Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

AGELAST

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

agelast (n.) (English): the one who never laughs.

agelast (danh từ.) (tiếng Anh): người chẳng bao giờ cười.

Once in a lifetime
you meet someone
who changes
everything.

☁☁☁☁☁☁☁☁☁
Jeon Jungkook!
Jungkook chưa đi đến nơi đã nghe tiếng thét đầy oán hận của con mèo lông vàng kia. Aish, sao luôn xù lông thế chứ, Min Yoongi anh mau ra đây xem anh đã làm gì này!
- Ồ, lại là cậu sao? Xin lỗi cậu có tình cờ thấy quả bóng rổ bay về hướng này không?
Dù đã hai năm rõ mười là quả bóng đã rơi vào người Jimin nhưng để chọc cho con mèo kia xù lông thêm một chút cũng không có gì không tốt. Jeon Jungkook, hỏi rất hay!
Đưa quyển sổ nhoe nhoét tất cả các loại sốt ra trước mặt Jungkook, Jimin nghiến răng nhấn từng từ:
- Cậu xem cậu đã làm chuyện gì tốt này! Quyển sổ kí họa của tôi! Cậu và quả bóng chết tiệt của cậu!
- Tôi không nhớ tôi có bôi tương cà, tương ớt và mayonaise vào quả bóng, thế thì tại sao lại vì quả bóng của tôi mà quyển sổ của cậu lại dính sốt nhỉ, Jimin?
Gương mặt cười nham nhở như gặp được chuyện vui của Jungkook càng thêm đổ dầu vào lửa khiến Jimin không còn hơi sức đâu mà bận tâm đến việc Jungkook gọi thẳng tên cậu.
- Quả bóng của cậu rơi vào đầu tôi, khiến răng tôi cắn vào lưỡi và hamburger của tôi rơi xuống quyển sổ, được chứ, chẳng những quyển sổ mà ngay cả lưỡi tôi cậu cũng phải bồi thường, Jeon Jungkook!
Jungkook phát hiện ra rằng môi Jimin cực kỳ căng mọng, và đầu lưỡi nho nhỏ đang lấp ló phía sau lại càng làm cho Jungkook nghĩ đến một câu chuyện khác nữa.
- Thế, cậu muốn tôi bồi thường cho cậu như thế nào, Park Jimin?
Bất ngờ trước thân hình tiến đến gần mình của Jungkook, Jimin hoảng sợ lùi lại, này không phải muốn đe dọa người khác đó chứ, dù sao cũng là trong khuôn viên trường hành vi bạo lực này phải được ngăn chặn chứ, bác bảo vệ ơi, cứu Jimin với!
- Tôi, tôi, này cậu kia, tránh ra một chút đi, đừng nghĩ tôi sẽ sợ cậu, tuy, tuy tôi nhỏ người hơn cậu nhưng tôi không yếu đuối đâu nhé, đừng hòng đe dọa tôi!
- Ai đe dọa anh, ha, Park Jimin có phải anh xem nhiều phim quá hay không hả? Tôi hỏi anh muốn tôi bồi thường thế nào?
- Không, không cần nữa, cậu tránh ra đi...
Một tay đẩy Jungkook ra xa một tay Jimin vẫn chật vật giữ quyển sổ để trang cuối không dính vào bìa sổ, trang cuối hỏng thì xé đi là được nhưng nếu bìa sổ cũng hỏng thì hỏng cả quyển mất.
- Tôi sẽ bồi thường vết thương trên lưỡi của anh vậy nhé.
Bàn tay to lớn của Jungkook nắm chặt cằm của Jimin khiến cậu không thể quay đầu đi nơi khác, sức của Jimin lại càng không thể đấu lại Jungkook nên khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn, Jimin nhắm chặt mắt, ôi mẹ ơi chuyện gì thế này?! Hơi thở nóng rực của Jungkook phả vào gò má của Jimin và cậu thật sự nghĩ rằng sẽ bị cưỡng hôn cho đến khi một tiếng cười khẽ phát ra từ bên cạnh. Một cậu bạn da trắng như tuyết đang ôm trái bóng trên tay và nở nụ cười khiến Jimin chỉ muốn mau chóng hóa thành nước và bốc hơi đi mất cho đỡ phải xấu hổ.
Mới vừa rồi cậu lại còn nhắm tịt cả mắt lại nữa chứ! Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ cậu mong đợi được hôn mất, Jeon Jungkook sao tôi cứ phải va vào cậu thế hả???
Dùng hết sức đẩy Jungkook ra khỏi người mình Jimin mau chóng xé bỏ trang cuối quyển sổ, giả vờ bận rộn để tránh ánh mắt cậu bạn mới đến kia. Dù mình không làm gì sai nhưng xấu hổ chết đi được.
