Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên Ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 91: VỞ KỊCH NHỎ KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN CHÍNH VĂN

Giả sử bạn học Đình Sương được mời trả lời câu hỏi trên Zhihu: Yêu đương với giáo sư là loại trải nghiệm gì?

【 PART 1 】

TING: Cảm ơn đã hỏi.

Tôi đang ở Đức, vừa học xong tiết của bạn trai, hiện tại bạn trai đang đi họp với nhóm sinh viên tiến sĩ, còn tôi thì nằm trên quảng trường tắm nắng, tiện thể giải đáp vấn đề luôn.

Cái loại trải nghiệm này...

Mỗi giáo sư lại có một kiểu khác nhau, xin phép được phân tích cụ thể.

Lúc mới yêu thì cực kỳ kinh hoảng, vô cùng gấp gáp, rất có cảm giác thác loạn. Tỷ như buổi tối hôm trước chơi hăng quá, sáng hôm sau không dậy nổi để đi học, bạn trai nhà người ta thì sẽ dung túng bảo rằng "Vậy thì không cần đi nữa", hoặc là khuyên nhủ một hồi "Vẫn nên đi học thì hơn, dù sao môn này cũng rất quan trọng", kiểu kiểu đó.

Nhưng bạn trai nhà tôi thì không làm như vậy.

Anh sẽ đứng ở bên cạnh giường, và hỏi tôi với một giọng điệu không lên không xuống: "Ting, sáng nay em học môn của giáo sư nào?"

Sau đó tôi bỗng nhớ ra, ồ, tôi phải đi học môn của anh ấy.

Professor đang gọi tôi rời giường đi học.

Nhoáng cái bị dọa tỉnh luôn.

Thế nhưng ở lâu với anh ấy, tình huống sẽ khác hẳn.

Đại khái tối hôm trước quện nhau đến tận khuya, sáng hôm sau tôi lại không dậy được, bảo rằng muốn trốn tiết, thế là anh ấy cực-kỳ-dịu-dàng nói: "Vậy anh sẽ trốn cùng với em."

Cảnh tượng ấy còn đáng sợ hơn lúc anh hỏi tôi "Sáng nay em học môn của giáo sư nào".

Đột nhiên tôi nghĩ đến câu thơ "Đêm xuân chưa tận ngày đã tới, từ đấy quân vương chẳng lâm triều", tôi khiếp sợ đến mức nhảy dựng lên, nói với bạn trai rằng: "Anh là giáo sư đó, anh không thể trốn tiết được!"

Sau đấy chúng tôi cùng xuống nhà ăn sáng, và cùng đi tới trường.

Tạm thế thôi đã, tôi phải đến thư viện để làm bài tập mà anh người yêu giao.

【 PART 2 】

TING: Trả lời tiếp hén.

Yêu đương với giáo sư còn một trở ngại khác, đó là hay nói sai.

Kể sơ qua cái đã, tôi với bạn trai có nuôi một chú chó, bình thường tôi hay gọi nó là "con trai", cũng vì thế mà tôi gọi anh người yêu là "papa" theo con trai mình.

Papa và daddy mang lại cảm giác giống nhau.

Khụ, tôi đảm bảo, đây chỉ là cách xưng hô như kiểu "ba nó à" mà thôi, không phải tôi gọi bạn trai mình là ba ba đâu... các vị đừng có nghĩ ngợi lung tung nhé.

Giải thích xong rồi, giờ nói đến chuyện chính.

Cái hồi cuối học kỳ, trong lúc giảng dạy anh bạn trai nhà tôi có đặt một câu hỏi, câu hỏi này không có đáp án tiêu chuẩn, là một câu hỏi về thiết kế, chúng tôi cần phải thảo luận và đưa ra phương án tối ưu.

Đến lượt tôi đứng lên phát biểu suy nghĩ của bản thân, sau khi tôi trình bày xong, anh bạn trai bèn chỉ ra mấy vấn đề, nhưng hồi ấy tiếng Đức của tôi vẫn còn củ chuối lắm, tôi cảm thấy mình không sai, là do anh ấy không hiểu được ý mà tôi muốn diễn đạt, thế là tôi cố sống cố chết giải thích... khá giống như đang tranh luận...

Tôi vốn dĩ muốn nói: "Professor, ý em muốn nói là..."

Thế nhưng bởi vì tôi thật sự quá kích động...

Chẳng hiểu sao lúc thốt ra khỏi miệng lại thành: "Papa, ý em muốn nói là..."

Đến giờ tôi vẫn nhớ như in 'sự im lặng chết chóc' của căn phòng học vào lúc ấy...

Và cả vẻ mặt của anh bạn trai nhà mình.

【 PART 3 】

TING: Tiếp nè.

Trong phần bình luận có rất nhiều người hỏi tôi, phi vụ 'gọi Professor là papa ở ngay trước mặt bạn học', rốt cuộc đã xử lý thế nào...

Lúc ấy tôi còn chưa kịp nói hết câu, đã cảm nhận được bầu không khí sai trái, có điều việc du học sinh gọi giáo sư là ba ba, dễ giải quyết hơn nhiều việc học sinh người Đức gọi giáo sư là ba ba.

Tôi bèn giở trò 'không thạo ngôn ngữ'... tuy rằng làm vậy thì đám sinh viên Đức sẽ cảm thấy tôi quá ngâu, nhưng thà mang tiếng ngâu còn hơn mang tiếng chơi trò hentai với giáo sư...

Hai giây sau khi lỡ mồm gọi papa, tôi cực kỳ cực kỳ chân thành mà hỏi: "Professor, cách biểu đạt của em có vấn đề gì ạ? Tiếng Đức của em không được tốt lắm, những lúc vừa suy nghĩ vừa diễn đạt ngôn ngữ, thỉnh thoảng em lại vô thức nói ra mấy từ linh tinh..."

Sau đó anh bạn trai của tôi vẫn đứng ưu nhã ở trên bục giảng như mọi khi, ra hiệu cho tôi ngồi xuống, vô cùng thấu hiểu bảo rằng: "Đây chỉ là một lỗi nhỏ không tạo ra ảnh hưởng gì, tôi tin rằng sẽ chẳng có ai để ý đâu."

Bị bạn trai của tôi rào trước như thế, hoặc do mọi người quan tâm đến cảm nhận của du học sinh, cho nên chẳng có ai cười nhạo tôi cả...

CHƯƠNG 92: SƯ MẪU ĐÌNH SƯƠNG 1

Chắc hẳn có rất nhiều người cho rằng, trai trung niên khi hẹn hò với bồ trẻ thì sẽ thấy bản thân mình như trẻ ra, phảng phất quay về thuở đôi mươi, tuổi xuân như trở lại.

Nhưng thực chất thì hoàn toàn không phải vậy.

Sự chênh lệch của đôi bên giống như một lời nhắc nhở, thời thời khắc khắc nhắc cái vị trung niên "sắp sang tuổi bốn mươi" kia rằng: thanh xuân của mi đã qua lâu rồi, mi đã có tuổi, hiện tại mi chỉ có thể đứng sang một bên nhìn bé trai nhà mi chơi bắn súng nước với đám bạn, quậy lanh tanh bành cả căn nhà.

Và chắc hẳn cũng có rất nhiều người cho rằng, thời trai trẻ hẹn hò với một anh bồ già, thì sẽ có người dẫn dắt mình đuổi theo bước chân của đối phương, như vậy bản thân cũng sẽ mau chóng trưởng thành, làm việc thận trọng.

Nhưng thực chất lại hoàn toàn không phải vậy.

Sự thực là anh bồ già vĩnh viễn săn sóc, vĩnh viễn ôn nhu, dung túng 'cậu trai đã lớn tướng' này thành một 'nhóc con ấu trĩ', 25-26 tuổi mà vẫn ôm súng nước chơi trò đánh trận giả.

Thời điểm Tống Hâm đi thực tập thì nhận được tin nhắn của Đình Sương, nội dung rất đơn giản, gửi hàng loạt: Tiểu gia tốt nghiệp rồi, định tìm thời gian để ăn mừng, các vị đến góp mặt chứ?

Ăn mừng thì tất nhiên phải ăn mừng rồi, có điều nên ăn mừng kiểu gì đây?

Mấy ông bạn khá thân ngồi bàn nửa ngày trong group chat, sau khi bóp chết vô số ý kiến ý cò, cuối cùng quyết định chọn đại chiến súng nước ——

Hà Nhạc bảo rằng cậu ta có một đống súng nước đang vứt xó.

Tống Hâm bảo rằng mình sẽ lo vụ bia với đồ ăn vặt.

Còn Quách Bằng lại bảo hắn sẽ phụ trách thuê sân bãi.

Mọi người tích cực nhận nhiệm vụ, đến lượt Đình Sương thì chẳng còn việc gì để làm, cậu suy nghĩ một chút, bảo: "Vậy thì tôi sẽ chịu trách nhiệm đổ đầy nước vào súng."

