Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 61-65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 61: TỚI PHƯƠNG BẮC

Đình Sương đá bóng đến mức mồ hôi nhễ nhại, trên giày, trên đùi, trên quần đều va quẹt lấm bẩn, nhưng cậu hoàn toàn không bận tâm, cậu chỉ biết có vui vẻ, chỉ biết có thắng lợi, chỉ muốn ôm chầm lấy đồng đội sau đó chạy về phía khán đài —— giống hệt như mấy cậu nam sinh cùng đá bóng khác.

Mấy nam sinh kia thì chạy về phía bạn gái của mình, bọn họ lau mồ hôi, uống nước, chém gió với bạn gái, khoác lác rằng vừa rồi mình lợi hại cỡ nào.

Đình Sương cũng lau mồ hôi, uống nước, khoa tay múa chân phân tích lại chiến thuật vừa rồi của đội mình cho Bách Xương Ý nghe.

Bách Xương Ý vừa cười vừa lắng nghe nửa ngày trời, rồi bảo: "Bọn nhỏ sắp đi rồi, đang chờ em đó."

Đình Sương xoay người lại, trông thấy mấy cu cậu kia đang đứng cùng bạn gái ở dưới khán đài.

Cậu vừa cười vừa vẫy vẫy tay, lớn tiếng nói hẹn gặp lại.

Chào tạm biệt xong, Đình Sương quay đầu hôn Bách Xương Ý một cái, hỏi: "Ngồi chung với đám nữ sinh cấp ba xem bạn trai đá bóng có cảm giác gì?"

Bách Xương Ý chiều theo lòng hư vinh của cậu: "Mấy cô bé ghen tị với anh lắm, bạn trai anh bảnh nhất hội luôn mà."

Đình Sương cũng giả bộ khổ não: "Mấy cu cậu đá cùng cũng ghen tị với em, phiền chết mất."

Hai người nhìn đối phương, rồi cười rộ lên, sau đó ở nơi khán đài vắng hoe, trao cho nhau một nụ hôn thật dài.

"Lạnh không?" Bách Xương Ý bảo: "Người đầy mồ hôi mồ kê. Anh mang thêm cho em một cái quần dài, để trong xe ấy. Đi thôi, đi thay đồ nào."

Đình Sương gật đầu, thay xong quần áo thì lái xe rời đi.

Cơn gió lướt qua bãi cỏ, lay động mái tóc và quần áo của bọn họ.

Đèn đường sáng rực, thế nhưng bầu trời vẫn chưa sẩm tối hoàn toàn, nơi phương xa có tầng tầng lớp lớp làn mây tía, nào vàng nào đỏ, tím khói lam đậm, kéo dài từ đường chân trời lên tít trên cao.

Loa trên xe bắt đầu chuyển sang bài <Love Is Reason>.

"Trạm dừng chân tiếp theo là ở đâu?" Đình Sương đu đưa theo giai điệu của ca khúc, trông cực kỳ thích ý.

"Em bảo muốn ra biển để đạp gió rẽ sóng, chạy đua với cá mập mà." Lúc nói ra những lời này, giọng điệu của Bách Xương Ý thản nhiên như thể đang bảo "Tìm nhà hàng ăn cơm rồi về nhà đi ngủ thôi".

Có sự điên cuồng trước đó, Đình Sương nghe xong cũng không còn kinh ngạc nữa: "Được, đi về phía nào đây?"

"Chạy thẳng về phía Bắc." Bách Xương Ý chỉ vào một đường cao tốc: "Lái tới Lübeck."

Đình Sương liếc bản đồ một cái: "Trời má, chúng ta phải đi xuyên một nửa nước Đức, chạy tới biển Baltic cơ à? Vậy phải lái bao lâu mới tới được chứ?"

Bách Xương Ý nói: "Độ khoảng 2h sáng là đến nơi, hãng cho thuê xe này có chi nhánh, sáng ngày mai chúng ta sẽ trả xe tại Lübeck rồi ngồi máy bay về, con trai em vẫn còn đợi ở nhà đó."

"Anh có vẻ thông thạo nhỉ?" Đình Sương hiếu kỳ hỏi: "Hồi trước anh cũng hay đi phượt thế này à?"

"Hơn chục năm trước rồi." Bách Xương Ý nói: "Trước tiên đến trạm xăng đã."

Đình Sương dừng xe ở trước trạm xăng, đi vào cửa hàng 24h trong đó mua nước uống và một đống đồ ăn dự trữ, vừa nhóp nhép vừa chờ Bách Xương Ý đổ đầy bình.

"Anh hơn chục năm trước chắc cool ngầu lắm nhỉ?" Đình Sương ngồi lên mũi xe, thử tưởng tượng ra cảnh ấy: "Một tấm bản đồ, một con xe, một cô bạn gái xinh đẹp, một mảng đại lục Châu Âu. Thế giới nằm trong tầm tay anh, đám trai trẻ ai ai cũng ao ước được như anh."

Bách Xương Ý cười bảo: "Tình huống thực tế lại khác xa, cứ tới được chỗ nào thì một nửa thời gian đều dùng để đi làm."

Đình Sương hứng thú lắm luôn: "Hể, anh từng làm những công việc gì thế?"

"Bảo hộ rùa biển, nói chuyện với người lớn tuổi, giúp người ta sơn tường sửa nhà, làm người mẫu cho sinh viên mỹ thuật..." Bách Xương Ý đã đổ xăng xong: "Được rồi, chuẩn bị đi thôi."

"Anh làm người mẫu á?" Đình Sương vòng lên xe, cực kỳ tò mò truy hỏi cho bằng được: "Cái kiểu không mặc quần áo đấy hả?"

"Lái xe đi." Bách Xương Ý mắt nhìn thẳng phía trước, mặt không cảm xúc.

"Ờ ờ... lái thì lái." Đình Sương liếc trộm anh một cái, khóe miệng không kiềm chế được mà cong lên.

Phong cảnh Tây Nam bị gió đêm thổi tan.

Xe hướng thẳng về phía Bắc, băng qua dãy núi và dòng sông, xuyên qua thành thị và ruộng đồng, tiến vào bầu trời đêm ngàn ánh sao sâu thẳm.

Hai bên đường lác đác có những thị trấn nhỏ, đèn đuốc tô điểm núi đồi và bình nguyên, chong chóng đo hướng gió màu vàng trên đỉnh giáo đường chầm chậm chuyển động dưới ánh trăng.

Bách Xương Ý giảm nhỏ volume trên xe.

Khi nhịp trống nhỏ đi, từ phương xa dần dần vang lên tiếng hát.

"Đằng kia có người đang hát à?" Đình Sương liếc mắt về phía tiếng ca truyền tới, không thấy rõ tình huống cụ thể thế nào, chỉ cảm thấy thị trấn nhỏ này sáng sủa hơn những nơi khác bọn họ vừa đi qua, ánh đèn lóng lánh khắp nơi, dân chúng ồn ào náo nhiệt.

"Có muốn tới đó xem không?" Bách Xương Ý tắt hẳn đài trên xe đi, âm nhạc ở nơi phương xa càng trở nên rõ ràng, có tiếng người, có tiếng đàn guitar, có tiếng piano điện tử, có tiếng kèn trôm-pét, và có cả tiếng trống.

"Đương nhiên." Đình Sương giảm tốc độ, để ý đến biển báo trên đường, tìm lối rẽ vào thị trấn: "Biết đâu may mắn, em có thể vừa gảy đàn guitar vừa hát được thật ấy chứ."

Bách Xương Ý cười nói tiếp nửa câu sau: "Dưới khán đài có vạn người reo hò nhảy múa."

"Không." Đình Sương đánh tay lái, cua xe vào làn đường nhỏ chỉ vừa cho hai chiếc xe chạy: "Em nghĩ lại rồi, chỉ cần một mình anh reo hò nhảy múa vì em thôi."

Men theo tiếng nhạc, bọn họ tìm thấy một trang trại hoa bia xây trên gò đất.

Trong trang trại, từng tán từng tán cây khổng lồ như mây như sương, như ô như dù, đếm không xuể đống dây đèn led đan xen vào nhau, mắc từ thân cây này qua thân cây khác. Người dân đang ngồi vây quanh những chiếc bàn ở dưới tàng cây, trên tay cầm cốc bia đen 1 lít, ăn đồ nướng, nhậu nhẹt, tán gẫu. Sân khấu nằm ở phía góc trang trại, ban nhạc trên đài đang biểu diễn ca khúc <Grosse Freiheit>.

Đình Sương đi mua hai chai nước ngọt có ga ướp lạnh, tùy tiện ngồi xuống một cái bàn còn trống.

"Hình như là được chọn bài đấy." Đình Sương ngó đầu nhìn một lúc: "Em cũng muốn chọn bài, chỉ sợ bọn họ không biết hát thôi."

"Chẳng phải em muốn tự mình gảy đàn ca hát à?" Bách Xương Ý nói: "Mượn đàn guitar là được."

"Ừ thì muốn tự đàn tự hát... nhưng mà..." Đình Sương đột nhiên ý thức được một sự thực phũ phàng: "Em chỉ biết đàn đúng một bài thôi... nhưng bài nào thì em không nói ra đâu..."

