Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

67. Đã già thì bớt xấu tính đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Không sao, anh hiểu mà.” Vương Phong khẽ chép miệng

Ông trời lại biết cách trêu ngươi, ngay lúc này cho Quế Ngọc Hải xuất hiện trước mặt hai người. Hắn ôm theo một bó hoa hồng nhung, còn to hơn bó của Vương Phong. Quế Ngọc Hải chau mày nhìn anh, giọng điệu truy xét: 

“Sao cậu ở đây? Bó hoa cô ấy đang cầm là cậu tặng sao? Xấu kinh khủng!” 

Vương Phong lừ lừ nhìn thằng bạn thân, hàm răng kênh lên. Con mẹ nó! Hoa của hắn với anh là cùng một loại nha. Có chăng bó hoa kia của Quế Ngọc Hải to hơn một chút, nhưng gói bằng giấy báo màu xanh, thêm chiếc nơ cùng màu chìm nghỉm, trông thật kém tinh tế! 

Quế Ngọc Hải biết điều đó, chỉ tại cái tiệm hoa kia, bà chủ đã lề mề còn gặp hết giấy gói màu hồng. Hắn nhìn sơ mấy tờ giấy bạc màu, quyết định chọn tấm giấy màu xanh cho mát mắt. 

Hai tên đàn ông cùng mua hoa cho cô, đụng hàng mất rồi! 

“Văn Toàn, cậu vẫn chưa về à?” 

Khắc Dương đi ra ngoài, còn đang loay hoay đóng cửa. Văn Toàn Cơ người ta không kịp phản ứng, rất may Vương Phong nhanh tay lẹ mắt, đội nhanh mũ bảo hiểm vào đầu, rồi cầm cái mũ còn lại vốn định chuẩn bị cho Văn Toàn, đội lên luôn cho Quế Ngọc Hải. Hắn chống cự muốn tháo ra, anh lên tiếng cảnh cáo: 

“Đội yên đó cho tôi.” 

“Văn Toàn, ai đến nữa đây?” Khắc Dương hỏi. 

Khắc Dương không kém phần bất ngờ, cậu mới vào trong một lúc, bên ngoài lại xuất hiện một nhân vật mới. Mà hai người kia, sao ai cũng trùm mũ bảo hiểm kín mít thế? Không thấy nóng lắm à? 

“Người này là... bác trai của tớ! Bác ấy đi mua hoa cùng bánh kem cho bác gái ở gần đây, tiện thể cùng về chung.” 

"Anh trai này là con bác ấy à? Gu thời trang của hai người họ giống nhau ghê.” Khắc Dương cảm thán. 

“À, chào bác trai, cháu là Vũ Khắc Dương, bạn học với Văn Toàn. Rất vui vì được gặp bác” Cậu tưởng được dịp gặp thêm người nhà của cô, nhiệt tình chào hỏi. 

Quế Ngọc Hải qua lớp kính mũ bảo hiểm, nhìn Khắc Dương khinh khỉnh. Hắn không thèm giơ tay ra bắt tay với cậu, chỉ gật nhẹ đầu cho qua. 

Thái độ chẳng thân thiện chút nào! 

“Anh họ, bác trai, cháu về trước nhé. Chúc mọi người có buổi tối vui vẻ, sẵn đây cháu xin gửi lời chúc mừng sinh nhật bác gái.” 

Khắc Dương nhìn đồng hồ, có vẻ hơi trễ rồi. Mẹ cậu dặn phải về sớm, bà có chuyện muốn bàn bạc. Cậu chào hỏi xong thì đi về phía chiếc xe mô tô của mình, phóng thẳng đi. 

Quế Ngọc Hải đưa bó hoa cho Văn Toàn. Cô khó khăn lắm mới ôm hết hai bó hoa lớn. Hắn dậm dật cởi mũ bảo hiểm, còn không quên vuốt ngược mái tóc bị mũ làm cho rủ xuống. 

“Bác trai ư?Nguyễn Văn Toàn, em nói cái quái gì vậy?” 

Cô vội giải thích những điều vừa nãy để tránh làm Khắc Dương sinh nghi thôi. Nhưng Quế Ngọc Hải biết chứ, quan trọng là hắn không vừa lòng, tại sao hắn cùng Vương Phong bằng tuổi, anh thì được cô gọi bằng “anh họ”, còn hắn một phát thăng chức lên “bác trai” luôn rồi! 

Văn Toàn quắn quéo cả miệng, càng giải thích cho hắn nghe lại càng rối rắm. Rõ ràng cô chỉ thuận miệng bịa đại, Quế Ngọc Hải có cần để ý thái quá như vậy không? 

“Hừ, Nguyễn Văn Toàn, xem tối nay bác trai đây xử em thế nào!” 

Cô nghe xong thì nhăn nhúm mặt mày, còn Vương Phong, anh nhếch mép khinh bỉ, mắng thẳng vào mặt hắn: 

“Đồ thần kinh! Đã già thì bớt xấu tính đi.” 

Văn Toàn dẫn Ngọc Hải và Vương Phong đến một quán bán đồ nướng ven đường. Hắn nhìn cái chỗ bán đồ ăn nhem nhuốc mùi dầu mỡ, vội đưa tay che mũi, khìn khịt vài cái đầy khó chịu. 

“Đi chỗ khác ăn được chứ?” 

“Cũng được, anh đi chỗ khác ăn một mình đi! Em cùng Vương Phong ăn xong sẽ gọi cho anh.” Văn Toàn thẳng thừng nói.