- Xin lỗi cậu nhé, trái bóng này là do tôi ném, cậu có muốn tôi bồi thường cho cậu quyển sổ khác không?
- Không, không, không cần đâu, dù sao cũng là trang cuối cùng rồi, không có gì quá nghiêm trọng. Tôi-tôi đi trước đây.
Nhìn theo dáng người nhỏ bé của Jimin khuất sau góc trường, Yoongi dùng khuỷu tay chọt vào hông người đứng hóa đá từ nãy đến giờ.
- Người ta đã đi rồi, còn đứng hóa đá đó làm gì, mau về lớp thôi.
- Anh à, em tiêu rồi!
- Sao thế, Jeon Jungkook vừa trúng phải tiếng sét ái tình sao?
Yoongi vừa đập quả bóng xuống sân vừa hỏi đùa Jungkook, đây cũng không phải lần đầu cậu ấy hóa đá như vậy, lần trước vừa nhìn thấy Ghina ở tiệm thú cưng cũng thế nên Yoongi không lấy gì làm ngạc nhiên. Jungkook đối với những thứ đặc biệt dễ thương hoặc những thứ quá ấn tượng đều sẽ phản ứng chậm một nhịp.
- Sao anh lại biết? Woah, Yoongi, anh không biết là vừa rồi em suýt nữa đã thật sự hôn cậu ấy, suýt chút nữa thì đã...
- Chuyện đó tính sau đi, anh nghĩ chúng ta thật sự sẽ bị anh Jin mắng đấy, anh ấy chắc đợi chúng ta lâu lắm rồi đó. Đi thôi, Jungkook à!
Kéo tay con người đã biến thành khúc gỗ kia bước đi, Yoongi nhớ đến Jimin và nghĩ đến Ghina. Chẳng trách sao Jungkook lại phản ứng như thế, cái cách cậu ta nóng giận, cái cách xấu hổ lại còn mái tóc vàng óng đó nữa, đều giống hệt một chú mèo đang làm nũng.
- Agelast..
- Anh nói gì cơ? Em không nghe rõ?
- Không có gì, mau đi thôi.
Xem ra câu chuyện này bắt đầu thú vị rồi đây.
☁☁☁☁️☁️☁️☁️☁️☁️☁️☁️☁️☁️☁️
Jungkook chưa bước vào nhà cậu đã biết Seokjin đang ở trong. Mùi đồ ăn thơm nức mũi và những bản hòa tấu quen thuộc anh thích đang len lỏi qua khe cửa, ánh sáng trắng hắt ra từ cửa sổ khiến cho căn nhà trở nên ấm áp và chào đón lạ kì. Đối với một người vừa bay chuyến bay mười bốn giờ đồng hồ, làm việc liên tục năm giờ và chưa ăn tối, Seokjin chính là một thiên thần.
- Anh, em đã về rồi!
Seokjin đang vừa ăn pizza vừa nghe nhạc trên radio, nghe tiếng gọi nên mang tạp dề bước ra từ trong bếp, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Jungkook mà không khỏi đau lòng.
- Không ngạc nhiên khi thấy anh à? Không thèm giận anh luôn sao?
Vừa chọc vào má Jungkook, Jin vừa hỏi trước thái độ bình thản của Jungkook, không phải bình thường nó sẽ càu nhàu mình tự tiện vào nhà nó sao? Sao hôm nay lại im lặng thế này.
- Hobi chắc chắn đã đưa cho anh chìa khóa dự phòng, có gì lạ đâu chứ. Em sẽ không giận anh nếu anh mau chóng vào bếp lật thịt lại, em nghe mùi khét rồi đấy.
Đặt thiết bị xuống sàn phòng khách, xoay đôi vai mỏi nhừ, Jungkook bước vào bếp nhìn anh mình đang tất bật lật thịt nướng, mùi gia vị, mùi hành cháy, mùi đăng đắng của khói hòa lẫn vào nhau khiến Jungkook cảm thấy nhẹ lòng rất nhiều. Nếu không có Jin, cậu không biết những năm vừa qua mình đã sống như thế nào.
- Sao lại nướng thịt? Anh không phải đang ăn kiêng sao, lại còn ăn pizza? Eww, thơm, em không nghĩ mình có thể làm em của một người ăn thơm trên pizza đâu.
Jungkook không ghét thơm, nhưng nếu đặt từng lát thơm lên pizza lại là việc khác, mỗi một câu trò chuyện với Jin đều khiến đầu cậu nhẹ bớt, pizza hay thịt nướng với cậu đều không quan trọng. Quan trọng là có Jin ở bên cạnh lúc này.
- Lúc sáng anh vừa từ Busan lên đây, sẵn tiện mẹ gói cho em kimchi và thịt ướp sẵn để ăn dần, anh đã ngán thịt nướng quá rồi nên đành ăn pizza vậy, ha ha.
Điệu cười lau kính của Jin có tác dụng với Jungkook gần như ngay lập tức, trước khi cậu nhận ra môi cậu đã nhoẻn thành một nụ cười.
