò của giáo sư Bách? Giáo sư Bách không dễ dàng thu nhận học trò đâu đấy."

Lời này một nửa là thật lòng, một nửa là khách sáo. Cả năm hai người gọi điện cho nhau có một lần, căn bản chẳng tán gẫu được gì nhiều, đề tài vòng đi vòng lại cũng không vòng đến trên đầu giáo sư. Có điều Chúc Ngao thực sự hy vọng Đình Sương chăm gọi điện về nhà hơn, nhất là sau khi ông biết chuyện cậu và Lương Chính Tuyên chia tay.

Đình Sương nói: "Hiện tại chỉ là giáo sư hướng dẫn bộ môn thôi ạ."

Vị nữ sĩ tuổi trung niên đứng bên cạnh Chúc Ngao lên tiếng: "Hóa ra là Tiểu Sương, khéo ghê nhỉ, đã lâu không gặp, cháu lớn thế này rồi cơ à."

Đình Sương đáp: "Cháu chào cô Vương, cô vẫn trẻ đẹp như ngày nào ạ."

Một thanh niên trẻ tuổi khác cũng lên tiếng: "Nghe bảo con trai của ông chủ đi du học ở Đức, không ngờ chính là học trò của giáo sư Bách đây."

"Ha ha." Đình Sương cười một tiếng lịch sự, ngồi xuống chỗ bên cạnh Bách Xương Ý, thò tay xuống dưới bàn bóp đùi anh, mang theo ý tứ cầu cứu.

Vốn dĩ cho rằng đến để học tập, kết quả lại biến thành hiện trường nhận thân.

Bách Xương Ý nhìn Đình Sương một chút, vừa lật menu vừa mỉm cười nói chuyện với mấy người Chúc Ngao: "Chân giò heo nướng là đặc sản của Đức, các vị có muốn thử một chút không?"

Trong lòng Đình Sương hô to, sếp Bách vạn tuế.

Mọi người sôi nổi đồng ý với đề nghị của giáo sư Bách, gọi lên một đĩa chân giò heo nướng, kết hợp cùng với bia tươi của địa phương.

Chắc là vì có Đình Sương ở đây, cho nên bầu không khí trên bàn ăn khác xa mấy lần trước. Trước đây chỉ như buổi liên hoan hợp tác giữa hai bên, tán gẫu các hạng mục trước mắt, khách sáo qua khách sáo lại với nhau, sau cùng là thảo luận về chuyện hợp tác trong tương lai. Còn hiện tại, về phía RoboRun mà nói, Bách Xương Ý từ đối tượng hợp tác thăng lên thành thầy giáo của con trai ông chủ, như vậy thì đã thành một nửa người nhà mình.

"Giáo sư Bách này, Đình Sương bình thường đi học thế nào?" Chúc Ngao cười: "Không gây ra phiền phức cho ngài chứ?"

Bình thường đi học thế nào à?

Ngoại trừ tiết đầu tiên trốn học, hỏi bài không trả lời được, làm bài tập thì sai một đống, có lần đi học không mang sách vở theo, thêm một lần trốn học bất thành, hết thảy đều rất tốt.

Thế là Bách Xương Ý bèn trả lời: "Rất tốt."

Trên mặt Chúc Ngao lộ rõ vẻ ngoài ý muốn, thế nhưng đôi mắt lại đầy kiêu ngạo: "Thật à? Tôi nhớ hồi ở trong nước nó không thích việc học lắm đâu."

Đình Sương thầm nghĩ: ôi ba ruột của con ơi, con trai ba thế nào ba còn không hiểu hay sao? Con chẳng thay đổi gì sất, người ta đang khách sáo với ba thôi, ba còn tưởng thật hả?

Cô Vương phản bác: "Đâu nào, tôi nhớ hồi Tiểu Sương còn bé, mỗi khi tan học đều đến công ty làm bài tập đấy. Lần nào cũng ngồi đến 8-9h tối mới nghỉ."

Đình Sương thầm nghĩ: đấy là vì không làm được bài tập chứ sao? Con nhà người ta học giỏi toàn làm xong bài từ ở lớp, ai lại để đến tối còn chưa xong.

