Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 76-80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 76: HỘI NGHỊ

Đình Sương nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu, biết lúc này mình đã thắng, nhưng không cảm thấy vui vẻ gì cho cam.

Cậu sờ máy hủy giấy, nóng.

Chuyện mà Chúc Văn Gia hứa với cậu, không làm được; chuyện mà cậu hứa với Chúc Văn Gia, cũng không làm được.

"Đang suy nghĩ gì thế?" Bách Xương Ý vừa trở về đã nhìn thấy sắc mặt khó coi của Đình Sương.

Đình Sương không kể lại vụ mình nhờ Chúc Văn Gia đi lấy con dấu riêng, cậu tiến tới đấy ôm eo Bách Xương Ý, nói: "Nghĩ chuyện công ty ấy mà. Thế nhưng anh ký hiệp định bảo mật rồi, em không bàn bạc với anh nữa, mấy chuyện còn lại cứ để em tự giải quyết."

Mặc dù có vài chuyện vẫn chưa nghĩ thông, thế nhưng chỉ cần qua ngày mai thôi, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc.

...

Thứ hai, mưa xối xả.

Ngoài cửa sổ sấm vang chớp giật, ban ngày mà trời đen sì chẳng khác nào ban đêm.

Đình Sương mặc áo vest, thắt cà vạt chỉnh tề, cầm lấy túi tài liệu rồi bảo với Bách Xương Ý: "Em đã đặt trước bàn ở tầng cao nhất của khách sạn rồi, 7h tối nay, chờ em về nhé."

"Thật sự không cần anh đi cùng à?" Bởi vì lệch múi giờ, mới sáng sớm mà Bách Xương Ý đã phải mở cuộc họp trực tuyến với các nghiên cứu sinh ở dưới quyền, hiện tại thấy Đình Sương định ra ngoài, anh tạm dừng cuộc họp lại.

"Không cần." Đình Sương đùa giỡn: "Anh tuấn tú quá, sẽ cướp mất sự nổi bật của em."

Bách Xương Ý đã vì cậu mà giẫm chân vào vũng nước đục, như vậy là đủ rồi.

Đi xuống tầng, trên mặt đường đọng nhiều vũng nước lớn, trời lại còn đang mưa to, chẳng mấy chốc ống quần của Đình Sương đã ướt nhẹp, có chút lạnh, có chút bẩn. Cậu ngẩng đầu nhìn cửa sổ của khách sạn, nghĩ thầm, hai chân của Bách Xương Ý phải được khô ráo và ấm áp.

Cậu nhớ về mấy tháng trước, khi hai người bọn họ cùng đứng trên sân thượng của viện LRM, lúc ấy vừa vặn là mùa hè, Bách Xương Ý có hỏi cậu rằng, đại học là cái gì?

—— Tiên phong của nhân loại.

Chú già đẹp trai sống quá lý tưởng, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể trở thành tiên phong của nhân loại.

Mưa rất to, Đình Sương gọi một chiếc taxi đi tới trụ sở chính của RoboRun.

Chín giờ kém hai phút.

"Xin hỏi ngài tìm ai ạ?" Lễ tân hỏi.

"Tôi tới tham gia hội nghị." Đình Sương lấy giấy ủy thác của Đình Vân ra: "Tôi là người được ủy thác của vị cổ đông này."

Lễ tân nhìn qua rồi bảo: "Xin ngài đợi một lát, để tôi gọi điện thoại cho thư ký Vương."

"Thư ký Vương bảo vị cổ đông này không tham gia bất kỳ sự vụ nào của công ty." Lễ tân nói lại với Đình Sương.

Đình Sương đáp: "Vậy cô bảo thư ký Vương lấy giấy tờ chứng minh người ủy thác của tôi từ bỏ quyền lợi ra đây. Hơn nữa, nhờ cô nói lại với thư ký Vương, tôi họ Đình."

Không lâu sau, Vương Ái Thanh bước ra từ trong thang máy.

"... Tiểu Sương." Vương Ái Thanh nói: "Cô khuyên cháu thật lòng, lúc đi học thì lo học cho giỏi, chuyện của người lớn khắc có người lớn giải quyết."

Người lớn? Người lớn là chỉ Chúc Ngao đang nằm trong phòng bệnh ICU, hay là chỉ Ông Vận Nghi đang cầm giấy ủy thác giả chuẩn bị bán đứt công ty?

Đình Sương nở một nụ cười lịch sự, đưa giấy ủy thác cho Vương Ái Thanh nhìn, kế đó xài biểu cảm thương hiệu của Bách Xương Ý – cái kiểu ngoài mặt thì rất đúng mực, nhưng trên thực tế nói năng không có tí cảm xúc nào: "Thư ký Vương, tôi là người được Đình Vân nữ sĩ ủy thác tới, ngài không có quyền can thiệp vào quyền lợi của tôi. Nếu như ngài đại diện cho RoboRun ngăn cản quyền lợi của tôi và người ủy thác, vậy thì tôi sẽ kiện ngài và RoboRun ra tòa đấy."

Vương Ái Thanh nhìn Đình Sương chốc lát, thở dài, quẹt thẻ rồi đưa cậu vào trong thang máy.

Hai người cùng đi lên trên tầng, Vương Ái Thanh nói: "Tiểu Sương lớn rồi, không giống như trước đây nữa."

"Tôi cảm thấy trưởng thành rất tốt." Đình Sương quay về phía mặt gương, chỉnh sửa lại chiếc kẹp vàng trên cà vạt: "Dù sao cũng đâu có ai chịu nghe trẻ con nói chuyện, đúng không?"

Ting.

Cửa thang máy mở ra, tầng 18.

Đình Sương bước tới cánh cửa phòng họp đang đóng chặt, nghe loáng thoáng có tiếng người nói chuyện ở bên trong. Cậu gõ cửa, tiếng nói chuyện hơi ngừng một chút, nhưng chẳng có ai ra mở cửa, vài giây sau tiếng nói chuyện lại tiếp tục vang lên.

Đình Sương đẩy đẩy tay cầm, cửa khóa trái từ bên trong, phía ngoài không sao mở được.

Phá cửa thì dã man quá.

Cậu hắng giọng một cái, to mồm hô: "Cháy rồi ——"

Tất cả cửa phòng trên tầng 18 đều mở ra, bao gồm cả phòng họp.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Cháy ở đâu?"

"Nhấn báo động chưa?"

"Ngại quá, nhìn nhầm." Đình Sương ung dung nói như đúng rồi, sải bước vào trong phòng họp, chìa giấy ủy thác của Đình Vân ra: "Xin lỗi các vị, tôi đến muộn."

"Cậu tới đây làm gì? Nơi này đang mở hội nghị rất quan trọng." Ông Vận Nghi nói như thể đang dạy bảo đứa con nít không hiểu chuyện: "Hồ đồ cũng phải có mức độ thôi chứ, cậu làm ba cậu tức giận thế còn chưa đủ hay sao?"

"Ông nữ sĩ, tôi cũng muốn nói với bà một câu, hồ đồ cũng phải có mức độ thôi." Đình Sương cố gắng bỏ ngoài tai câu cuối cùng của bà ta: "Muốn tổ chức cuộc họp cổ đông, thì trước đấy ít nhất 15 ngày phải báo cho toàn bộ cổ đông trong công ty biết. Nhưng người ủy thác của tôi lại không nhận được bất kỳ thông báo nào, vì vậy theo lý thuyết, mọi quyết định được đưa ra trong buổi họp ngày hôm nay đều không có hiệu lực. Thế có khác nào lãng phí thời gian của mọi người đâu?"

Các cổ đông quay sang nhìn nhau.

Ông Vận Nghi nói: "20 năm qua Đình Vân luôn từ chối tham gia họp hành, và toàn bộ các buổi họp cổ đông lâm thời trước đây cũng không có ai thông báo với bà ấy. Lẽ nào tất cả các quyết định trong các buổi họp trước đây đều không được tính ư?"