Tống Hâm nói: "Được, nhiệm vụ tiếp tế đạn giao lại hết cho mày."

Mấy thằng bạn nhiệt tình thế này cũng là có nguyên do, trong số bọn họ chỉ riêng mình Đình Sương đi theo Bách Xương Ý làm luận văn tốt nghiệp, quá trình gian nan hiểm trở thế nào không cần bàn nhiều, chứng sợ hãi môn Robotik đến nay vẫn còn rành rành ngay trước mặt, chỉ cần nhìn thấy ảnh của Prof. Bai trên website viện LRM thôi, cũng đủ để hồi tưởng lại.

Đây chẳng khác nào một ám hiệu, sinh viên chuyên ngành người máy liếc mắt nhìn nhau, từng học môn của Prof. Bai chưa?

Giống như vào thời chiến tranh, hai người lính già liếc mắt nhìn nhau, hỏi rằng từng đánh giặc ngoại xâm chưa?

Từng đánh giặc, vậy thì chính là huynh đệ!

Cùng một nguyên lý đó, từng tham gia khóa học của Prof. Bai, vậy thì chính là tay chân!

Bây giờ Đình Sương đã tốt nghiệp rồi, mọi người như thể tận mắt chứng kiến chiến hữu cùng chung một chiến hào của mình đã trốn thoát khỏi hang sói, ai lại không vui mừng thay cậu?

Trong group chat nhốn nháo một phen, mọi người hẹn nhau ăn mừng vào thứ bảy cuối tháng.

Bình thường cứ đến dịp cuối tuần là Đình Sương lại bám rịt lấy Bách Xương Ý, có điều hiện tại Bách Xương Ý phải đi làm cả ngày thứ bảy.

Anh đã bận rộn như vậy suốt nhiều tháng nay rồi.

Các vị giáo sư giống như Bách Xương Ý, cứ khoảng 3-5 năm thì sẽ xin nghỉ nguyên một năm trời để tự nghiên cứu khoa học, hoặc là đi nghỉ mát để điều chỉnh trạng thái, nói tóm lại, trong một năm đó bọn họ có thể gác lại toàn bộ sự vụ ở trường, không cần tham gia bất kỳ một công tác nào. Bách Xương Ý cũng định xin nghỉ một năm để suy nghĩ về những vấn đề khó chưa được giải quyết, để ở cạnh và thảo luận với người bạn nhỏ.

Vì một năm nghỉ ấy, anh có vô vàn công việc phải hoàn thành cho xong càng sớm càng tốt.

Đến cuối tháng, công việc của Bách Xương Ý gần như đã hoàn tất, vì vậy anh đã lên kế hoạch mời bạn bè tới nhà ăn tối.

Dù sao đứa nhỏ trong nhà cũng đã tốt nghiệp rồi, và anh thì chẳng mấy nữa sẽ tạm nghỉ một năm.

Cân nhắc đến sự bận rộn của bạn bè, Bách Xương Ý quyết định hẹn nhau ăn cơm vào tối ngày thứ bảy cuối tháng.

Thời điểm anh nói chuyện này với Đình Sương, thì cậu đang nằm dài trên ghế sô pha — lưng tiếp xúc với mặt ghế, hai chân vắt chéo kê lên tay vịn — cực kỳ nhàn nhã mà đọc manga, nghe vậy cũng chẳng để tâm lắm mà đáp: "Ờ."

Đọc đến đoạn kích động, lại hô lên một tiếng: "Vờ lờ?"

Bách Xương Ý nhìn cậu, lẳng lặng nở nụ cười một lúc, sau đó mới cúi người lấy quyển manga kia khỏi tay Đình Sương: "Anh vừa mới nói gì?"

Đình Sương không trả lời được, quen thói mà ậm ờ một lúc, rồi đột nhiên nhớ ra: "Em đã tốt nghiệp rồi."

Professor giảng bài không chú ý lắng nghe thì sao?

Trả lời không được câu hỏi thì thế nào?

Tiểu gia đã tốt nghiệp rồi!

Đột nhiên tràn đầy năng lượng.

"Đúng, em đã tốt nghiệp rồi." Bách Xương Ý mỉm cười, đặt một nụ hôn lên môi cậu: "Vì vậy tối thứ bảy anh định mời bạn bè tới nhà dùng cơm, em có rảnh không?"

Đình Sương suy nghĩ một chút, nói: "Được, sáng hôm đó em ra ngoài chơi với đám bạn, chơi xong sẽ về ngay, chắc chắn không nhây."

Cậu đã tính toán đâu vào đấy, nghĩ rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo kế hoạch.

Nhưng đến trưa thứ bảy, Đình Sương chiến hăng máu quá, nhớ thế quái nào được bữa cơm tối nay? Vốn dĩ chỉ thuê sân buổi sáng thôi, sau đó mọi người sẽ cùng nhau ra ngoài ăn cơm rồi tan cuộc, nhưng Đình tiểu gia nốc bia hơi quá đà, trận cuối cùng cậu thua thảm hại, nóng lòng muốn trở mình, không chấp nhận thua cuộc kiểu ấy, thế là cậu nhảy phắt lên tường chắn bao cát, giơ súng phun nước, tràn trề nhiệt huyết, hăng hái ngất trời: "Móa, về nhà tôi chiến tiếp nào!"

Khi 'đám cướp có vũ trang' này chạy tới nhà để gây rối, thì Bách Xương Ý vừa lái xe ra ngoài. Anh mời bạn bè tới dùng cơm cho nên phải đi chợ mua thức ăn.

Hơn một tiếng sau, đại giáo sư Bách xách đồ về nhà.

Vừa mới bước chân vào cửa, đồ đạc trên tay còn chưa kịp để xuống, Bách Xương Ý đã nghe thấy tiếng hét từ đằng xa vọng lại: "Giết hết chúng nó!"

Kế đó một cột nước phun tới, bắn thẳng vào vạt áo của anh, trang phục nhoáng cái đã ướt nhẹp một mảng, trên mắt kính còn dính vài giọt nước.

Bách Xương Ý thả đồ ăn trên tay xuống, cúi đầu, kinh ngạc nhìn vạt áo của mình, sau đó giương mắt nhìn về nơi bắn ra cột nước ——

Trên sàn nhà và đồ nội thất xung quanh anh toàn là nước, ngay cả sách của Bách Xương Ý cũng không thoát khỏi kiếp nạn này.

Đứng phía sau đống bừa bộn ấy, là Tống Hâm và mấy cậu sinh viên khác tay ôm súng nước, dùng ghế sô pha làm lá chắn, hiện vẫn đang giữ nguyên tư thế bắn súng, nhưng dường như đã hóa thành tượng đá, không thể di chuyển được.

"Giết chết ai?" Bách Xương Ý khom lưng nhặt một quyển sách ướt nhẹp lên, nhàn nhạt hỏi.

Một phút trôi qua.

Tất cả mọi người đều tỉnh rượu.

Tống Hâm cầm gậy lau nhà, cắm mặt lau sàn; Quách Bằng cầm giẻ lau, cắm mặt lau bàn ghế; Hà Nhạc cầm máy sấy, cắm mặt sấy sô pha với sấy sách...

Còn Đình Sương cầm khăn mặt, vùi đầu lau chó —— trong trận chiến đẫm máu ban nãy Vico đã bị ngộ thương, cũng may là lông của nó ngắn cũn.

Không một ai nói chuyện, trong phòng khách chỉ có âm thanh lau dọn.

Người đánh vỡ bầu không khí là Bách Xương Ý, anh cất gọn đống nguyên liệu nấu ăn, rồi đi ra phòng khách, nhìn mấy cái gáy đang ngoan ngoãn lau dọn, hỏi: "Các cậu muốn uống gì không?"

Câu hỏi này lọt vào tai bọn Tống Hâm, lại bất ngờ biến thành một câu hỏi chuyên ngành khó nhằn, chẳng đứa nào dám lên tiếng, không những thế, ánh mắt còn né né tránh tránh, như kiểu chỉ cần chạm mắt với Prof. Bai thôi, thì sẽ lập tức bị gọi lên bảng làm bài.

Thế là, mấy ông tướng kia càng thêm dùng sức, lau bàn ghế đến mức muốn lột luôn một lớp da, sấy sô pha mà động tác cẩn thận như thể đang hút bụi cho di tích lịch sử...

Chỉ có Đình Sương hồn nhiên đáp: "Em muốn uống trà đá."

Giọng điệu của cậu có sự ỷ lại như một thói quen, nhưng sự ỷ lại ấy lọt vào tai mấy cậu trai thẳng kia, không hiểu sao lại ngửi thấy mùi làm nũng cực kỳ quỷ dị.

Đình Sương, đang, làm nũng, với, Prof. Bai.

Làm, nũng.

Bách Xương Ý gật đầu, nhìn về phía những người khác: "Mấy cậu thì sao?"

Tống Hâm cảm nhận được sự áp lực trong ánh mắt của Bách Xương Ý, không mở miệng không được: "... Em cũng thế." Nói xong còn vội vàng bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn, phiền thầy quá ạ."