Đành? Này không phải quá đáng rồi sao, em thích pizza hơn, anh nướng cực khổ vậy rồi thì anh cứ từ từ ăn đi nhé, em ăn pizza đây.
Yah, Jeon Jungkook, thằng nhóc này đừng quá đáng, đồ ăn của anh không phải là thứ em có thể tùy tiện chạm vào đâu nhé. Mau rửa tay cho sạch rồi ăn cơm này, về Hàn thì phải ăn cho đúng kiểu Hàn chứ. Mẹ đã có lòng thế mà..
Jungkook đứng lên tiến vào phòng tắm khi nghe đến mẹ khiến Jin thở dài, gần ba năm vẫn bướng bỉnh như thế, thằng nhóc này.
- Bố mẹ rất nhớ em, nếu đã về Hàn rồi không phải vẫn nên về nhà sao? Dù em có giận thế nào đi nữa thì đó vẫn là bố mẹ em, em không thể vì một người, một chuyện đã qua mà cứ đối xử với họ như thế được, có hiểu không?
- Đã qua? Anh, như thế nào là đã qua?
Jungkook đứng sững lại trước cửa phòng tắm, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước mà hỏi Jin, giọng nói đã có đôi phần căng thẳng khiến Jin phải ngước nhìn.
- Jungkook? Ý em là sao?
- Đã qua? Anh, anh có biết hôm nay em đã gặp ai không? Theo cách em nói thì chẳng lẽ lại là..
- Đúng vậy, anh, chính là cậu ấy, chính là Park Jimin! Người mẫu cho chiến dịch lần này chính là Jimin, em sẽ phải làm việc với cậu ấy trong suốt ba tháng nữa. Anh, anh hài lòng rồi chứ?
Jin cảm thấy rất không hài lòng với cách nói của Jungkook, là anh lớn cậu sẵn sàng bao dung nhưng cậu không muốn Jungkook hiểu lầm rằng chính cậu đã sắp xếp cho hai đứa gặp lại nhau.
- Jungkook, anh hiểu em đang rất mệt mỏi nhưng em không thể muốn nói gì thì nói như thế được. Thứ nhất, anh và Yoongi đều không tham gia vào vòng tuyển chọn ở Hàn Quốc nên không hề biết đến việc của Jimin. Bọn anh không hề cố tình sắp xếp chuyện này. Thứ hai, Jeon Jungkook, em biết rõ việc anh là người lo lắng cho em nhất. Em nói hài lòng? Em có nghĩ đã làm anh buồn thế nào không?
- Anh, em xin lỗi, em không cố ý.
Dùng tay vuốt lấy gương mặt lạnh buốt của mình, Jungkook biết mình đã lỡ lời. Chuyện của cậu và Jimin không thể trách bất cứ ai, chỉ có thể tự trách bản thân mình, tự trách tình yêu của mình còn quá non trẻ, trách niềm tin của mình còn quá yếu mềm. Cậu chưa bao giờ thật sự trách cứ bất cứ ai, chỉ là cậu không thể đối mặt, mọi thứ vẫn đau như ngày đầu tiên, Busan vẫn là nơi cậu chẳng thể quay trở về.
- Em biết anh luôn lo lắng cho em, nhưng xin anh cho em thêm một chút thời gian nữa được không? Em cần một chút thời gian nữa để có thể quay về Busan, được không?
- Tất cả đều thuộc về em quyết định, chỉ cần em biết mọi người vẫn đang đợi em trở về. Anh đi đây, tắm rồi ăn tối đi nhé.
- Tối nay anh có thể ở lại không? Em có chút không muốn ở một mình...
Jin mỉm cười trước gương mặt ngượng ngùng của Jungkook, đã lớn thế này rồi nhưng những nét trẻ con vẫn còn lưu lại trên đôi mắt to tròn, trên khuôn miệng thỉnh thoảng lại bĩu ra dỗi hờn, hay những cái nhăn mũi làm nũng. Jin luôn có điểm yếu với những thứ dễ thương, đặc biệt là Jungkook.
- Được, vậy thì mau đến đây, ăn thôi. Ngày mai em có lịch trình gì không, có muốn cùng anh đi thăm thú Seoul không?
- Ngày mai em cần đến trụ sở chính để làm việc với đội ngũ stylist, khoảng 11 giờ là xong, buổi chiều em rảnh.
- Okay, vậy thì chiều mai nhé, này, hay là chúng ta gọi thêm pizza đi, anh đói..
Tối đó món thịt nướng đã được Jin nướng hoàn hảo tạm cất qua một bên, và Jungkook bị ép ăn đến hai lát thơm trên pizza khiến cậu không còn muốn nhìn đến pizza một lần nào trong đời nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#gm