Đình Sương bảo: "Dựa theo <Luật Doanh Nghiệp>, thời gian quá lâu tôi không quản được, nhưng trong vòng 60 ngày kể từ khi buổi họp được diễn ra, tôi có quyền tố tụng để hủy bỏ quyết định. Ví dụ như quyết định của buổi họp ngày hôm nay."

Ông Vận Nghi tức tối nói: "Cậu ——"

Nghiêm Lập Khiêm giơ tay ngăn cản bà ta, cho các cổ đông khác một cái nhìn yên tâm, sau đó cười ha hả đứng dậy, giọng điệu hòa ái nói với Đình Sương: "Tiểu Sương này, việc mẹ cháu không tham gia vào bất kỳ sự vụ nào của công ty, là việc mà tất cả mọi người đều biết. Cháu thích nghiên cứu pháp luật, đây là một chuyện tốt, thế nhưng đừng rập khuôn từng chữ như vậy. Tuy rằng năm đó mẹ của cháu không ký văn bản thỏa thuận, thế nhưng khi bà ấy đưa ra quyết định, có không ít người ở đây đã chứng kiến. Không phải chỉ mỗi văn bản mới có hiệu lực pháp lý đâu, nếu như cháu muốn kiện lên tòa án, vậy tất cả cổ đông ở đây đều có thể đi làm chứng."

Ông ta đi tới bên người Đình Sương, vỗ vai cậu, thân thiết nói: "Tiểu Sương, mẹ của cháu không biết tình hình hiện nay của công ty, cháu ở nước ngoài nên cũng không biết, đúng chứ? Cháu còn trẻ, hiện tại nên tới tham quan bộ phận R&D, rồi cùng nhau học tập với mấy thanh niên ở đó, phòng họp này cháu tạm thời giao lại cho mấy lão già chúng tôi đi, được không nào?"

Chỗ bị Nghiêm Lập Khiêm vỗ, Đình Sương cảm thấy như đụng phải thứ gì bẩn thỉu, cậu phẩy nhẹ vai áo một cái, rồi ung dung thong thả nói: "Nghiêm tiên sinh, ý của ông là tôi cầm giấy ủy thác sử dụng 15% cổ phần, nhưng lại không có quyền tham gia vào buổi hội nghị này ư? Thế nữ sĩ Ông Vận Nghi thì sao? Bà ta đâu phải cổ đông mà có quyền tham gia vào hội nghị?"

"Tôi có giấy ủy thác quyền sử dụng 36% cổ phần của ba cậu." Ông Vận Nghi nói.

Đình Sương hỏi: "Ồ? Thật á? Có thể đưa cho tôi xem một chút không?"

Ông Vận Nghi nói: "Dựa vào đâu? Tôi đã đưa giấy ủy thác cho các vị cổ đông khác xem rồi, không lẽ còn làm giả được chắc?"

Đình Sương thấy bà ta không chịu giao nộp giấy ủy thác, bèn lấy ra một tập văn kiện từ túi tài liệu: "Tôi không muốn nghi ngờ bà, nhưng trong tay tôi cũng có giấy ủy thác quyền sử dụng cổ phần của ba tôi."

Ông Vận Nghi sững người, thoáng trợn trừng hai mắt: "Không thể nào."

Đình Sương đứng đối diện bà ta, không bỏ sót bất kỳ một chút biến hóa nào của Ông Vận Nghi: "Sao bà biết là không thể? Bởi vì con dấu cá nhân của ba tôi đang nằm trong tay bà à?"

Ánh mắt của Ông Vận Nghi lóe lên một cái: "Bởi vì giấy ủy thác trong tay tôi là ba cậu nhờ tôi làm hộ."

"Thật không?" Đình Sương mở giấy ủy thác của mình ra: "Thế nhưng giấy ủy thác của tôi có chữ ký của ba tôi."

"Không thể nào, chuyện này là không thể nào." Ông Vận Nghi nhìn giấy ủy thác của cậu, từ trưa hôm qua đến giờ, Đình Sương căn bản không có cơ hội bảo Chúc Ngao ký tên: "Chữ ký chắc chắn là giả, giấy ủy thác cũng là giả. Cậu có dám đi giám định bút tích không?"

Đình Sương liếc mắt nhìn chữ ký một cái.

Đương nhiên là giả rồi, chữ ký này là tối qua cậu tự mình ký chứ ai. Lần cuối cùng cậu bắt chước chữ ký của Chúc Ngao, là hồi nào đấy thi ngu quá, bị giáo viên bắt về nhà xin chữ ký của phụ huynh vào bài thi; lần này cậu phải phí bao nhiêu công sức, luyện hết mấy tờ giấy nháp mới ký ra được một chữ này.

Có thể lừa được mới là lạ.

"Không làm giám định bút tích được." Chẳng đợi Ông Vận Nghi kịp mừng thầm, Đình Sương đã nói tiếp: "Đâu phải bà không biết chứ, hiện tại ba tôi đang bị liệt nửa người, toàn bộ cơ thể bên phải đều không cử động được, nên chữ ký này là ông ấy ký bằng tay trái, làm sao có thể giống với các chữ ký trước đây, chuyện này thì biết giám định thế nào?"

"Giấy ủy thác của cậu không giám định được, nhưng của tôi thì có." Ông Vận Nghi không nhịn được mà lấy giấy ủy thác của mình ra, khoe khoang con dấu trên đó: "Cậu có thể chỉ định bất kỳ cơ quan giám định nào, xem thử con dấu trên đây có phải hàng giả hay không."

Đình Sương cầm lấy tờ giấy ủy thác đó, nhìn một chút rồi bảo: "Coi như con dấu này là thật, nhưng cũng đâu chứng minh được là ba tôi tự tay đóng lên đúng không? Con dấu hay chữ ký thì cũng thế thôi, then chốt vẫn nằm ở người ủy thác. Hiện nay ba tôi đã tỉnh lại rồi, chỉ cần đến hỏi ông ấy thì sẽ biết ngay ai thật ai giả."

Ông Vận Nghi nghẹn một lúc, nhất thời chẳng biết cãi lại kiểu gì.

"Không thể nói như thế được." Nghiêm Lập Khiêm cười híp mắt: "Có biết tại sao trên công văn phải ký tên và đóng dấu không? Chính là để ngăn chặn sự cố phát sinh đấy. Tên đã ký, dấu đã đóng thì đều có hiệu lực pháp lý, không phải cứ ký tên đóng dấu xong rồi muốn đổi ý là đổi ý được đâu."

Dứt lời, ông ta định lấy lại giấy ủy thác của Ông Vận Nghi: "Giấy ủy thác tạm thời cứ đưa cho cổ đông cất giữ đi."

Đình Sương lùi về phía sau một bước: "Trước khi giao cho cổ đông cất giữ, ít nhất phải làm rõ thật giả đã chứ."

Ông Vận Nghi thấy cậu giữ chặt giấy ủy thác không chịu buông tay, bèn gọi cho bộ phận an ninh: "Bộ phận an ninh đâu? Trên này có người lấy cắp công văn quan trọng của công ty, gây ảnh hưởng tới cuộc họp cổ đông, các anh lập tức cử người lên đây dẫn cậu ta đi."

"Ôi nào, không cần không cần." Đợi đến khi Ông Vận Nghi gọi bộ đàm xong, Nghiêm Lập Khiêm mới bắt đầu tỏ vẻ: "Chỉ là đứa nhỏ thôi mà, gọi bảo an làm gì?"

Rất nhanh đã có mười mấy bảo an chạy lên tầng 18, thế nhưng xông tới cửa phòng họp, lại không biết nên làm gì.

Bên trong phòng họp người nào cũng ăn mặc nhã nhặn, nhìn chẳng thấy ai giống kẻ tới quấy rối.

Ông Vận Nghi dùng ánh mắt ra hiệu về phía Đình Sương, nói với đội bảo an: "Còn đứng đó làm gì?"

"Chờ đã." Đình Sương bắt chước thủ thế ưu nhã cao quý mà Bách Xương Ý hay dùng, khiến cho đám bảo an phải do dự.

