Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 51-55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 51: LỰA CHỌN

"Professor, đây là đánh giá nặc danh." Rốt cuộc Đình Sương cũng không nhịn nổi nữa, quyết định lật đổ chính-quyền-bạo-ngược của Bách Xương Ý: "Anh xê ra, em muốn tự mình điền."

Bách Xương Ý gật đầu, cực kỳ phóng khoáng đi ra khỏi phòng đọc sách: "Anh không làm ảnh hưởng đến em nữa."

Lỗ tai của Đình Sương dựng thẳng, xác nhận Bách Xương Ý đi xa rồi, mới dám điền tiếp phiếu khảo sát.

Câu đầu tiên Bình thường bạn có hay chuẩn bị bài vở trước khi lên lớp không?

[Chưa Bao Giờ]

Câu thứ hai Bình thường bạn có ôn tập bài vở đã học hay không?

[Thỉnh Thoảng]

...

Đình Sương lấy tốc độ nhanh nhất để điền xong đống câu hỏi đòi mạng kia, ở phần đánh giá cá nhân về Bách Xương Ý lại khoa trương khen ngợi 'trên trời có một, dưới đất thì không', đang muốn gửi đi kết quả đánh giá, bỗng nhiên lương tâm của cậu trỗi dậy.

Thực ra sếp Bách cũng không có mặt ở đây, hay là...

Quay về sửa lại hai đáp án trái lương tâm kia?

Tình yêu đúng là đáng quý, thế nhưng hiện tại tình yêu không có mặt ở đây, vẫn nên nghe theo trật tự nội tâm và chính nghĩa thì hơn.

Dù sao sếp Bách cũng là giáo sư trong biên chế, sẽ không bị ảnh hưởng bởi đánh giá của sinh viên.

Dù sao đây cũng là đánh giá nặc danh, môn Robotik có hơn một trăm người đăng ký học, phiếu của cậu sẽ bị lẫn trong hàng trăm phiếu khác, sếp Bách sẽ không biết được cậu sửa đáp án đâu.

Bạn học Đình Sương tiếp tục dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh, sau đó nhanh tay lẹ mắt chuyển đến phần đánh giá đầu tiên.

Prof. Bai có đặt ra yêu cầu quá cao với sinh viên không?

Sửa [Không] thành [Có].

Bạn cảm thấy chương trình học có độ khó thế nào?

Sửa [Vừa Phải] thành [Cực Kỳ Khó].

Bạn có xác nhận gửi kết quả đánh giá này không?

[XÁC NHẬN]

Giây phút này, nội tâm của Đình Sương cảm nhận được sự bình yên.

Sở dĩ 'đánh giá nặc danh' được gọi là 'đánh giá nặc danh', chính là vì giáo sư sẽ không nhìn được kết quả đánh giá của từng người.

Giáo sư sẽ chỉ nhận được kết quả đánh giá dạng biểu đồ do hệ thống thống kê tạo ra.

Ví như trước đây khảo sát độ khó của chương trình học, Bách Xương Ý chỉ nhìn thấy có bao nhiêu người lựa chọn [Cực Kỳ Khó], bao nhiêu người lựa chọn [Tương Đối Khó], bao nhiêu người lựa chọn [Vừa Phải], cứ vậy mà suy ra. Mỗi một câu hỏi lựa chọn kiểu này đều có một sơ đồ kết quả riêng.

Còn phần đánh giá cá nhân kia, tất cả câu trả lời của sinh viên đều được gom chung vào một tấm bảng, toàn bộ cũng để chế độ nặc danh.

Kết quả đánh giá của sinh viên quả thực không gây ra ảnh hưởng gì với Bách Xương Ý, thế nhưng anh vẫn sẽ nghiêm túc xem, hơn nữa anh có một thói quen rất cởi mở, đó chính là không xem kết quả đánh giá một mình. Bách Xương Ý sẽ dành khoảng 15 phút cuối cùng của một tiết học nào đó, công bố kết quả ngay trước mặt toàn thể sinh viên, để cho mọi người cùng nhau xem biểu đồ đánh giá.

Nửa tháng sau vào một buổi sáng thứ tư, chính là cái ngày mà anh cởi mở đó.

Bách Xương Ý giảng bài xong, mở laptop rồi kết nối với màn hình chiếu.

"Đây là khoảng thời gian khiến tôi khẩn trương nhất trong năm, chứ không phải là một trong những khoảng thời gian." Bách Xương Ý vừa cười vừa nói với toàn thể sinh viên như vậy, nhưng ai nấy đều thấy được rằng, anh ngay cả một chút xíu xiu khẩn trương cũng không có.

Đình Sương – ngồi ở bàn chính giữa hàng đầu tiên – bị tư thái kia mê hoặc đến trợn tròn hai mắt, đến khi lấy lại được tinh thần mới thầm mắng trong lòng: cả ngày chỉ biết tỏa ra mị lực.

Cậu lén lút trừng Bách Xương Ý một cái.

Ánh mắt mang theo ý cười của Bách Xương Ý sượt ngang qua cậu, sau đó mở kết quả đánh giá lên.

Biểu đồ hiện ra.

"Cũng không tệ lắm nhỉ." Bách Xương Ý hơi nhướn mày, vẻ mặt có chút được cưng mà sợ.

Biểu đồ đầu tiên liên quan đến câu hỏi Prof. Bai có kết hợp nhuần nhuyễn giữa nội dung giảng dạy và ví dụ thực tiễn không?

Toàn bộ 120 sinh viên tham gia đánh giá đều chọn [Có].

Kéo xuống hai trang kế tiếp, biểu đồ thứ hai và thứ ba đều có số lựa chọn [Có] áp đảo.

Kéo xuống trang tiếp nữa Prof. Bai có đặt ra yêu cầu quá cao với sinh viên không?

120 sinh viên tham gia đánh giá, cả 120 sinh viên đều chọn [Có].

Số sinh viên lựa chọn [Không] là: 0

Tầm mắt của Bách Xương Ý chậm rãi rơi lên người Đình Sương.

Anh nhớ rằng lúc đó Đình Sương ở ngay trước mặt anh chọn [Không].

Anh nhớ rằng lúc đó Đình Sương nói tình yêu quan trọng hơn.

Đình Sương không dám tin mà nhìn biểu đồ trong máy chiếu, muốn tự sát.

Đụ, cả lớp méo có ai chọn [Không] à?

CMN quả thực là... tấm gương sáng không sợ cường quyền.

'Cường quyền' quả thực không thể làm gì được 119/120 cô cậu sinh viên ngồi đây, thế nhưng một vị còn lại, tối nay về nhà chỉ e...

Đình Sương muốn chết luôn cho rảnh, sao chẳng có ai chọn [Không] hết vậy? Chỉ cần một người thôi cũng được mà!

Bách Xương Ý vẫn cực kỳ hòa ái dễ gần: "Chúng ta tiếp tục nào."

Đình Sương – tự biết tính mạng ngàn cân treo sợi tóc – yên lặng cầu nguyện: câu hỏi tiếp theo, lạy chúa con chỉ cần một người trái lương tâm chọn [Vừa Phải] thôi cũng được...

Bạn cảm thấy chương trình học có độ khó thế nào?

Khi tiêu đề của biểu đồ hiện ra, Đình Sương lập tức nhắm tịt hai mắt, không dám nhìn một phát hết ngay toàn bộ cột kết quả.

Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý, cậu mở một con mắt ra, nhìn cột kết quả đầu tiên —— Số sinh viên chọn [Cực Kỳ Khó] là: 78

Thôi xong tôi rồi.

Nhiều người vãi.

120 trừ 78 bằng bao nhiêu ta?

42.

Con lạy chư thần phù hộ độ con, cột kết quả tiếp theo phải thấp hơn con số 42...

Đình Sương nhìn cột kết quả tiếp theo —— Số sinh viên chọn [Tương Đối Khó] là: 42

Cậu sợ bay màu, mở to hai mắt mà nhìn biểu đồ kết quả.

Số sinh viên chọn [Vừa Phải] là: 0

Số sinh viên chọn [Tương Đối Dễ] là: 0

Số sinh viên chọn [Cực Kỳ Dễ] là: 0

GÓC LẢM NHẢM: sếp Bách lại dỗi bây giờ =))))))))))))) weiiii từ ngày có hai con nhỏ, ăn xong còn phải vội vàng lo cơm nước với hốt sít cho tụi nó ;;v;;

CHƯƠNG 52: QUẠO RỒI NHA

Mấy đứa học ngu ấy mà, nếu như phần câu hỏi mở làm sai be bét, lúc đó sẽ gửi gắm toàn bộ niềm hi vọng vào phần đánh giá cá nhân, mong rằng giáo sư có thể chấm thêm chút điểm.