Bách Xương Ý nở nụ cười: "Ừ, anh biết bài nào rồi."

Tiếng cười nói ở xung quanh vẫn ồn ào rôm rả, còn bàn của bọn họ thì đã yên tĩnh lại sau câu nói kia.

Đình Sương ngắm nhìn Bách Xương Ý dưới ánh đèn vàng óng ả.

Chẳng có tóc bạc, cũng chẳng có nếp nhăn, thế nhưng bọn họ vẫn không hề giống nhau.

Khoảng cách 12 năm, không chỉ là khoảng cách về dung mạo.

Những việc mà cậu đang trải qua, là những việc Bách Xương Ý đã từng trải qua. Bách Xương Ý ở độ tuổi hoàng kim ba mươi sáu, là một ngọn núi cậu không biết làm thế nào để trèo lên. Cậu tầm thường của tuổi hai mươi tư, lại là thanh xuân mà Bách Xương Ý vĩnh viễn không quay về được.

Hai mươi bốn và ba mươi sáu, đương nhiên đều là độ tuổi đẹp.

Nhưng mà...

Chờ đến khi cậu đã bốn mươi tám thì sao?

Cậu nghĩ tới chuyện vĩnh viễn, nghĩ tới chuyện trăm năm, thế nhưng lại không dám nghĩ đến một mốc thời gian cụ thể, dù rằng sẽ có một ngày cậu chắc chắn phải chạm tới độ tuổi bốn mươi tám kia.

Khoảng cách 12 năm.

Thời gian chẳng thể đồng điệu.

"Tại sao lại nhìn anh như vậy?" Bách Xương Ý hỏi.

Đình Sương trầm ngâm vài giây, rồi đáp: "Không tại sao cả, chỉ muốn nhìn anh thôi."

Nói xong, cậu tu ực một ngụm nước ngọt có ga, tu đến mức lục phủ ngũ tạng có chút đau.

"Có hát không?" Trong đáy mắt của Bách Xương Ý toàn là cưng chiều: "Hát bài ca duy nhất mà em biết ấy?"

Bọn họ không thể trì hoãn ở đây quá lâu, bằng không thời gian đi tới Lübeck cũng bị chậm trễ.

Đình Sương nhìn đôi mắt của anh một hồi lâu, rồi nói: "Chút nữa anh lái xe nhé, được không?"

Bách Xương Ý cười: "Đương nhiên."

"Anh chờ em một chút." Đình Sương chạy đi mua một cốc bia to, ngửa đầu một hơi cạn sạch.

Âm thanh xung quanh tập tức xa dần.

Cảnh sắc xung quanh cũng hóa thành hư ảo.

Đình Sương đặt ly bia xuống, dựa vào hơi men mà chạy lên sân khấu, hỏi mượn nhạc công cây đàn guitar và micro.

"Tôi muốn hát một ca khúc." Gò má của cậu vì say ngà ngà mà đỏ ửng lên, đôi mắt của cậu vì sức nóng trong lồng ngực mà ướt át: "Ca khúc này chỉ có mình tôi biết hát thôi."

Nhóm nhạc công nhường sân khấu, ánh đèn pha chiếu xuống người Đình Sương.

Cậu ngồi một mình chính giữa sân khấu, ôm đàn guitar, nhìn về phía Bách Xương Ý nơi xa xa dưới đài, thật giống như toàn bộ thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cậu đàn guitar không hề giỏi, ngón tay khẽ gảy, chỉ cho ra được vài giai điệu đơn giản.

Cậu cũng không có tài văn nghệ, đôi môi khẽ mở, chỉ cho ra được vài câu tầm thường, thậm chí còn chẳng được tính là ca từ.

"Mùa hè năm hai không mười chín, em lái xe về phương Bắc, băng qua những núi sông, hướng về biển rộng, hướng về nơi anh ba mươi sáu tuổi, lá lá la... thời gian chẳng thể đồng điệu, thời gian chẳng thể đồng điệu.

Mùa hè năm hai không mười chín, anh lái xe về phương Bắc, băng qua ánh hoàng hôn, hướng về phía mặt trời mọc, hướng về nơi em hai mươi tư tuổi, lá lá la... thời gian chẳng thể đồng điệu, thời gian chẳng thể đồng điệu."

Hai hàng lệ chảy ra từ hốc mắt của Đình Sương, trượt theo cằm rồi rơi xuống đàn guitar.

Nước mắt của cậu còn sáng hơn cả ánh đèn pha.

Bách Xương Ý đứng lên, nhìn cậu mà ngẩn người.

Đình Sương tiện tay quẹt một cái, thay đổi giai điệu.

"Mùa hè năm hai không mười chín, em chưa từng nhìn thấy anh của tuổi hai mươi tư; mùa hè năm hai không mười chín, em chẳng dám nghĩ về mình của tuổi ba mươi sáu; em chỉ dám lái xe về phương Bắc, không phải vì núi sông, không phải vì biển rộng, không phải vì ánh hoàng hôn, cũng chẳng phải vì mặt trời mọc; phương Bắc mà em đang hướng tới, là phương Bắc năm anh hai mươi tư tuổi, phương Bắc mà em đang hướng tới, là phương Bắc năm hai mươi tư tuổi anh đã đi qua."

CHƯƠNG 62: CHỊ DÂU

Bọn họ cứ thế lái thẳng một đường tới phương Bắc.

Mang theo Đình Sương hai mươi bốn tuổi, chạy về phía Bách Xương Ý hai mươi bốn tuổi.

Trên đường đi ngang qua một bờ sông không người, bọn họ tựa lưng vào xe, gặm chung một ổ bánh mì hoa cúc, uống chung một chai nước, tán gẫu xem dòng sông trước mặt đã từng có nền văn minh nào quật khởi, hiện nay lại đổ về vùng biển nào. Trên đường đi qua rặng núi không người, bọn họ chẳng cách nào kiềm chế được, ở dưới bầu trời đầy sao mà thỏa sức làm tình, sau đó cọ xát thì thầm, hứa rằng chờ đến khi mùa đông trời quang, sẽ quay lại đây chụp biển sao lấp lánh.

Rốt cuộc cũng tới được Lübeck.

Ngủ chưa được ba tiếng, Bách Xương Ý đã gọi Đình Sương dậy, cùng ngồi thuyền ra biển.

Bọn họ đi nhờ một chiếc thuyền đánh bắt cá không lớn lắm, trên thuyền còn có 7-8 vị du khách khác, mọi người đều là trời vừa hửng sáng đã muốn lên thuyền ra biển, vừa ngắm mặt trời mọc, vừa quan sát quá trình đánh bắt cá.

Trời còn chưa sáng hẳn, trên mặt biển một vùng tối tăm.

Sóng biển cuồn cuộn tách sang hai bên mạn thuyền, gió biển gào thét bên tai.

Quả đúng là đạp gió rẽ sóng.

"Anh lạnh không?" Đình Sương hỏi.

Bách Xương Ý bảo: "Nếu em lạnh thì chúng ta đi vào bên trong khoang thuyền."

Đình Sương nói: "Nếu anh lạnh thì hãy chui vào lồng ngực của em."

Bách Xương Ý cười đáp: "Anh không lạnh."

Đình Sương ôm lấy anh: "Em cảm thấy anh lạnh."

Chân trời chậm rãi bừng sáng.

Một dấu chấm màu trắng, một vòng tròn màu vàng, chân trời biến thành những dải màu cam.

Đột nhiên, cách thuyền đánh cá rất gần nổi lên một gò đất, nương theo tiếng nổ vang trời, một cột nước từ đỉnh gò phun lên cao, trông giống như một tấm rèm làm từ tia nước. Ánh nắng ban mai từ chân trời rọi tới, xuyên qua tấm rèm tia nước, tạo thành một dải cầu vồng giáng xuống mặt biển.

Chỉ trong chớp mắt, ngay khi gò đất kia lặn xuống, một cái đuôi to đùng bay lên khỏi mặt nước.

Là cá voi.

"Đây là lần đầu tiên em đi biển mà được nhìn thấy ——" Tiếng nói của Đình Sương bỗng im bặt.

Thì ra không phải là một gò đất, mà là hàng chục cái gò đất.

Một bầy cá voi.

Chúng nó liên tiếp trồi lên mặt biển, phun ra tia nước, lưu lại hết dải cầu vồng này đến dải cầu vồng khác.

Từng dải cầu vồng hiện lên rồi biến mất, từng cái đuôi cá to lớn vung lên rồi lại chìm vào mặt biển.

Đàn cá voi bơi xa dần, trên mặt biển khôi phục vẻ gió êm sóng lặng, dường như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Đình Sương nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều như cậu ban nãy, hẵng còn đắm chìm bên trong cảnh tượng tráng lệ kia, không một ai nhớ đến việc quay phim chụp ảnh.

Thời khắc này, cậu bỗng dưng lý giải được những lời mà Tô Bình đã nói —— không phải đứng ở góc độ của người khác để lý giải, mà phải chân chính dùng nội tâm của người đó để lý giải —— "khoảnh khắc".