Ngay trong chớp mắt đó, cậu rút điện thoại ra ấn ba phím số, rồi gọi: "Cục cảnh sát đúng không? Ở trụ sở chính của RoboRun có kẻ làm giả công văn nhằm lừa đảo kinh tế, xin hãy lập tức phái người tới đây dẫn họ đi."

Nghiêm Lập Khiêm ban nãy còn vững vàng như núi Thái Sơn, hiện giờ lập tức thay đổi sắc mặt, vươn tay muốn cướp lại giấy ủy thác trên tay Đình Sương.

"Tất cả đứng im." Đình Sương chỉ chỉ chiếc kẹp cà vạt của mình, mỉm cười: "Tôi có camera wifi đấy, phát sóng trực tiếp luôn."

CHƯƠNG 77: KẸP CÀ VẠT

Năm 2019 rồi, không ai không biết sức ảnh hưởng của camera kết nối internet.

Nghiêm Lập Khiêm đứng trước màn hình chiếu, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng chỉ dư lại nếp nhăn khoé mắt khóe miệng khi ông ta cười: "Nơi này là phòng họp."

Nói xong, ông ta chậm rãi đi tới trước bàn điều khiển máy chiếu, cầm lấy một thiết bị, sau đó nhấn nút: "Trong phòng họp luôn trang bị máy ngắt tín hiệu."

Không xong rồi.

Đình Sương nhìn thoáng qua điện thoại di động, quả nhiên đã mất sóng.

Camera wifi kia...

Chắc chắn cũng không còn sóng.

Có điều video vẫn sẽ được lưu vào trong thẻ nhớ.

Hơn nữa chỉ cần trong tay cậu nắm được giấy ủy thác giả của Ông Vận Nghi...

Đình Sương nhét giấy ủy thác vào bên trong túi tài liệu.

"Mấy việc còn lại chúng ta âm thầm giải quyết thôi." Nghiêm Lập Khiêm nhìn túi tài liệu trên tay Đình Sương, cười bảo.

"Việc này không cách nào âm thầm giải quyết được nữa, tôi đã báo cảnh sát mất rồi." Đình Sương cũng nở nụ cười, dáng vẻ trông rất thong dong: "Ngắt tín hiệu cũng được thôi, chúng ta cùng nói chuyện phiếm chờ cảnh sát tới nào. Dù sao sau này cũng không còn cơ hội nữa, thăm tù bất tiện lắm, đúng không?"

"Báo cảnh sát ư? Báo về việc gì? RoboRun đang tiến hành thực nghiệm, làm gì có ai lừa đảo kinh tế? Lừa đảo ai nào? Chỉ là một trận cãi vã nho nhỏ, sao phải làm phiền đến cảnh sát chứ." Nghiêm Lập Khiêm liếc mắt ra hiệu với thư ký đang đứng ở một bên, thư ký này đã đi theo ông ta nhiều năm, không ít lần giúp Nghiêm Lập Khiêm chặn người, lúc này bèn ngầm hiểu trong lòng, nhanh chóng đi ra khỏi phòng họp.

Thoáng cái Đình Sương đã biết thư ký kia định làm gì, nếu cứ để hắn ta đi xuống, thì cậu có đợi đến sáng mai cũng không đợi được cảnh sát xông vào phòng họp.

Nghĩ thế, cậu lập tức muốn đuổi theo thư ký kia.

"Ngăn cậu ta lại." Nghiêm Lập Khiêm ra lệnh cho bảo an: "Cậu ta đang cầm giấy tờ quan trọng của công ty, hơn nữa còn quay trộm buổi họp cổ đông."

Đội bảo an vai u thịt bắp nhanh chóng chặn cửa phòng họp, Đình Sương biết mình đấu không lại bọn họ, lập tức xoay người nói với Nghiêm Lập Khiêm: "Nghiêm tiên sinh, ông có thể nhốt tôi ở đây cả đời được chắc?"

Nghiêm Lập Khiêm cười nhạo, mặt mũi hiền từ đáp: "Được nhiên là không thể. Chỉ cần cậu giao ra túi tài liệu và kẹp cà vạt, thì cậu có thể lập tức rời khỏi đây."

Đình Sương vuốt nhẹ cái kẹp cà vạt, có chút không nỡ: "Kẹp cà vạt của tôi làm bằng vàng ròng đấy... đắt lắm luôn."

Nghiêm Lập Khiêm cười bảo: "Tiểu Sương tiếc chút vàng ấy à?"

Đình Sương kẹp túi tài liệu vào nách, sau đó tháo kẹp cà vạt xuống, cầm trong tay ngắm vuốt mãi, như thể yêu thích chẳng đành buông tay: "Được nhiên là tiếc rồi, tôi đâu có nhiều tiền giống như bác Nghiêm. Thế nhưng mấy ngày nay tôi cứ nghĩ mãi không hiểu... bác Nghiêm có lắm tiền như vậy, tại sao còn muốn bán toàn bộ cổ phần của mình rồi quy đổi thành tiền mặt để gửi vào ngân hàng..."

Cậu vừa nghịch kẹp cà vạt, vừa nói như thể chẳng có chuyện gì xảy ra: "Đột nhiên thiếu tiền à?"

Các cổ đông khác cũng dồn dập nhìn về phía Nghiêm Lập Khiêm.

Khóe miệng cười ra nếp nhăn của Nghiêm Lập Khiêm hơi thay đổi.

Đình Sương nhìn thẳng vào đôi mắt của ông ta: "Hay là... làm thế dễ bề chạy trốn sang nước ngoài hơn?"

Bốn mắt nhìn nhau, Đình Sương trông thấy con ngươi của Nghiêm Lập Khiêm hơi co lại.

Cậu chỉ chờ đến giây phút này, giây phút mà Nghiêm Lập Khiêm không kịp che giấu phản ứng sinh lý.

Thế mà lại đoán trúng.

"Đừng coi là thật chứ, tôi chỉ đùa thôi." Đình Sương cười vài tiếng, tháo camera gắn trên kẹp cà vạt rồi đặt xuống mặt bàn ngay chỗ Nghiêm Lập Khiêm đứng: "Camera để lại, nhưng kẹp cà vạt tôi có thể cầm đi không? Tôi thật sự tiếc đứt ruột chỗ vàng này."

Cậu vừa nói vừa bỏ kẹp cà vạt vào trong túi quần âu, ngoài ra còn kèm thêm một thứ – đấy chính là cái thẻ nhớ cậu giấu giữa hai ngón tay.

Nghiêm Lập Khiêm sợ cậu giở trò mèo, lập tức nói với đội bảo an: "Lục túi quần của cậu ta xem còn có thứ gì khác không."

Đình Sương lùi về phía sau một bước, bảo: "Lục soát người thì không văn minh lịch sự lắm đâu."

Nghiêm Lập Khiêm nhìn camera để trên mặt bàn, nói: "Tôi xuất thân ngành kỹ thuật nên khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều. Máy thu hình kiểu này phải có thẻ nhớ chứ nhỉ?"

Nếu không có được thẻ nhớ, thì thứ tiếp theo mà Nghiêm Lập Khiêm muốn chính là túi tài liệu.

Tuyệt đối không thể giao túi tài liệu ra.

Làm sao bây giờ?

Có cách nào để giải quyết chuyện này không?

Đình Sương làm bộ lưỡng lự 'nên' hay 'không nên' giao ra thẻ nhớ, trên thực tế là đang nghĩ cách bảo vệ túi tài liệu.

Đến cái nước này rồi, cậu tự nhiên lại nhớ tới Bách Xương Ý, nhớ tới lúc anh hướng dẫn cậu làm trang bị động cơ 3D.

"Nhìn thì có vẻ khó, nhưng nếu em hiểu rõ nguyên lý của nó rồi, tất cả sẽ trở nên đơn giản." Bách Xương Ý đã từng nói như vậy.

Vạn vật đều có nguyên lý, căn phòng họp kín bưng 'gió không lọt nổi' này cũng thế.

