Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Khởi đầu cuộc phiêu lưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc đời ai mà chả có một lần muốn đi phiêu lưu khắp thế giới, họ thích đi các nước ở Châu Âu,...Nhưng tôi thì khác là một người sinh ra ở biển cả ai cũng gọi tôi là quái thai vì tôi có một khả năng tự hồi phục vết thương trong tích tắc, ai cũng sợ tôi vì nghĩ tôi là quái thai, tôi đã từng bị đụng xe do không nhìn đường nữa cơ vậy mà chả bị gì còn chiếc xe thì bị hư hỏng nặng vì vụ đó mà mọi người càng ngày càng sợ tôi, những đứa trẻ trong làng ai cũng sợ tôi, rồi cuối cùng bao giờ tôi mới có được một người bạn đây

Đam mê phiêu lưu trên biển cả của tôi sắp thực hiện được rồi chỉ cần đợi  chiếc du thuyền hoàn thiện 100/100 thì có thể ra khơi rồi

Do nhà tôi thuộc dạng dùng tiền để đốt lửa sưởi ấm mùa đông và nấu cơm củi nên cũng dư được chút ít, nhà tôi toàn sài bếp củi tivi thì lại càng không, nhà tôi tuy nghèo nhất xóm nhưng vẫn đủ tiền mua du thuyền 5 sao, mỗi bữa sáng tôi chỉ ăn một lát sandwich kèm trứng cá tầm caviar một bữa anh đơn giản và giản đơn không quá cầu kỳ nhưng có ăn là được

Hải Quế : bố à, bao giờ chiếc du thuyền của con mới khởi hành đi được ạ

Anh vừa ăn vừa hỏi bố

Bố Hải : khoảng 1 tháng nữa, mà con quyết đi thiệt hả

Hải Quế : vâng, bố cứ yên tâm còn Quế Ngọc Khánh lo cho bố mà con đi anh rồi sẽ về [Quế Ngọc Khánh là em của Quế Ngọc Hải nha, mình bịa tên nha]

Bố Hải : vậy mày bao giờ về hay là trốn luôn ngoài đấy

Hải Quế : không đâu bố ạ, con đi khoảng 5 năm con về

Bố Hải : mà ngoài đấy nhiều cướp biển lắm đấy mày định bỏ mạng ngoài đấy mà bỏ tao à

Hải Quế : không sao đâu bố, con sẽ trở về lành lặn mà bố

Bố Hải : thôi được rồi, cố gắng thực hiện ước mơ rồi về đây nhá

Hải Quế : vâng, mà bố thằng Khánh sáng giờ đâu không thầy

Bố Hải : à nó xuống dưới xưởng với mẹ rồi

Hải Quế : vâng

Bố Hải : ừm, ăn nhanh đi

Hải Quế : vâng

Ăn sáng xong anh đi ra ngoài để kiếm lương thực để đi biển, cuộc hành trình lần này sẽ khá là thú vị đấy

Ngày ấy tôi bị mọi người ghét bỏ và chính bản thân tôi tự nhốt mình trong nhà, rồi cũng một thời gian ngắn tôi gặp được Kiều Tam cô là người thắp sáng niềm tin cho anh nhưng rồi cũng mà thôi chuyện đó để sao đi, bố tôi có kể lại những câu chuyện hay ở ngoài đấy nên tôi cũng không quá cô đơn, có thể tôi không ra ngoài nhưng tôi vẫn luôn chăm chỉ làm việc và tìm hiểu kỹ về biển cả để cho chiến đi lần này, tôi phải chinh phục được biển cả, tôi phải tìm được món kho báu mà ngày xưa ông cố tôi để lại

Hải Quế : bố à, con ra ngoài tí nhá

Bố Hải : ối giời ơi, nay bão lớn rồi

Hải Quế : con đi mua một ít nước với ngắm những cảnh vật đẹp ở đây chứ bố

Bố Hải : mày cần bố đi chung không

Hải Quế : không đâu ạ, con tự đi được

Bố Hải : ừm, nhớ về sớm đấy

Hải Quế : vâng

Anh bước vào phòng thở dài một cái rồi đến tủ quần áo lấy một bộ vest đen mặc vào, anh chỉnh sửa lại quần áo cho ngay ngắn rồi mang đôi giày đen bóng rồi đi ra ngoài

Bố Hải : mày làm gì mà ăn mặc như chủ tịch vậy

Hải Quế : tại con muốn hoàn hảo khi bước ra đường thôi

Bố Hải : rồi rồi, sao cũng được đi sớm đi

Hải Quế : vâng, con chào bố

Anh bước ra ngoài nhìn những cảnh vật xung quanh rồi cười nhẹ

Hải Quế : lâu rồi cũng không ra ngoài nhỉ, cũng hơn hai mươi năm rồi nhỉ từ lúc sức mạnh bất tử của mình có tác dụng *nói thầm*