Có Tống Hâm đơn thương độc mã mở đường, những người khác như được cứu rỗi, trăm miệng một lời: "Em cũng thế, cảm ơn thầy ạ."

Thế là Bách Xương Ý xoay người đi vào bếp pha trà đá.

Sau khi bóng lưng của Bách Xương Ý hoàn toàn biến mất, Tống Hâm vừa giả đò lau lau nhà, vừa chầm chậm lượn tới chỗ Đình Sương, dừng lại, sút một phát lên đùi của cậu.

Đình Sương đang ngồi dưới đất ôm Vico, ngẩng đầu lên hỏi: "Gì thế mày?"

Tống Hâm trừng mắt nhìn cậu, bày ra vẻ mặt: tao chưa hỏi mày tại sao bọn mình lại phải dọn phòng khách của lão giáo sư biến thái thì thôi, mày còn mặt mũi hỏi tại sao tao đá mày à?

Những người khác cũng dồn dập nhìn về phía Đình Sương, trong mắt đều chung một ý tứ: người anh em, mày có thể giải thích một chút được không?

Đình Sương tiếp tục vùi đầu lau khô cho chó, lúc sau mới ngẩng lên, ngây-thơ-vô-số-tội mà hỏi: "Các bro có ở lại ăn tối không? Người yêu tao nấu cơm đỉnh lắm, tao sẽ giới thiệu anh ấy cho bọn mày."

Mọi người dại ra vài giây, từ từ quay đầu nhìn về phía nhà bếp ——

Người yêu???

Tiếp đó, mọi người lại từ từ quay đầu lại, nhìn về phía Đình Sương ——

Vì thế cái thằng ở trước mặt bọn họ này chính là...

Sư mẫu??? (sư mẫu là vợ của sư phụ/thầy giáo)

Trong phòng khách triệt để rơi vào tĩnh lặng.

Đình Sương thả Vico đã được lau khô ra, đứng dậy nói: "Có ăn hay không thì ới một câu, để tao đi hỏi anh ấy xem tối nay ăn gì... bọn mày có thèm món gì không?"

Đám Tống Hâm trả lời: "Ấy đừng... bọn tao té ngay đây..."

"Đúng đúng đúng... không nên quấy rầy hai người..."

"Ngại quá... hôm nay đã làm phiền rồi..."

Lúc này, Bách Xương Ý vừa vặn đi ra từ nhà bếp, trong tay còn bưng mấy cốc trà, nghe vậy thì nhìn cả đám, rồi mỉm cười hỏi: "Sao lại đi vội thế? Là do tôi tiếp đón không được chu đáo à?"

Một phút trôi qua.

Đám bạn học ngồi im thin thít trong sân uống trà.

Không đứa nào dám bỏ về.

Thấy mọi người chẳng ai nói câu nào, Đình Sương bèn tìm đề tài: "Tao đột nhiên nhớ ra, Tống Hâm này, chẳng phải mày vẫn luôn muốn hẹn Sprechstunde với giáo sư à? Hiện tại anh ấy ngồi ngay đây rồi, mày có gì muốn hỏi thì tiện thể hỏi luôn đi."

Bách Xương Ý mỉm cười nhìn về phía Tống Hâm, ánh mắt hiền từ.

Tống Hâm: "..."

Tống Hâm: "Ngại quá, tao phải vào nhà vệ sinh một chút."

"Ờ để tao dẫn mày đi." Đình Sương đứng dậy, nói với mấy người bạn học – sắp sửa một mình đối mặt với Prof. Bai: "Mọi người từ từ nói chuyện nhé."

Đám bạn học: "..."

Vào trong nhà, Đình Sương chỉ cửa phòng vệ sinh: "Cái cửa kia kìa."

Tống Hâm nói: "Tao không muốn đi vệ sinh, tao chỉ muốn đi hít thở không khí thôi."

Đình Sương buồn cười quá chừng: "Ừ."

Tống Hâm đá cậu một cái: "Còn cười được à? Mày vừa đào hố chôn tao xong đấy, còn dám cười, tiên sư mày."

Đình Sương vừa cười vừa né đòn: "Thì tao thân với mày nhất mà, không hố mày thì hố ai?"

"Cái thằng chuyên môn hại bạn này." Tống Hâm dựa vào khung cửa, cân nhắc một lúc, vẫn không ngấm nổi trò đùa Đình-Sương-biến-thành-sư-mẫu: "Hầy... hai người... cái kia... từ khi nào... mày làm sao... ờm..." Cậu ta khoa tay múa chân nửa ngày trời cũng không tìm ra từ ngữ thích hợp: "Hai người... là mày theo đuổi ổng, hay là... ổng theo đuổi mày?"

Đình Sương cười nói: "Mày cảm thấy thế nào?"

"Làm sao tao biết được..." Tống Hâm là một thẳng nam, chẳng biết trong đầu cậu ta nghĩ đến hình ảnh gì, nói có vài câu mà mặt mũi đã đỏ bừng.

Đình Sương bèn trêu cậu ta: "Để tao đi hỏi giúp mày nhé?"

Tống Hâm: ???

Đình Sương chạy tót ra bên ngoài, Tống Hâm muốn ngăn cũng không kịp.

Chạy ra đến ngoài sân, cậu gọi với Bách Xương Ý: "Êu, Professor ơi, Tống Hâm hỏi là có phải anh theo đuổi em trước không?"

Tống Hâm đỏ mặt đứng ở cửa, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn về phía Bách Xương Ý.

Bách Xương Ý đứng dậy, nói với mấy người kia một tiếng, sau đó thân mật vuốt ve mái tóc của Đình Sương, nhỏ giọng nói: "Ừ, là anh theo đuổi em trước. Được rồi, anh đi chuẩn bị bữa tối đây, em ở lại chơi với mấy cậu ấy nhé."

Đình Sương không nhịn được mà tóm lấy cổ áo của anh, kéo Bách Xương Ý cúi thấp một chút, sau đó sán lại, hôn chụt một cái lên môi anh.

Tống Hâm đỏ mặt thành quen rồi, nhưng không chỉ có cậu ta, tất cả mọi người đều đỏ mặt.

Chờ Bách Xương Ý đi vào nhà, Đình Sương thoải mái ngồi vào bên cạnh đám Quách Bằng với Hà Nhạc, hỏi: "Vừa nãy mọi người tán gẫu cái gì thế?"

Tán gẫu cái gì á?

Trải qua một lần bảo vệ luận văn tốt nghiệp nữa chứ sao.

Hà Nhạc đáp: "... Chẳng nói gì cả."

Đình Sương uống mấy ngụm trà đá, bỗng nghĩ tới điều gì đó, bảo: "Ờ đúng rồi, tự nhiên tao nhớ ra một chuyện, group chat của bọn mình ý, bọn mày kéo cả người yêu vào đúng không? Thế tao cũng kéo người yêu tao vào luôn nhé?"

CHƯƠNG 93: SƯ MẪU ĐÌNH SƯƠNG 2

Đình Sương đang muốn kéo Bách Xương Ý vào group chat, thì bỗng nhận được một thông báo: Nhóm của bạn đã giải tán.

Đình Sương: "..."

Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, cũng may thằng trưởng nhóm nó nhanh tay.

Đình Sương suy nghĩ một chút, rồi bảo: "Vậy tao lập nhóm mới nhé?"

Mọi người: "..."

Đình Sương vẫn đang mải miết suy nghĩ: "Nên đặt tên nhóm là gì đây nhỉ?"

Tống Hâm đáp: "... Nhóm giao lưu học thuật."

Hà Nhạc ngấm ngầm gửi tin riêng cho Tống Hâm: Tao thấy phải đặt là "Sói lạc bầy cừu" mới đúng.

Bọn họ tám nhảm với nhau vài câu, sau đấy Tống Hâm lập một group chat riêng không có 'phản đồ' Đình Sương: Anh em ta học hành vất vả ba năm trời, đéo ai ngờ, cuối cùng thằng nhãi Đình Sương kia lại chạy đi câu kết với kẻ thù.

Quách Bằng: Câu kết không thôi đã đành, đằng này còn dẫn kẻ địch vào tận doanh trại, khiến lòng dạ quân ta rối bời.

Tống Hâm: Tao nghi thằng nhãi Đình Sương này cố ý lắm.

Tống Hâm: Chắc nghẹn lâu quá rồi, thừa dịp tốt nghiệp muốn diễu võ giương oai đây mà.

Cậu ta vừa gửi câu này vào group chat riêng, bỗng nghe thấy Đình Sương hớn hở nói: "Rồi đấy, tao kéo bọn mày vào nhóm mới rồi, chút tao bảo người yêu tao thêm bạn với bọn mày luôn."

Tống Hâm nói với mấy người trong group chat riêng: Chắc chắn là nó cố tình.

Quách Bằng: Tao cũng cảm thấy thế.

Tống Hâm: Úp sọt nó không anh em?

Hà Nhạc: Đánh nhau thì không hay lắm đâu...