Đình Sương mặt không biến sắc, dùng khóe mắt liếc về phía màn hình chiếu và bàn điều khiển, trong lòng âm thầm tính toán độ cao của cái bàn kia.

Tiếp đó, cậu bất đắc dĩ thở dài một hơi, lấy thẻ nhớ ra khỏi túi quần, bước tới chỗ để máy thu hình: "Như vậy được chưa?"

Nghiêm Lập Khiêm nhìn thẻ nhớ một cái, rồi ngước mắt bảo: "Còn túi tài liệu nữa."

"Túi tài liệu à..." Đình Sương đi qua đi lại cái bàn họp dài, giống như đang cân nhắc.

Trải qua mấy hiệp tranh tài, Nghiêm Lập Khiêm biết cậu lắm chiêu nhiều trò, không kiên nhẫn thêm được nữa, sợ lưu lại mầm họa: "Đúng, túi tài liệu. Có cần bảo an lấy đi giúp cậu không?"

Đình Sương bước tới gần cái bàn điều khiển, không nhanh không chậm nói: "Vậy để tôi tự ——"

Nói được nửa câu, nhân lúc mọi người ở đây hoàn toàn không kịp phản ứng, Đình Sương như nhảy vượt chướng ngại vật, trong nháy mắt từ bên ngoài chiếc bàn dài, nhảy vào phía trong bàn điều khiển, sau đó rút toàn bộ nguồn điện của máy che tín hiệu, laptop và màn hình chiếu.

"Camera wifi vẫn nằm ở trên bàn, cậu có rút điện máy che tín hiệu cũng vô dụng thôi." Dứt lời, Nghiêm Lập Khiêm bèn chỉ huy đội bảo an: "Lấy túi tài liệu trong tay cậu ta cho tôi."

Đội bảo an cùng nhau xông đến cái bàn điều khiển.

Đình Sương nhanh chóng rút kẹp cà vạt bằng vàng trong túi quần ra, kẹp ngang vào hai chấu trên phích cắm điện của máy che tín hiệu.

Nghiêm Lập Khiêm và các cổ đông khác đồng loạt biến sắc.

"Đáng tiếc, tôi cũng là dân kỹ thuật." Đình Sương nhe răng cười với Nghiêm Lập Khiêm, đồng thời đem phích cắm có hai chấu liên thông nguồn điện, dí thật mạnh vào trong ổ điện!

Thoáng cái tia lửa điện bắn ra tung tóe, mùi khét lẹt lan tỏa khắp phòng.

Ổ điện bị chập, toàn bộ cầu dao trên bảng điện của tòa nhà đều sập xuống.

Phòng họp chìm trong bóng tối, chẳng nhìn rõ được bất cứ thứ gì.

"Bảo an, mau kiểm tra bảng điện."

"Bảo an, bật đèn pin lên."

Ban ngày ban mặt nhóm bảo an không cầm theo đèn pin.

"Lấy điện thoại di động ra soi."

Bên ngoài phòng họp cũng nháo nhác hỗn loạn.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

"Hồ sơ trong máy tôi còn chưa kịp lưu."

"Mất điện à? Nguồn điện dự phòng sao không hoạt động?!"

Ông Vận Nghi vừa mở điện thoại lên chiếu sáng thì bị va vào một cái, di động bay tít ra xa, chẳng biết là rơi vào trong ngóc ngách nào.

Trong phòng họp lục tục có ánh sáng màn hình di động đong đưa, nhưng quá yếu ớt, rốt cuộc cũng có người nhớ ra phải bật đèn pin trong điện thoại lên, lúc này ánh sáng mới rõ ràng hơn.

Ánh đèn chiếu vào đầu bên này của phòng họp: một bảo an đang đứng phía ngoài hành lang, một bảo an khác thì đứng phía trong phòng họp, mấy người còn lại có lẽ đã đi xem bảng điện và lấy đèn pin.

Ánh đèn chiếu vào đầu bên kia của phòng họp: Ông Vận Nghi đang đỡ mép bàn, cúi xuống đất tìm điện thoại bị rơi, dáng vẻ có chút chật vật; Nghiêm Lập Khiêm khẩn trương vớ lấy cái thẻ nhớ trên mặt bàn, cau mày, hai mắt híp lại; sắc mặt của các cổ đông khác cũng hết sức khó coi.

"Đưa di động cho tôi." Nghiêm Lập Khiêm lấy cái điện thoại, chiếu quanh phòng họp một vòng, chiếu cả xuống dưới gầm bàn.

Không thấy.

Không thấy Đình Sương đâu.

Nhưng đây chưa phải chuyện đau đầu nhất, đau đầu nhất chính là, cùng biến mất với Đình Sương – ngoại trừ túi tài liệu chứa giấy ủy thác giả, còn có chiếc laptop chứa toàn bộ bí mật thương mại mà Nghiêm Lập Khiêm để trên bàn điều khiển.

So với chiếc laptop kia, cái thẻ nhớ trên tay ông ta căn bản chẳng đáng một xu.

"Thông báo với bộ phận bảo an, phong tỏa toàn bộ RoboRun, không được cho bất kỳ ai bước chân ra khỏi tòa nhà này!" Nghiêm Lập Khiêm quăng thẻ nhớ xuống mặt bàn, lớn tiếng quát.

CHÚ THÍCH

[1] Kẹp cà vạt [2] Ổ cắm hai chấu và ba chấu [3] Robot C-frame: đây là dạng cánh tay robot có từ 3-6 trục, có các khớp nối theo chiều dọc, có thể chuyển động xoay tròn hoặc lên xuống. Cấu tạo của cánh tay robot gồm: tay máy, hệ thống điều khiển, phần mềm quản lý và vận hành. Khi bắt đầu cho máy hoạt động, người điều khiển sẽ làm việc trên phần mềm để khởi động cánh tay robot và thiết lập các thông số phù hợp.

CHƯƠNG 78: CHỨNG CỨ

Lúc này Đình Sương đang ôm laptop của Nghiêm Lập Khiêm và túi tài liệu – chạy dọc theo đường thoát hiểm đi xuống dưới tầng, ngoại trừ ánh đèn huỳnh quang trên tấm biển "cửa thoát hiểm", xung quanh không còn một chút ánh sáng nào.

Chẳng biết đã chạy được xuống tầng thứ mấy, bóng đèn trên cầu thang bỗng nhiên vụt sáng.

Chắc là mạch điện đã được khôi phục lại.

Đình Sương nhìn ký hiệu trên tường, tầng 5.

Cậu tiếp tục chạy xuống, khi tới được tầng 3 thì nghe thấy tiếng bộ đàm của bảo an, cửa chính của tòa nhà đã đóng, toàn bộ cổng ra vào dưới tầng hầm cũng vậy. Đồng thời, phía trên lẫn phía dưới cầu thang đều có tiếng bước chân vang lên.

Hiện giờ cậu phải trốn vào đâu?

Trần của tòa nhà này được xây rất cao, dù đây mới là tầng 3 thôi, nhưng nếu nhảy từ độ cao này xuống dưới chắc sẽ gãy xương mất.

Đành phải chạy vào khu làm việc vậy.

Từ tầng 2 đến tầng 6 đều thuộc về bộ phận R&D, nhân viên bên trong đang than trời vì những tổn thất khi bị ngắt điện, cũng may hồ sơ quan trọng phải thường xuyên lưu trữ, bởi vậy tổn thất cũng không quá lớn.

Đình Sương nhìn thấy một khuôn mặt khá quen, chính là thanh niên trẻ tuổi từng gặp và ăn cơm cùng nhau ở triển lãm Hannover, nhưng nhất thời chẳng nhớ ra được tên của người ta.

"Anh." Đình Sương cười cười đi tới: "Đi làm hở."

Người kia cũng nhìn thấy Đình Sương, nhận ra đây là con trai của đại boss, có điều làm nhân viên kỹ thuật bình thường, anh chàng ngay cả chuyện Chúc Ngao nằm viện cũng không biết tí gì, chứ đừng nói tới việc vừa xảy ra trên tầng 18, chỉ nghĩ rằng Đình Sương đến công ty để tham quan.