Thế nhưng thành tại nặc danh-bại tại nặc danh, phần đánh giá cá nhân mới thật sự là trăm hoa đua nở-trăm nhà lên tiếng. Lời ca ngợi của Đình Sương bị nhấn chìm trong bể ngợi ca, chẳng mấy chốc đã bị Bách Xương Ý lướt qua mất.

"Ồ." Bách Xương Ý dừng tay lại một chút, đọc lên một câu đánh giá: "Âm thanh của Professor khi giảng bài rất... gợi cảm?"

Bên dưới bục giảng phát ra một tràng tiếng cười.

Có đứa còn ngang nhiên huýt sáo.

"Đây là ai viết vậy?" Bách Xương Ý quét mắt nhìn sinh viên trong phòng một lượt, tầm mắt lúc đi ngang qua Đình Sương thì dừng lại khoảng nửa giây.

Có chút ý tứ sâu xa.

Đình Sương nhất thời có cảm giác đầu mình mọc sừng.

Móa.

Câu đánh giá không biết xấu hổ này méo phải do cậu viết.

Cậu viết đánh giá cực kỳ nghiêm chỉnh, cực kỳ chuyên nghiệp, cực kỳ tôn sư trọng đạo.

Nếu như biết trước có thể viết đánh giá kiểu này, cậu nhất định sẽ viết "Cơ ngực bên dưới lớp quần áo của Professor cực kỳ gợi cảm."

"Professor." Một sinh viên nữ cười xấu xa giơ tay lên, bóc phốt cô nàng ngồi ngay bên cạnh: "Câu này là do Anna viết."

Mọi người xung quanh bắt đầu nhao nhao cả lên.

Bách Xương Ý nhìn về phía Anna, dùng chất giọng trầm thấp của mình mà nói: "Cám ơn."

Cám ơn xong, anh lại đổi sang giọng hóm hỉnh: "Tôi nên duy trì âm sắc này nhỉ, như vậy có thể hấp dẫn được nhiều sinh viên tới nghe giảng hơn."

Hấp dẫn cái rắm.

Đình Sương muốn chọi cái bút máy trong tay vào người Bách Xương Ý.

Còn dám duy trì âm sắc? Móa, dựa vào giọng nói khêu gợi mà hấp dẫn học sinh, chẳng có chút đạo đức làm thầy nào hết.

Thời điểm tan học, Đình Sương nhanh chóng dọn dẹp sách vở rồi bỏ đi.

Đây là tâm lý chung của những đứa học ngu, tự bản thân mình thi không tốt, còn trách móc các bạn khác làm bài quá giỏi.

Trên đường đi tới thư viện, cậu tức giận nhắn tin cho Bách Xương Ý: Em rất không vui.

Bách Xương Ý vừa đặt chân về viện LRM, đang chuẩn bị đi tới phòng họp để mở hội nghị.

Thấy tin nhắn của Đình Sương, anh đáp: Vì sao lại không vui?

Đình Sương: Có nữ sinh khen giọng nói của anh gợi cảm, anh không vui đâu nhỉ?

Bách Xương Ý có chút buồn cười, đáp: Không vui.

Đình Sương: Ha.

Đình Sương: Còn lâu em mới tin.

Miệng lưỡi giáo sư, lừa gạt quỷ Ting.

Bách Xương Ý: Anh quả thực không vui đâu.

Bách Xương Ý: Bắt đầu từ lúc nhìn thấy hai biểu đồ có sự lựa chọn bằng 0.

Trên màn hình yên tĩnh vài giây, sau đó hiển thị Đình Sương đang nhập tin nhắn...

Bách Xương Ý đi tới phòng họp, ngồi vào chỗ của mình, Đình Sương vẫn đang nhập tin nhắn...

Anh chuyển điện thoại qua chế độ im lặng, để sang một bên, cong môi, bắt đầu cuộc họp.

Ngày hôm nay nhóm sinh viên tiến sĩ muốn trình bày thành quả nghiên cứu.

Elias quay mặt về phía màn hình chiếu thuyết trình một lúc, sau đó có hơi khó hiểu mà hỏi Bách Xương Ý: "Professor, có vấn đề gì ạ?"

Bách Xương Ý bảo: "Không có, tiếp tục đi."

Elias thuyết trình thêm hai phút đồng hồ, tiếp tục ngừng lại: "Professor, thầy đang cười cái gì thế?"

Bách Xương Ý: "Tôi không cười."

Sau đó lẳng lặng hạ khóe môi xuống.

Chờ đến khi Bách Xương Ý họp xong, sờ đến điện thoại di động thì thấy trên màn hình hiện ra mấy thông báo mới.

[58 phút trước] Đình Sương: Vụ này... chúng ta coi như huề nhau, có được không?

[42 phút trước] Đình Sương: ... Không được ạ?

[41 phút trước] Đình Sương: Không được thì... tối nay cho anh làm hai nháy?

[41 phút trước] Đình Sương: Anh muốn làm kiểu nào cũng được.

[39 phút trước] Đình Sương: Ờmm... cái lần trước em không đồng ý... cũng được luôn.

[23 phút trước] Đình Sương: Thôi được rồi, ba lần, không thể nhiều hơn nữa đâu!

[01 phút trước] Đình Sương: Papa ơi...

[Vừa xong] Đình Sương: Bách Xương Ý! Em quạo rồi đó!

Bách Xương Ý đọc xong thì bật cười, đáp: Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi.

Đình Sương mới rồi còn tức giận, ngay lập tức chân chó hỏi: Ngài giáo sư gợi cảm ơi, ngài muốn ăn cái gì để tiểu nhân đi mua?

Bách Sương Ý: Giống em.

Đình Sương nói: Em muốn ăn anh.

Gửi xong bèn cảm thấy không nỡ nhìn thẳng, lời này damdang quá.

Bách Xương Ý đáp: Tới luôn.

Giáo sư càng damdang hơn.

...

Vẫn là một buổi trưa, vẫn là sân thượng của tòa LRM.

Đây là thời điểm nắng hè chói chang nhất.

Hai người ăn sandwich, đứng cạnh bức tường chắn mà hứng gió.

Trên bờ tường hiện nay đã có thêm một chậu xương rồng, Đình Sương lén lút trồng trên sân thượng được mấy tuần rồi, đến nay vẫn chưa bị người ta phát hiện.

Sau khi ăn xong, hút một điếu thuốc rồi gảy tàn vào bên trong chậu cây.

"Êu, tự nhiên em nghĩ ra một cách vụng trộm hay lắm." Đình Sương táy máy chậu cây xương rồng: "Bao giờ anh không có ở trên sân thượng thì đặt chậu cây này xuống đất, lúc nào rảnh mà lên đây thì lại đem nó đặt trên bờ tường. Vậy thì khi em đi ngang qua LRM, chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn thấy chậu xương rồng này, sẽ chạy lên hú hí với anh, anh thấy thế nào?"

Ban đầu Bách Xương Ý bất mãn với hai chữ 'vụng trộm' kia lắm, sau đó mới hỏi: "Thế điện thoại dùng để làm gì?"

Đình Sương trầm mặc hai giây, thương cảm cho trí thông minh của mình: "... Ừ nhỉ."

Khoảng cách IQ khiến cho cậu nhớ tới 78 sinh viên đánh giá chương trình học [Cực Kỳ Khó] và 42 sinh viên đánh giá chương trình học [Tương Đối Khó], cùng với toàn thể sinh viên đều nhất trí rằng Bách Xương Ý có yêu cầu quá cao.

Con số này rất có thể đã nói rõ được vấn đề.

Trước đây lúc Quách Bằng nói trong group chat rằng "Không tốt nghiệp được mới là không thú vị", Đình Sương đã nghĩ mình nên bàn chuyện 'vấn đề sinh tồn của đám níu chân nhân loại' với Bách Xương Ý.

Nhìn kết quả đánh giá ngày hôm nay có thể thấy được, không chỉ riêng mấy người bọn họ mới là hạng níu chân nhân loại, mà 100% sinh viên trong lớp đều là hạng níu chân nhân loại.

Cứ thế này thì không được, bởi vì như thế thì loài người sẽ chỉ còn sót lại đám níu chân.

"Sếp Bách này..." Đình Sương rút một điếu thuốc ra, châm lửa: "Em muốn thảo luận với anh một vấn đề nghiêm túc."