Tình cảnh vừa nãy trên mặt biển, chính là một trong vô vàn những "khoảnh khắc" mà bọn họ nắm giữ.

Đình Sương nhìn về phía Bách Xương Ý, nói: "Nhiều cá voi như vậy... anh từng thấy bao giờ chưa? Có phải trước đây đã được chiêm ngưỡng rồi không?"

"Chưa." Bách Xương Ý mặt đối mặt với Đình Sương một lúc, cười rộ lên: "Em đừng nghĩ người lớn tuổi thì cái gì cũng từng thấy qua."

"Vậy thì tốt quá." Đình Sương cũng cười rộ lên: "Em chỉ sợ những điều mà em đang trải nghiệm, trước đây anh đã từng trải nghiệm rồi, thì anh sẽ thấy không còn gì thú vị nữa."

Nói xong, cậu lại hỏi: "Em bảo này, nếu nhỡ đâu gặp phải tình huống như thế thì sao? Kiểu như em muốn nhìn, mà anh lại nhìn rồi ấy, phải làm thế nào bây giờ?"

Bách Xương Ý nói: "Vậy thì anh sẽ nhìn em."

Một tiếng sau, thuyền đánh cá chạy vòng về bến tàu.

Điện thoại của du khách lúc ngồi thuyền bị mất sóng, hiện nay đã khôi phục lại tín hiệu.

Cột sóng khôi phục chưa được bao lâu, điện thoại của Đình Sương liền đổ chuông, cậu nhìn màn hình thì thấy hiển thị chữ Chúc Văn Gia.

Bách Xương Ý nhìn cậu, Đình Sương bảo: "Em trai em."

Cậu một tay nhận điện thoại, một tay giao cho Bách Xương Ý, hai người tay nắm tay trở về bãi gửi xe.

"Anh ơi, em có việc muốn nhờ vả anh." Giọng nói của Chúc Văn Gia giống như đang chịu nhục, coi bộ phải lâm vào đường cùng rồi, thì cậu ta mới bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Đình Sương.

"Em sao thế?" Đình Sương hỏi: "Em chưa đến Đức đấy chứ? Anh không có nhà đâu."

"Em chưa đến, nói đúng hơn là không đến được, ông già khóa hết sạch thẻ của em rồi, anh đặt vé máy bay cho em đi, em đang ở Amsterdam." Chúc Văn Gia nói xong, lại bổ sung thêm một đống yêu cầu này nọ, nào là ứ chịu bay hãng này hãng kia, nào là thời gian bay không đẹp cũng ứ chịu. Còn một điều nữa là không muốn ngồi khoang phổ thông, có điều cậu ta quên nhắc, bởi vì xưa nay chẳng có ai mua ghế phổ thông cho cậu ta bao giờ.

"Sao ông ấy lại khóa thẻ của em?" Đình Sương bị đống yêu cầu kia của Chúc Văn Gia làm cho đau đầu: "Em cũng come out à?"

"Em đâu có nghĩ quẩn như thế." Chúc Văn Gia hùng hổ nói: "Chuyện này anh cũng phải chịu trách nhiệm, tại so sánh em với anh nên ông già mới khóa thẻ của em đấy. Tuần trước em nhỡ tiêu hơi quá tay, ông già lập tức gọi điện thoại đến, bảo rằng lúc anh con bằng tuổi con đã không ngửa tay xin tiền gia đình nữa rồi..."

"Ông ấy là ba của em, chỉ khóa có vài cái thẻ thôi, em đừng có gọi ba là ông già nữa." Đình Sương hỏi: "Tuần trước em tiêu hết bao nhiêu?"

Chúc Văn Gia: "Khoảng hơn 20 vạn."

Đình Sương: "Nhân dân tệ à?" (~660tr vnđ)

Khí thế của Chúc Văn Gia yếu đi một chút: "... Euro." (~5,3 tỷ vnđ)

Đình Sương méo dám tin luôn: "Chúc Văn Gia con mẹ em ném tiền vào chỗ quái nào thế? Anh mày ba năm trời cũng không tiêu hết số tiền đấy đâu."

Chúc Văn Gia lí nhí nói: "... Red light district."

Đình Sương không tin: "Khu đèn đỏ nào mà xài tiền dữ vậy? Em còn làm gì nữa khai mau?"

Chúc Văn Gia: "... Em còn thuê một tòa lâu đài, gọi mấy thằng bạn với đám trai xinh gái đẹp tới chơi vài ngày."

Đình Sương: "..."

Chúc Văn Gia: "Anh ơi, nói chung trước khi ba hồi tâm chuyển ý, anh thu nhận em mấy hôm đi, trong ví em bây giờ chỉ còn... để em đếm cái đã... 35 euro với 25 cent, em đến cơm còn không có mà ăn đây này." (~930k)

Đình Sương liếc mắt nhìn Bách Xương Ý một cái, bảo: "Ờm... anh gần đây sắp thi rồi, bận lắm. Hay là thế này đi, anh mua vé máy bay cho em về nước nhé, em về nhà trước đi, dì chắc chắn không bỏ mặc em đâu."

"Anh cũng biết thừa tính mẹ em đấy, mẹ em chỉ nghe theo ba thôi, đến lúc ấy chắc chắn sẽ ép em một là đi học, hai là về làm việc cho công ty, em còn lâu mới về. Anh, em chỉ còn có anh thôi..." Chúc Văn Gia nhõng nhẽo ỉ ôi, chuyện từ đời thuở nhà nào cũng lôi ra: "Anh có nhớ hồi anh em mình còn bé không, anh đẩy em ngã lăn đùng một cái, trên đầu em vẫn còn sẹo đây này... anh mở videocall đi, em vén mái lên cho anh xem..."

Đình Sương bị quấy đến không chịu nổi: "Em để anh nghĩ đã... nếu như em qua đây ở..."

Cậu dùng ánh mắt dò hỏi Bách Xương Ý, có được không?

Bách Xương Ý gật đầu.

"Vậy được rồi, để anh đặt vé máy bay cho em." Đình Sương suy nghĩ một chút, quyết định làm công tác dự phòng: "Có chuyện này anh phải nói trước cho em biết, anh không ở một mình đâu, ờm... em phải để ý một chút nhé."

"Anh có bồ mới rồi à?" Chúc Văn Gia chẳng coi đây là chuyện gì to tát, càng không nghĩ đến 'quý ngài C' mà cậu ta đã giúp Đình Sương ghép đôi dạo nọ.

"Ừ." Đình Sương cảnh cáo thằng em trai: "Anh ấy không giống mấy tên ba lăng nhăng em hay chơi cùng đâu... Em gặp anh ấy rồi thì không được nói chuyện lung tung, phải lễ phép đấy nghe chưa?"

"Biết rồi khổ lắm nói mãi, em anh làm sao để anh mất mặt được?" Chúc Văn Gia rất tự tin: "Anh cứ yên tâm, đến khi ấy em sẽ lôi toàn bộ đức tính tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa ra biểu diễn, đảm bảo khiến anh hài lòng."

Đình Sương không yên tâm lắm mà cúp máy, hỏi Bách Xương Ý: "Anh không ngại thật à? Nếu như anh cảm thấy bất tiện thì em thuê nhà khác cho nó ở tạm mấy hôm."

Bách Xương Ý hỏi: "Một mình cậu ta sống à?"

Đình Sương đau đầu: "... Chắc em phải qua đấy làm bảo mẫu cho nó vài bữa."

Bách Xương Ý nói: "Trước hết cứ để cậu ta ở nhà của bọn mình đã, có vấn đề gì sẽ giải quyết sau."

Đình Sương cảm thấy hơi có lỗi: "... Chúng ta đã giao hẹn từ trước, sẽ không đưa những người khác về nhà."

Bách Xương Ý cười nói: "Không sao, quy tắc trong nhà đều do anh định đoạt."

Máy bay của Chúc Văn Gia 7h tối hạ cánh.

Nguyên đoạn đường đi đón em trai, Đình Sương đều lo lắng không thôi, sợ cái mồm như còi xe lửa của Chúc Văn Gia sẽ làm cho Bách Xương Ý không được vui.

Đến cổng chờ của sân bay, Đình Sương vẫn còn xem đồng hồ.

Bách Xương Ý bảo: "Máy bay hạ cánh đúng giờ, sẽ nhanh ra thôi."

Vừa dứt lời, Đình Sương liền nhìn thấy một người đứng ở đằng xa đang vẫy vẫy tay về phía này.

Chúc Văn Gia nhuộm tóc trắng dài ngang vai, mặc một cái áo phông màu trắng và quần vải bố, chân đi dép xỏ ngón, sắc mặt trông khá tiều tụy.

Cậu ta vừa đi tới đó, việc đầu tiên muốn làm là lên án hành vi dã man tàn bạo của Đình Sương khi mua vé máy bay hạng phổ thông cho mình, nhưng nhác thấy Bách Xương Ý đeo kính nom nhã nhặn cấm dục đứng ngay bên cạnh, lập tức nhớ lại lời cảnh cáo của ông anh trai.