"Đương nhiên, đang giờ đi làm mà." Anh chàng đùa giỡn với Đình Sương: "Đến thị sát bộ phận R&D hả?"

Đình Sương nhìn thẻ công tác trước ngực đối phương, Đậu Kiệt của bộ phận R&D, có chút ấn tượng.

"Nào dám thị sát ạ, đến học tập thôi anh ơi." Đình Sương vừa chém gió vừa ngó nghiêng xung quanh, khi đi ngang qua cửa sổ, cậu nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ phía dưới bậc thềm đá ở cổng chính RoboRun.

Cơn mưa như nước trút đã ngừng, thư ký của Nghiêm Lập Khiêm đang cười xòa giải thích với hai nhân viên cảnh sát, nhưng bọn họ không hề có ý tứ rời đi.

Đình Sương nhanh chóng mở cửa sổ, vừa vẫy tay vừa gào to về phía nhân viên cảnh sát: "Chú cảnh sát ơi! Có kẻ xấu muốn bắt cháu nàyyyy!"

Hai vị cảnh sát đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ trên tầng 3.

Còn thư ký của Nghiêm Lập Khiêm lại vội vàng rút điện thoại ra gọi.

Đậu Kiệt và những đồng nghiệp khác đều giật nảy mình: "Xảy ra chuyện gì thế?"

"Anh Đậu." Đình Sương sờ sờ cỗ máy lớn đặt kế bên cửa sổ: "Đây là robot C-frame có thể nâng lên hạ xuống đúng không? Cánh tay máy thả dài được bao nhiêu mét?"

Đậu Kiệt không hiểu sao cậu lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn đáp: "Chắc khoảng 10 mét, nó là loại dùng trong nhà xưởng, còn trong phòng làm việc không thả được hết cỡ đâu, chỉ để đây làm mẫu cho khách hàng tới xem thôi."

Đình Sương mở hệ thống điều khiển lên: "Có thể sử dụng được không?"

"Ấy đừng, đừng động vào." Đậu Kiệt vội vàng nói: "Trên lý thuyết thì có thể sử dụng, nhưng bật lung tung sẽ va phải trần nhà đấy, cậu muốn làm cái gì? Cứ để anh."

"Đừng lo, em là sinh viên mà giáo sư Bách tự hào nhất, sao có thể viết ra số liệu đụng phải trần nhà được?" Đình Sương kẹp laptop và túi văn kiện vào háng, giải phóng hai tay để thiết lập trình tự vận hành.

Đậu Kiệt càng nhìn trình tự thì càng nhíu mày: "Đây là đường chuyển động kiểu gì thế? Cậu muốn làm cái gì?"

Đình Sương im lặng nhập số liệu, chẳng nói chẳng rằng.

Một đám bảo an xuất hiện ở cửa bộ phận R&D tầng 3.

Đình Sương vừa nhập xong dòng số liệu cuối cùng, đội bảo an đã bao vây lấy cậu.

Nghiêm Lập Khiêm và Ông Vận Nghi cũng một trước một sau đuổi tới, Nghiêm Lập Khiêm nói: "Đình Sương, bỏ laptop của tôi xuống."

"Sắp rồi." Đình Sương ấn nút vận hành.

Trình tự khởi động —— cánh tay máy khổng lồ bắt đầu xoay tròn, may là đám bảo an đang vây xung quanh chạy nhanh chân, không là suýt chút nữa đã bị hất ngã.

"Cái gì thế này?!"

Trong lúc nhất thời chẳng có ai dám tới gần.

Cánh tay máy như thể bị mất kiểm soát, xoay vòng vòng không gì cản trở được, nó tiến lên phía trước, tiếp đấy đột ngột duỗi ra ngoài cửa sổ. Nếu đứng từ bên ngoài nhìn vào, tòa nhà này giống như đang há miệng, duỗi ra một đầu lưỡi, muốn làm vẻ mặt lêu lêu bất cần đời với toàn bộ thế giới hiểm ác này.

Ngay ở thời khắc "đầu lưỡi" kia lè ra, tay trái của Đình Sương vớ lấy laptop và túi tài liệu, rồi nhảy từ bệ cửa sổ ra bên ngoài.

Toàn bộ những người đang có mặt trong phòng R&D đều không dám tin vào cảnh tượng ấy, bọn họ dường như còn quên mất cả lý do mình đứng ở đây.

Trong khoảnh khắc cơ thể bay lên không trung, thời gian của Đình Sương như bị tua ngược lại, tua về mấy tháng trước, hoặc là tua về tận mười mấy năm trước.

Cậu nhìn thấy mình gặp đàn cá voi và cầu vồng ở trên biển; nhìn thấy mình vừa ôm đàn guitar vừa ca hát ở trên sân khấu; ngửi thấy mùi hương cherry chín rụng đầy mặt đất.

Thậm chí cậu còn nhìn thấy một Bách Xương Ý trẻ tuổi 'không mảnh áo che thân' đang ngồi trong phòng vẽ tranh, những tia nắng lọt qua giếng trời như một lớp mật ong mỏng, chầm chậm đổ xuống làn da của anh.

Sau đó, tay phải của cậu tóm chặt lấy phần bàn tay của cánh tay máy.

Trở lại hiện thực.

Lực hút của hiện thực làm cánh tay phải của Đình Sương bị trật khớp.

Trong cơn đau buốt kịch liệt ấy, cậu vẫn tiêu sái ngoảnh đầu lại mà nói với Nghiêm Lập Khiêm và Ông Vận Nghi: "Bye bye, hẹn gặp lại ở cục cảnh sát ——"

Không đợi bọn họ kịp phản ứng, bóng dáng của Đình Sương đã biến mất bên ngoài cửa sổ.

Cánh tay máy gập các khớp theo trình tự, tựa như có sinh mệnh mà vươn dài ra, chỉ vài giây ngắn ngủi, khớp cuối cùng của cánh tay máy đã hạ xuống cách mặt đất khoảng 2m.

Đình Sương buông tay phải ra, rơi xuống đất.

"Tiên sư nó, đau chết mẹ ông đây rồi." Cậu vung vẩy cánh tay phải đã mất cảm giác, chạy về hướng con xe cảnh sát, nói với hai anh hình sự vừa tận mắt chứng kiến màn 'vượt ngục' của mình: "Tôi chính là người đã gọi điện thoại báo cảnh sát, nơi này có kẻ làm giả giấy tờ nhằm tiến hành lừa đảo kinh tế. Toàn bộ chứng cứ đều ở đây, số tiền liên quan lên đến hàng nghìn tỷ đồng, năm nay các anh khỏi phải lo vụ kiểm tra đánh giá KPI. Chúng ta nhanh lên một chút nào, chiều nay tôi phải đến cửa hàng trang sức để mua nhẫn cho anh người yêu nữa."

CHƯƠNG 79: LỰA CHỌN

Vụ án được bàn giao rất nhanh, Đình Sương đã viết xong bản tường thuật, giấy tờ liên quan cũng chuẩn bị đầy đủ, tất cả đều được cất trong túi tài liệu rồi nộp kèm với chứng cứ. Còn toàn bộ thủ tục pháp lý sau đấy thì giao lại cho luật sư thay mặt giải quyết.

Bước ra khỏi cục cảnh sát, trên bầu trời xám xịt nứt ra một khe hở, ánh nắng mặt trời rọi qua khe rồi đậu xuống bả vai cậu.

"Ha, trời quang mây tạnh." Đình Sương vươn vai ưỡn eo, lấy trong túi áo ra một điếu thuốc lá vừa xin xỏ được từ đồng chí cảnh sát.

Lúc đó đồng chí cảnh sát cười hỏi cậu, bình thường chỉ có tội phạm hình sự bị tóm, lúc bàn giao vụ án không chịu được áp lực thì mới xin thuốc, còn cậu tới đây để báo án thì xin thuốc làm gì?