"Đúng đấy, tôi nhớ Tiểu Sương toàn làm bài đến tối muộn mới xong, không dám đi vệ sinh trong công ty một mình, nhất định phải gọi người lớn đi cùng, nói là sợ ma..."

"Chuẩn luôn, tôi nhớ hồi..."

Do cô Vương mở bát, bầu không khí trên bàn ăn trở nên vui vẻ hơn, mọi người bắt đầu nhắc lại chuyện hồi bé của Đình Sương.

Đình Sương không chịu nổi nữa, lại tiếp tục bóp đùi Bách Xương Ý, ý tứ rất rõ ràng: sếp Bách cíu em với, anh bảo bọn họ tán gẫu chuyện khác đi được không?

Bách Xương Ý thờ ơ bất động, biểu thị rằng bản thân vô cùng có hứng thú nghe về tuổi thơ bất trị của cậu.

Đình Sương đành vùi đầu ăn chân giò heo nướng.

Móa.

Đồ móng heo.

Thích nghe chuyện ngu xuẩn của cậu lắm hả?

Mọi người kể lại vài 'chiến tích khi bé' của Đình Sương, bầu không khí trên bàn ăn càng ngày càng sôi nổi, ai nấy không hẹn mà cùng nhận định, Đình Sương chẳng khác nào vật biểu tượng giúp mở rộng đề tài tán gẫu, góp phần gia tăng tình hữu nghị Đức-Trung, cường hóa sự hợp tác giữa RoboRun và LRM, thúc đẩy tình cảm của nhân viên song phương.

Qua ba lượt rượu bia, mọi người say ngà ngà, chẳng khách khí và câu nệ như ban đầu nữa, Chúc Ngao nâng chén với Bách Xương Ý, bảo: "Cậu em Bách này, tôi lớn hơn cậu chừng mười tuổi, nếu như cậu không chê thì cứ gọi tôi một tiếng anh Chúc đi."

CHƯƠNG 31: NHẬN THỨC CHUNG

"Phụt ——" Đình Sương phun bia ra ngoài, tí thì chết sặc: "Khù, khụ..."

Bách Xương Ý quen tay cầm lấy khăn ăn, chuẩn bị giúp Đình Sương lau dọn, thế nhưng sau khi cầm vào rồi thì chỉ lau lau tay của mình.

Dù sao ba của Đình Sương vẫn đang ngồi ngay đối diện.

Sếp Bách sống ba mươi sáu năm, còn chưa từng gặp vấn đề tiến thoái lưỡng nan kiểu này: ba ruột của bạn trai muốn xưng huynh gọi đệ với mình.

"Ngại quá ngại quá đi mất..." Đình Sương lấy khăn ăn lau chỗ bị dính nước bia: "Ba đừng làm khó giáo sư của con nữa, người ta sinh sống ở Đức đã nhiều năm, không quen cái kiểu xưng huynh gọi đệ ấy đâu... Ba làm vậy hóa ra con phải gọi giáo sư là chú à, giáo sư của con còn trẻ thế này..."

Bạn học Đình Sương là đồ hai mặt.

Lúc chỉ có cậu với Bách Xương Ý: lão giáo sư, lão lưu manh, lão súc sinh.

Lúc ở trước mặt người ngoài: giáo sư nhà tui còn rất trẻ.

Chúc Ngao nghe xong cũng chẳng để ý mấy, xua xua tay nói: "Mạo phạm rồi, mạo phạm rồi..."

Bách Xương Ý nâng cốc bia lên, uống một hớp, bảo: "Vị trí trưng bày mà sáng nay chúng ta xem qua không có vấn đề gì, buổi chiều các vị có thể tới Herrenhäuser Gärten tham quan một chút, đó là khu vườn có phong cách Baroque được bắt đầu xây dựng từ thế kỷ 17."

Mọi người đều rất nể mặt, thi nhau hỏi thăm về lịch sử kiến tạo của khu vườn hoàng gia, nhanh chóng gạt chuyện 'cậu em Bách' với cả 'anh Chúc' sang một bên.

Đình Sương buồn cười lắm, thế nhưng phải nhịn. Cậu gọi người phục vụ tới, nhỏ giọng nói rằng, làm ơn mang cho quý ngài bên cạnh này một ly soda.

Lúc nãy gặp người nhà khiến cậu bối rối quá, không chú ý tới Bách Xương Ý cũng đang uống bia như mọi người.