Hà Nhạc: Bản thân tao phản đối bạo lực.

Đình Sương nói tiếp: "À đúng rồi, hồi trước bọn mày còn chế ảnh anh yêu nhà tao nữa nhỉ?"

Nói xong, cậu bèn gửi hai cái meme 'Tử thần đang bao quát chúng sinh' và 'Trời lạnh rồi, là thời điểm gạch tên sinh viên này khỏi danh sách' vào group chat chung mới lập, tiếp đó còn @Hà Nhạc @Bách Xương Ý: Professor, hai cái meme trên kia là tên này chế đó, siêu lắm đúng không?

Hà Nhạc: "..."

Hà Nhạc nhanh chóng xóa sạch câu nói "Bản thân tao phản đối bạo lực" kia đi, gửi vào group chat riêng một câu nhanh gọn dứt khoát ——

Hà Nhạc: Đánh chết mẹ nó đi.

Hai giây sau, Đình Sương bị mọi người đè xuống bãi cỏ đánh hội đồng.

Đang đánh nhau dở thì Bách Xương Ý vừa vặn từ trong nhà đi ra, hỏi: "Mọi người làm gì đấy?"

Cả lũ đồng loạt dừng hình trong nháy mắt.

Toang rồi, úp sọt sư mẫu nhưng bị phát hiện.

Thừa dịp mấy thằng bạn còn đang đơ người, Đình Sương khó nhọc ngó đầu ra từ bên trong, mách lẻo: "Professor, bọn nó oánh em."

Bọn Tống Hâm cứ ngỡ rằng Bách Xương Ý sẽ nghiêm khắc ngăn chặn hành vi bạo lực này, ai ngờ anh chỉ cười rồi bảo: "Vậy em đánh lại đi, thua rồi thì vào nhà nấu cơm."

Thế là mấy thằng nhãi con ấu trĩ lại lao vào tiếp tục choảng nhau.

Đấm đá nửa ngày trời, thằng nào thằng nấy mệt đứt cả hơi, quyết định đi vào nhà xem phim.

Đình Sương thu dọn mấy cái cốc trên mặt bàn, chuẩn bị đi vào bếp hỗ trợ Bách Xương Ý nấu cơm.

Sau khi giúp bọn Tống Hâm bật máy chiếu, cậu bỗng nhớ ra một việc, dặn dò: "Đúng rồi, bọn mày để ý một chút nhé, tẹo nữa mà có người gõ cửa thì bọn mày ra mở hộ tao. Cửa bếp đóng kín, còn tiếng ồn trong phòng khách lại to quá, tao sợ mình không nghe được chuông cửa."

"Ok." Bọn Tống Hâm thuận miệng đáp, chẳng thằng nào coi lời nói của Đình Sương là việc gì to tát, mở cái cửa thôi mà, có gì khó đâu cơ chứ?

Vì lẽ ấy khi chuông vang lên, Tống Hâm đang xem phim dở, chẳng buồn nghĩ ngợi gì đã ra mở cửa.

Đi tới cửa chính rồi mở ra, Tống Hâm hô lên theo thói quen: "Xin hỏi ——"

Tiếng nói bỗng im bặt.

Cứng đờ người.

Ngoại trừ cứng đờ người, thì chỉ biết cứng đờ người.

"Xin hỏi... hôm nay giáo sư khoa mình mở cuộc họp ở đây ạ?"

Nếu không thì tại sao... hội đồng bảo vệ luận văn tốt nghiệp lại đứng ngoài cửa?

CHƯƠNG 94: SẾP BÁCH ỐM RỒI

Thì ra Bách Xương Ý cũng bị ốm.

Đây hiển nhiên là một câu nói vô nghĩa, chỉ cần là con người thì ai mà chẳng bị ốm. Nhưng từ ngày quen biết Bách Xương Ý đến giờ, Đình Sương chưa từng thấy anh ốm, vì thế cậu luôn có một ảo giác rằng, Bách Xương Ý sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ bị ốm.

Ai mà ngờ vào một ngày chủ nhật nào đó, khi bọn họ dẫn Vico vào rừng tản bộ, tản bộ xong thì về nhà, ấy thế mà Bách Xương Ý lăn đùng ra ốm.

"Anh thấy khó chịu trong người hả?" Đình Sương phát hiện ra sắc mặt của Bách Xương Ý không tốt lắm.

Bách Xương Ý nhíu mày một cái, ngồi xuống ghế sô pha, xoa bóp ấn đường: "Chóng mặt quá."

"Chắc tại ngoài trời nổi gió to quá." Đình Sương sờ sờ trán anh, cảm thấy nhiệt độ cao khiếp người, rồi lại sợ mình vừa trở về từ bên ngoài nên tay bị lạnh, thế là cậu bèn cụng trán mình vào trán Bách Xương Ý: "Không phải tại tay em lạnh, anh sốt thật rồi."

Đình Sương đứng dậy rót cho Bách Xương Ý một cốc nước nóng, hỏi: "Trong nhà có thuốc không? Em nhớ hình như có mà, ở trong ngăn kéo nào vậy anh?"

Bách Xương Ý chỉ vào một cái tủ bên cạnh lò sưởi: "Trong kia kìa."

"Vâng." Đình Sương mở ngăn tủ kia ra, thấy bên trong có một hòm thuốc, mỗi tội...

Sao bên trên hòm thuốc còn có hộp gì trông quen dễ sợ?

Bình thường bọn họ có dùng tới cái tủ này bao giờ đâu...

Đình Sương khó hiểu cầm cả hai cái hộp ra, tay trái ôm hòm thuốc, tay phải cầm hộp bao cao su, vừa bước chân về phía Bách Xương Ý đang ngồi, vừa đọc dòng chữ trên cái hộp —— Kích cỡ: tiêu chuẩn.

À há, cậu nhớ ra rồi, cái hộp "tiêu chuẩn" này là hồi trước bọn họ đã mua trong siêu thị, từ đó đến giờ cậu vẫn chưa có cơ hội dùng, cũng chẳng biết nó bị vứt ở xó xỉnh nào luôn. Cậu căn bản đã quên béng rằng trong nhà có một món đồ như thế, ai mà ngờ hôm nay lại tìm được.

Nghĩ tới đây, Đình Sương tiện tay để hộp bao cao su lên bàn trà, sau đó mở hòm thuốc ra tìm thuốc hạ sốt.

Nãy giờ Bách Xương Ý vẫn luôn nhắm mắt lại chờ Đình Sương đi lấy thuốc, anh bị ốm đột ngột quá, không những chóng mặt mà còn sốt cao, đầu óc nặng trình trịch, cả người chẳng có chút sức lực nào. Lúc này nghe thấy động tĩnh của Đình Sương thì mới khẽ nhấc mí mắt lên.

Nhưng vừa nhấc mí mắt, thứ anh nhìn thấy đầu tiên không phải là hòm thuốc, mà là hộp bao cao su kích cỡ "tiêu chuẩn" kia.

Đại giáo sư Bách sốt cao đến mức không còn tỉnh táo, sắc mặt lập tức thay đổi, không những thế, ngay cả xưng hô với Đình Sương cũng thay đổi luôn: "... Đình, Sương."

Nhóc con khốn nạn này tính làm trò gì?

"Hả?" Tâm tư của Đình Sương giờ này đang đặt hết lên hòm thuốc: "Chờ em một lát, em đang tìm thuốc hạ sốt."

"Mang qua đây." Bách Xương Ý khàn khàn lên tiếng: "Để anh tìm cho."

"Không cần, anh cứ nghỉ ngơi đi, uống nhiều nước nóng vào, em sắp tìm... thấy rồi." Chẳng mấy chốc Đình Sương đã tìm được vỉ thuốc hạ sốt, hai vỉ thuốc cảm và một cái nhiệt kế: "Trước khi uống thuốc phải đo nhiệt độ đã."

Cậu nhanh chóng nhét nhiệt kế vào trong miệng Bách Xương Ý.

Bách Xương Ý đang định phát biểu ý kiến thì Đình Sương chặn lời: "Đo nhiệt độ xong đã, trong lúc đo không được phép nói chuyện."

Một lát sau, Đình Sương lấy nhiệt kế ra nhìn ——

"BỐN MƯƠI LĂM ĐỘ?!"

Bách Xương Ý: "..."

Đình Sương sợ hết cả hồn, nhìn chằm chằm Bách Xương Ý, cảm thấy tính mạng của chú già đang 'ngàn cân treo sợi tóc', giờ mà không đi bệnh viện ngay e rằng sẽ muộn mất: "Anh có đứng lên được không? Không không không, anh đừng có cử động, anh tuyệt đối đừng cử động, để em gọi xe cấp cứu tới đây, em lập tức gọi cấp cứu tới..."

Bách Xương Ý: "..."

Bách Xương Ý: "Ting..."

Tiếng nói của Bách Xương Ý nhỏ quá, Đình Sương không nghe thấy, cậu chỉ lo tìm điện thoại, tìm mãi mới thấy, đang định gọi cấp cứu thì...