Đưa người vào tù cũng áp lực lắm chứ bộ, nói xong, cậu ngửi điếu thuốc lá ấy một hơi, tiếp tục kể về vụ án, mãi cho tới lúc xong việc cũng không châm điếu thuốc lên.

Hiện tại, khi đã đứng bên ngoài cửa cục cảnh sát, Đình Sương mới hỏi mượn người đi đường bật lửa để châm, từ từ hút cho xong một điếu thuốc lá, sau đó nhắn tin cho Chúc Văn Gia: Chuyện đã hứa với em anh không làm được, em mời luật sư cho mẹ em đi.

Nhắn xong, cậu tắt luôn nguồn điện thoại di động, dụi tàn thuốc rồi gọi một chiếc taxi, đầu tiên là tới cửa hàng trang sức, sau đó là đến bệnh viện thăm ba.

Cứ tưởng rằng chiều nay sẽ chỉ có mình cậu vào thăm Chúc Ngao, ai ngờ đến khoảng ba giờ kém, Chúc Văn Gia cũng tới.

Hai anh em đứng cách nhau mười mấy bước chân, im lặng mà nhìn đối phương. Thi thoảng sẽ có bác sĩ hoặc y tá đi ngang qua bọn họ, khiến cho hai người biến mất khỏi tầm mắt nhau một vài giây, sau đó lại đột ngột xuất hiện.

Đình Sương là người đầu tiên thu hồi lại tầm mắt, ngoảnh đầu nhìn sang chỗ khác.

Chúc Văn Gia đứng im tại chỗ vài giây, rồi mới bước qua đấy, bảo: "Em đã gọi điện hỏi mẹ xem có chuyện gì xảy ra."

Đình Sương: "Ừ."

Chúc Văn Gia hơi ngừng lại một chút, nói tiếp: "Có lẽ sẽ bị phạt hình sự."

Đình Sương đáp: "Anh biết."

"Anh biết?" Chúc Văn Gia đấm một phát vào mặt Đình Sương.

Con mẹ nó anh biết mà còn báo cảnh sát?

Một giây sau, Đình Sương thụi lại Chúc Văn Gia một cú: "Em không biết à?"

Con mẹ nó em không biết tội đấy sẽ bị phạt hình sự à?

"Làm gì thế? Nơi này là bệnh viện." Có một y tá bước nhanh tới đó: "Mấy cậu đến thăm bệnh hay đến đánh nhau?"

"Là nó muốn ăn đòn." Đình Sương nói.

Chúc Văn Gia bụm mặt cãi: "Con mẹ nó anh mới muốn ăn đòn."

"Muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh." Y tá quát.

"Không sao đâu, đánh xong rồi." Đình Sương lạnh lùng nhìn Chúc Văn Gia: "Đúng không?"

Chúc Văn Gia bất đắc dĩ đáp: "... Ờ."

Đứa này đấm đứa kia một phát, dường như những uất ức trong lòng của hai người đều vơi đi một chút.

Y tá nhìn đồng hồ, bảo: "Có thể vào thăm rồi."

Đình Sương và Chúc Văn Gia đều không nhúc nhích.

"Chuyện hai ngày hôm nay cái gì nên nói, cái gì không được nói, bàn trước rồi hẵng vào." Đình Sương sợ kể rõ mọi chuyện sẽ khiến Chúc Ngao bị kích động.

Chúc Văn Gia trào phúng bảo: "Anh còn sợ em vào mách đểu ông già chắc? Dù sao trong mắt ổng cũng chỉ có anh mà thôi."

"Vì vậy nên em vứt di chúc của ba và giấy khen của anh vào máy cắt à?" Giọng điệu của Đình Sương bình thản không một gợn sóng.

"Chỉ cần trong két sắt có một thứ gì đấy liên quan đến em thôi, em cũng sẽ cho anh vứt lại." Chúc Văn Gia nhớ tới cái két sắt kia —— mật mã là sinh nhật của Đình Sương, bên trong cũng toàn là ảnh Đình Sương hồi còn nhỏ, bản di chúc thì để lại toàn bộ tài sản trên danh nghĩa cho Đình Sương, rồi cả giấy khen hạng hai giải đá bóng của Đình Sương hồi cấp ba nữa...

Giống như ba cậu ta chỉ có mỗi một thằng con trai tên là Đình Sương vậy.

Kỳ thực cậu ta biết, dẫu có vứt di chúc vào máy cắt cũng chẳng có ích lợi gì, vì di chúc luôn được chia thành nhiều bản, ở văn phòng luật sư và két bảo hiểm trong ngân hàng kiểu gì cũng có một bản khác, huống hồ khi ấy Chúc Ngao cũng tỉnh lại rồi, căn bản chẳng cần dùng đến di chúc nữa.

Cậu ta cũng biết, vứt giấy khen của Đình Sương vào máy cắt càng chẳng có ích lợi gì, thế nhưng cậu ta không nhịn được.

"Em không vào đâu." Chúc Văn Gia nói: "Anh vào một mình đi."

Đình Sương trầm mặc giây lát, rồi hỏi: "Thế em đến đây làm gì?"

"Không biết." Chúc Văn Gia ngẫm nghĩ, bảo rằng: "Không tới đây thì chẳng biết đi đâu nữa."

Cậu ta thật sự không còn chỗ nào để đi, ở nước ngoài ăn chơi vài năm, thế rồi bỗng nhận ra mình chẳng có nổi một đứa bạn thân, còn bên phía mẹ thì cậu ta vừa không được gặp vừa chẳng giúp ích được gì.

Đình Sương ở trong phòng bệnh với Chúc Ngao gần một tiếng đồng hồ, lúc đi ra vẫn thấy Chúc Văn Gia đứng ở hành lang.

"Ổng thế nào rồi?" Chúc Văn Gia hỏi.

"Ổng?" Đình Sương nói: "Em hỏi ai?"

"Anh biết em đang hỏi ai mà." Chúc Văn Gia lí nhí nói: "Ba."

"Thời gian tỉnh táo đã dài hơn một chút, từ lúc anh vào tới lúc anh ra ba đều không ngủ." Đình Sương đi về phía bên ngoài: "Qua vài hôm nữa có thể chuyển sang phòng bệnh thường. Với lại chuyện xảy ra trong hai ngày nay anh cũng không kể với ba, anh bảo rằng chẳng có chuyện gì hết, để cho ba yên tâm."

Chúc Văn Gia đi theo phía sau Đình Sương, không hé răng nửa lời.

Hai người đi được một đoạn thì gặp hàng cây, thế rồi lại mỗi đứa một bên như lần trước, Đình Sương nói: "Vừa nãy ở trong phòng bệnh, anh có hỏi ba vì sao trong két sắt không có đồ của em."

Chúc Văn Gia yên lặng đi bộ hơn chục mét, rồi nhếch môi cười nhạo: "Bởi vì anh trâu bò chứ sao, anh giống ổng, còn em thì không, em chỉ là một thằng con ăn hại phá của."

Đình Sương cũng làm giống như Chúc Văn Gia, yên lặng đi tầm chục mét, rồi bảo: "Nếu anh nói cho em biết một chuyện, rằng ở hộc tủ phía bên kia của bàn làm việc, còn có một cái két sắt nữa giống y như thế, nhưng mật mã là ngày sinh nhật của em, liệu em có hối hận không Chúc Văn Gia?"

Chúc Văn Gia đơ người tại chỗ.

Bộp.

Những tán cây còn đọng nước sau cơn mưa, bỗng có một giọt rất to rơi xuống, đánh vào mặt cậu ta vang dội như một cái tát.

"Mật mã của hai két sắt này đến cả mẹ em cũng không biết." Khóe mắt liếc thấy Chúc Văn Gia đang đứng im bất động, nhưng Đình Sương chẳng hề dừng bước chờ đợi cậu ta.

Nếu như em biết có một két sắt thuộc về riêng mình, liệu sự lựa chọn của em có khác không?