Sau khi gọi đồ xong, cậu lại nhận ra hành vi gọi nước riêng cho anh thế này quá mức thân mật, may là người phiên dịch tiếng Đức của bên RoboRun ngày mai mới tới, người trên bàn cơm không có ai biết tiếng Đức, đều chỉ dùng tiếng Anh, cho nên cũng không ai hiểu cậu vừa nói gì. Cậu bảo người phục vụ chờ một chút, lại hỏi những người khác có muốn uống thêm gì không, sau khi hỏi một lượt thì gọi cho mỗi người một ly, lúc này mới yên lòng.

Hỏi lần lượt từng người ngồi trên bàn cơm, rất chu đáo, chỉ có điều đã quên gọi cho chính mình một ly.

Đình Sương có thói quen uống cà phê sau khi ăn xong.

Người phục vụ đang muốn đi, Bách Xương Ý lại nhỏ giọng gọi một tách cà phê trắng cho cậu.

Lời này có thể hiểu theo hai ý.

"Làm ơn lấy cho cậu bạn nam của tôi một tách cà phê trắng."

Hoặc là, "Làm ơn lấy cho cậu bạn trai của tôi một tách cà phê trắng."

Trong tiếng Đức, 'bạn nam' và 'bạn trai' là cùng một từ, vì lẽ đó không ai biết Bách Xương Ý đang dùng theo nghĩa nào.

Khi nói ra câu kia, mặt Bách Xương Ý tỉnh bơ không lộ cảm xúc gì.

Người phục vụ nghe xong thì nhìn Đình Sương một cái, xác nhận đối tượng.

Mặt mũi Đình Sương đỏ bừng, cầm cốc bia lên uống thật lực để che giấu, lão lưu manh, dám đàng hoàng trịnh trọng mà thốt ra mấy từ cợt nhả.

Chúc Ngao thấy thế bèn hỏi cậu: "Đình Sương, sao mặt con đỏ thế kia?"

"Vâng... hình như con uống hơi nhiều..." Đình Sương miễn cưỡng giải thích.

Chúc Ngao bảo: "Từ khi nào con uống bia mà đỏ mặt thế? Ba nhớ trước giờ con uống mãi có sao đâu?

"Ờmm... chắc là tại bia Đức nặng đô hơn..." Đình Sương cúi đầu nhìn lớp bọt trắng trong cốc, hình như uống hơi nhiều thật rồi, nếu không tại sao khóe miệng vẫn không nhịn được mà cong lên thế?

Ăn xong bữa cơm, đoàn người RoboRun quay trở về phòng nghỉ, chuẩn bị để đi tham quan khu vườn hoàng gia Herrenhäuser Gärten.

Đình Sương bị Chúc Ngao gọi đi tâm sự riêng hơn một tiếng đồng hồ, mới quay trở lại căn phòng của Bách Xương Ý.

"Chú Bách ơi em về rồi này." Đình Sương gọi.

Bách Xương Ý đang ngồi đọc sách trên ghế sô pha, giương mắt lên hỏi: "Nói chuyện với anh Chúc xong rồi đấy hả?"

Đình Sương chạy tới, ngồi phịch xuống đùi Bách Xương Ý, nói: "Vâng... nói xong rồi, em với ba em lại cãi nhau. Trước đây mỗi lần to tiếng với ông ấy xong em đều thấy hối hận..."

"Cãi nhau chuyện gì?" Bách Xương Ý vừa hỏi, tay vừa vuốt ve bờ lưng của cậu, mấy thanh niên trẻ tuổi đều có xương bả vai và đốt sống lưng hơi nhô ra trông rất gợi cảm.

"Trước đây ông ấy ngứa mắt mấy việc em làm, em cũng ngứa mắt mấy việc ông ấy làm, thế là rùm beng lên. Còn bây giờ có thể cãi nhau vì chuyện gì chứ... ông ấy chờ mãi mới chờ được em chia tay Lương Chính Tuyên, không cho phép em tiếp tục yêu đương nhăng nhít với đàn ông nữa. Em bảo với ông ấy, em chỉ thích đàn ông, dù không phải Lương Chính Tuyên thì cũng sẽ có người khác, thế là lại cãi nhau..."