Lại nữa rồi.

Cậu bạn nhỏ rất thích coi giờ nghỉ trưa như giờ giải đáp nghi vấn, ngang nhiên vặt trụi chòm râu của giáo sư.

Nhưng hôm nay không phải giờ giải đáp nghi vấn nữa, trực tiếp mở luôn một giờ học thảo luận.

Bách Xương Ý nói: "Ting, anh hi vọng em hiểu được rằng, những lúc thế này thì anh không phải giáo sư của em."

Cánh tay đang cầm điếu thuốc lá của Đình Sương tùy tiện gác trên bờ tường, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, cả người toát lên vẻ càn rỡ của tuổi trẻ.

"Bách Xương Ý, em cũng hi vọng anh hiểu được rằng, những lúc riêng tư thế này, em muốn anh là giáo sư thì anh phải là giáo sư, em muốn anh là cầm thú thì anh phải là cầm thú."

Do chiều quá sinh hư đây mà.

"Được rồi, em nói đi." Bách Xương Ý cười nói.

"Tiên phong của nhân loại như các anh... định xử lý đám níu chân nhân loại bọn em như thế nào?" Đình Sương không đợi Bách Xương Ý trả lời, bèn nói tiếp: "Sếp Bách, em biết anh hồi còn trẻ đã cực kỳ lợi hại, thế nhưng trên đời này có rất hiếm người giống như anh, không phải, là rất rất rất hiếm. Hôm nay anh nhìn bảng đánh giá của sinh viên chắc cũng biết, nhân loại đa phần đều là người bình thường. Em không phải đang cân nhắc từ góc độ của bản thân, em cũng đang đứng ở góc độ của anh mà lý giải, hôm nay em nói với anh chuyện này là bởi vì em nghĩ rằng..."

Đình Sương nghĩ một hồi, mới tìm được câu mà mình muốn nói: "Em biết anh quan tâm đến nhân loại, nếu anh đã quan tâm được những mấy tỉ người, tại sao không quan tâm thêm 120 kẻ?"

Đến lông mày Bách Xương Ý cũng chẳng buồn nhíu: "Làm sao em biết anh không quan tâm đến bọn em?"

Đình Sương xoay người lại, mặt đối mặt với Bách Xương Ý, trong đôi mắt có chút ý tứ thỉnh cầu: "Ý của em là, anh có thể đối xử với bọn em, à không, không bao gồm em, anh đối xử với em rất tốt. Em nghĩ rằng anh nên đối xử khoan dung với sinh viên hơn một chút, thật đấy."

"Anh đối xử với sinh viên không tốt ở điểm nào?" Vẻ mặt và giọng điệu của Bách Xương Ý đều nhàn nhạt.

"Em không hề nói là 'không tốt' mà." Đình Sương sợ anh hiểu lầm: "Chỉ là em cảm thấy anh có thể khoan dung hơn một chút, giảng giải nhiều hơn một chút, chậm lại một chút và... đừng quá khắt khe như vậy."

Bách Xương Ý cũng châm một điếu thuốc, anh rất ít khi chủ động châm thuốc.

"Ting, tri thức không thể đi sau nhân loại được, mà phải là nhân loại đi từng bước vươn tới tri thức. Anh không chấp nhận việc chỉ vì sinh viên không đạt mà đi hạ thấp tiêu chuẩn xuống, đây là một dạng tụt hậu. Anh không hi vọng loài người bị tụt hậu tại chỗ của anh."

"Haizz, không phải thế, có lẽ em diễn đạt không được tốt." Đình Sương gãi gãi đầu, nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Yêu cầu cao hay thi cử khó đều là sự kiên trì của anh, lần trước anh đã nói với em rồi, em hiểu được điều này, anh muốn mọi người phải bước về phía trước. Thế nhưng then chốt là... em cảm thấy anh có thể giúp đỡ cho sinh viên thêm một chút, cố gắng giúp bọn họ đạt đến được yêu cầu của anh. Đúng, không phải là hạ thấp tiêu chuẩn, mà là giúp cho nhiều người đạt được tiêu chuẩn của anh hơn."

Bách Xương Ý cười nhạo: "Ting, tài nguyên là có hạn, công việc của anh không phải chỉ có dạy học. Anh không thể dạy tất cả mọi người giống như lời em nói được."

Đình Sương có chút ủ rũ, tinh thần hăng hái của ban nãy chẳng còn nữa, rầu rĩ hút thuốc.

Một lát sau, cậu nói: "Vậy... anh cứ trơ mắt nhìn nhiều người không tốt nghiệp được như thế à?"

Bách Xương Ý nói: "Có ba cơ hội để tham gia cuộc thi, không tốt nghiệp được đại biểu cho việc không thích hợp để đi trên con đường này."

Đình Sương nói: "Thế nhưng đâu phải ai cũng có nhiều thời gian như vậy, cũng không phải tất cả mọi người đều có vận may tốt, không đi được con đường này thì chuyển sang con đường khác..."

Bách Xương Ý nói: "Em có biết tại sao ở các trường đại học chính quy trên toàn nước Đức, số sinh viên chuyên ngành khoa học và công nghệ lại có tỷ lệ bỏ học lên tới hơn 40% không? Số lượng thạc sĩ bỏ học tuy rằng thấp hơn rất nhiều, nhưng cũng có những người không thể nào tốt nghiệp được. Những người này đều sẽ chọn một con đường khác, đổi sang một lĩnh vực khác, đây là chuyện hoàn toàn bình thường."

"Em biết..." Đình Sương nói: "Thế nhưng có lẽ vì trước đây em luôn học tập trong một môi trường mà đại đa số sinh viên đều có thể tốt nghiệp được, vì vậy em cảm thấy đấy mới là chuyện bình thường... chỉ có mấy kẻ bất tài thất bại mới không thể tốt nghiệp thôi."

Bách Xương Ý hỏi: "Chỗ của em nhiều người tốt nghiệp như vậy, ai ai cũng thích lĩnh vực mà mình theo học à?"

Đình Sương nói: "... Không phải, có rất nhiều người không thích."

Bách Xương Ý bảo: "Phải theo học lĩnh vực mà mình không thích, vậy chẳng phải còn thất bại hơn sao?"

Đình Sương sững sờ.

Bách Xương Ý nói: "Tỷ lệ tốt nghiệp cao sẽ khiến cho rất nhiều người miễn cưỡng học tiếp dù rằng không thích ngành đó, không am hiểu về lĩnh vực đó. Tỷ lệ tốt nghiệp thấp trái lại sẽ sàng lọc được những người thích hợp hơn."

Ban đầu rõ ràng là cậu muốn thuyết phục Bách Xương Ý, nhưng thời khắc này, Đình Sương lại thấy bản thân đã hơi dao động.

Cậu cũng là một trong số những người không thích chuyên ngành mà mình đang học.

"Phải theo học lĩnh vực mà mình không thích, vậy chẳng phải còn thất bại hơn sao?" Đình Sương nhỏ giọng lặp lại câu nói ấy.

"Trước đây anh cho rằng tình yêu không quan trọng." Bách Xương Ý xoa xoa mái tóc của cậu, ghé vào lỗ tai cậu mà nói: "Nhưng sau khi nhìn thấy em, anh đã không còn nghĩ như vậy nữa."

CHƯƠNG 53: SINH NHẬT

Đối với Đình Sương – người vẫn chưa biết mình thích gì mà nói, buổi thảo luận ở trên sân thượng ngày hôm ấy tuy mang lại cho cậu rất nhiều ảnh hưởng, nhưng cậu vẫn có đủ thời gian để chậm rãi suy ngẫm và tìm hiểu.

Còn hiện tại, Đình Sương đang có hai việc cấp bách hơn.

Thứ nhất, sinh nhật của sếp Bách sắp tới rồi.

Thứ hai, kỳ thi cũng sắp tới rồi, đầu tháng tám cậu có mấy môn phải thi, cuối tháng chín và đầu tháng mười cũng có mấy môn phải thi.

Đối với chuyện thứ nhất, bạn học Đình Sương nghĩ như vậy nè —— sinh nhật ấy mà, chủ yếu là phải thể hiện được tấm lòng hiếu thảo, nên cứ để cho anh già nhà mình chịch choẹt tận hứng một phen là hay nhất.

Cậu nhìn lịch, ngày 27 tháng 7 là vào thứ bảy.