Phải lễ phép.

Thế là Chúc Văn Gia cực kỳ lễ phép, cực kỳ thân thiết mà cúi chào sếp Bách một cái: "Vị này là chị dâu đúng không ạ? Em chào chị dâu."

GÓC LẢM NHẢM: em giai ngoan dư này xứng đáng bị ăn đòn =)))))

"Một bầy cá voi.

Chúng nó liên tiếp trồi lên mặt biển, phun ra tia nước, lưu lại hết dải cầu vồng này đến dải cầu vồng khác."

CHƯƠNG 63: KIA LÀ AI

Đình Sương vỗ bốp một phát vào đầu Chúc Văn Gia: "Em gọi bậy bạ gì thế?"

Chúc Văn Gia xoa xoa đôi mắt, nhìn kỹ Bách Xương Ý rồi bảo: "Ồ, hóa ra là một ông chú chứ không phải chị dâu, thế chị dâu của em đâu rồi anh?"

Lần này thì Đình Sương không dám nhìn sắc mặt của Bách Xương Ý luôn. Cậu xách Chúc Văn Gia sang một bên, nhỏ giọng nói: "Đúng là chị dâu của em đấy, nhưng em không được gọi ảnh là chị dâu hiểu chưa, em gọi anh ấy là... gọi là anh Bách đi."

Chúc Văn Gia muốn phát biểu ý kiến cá nhân, nhưng Đình Sương lại cảnh cáo: "Tiền tiêu vặt tháng sau của em là do anh phát đấy, còn phát bao nhiêu thì phải xem biểu hiện của em."

Chúc Văn Gia bảo: "Anh, sao anh giống ba thế, cái gì cũng quy ra tiền, anh để tình thân của chúng ta ở chỗ nào rồi?"

Đình Sương nói: "Ok ngay, thế tháng sau anh không cho em tiền nữa, anh cho em tình thân thôi, được chưa?"

"Thôi xin anh cứ cho em tiền đi." Chúc Văn Gia bị chọc trúng tử huyệt, đàng hoàng đi tới đó chào hỏi Bách Xương Ý: "Chị —— anh Bách ạ, vừa nãy ngại quá, em mới xuống máy bay nên vẫn còn hơi lâng lâng."

Bách Xương Ý không hề mất hứng chút nào, bảo rằng trước hết đi ăn cơm cái đã.

Đến nhà hàng, lúc Bách Xương Ý đi đỗ xe, Chúc Văn Gia mới hỏi Đình Sương rằng: "Ôi anh này, chị dâu em làm nghề gì thế? Trông như đóa hoa cao lãnh ấy."

Đình Sương đáp: "Giáo sư đại học."

"Vãi lờ." Chúc Văn Gia nói: "Anh sống chỉ để học thật à."

Đình Sương nói: "Ở trước mặt ảnh em nhớ ngoan vào đấy, đừng có bướng. Mấy thứ em biết chơi lẫn không biết chơi, anh ấy đều chơi chán cả rồi."

Chúc Văn Gia ngoài miệng dạ vâng, còn thực tế lại hoàn toàn trái ngược.

Ngồi vào bàn ăn, cậu ta vừa thân quen với Bách Xương Ý hơn một chút, đã bắt đầu hỏi thăm xem nơi này có chỗ nào vui chơi không. Bách Xương Ý đề cử tên mấy viện bảo tàng, Chúc Văn Gia liền xua tay: "Không phải những nơi kiểu ấy, em muốn hỏi mấy chỗ dành cho người trưởng thành cơ ——"

"Chúc Văn Gia." Đình Sương ngắt lời cậu ta: "Bắt đầu từ giờ phút này, anh sẽ chỉ cho em tiền đi nhà hàng, siêu thị, viện bảo tàng, nhà sách, bể bơi và phòng tập thể hình. Nếu em chịu đi học cái gì đó, anh cũng sẽ lo cho em, còn lại những thứ khác em đừng có mơ."

Chúc Văn Gia quay đầu méc Bách Xương Ý: "Anh Bách, anh nhìn anh em kìa, ổng ngược đãi em, anh mau quản ổng đi."

Bách Xương Ý muốn cười lắm, thế nhưng phải cố nhịn: "Việc này tôi không quản được, thẻ của tôi là do em ấy giữ."

Thì ra chị dâu không nắm quyền trong gia đình à.

Chúc Văn Gia chỉ đành tạm thời đình chiến.

Buổi tối về nhà, Đình Sương dọn dẹp một căn phòng để cho Chúc Văn Gia ngủ.

"Anh bảo em phải chú ý rồi cơ mà." Đình Sương bảo: "Em đừng tùy tiện như cái hồi ở nhà anh nữa."

Chúc Văn Gia rúc ở trên giường nghịch điện thoại di động: "Em hiện giờ chỉ là cọng cỏ dại ăn nhờ ở đậu, anh trai không thương chị dâu không đau."

"Nếu anh trai không thương chị dâu không đau thật, hiện tại anh đã vứt em ở nhà hàng để rửa bát thuê rồi." Đình Sương túm cậu ta dậy: "Em nghe rõ anh nói đây này, phòng tắm ở ngay sát phòng ngủ, hai phòng này là địa bàn riêng của em, sẽ không có ai đi vào. Còn những nơi khác, ngoại trừ phòng ngủ của bọn anh, em muốn vào đâu cũng được, thế nhưng phải mặc quần áo tử tế biết chưa? Không cho phép em ăn mặc lố lăng ở trước mặt chị dâu em đâu đấy. Đồ đạc của anh em cứ tùy tiện dùng, thế nhưng đồ của chị dâu em thì không được làm lộn xộn, còn nữa, lúc chị dâu em làm việc cấm chỉ được quấy rầy. À đúng rồi, không được phép cho động vật đi lại lung tung trong nhà, cũng không được cho chó ăn đồ linh tinh. Cố gắng đừng thức khuya quá, sáng dậy muộn không ai nấu cơm cho em đâu. Đến thời gian ngủ trong nhà sẽ ngắt mạng, đừng hòng chơi game đến nửa đêm."

"Sao nhà anh lắm quy tắc thế?" Chúc Văn Gia nói: "Ở nhà anh mà như vào chùa đi tu vậy á."

"Anh có mời em đến đâu." Đình Sương nhìn quanh phòng ngủ một lượt, thấy không thiếu thứ gì mới nói: "Mấy hôm tới anh phải thi rồi, không hầu em được đâu, em biết điều một chút."

Mấy ngày sau đó Chúc Văn Gia quả thực rất biết điều, nhưng không phải do cậu ta muốn thế, chủ yếu là tại méo có tiền, ngay cả tiền ngồi nhà chơi game ông anh trai cũng không chịu nạp cho.

Hơn nữa cậu ta phát hiện những quy tắc kia không phải là lời nói suông. Có hôm trời vừa sáng, cậu ta còn chưa tỉnh ngủ cho nên không chú ý, mặc độc cái quần sịp đi vào phòng bếp rót cà phê, kết quả vừa ra khỏi cửa đã đụng ngay Bách Xương Ý.

Bách Xương Ý vẫn thản nhiên như thường, gật đầu với cậu ta một cái rồi ra ngoài. Thế nhưng chờ Bách Xương Ý đi xong, Đình Sương ngay lập tức cắt một nửa tiền tiêu vặt của cậu ta.

Cơn buồn ngủ của Chúc Văn Gia bay sạch, kháng nghị lại: "Có mỗi thế mà cắt nhiều dữ?"

Đình Sương đã trải qua hai ngày thi, hiện tại gắt gỏng cực kỳ: "Nhiều gì mà nhiều. Em đùa giỡn chị dâu kiểu đấy, anh không đạp cho một trận là may lắm rồi. Mau về phòng mặc quần áo tử tế vào cho anh."

Chúc Văn Gia bị đối xử như thế vài tuần, đã dần dần thích ứng với đống quy tắc mà trước đây cậu ta cho rằng cực kỳ vô nhân đạo, bắt đầu quen với nề nếp ngủ sớm dậy sớm. Night club với khu đèn đỏ cũng biến thành viện bảo tàng và sân tennis, bởi vì thực sự chẳng có xu nào, ban đêm còn bị cắt mạng, ngay cả game cậu ta cũng không có hứng thú chơi nữa, thỉnh thoảng còn tiện tay lật mấy quyển sách tiếng Anh về khoa học kỹ thuật và tạp chí thiên văn mà Bách Xương Ý mua cho Đình Sương —— dù sao đọc sách cũng vừa không mất tiền vừa không cần kết nối mạng.

Chẳng mấy mà đến nghỉ thu, Đình Sương thi xong thì vẫn ngồi nhà sắp xếp lại hệ thống kiến thức của mình. Hệ thống kiến thức chuyên ngành vừa khổng lồ vừa phức tạp, không thể nào ngày một ngày hai đã làm xong được, huống hồ cậu không chỉ muốn sắp xếp lại hệ thống kiến thức chuyên ngành, cậu còn muốn sắp xếp lại toàn bộ hệ thống tri thức mà mình nắm giữ.

Cậu muốn dựa vào những thứ này để xem xét lại bản thân mình.