Đình Sương lầu bầu vài câu, rồi nhớ ra phải nói rõ mối quan hệ trong gia đình mình: "Anh không ngờ Chúc Ngao là ba em đúng không? Em theo họ mẹ, chuyện này không phải vì bọn họ ly hôn nên mới đổi, mà ngay từ lúc ba mẹ em kết hôn đã quyết định chuyện này rồi. Bọn họ dự định sinh hai đứa, nộp phạt cũng phải sinh, bất kể nam hay nữ cũng được, đứa lớn theo họ mẹ, đứa nhỏ theo họ ba, kết quả đến khi mẹ em hoài thai đứa thứ hai, ba em... ờmm... đi ăn vụng với người khác, đối phương sau đấy cũng mang thai, mẹ em trong lúc tức giận quá đã đi phá đứa bé trong bụng. Khi ấy mẹ em không có công ăn việc làm, nhưng bà vẫn kiên quyết ly hôn với ba em... hồi đó em còn chưa vào lớp một. Sau này ba em kết hôn với dì hai, em có thêm một đứa em trai nữa. Khi bé em suốt ngày mắng chửi ba em với dì, toàn những câu rất khó nghe, cũng không muốn chơi cùng em trai... chắc từ hồi lên cấp hai em mới cư xử với bọn họ tốt hơn một chút. Kỳ thực mẹ em đã bỏ qua chuyện này từ lâu, sống cuộc đời rất vui vẻ, bà ấy nói với em, việc của bọn họ em không thể nào hiểu được tất cả, đừng nên dính líu vào."

Nói tới đây, cậu ôm lấy cổ Bách Xương Ý, cực kỳ nghiêm túc nói: "Có điều em cảm thấy, nếu như anh thích người khác, vậy anh phải nói cho em biết, không được lừa em, đây là chuyện quan trọng nhất... không ai có thể đảm bảo được vĩnh viễn, thế nhưng thẳng thắn thì luôn làm được đúng không..."

Bách Xương Ý nói: "Yêu cầu của em với tôi thấp nhỉ."

Đình Sương nhanh trí nói: "Sếp Bách à, cái này người ta gọi là... lấy thành thật làm gốc, cố gắng để dài lâu."

Trên khóe mắt của Bách Xương Ý có chút ý cười: "Ừ."

Đình Sương ôm Bách Xương Ý cười hề hề một lúc, lại bắt đầu khổ não: "Sau này em phải nói với ba chuyện của bọn mình thế nào đây? Mẹ em đã chấp nhận từ lâu rồi, thế nhưng nếu để ba em mà biết được, phỏng chừng lại cãi nhau to..."

Bách Xương Ý nói: "Em có hỏi vì sao ông ấy không chấp nhận chưa?"

Đình Sương sững sờ đáp: "Hình như chưa thì phải... lúc cãi nhau chỉ biết mỗi việc gào mồm lên thôi..."

Cứ nhắc đến chuyện này là hai ba con lại ỏm tỏi, Đình Sương lại còn cứ thích cãi bướng với ba mình, hơi tí là bật, hơi tí là "liên quan gì đến ba", đào đâu ra thời gian để hỏi tại sao với tại trăng.

"Cãi nhau không thể cãi như thế được." Bách Xương Ý dụ dỗ từng bước: "Vì sao mà cãi nhau?"

"Vì sao..." Đình Sương nói: "Em cũng không biết nữa, cứ một câu không hợp là cãi thôi."

Bách Xương Ý bảo: "Không được nói thế, không biết thì bây giờ nghĩ lại đi."

"Ừm..." Đình Sương suy nghĩ một chút: "Vì... hiếu thắng."

Bách Xương Ý: "Sai rồi, nghĩ lại đi."

"Ồ..." Đình Sương nghiêm túc suy nghĩ: "Thì tại em không thích ông ấy quản chuyện này, nhưng ông ấy cứ đòi quản, em muốn thuyết phục ông ấy..." Đang nói dở, cậu đột nhiên thông suốt: "Đạt được nhận thức chung, cãi nhau vì muốn đạt được nhận thức chung."

Bách Xương Ý nói: "Ừ, vậy ban nãy hai người đã đạt được nhận thức chung chưa?"