Ưu điểm của thứ bảy đó là Bách Xương Ý thường xuyên rảnh rỗi, hơn nữa cậu cũng có thể xin nghỉ ở chỗ làm thêm. Nhưng đồng thời thứ bảy cũng có khuyết điểm, đó là Bách Xương Ý quá mức rảnh rỗi, bởi vậy cậu không tiện chuẩn bị sự bất ngờ cho anh.

Thế cho nên cơ hội duy nhất là vào sáng sớm ngày thứ bảy, vì từ sau khi có Vico, bọn họ sáng-tối đều sẽ dẫn Vico ra ngoài đi dạo.

Đình Sương quyết định, sáng sớm ngày 27 tháng 7 sẽ để cho Bách Xương Ý dắt Vico đi dạo một mình.

Buổi tối hôm 26 tháng 7, Đình Sương làm bộ chẳng biết mai là ngày gì, cậu ngồi trong thư phòng ôn tập môn thi đầu tiên của tháng tám đến tận 11h tối, sau đó bảo với Bách Xương Ý là mình mệt quá, xong cái đi ngủ luôn.

Sáng ngày 27 tháng 7, Bách Xương Ý tỉnh dậy, hôn cậu, lại bị cậu đẩy ra: "Ừm... papa, hôm nay anh dắt con ra ngoài chơi một mình nhé... em muốn ngủ thêm lúc nữa."

Bách Xương Ý ghé vào lỗ tai cậu, nhỏ giọng hỏi: "Muốn ăn gì nào? Chút anh mua về."

Giọng nói kia mang theo từ tính đặc trưng của lúc vừa ngủ dậy, khiến cho tim gan người ta ngứa ngáy.

Đình Sương muốn nhào lên người anh lắm luôn, thế nhưng vì bất ngờ của ngày sinh nhật, cậu vẫn cắn răng nhịn xuống, làm bộ chưa tỉnh ngủ, trở mình, lấy chăn che kín đầu: "Gì cũng được... đừng nói nữa... em buồn ngủ quá..."

Bách Xương Ý rời giường, nhẹ nhàng cầm lấy kính mắt, đeo vào rồi ra khỏi phòng ngủ, không phát sinh bất kỳ một tiếng động nào.

Đình Sương nằm trong chăn đợi một lúc lâu ơi là lâu, chẳng biết Bách Xương Ý đã đi chưa, qua mấy phút, cậu mới kéo chăn xuống một chút, thăm dò tình hình xung quanh.

Hay lắm, mục tiêu đã rời khỏi phòng ngủ.

Đình Sương rón ra rón rén xuống giường, dựa lưng vào cạnh cánh cửa phòng ngủ, thò đầu ra bên ngoài nhìn một cái.

Cửa phòng tắm ở bên cạnh mở ra, nhưng bên trong không có động tĩnh gì.

Chắc hẳn mục tiêu đã đi xuống tầng.

Đình Sương nhanh chóng chạy tới chỗ cầu thang, dòm từ lan can xuống dưới nhà.

Mục tiêu đang uống nước.

Móa, mục tiêu gợi cảm vồn.

Đình Sương lùi lại một chút để tránh bị phát hiện.

Dưới nhà có tiếng ngăn kéo mở ra đóng vào, chắc chắn mục tiêu đang lấy dây dắt chó.

"Gâu."

Vico vừa nhìn thấy Bách Xương Ý lấy dây ra, cu cậu biết mình sắp được ra ngoài nên rất chi là hưng phấn.

"Yên nào." Bách Xương Ý nhỏ giọng nói.

Vico ngừng sủa.

Qua thêm mấy phút, Đình Sương mới ngó đầu xuống, tiếp tục quan sát tình hình dưới nhà, bởi vì cậu biết Bách Xương Ý phải chờ Vico hoàn toàn bình tĩnh lại rồi mới dắt nó ra ngoài.

Mục tiêu đang đi về phía cửa.

Tiếp đó, dưới tầng vang lên tiếng mở và đóng cửa rất khẽ.

Đình Sương như một đứa bé rình lúc ba mẹ đi làm, sau đó lén lút bật TV lên xem vậy, lặng lẽ đi tới cửa sổ tầng hai, dòm ra phía bên ngoài một cái, xác nhận Bách Xương Ý đã đi thật rồi.

Chờ bóng lưng của anh biến mất ở ngoài cổng sân, Đình Sương lập tức cầm điện thoại lên hẹn giờ, hiện tại là 6h55, cậu có khoảng một tiếng để chuẩn bị. Cậu không nói cho Bách Xương Ý biết hôm nay mình không đi làm, vì vậy nếu anh muốn ăn sáng cùng với cậu, rồi lại đưa cậu tới Freesia thì chắc chắn sẽ trở về nhà trước 8h.

Đình Sương vì sự cơ trí của bản thân mà thầm reo một tiếng hoan hô trong lòng, sau đó chạy đến phòng để quần áo, mở tủ đồ mùa đông của Bách Xương Ý, lôi ra một cái túi to đùng giấu ở trỏng.

Túi đồ này cậu đã chuẩn bị xong từ lâu, tuy rằng biết thừa trong đó có cái gì, nhưng lúc lấy từng món ra vẫn cảm thấy mặt mũi nóng bừng.

E hèm, đầu tiên là một cái bờm tai thỏ xù lông.

Tiếp theo là một cái quần đùi có gắn đuôi thỏ.

Bên dưới quần đùi là một đôi tất lưới màu trắng liền đai.

Bên dưới đôi tất là cái áo ba lỗ có nơ bướm to đùng, nơ bướm có thể rút ra như lúc mở hộp quà vậy.

Tiếp nữa là một tấm thiệp chúc mừng, bên trên có viết: Chúc papa sinh nhật vui vẻ, xin mời hưởng thụ.

Cuối cùng ở dưới đáy túi, là một cái khóa hàm —— đây chính là thứ lúc trước cậu không chịu đeo.

Đình Sương đỏ mặt đứng ở trước gương, cởi áo ngủ, cầm cái tai thỏ rồi đeo vào.

Đôi tai thỏ ngoài trắng trong hồng vẫy vẫy ở trên đỉnh đầu của cậu.

Đụ.

CMN ngại vờ lờ.

Trước giờ cậu chưa từng đeo thứ đồ chơi này.

Đâu chỉ riêng tai thỏ, mấy thứ còn lại cậu cũng chỉ từng nhìn thấy trong video thôi.

Nhất là đôi tất lưới liền đai kia, ngay cả mặc thế nào cậu cũng không biết.

Sau mấy phút nghiên cứu, thực sự chẳng biết mặc kiểu gì, Đình Sương nghĩ, hay là mở video ra học thử...

Cậu cầm lấy điện thoại di động, tìm kiếm: đàn ông thì nên đi tất lưới liền đai thế nào.

Hóa ra là như vậy...

Trước tiên là mặc áo ba lỗ và quần đùi, cuối cùng là đi tất...

Đình Sương khom lưng kéo đai lên cài, đứng thẳng người, nhìn về phía gương —— lúc này cả người cậu đều đỏ bừng, đỏ từ mang tai đến tận đầu ngón chân.

Điện thoại di động vang lên tiếng báo đầu tiên, thời gian đã trôi qua 20 phút.

Không kịp rồi.

Đình Sương cầm lấy cái khóa hàm và tấm thiệp sinh nhật, đi về phía nhà bếp.

Cậu muốn chuẩn bị xong xuôi bữa sáng trước khi Bách Xương Ý về nhà.

Sau đó, e hèm, ngồi trên bàn ăn cùng với các món khác, chờ đợi Bách Xương Ý.

Bánh mỳ nướng giòn đặt vào trong rổ mây, trứng gà luộc xong đặt vào ly đựng trứng màu trắng sứ, ba loại mứt hoa quả mỗi thứ để vào một đĩa nhỏ, cà phê và sữa bò cũng đã chuẩn bị xong.

Bữa sáng không khác ngày thường là mấy, khẩu vị của Bách Xương Ý khá cố định.

Cũng chẳng có bánh gato tráng miệng, Bách Xương Ý không thích đồ ngọt.

Tiếng chuông báo thức thứ hai đã vang lên trong lúc chuẩn bị bữa sáng, Đình Sương liếc mắt nhìn điện thoại di động một cái, hiện tại là 7h49.

Cậu đặt hết đồ ăn với khóa hàm và thiệp sinh nhật lên khay, bê tới phòng ăn.

Ngay ở thời điểm cậu vừa bước chân vào phòng ăn, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.

May ghê, kịp rồi.