Bách Xương Ý nói một cách khó nhọc, giọng vừa khàn vừa nhỏ: "Ting, đấy là nhiệt độ của nước nóng." Anh cực kỳ bất đắc dĩ mà vươn tay chỉ chỉ cốc nước nóng trên bàn.

Nước sôi nóng như thế, ai uống vào thì khoang miệng cũng tăng lên 45 độ.

Đình Sương: "..."

Cậu cầm lấy cốc nước rồi uống vào mấy ngụm, tiếp đó tự đo nhiệt độ khoang miệng của mình, được rồi, 45.5 độ, cao hơn Bách Xương Ý 0.5 độ.

Đình Sương lại quay sang nhìn Bách Xương Ý, thấy anh đang nhìn mình mà cười, vừa bất đắc dĩ vừa dung túng, ánh mắt dường như đang muốn nói: em đem anh ra làm thí nghiệm à.

Đình Sương không biết cách chăm sóc người khác.

Nhưng kể từ khi gặp Bách Xương Ý, "không biết" liền biến thành "muốn học".

Sau khi đo xong nhiệt độ một cách chính xác, Đình Sương lấy thuốc hạ sốt cho Bách Xương Ý uống, tiếp đó lại đi lấy khăn mặt, nhúng vào trong nước mát, vắt khô, đặt lên trên trán Bách Xương Ý, tránh để anh bị sốt đến khó chịu. Chẳng mấy chốc chiếc khăn mặt đã trở nên ấm nóng, Đình Sương lại đi đổi khăn, lúc trở ra thì thuốc hạ sốt đã phát huy công hiệu, Bách Xương Ý đã dựa vào ghế sô pha ngủ mất rồi.

Cậu chạy đi lấy chăn lông mỏng, lại sợ Bách Xương Ý ngủ không được thoải mái cho nên nhẹ tay nhẹ chân tháo kính của anh xuống. Thời điểm tháo kính, cậu nhìn thấy hai bên cánh mũi của Bách Xương Ý có vết hằn nhàn nhạt, lông mày bởi vì khó chịu mà hơi cau lại, tiếng hít thở bởi vì sốt cao mà hơi nặng nề...

Một cảm giác khác lạ ùa tới, rất khó để nói đó là cảm giác gì.

Gần đến xế chiều, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào, rơi xuống bên chân Bách Xương Ý. Đình Sương đi tới chỗ lò sưởi, ôm Vico ngồi xuống một cái ghế sô pha khác, dùng điện thoại di động tìm tòi thực đơn dành cho người ốm.

Cô-ca gừng, lê chưng mật ong, trứng hấp sữa mịn, canh cá nấu đậu, cháo gà xé sợi.

Đình Sương tải công thức của mấy món này xuống, tiếp đó đi vào bếp nấu cơm.

Nhùng nhằng đến hơn một tiếng sau, cơm nước đã xong xuôi, Bách Xương Ý cũng tỉnh ngủ.

"Anh mau uống thử món cô-ca gừng em làm đi." Đình Sương cực kỳ tự hào đưa cho Bách Xương Ý một cốc nước.

Bách Xương Ý cụp mắt xuống, nhìn thứ nước đỏ sẫm đang tỏa ra nhiệt độ kia bằng ánh mắt nghi ngờ, rồi lại ngước lên nhìn biểu hiện đầy mong chờ của Đình Sương, anh nhận lấy cái cốc rồi cẩn thận từng li từng tí mà uống một ngụm nhỏ.

Cũng được phết.

"Vẻ mặt của anh là sao đấy?" Đình Sương cực kỳ bất mãn với phản ứng của Bách Xương Ý: "Em tốt xấu gì cũng từng làm thêm ở quán cà phê, dựa vào công thức mà pha có mỗi cốc nước, nào tới nỗi phạm sai lầm gì chứ?"

Bách Xương Ý mỉm cười đầu hàng: "Được rồi, anh sẽ tự kiểm điểm lại bản thân."

Đình Sương cường điệu bảo: "Em hiện giờ rất đáng tin."

Bách Xương Ý: "Ừ."

Đình Sương: "Những lúc anh ngã bệnh, em hoàn toàn có đủ năng lực lo liệu mọi chuyện."

Bách Xương Ý: "Ừ."

Đình Sương: "Anh không tin em à?"

Bách Xương Ý: "Nào dám."

Vì tin tưởng vào năng lực của Đình Sương, Bách Xương Ý ăn mọi thứ cậu nấu.

Vì tin tưởng vào năng lực của Đình Sương, Bách Xương Ý nhờ cậu hẹn giúp mình với bác sĩ tư nhân vào ngày mai.

Vì tin tưởng vào năng lực của Đình Sương, Bách Xương Ý để cậu thay mình gửi email cho sinh viên, thông báo rằng ngày mai được nghỉ học.

Tới thứ ba, Bách Xương Ý đi làm trở lại.

Lúc kiểm tra hòm thư, anh thuận tiện liếc nhìn email mà Đình Sương gửi hộ mình.

Một lỗi chính tả và một lỗi ngữ pháp, nguyên văn bức email là như thế này ——

Các bạn sinh viên thân mến, (Liebe Studierende)

Các quý bà và các quý ông kính mến, (Sehr geehrte Damen und Herren)

Bởi vì tôi bị sợi, cho nên tiết học Robotik ngày mai sẽ được hủy bỏ. (sợi = Fiber; sốt = Fieber)

Xin trân trọng thông báo.

Changyi Bai.

CHƯƠNG 95: VÒNG XÃ GIAO CỦA SẾP BÁCH

Về sau, Đình Sương được làm quen với tất cả mọi người trong vòng xã giao của Bách Xương Ý.

【 VỢ CŨ 】

'Ra mắt' Mạnh Vũ Dung là một chuyện xảy đến bất ngờ.

Thời điểm đó Đình Sương đã không còn làm thêm ở Freesia nữa, nhưng cứ đến thứ bảy là cậu và Bách Xương Ý lại tới đấy ăn sáng, thậm chí còn tạo nên một khung cảnh quen thuộc —— người trẻ ngồi ăn người già ngồi đọc báo.

Hôm nay trời nắng đẹp, gió thổi hiu hiu dễ chịu, bọn họ ngồi ở cái bàn bên ngoài quán cà phê, Đình Sương đá nhẹ vào cẳng chân của Bách Xương Ý một cái: "Papa ơi, em muốn ăn thêm quả trứng gà."

Bách Xương Ý thả tờ báo xuống, chuẩn bị đứng lên tìm người phục vụ.

Nhưng sau khi đứng dậy, anh lại không hề di chuyển. Đình Sương nhìn theo ánh mắt của anh, thấy trước cửa viện bảo tàng đồ chơi bên phía đối diện Freesia, có một người phụ nữ đẩy nôi em bé đứng ở đó, đồng dạng cũng đang nhìn về phía bọn họ, hơn nữa còn cười cười vẫy tay với Bách Xương Ý.

Đình Sương quay sang chỗ Bách Xương Ý, thấy anh cũng cười đáp lại người phụ nữ kia, bèn hỏi: "Ai vậy anh?"

Bách Xương Ý đáp: "Vợ cũ của anh."

Khi hai người đang nói chuyện, thì Mạnh Vũ Dung cũng đã đẩy nôi qua đường, tiến tới gần chỗ bọn họ.

Cô nở nụ cười: "Chào buổi sáng ——" Ánh mắt di chuyển tới trên người Đình Sương: "Các quý ông."

"Chào buổi sáng." Bách Xương Ý cũng nở nụ cười, chưa đợi Mạnh Vũ Dung nói gì, anh đã bảo: "Ngại quá, để anh tìm phục vụ order thêm quả trứng đã."

Mạnh Vũ Dung bèn trêu ghẹo: "Chẳng giống anh tí nào." Chỉ vì quả trứng mà lại gạt người khác sang một bên.

Bách Xương Ý liếc nhìn Đình Sương, ánh mắt mang theo ý cười: "Hết cách rồi, đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn."

Đình Sương có chút ngượng ngùng, muốn bảo thôi em không cần trứng nữa, có điều Bách Xương Ý đã đi mất rồi, hiện giờ chỉ còn lại mình cậu và Mạnh Vũ Dung.

Mạnh Vũ Dung mang theo trẻ nhỏ, cho nên Đình Sương lấy một cái ghế không từ chỗ khác tới, mời cô ngồi xuống.

Mạnh Vũ Dung cười bảo: "Cảm ơn."

"Không có chi." Đình Sương cũng chẳng biết nên nói gì nữa, cậu hơi lúng túng di chuyển tầm mắt sang chỗ khác, vừa hay nhìn thấy bé con đang nằm trong nôi đẩy, bé con này là...

Con trai của Mạnh Vũ Dung.

Mạnh Vũ Dung là vợ cũ của Bách Xương Ý.

Suy ra bé con này là con trai của vợ cũ Bách Xương Ý.