Cô đi trước vào bên trong, gọi người phục vụ ba dĩa đồ nướng, với đủ loại xiên que khác nhau, bao gồm lòng vịt, lòng heo nướng, còn có râu bạch tuộc và chân gà nướng nữa. Bởi vì đi ăn đồ nướng phải có người đi cùng mới vui, nên lâu lắm rồi cô chưa ghé qua quán này. 

Hắn vẫn giữ thái độ, khuôn mặt cau có không bằng lòng. Hắn đến ngồi xuống cái ghế cũng phải phủi tận mấy lần, còn thu hút ánh nhìn của một vài người trong quán. 

“Văn Toàn, buổi tối ăn mấy thứ này không tốt cho sức khỏe. Chúng ta tìm một nhà hàng khác ăn đi?” Hắn thuyết phục. 

Văn Toàn lắc đầu nhè nhẹ, hai mắt vẫn hướng về phía mấy cái bếp than đang xì xèo lửa hồng. Mùi đồ nướng bốc lên thơm phức, càng làm cái bụng nhỏ của cô liên tục kêu réo. Đồ ăn đã gọi, cô cũng đói lắm rồi, có đánh chết cô cũng không đi rời khỏi đây đâu. 

“Không phải anh cũng suốt ngày ăn đồ hộp ư? Mấy thứ đó thì tốt cho sức khỏe à?” Cô châm chọc. 

Chưa kịp để Quế Ngọc Hải trả lời, Vương Phong đã phụ họa theo: 

“Mấy món dầu mỡ này, lâu lâu ăn một bữa cũng không sao. Ngon là được!” 

Văn Toàn và Vương Phong, một kẻ tung, một người hứng, chặn họng Quế Ngọc Hải hết lần này đến lần khác, không cho hắn cơ hội phản biện lại. Hắn hết liếc xéo cô lại quay sang lườm nguýt anh, lòng sục sôi cơn tức. Đến khi đồ ăn lên, Quế Ngọc Hải chỉ ngồi yên, không thèm động đũa. 

“Ăn đi chứ? Vào quán mà ngồi thừ ra như thằng đần thế?” Vương Phong vừa nói vừa nhai chóp chép trong miệng. 

“Tôi ăn tối rồi, hai người ăn đi.” 

Vừa nghe đã biết Quế Ngọc Hải nói dối, chỉ là hai người kia cóc thèm quan tâm đến hắn. Đồ nướng ngon như vậy mà không biết thưởng thức, họ còn cho hắn là tên lạc hậu! 

Giữ cái bệnh sạch sẽ thì chơi một mình đi. Đâu ai rảnh rỗi! 

“Bà chủ, cho cháu hai lon bia ướp lạnh” Văn Toàn gọi lớn. Cô nghe nói ăn đồ nướng mà uống bia thì sảng khoái cực. Sẵn mang tâm trạng trong lòng, cô muốn giải tỏa một chút. 

Rồi cô quay sang hỏi Vương Phong: 

“Anh có uống không?” 

“Ừm, uống một vài lon cũng không sao.” 

Văn Toàn liền gọi thêm hai lon bia. Hai người cũng lon, vừa ăn vừa uống, còn nói chuyện rôm rả về mấy hoạt động thể thao ở trường. 

Quế Ngọc Hải nhìn chằm chằm vào Văn Toàn, hắn đang nghĩ xem buổi tối nay làm sao dụ dỗ cô ký vào bản giao kèo đó. Đột nhiên tên Vương Phong xuất hiện làm lỡ kế hoạch của hắn, nếu không giờ này hắn có thể đưa cô về biệt thự cùng ăn tối rồi. 

“Này anh bạn, cho thêm một dĩa thịt nướng và hai lon bia.” Vương Phong ra hiệu cho người phục vụ đứng gần đó. 

“Cái tên thối này, uống ít thôi còn chừa đường về nhà.” Ngọc Hải kiếm chuyện nhắc nhở. 

Nhưng hắn đâu phải không biết sức uống của Vương Phong chứ. Cho dù có nốc nguyên thùng, còn chưa chắc khiến anh hề hấn gì. Chẳng qua hắn sợ cô uống với anh đến say bấy nhầy, thì đêm nay xem như chẳng làm ăn được gì! 

“Uống thêm vài lon thôi mà. Quế thiếu gia hôm nay lại lo lắng cho cả tôi à? Cảm động chết mất!” Vương Phong trêu hắn, cái giọng làm như ngà ngà say. 

Quế Ngọc Hải nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía Vương Phong. Tên này đủ thông mình để hiểu ý hắn, còn cố tình lái đi hướng khác. Đã vậy, Vương Phong còn nhiệt tình uống với Văn Toàn, hai người hết lần này đến lần khác gọi thêm bia và mồi nhắm. 

Trên bàn, dưới đất la liệt lon bia rỗng. Văn Toàn uống say đến mức hai má đỏ ửng, miệng bắt đầu thao thao bất tuyệt. 

“Quế Ngọc Hải, anh chê cái gì chứ? Đồ ăn ngon như vậy cũng không thèm ăn. Tưởng nhiều tiền là ngon lắm sao? Đồ cục xúc khó gần, sau này không lấy được vợ cho ế đến già đi.” 

Vương Phong cười lớn, hai tay vỗ bôm bốp tán thưởng câu nói hùng hổ của Văn Toàn. Hai con người ngà ngà trong men say, nào có để ý sắc mặt Quế Ngọc Hải đang đen nghìn nghịt lại, cánh mũi phập phồng hơi giận. 

“Về nhà.” Hắn quát lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top