Đình Sương vội vàng nhét thiệp chúc mừng sinh nhật vào trong quần đùi, quay mặt có dòng chữ "Chúc papa sinh nhật vui vẻ, xin mời hưởng thụ" ra bên ngoài, sau đó bắt đầu đeo khóa hàm lên.

Ngay lúc này, có tiếng nói chuyện của một người phụ nữ xa lạ: "Chắc Xương Ý dậy rồi nhỉ?"

Tiếp đó, một giọng nam xa lạ cũng vang lên: "Tôi cảm thấy nên gọi điện thoại cho nó trước, bà biết mà, thằng bé từ nhỏ đã thích sắp xếp thời gian ổn thỏa rồi."

Giọng nữ bảo: "Nói trước thì còn gì bất ngờ. Hôm nay là sinh nhật của nó mà, ba mẹ đến thăm một chút cũng phải xếp lịch hẹn với thư ký hả?"

CHƯƠNG 54: PAPA VÀ MAMA

Thôi xong.

Mục tiêu không trở về, người tới là song thân của mục tiêu.

Đầu óc của Đình Sương thoáng cái trở nên trống rỗng.

Cậu đang đeo khóa hàm, chốt đằng sau cũng đã cài lại, hiện giờ phải liều mạng tháo ra, nhưng tay chân cứ run lẩy bà lẩy bẩy nên tháo mãi cũng chẳng xong.

Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện trong phòng khách càng ngày càng gần hơn.

Đình Sương không quan tâm được đến cái khóa hàm nữa, nếu một thân thỏ trắng này mà bị ba mẹ của Bách Xương Ý nhìn thấy, khi ấy thêm cái khóa hàm với bớt cái khóa hàm có gì khác nhau đâu?

Không đeo khóa hàm thì có thể chào hỏi và nói chuyện vui vẻ với hai cụ hở?

"Xin chào hai bác, cháu là con thỏ mà anh nhà hai bác nuôi?"

ĐỤ.

Đã đến nước này rồi, Đình Sương ơi tổ sư mày còn đang nghĩ vớ vẩn gì đấy?!

Sao những lúc càng căng thẳng lại càng không kiềm chế được đầu óc vậy?

Nhanh nhanh nghĩ xem phải làm thế nào đi!

Chạy ra ngoài mặc quần áo?

Không được, bên ngoài phòng ăn chính là phòng tiếp khách, chạy ra kiểu gì cũng đụng trúng hai người kia.

Trốn vào trong ngăn tủ?

Cũng không được, tủ trong phòng ăn toàn là tủ chia ngăn, căn bản không thể nào nhét vừa một người trưởng thành được.

Nhảy cửa sổ ra ngoài?

CMN bên ngoài là sân vườn đấy, nhỡ có ai đi ngang qua nhìn thấy thì sao?

Kế trước mắt chính là ——

Tuy trong đầu đã xoay chuyển vài vòng, nhưng thực chất cũng chỉ ngắn có vài giây, Đình Sương nhanh chóng nhảy tới, yên lặng không một tiếng động đóng cửa phòng ăn lại, khóa trái.

Cậu ngồi bệt xuống đất, lưng thì dựa vào cánh cửa phòng ăn, trái tim đập kịch liệt, hô hấp dồn dập, qua vài giây mới nhớ đến chuyện nhắn tin cầu cứu: Bách Xương Ý anh về nhanh nhanh lên, ba mẹ anh tới kìa.

Gửi xong, cậu nhận ra Bách Xương Ý không biết được tình hình hiện tại đang nước sôi lửa bỏng thế nào, vậy là bất chấp xấu hổ, vội vàng gửi thêm một tin: Em định mang đến cho anh một niềm vui bất ngờ, nên đã đeo cái lần trước anh bảo em đeo á, còn mặc cả tất lưới liền đai với đuôi thỏ nữa, bây giờ đang trốn trong phòng ăn đây này. Anh trở về mau đi! Nếu bị ba mẹ anh nhìn thấy, tiểu gia đây chắc chắn sẽ liệt dương cả đời! Vậy cuộc đời của anh sau này sẽ không còn sinh hoạt giường chiếu nữa đâu!

Tin nhắn này vừa gửi đi, Bách Xương Ý lập tức rep: Chờ anh một phút, đừng sợ.

Đình Sương để điện thoại qua một bên, tiếp tục tháo cái khóa hàm mà ban nãy chưa kịp tháo, có điều tay vẫn còn hơi run.

"Xương Ý không có nhà à? Hay nó đang ăn sáng nhỉ? Tôi qua phòng ăn nhìn thử."

Đình Sương cảm giác giọng nói kia đang ở rất gần cánh cửa, nhịp tim của cậu càng đập nhanh hơn, các cơ căng cứng, cả người toàn là mồ hôi lạnh, miệng thì bịt kín nên không khống chế được nước bọt chảy ra.

"Cạch."

Tay nắm cửa chuyển động một chút.

Tuy biết rõ cánh cửa này không thể mở ra từ phía bên ngoài, nhưng khi tiếng kim loại kia vang lên, Đính Sương vẫn vô thức mà co rúm người lại.

"Hả? Sao không mở được cửa thế này?"

"Bình Bình, hiện giờ Xương Ý không có nhà, chúng ta ——"

"Ba, mẹ." Giọng nói của Bách Xương Ý vang lên từ đằng xa.

Trái tim của Đình Sương bỗng chốc yên ổn trở lại, giống như một buổi trưa hè nóng bức ồn ào, dần dần trở nên mát mẻ thanh tĩnh dưới ánh trăng và gió đêm.

"Xương Ý về rồi à."

Tiếng bước chân vang vọng, càng lúc càng cách xa cánh cửa.

Đình Sương rốt cuộc cũng tháo được cái khóa hàm, do ban nãy bị siết chặt nên khóe miệng có hơi nhức mỏi, cậu che miệng, chờ đến khi không nghe được âm thanh nào ngoài cửa nữa, mới dám hơi lớn tiếng mà thở dốc.

Bách Xương Ý phải chạy bộ trở về, tóc tai trên trán còn vương đầy mồ hôi.

"Bé cưng ngọt ngào nhà ai thế này?" Tô Bình ngồi xổm xuống, bế Vico dù chạy mệt đứt hơi nhưng vẫn rất hưng phấn lên, nói với Bách Xương Ý: "Xương Ý, con làm bé cưng ngọt ngào nhà chúng ta mệt sắp chết luôn rồi."

Chuyện này không thể trách Bách Xương Ý được, nếu anh không mau chóng trở về, anh sợ cả bốn người bọn họ sẽ có bóng ma tâm lý mà đời này không vượt qua được.

"Ba, mẹ, hai người ngồi ở đây chờ một lát nhé." Bách Xương Ý đặt bánh gato và cà phê mua cho Đình Sương qua một bên, bảo: "Trong nhà không chỉ có một mình con."

"Con có partner?" Ánh mắt của Tô Bình sáng quắc.

"Vâng." Bách Xương Ý cân nhắc một chút, cảm thấy nên nói ra suy nghĩ thật của mình: "Hai người cứ vào thẳng nhà kiểu này có thể sẽ dọa cậu ấy sợ, con không muốn nhìn thấy chuyện như thế xảy ra."

Bách Trọng Diễn cũng hiểu được hành động của bọn họ đã mang đến sự bất tiện: "Có cần ba mẹ ra ngoài đợi không?"

"Không ạ." Bách Xương Ý nói: "Ba mẹ cứ đợi ở phòng khách là được rồi." Nếu đi ra ngoài sân, càng dễ dàng nhìn thấy được tình huống trong phòng ăn thông qua ô cửa sổ.

Nói xong, anh đi lấy một cái áo phông và quần bò đưa tới trước cửa phòng ăn, nhẹ giọng gọi: "Ting?"

Hồi lâu sau, cánh cửa mới chậm rãi mở ra một cái khe nhỏ.

Bách Xương Ý đẩy cửa đi vào, trở tay đóng cánh cửa ở sau lưng lại.

Đình Sương nhào một phát lên người anh, khóe miệng của cậu có mấy vết hằn đỏ, tai thỏ trên đầu rũ xuống dưới, nhìn trông có vẻ đã phải chịu nhiều ấm ức lắm đây.

Bách Xương Ý ôm Đình Sương, nhìn thoáng qua bàn đồ ăn sáng ở sau lưng cậu, trên góc bàn còn có một cái khóa hàm ướt nhẹp.

Tầm mắt anh di chuyển xuống, có một tấm thiệp bị đánh rơi dưới chân bàn, trên đó viết: Chúc papa sinh nhật vui vẻ, xin mời hưởng thụ.