Đừng bảo cũng là con trai của Bách Xương Ý luôn đấy nhá?

Đình Sương nảy ra một suy nghĩ rất chi là sai lầm, lại nhìn bé con kia một cái, trông thế nào cũng giống Bách Xương Ý. Cậu bị đả kích nặng nề quá, cậu biết Bách Xương Ý đã từng ly hôn, biết anh có một cô vợ cũ, thế nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Bách Xương Ý sẽ có một đứa con riêng.

Mạnh Vũ Dung đang nói gì đó, nhưng Đình Sương không chú ý lắng nghe, chỉ biết ngơ ngác nhìn cô: "... Gì cơ ạ?"

Đúng lúc này thì Bách Xương Ý quay lại, anh ngồi xuống rồi để ly đựng trứng lên bàn, sau đó cầm lấy quả trứng vừa bóc một cách thành thạo vừa hỏi Mạnh Vũ Dung: "Đồ ăn sáng ở đây ngon lắm đấy."

Mạnh Vũ Dung đáp: "Em ăn rồi."

Bách Xương Ý hỏi: "Đang chờ viện bảo tàng mở cửa à?"

Mạnh Vũ Dung gật đầu: "Vâng, mấy hôm trước em có việc cần tới đây, hôm nay rảnh rỗi bèn tìm mấy chỗ thích hợp đưa trẻ con tới chơi. Viện bảo tàng này được đánh giá cao lắm, hơn nữa nó có nhiều mặt hàng trưng bày, gần như bao quát được lịch sử phát triển đồ chơi của châu Âu."

Bách Xương Ý đưa trứng gà đã bóc vỏ cho Đình Sương, hỏi: "Ting, em muốn đi xem không?"

Đình Sương nhận lấy quả trứng, giọng điệu như đang kiếm chuyện: "Anh nhìn em có giống trẻ con không?"

Mạnh Vũ Dung chưa từng thấy ai nói chuyện với Bách Xương Ý bằng cái giọng điệu đó, nhưng càng khiến người ta phải giật mình hơn chính là phản ứng của anh, Bách Xương Ý vậy mà bày ra một thủ thế xin chịu thua, bất đắc dĩ cười bảo: "Đương nhiên không giống. Là anh thích đi, có được chưa nào?"

Lúc nói những lời này, ánh mắt của anh rất đỗi dịu dàng, Đình Sương cũng không tiện hoạnh họe nữa, nhưng trong lòng lại càng thấy khó chịu hơn, thế là nhỏ giọng bảo: "Em muốn nói chuyện riêng với anh vài câu." Nói xong thì bỏ đi xa xa một đoạn.

Bách Xương Ý gật đầu với Mạnh Vũ Dung một cái, rồi cũng rời khỏi chỗ ngồi. Đình Sương lúc đi có cầm theo quả trứng, nên thời điểm đuổi kịp cậu, Bách Xương Ý liền trông thấy cảnh cậu ấm ức gặm trứng gà, anh có hơi buồn cười bảo: "Em muốn nói gì? Nói đi."

Đình Sương nói toạc móng heo: "Sao anh không nói trước cho em biết là anh có con riêng?"

Bách Xương Ý đơ mất hai giây mới hiểu Đình Sương đang nói gì, thế là lại càng thêm buồn cười: "Anh cũng muốn nói cho em lắm, có điều anh phải có con riêng cái đã."

Đình Sương nhìn về cái nôi em bé: "Không phải của anh thì của ai?"

Nếu không phải sợ Đình Sương tức giận thì Bách Xương Ý đã bật cười từ lâu rồi: "Anh biết làm sao được? Anh có quen chồng hiện tại của cô ấy đâu."

Chồng hiện tại của cô ấy.

Hiện tại.

Ồ.

Đình Sương rõ là mất mặt, xoay người đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu nhỏ giọng cảnh cáo Bách Xương Ý đang đi theo phía sau: "Chuyện vừa rồi cấm anh kể với người khác đấy."

Hai người cách nhau rất gần, cái trán của Đình Sương ở ngay trước mắt, Bách Xương Ý không nhịn được mà khẽ hôn nó một cái, cười đáp: "Ừ."

Đình Sương nói: "Cũng cấm anh được cười."

Bách Xương Ý: "Ừ, không cười."

Hai người quay về chỗ ngồi, đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Mạnh Vũ Dung, Đình Sương chỉ biết cúi đầu uống cà phê, làm bộ không nhìn thấy.

Bách Xương Ý cũng cầm lấy tách, nhấp một ngụm cà phê, bảo: "Khụ, chuyện yêu đương ấy mà."

"Hì ——" Mạnh Vũ Dung che miệng bật cười.

Đình Sương đỏ mặt, đá Bách Xương Ý một cái ở dưới gậm bàn.

Ba người trò chuyện với nhau, khó tránh khỏi nhắc đến vấn đề quen biết của Đình Sương và Bách Xương Ý, Mạnh Vũ Dung kinh ngạc nói: "DISTANCE? Hai người thật sự quen biết nhau qua app đó hả?"

Đình Sương nhìn Bách Xương Ý một cái, như đang hỏi: sao cổ biết hay vậy?

Mạnh Vũ Dung nhìn nét mặt của Đình Sương, thế là chọn cách ngậm miệng không nói. Có điều Bách Xương Ý lại rất thản nhiên mà kể rõ mọi việc.

Đình Sương cả giận bảo: "Thế nên việc anh 'thả tim' cho em thực chất là do một giọt nước?"

Bách Xương Ý: "Em thì tự mình nhấn 'thả tim' à?"

"Không thì sao? Em đương nhiên là ——" Đình Sương ngậm mỏ.

Cậu bỗng nhớ ra, tài khoản là Chúc Văn Gia đăng ký hộ cậu, ngay cả việc 'thả tim' cũng không phải tự cậu ra tay, hơn nữa khi Chúc Văn Gia nhấn 'thả tim' cậu còn trách cứ nó —— "Em chọn thích là được rồi, tại sao phải thả tim?"

Đây là nguyên văn những gì cậu đã nói.

Khí thế bỗng nhiên bay sạch...

"Ờmm, chuyện này... em cảm thấy..." Đình Sương hắng giọng một cái, sửa sang lại cổ áo cho ngay ngắn: "Mọi chuyện đều đã qua rồi, quan trọng nhất chính là hiện tại."

【 THẦY GIÁO 】

'Ra mắt' thầy giáo của Bách Xương Ý là một chuyện đã được định sẵn từ trước.

Trước lúc hẹn, Đình Sương sốt sắng hỏi: "Anh có từng kể với thầy về em không?"

Bách Xương Ý suy nghĩ một chút, rồi bảo: "Từng kể rồi."

Đình Sương: "Anh kể thế nào?"

Bách Xương Ý: "Thằng bé khiến anh phải mặc áo len cao cổ suốt một tuần."

Đình Sương: "..."

Khi Đình Sương đi theo Bách Xương Ý bước vào nhà hàng đã hẹn trước, thì ông cụ Friedrich tóc bạc trắng đang đánh đàn dương cầm. Ông gật đầu với hai người một cái, rồi tiếp tục đánh đàn, đánh cho xong một bản nhạc thì mới đứng lên, cầm lấy áo vest ngoài rồi đi về phía bọn họ. Ông dùng tiếng Trung mạch lạc gọi Bách Xương Ý một tiếng "Xương Ý", rồi lại dùng tiếng Đức gọi Đình Sương là "Thằng bé khiến Xương Ý phải mặc áo len cao cổ suốt một tuần".

Bách Xương Ý gọi ông là "Friedrich", thế nhưng Đình Sương cảm thấy mình không thân quen với người ta, không thể gọi như vậy được, cũng chẳng biết nên xưng hô với ông thế nào, nghĩ đi nghĩ lại bèn gọi: "Professor."

Bách Xương Ý đáp lại theo thói quen: "Ơi?"

Đình Sương: "..."

Đình Sương: "... Em không gọi anh."

Friedrich giang tay nhún vai, giọng điệu rất là hài hước: "Tôi đã về hưu rồi, không còn là Professor nữa, chỉ là Friedrich mà thôi."

Trước khi tới đây, Đình Sương cho rằng đề tài tán gẫu trên bàn cơm của bọn họ sẽ xoay quanh vấn đề học thuật, nhưng thực chất lại không phải vậy, bọn họ chỉ như đang nói chuyện phiếm, từng người kể về cuộc sống của bản thân, bởi vì công tác chiếm một phần rất lớn trong cuộc sống hằng ngày của Bách Xương Ý, cho nên anh kể về chuyện nghiên cứu của mình, còn Friedrich sau khi nghỉ hưu thì định cư tại Tây Ban Nha, cũng vì thế ông chỉ kể về những điều thú vị khi sống ở đó.

Đến lượt Đình Sương...

Giống như bọn trẻ con đụng phải người lớn, khó mà tránh khỏi bị nhắc tới chuyện học hành.