Đây là việc mà gần đây cậu đã nghĩ thông suốt.

Cậu vừa muốn hướng ngoại, đi tìm hiểu mọi thứ chân trời góc bể; vừa muốn hướng nội, đi tìm hiểu nơi sâu nhất của bản thân. Chỉ có làm như vậy cậu mới biết được rốt cuộc mình đang đứng ở đâu, muốn đi tới nơi nào.

Ngoài ra Đình Sương còn đang nghiên cứu về động lực học và thiết kế đồ họa —— Bách Xương Ý đã hứa với cậu rằng, vào kỳ nghỉ sẽ cùng cậu làm ra một bộ động cơ 3D hàng thật, để cho cậu có thể bay tới bay lui, muốn chém cái gì thì chém cái đó.

Chúc Văn Gia nhìn bản thiết kế của Đình Sương mà thèm chảy nước dãi.

"Anh ơi, khi nào em mới làm ra được một món thế này?"

Đình Sương đang ôm laptop, mô phỏng lại lực cản của gió khi mình mặc bộ động cơ 3D bay tới bay lui, nghe vậy thì không buồn ngẩng đầu lên mà nói: "Hay là em xin vào một trường chuyên ngành kỹ thuật đi? Kiểu như thiết kế máy bay chẳng hạn."

Chúc Văn Gia lâm vào suy tư.

Sau khi học xong cấp ba ở Anh, cậu ta quyết định trì hoãn một năm rồi mới học đại học, kết quả cứ trì hoãn mãi, sắp chơi bời đến hai năm rồi mà cậu ta vẫn chưa có ý định xin vào đại học.

Trước đây cậu ta cảm thấy cuộc sống của Đình Sương như nước sôi lửa bỏng, vừa nghèo túng vừa khổ cực, cả ngày chỉ biết đi học, thế nhưng lúc này cậu ta lại có chút ước ao. Chủ yếu là do hiện tại đang bị thắt chặt kinh tế, ý thức được rằng mình mà không có bản lĩnh thì không sống nổi.

"Anh ơi, anh cảm thấy học ngành này thú vị không?" Chúc Văn Gia đến gần chỗ Đình Sương, nhìn đống số liệu trên màn hình vi tính, nhìn mãi mà cũng chẳng hiểu gì: "Học khó không?"

"Không thú vị lắm." Đình Sương nhận thấy mình đã tính sai lực cản của gió khá nhiều, muốn đơn giản hóa mô hình lại: "Thế nhưng một khi đã bắt đầu rồi, anh vẫn muốn hoàn thành cho xong."

"Không thú vị lắm mà anh còn muốn hoàn thành?" Chúc Văn Gia chẳng hiểu gì luôn, trước nay cậu ta toàn kiểu muốn làm gì thì làm, không muốn làm thì sẽ không làm.

"Ừ... anh gần đây cũng đang suy nghĩ về vấn đề này." Đình Sương xoa xoa huyệt thái dương, quyết định dẹp mô hình sang một bên, nghỉ ngơi cái đã rồi tính toán tiếp: "Em hỏi anh có khó không, câu trả lời của anh là khó, em hỏi anh có gì thú vị không, câu trả lời của anh là không thú vị. Có điều anh lại nghĩ rằng, chắc do nó khó nên anh mới cảm thấy nhàm chán và không thích làm. Suy cho cùng thì con người ta luôn thích làm mấy chuyện đơn giản hơn, thế nhưng chẳng có gì là đơn giản tuyệt đối cả, cứ am hiểu thì sẽ cảm thấy nó đơn giản thôi. Anh không thích gộp 'khó khăn' vào với 'không thích làm', cho nên muốn kiên trì hoàn thành bằng được, nếu như sau này học xong rồi mà anh vẫn không thích, vậy thì là thật sự không thích, chứ chẳng hề liên quan gì đến ý chí của anh."

Chúc Văn Gia nghe xong, không biết nên nói cái gì, một lát sau mới bảo: "Anh, đường não của anh nó vòng vèo quá, trước đây anh không như vậy, chắc là bị nhiễm của chị dâu rồi hả?"

Nghĩ tới Bách Xương Ý, trong đáy mắt của Đình Sương tràn ra chút ý cười: "Ừ, nhiễm của anh ấy đó."

Bách Xương Ý luôn khiến cho cậu không hiểu rõ, khiến cho cậu không dừng lại ở một quan điểm nào đó, khiến cho cậu không nông cạn tự coi mình là đúng, khiến cho cậu phải suy nghĩ ở nhiều góc độ khác nhau, khiến cho cậu nhìn nhận được những góc độ khả thi khác nhau.

Sau khi nói chuyện với Đình Sương, Chúc Văn Gia vẫn đang suy nghĩ xem có nên vào đại học hay không, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng biết phải học ngành gì.

Đình Sương hiếm khi nhìn thấy thiếu niên sa ngã Chúc Văn Gia có bộ dạng 'bước vào đường ngay' như thế, bèn đi hỏi Bách Xương Ý xem nên làm thế nào.

(open day: ngày mà các trường đại học tổ chức để chào đón tân sinh viên đến tham quan, mục đích chính là để các tân sinh viên có được cái nhìn tổng quan nhưng cũng rất cụ thể về môi trường mình chuẩn bị học)

Bách Xương Ý nói: "Cuối tháng tám trường học có tổ chức Open Day, thử dẫn cậu ta đi tham quan một số ngành khác nhau xem sao."

Thế là đến hôm trường học tổ chức Open Day, Đình Sương dẫn Chúc Văn Gia đến tham quan một vòng. Vốn dĩ cậu cũng chẳng ôm hi vọng lớn về thằng em nhà mình, nhưng ai ngờ Chúc Văn Gia lại có hứng thú học tập chuyên sâu với một số ngành.

Buổi chiều về nhà, Chúc Văn Gia tính thử thời gian, ở quốc nội vừa khéo là 10h tối, chắc ba mẹ còn chưa đi ngủ, thế là cậu ta gọi videocall về nhà, dự định thông báo cho hai người tin vui là mình sắp vào đại học, để bọn họ có thể ủng hộ con trai cưng một chút tinh thần là phụ vật chất là chính, đồng thời mong mỏi từ tận đáy lòng, rằng ba mình sẽ sướng quá mà tiện tay khôi phục lại tự do kinh tế cho cậu ta.

Videocall được kết nối, câu đầu tiên mà Chúc Ngao nói chính là: "Chúc Văn Gia sao con lại nhuộm trắng đầu thế kia? Ngày mai đi nhuộm lại cho ba."

Đối mặt với Chúc Ngao, Chúc Văn Gia không dám cãi tay đôi giống như Đình Sương, nếu câu này Đình Sương mà nghe được, chắc chắn sẽ đốp chát lại một câu: "Con nhuộm bằng tiền của con, liên quan gì đến ba?"

Thế nhưng Chúc Văn Gia không dám nói vậy, cậu ta nhuộm tóc trắng bằng tiền của Chúc Ngao, hơn nữa còn đang cần Chúc Ngao cho mình tiền để nhuộm tiếp xanh đỏ tími vàng hoặc bảy sắc cầu vồng luôn cho chất.

"Ba, con cũng muốn nhuộm lại lắm, nhưng thẻ của con bị ba khóa rồi còn đâu? Chẳng còn tiền để nhuộm lại đây này, con có lòng mà không có sức." Chúc Văn Gia vừa nói, vừa ngó nghiêng xung quanh, cầm lấy mũ của Đình Sương mà đội vào đầu, mong rằng ba mình sẽ mắt không thấy tâm không phiền: "Mẹ con có đấy không? Con có chuyện trọng đại cần thông báo với hai người."

Chúc Ngao bỗng biến sắc.

Quyết định trọng đại?

Lẽ nào thằng nhóc thối này cũng thích đàn ông?

"Con trước tiên nói cho ba biết đây là chuyện về phương diện nào." Chúc Ngao nói: "Đừng làm cho mẹ con tức giận."

"Sao con làm mẹ con tức giận được?" Chúc Văn Gia nói: "Con nói thẳng với ba luôn vậy, con muốn học đại học."

"Cái gì?" Chúc Ngao kinh hỉ quá mức, thậm chí còn không dám tin đây là lời mà Chúc Văn Gia có thể nói ra được, bèn chất vấn: "Con? Muốn học đại học á?"

"Là Tiểu Gia hả?" Khuôn mặt của Ông Vận Nghi xuất hiện ở phía sau Chúc Ngao: "Tiểu Gia nói gì vậy?"

Nét mặt của Chúc Văn Gia vô cùng nghiêm túc: "Mẹ, con nói con muốn học đại học."

Khác với Chúc Ngao, Ông Vận Nghi chưa bao giờ nghĩ rằng con trai mình là 'bùn nhão không trát được tường'. Bà ta cảm thấy Chúc Văn Gia là một đứa con trai, từ nhỏ lại chưa từng chịu khổ, cho nên hiểu chuyện có hơi muộn một chút. Trước đây tuổi còn nhỏ thích chơi bời, hiện tại không cho cậu ta tiền để tiêu lung tung nữa, đột nhiên nghĩ thông suốt rồi muốn đi học cũng là việc rất đỗi bình thường.