"... Anh là đồ khốn!" Đình Sương rất sợ ba mẹ của Bách Xương Ý nghe thấy, chỉ dám nhỏ giọng trách mắng: "Sao anh lại để em một mình ở nơi không an toàn thế này! Anh đã hứa với em sẽ không có ai đến đây cơ mà."

Từ khi bắt đầu chính thức ở chung, bọn họ đã cùng thảo luận về vấn đề xã giao của đối phương, kết quả được đưa ra là, trước khi Đình Sương tốt nghiệp, hai người sẽ không đưa bất kỳ ai về nhà chơi, hết thảy mọi hoạt động xã giao đều tiến hành ở bên ngoài.

Đặc biệt là Bách Xương Ý, anh phải uyển chuyển thông báo với những người bạn đã từng đến nhà mình rằng, hiện nay anh đang có một mối quan hệ phức tạp, vì vậy không ai được tới nhà anh nữa. Lời này vừa nói ra, mấy người bạn đã thi nhau rôm rả, đoán xem đại giáo sư Bách 'kim ốc tàng kiều', hay là có người dũng mãnh nào đó 'tàng kiều' Bách đại giáo sư.

Bách Xương Ý và Đình Sương luôn bảo vệ cẩn thận mối quan hệ này, bởi thế từ lúc bọn họ ở chung đến giờ chưa từng phát sinh vấn đề gì, cho đến ngày hôm nay.

Chuyện hôm nay chỉ là một sự cố bất ngờ.

Ba mẹ của Bách Xương Ý quanh năm sống ở Berlin, hai người họ hầu như chưa từng đến đây bao giờ, thông thường đều là Bách Xương Ý cứ cách hai tháng lại tới thủ đô thăm họ một lần.

Mật khẩu cửa ra vào Bách Xương Ý có nói cho ba mẹ biết, cũng lấy thêm dấu vân tay của bọn họ, đây chỉ là hành động lo trước khỏi họa. Sau khi li hôn, có một khoảng thời gian dài anh luôn sống trong tình trạng độc thân, thường thì những người sống độc thân đều sẽ đưa chìa khóa sơ cua cho thân hữu mà mình tin tưởng nhất để đề phòng bất trắc.

Vì thế anh đã không lường trước được, ba mẹ mình có thể không nói tiếng nào đã tới.

Là do anh cân nhắc không đủ chu toàn.

"Tại anh hết." Bách Xương Ý nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, để cho cậu bình tĩnh lại: "Không sao rồi, đừng sợ..."

Đình Sương cắn cả áo cả vai anh: "Đều tại anh hết! Khốn nạn! Vô trách nhiệm!"

Bách Xương Ý để mặc cho cậu cắn: "Ừ, đều tại anh, anh khốn nạn, anh vô trách nhiệm."

Đình Sương càng cắn mạnh hơn: "Lão cầm thú! Sở thích hèn hạ!"

Bách Xương Ý xoa xoa gáy của Đình Sương: "Ừ, anh là lão cầm thú, anh có sở thích hèn hạ."

Đình Sương tiếp tục vừa cắn vừa mắng: "Lão biến thái! Đừng hòng em mặc mấy bộ đồ kiểu này nữa."

Bách Xương Ý tạm dừng vài giây, nói: "Chuyện này thì phải bàn lại."

Đình Sương tức điên, ngẩng đầu lên trừng Bách Xương Ý, đang trừng dở thì nhớ ra bên ngoài có người lớn đang chờ, thế là lại sốt sắng nhỏ giọng hỏi: "Hai bác còn đang chờ ở ngoài à..."

Bách Xương Ý gật đầu: "Không vội, chờ em chuẩn bị sẵn sàng thì chúng ta sẽ ra."

Đình Sương lắc đầu: "Bọn mình nên nhanh chóng ra ngoài thôi... em sợ lưu lại cho hai bác ấn tượng xấu."

"Ừ." Bách Xương Ý để bộ quần áo đang cầm trên tay xuống cái ghế bên cạnh: "Quần áo đây này."

Đình Sương đang chuẩn bị cởi áo ba lỗ, bỗng nhìn thấy con ngươi sâu thẳm của Bách Xương Ý, cậu cắn môi một cái, đỏ mặt nói: "Hay là... để cho anh tự bóc quà sinh nhật nhé? Sinh nhật một năm chỉ có một lần thôi..."

Nói xong, Đình Sương khuỵu gối xuống trước mặt Bách Xương Ý, cúi thấp đầu, chìa cái nơ bướm to đùng sau gáy ra, trông giống hệt một món quà chờ được bóc tem.

"Ừm... papa ơi, chúc anh sinh nhật vui vẻ." Đình Sương nhỏ giọng nói.

Bách Xương Ý vuốt ve gò má của cậu, anh không tháo nơ bướm, mà là nhấc cằm Đình Sương lên, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa vết hằn đỏ trên khóe môi của cậu.

Tiếp đó, nhét ngón trỏ và ngón giữa vào trong.

"Vốn dĩ... muốn đeo cái kia..." Đình Sương ngậm lấy hai ngón tay của anh, liếc mắt nhìn cái khóa hàm trên mặt bàn, nói năng ú ớ: "Muốn để anh... ừm... thế nhưng hiện giờ... phải chờ hai bác đi đã... rồi mới..."

Đình Sương có chút bất an.

Nếu như Bách Xương Ý muốn ngay bây giờ, cậu cũng không nỡ lòng cự tuyệt. Thế nhưng hai người họ cứ ở lì trong này, có khả năng hai bác ở ngoài sẽ nghe được động tĩnh, một lát nữa đi ra cậu càng không biết phải đối mặt với ba mẹ Bách Xương Ý thế nào.

Chút bất an này của cậu, Bách Xương Ý liếc mắt cái đã nhận ra.

Anh đè nén dục vọng, rút ngón tay, đem bế Đình Sương lên trên bàn ăn, vừa khẽ hôn trán cậu vừa tháo cái nơ bướm ra: "Đã nhận được quà."

"Vụ này... chờ đến tối lại... ờm." Đình Sương đỏ mặt mà thay quần áo, giấu tạm bộ đồ thỏ với khóa hàm vào ngăn tủ trong phòng ăn: "... Chúng ta đi ra ngoài thôi."

"Ừ." Bách Xương Ý nhặt tấm thiệp chúc mừng dưới mặt đất lên, cất vào túi quần của mình, sau đó dắt Đình Sương ra ngoài.

Đình Sương siết chặt tay, nhỏ giọng nói: "Có khi nào ba mẹ của anh sẽ không thích em không... em hình như chưa bao giờ được người lớn thích..."

Bách Xương Ý hỏi: "Tại sao lại có người không thích em được nhỉ?"

Đình Sương nói: "Thật sự có người không thích em mà..."

Bách Xương Ý: "Không thích em không phải là người."

Đình Sương vẫn căng thẳng lắm luôn.

Lúc đi tới trước mặt Bách Trọng Diễn và Tô Bình, ngay cả thở cậu cũng không dám thở mạnh.

Tô Bình và Bách Trọng Diễn năm nay đều hơn 60 tuổi, nhưng thoạt nhìn không già cho lắm. Tô Bình thậm chí còn rất xinh đẹp, đẹp đến mức không có cảm giác thân thiết. So với bà, Bách Trọng Diễn có vẻ ôn hòa và dễ nói chuyện hơn nhiều, không hề giống Bách Xương Ý một chút nào.

Bách Xương Ý cũng rất ôn hòa, nhưng sự ôn hòa của anh không xuất phát từ tính cách mà là từ phép lịch sự, vì thế lần đầu gặp ai, anh cũng tạo cho người ta một cảm giác xa cách, cao cao tại thượng, không có tình người.

Đình Sương nghĩ, sếp Bách chắc hẳn giống mẹ rồi.

Thế là Đình Sương lại càng thêm sợ Tô Bình.

Hơn nữa cậu cảm thấy sắc mặt của Tô Bình hiện tại cứ hơi là lạ.

"Lại đây ngồi đi." Bách Trọng Diễn cười nói.

"Cháu, cháu đi pha ấm trà đã ạ..." Đình Sương nhận ra từ lúc hai bác vào nhà, lâu thế mà đến ngụm nước cũng chưa được uống, thầm nghĩ lần này thảm rồi, ngay ấn tượng đầu tiên đã không tốt.

"Không cần đâu." Bách Xương Ý nói.