Đình Sương vẫn là một đứa nhỏ, sự nghiệp tạm thời không có gì phát triển, cho nên chỉ có thể hỏi về việc học tập và tình cảm. Tình cảm ấy à, Friedrich nhìn về phía Bách Xương Ý, đã ngồi lù lù ở đây rồi thì hỏi làm chi cho mệt, hỏi về chuyện học hành thì hay hơn. Có điều ông cũng không nhắc về vấn đề thành tích, chỉ cười híp mắt hỏi Đình Sương rằng: "Là một sinh viên chuyên ngành Robotik, cháu cảm thấy thế nào?"

"Dạ..." Đình Sương sắp xếp lại lời ăn tiếng nói: "Cháu cảm thấy ngành này khó quá ạ."

Friedrich nói: "Thế chắc hẳn Professor của cháu dạy rất chán rồi."

Bách Xương Ý: "..."

Đình Sương sợ hãi tột cùng, căn bản là ứ dám nhìn vào Bách Xương Ý: "Không không không, không phải đâu ạ, là tại cháu... là tại khả năng với trí thông minh của cháu... ặc... không thích hợp lắm với chuyên ngành này."

Friedrich nhìn về phía Bách Xương Ý: "Con từng kể với thầy, rằng thằng bé là học sinh của con."

Bách Xương Ý: "Vâng."

Friedrich thở dài: "Xương Ý này, thầy đã bảo với con rồi, thầy không hề ủng hộ phương pháp giảng dạy lẫn cách cư xử của con đối với học sinh."

Đình Sương nín thở, vấn đề này cậu đã từng thảo luận nhiều lần với Bách Xương Ý, nhưng cậu không thể thuyết phục được anh, trái lại còn bị anh thuyết phục. Không ngờ bây giờ vấn đề ấy lại xuất hiện một lần nữa, thì ra đâu chỉ riêng đám sinh viên bọn họ, mà ngay cả thầy giáo của Bách Xương Ý cũng không ủng hộ cách làm của anh.

Đình Sương lặng lẽ nhìn Bách Xương Ý, thấy anh không hề bị dao động một chút nào: "Friedrich, con sẽ kiên trì với phương pháp của mình."

"Được rồi." Friedrich lại thở dài: "Nhưng thầy vẫn muốn nhắc nhở con một lần nữa. Ở ngay học kỳ đầu tiên sau khi nhập học, con phải nói cho toàn thể sinh viên biết rằng ——"

"Nếu như các bạn cảm thấy nội dung chương trình học quá mức khó khăn, thì hãy ngay lập tức chọn cách thôi học."

"Nhưng mà Xương Ý này, con ấy, con luôn cho học sinh có cơ hội học lại và thi lại."

Đình Sương: ???

Bách Xương Ý đáp: "Con thấy mình nên khoan dung với học sinh một chút."

Đình Sương: ???

Đình Sương: lời này từ miệng sếp Bách nhả ra, sao mà có cảm giác quái lạ thế nhỉ?

Đề tài này hiển nhiên cũng được Friedrich và Bách Xương Ý thường xuyên lôi ra thảo luận, hai người đều chẳng muốn nhiều lời, cuối cùng Friedrich nói một câu đúc kết: "Xương Ý, con nhìn trình độ học sinh của thầy đi, rồi nhìn lại trình độ học sinh của con đi." Dứt lời, ông cụ ưu nhã cầm ly rượu lên, đưa đến bên môi nhấp một ngụm.

Đình Sương chậm rãi quay đầu nhìn Bách Xương Ý một cái, rồi lại cúi đầu nhìn chính bản thân mình...

Ok fine.

TOÀN VĂN HOÀN

CHƯƠNG 96: HAI MẨU CHUYỆN NHỎ

【 KẾT HÔN 】

Hai người quyết định đăng ký kết hôn vào tháng tư.

Trước đấy Đình Sương bảo rằng muốn về nước thăm ba mẹ, vừa đi một phát là mất hút ba tháng, ba tháng sau cậu trở về, vào buổi sáng nào đó khi đang ăn thì nói với Bách Xương Ý một câu nhẹ bẫng: "Anh có muốn đi đăng ký kết hôn không? Giấy tờ cần thiết em về nước lo xong hết rồi."

Bách Xương Ý đặt tờ báo xuống, đứng dậy đi lên phòng sách lấy một tập hồ sơ, bên trong là giấy tờ của anh.

"Cơm nước xong chúng ta sẽ đến tòa thị chính." Anh đáp lời Đình Sương.

Đình Sương nhìn túi hồ sơ trên bàn, mắt sáng rực: "Anh chuẩn bị từ lâu rồi hả?"

Bách Xương Ý cười bảo: "Chuyện nhỏ ấy mà."

"Nè..." Đình Sương nhìn về phía Bách Xương Ý: "Nếu hôm nay em không đề cập tới, vậy anh định khi nào mới mở lời với em?"

Bách Xương Ý trầm ngâm một lúc: "Chắc phải mấy năm nữa. Nhưng bây giờ kết hôn luôn cũng được."

Đình Sương: "Vì sao anh muốn chờ mấy năm nữa?"

Bách Xương Ý nửa đùa nửa thật bảo: "Đợi em đủ ba mươi tuổi, trên lễ đường trông anh sẽ bớt cầm thú hơn."

【 KỲ NGHỈ CỦA SẾP BÁCH 】

Khi kỳ nghỉ một năm của Bách Xương Ý bắt đầu, bọn họ hầu như chẳng đi đâu hết, chỉ ở nhà nấu nướng, làm tình, làm tất cả những chuyện hai mình cùng làm được.

Đình Sương mua guitar, cứ rảnh một cái là lại ngồi trong sân dạy Bách Xương Ý đánh đàn. Tay cầm tay chỉ dạy từng nốt nhạc, chỉ đến phút cuối cùng, đàn guitar bị quăng qua một bên, cả hai lăn lộn trên thảm cỏ, người này đè trên người người kia, hôn nhau đắm đuối.

Nhìn bằng mắt thôi là chưa đủ, tay chạm tay thôi vẫn là chưa đủ, phải là môi lưỡi giao nhau, phải là hàm răng chạm nhau, nếm trải hương vị của đối phương hết lần này đến lần khác.

...

Đình Sương mua cả dụng cụ trang trí cà phê, ở trong bếp dạy Bách Xương Ý cách vẽ bọt sữa. Tay cầm tay chỉ dạy từng nét vẽ, vẽ đến phút cuối cùng, trên bàn bếp đâu đâu cũng là cà phê, uống chẳng hết, thế là hai người bưng từng tách từng tách đi mời hàng xóm.

Bình thường Bách Xương Ý không qua lại nhiều với hàng xóm, chỉ đơn giản là gặp mặt nhau thì gật đầu chào hỏi. Sau khi bọn họ mời hàng xóm cà phê, thì đã nhận lại được bánh ngọt, mứt hoa quả và kem nhà làm, cứ như vậy tặng qua tặng lại, dần dần trở nên thân thiết hơn.

...

Thỉnh thoảng bọn họ còn bày domino khắp nhà, chơi từ tầng hai xuống tầng một, cùng nhau vạch ra cung đường, ngồi chồm hỗm trên mặt đất xếp cờ domino như đám con nít, muốn xếp sao cho quân cờ đi qua tất cả các phòng.

Sau khi thân thiết hơn với hàng xóm, Đình Sương bèn đánh bạo mang đồ ra ngoài chơi, bài binh bố trận. Bách Xương Ý điều khiển flycam, ống kính lướt theo những quân cờ đổ ngã dọc khắp khu phố.

...

Buổi chiều nào có mưa rơi, hai người lại làm tổ trên sô pha xem phim, Đình Sương toàn chẳng chờ được đến đoạn cao trào đã lăn ra ngủ, tới khi phim sắp hết mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng hỏi Bách Xương Ý xem phim chiếu cái gì.

Đình Sương ban ngày ngủ nhiều, ban đêm tinh thần phơi phới rủ rê Bách Xương Ý chơi game với mình, mấy bận còn gọi thêm cả bọn Tống Hâm.

Sau nhiều lần bị từ chối, Đình Sương thôi chẳng rủ bọn họ nữa, đổi thành Bách Xương Ý gửi đi tin nhắn thoại, lịch sự mời bọn họ qua đấy lập team với mình.

Tống Hâm khổ không để đâu cho hết.

...

Thời điểm nắng lên là lúc đẹp nhất để vẽ tranh, trước đây Đình Sương không có việc gì làm là lại thích vẽ truyện tranh, hiện tại có Bách Xương Ý ở nhà, thế là vào một ngày nào đó anh bị cậu trưng dụng làm người mẫu, không những làm không công, còn không mặc quần áo. Trong nhà có phòng trống chẳng mấy khi dùng, hiện tại đã được Đình Sương bố trí thành phòng vẽ. Ánh nắng từ trên giếng trời thoáng đãng đổ xuống người Bách Xương Ý, vầng thái dương mọc rồi lặn, ánh sáng trên người Bách Xương Ý cũng lưu chuyển theo.

