Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở sân sau khách sạn, Công Đến chìm mình vào những suy nghĩ bế tắc của bản thân. Cậu không muốn ở trong phòng, vì khi ở căn phòng đó, cậu sợ Văn Trường sẽ nhìn thấy bộ mặt yếu đuối nhất của mình nên trong lúc y chưa về, tránh mặt trước sẽ hay hơn.

Cậu tự hỏi bản thân mệt nhiều rồi, đau nhiều rồi. Nhưng tại sao đến cả thời điểm cậu thật sự muốn buông tay, ông trời lại như khóa chặt cậu ở bóng hình của người kia? Trong những cơn vô thức, Huỳnh Công Đến lại cứ nghĩ về Lương Duy Cương, mặc cho lý trí ép cậu phải quên thì con tim bắt buộc cậu phải nhớ về con người đó. Chúng cứ như một sợi dây dài - với hai đầu cực khác nhau - quấn quanh cổ, siết chặt cậu đến không thở nổi.

Vốn xuất thân ở vị trí tiền vệ cho Phố Hiến và Đội Tuyển Quốc Gia, cậu cứ tưởng chừng mình sẽ đủ thể lực, kiên nhẫn để chạy theo một người không yêu mình nhưng rồi thực tế cứ như một cú vả vào mặt Công Đến. Người đó vẫn không đoái hoài gì đến cậu, còn bản thân cậu thì mệt mỏi và tổn thương hơn cả những lời bình luận ác ý của cư dân mạng.

Buông thôi! Huỳnh Công Đến không phải là một kẻ lụy tình sướt mướt, cậu yêu được thì buông tay được. Bản thân cậu chỉ sợ rằng người kia sẽ lại gieo cho cậu những suy nghĩ viễn vông, lại tiếp tục kéo cậu vào giấc mộng không lối thoát..
________________

Văn Trường đi tìm Công Đến, y cảm thấy lo khi người anh này đột nhiên biến mất. Nhưng y biết cậu ở đâu, bởi vì những chỗ mà Huỳnh Công Đến thích, Nguyễn Văn Trường đều sẽ nắm rõ.

Đoạn, y nhìn thấy bóng người nhỏ bé đang ngồi ở ghế đá, không cần nhìn mặt cũng biết là cậu. Bởi vì trên cái tuyển này có mấy ai nhỏ con được như thế đâu? Mà, Văn Trường cũng không vội tiếp cận, y bị thu hút bởi mái tóc hơi xoăn có phần rối của người kia, những cơn gió không biết vô tình hay cố ý chúng cứ khiến tóc của cậu phất phất lên, buột con người kia cách một lúc lại đưa tay lên vuốt xuống, điều này thật sự khiến trái tim Nguyễn Văn Trường đập hẫng một nhịp, y không hiểu tại sao bản thân mình lại cảm thấy hành động đó hết sức đáng yêu.

"Anh!" - lấy lại bình tĩnh, Văn Trường cất chiếc giọng trầm ấm đặc trưng của bản thân rồi vội chạy đến con người đang xoay qua nhìn mình. Cậu không có biểu hiện bất ngờ là mấy, chỉ cười một nụ cười nhẹ khi nhìn thấy y rồi xoay về lại vị trí cũ, ánh mắt vẫn hướng về một cây cỏ dại trong sân.

"Anh làm sao thế? Không vui ạ?"

"Không có, anh nghĩ vài chuyện thôi. Chẳng phải em đi chơi với Khang à?"

"Đi phải về chứ, em đâu bỏ anh ở phòng một mình được."

Công Đến cười nhẹ, trong mắt cậu Văn Trường là một đứa em nhỏ, luôn mang đến cho cậu những khoảnh khắc tươi vui hiếm có, tuy không thể xoa dịu những cơn đau mà Lương Duy Cương gây ra, nhưng nó là những bình yên hiếm hoi mà cậu cảm nhận được hiện tại.

"Anh... Hình như anh và anh Cương giận nhau ạ?"

"Giận gì chứ? Anh lấy tư cách gì mà giận Cương?"

"Anh nói anh thích anh Cương mà.."

"Không thích nữa, không yêu nữa."

Khóe môi cậu hiện lên ý cười, đôi mắt có phần long lanh từ nãy giờ chỉ nhìn cây cỏ dại lại chuyển sang nhìn Văn Trường. Mà chính hành động đó lại khiến Văn Trường đỏ mặt, y nhanh chóng đảo mắt sang xung quanh để không tập trung vào cậu nữa, nhưng tâm trí lại không thể ngừng nhớ về nụ cười và ánh mắt vừa rồi. Huỳnh Công Đến cười lên thật sự rất xinh đẹp.

Nhận ra sự khác thường của Văn Trường, đôi tay nhỏ kia vội vàng ôm lấy gương mặt đang đỏ bừng lên, rồi nhanh chóng sờ lấy trán y:"Em sao đấy? Sao mặt đỏ hết lên thế?"

Nguyễn Văn Trường không đáp, không biết y đang nghĩ gì trong đầu. Đột nhiên, y nắm lấy tay cậu, ánh mắt có phần mơ màng.