Đình Sương rất muốn hỏi như vậy, có điều cậu không hỏi, chỉ đưa lưng về phía Chúc Văn Gia rồi bảo: "Về nhà mở ra xem đi."

...

Chúc Văn Gia chẳng biết mình về tới nhà bằng cách nào.

Cậu ta chạy như bay vào trong thư phòng, tìm được một cái hộc tủ khác có giấu két sắt, mở ra, dựa theo những gì mà lần trước Đình Sương đã hướng dẫn, dùng ngày sinh nhật của mình để quay núm mật mã.

Lung lay tay cầm, mật mã đúng, két sắt mở ra.

Giống hệt như cái két sắt của Đình Sương, bên trong cái két này cũng có một số giấy tờ và thư từ. Chúc Văn Gia mở thử phong thư dày nhất, phát hiện bên trong toàn là ảnh chụp của mình, hơn nữa có thể do từ nhỏ cậu ta đã hay chụp ảnh, cho nên xấp ảnh của cậu ta dày gấp bội Đình Sương.

Chúc Văn Gia xem tiếp tới đống giấy tờ, thì ra Chúc Ngao đã dùng danh nghĩa của cậu ta để mua rất nhiều tài sản, dường như ông sợ thằng con út là bùn nhão chẳng trát nổi tường, không có ai chăm sóc thì sẽ phải chết đói, dẫu giao công ty cho cậu ta cũng chỉ có nước thua lỗ, bởi vậy mới chừa một khoản tiền để cậu ta đi làm ăn riêng.

Niềm hối hận vô bờ ập tới.

Cậu ta nhớ rõ, hôm qua sau khi ngắt videocall với Đình Sương, nhìn thấy những thứ bên trong chiếc két sắt kia, cậu ta bỗng sợ hãi nhận ra một điều: trong căn nhà này chỉ có Ông Vận Nghi là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho mình, chỉ có Ông Vận Nghi là không cần lấy lòng cũng đối xử tốt với mình vô điều kiện. Vì thế cậu ta đã gọi điện thoại cho mẹ, bảo rằng: "Mẹ ơi, anh con nhờ con lấy một cái hộp trong két sắt của ba, hình như bên trong là con dấu riêng của ba đó. Ngoài ra còn có di chúc nữa, trên di chúc chỉ có một người thừa kế là anh con thôi."

Nếu như cậu ta có thể biết sớm hơn, rằng sự thật không hề giống những gì mình đã nghĩ...

Liệu tất cả mọi chuyện có thể làm lại được không?

Nghĩ tới đây, Chúc Văn Gia lập tức rút điện thoại, cậu ta muốn gọi cho Đình Sương.

Có điều Đình Sương vẫn chưa mở máy.

Lúc này cậu đang đứng soi gương trước quầy mỹ phẩm, nhìn vết đấm bầm tím to oạch trên mặt mình, thế này thì biết đi gặp tình yêu kiểu gì? Anh già nhà mình mà trông thấy sẽ đau lòng chết mất thôi.

"Xin hỏi các cô có thứ gì che được vết thương này không?" Đình Sương chỉ chỉ mặt mình cho nhân viên bán hàng nhìn.

Nhân viên bán hàng giúp cậu che khuyết điểm, hiệu quả khá là tốt, Đình Sương bảo: "Lấy loại này đi."

"Anh có cần thêm gì không ạ?" Nhân viên bán hàng hỏi.

Đình Sương suy nghĩ một chút, rồi bảo: "Có sản phẩm chống lão hóa không? Mỹ phẩm dùng cho mấy anh đẹp trai ngoài 30 tuổi ấy."

Nhân viên bán hàng hỏi thăm tình hình da dẻ của anh đẹp trai, sau đó đề cử vài loại sản phẩm.

Đình Sương quẹt thẻ, xách đồ quay về khách sạn.

"Em về rồi đây." Cậu giống như một ông chồng mới đi làm về, gọi với vào trong phòng: "Đoán xem em mua gì cho anh này?"

Bách Xương Ý đang ngồi làm việc ở bàn, nghe thấy thế bèn nhìn thoáng qua di động, trên đó có hai tin nhắn anh mới nhận được lúc chiều.

Tin nhắn thứ nhất thông báo rằng, anh đã quẹt thẻ và tiêu mất một khoản ở cửa hàng trang sức; tin nhắn thứ hai thông báo rằng, anh lại tiếp tục quẹt thẻ và tiêu thêm một khoản ở cửa hàng chuyên bán đồ mỹ phẩm.

"Ồ, không đoán được." Bách Xương Ý nhịn cười.

"Chút nữa sẽ cho anh coi." Đình Sương chạy tới ngồi lên đùi Bách Xương Ý, hôn anh.

Cậu không kể lại với anh những gì xảy ra ngày hôm nay, đồng thời, khi vừa ngồi xuống hôn Bách Xương Ý, Đình Sương rốt cuộc đã hiểu cảm giác kinh diễm và gợi cảm tột cùng mà trước đây Bách Xương Ý từng mang lại cho mình, rốt cuộc là tới từ đâu.

"À... em có mua nhẫn..." Hôn xong, cậu lấy ra một hộp nhung từ trong túi quần: "Là kiểu đơn giản nhất đó."

Thời điểm nhận được hóa đơn của cửa hàng trang sức, Bách Xương Ý cũng đã nghĩ tới khả năng này, có điều anh không ngờ Đình Sương lại đột ngột lấy ra như thế, cứ ngỡ cậu sẽ chờ đến bữa tối nay ở trên tầng thượng.

"Không phải ý kia đâu... chuyện kia, chuyện kia đâu thể qua loa thế này được, đúng không..." Đình Sương sắp xếp lại lời ăn tiếng nói: "Ờmm, anh biết đấy, sau này chúng ta sẽ phải xa nhau một thời gian, trên tay anh mà không đeo nhẫn, em sợ có người tới làm phiền anh."

CHƯƠNG 80: 9000 KILÔMÉT

"Được rồi, nếu em đã nói không phải thì là không phải vậy." Bách Xương Ý cách một lớp quần áo xoa xoa thắt lưng của Đình Sương: "Tuy rằng dưới cái nhìn của anh thì em chính là đang cầu hôn anh."

Giơ nhẫn tới trước mặt đối phương, yêu cầu đối phương phải chung thủy với mình, này không phải cầu hôn thì là gì?

"Thế à..." Đình Sương ôm cổ Bách Xương Ý, chạm chóp mũi mình vào chóp mũi của anh. Khoảng cách giữa hai người rất gần, trong đôi mắt đều chỉ chứa riêng mình đối phương: "Vậy nếu như bây giờ em cầu hôn anh, anh có đồng ý không?"

Bách Xương Ý cong môi nói: "Em có thể thử xem sao."

Đình Sương cắn môi dưới của anh một cái, giọng điệu nửa đùa nửa khiêu khích: "Anh cho rằng em không dám chắc?"

Bách Xương Ý mỉm cười nhìn cậu, ý tứ ẩn chứa trong đó rất rõ ràng: vậy em thử cầu hôn cho anh xem, anh đang chờ đây này.

Đình Sương bị nhìn mà lòng ngứa ngáy quá chừng, hắng giọng một cái, cực kỳ trịnh trọng hô lên: "Professor."

Khi nói ra câu ấy, Đình Sương hẵng còn ngồi trên đùi của Professor, thế nên vừa gọi được một tiếng cậu đã tự bật cười.

Cười được một lúc thì Đình Sương yên tĩnh lại, đặt cằm lên bả vai của Bách Xương Ý, dường như thời khắc này đã giúp cậu đánh tan hết thảy những mệt mỏi phải trải qua trong ngày: "Thật ra tối nay đặt bàn hẹn anh ăn cơm, việc đầu tiên là muốn thảo luận nghiêm túc với anh một vấn đề... em chưa biết mình sẽ phải ở lại quốc nội bao lâu nữa, em muốn chờ cho tới khi sức khỏe của ba em tốt hơn rồi mới đi."