"Chưa ạ..." Đình Sương cảm giác vấn đề của cậu rất khó để giải thích: "Không phải em không muốn đạt được nhận thức chung với ông ấy, nhưng mâu thuẫn này quá lớn, quan niệm không giống nhau, ông ấy không chịu chấp nhận việc em thích đàn ông, em thì lại chỉ yêu thích đàn ông thôi, chuyện này làm sao để đạt được nhận thức chung đây chứ?"

Đứa nhỏ càng nói càng cáu kỉnh.

Bách Xương Ý vuốt ve tóc cậu, chỉ điểm: "Tầng này không có nhận thức chung thì đi xuống tầng tiếp theo, nếu vẫn chưa tìm được thì lại tiếp tục đi xuống thêm tầng nữa, chỉ cần là con người, thì tầng thấp nhất luôn là nhận thức chung."

Đình Sương suy nghĩ một hồi, nói: "Em với ba em đứng ở tầng thấp nhất rồi, trên cơ bản cả hai đều có chung suy nghĩ, ông ấy muốn em sống tốt, em cũng muốn ông ấy sống tốt; ông ấy nhất định không muốn em phải khổ... thế nhưng tại sao ông ấy cứ một mực nghĩ rằng em yêu đàn ông là sẽ khổ?"

Bách Xương Ý nói: "Vậy tại sao em không hỏi ông ấy?"

"Em..." Đình Sương chậm rãi cụp lông xuống: "Em cũng không biết... chắc là do lúc cãi nhau em chỉ biết nổi nóng, không cho ông ấy cơ hội. Quả thật em nên hỏi ông ấy, xem rốt cuộc ông ấy nghĩ gì... lần sau sẽ không cãi nhau nữa, có gì từ từ nói..."

Bách Xương Ý bảo: "Ở cạnh anh thì hiểu chuyện thế, sao ra đến bên ngoài lại không hiểu?"

Đình Sương chúi đầu vào lồng ngực Bách Xương Ý: "Có ai tốt như anh đâu chứ... sao anh lại tốt thế này..."

Chúi một lúc, lại ngẩng lên, hai người trao nhau một nụ hôn dài.

Hôn xong, Đình Sương nhìn thoáng qua quyển sách anh để trên ghế sô pha, cầm lên hỏi: "Anh đọc gì vậy? Chúng ta cùng nhau đọc đi."

Cậu ủn Bách Xương Ý tựa vào một bên tay vịn của ghế sô pha, còn mình thì ngồi vào trong lòng anh, hai người xếp chồng lên nhau, bốn cái chân dài đồng thời gác lên tay vịn đối diện.

Phía sau lưng, ánh mặt trời xán lạn chiếu vào từ ngoài cửa sổ, vừa vặn chiếu lên trang bìa cuốn sách.

"How Democracies Die... chế độ dân chủ chết như thế nào... nghiêm túc quá vậy?" Đình Sương nhét sách vào trong tay Bách Xương Ý: "Em có đọc cũng chẳng hiểu đâu, thôi anh đọc đi, em nằm trong lòng anh ngủ một lúc vậy."

Nói xong cậu tìm một tư thế thoải mái, tựa đầu lên ngực Bách Xương Ý, nhắm hai mắt lại.

Bách Xương Ý một tay ôm lấy Đình Sương, một tay cầm sách.

Mở trang thứ nhất, chỉ thấy tên sách viết trên đó không phải là <How Democracies Die> như bìa ngoài, mà là <How to Handle Dating a Much Younger Man Correctly>. (Bí quyết hẹn hò với chàng kém tuổi =)))

Ừ, bọc sách là một thói quen tốt.

CHƯƠNG 32: KÍNH LÃO

Trước khi Đình Sương tỉnh ngủ, Bách Xương Ý đã đọc hết quyển sách kia, cảm tưởng duy nhất là: "Bao giờ rảnh tự viết một quyển còn hay hơn tỷ lần." —— Sếp Bách từng viết vô số tài liệu giảng dạy thầm nhủ.

Đình Sương ngủ thẳng đến chạng vạng mới tỉnh lại, phát hiện Bách Xương Ý đang đọc một quyển sách khác, thế là mắt nhắm mắt mở ưỡn người lên, nằm nhoài trên người Bách Xương Ý mà hôn môi: "Quyển vừa nãy anh đọc xong rồi hả?"