"Anh không theo đuổi anh Cương nữa thật ạ?"

"Ừ, không theo đuổi nữa."

"Vậy cho em theo đuổi anh được không?"

Câu hỏi của Văn Trường khiến dây thần kinh của Công Đến căng cứng, cậu mở to mắt mà nhìn vào gương mặt đang có chút bối rối của người kia. Cánh tay vốn muốn thoát khỏi đôi bàn tay to lớn trước mặt nhưng cậu càng vùng ra, y lại càng siết chặt tay.

"Em nói gì vậy Trường!? Buông anh ra đi, đùa không vui đâu!"

"Em không đùa.. Em thích anh là thật..."

Y nói, rồi lấy hết can đảm mà ôm người kia vào trong lòng, cảm nhận rõ sự phản kháng của người đối diện:"Em sẽ chờ.. Chờ một ngày anh chấp nhận tình cảm của em."
__________________

Hội Anh Em Cây Khế Mãi Đỉnh

Bánh Bao: @Trò Đùa tao nghe nói có danh sách chia phòng mới, mày cũng gửi vào group chung rồi, đừng giấu anh em nữa.

Xuân Đã Về: Có danh sách chia phòng mới á? Tao tưởng chỉ mấy đứa kia.

Tài Bơ: Không anh, chung hết đấy. Em hóng được ở cùng anh Dũng quá trời ><

Bất Khuất: Tính ra còn có mấy ngày nữa là ai về câu lạc bộ nấy rồi.. Đổi chi không biết...

Trung Hí: Nghe nói em ở cùng phòng với bồ anh vui lắm đúng không Khang?

Bất Khuất: Thật ra em thích ở cùng Trường hơn, mà kệ, bồ anh ngon muốn chết, thơm lắm luônnnnnn.

Trung Hí: Đm! Ai cho mày ngửi???

Xuân Đã Về: Lớn rồi không có chửi bậy.

Bánh Bao: ...

Xuân Đã Về: Giống vả vào mặt người yêu quá...

Trung Hí: Yêu đương thì về giường mà hú hí, chỗ người ta đang nói chuyện người lớn.

Bất Khuất: Người lớn phải nhường con nít! Bồ anh thơm muốn chết, để hít ké!

Tài Bơ: Thật hông? Để tao qua hít nữa.

Trung Hí: Ngưng!!!!!!!!!!!

Trung Hí: Bọn mày với tao đều là Viettel đấy 😃

Bất Khuất: Em người Hà Nội mà.

Tài Bơ: Em con rể nhà anh Dũng.

Nhâm Văn Thìn: Đừng có quậy nữa, lát Trung nó vác dao thì đừng có tìm anh.

Tài Bơ: Anh nỡ để em bị chém sao...

Nhâm Văn Thìn: ...

Bất Khuất: Bỏ qua cái sự gớm này, sao không thấy anh Trung nói gì nữa vậy?

Bình Bo: Nãy đi ngang thấy Trung vác anh Bình vào phòng... Mắt tôi...

Bất Khuất: Phòng em mà...

Bánh Bao: Loe, Mõm đâu?

Bình Bo: Đang khóc.

Xuân Đã Về: Ơ? Sao người tình của bồ anh khóc??

Bánh Bao: Kìa Xuân...

Xuân Đã Về: Đang hỏi nghiêm túc mà.

Bình Bo: Danh sách chia phòng đấy.

Bánh Bao: À! Vui rồi!! @Trò Đùa lên đây nhanh

Trò Đùa: Đây, hối qq.

Trò Đùa: Danh sách chia phòng mới:

Phòng 310: Việt Anh - Văn Toản

Phòng 311: Tuấn Tài - Duy Cương

Phòng 312: Danh Trung - Thanh Bình

Phòng 313: Văn Trường - Minh Bình

Phòng 314: Mạnh Dũng - Công Đến

Phòng 315: Văn Khang - Văn Xuân

Các phòng khác tao gửi vào group chung rồi.

Đứa nào muốn khóc thì khóc đi, tao ôm bồ tao khóc tiếp.

Bánh Bao: Quần què???? Sao tao ở cùng với mày!?

Trò Đùa: Mày đi hỏi thầy ấy!

Trung Hí: Bình mình thì ở với người ta, Bình người ta thì ở với mình. 🙂

Trung Hí: À quên, @Di Cươn đừng có tự hủy nha bé. Tao đi nói chuyện với Bình tao đây.

Tài Bơ: Định giả mù rồi còn tag...

Di Cươn: ...

Đến Rồi Đi: Chút em mới đem đồ qua nha anh Dũng, nếu anh qua trước thì cho em xin giường phía trong, em cảm ơn.

Di Cươn: Đến...

Huỳnh Công Đến đã offline

Nhâm Văn Thìn: Chưa kịp nói ok luôn...

Tài Bơ: Cái gì cũng phải nhanh lên anh, để qua rồi hối hận không kịp.

Di Cươn: ...
______________

Tự hỏi làm sao để Duy Cương cua lại được cái đuôi nhỏ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top