"Ừ." Bách Xương Ý xoa gáy và cần cổ của cậu: "Còn hai?"

"Hai là..." Đình Sương suy nghĩ một chút: "Sáng nay khi bước chân ra khỏi cửa, chỉ cần nghĩ tới việc anh đang đợi em về cùng ăn cơm tối, em liền cảm thấy... nói thế nào nhỉ... cảm thấy không chuyện gì có thể ngăn nổi mình."

Nhà có kiều thê, dẫu núi đao biển lửa cũng phải chiến thắng trở về.

Bách Xương Ý nghe xong bèn hỏi: "Mọi chuyện thế nào rồi?"

"Hầu như đã được giải quyết xong xuôi." Đình Sương kể ngắn gọn về sự việc và kết quả: "Ước tính khoảng 1-2 tháng tới RoboRun sẽ nằm trong trạng thái bán hoạt động. Việc sản xuất và tiêu thụ về cơ bản vẫn được duy trì, bộ phận R&D cũng sẽ cố gắng để không có gì thay đổi, còn toàn bộ các ban ngành khác thì phải phối hợp điều tra. Việc cần làm khá là nhiều. Haizz không nói về chuyện này nữa, nói về nhẫn đi, anh có đeo không thì bảo? Nhẫn này là em trăm cay nghìn đắng mua bằng... ờmm, thẻ của anh..."

"Cực khổ cho em rồi." Bách Xương Ý nhịn cười, chìa tay của mình ra.

Đình Sương vội vàng đỡ lấy bàn tay kia, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Bách Xương Ý.

Trong chớp mắt trao anh chiếc nhẫn, trong lòng Đình Sương bỗng nảy sinh cảm giác thành tựu vô cùng to lớn. Cậu như vừa nhặt được một đại bảo bối, cứ cười suốt, nom vừa ngớ ngẩn vừa đắc ý.

"Em kiêu ngạo lắm luôn." Đình Sương nhìn Bách Xương Ý, trong đôi mắt như tràn ra ngàn ánh sao: "Anh là của em."

Bách Xương Ý cầm lấy một cái nhẫn khác ở trong hộp, đeo vào cho Đình Sương.

"Anh cũng rất kiêu ngạo." Bách Xương Ý cười với cậu: "Em là của anh."

Tối hôm đó tại nhà hàng trên tầng thượng, hai người cùng nhau ngồi ăn tối ở bên cửa sổ.

Phía trên đỉnh đầu là một mái vòm trong suốt khổng lồ, được nối liền với các khung cửa sổ bằng kính ở bốn phía xung quanh. Màn đêm buông xuống từ bầu trời, ánh đèn trong nhà hàng tối mờ thích hợp, cây đàn dương cầm màu đen đặt ở giữa sảnh đang tuôn trào tiếng nhạc du dương. Khoảng cách giữa các bàn ăn được sắp xếp khá xa, tiếng nói chuyện của mọi người cũng rất nhỏ nhẹ.

Trên bàn ăn có một giá nến thẳng đứng, sáp nến cháy tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

"Hình như chúng ta chưa từng bàn bạc nghiêm túc về vấn đề này." Đình Sương nói: "Thí dụ tương lai em phải đi làm những việc mà mình muốn làm, hoặc vài hôm nữa anh sẽ quay trở về Đức, khi ấy xa nhau tận 9000km thì chúng ta phải làm sao?"

Bách Xương Ý bảo: "Đây không phải là vấn đề, anh nói rồi, anh tôn trọng quyết định của em."

Đình Sương nói: "Thế nhưng cách xa như vậy, em sợ..."

Bách Xương Ý hỏi: "Em sợ cái gì?"

Đinh Sương suy nghĩ một chút, cười rộ lên: "Cũng đúng, chẳng có gì đáng sợ cả. Em chỉ là... chưa từng yêu xa bao giờ cho nên không biết cách để yêu."

"Yêu xa chính là ——" Bách Xương Ý đặt một đĩa thịt bò cắt nhỏ xuống trước mặt Đình Sương: "Những lúc thế này, em phải tự cắt thịt bò."

Đình Sương cầm dĩa đâm đâm miếng thịt: "... Ồ."

Bách Xương Ý thấy cậu như vậy thì cười nhẹ: "Ngoại trừ việc này ra thì chẳng có gì khác với trước đây cả."

Đình Sương nói: "... Thật á?"

"Ừ." Giọng nói của Bách Xương Ý nghe rất đáng tin cậy, giống như miêu tả lại một sự việc mà anh đã từng trải nghiệm: "Mỗi sáng thức dậy em sẽ nhận được lịch trình của anh, em sẽ biết ngày hôm ấy anh đi đâu và làm gì. Nếu như em muốn tìm anh thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại, anh sẽ bật máy suốt 24 giờ."

Đình Sương nói: "Vậy nếu em muốn gặp anh thì sao?"

Bách Xương Ý: "Anh sẵn sàng mở videocall mọi lúc mọi nơi."

Đình Sương hỏi: "Nếu bên cạnh anh có người khác thì làm sao?"

Bách Xương Ý: "Vậy thì em hãy lên mạng tìm những video có liên quan tới anh, hẳn là không ít đâu."

Đình Sương bật cười, cười xong lại cố tình làm khó dễ: "Thế em muốn thỏa mãn về mặt sinh lý thì sao? Anh nỡ lòng bắt em vừa xem video vừa tự xử à?"

Bách Xương Ý làm bộ suy nghĩ vài giây, rồi đáp: "Cũng không hẳn là không có cách."

Đình Sương: "Ồ?"

Bách Xương Ý nghiêng người về phía trước, Đình Sương thấy thế cũng nghiêng theo, muốn nghe thử anh có chủ ý gì hay ho.

Anh thì thầm bên tai cậu, âm thanh vừa trầm thấp vừa từ tính, mùi hương kích thích tố lập tức lan tỏa: "Nếu như em bao dưỡng anh, anh sẽ không làm giáo sư nữa."

Thả thính kiểu này thì bố ai mà đỡ được?

Đình Sương như bị bỏ bùa mê thuốc lú, lập tức đòi báo giá: "Anh, anh có đắt không?"

Bách Xương Ý cười thành tiếng: "Không hề rẻ đâu."

Lúc này Đình Sương mới hiểu ra đây là trò đùa, cậu cũng cười theo Bách Xương Ý một lúc, rồi thở dài bảo: "Ai đành lòng bao dưỡng anh chứ?"

Đây căn bản không phải là vấn đề tiền bạc. Tựa như cậu sở hữu một dàn siêu máy tính, nếu như cậu thích thì cậu có thể tháo thùng máy ra để làm bàn học, thế nhưng cậu lại không nỡ.

Nghĩ tới đây, Đình Sương chợt hiểu vì sao mỗi lần cậu nhắc tới chuyện mình muốn đi xa, thì Bách Xương Ý trước nay chưa bao giờ ngăn cản. Có lẽ anh cũng không nỡ giống như cậu vậy.

...

Trước ngày chia xa, Đình Sương thuê một căn hộ trong khu phố gần trụ sở RoboRun, dành ra vài ngày để dọn dẹp sạch sẽ và ở cùng với Bách Xương Ý, sau đấy thì tiễn anh ra sân bay.

Tới khi quay trở lại căn nhà trọ, Đình Sương nhìn thấy trên bàn học có một cây bút máy.

Chính là chiếc Souveran Black-Blue mà Bách Xương Ý đã từng cho cậu mượn.

Đình Sương nhớ đây là cây bút mà Bách Xương Ý thường xuyên mang theo bên người, bèn nhắn tin hỏi: Anh check-in chưa? Anh quên bút máy này.

Nhắn xong cậu mới ý thức được một chuyện, Bách Xương Ý không phải kiểu người sẽ để quên đồ, thế là bồi thêm một câu: Hay là cho em hả?

12 tiếng sau cậu mới nhận được câu trả lời của Bách Xương Ý: Tặng em để thấy vật nhớ người.

Lúc này đây bọn họ đã cách nhau 9000km núi non biển rộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top