Buổi vẽ đầu tiên, Đình Sương ngồi sau giá vẽ, ngẩng đầu, ngậm bút chì ngơ ngác nhìn người trước mặt nửa buổi trời, cắn răng hỏi: "Bách Xương Ý, trước đây anh cũng làm mẫu cho người khác thế này à?"

Bách Xương Ý ngẫm nghĩ một lúc, rồi đổi sang tư thế càng khoe nhiều da thịt hơn: "Hồi trước toàn như vậy."

Đình Sương quăng luôn bút chì, vẽ cái méo gì, làm tình quan trọng hơn!

CHƯƠNG 97: SINH NHẬT

Sinh nhật khó quên nhất của bạn ra sao?

Ting: Cảm ơn đã hỏi, tôi đang ở trong phòng ngủ, mới bước xuống khỏi người anh yêu, tiện thể trả lời nè.

Hôm qua anh yêu vừa tổ chức sinh nhật cho tôi xong.

Nhắc tới chuyện sinh nhật ấy à... bắt đầu từ năm kia tôi đã chẳng màng tổ chức sinh nhật nữa, bởi vì quá mức khốn nạn.

Trường tôi khai giảng vào sáng thứ hai của trung tuần tháng tư, sinh nhật năm kia rơi vào độ trước khai giảng mấy ngày, chính vào hôm sinh nhật đó tôi phát hiện bạn trai cũ ngoại tình, còn gì có thể "ấn tượng khó phai" hơn chuyện ấy?

Sau khi say bét nhè mấy ngày liên tiếp, tôi bỏ mất buổi học đầu tiên của ngày khai giảng, thế là bị giáo sư dạy bộ môn gạch bay luôn tư cách thi cuối kỳ...

Từ hôm ấy, tuổi hai tư thăng trầm của tôi bắt đầu.

Cụ thể thăng trầm ra sao, hãy cùng xem những câu trả lời dưới đây để biết thêm chi tiết ↓↓↓

Ting: Làm cách nào để hẹn gặp người yêu qua mạng?

Ting: Chửi đểu sếp sau lưng bị sếp phát hiện thì phải làm sao?

Ting: Đã bao giờ bạn rơi vào tình cảnh "nhục quá sống sao nổi" chưa?

Ting: Yêu đương với giáo sư là loại trải nghiệm gì?

Sau khi yêu đương với giáo sư, tôi không cách nào nhắc đến chuyện sinh nhật của tôi với ảnh.

Vào năm ngoái, sinh nhật vừa hay là trước khai giảng một ngày, hôm ấy tôi hầu như chạy xe cả một đêm, đã định làm lại cuộc đời, ấy thế mà suýt chút nữa đến muộn tiết đầu tiên của ngày khai giảng... đương nhiên cuối cùng vẫn đến kịp.

Sau khi học xong tiết đầu tiên rồi trở về nhà, tôi mới biết từ tối hôm trước, anh giáo già của tôi vẫn luôn ở nhà chờ đợi và chuẩn bị sinh nhật cho tôi.

Buổi tối đó hai chúng tôi đứng trên ban công, tôi nói với ảnh: "Thật ra em không để ý đến sinh nhật của mình cho lắm."

Ảnh quay đầu nhìn tôi, kể một câu chuyện cười khiến tôi vĩnh viễn chẳng bao giờ quên nổi.

"Em biết không? Bắt đầu từ ngày hôm qua em đã bước sang tuổi hai mươi lăm, nhưng anh vẫn chỉ ba mươi sáu tuổi."

Anh ấy cười hết mực dịu dàng: "Có thấy anh chẳng còn già mấy không?"

Kể từ thời khắc đó, tôi lại bắt đầu yêu quý sinh nhật của mình.

Vì vậy đến năm nay, chúng tôi nghiêm túc trải qua một ngày sinh nhật, và sinh nhật này đã trở thành sinh nhật đáng nhớ nhất của cả hai chúng tôi.

Hai đứa tôi cùng nhau đi thủy cung —— đây là nơi mà ngày bé tôi vẫn hằng muốn đi, nhưng do nhiều nguyên nhân khác nhau nên vẫn chưa có dịp.

Thật ra cũng chẳng có mấy người nhớ được chuyện này, nhưng sau khi anh người yêu biết chuyện, ảnh liền nhớ kỹ.

Thủy cung nằm ở rất xa, trời vừa tờ mờ sáng chúng tôi đã bắt đầu xuất phát.

Nhưng đi sớm cũng có vấn đề của đi sớm, bởi vì hôm kia là thứ hai, dựa theo lịch trình đã sắp xếp từ trước, thì trưa thứ ba anh người yêu tôi phải mở video hội thảo.

Mặc dù kể từ ngày tôi tốt nghiệp, ảnh đã xin nghỉ dài hạn, học kỳ này không cần đứng lớp giảng dạy, nhưng anh ấy vẫn phải thường xuyên mở cuộc họp từ xa với nghiên cứu sinh dưới trướng.

Tóm lại là, bình thường phong cách họp hành qua video của ảnh sẽ là: giáo sư mặc tây trang chỉnh tề, ngồi trong phòng làm việc, sử dụng laptop mạng mẽo ổn định, cảnh nền sau lưng luôn là giá gỗ đầy ắp những quyển sách học thuật.

Thế nhưng sáng hôm qua tôi và anh người yêu đi thủy cung chơi, phong cách họp hành của ảnh liền biến thành như vầy: giáo sư mặc áo len cao cổ, ngồi trên chiếc ghế hình cá heo, dùng máy tính bảng của tôi với wifi chùa của thủy cung, cảnh nền phía sau là một đám cánh cụt đang nhảy nhót tưng tưng.

Có lẽ uy quyền của giáo sư Bách nhà tôi khủng quá, thế nên chẳng có nghiên cứu sinh nào dám đưa ra nghi vấn.

Mà cái này không phải trọng điểm...

Trọng điểm là, tôi thấy anh người yêu đang bận họp, tôi bèn đi loanh quanh đó một mình ngắm cá.

Ngắm nghía một lúc, mẹ của anh người yêu nhắn tin chúc tôi sinh nhật vui vẻ.

Tôi đáp lời bà đôi câu, sau đấy chúng tôi bắt đầu buôn chuyện.

Nội dung buôn chuyện đại khái là như vầy ——

Mẹ anh người yêu: Hai con hôm nay định đón sinh nhật thế nào?

Tôi: Bọn con đến thủy cung chơi.

Tôi:

Tôi: Cá lồng đèn đó bác.

Mẹ anh người yêu: Trông hay nhỉ, bảo nó chụp ảnh cho con nhiều nhiều vào nha.

Tôi: Ảnh đang họp trực tuyến với nghiên cứu sinh ạ, chắc phải bận mất một lúc nữa.

Mẹ anh người yêu: Lúc này mà nó còn họp hành á?

Mẹ anh người yêu: Bỏ mặc con một mình?

Mẹ anh người yêu: Thứ không ra gì.

Chưa tán phét được mấy câu thì anh người yêu đã cầm máy tính bảng đi qua đây.

Tôi hỏi: "Anh họp nhanh thế? Em với bác đang nhắc đến anh này."

Ảnh đáp: "Anh biết."

Tôi lấy làm lạ: "Sao anh lại biết?"

Ảnh chìa máy tính bảng ra trước mặt tôi, phát lại cho tôi xem đoạn video hội thảo ban nãy.

Ở trong buổi họp, anh người yêu của tôi chia sẻ màn hình máy tính với tất cả những người tham gia cuộc họp.

Ban đầu buổi hội thảo diễn ra hết sức bình thường, anh người yêu tôi đang giảng giải các thứ các thứ, trên màn hình máy tính là nội dung chính của buổi họp. Qua một lúc thì đột nhiên có thứ hãi hùng lắm cứ ting ting nhảy ra —— thông báo tin nhắn trò chuyện giữa tôi và bác gái xuất hiện trên đầu màn hình.

Từng chữ từng chữ đều nét như Sony.

▬ Lúc này mà nó còn họp hành á?

▬ Bỏ mặc con một mình?

▬ Thứ không ra gì.

Sau khi ba dòng thông báo kia nhảy ra, anh người yêu tôi mới đăng xuất tài khoản của tôi ở trên máy tính.

Tôi đứng hóa đá tại chỗ mất một phút: "Người bên kia đều là dân Đức, không ai hiểu tiếng Trung đâu anh nhỉ?"

Anh người yêu tôi trầm mặc ba giây, đáp: "Em cho rằng ai là người đã kiến nghị anh kết thúc sớm buổi họp, sau đó đi đón sinh nhật với bạn đời?"

Thế là...

"Nhục quá sống sao nổi" đã thành công chuyển từ người này sang người khác.

(nhục quá sống sao nổi: từ gốc là 社会性死亡/cái chết xã hội – một thuật ngữ internet, ý chỉ bản thân bị bêu riếu trước mặt công chúng đến nỗi mất hết thể diện, chỉ muốn chết quách đi cho rảnh)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top