"Sao lại thế được, để em đi pha ấm trà..." Đình Sương chạy về phía nhà bếp, chạy được nửa đường lại quay về, cực kỳ khó xử mà hỏi Bách Xương Ý: "Ờmm... nhà mình để trà ở đâu vậy anh?"

Bách Xương Ý nói: "Trong nhà không có lá trà đâu, cả anh và em đều không hay uống."

"Ơ..." Đình Sương thực sự muốn tát cho mình hai phát, này thì pha trà này, pha cái rắm, chưa gì đã lộ tẩy rồi: "Thế để em đi rót nước vậy..."

Tô Bình cau mày nhìn bóng lưng của Đình Sương khuất sau nhà bếp, nhỏ giọng nói với Bách Xương Ý: "Xương Ý, con đây là có ý gì?"

Bách Xương Ý thản nhiên nói: "Con đang qua lại với em ấy."

"Qua lại?" Giọng nói của Tô Bình càng nhỏ hơn: "Con nhốt người ta ở trong phòng ăn..." Bà nhớ ban nãy Bách Xương Ý có cầm một bộ quần áo đi vào phòng ăn, qua nửa buổi trời mới dắt thằng bé mặc đúng bộ đồ đó đi ra, như vậy là trước đấy không hề cho người ta mặc quần áo tử tế, còn đem nhốt lại ở trong nhà, thế này mà gọi là qua lại ư? Đây rõ ràng là ngược đãi thì có!

"... Với cả khóe miệng của thằng bé làm sao thế? Con đánh người ta à? Trước đây con đâu có thói xấu này?"

Bách Xương Ý bó tay nói: "Con hiện tại cũng không có thói xấu này."

Lúc Đình Sương bưng nước trở ra, phát hiện Tô Bình vẫn đang nhìn mình chằm chằm.

"Cô uống nước đi ạ..." Cậu vội vàng mời bà chén nước đầu tiên, hai chén còn lại thì để trước mặt Bách Trọng Diễn và Bách Xương Ý.

Chỉ có điều lại quên không tính cả phần của mình.

"Qua chỗ cô ngồi đi con." Tô Bình vỗ vỗ ghế sô pha cạnh mình.

"Dạ..." Đình Sương nhìn Bách Xương Ý một chút, ngồi vào bên cạnh Tô Bình, mông vừa đặt xuống sô pha, sống lưng lập tức ưỡn thẳng tắp, nhìn cực kỳ ngoan ngoãn biết điều.

"Con không cần nhìn sắc mặt của nó làm gì." Tô Bình nắm chặt tay Đình Sương, đau lòng bảo: "Đình Đình à, con nói thật cho cô biết đi, có phải Xương Ý nó bắt nạt con không?"

Đình Sương theo bản năng lại nhìn Bách Xương Ý một cái, nói: "Không đâu ạ..."

Tô Bình lấy cái chén trước mặt Bách Xương Ý tới, đưa cho Đình Sương: "Con uống nước đi."

Đình Sương nói: "Thế papa ——"

Gay go.

Buột miệng gọi ra rồi.

Làm sao bây giờ...

Cảm giác bầu không khí xung quanh thoáng cái trở nên kỳ lạ.

Đình Sương quay đầu, mỉm cười cứng ngắc với Bách Trọng Diễn: "Papa... papa Xương Ý uống nước đi ạ."

Nói xong lại quay đầu cười với Tô Bình: "Mama Xương Ý cũng uống nước đi ạ."

CHƯƠNG 55: CAO THỦ CHỮA CHÁY

Việc chữa cháy có hai kết cục, một là nhẹ nhàng không để lại dấu vết, còn một gọi là chữa cháy gượng gạo.

Đình Sương thuộc về kiểu thứ hai.

Chữa cháy gượng gạo có một đặc điểm, đấy chính là thành hay bại không phải do người nói quyết định, mà hoàn toàn phụ thuộc vào người nghe có chịu nể mặt hay không.

Bách Trọng Diễn uống một ngụm nước, nói: "Được được, uống nước đi nào."

Tô Bình cũng nhấp một ngụm: "Đúng rồi, uống nước thôi."

Trong khi đang uống nước, ánh mắt phức tạp của bọn họ không hẹn mà cùng tia về phía Bách Xương Ý.

Bách Xương Ý cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc: "Ting, gọi như thế là không được."

Đình Sương nhanh chóng chạy xuống bậc thang mà anh đưa ra: "Vâng... đúng là không phải phép thật, sau này em sẽ không gọi như thế nữa, vẫn nên xưng hô là cô chú thì hơn."

"Bách Xương Ý con đừng có dọa nạt thằng bé nữa." Tô Bình trừng mắt nhìn anh một cái, rồi cực kỳ hòa ái bảo với Đình Sương rằng: "Đình Đình à, con muốn gọi thế nào cũng được hết, không cần phải để ý đến nó."

Đình Sương vội vàng đáp: "Dạ."

Tô Bình hài lòng gật đầu, hỏi: "Đình Đình này, con với Xương Ý quen biết nhau như thế nào?"

Xưa nay Bách Xương Ý có hẹn hò với ai, bà cũng chẳng bao giờ hỏi đến vấn đề này, nhưng tình hình hiện nay lại khá đặc biệt. Con trai dẫu đồng tính hay ly hôn cũng là chuyện nhỏ, nhưng việc giam giữ một bé trai, không cho người ta mặc quần áo, đánh đập rồi bắt ép người ta gọi mình là papa thì lại là một việc vô cùng nghiêm trọng.

Chuyện này người ta tình nguyện thì cũng đành thôi, nhưng nếu như thằng bé phải chịu oan ức, vậy thì không thể chấp nhận được.

Trong trí nhớ của Tô Bình, ngày xưa con trai bà không quen biết yêu đương theo cái kiểu này. Bách Xương Ý luôn luôn lịch sự và chu đáo với người bầu bạn, nào có giống như bây giờ, vừa nhìn mặt đã làm cho đứa nhỏ nhà người ta phải nơm nớp lo sợ.

"Bọn con..." Đình Sương không dám chắc có nên khai thật mình là học sinh của Bách Xương Ý ra không, nhưng cũng không muốn lừa dối Tô Bình, dù sao ngày tháng sau này còn dài, có những việc sớm muộn gì người nhà của Bách Xương Ý cũng biết: "Bọn con quen nhau trên mạng xã hội..."

Quen nhau trên mạng?

Tô Bình lập tức liên tưởng đến mấy bài báo 'mua bán người qua mạng xã hội' mà gần đây bà đọc được.

Lẽ nào đứa nhỏ này là do con trai bà mua về?

Không đến nỗi đấy đâu nhỉ.

Tô Bình đang muốn nói gì đó, bỗng có tiếng 'òng ọc' vang lên trong phòng khách.

Nơi phát ra âm thanh là cái bụng của Đình Sương.

Cậu hơi đỏ mặt nói: "Ngại quá ạ..."

Sáng ra đã gặp phải chuyện chấn động lòng người, đến giờ vẫn chưa kịp ăn sáng.

Tô Bình không thể nhịn được nữa: "Bách Xương Ý! Con ngay cả cơm cũng không cho thằng bé ăn ư?"

Bách Xương Ý thầm nhủ: tại ba mẹ tự dưng đến đấy chứ, con trai của mẹ cũng chưa ăn đâu.

"Không phải không phải, cháu đã làm bữa sáng rồi, đang chờ Xương Ý về ăn ạ, hay là..." Đình Sương nhìn Tô Bình, lại nhìn Bách Trọng Diễn, mama với papa quả thực không cách nào gọi lại: "Cô chú với Xương Ý, bốn người chúng ta cùng nhau ăn sáng nhé?"

"Xương Ý, chẳng phải con mua bánh gato về à? Vào bếp cắt bánh đi." Tô Bình sai bảo con trai mình, rồi kéo tay Đình Sương vào phòng ăn: "Đình Đình này, hiện giờ Xương Ý không có mặt ở đây, con nói cho cô biết đi, Xương Ý bình thường có đối xử tốt với con không? Có bắt nạt con không? Con đừng sợ, nếu như nó bắt nạt con, con cứ nói cho cô biết nhé."

Đình Sương chưa tán gẫu với trưởng bối như thế này bao giờ.