Bởi vậy bà ta không kinh ngạc như Chúc Ngao, nhưng lại vui vẻ hơn nhiều: "Quá tốt rồi, con muốn học trường nào? Để mẹ tìm người xin giúp con."

"Để cho nó tự xin." Chúc Ngao nói: "Đình Sương không phải cũng tự mình xin đi học sao?"

"Đình Sương khi ấy là xin đi học thạc sĩ, còn Tiểu Gia mới bao lớn đâu? Hiện giờ Tiểu Gia là xin vào khoa chính quy." Ông Vận Nghi khuyên nhủ Chúc Ngao: "Vất vả lắm Tiểu Gia mới muốn đi học, sao ông lại làm khó con thế? Chúng ta nhọc nhằn khổ sở chẳng phải vì để tạo điều kiện tốt nhất cho con nó ư?"

Chúc Ngao nói: "Khó khăn này là do tôi tạo ra chắc? Tự nó gây ra chứ ai. Có một chút trở ngại thế này mà cũng không khắc phục được, vậy còn đi học để làm gì?"

"Việc của Tiểu Gia để mình tôi lo, không cần ông quan tâm." Ông Vận Nghi thấy không thể thuyết phục Chúc Ngao ngay được, đơn giản là mặc kệ, nói sang chuyện khác: "Tiểu Gia, con hiện giờ đang ở đâu? Vẫn ở Hà Lan à?"

"Dạ không mẹ, con cháy túi nên đâu có tiền để thuê nhà nữa, bởi vậy đã chạy sang Đức nhờ vả anh con rồi." Chúc Văn Gia chỉnh camera về phía Đình Sương: "Anh con cũng đang ở đây nè, bữa nay anh ấy dẫn con đến trường tham quan đó, trường của anh ấy tốt lắm, có hẳn phòng thí nghiệm ——"

"Kia là ai?" Chúc Ngao hơi nhíu mày hỏi.

Chúc Văn Gia ngước mắt lên nhìn, cánh cửa ra vào ở phía sau lưng Đình Sương bật mở, Bách Xương Ý đang bước vào trong nhà.

CHƯƠNG 64: CHỊ DÂU CỦA CON

Chúc Văn Gia nghĩ thầm, anh trai mình đã come out rồi thì sợ qué gì nữa?

Thế là thuận miệng đáp: "Dạ, chị dâu của con đi làm về đó ba."

Sấm sét giữa trời quang.

Đình Sương ngay lập tức phi tới bịt mỏ Chúc Văn Gia, nhưng đã không còn kịp.

"Chị dâu của con?" Chúc Ngao nhìn chằm chằm người trong videocall, ông không thể nào nhìn nhầm được, kia chính là cậu em Bách của ông, lúc này mới có mấy tháng không gặp nhau thôi, vì sao cậu em Bách đã biến thành chị dâu của thằng con út rồi?

"Chúc Văn Gia con nói rõ cho ba, đây là chị dâu nào của con?"

Chúc Văn Gia: "Còn chị dâu nào nữa, con chỉ có một anh ——"

Đình Sương giật lấy điện thoại của cậu ta, nhanh chóng ngắt kết nối cuộc gọi.

Việc này cũng là tại cậu hết, nếu như ngày thường cậu không nói lung tung trước mặt Chúc Văn Gia rằng "chị dâu của em cái này chị dâu của em cái kia", mà đàng hoàng gọi một tiếng "anh Bách" thì sự việc biết đâu sẽ còn cứu vãn được.

Bây giờ thì hay rồi, làm cho Chúc Văn Gia quen mồm một tiếng "chị dâu" hai tiếng "chị dâu", vừa há mồm là "chị dâu", ngay cả thời gian để trì hoãn cũng không có.

Chúc Văn Gia vẫn chưa hiểu mô tê gì: "Anh cướp điện thoại của em làm chi?"

"Một nửa số tiền tiêu vặt còn lại của em cũng mất luôn rồi." Đình Sương nói.

Chúc Văn Gia cực kỳ oan ức: "Em làm gì mà anh cắt tiền của em?"

"... Thôi bỏ đi." Đình Sương rất nhanh đã tỉnh táo lại, việc này dẫu đổ lên đầu Chúc Văn Gia cũng vô dụng.

Thằng này nó vốn đã vậy, chuyện to chuyện nhỏ cũng không phân biệt được.

Nếu như Chúc Văn Gia chưa mặc quần áo tử tế đã lắc lư trước mặt Bách Xương Ý, cậu còn có thể mắng nó chết tươi. Nhưng tình huống hiện nay không phải chỉ cần giáo huấn Chúc Văn Gia là có thể giải quyết được, chẳng thà đừng mắng còn hơn.

Bỗng nhiên điện thoại của Chúc Văn Gia đổ chuông, không cần nhìn cũng biết là Chúc Ngao gọi.

Đình Sương tiếp tục ngắt kết nối, tắt nguồn máy thằng em, tiện tay tắt luôn cả máy mình.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?" Chúc Văn Gia nhìn Đình Sương, lại nhìn Bách Xương Ý đang đi về phía này.

Bách Xương Ý nói năng khá uyển chuyển: "Chúc tiên sinh là đối tác của tôi."

"Thế thì làm sao?" Chúc Văn Gia vẫn ngơ ngơ không hiểu.

Đình Sương cũng chẳng biết nên giải thích việc này thế nào: "... Thì tại, ờmm, thực ra thì chị dâu của em —— ý anh là anh Bách của em đã từng xưng huynh gọi đệ với ba mình trên bàn nhậu... À mà không, hai người họ không kết nghĩa huynh đệ thật đâu, thế nhưng ở trong lòng ba mình thì bối phận này đã được quyết định rồi... hiện tại ông ấy đột nhiên phát hiện cậu em Bách nhà mình biến thành..."

Thành cái gì?

Con dâu?

Lời này nghe cứ kỳ cục thế nào ấy, Đình Sương căn bản không nói ra được.

"Chờ đã, anh Bách của em là em trai của ba mình?" Chúc Văn Gia cân nhắc nửa ngày trời, đầu óc hoàn toàn không đủ để dùng, cậu ta khua khoắng tay loạn cả lên, suýt chút nữa vẽ thành một bản gia phả ở trên không trung: "... Anh này, ý của anh là chị dâu em... kỳ thực chính là chú của em?"

Vẫn còn chưa dừng lại ở đó, cậu ta tiếp tục cho ra một suy luận khác: "Thế hóa ra... anh là mợ của em à?"

Đình Sương há miệng, không thể nào thấm nổi logic-có-bệnh của Chúc Văn Gia, tuy nhiên chẳng biết phải phản bác lại thế nào.

"... Anh không bàn chuyện bối phận với em nữa, em về phòng của mình trước đi." Đình Sương đuổi Chúc Văn Gia xong, rồi quay sang hỏi Bách Xương Ý: "Chúng ta phải làm gì bây giờ? Vẫn còn đủ thời gian, dù ba em có muốn bay vèo sang đây thì cũng phải mất mười mấy tiếng."

"Đừng kéo dài thời gian nữa." Bách Xương Ý nói: "Anh sẽ lập tức gọi điện thoại cho ông ấy."

"Lập tức á?" Đình Sương có chút lo lắng: "Hay là chờ vài hôm nữa đi, để cho ba em tiêu hóa được chuyện này cái đã? Anh biết tính tình ông ấy rồi đấy, nóng nảy y hệt em, hiện giờ chắc là đang bùng nổ rồi."

Bách Xương Ý nói: "Ông ấy đã gọi điện thoại lại, chứng tỏ hiện giờ ông ấy đang rất muốn biết chuyện này. Nếu cứ nhùng nhằng không nói thì khác nào chúng ta vừa bất lịch sự lại vừa chột dạ. Em thử đặt mình vào vị trí đấy đi, nếu như là em, em cũng muốn lập tức nói chuyện cho rõ ràng."

Đình Sương suy nghĩ một chút, thấy cũng có lý, chưa biết chừng càng nhây thì ba mình càng giận hơn: "Vậy bây giờ trả lời điện thoại đi, em với anh cùng nói."

"Anh ra ngoài mới về, để anh đi rửa tay cái đã." Bách Xương Ý bước vào nhà vệ sinh.

Đình Sương rót cho anh một chén nước, đi tới trước cửa WC thì thấy Bách Xương Ý đã tháo kính xuống, đang rửa mặt.

"Anh căng thẳng không?" Đình Sương hỏi.

Bách Xương Ý cười đáp: "Em hi vọng anh căng thẳng à?"

Đình Sương cũng nở nụ cười: "Em chưa thấy anh căng thẳng bao giờ, muốn chiêm ngưỡng ghê."

"Được rồi." Bách Xương Ý đeo kính vào, thay đổi nét mặt, giống như sắp mở cuộc hội thảo: "Đi thay quần áo rồi chuẩn bị gọi videocall nào."