"Ừ." Bách Xương Ý hôn đáp trả.

"Quyển sách kia nói gì vậy?" Đình Sương hỏi.

Nội tâm sếp Bách cực kỳ không nghiêm túc: nói về việc tuổi trung niên làm sao để trị mấy người bạn nhỏ như em.

Còn ngoài miệng lại hết sức nghiêm túc: "Nói về sự phát triển và sụp đổ của chế độ dân chủ trên khắp thế giới."

"Ồ." Đình Sương nói: "Anh đọc sách nhanh thật đấy, em cứ sờ đến sách là đọc chậm ơi là chậm..."

Bách Xương Ý: "Đọc sách thì không cần nhanh."

"Em thấy tiếng Đức lẫn tiếng Anh của mình đều kém, đọc sách chuyên ngành thì vẫn được, nhưng muốn đọc mấy thứ khác lại trầy trật lắm..." Đình Sương ủ rũ than thở: "Em kém tắm thật sự luôn, sếp Bách ơi bao giờ em mới theo kịp anh được đây..."

Lời này rơi vào trong tai Bách Xương Ý chẳng khác nào làm nũng.

Giống như những lúc bị vắt khô hết sức lực thì nói "Sếp Bách ơi, ôm em" vậy.

"Trầy trật? Em đọc quyển gì thế?" Bách Xương Ý hỏi.

Đình Sương hồi tưởng lại một chút: "Em có mua một bộ <Nietzsche Tuyển Tập> đang giảm giá ở trong hiệu sách, quyển nào cũng dày cộm luôn, em đã đọc thử <Der Wille zur Macht>, dịch sang tiếng Trung là gì nhỉ? Ý chí quyền lực à? Dù sao đọc cũng khó nhằn lắm, cơ bản là chẳng hiểu gì."

Bách Xương Ý bảo: "Sách của Nietzsche đừng nói là em, ngay cả một nửa người dân Đức đọc cũng không hiểu được đâu."

"Thế ạ." Đình Sương hỏi: "Vậy em nên đọc sách gì?"

"Đi nào." Bách Xương Ý vỗ vỗ hông cậu, bảo cậu đứng lên: "Ngày hôm nay có thời gian rảnh, chúng ta đến hiệu sách mua cho em vài cuốn đi."

Đình Sương nằm bất động trên người Bách Xương Ý: "Nhưng hôm nay là chủ nhật mà."

Đến chúa cũng chẳng làm việc vào chủ nhật, các cửa hàng đa phần đều không mở cửa.

Bách Xương Ý nói: "Nhà sách ở trạm xe lửa vẫn mở."

"Đợi em chút xíu." Có thể ra ngoài hẹn hò khiến Đình Sương hưng phấn lắm, nhảy xuống khỏi người Bách Xương Ý, đi tới vali tìm quần áo để thay.

"Cái này thế nào?" Cậu chỉ mặc độc cái quần lót bó màu đen, tay trái cầm sơ mi hồng nhạt, tay phải cầm hoodie xanh lam rộng rãi, lắc lư trước mặt Bách Xương Ý, hỏi: "Hay là cái này?"

Bách Xương Ý nhìn từ đũng quần lót của cậu, dọc theo đường mép lên đến chỗ hông, giọng nói trầm thấp: "Hôm nay em còn muốn ra ngoài nữa không đấy?"

Đình Sương vội vàng tròng hoodie vào người, tiếp đó nhanh chóng tìm một cái quần ngố dài tới gối để mặc: "Em xong rồi."

Hai người xuống tầng, không ngồi xe mà đi bộ.

Mặt trời lặn phía cuối con đường, Đình Sương đi ở đằng trước, hết ngó đông tới ngó tây, chốc chốc lại quay đầu nhìn về sau. Cậu rất hiếm khi mặc quần ngố, hôm nay ngẫu nhiên mặc một lần, hai cẳng chân thon dài thẳng tắp dưới ánh mặt trời trông càng thêm mê người.

Thanh xuân, sống động và tươi trẻ.

Bách Xương Ý đi đằng sau, tầm mắt vẫn luôn dõi theo Đình Sương, thi thoảng lại mở miệng nhắc nhở một câu, tránh để đứa nhỏ đi không chịu nhìn đường đụng phải thứ gì đấy.