Ba cậu luôn ngứa tai với hai từ "bạn trai", tuy rằng lần trước gặp mặt đã hòa hoãn hơn một chút, nhưng còn lâu mới đạt đến trình độ cùng nhau tán gẫu về đời sống tình cảm. Mẹ cậu thì đã có gia đình mới, cuộc sống trôi qua rất hạnh phúc, vì thế trước nay cậu chẳng bao giờ đến quấy rầy. Lúc đi du học thì gọi videocall cho bà, khi nào về nước thì cùng bà ra ngoài ăn một bữa cơm, cậu mãi mãi chỉ kể về những chuyện vui chuyện tốt, không dám kể chuyện buồn chuyện tủi vì sợ bà lo lắng.

Đình Sương không ngờ mới lần đầu tiên gặp mặt, Tô Bình đã hỏi rằng Bách Xương Ý có đối xử tốt với mình hay không.

Vốn dĩ phải gặp mặt bà và Bách Trọng Diễn khiến cho cậu hồi hộp lắm, thế nhưng hiện tại, vừa nghĩ tới chuyện có thể tâm sự thật về cuộc sống hàng ngày của mình với Bách Xương Ý, cậu đã không còn căng thẳng nữa.

"Anh ấy đối xử với cháu cực kỳ tốt ạ..." Đình Sương mấp máy môi, nụ cười trên mặt mang theo vẻ ngượng ngùng, ánh sáng trong đôi mắt như mặt trời mùa hè chiếu rọi qua đám lá cây: "Từ thứ hai đến thứ sáu cháu đều đi học, anh ấy dù có tiết dạy ở trường hay không, chỉ cần không đi công tác thì luôn đưa đón cháu... Nếu hôm đấy đẹp trời, bọn cháu sẽ ra ngoài thật sớm, cùng nhau đạp xe đạp tới trường... Buổi tối chỉ cần anh ấy có nhà, bọn cháu sẽ cùng nhau ăn cơm, thực chất bữa cơm hàng ngày đều là do anh ấy làm, anh ấy nấu ăn ngon lắm ạ, còn cháu chẳng mấy khi nấu nướng... Thứ bảy cháu phải tới quán cà phê làm thêm, anh ấy sẽ ngồi đọc sách ở một vị trí có thể nhìn thấy cháu... Chủ nhật nếu như anh ấy được rảnh, bọn cháu sẽ dẫn Vico ra ngoài dạo chơi. Có lần vào trong rừng, Vico nhìn thấy một nhánh cây rất dài, muốn ngoạm về cho bọn cháu, nhưng nhánh cây ấy dài quá, lúc chạy về nó bị kẹt giữa hai cái cây không thoát ra được, sau đó cháu với sếp... ừm... Xương Ý bèn đi cứu nó..."

Kể tới đây, giọng nói của cậu dần dần nhỏ đi, sau đó xấu hổ mà ngừng lại.

Tô Bình và Bách Trọng Diễn đều cười híp mắt nhìn cậu, ánh mắt ấy vô cùng hiền lành.

Đình Sương cúi đầu, cầm ấm pha cà phê lên để che giấu sự xấu hổ, mất mặt quá, cậu không nhịn được mà show ân ái ở trước mặt ba mẹ sếp Bách, kể lại mấy việc nhỏ nhặt linh tinh giữa cậu và anh.

Lúc này, cậu chợt nhận ra, kỳ thực cậu vẫn luôn muốn kể cho người khác biết Bách Xương Ý tốt đến mức độ nào, chỉ là không tìm được người thích hợp để kể.

"Sao thế?" Bách Xương Ý bưng bánh gato đến, xoa đầu Đình Sương một cái: "Cầm ấm cà phê làm gì vậy?"

"À ờ... em chuẩn bị pha cà phê ấy mà, có bốn người, thiếu hai cái tách, để em mở tủ lấy thêm." Đình Sương đặt ấm cà phê xuống, đứng dậy đi đến chỗ tủ để đồ.

Thôi rồi.

Mới đi được hai bước chân, cậu chợt nhớ ra một việc, quần áo thỏ với khóa hàm còn đang giấu trong tủ cốc chén.

Giờ mà mở ngăn tủ ra thì... có khác nào mở cánh cửa thế giới mới cho hai vị trưởng bối đâu.

"Sao vậy? Là ngăn tủ này à?" Tô Bình vừa vặn ngồi ngay bên cạnh tủ, thấy Đình Sương có vẻ khó xử, bèn nhích người ra: "Để cô lấy cho."

Đình Sương kinh hãi đến biến sắc: "Chờ đã ạ ——"

Tất cả mọi chuyện diễn ra một cách quá nhanh.

Ngay cả Bách Xương Ý không-gì-không-làm-được cũng chẳng cách nào xoay chuyển được tình hình, anh là người vào trong phòng ăn cuối cùng, ngồi ở tít bên ngoài cho nên cách ngăn tủ rất xa.

Đình Sương nuốt một ngụm nước miếng.

Bách Xương Ý đỡ kính.

Sự chú ý của Bách Trọng Diễn di chuyển theo tầm mắt của những người khác về phía ngăn tủ, nhưng tầm nhìn của ông lại bị vướng Tô Bình, cho nên không thấy được đồ vật trong tủ.

Ánh mắt của Tô Bình rơi vào cái khóa hàm.

Bà không biết nó là cái gì.

Nhưng mấy thứ bên cạnh khóa hàm thì bà biết, bờm tai thỏ, đuôi thỏ, nơ bướm, tất lưới liền đai.

Trong phòng ăn rơi vào tĩnh mịch.

Đình Sương cảm giác mình sắp chết tới nơi rồi.

Ở ngay khoảnh khắc cậu cho rằng – hôm nay mình sẽ phải chôn thây tại nơi này, từ nay về sau không còn mặt mũi để đối diện với ba mẹ của Bách Xương Ý nữa – thì Bách Xương Ý lại cho cậu một ánh mắt động viên, sau đó làm như không có việc gì xảy ra mà đi tới chỗ tủ để đồ, liếc mắt nhìn vào đống đồ đạc trong ngăn, nhàn nhạt nói: "Ting, sao em lại để đồ lung tung thế?"

Để đồ lung tung?

Đình Sương còn chưa biết tiếp lời kiểu gì, Bách Xương Ý đã cầm bộ quần áo thỏ và khóa hàm ra – thản nhiên như đang cầm một tập tư liệu giảng dạy, dùng giọng điệu giáo dục trẻ nhỏ mà nói với Đình Sương rằng: "Chẳng phải em bảo chờ đầu tháng tám thi xong sẽ đi Hamburg tham gia cuộc diễu hành tự hào LGBT à? Sao lại để quần áo diễu hành với đồ trang trí tóc ở đây, đến lúc đó thì làm sao mà tìm được?"

Đình Sương: ?

Đụ.

Nói thế mà cũng được à?

Lại còn đồ trang trí tóc?

Trâu bò vãi.

Sếp Bách cmn quá trâu bò.

Bách Xương Ý nhìn Đình Sương một chút, nhắc nhở: "Còn không mau cất đồ đạc gọn gàng đi."

Đình Sương bắt sóng được ánh mắt của Bách Xương Ý, cầm lấy bộ đồ thỏ với khóa hàm, ngoan ngoãn bày ra dáng vẻ nhận sai: "Vâng... em đi cất gọn gàng ngay đây, sau này em sẽ không để đồ đạc lung tung nữa."

Bách Xương Ý gật đầu, thấy Đình Sương đi ra ngoài, mới quay qua giải thích với Tô Bình và Bách Trọng Diễn: "Là thế này ạ, đây là trang phục diễu hành của Ting. Năm nay cuộc diễu hành tự hào LGBT sẽ được tổ chức liên tục trên khắp nước Đức từ đầu tháng 6 đến đầu tháng 8. Nhưng đầu tháng 8 này em ấy phải thi học kỳ nên con không đồng ý cho đi, em ấy cầm quần áo nhì nhèo với con mấy bận rồi, nói là đã chuẩn bị cho cuộc diễu hành này từ rất lâu, mấy người bạn học của em ấy cũng đi nên em ấy càng nhất định phải đi. Con thấy ngày cuối cùng của cuộc diễu hành là ở Hamburg, vừa hay cũng là lúc em ấy thi xong nên đã đồng ý. Đứa nhỏ ấy mà, muốn đi thì cứ cho em ấy đi thôi, ăn mặc hơi khác người một chút cũng không sao cả, huống hồ em ấy còn đi chung với bạn học nữa. Bố mẹ sống ở Berlin nên chắc cũng biết chứ ạ, vào mùa hè hằng năm luôn có rất nhiều cuộc diễu hành được tổ chức, người tham gia ăn mặc đủ hình đủ kiểu. Mẹ, lúc nãy không dọa mẹ sợ chứ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top