Anh từ từ đi trên con đường tấp nập những người dân, thương buôn đang bán đồ, cười nói vui vẻ

Anh từ từ bước đi mọi ánh mắt đều nhìn về phía anh, những tiểu thư đi đến để làm quen với anh đều bị anh làm lơ

Nhưng từ đâu có một cô gái trẻ sau lưng có hai thanh kiếm đi tới, những cô gái, tiểu thư xung quanh liền lùi lại vì người con gái vác sau lưng hai thanh kiếm sắt nhọn anh chính là Lan Anh cô là người cháu của huyền thoại kiếm thuật, cô nghe tin anh sắp đi khám phá biển cả liền khoái chí muốn tham gia

Lan Anh : chào anh Quế Ngọc Hải

Hải Quế : cô là ai?

Lan Anh : tôi là Lan Anh, tôi nghe anh sắp đi khám phá biển cả nên tôi muốn đi cùng anh

Hải Quế : cô có tư cách gì để đi cùng tôi?

Lan Anh : tư cách của tôi là một tay kiếm chuyên nghiệp chắc anh cũng từng nghe qua huyền thoại kiếm thuật rồi đúng chứ

Hải Quế : tôi biết, vậy cô là ngu dốt nối ngôi cho ông Ô à?

Lan Anh : đúng đấy

Hải Quế : thôi được nếu cô thích thì tôi sẵn sàng cho cô đi

Lan Anh : tất nhiên là phải đi rồi, tôi cảm ơn anh nhá, tuần sau tôi đến nhà anh đấy nhá, sắp xếp cho tôi một phòng để ở tạm tới ngày đi nha, cảm ơn anh nhiều

Hải Quế : được rồi, chào cô tôi đi

Lan Anh : tạm biệt và hẹn gặp lại vào tuần sau

Lan Anh vẫy tay chào anh rồi đi anh thì cứ tiếp tục đi kiếm vài chỗ bán nước và lươn khô, anh đi trên đường thì gặp được một cửa hàng có bản tên là " Lương thực đi biển"

Anh bước vào trong, đúng là thiên đường mà có rất nhiều loại có hạn sử dụng lên đến mười mấy năm luôn cơ lại còn nhiều loại nữa lần này trúng mánh rồi

Hải Quế : ông chủ lấy tôi 50 hộp lươn khô hạn sử dụng càng lâu càng tốt

Ông chủ : rồi rồi, cậu đợi tôi để tôi lấy

Ông chủ bước vào kho lấy cho anh 50 hộp lươn khô hạn sử dụng lên đến mười lăm năm cho anh vì biết anh đến đây để mua lương thực đi biển nên tặng anh thêm 2 hộp nữa

Ông chủ : của cậu đấy, cậu còn mua gì nữa không?

Hải Quế nhìn qua nhìn lại rồi lấy mỗi thứ 20 hộp để sử dụng cứ như vậy mà trả tiền rồi kêu người ta đem lại nhà

Xe đến người đó bước ra nhìn căn nhà của anh thì biết anh chính là chàng trai bất tử mà người đời khiếp sợ, người đó bấm chuông trước cái cổng nhà to đùng kia thì cái cổng từ từ mở ra giọng nói từ từ phát ra ở khắp phía làm cho người đó run sợ, nhưng nhìn lại thì biết đó là loa

Giọng nói phát ra đó là giọng của Ngọc Khánh, anh kêu người đó đem đồ để ở kia rồi đi

Người đó cũng nghe đem hết số đồ của Hải Quế mua để ở gần thác nước nho nhỏ kia rồi đi

Ngọc Khánh và Hải Quế bước ra đem đồ vào trong, hai người vừa đi vừa nói vài chuyện về chiến đi biển lần này

Ngọc Khánh : anh hai định đi bao lâu mới về?

Hải Quế : khoảng 5 năm thôi, à mà nè

Ngọc Khánh : dạ

Hải Quế : ở nha nhớ lo cho bố mẹ nhá đừng để bố mẹ bệnh đấy nhá, có gì tao khứa cổ mày đấy

Ngọc Khánh : ối giời ơi đơn giản, anh hai cứ để em

Hải Quế : ừm, lo cho bố mẹ cẩn thận vào

Ngọc Khánh : vâng...

Hai người đi vào trong bãi xe lớn rồi để đồ vào đó rồi vào nhà, đợi giúp việc chạy xe ra ngoài bến nơi chiếc du thuyền ấy thôi

________________Hết________________

Viết hơi nhảm nhỉ....Không biết có được mọi người ủng hộ mình không nhờ nhưng mình vẫn mong mọi người sẽ ủng hộ mình❤

Cảm ơn bạn đã đọc truyện

Bây giờ vote đi nàoooo vote mạnh lên cmt nhiều vào để tôi có động lực ra mỗi ngày 2 chap nào☺💔

À mà truyện này không có thật đâu nha nên có gì m.n đừng la mình nhá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top