Đình Sương cúi đầu nhìn cái áo phông rộng rãi trên người mình, lại nhìn Bách Xương Ý đóng thùng sơ mi đeo cà vạt, đột nhiên hiểu ra, việc nhà cũng như việc quốc gia đại sự, cuộc videocall sắp tới chính là đấu trường Tu La, quyết không được để thua thế trận.

"Gọi trong phòng khách hay phòng đọc sách bây giờ?" Đình Sương một bên thắt cà vạt, một bên hỏi: "Chọn phòng đọc sách nhé?"

Tuy rằng phòng đọc sách không có màn hình lớn, thế nhưng bầu không khí tương đối nghiêm túc.

Bách Xương Ý: "Ừ."

Vào trong phòng sách, tư thái của Đình Sương như thể sắp tham dự cuộc phỏng vấn qua video đến nơi. Đầu tiên cậu để laptop vào một vị trí thật đẹp, background thì chọn một cái kệ đầy ắp những quyển sách học thuật cao siêu, hơn nữa phải chỉnh camera sao cho có thể quay được hai quyển sách và cây bút máy trên mặt bàn làm việc của Bách Xương Ý, cuối cùng còn tìm hai quả tròn tròn trông giống hạnh đào rồi để vào bên cạnh.

Nhìn khung cảnh này xem, có trưởng bối nào mà không thích?

"Lúc nữa chúng ta phải nói thế nào?" Đình Sương hỏi: "Có cần lập trước chiến thuật không?"

Bách Xương Ý chỉnh lại mái tóc hơi lộn xộn của cậu, rồi nói ra mấy suy nghĩ của bản thân.

Đình Sương trầm ngâm một lúc, gật gù bảo: "Vậy để em gọi videocall nhé?"

Ngón tay của cậu đặt lên chuột trái, chuẩn bị trận địa sẵn sàng để nghênh đón quân địch.

Bách Xương Ý: "Ừ."

Nhấn chuột trái xuống, tiếng tút tút yêu cầu kết nối vang lên.

Chờ đợi đối phương bắt máy.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

"Đình Sương con giải thích ngay cho ba ——" Âm thanh của Chúc Ngao bỗng im bặt.

Ông cứ tưởng phía bên kia là thằng con trai nhà mình, ai mà ngờ lại là hai phát ngôn viên cấp cao của Bộ Ngoại Giao.

Chúc Ngao vẫn còn đang mặc quần áo ở nhà.

Vừa mở màn đã bất lợi.

Có điều Chúc Ngao đời này đánh bóng ngược gió nhiều lắm rồi, càng không phải kiểu người câu nệ tiểu tiết, ông lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, vững vàng như núi Thái Sơn, gật đầu mỉm cười với Bách Xương Ý ở trên màn hình: "Giáo sư Bách, đã lâu không gặp."

Trong lòng Đình Sương hơi kinh ngạc, ba của cậu thế mà không hề nổi giận, có điều nghĩ đi nghĩ lại, thì đây cũng là lẽ thường tình. Hình thức giao tiếp giữa con người với con người khó mà thay đổi được, Chúc Ngao luôn luôn tôn trọng và tỏ ra khách khí với Bách Xương Ý, cho dù đã biết chuyện gì xảy ra, cũng chẳng thể nào dùng thái độ cư xử như với Lương Chính Tuyên được.

Bách Xương Ý đi thẳng vào vấn đề: "Chúc tiên sinh, đã lâu không gặp. Hôm nay tôi muốn nói với ông về sự việc giữa tôi và Đình Sương."

"... Sự việc giữa cậu và Đình Sương ư?" Chúc Ngao dừng lại một chút, quay đầu nói: "Vận Nghi ơi, bà lấy cho tôi lọ thuốc trợ tim cấp tốc đến đây."

Tiếng Trung là một thứ ngôn ngữ hàm súc, từng chữ từng chữ đều có thâm ý riêng, Bách Xương Ý bảo rằng "Sự việc giữa tôi và Đình Sương", Chúc Ngao lại ngay tức khắc nghe thành "Việc hôn sự giữa tôi và Đình Sương".

Đình Sương sốt hết cả ruột: "Ba không sao chứ ạ?"

Chúc Ngao nói: "Tạm thời thì chưa, huyết áp hơi cao chút thôi, phòng ngừa vạn nhất ấy mà."

Trước đây Đình Sương cực kỳ thích cãi nhau tay đôi với Chúc Ngao, cậu càng đứng ở thế yếu, Chúc Ngao càng đứng ở thế mạnh, thì cậu càng muốn cãi cho bằng được. Vì cậu biết bất kể cãi nhau thế nào, cậu cũng không có khả năng hạ gục được Chúc Ngao, cho nên chỉ biết chọc tức ông để tranh giành thứ mà mình muốn. Nhưng từ cái lần gặp mặt ở Hannover, Đình Sương nhận ra Chúc Ngao đã già yếu đi rồi, cậu không dám làm ầm làm ĩ như xưa.

Hiện tại vừa thấy Chúc Ngao lấy thuốc trợ tim cấp tốc ra, Đình Sương chẳng dám ương ngạnh nữa: "Chúng ta cứ nói chuyện bình tĩnh thôi ba ạ."

Chúc Ngao cầm lấy chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm, rồi bảo: "Hai đứa nói đi."

Bách Xương Ý hỏi: "Chúc tiên sinh, bác sĩ tâm lý lần trước tôi giới thiệu cho ông, ông cảm thấy thế nào?"

Không nhắc đến bác sĩ tâm lý còn đỡ, vừa nhắc tới một cái, Chúc Ngao liền cảm thấy Bách Xương Ý từ lâu đã có mưu đồ gạ gẫm con trai ông, thế là giọng điệu lập tức khó chịu: "Giáo sư Bách, lần trước cậu giới thiệu bác sĩ tâm lý cho tôi, chính là để chờ tới ngày hôm nay đúng không?"

Thái độ của Bách Xương Ý vẫn ôn hòa như cũ: "Không đâu, Chúc tiên sinh này, với tình hữu nghị của chúng ta, một khi ông đã 'dốc lòng tâm sự' với tôi về khó khăn của ông, tôi đương nhiên phải có nghĩa vụ trợ giúp hết mình."

Dốc lòng tâm sự?

Chúc Ngao suy nghĩ một chút, hình như đúng là do ông hỏi Bách Xương Ý trước, rằng con trai mình đồng tính thì nên làm thế nào. Hơn nữa mấy tháng nay sau khi đi khám bác sĩ tâm lý, về mặt tình cảm thì ông vẫn chưa khắc phục được sự bực tức, nhưng trên lý trí thì đã hiểu ra đồng tính không phải là bệnh.

Có điều mấu chốt lần này không phải việc con trai ông thích đàn ông, mà vấn đề mấu chốt ở đây là con trai ông thích cậu em nhà ông.

Việc này người làm cha nào có thể chịu đựng được?

"Tình hữu nghị?" Chúc Ngao chất vấn: "Cậu cũng biết giữa hai chúng ta có tình hữu nghị cơ à? Với tình hữu nghị của hai chúng ta thì cậu không thể, không thể..." Không thể lừa mất con trai tôi chứ?

Sau khi liên tục "không thể không thể", Chúc Ngao càng thêm khó chịu và tức giận: "Tôi đã coi cậu như anh em ruột thịt!"

Đình Sương chen mồm: "Vậy là thân càng thêm thân, việc này không phải rất tốt ạ?"

Chúc Ngao: "Cái gì cơ?"

Bách Xương Ý đỡ kính: "Haizzz."

Đình Sương: "À ờ... ý con là, ba ơi, dù sao hai người cũng không phải anh em ruột thịt, hơn nữa con nói thật với ba, ba nghĩ kỹ lại điều kiện của con đi, rồi nghĩ đến điều kiện của giáo sư nhà con đi, ba phải nhận ra là con trai ba đang trèo cao chứ? Ba coi, có phải nhà mình được lợi rồi không?"

Chúc Ngao bất giác mà suy nghĩ theo phương hướng của Đình Sương, nghe thì vô lý nhưng lại rất thuyết phục, việc hôn sự này đúng là trèo cao thật, giáo sư Bách là giáo sư trong biên chế, nghề nghiệp vừa có chức có quyền, cưới mười đứa tám đứa như Đình Sương cũng được ấy chứ?

Lợi cũng là thằng con nhà mình được lợi...

CHƯƠNG 65: MÙA HÈ KẾT THÚC

Khoan khoan, không đúng.

Có chỗ nào đấy sai sai.

Chúc Ngao phản ứng lại: "Đình Sương con đừng hòng dắt mũi ba."

Đây là vấn đề lời lãi à?

Suýt chút nữa đã bị thằng nhãi này tẩy não.

Đình Sương nói: "Ba, con nào dám dắt mũi ba. Chúng ta đang thương lượng mà... chúng ta cần đạt được nhận thức chung..."

Cậu vừa nói vừa thầm tính toán ở trong lòng, nhận thức chung đầu tiên "một người trèo cao cả nhà được lợi" —— hai phe địch ta đã đạt thành nhất trí.

Thế là Đình Sương tiếp tục tìm kiếm nhận thức chung thứ hai: "Ba ơi, chắc ba cũng hi vọng con được hạnh phúc đúng không ba?"