Đi một đoạn xa, đã không còn nhìn thấy khách sạn nữa, Đình Sương mới xoay người, vươn tay về phía Bách Xương Ý: "Sếp Bách ơi."

Hai người bèn nắm tay nhau, nghe thấy tiếng chuông vang lên từ phía sau bức tường gạch đỏ của giáo đường —— chạng vạng 6h chiều.

Vào thời khắc này, mùa hè đã chính thức bắt đầu.

Chủ nhật mà trạm xe lửa vẫn náo nhiệt như cũ.

Quán cà phê, cửa hàng hoa, nhà sách, hiệu thuốc, tiệm bán đồ lưu niệm... người đến người đi tấp nập.

Hai người bước vào nhà sách, Bách Xương Ý chọn cho Đình Sương hai cuốn tiểu thuyết, một quyển sách tranh về khám phá mặt trăng, một quyển sách tranh về địa lý nước Đức.

"Ui sếp Bách anh coi nè ——" Đình Sương chú ý tới bên cạnh giá sách để quyển địa lý kia, có một chồng bản đồ Châu Âu dạng lập thể siêu lớn, ở rìa mép còn gắn rất nhiều lá cờ nhỏ.

Cậu cầm một lá cờ cắm vào vị trí Hannover: "Chúng ta đang ở đây."

Về sau mỗi khi cùng nhau đặt chân đến thành phố nào, bọn họ lại cắm một lá cờ giống chuyến đi Hannover lần này thì tuyệt biết mấy.

Về sau mỗi khi cùng nhau đặt chân đến thành phố nào...

Về sau...

Đột nhiên Đình Sương kinh ngạc nhận ra, cậu đã nghĩ đến chuyện về sau rồi.

Muốn cùng người này đi khắp mọi ngóc ngách trên thế gian.

"Chúng ta mua một tấm bản đồ lập thể kiểu này đi?" Đình Sương đề nghị: "Mỗi lần nhìn thấy bản đồ, sẽ có thể nhớ rằng chúng ta đã cùng đi những đâu."

"Ừ." Bách Xương Ý lựa chồng bản đồ thế giới ở bên cạnh chồng bản đồ Châu Âu, rút ra một tấm rồi bảo Đình Sương ôm lấy: "Cái này."

Bách Xương Ý cầm bốn cuốn sách, Đình Sương ôm tập bản đồ to đùng cùng một hộp cờ nhỏ, tính tiền xong thì ra khỏi nhà sách.

"Buổi tối muốn ăn gì?" Bách Xương Ý hỏi.

"Ừm..." Đình Sương đang suy tư, bỗng nhiên bị tủ trưng bày của cửa hàng kính râm bên cạnh thu hút, "Chúng ta vào xem kính mắt đi."

Mặt trời mùa hè chói chang, xác thực là cần mua kính chống nắng...

Hơn nữa, nếu có thể mua kính đôi với sếp Bách thì càng tốt hơn...

Sau khi vào cửa hàng, Đình Sương liếc mắt đã chọn được một chiếc kính râm màu xanh nhạt viền vàng —— chiếc kính này trông minh nhã ám tao, có thể nói là được tạo ra để dành riêng cho Bách Xương Ý.

(minh nhã ám tao: trông bề ngoài thì trang nhã lịch sự, thực chất lại dâm ngầm)

Nội tâm của Đình Sương rục rà rục rịch: "Sếp Bách ơi, anh xem thử cái này đi."

Đeo lên nhất định là rất gợi cảm.

Bách Xương Ý liếc mắt nhìn chiếc kính râm kia, nói: "Không có độ, không đeo được."

Đình Sương nói: "Mắt anh bao nhiêu độ thế?"

Thấy Bách Xương Ý không trả lời, Đình Sương nói tiếp: "Không có độ thì kệ không có độ chứ sao, anh đeo thử cho em ngắm đi, em muốn ngắm mà."

Bách Xương Ý bèn tháo kính xuống rồi để trên mặt tủ trưng bày, đeo chiếc kính râm kia vào.

Đình Sương nhân cơ hội chôm cái kính của Bách Xương Ý, đeo vào nhìn thử, cảm giác mọi thứ trước mắt đều mờ mờ ảo ảo: "Trời ạ, sếp Bách ơi anh đeo kính lão đấy à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top