Chúc Ngao bây giờ chẳng buồn phản ứng lại cậu, cầm chén vùi đầu uống trà.

Đình Sương thay đổi cách giải thích khác không sến sẩm như vừa rồi: "Ba này, ba không muốn con phải sống khổ sở đâu nhỉ?"

"Con nói cái gì vậy?" Chúc Ngao ngẩng phắt mặt lên khỏi chén trà, tức giận nói: "Ba là ba ruột của con đấy, sao ba có thể mong con sống khổ sở được chứ?"

Đình Sương lập tức phụ họa: "Đương nhiên, đương nhiên rồi ạ..."

Phụ họa được hai câu, cậu bỗng đổi đề tài: "Có điều ba ơi, ba nói đi, cuộc sống có tốt hay không là do ai định đoạt? Suy cho cùng con người ta uống nước, ấm lạnh tự biết đúng không ba?"

"Đúng vậy, sống tốt hay không là do con tự định đoạt." Chúc Ngao châm một điếu thuốc, Đình Sương chưa kịp mừng thầm đã nghe ông nói tiếp: "Nhưng không phải là bây giờ, con phải biết tính toán về lâu về dài chứ, hồi trẻ chỉ biết vui vẻ nhất thời, còn về già thì sao? Con hiện giờ làm theo ý của mình, đúng là con sẽ được vui vẻ, ba cũng từng có thời tuổi trẻ, ba thừa biết tuổi trẻ làm chuyện gì cũng vui, nhưng chờ đến khi con 70-80 tuổi thì sao? Người ta con cháu đầy đàn, có người chăm lo tuổi già, còn con? Con đến khi ấy phải làm thế nào?"

Đình Sương đang muốn phản bác, Chúc Ngao trầm ngâm nói: "Đến khi ấy ba cũng chết rồi, mắt không thấy tâm không phiền, còn lại một mình con, ai sẽ chăm lo cho con đây?"

Dứt lời, ông liếc nhìn Bách Xương Ý, rồi lại nhìn Đình Sương, ánh mắt ấy mang theo ý tứ rất rõ ràng: tìm một người già hơn con nhiều như vậy, con hi vọng hắn có thể chăm sóc cho con cả đời ư? Con không phải hầu hạ hắn đã là tốt lắm rồi.

Lời này quá mức nặng nề, dù có nói thẳng hay không nói thẳng, đều quá nặng nề.

"Đình Sương, con đừng nói với ba chờ con già thì sẽ có tiền, có viện dưỡng lão, có bảo hiểm, có xã hội, có chế độ hay có chính phủ gì đó, mấy thứ ấy không thể nào so sánh được với người một nhà." Chúc Ngao phun ra một hơi khói thuốc, nếp nhăn nơi khóe mắt càng thêm sâu: "Con cho rằng ba còn lo cho con được mấy năm? Đến ba còn không lo nổi cho con, giáo sư Bách ——"

Ông nhìn về phía Bách Xương Ý: "Cậu giới thiệu bác sĩ tâm lý cho tôi là việc đúng đắn, có điều bác sĩ chỉ nói cho tôi biết cái gì là bệnh, cái gì không phải là bệnh. Trong việc chữa bệnh thì bác sĩ là to nhất, nhưng tôi đã sống hơn nửa đời người rồi, phải sống như thế nào thì không cần bác sĩ phải dạy. Giáo sư Bách này, điều kiện của cậu rất tốt, có không biết bao nhiêu người đứng xếp hàng để chờ hầu hạ cậu, thế nhưng con trai của Chúc Ngao tôi thì không thể được. Cậu không muốn làm huynh đệ với tôi thì cũng chẳng sao, sau này chúng ta chỉ nói về công việc, Chúc Ngao tôi hiểu rõ thế nào là 'công tư phân minh'. Còn mấy việc như ngày hôm nay, về sau không cần phải nhắc lại nữa."

Dứt lời, ông không cho Bách Xương Ý và Đình Sương có cơ hội mở miệng, thẳng tay ngắt kết nối videocall.

Hồi lâu sau khi ngắt máy, Chúc Ngao vẫn ngồi hút thuốc trên ghế sô pha, không nói một lời nào.

Ông Vận Nghi ngồi xuống bên cạnh ông, ôn thanh khuyên bảo: "Thật ra... chuyện của bọn trẻ thì cứ để bọn trẻ tự mình quyết định. Con cháu có phúc của con cháu mà ông, ông cứ quản nhiều, nếu như kết quả tốt thì may, nếu như kết quả không tốt, trái lại sẽ khiến con nó hận ông đấy."

Chúc Ngao quay đầu nhìn Ông Vận Nghi, hỏi: "Nếu như người bên kia màn ảnh là Chúc Văn Gia thì sao? Nếu nó cũng muốn sống với một người đàn ông hơn nó mười mấy tuổi thì sao? Bà vẫn sẽ nói thế này à?"

Ông Vận Nghi sững sờ, một lát sau bỗng cười rộ lên: "Tiểu Gia —— Tiểu Gia sẽ không làm thế đâu, nó không giống với Đình Sương. À đúng rồi, lần trước chúng ta có đi ăn cơm với Lâm tổng, con gái của ông ấy chẳng phải tốt nghiệp trường Hoàng gia London sao? Hay là chúng ta gọi Tiểu Gia về, rồi lại mời gia đình Lâm tổng cùng đi ăn một bữa nhé?"

"... Bà tự sắp xếp đi." Chúc Ngao dụi tắt điếu thuốc lá trên tay, đứng dậy nói: "Tôi đi tắm đây."

Tới khi Chúc Văn Gia khởi động máy, nhìn thấy mẹ mình nhắn tin đến: Tiểu Gia, con cứ ở mãi chỗ anh con thì bất tiện lắm, trường học thì xin đâu chẳng được, con về nước đi, mẹ muốn giới thiệu một người cho con làm quen.

Chúc Văn Gia đáp: Không, con sẽ tự mình xin vào ngôi trường mà con muốn học.

Nhắn xong, cậu ta ném di động qua bên cạnh, chọc chó một lúc, quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt của Đình Sương vẫn không đổi, thế là đành tiếp tục chọc chó.

Bầu không khí trong nhà chẳng tốt đẹp chút nào.

Bách Xương Ý đang ở trong bếp nấu cơm.

Đình Sương thì đứng tựa cửa bếp mà ngẩn người.

"Qua đây nếm thử đi." Bách Xương Ý nói.

"Vâng..." Đình Sương đi qua, uống một ngụm canh trên chiếc muôi mà Bách Xương Ý đang cầm.

"Thế nào?" Bách Xương Ý hỏi.

Đình Sương gật đầu: "... Ngon lắm."

Bách Xương Ý đang muốn cất muôi đi, Đình Sương bỗng ôm lấy eo anh, tựa đầu vào một bên cổ của Bách Xương Ý.

"Sao thế?" Bách Xương Ý xoa xoa tấm lưng của cậu.

Đình Sương mãi chẳng nói lời nào.

Bách Xương Ý bảo: "Vẫn đang nghĩ đến chuyện vừa rồi à?"

"Em không nghĩ rằng ông ấy sẽ nói như thế..." Đình Sương nặng nề hỏi: "... Anh có khó chịu không?"

Bách Xương Ý bảo: "Cũng ổn, ông ấy nói sự thực mà."

"Ông ấy không phải đang nói sự thực!" Đình Sương phản bác: "Đó chỉ là ý nghĩ của ông ấy thôi, em không hề nghĩ như vậy. Lẽ nào người ta chỉ sống vì mười mấy năm cuối đời kia thôi à?"

"Anh biết." Bách Xương Ý nói: "Nhưng quan niệm của con người cũng không dễ dàng thay đổi được. Nếu như chỉ một lần nói chuyện đã giải trừ được sự bất hòa tồn tại hàng chục năm, thì trên thế giới này đã chẳng còn chiến tranh nữa rồi."

"Nhưng mà, em vốn dĩ cho rằng..." Đình Sương thất vọng nói: "Em cho rằng chúng ta có thể giải quyết tốt đẹp hơn một chút... trước khi gọi videocall chúng ta đã bàn rất tốt mà... em cho rằng..."

Bách Xương Ý trầm mặc một hồi, rồi bảo: "Ting, em không thể chấp nhận sự thất bại của anh à?"

Đình Sương bỗng ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía đôi mắt của Bách Xương Ý: "Em không phải ——"

"Anh cũng có những vấn đề chẳng thể nào giải quyết được." Bách Xương Ý buông mi xuống, nhìn sâu vào tận đáy mắt của Đình Sương: "Giống như việc anh không thể nào ngăn cản sự già đi của mình."

Nắp nồi canh rung lên bần bật, khói trắng phun ra từ lỗ nhỏ trên nắp nồi.

Bên ngoài cửa sổ, tàng cây trong sân bắt đầu lặng yên rụng lá.

Mùa hè trôi qua, chẳng biết là tự bao giờ mà những trái cherry chín rụng đầy mặt đất, nay đã chẳng còn chút dấu vết nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top