Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Sơ kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ráng chiều tà đã khuất sau dãy núi đỏ, vì sao xa lấp lánh trên bầu trời rộng, màn đêm yên ắng phủ lên mặt đất, tĩnh lặng đến mức nghe rõ cả tiếng bút sột soạt trên giấy.
Gã cảnh sát trưởng chưa tan ca. 12h khuya, nét mực miệt mài ghi chú, dáng lưng vẫn thẳng như tùng bách, khuôn mặt điển trai hiện rõ dưới ánh đèn bàn. Hắn ta độ khoảng hai mươi mấy, nhỏ tuổi hơn hẳn so với những kẻ quyền chức khác. Ai ưng bụng thì gọi là anh hùng xuất thiếu niên, kẻ nào căm ghét thì mỉa mai khinh mạt. Nửa năm kể từ ngày nhậm chức, hắn từng bước nắm quyền cả trụ sở cảnh sát. Giống như một con sói đơn độc, dù trời có sập cũng quyết một mình đỡ lấy. Chính vì vậy, hắn nổi tiếng với vẻ ngoài ngạo mạn, với một sự lạnh lùng sắt đá, chưa từng biết lưỡng lự. Đối với dân chúng, quân Cách mạng mà nói, hắn là kẻ thù không đội trời chung, là tay sai của giặc phản bội tổ quốc.

Cảnh sát trưởng, quân hàm Đại úy, tên gọi Nguyễn Trọng Đại.

Hắn mân mê chiếc huy hiệu trên ngực áo, thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn đường mờ ảo soi chẳng rõ con hẻm vắng. Mặt bàn bừa bộn những giấy tờ, đều là những hồ sơ cấp dưới trình lên. Hắn cẩn thận dò xét từng tệp, chép vào quyển sổ màu cỏ úa. Đến bao hồ sơ cuối cùng, hắn dừng lại, trầm tư một lúc. Tấm ảnh kèm theo chụp một kép hát trên sân khấu đang giả nữ trang, nở nụ cười thu hút đến lạ kì.

Đầu đề ghi ba chữ: Kép hát Phan.

Kép hát dáng người nhỏ nhắn, mão phụng đội trên đầu, thân vận xiêm áo màu hồng nhạt, khuôn mặt thoa vẽ phấn son, lộ một bên đồng tiền ở má. Đặc biệt nhất là ánh mắt như chứa chan thâm tình. Trọng Đại đoán rằng chàng kép hát xinh đẹp đang ca vở Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài.
Hắn ngắm nghía một lát, rồi đút tấm ảnh vào túi áo trong, quay sang ngả lưng xuống băng ghế sofa. Thế nhưng, dường như hắn chẳng cách nào ngủ ngon. Mỗi đêm khi hắn chợp mắt, những hình ảnh năm xưa lại xuất hiện trong giấc mơ, khiến khắp người hắn toát mồ hôi lạnh, bàn tay run lên từng cơn, buốt giá xâm chiếm thân thể hắn, quấn lấy cõi lòng đơn độc. Suốt những năm thời niên thiếu đến bây giờ, hắn luôn như vậy, không thể thoát khỏi những cơn ác mộng.

Trọng Đại tỉnh giấc vào lúc 5h sáng. Sương vẫn còn giăng dày. Nhiệt độ lúc này xuống khá thấp khiến hắn phải khoác thêm một chiếc áo dạ dáng dài ra ngoài. Hắn ghé vào một gánh hàng ven đường, trầm ngâm đợi món, vừa đánh mắt về phía đông tìm bình minh. Bát hủ tiếu  thơm mùi gạo mới, mùi thịt thăn, hòa với hương ngò gai thoang thoảng được bê đến bàn Trọng Đại. Hắn quay lại, người bưng bê bỗng giật mình, đánh đổ một ít nước nóng xuống bàn tay hắn. Trước sự luống cuống của người kia, hắn tỏ vẻ không vừa ý.

“Tôi không cố ý, tôi xin lỗi, để tôi lau cho ngài.” Người bưng bê rối rít, rút ra một chiếc khăn tay.

Khi ấy trời đã hừng đông, Trọng Đại ngẩng đầu lên, đó là một thanh niên mảnh khảnh, khuôn mặt ưa nhìn, đang định cúi người lau cho hắn. Hắn lại lạnh nhạt gạt đi. Thanh niên kia có chút hụt hẫng, thế nhưng vẫn cứng đầu giằng lấy, nhẹ nhàng giúp hắn lau sạch. Bàn tay của người kia chạm vào hắn, như có một luồng điện đi đến đại não, khiến hắn không khỏi giật mình.

“Tôi bôi thuốc cho ngài!” Thanh niên nói, và nhìn hắn bằng đôi mắt trong vắt như sương sớm.

“Không cần, đủ rồi!”

Hắn gằn giọng, rút tay về. Ánh mắt của họ giao nhau trong chốc lát. Người kia cũng thôi không làm phiền hắn nữa, bèn đứng dậy, nhỏ giọng:

“Nếu vậy… ngài đi bệnh viện kiểm tra, nếu có gì thì hãy cho người đến rạp An Bình, đoàn Lưu Ly đang diễn ở đó. Ngài tìm Kép hát Phan, tôi sẽ đền bù cho ngài.”

***


Sở cảnh sát có cuộc họp khẩn, và Trọng Đại luôn là người đến sớm nhất. Hắn ngồi ở đó, lạnh nhạt quét ánh mắt qua từng người đến muộn. Cấp dưới sợ hắn, tên nào tên nấy run bần bật. Có kẻ từ lâu đã bất mãn, trong lòng méo mó nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười. Khi đã tập hợp đầy đủ quân số, hắn đứng dậy, cao giọng hỏi:

“Vụ bạo loạn hai hôm trước ở chợ Hoa, các anh điều tra đến đâu rồi?”

Tập thể lính tráng nhìn nhau, ai nấy như muốn nín thở. Một anh hạ sĩ thấp thỏm đứng dậy, khẽ nói:

“Báo cáo, hồ... hồ sơ thuộc diện tình nghi hôm qua tôi... tôi có nộp lên rồi ạ!”

Trọng Đại xoay người, lấy ra một cọc giấy đặt lên bàn:

“Đã hơn hai ngày rồi vẫn chưa bắt giữ một tên nào, các anh nói 265 bộ hồ sơ này là thuộc diện tình nghi? ” Hắn đập bàn, “Cái gì là thuộc diện tình nghi?”

Hạ sĩ nọ giật mình, mồ hôi vã ra như tắm. Trọng Đại rút ra một tờ giấy, đưa lên:

“Ở đây lại còn có hồ sơ đăng kí tạm trú, rốt cuộc các anh đã làm gì vậy?”

Anh hạ sĩ không ngờ cấp trên lại xem qua cọc giấy nặng trịch kia chỉ trong một đêm, lại còn kĩ càng như thế. Anh mới chuyển công tác đến, bấy lâu chỉ nghe danh ngài cảnh sát trưởng, không ngờ sự thật còn nguy hiểm gấp mười lần lời đồn đại. Sau buổi họp, hắn viết cho anh một cái giấy, thế là bị trừ lương những ba tháng liền.

Riêng phần hắn, ngồi trong phòng làm việc chỉ biết thở dài. Trên bàn là hồ sơ đăng kí tạm trú vừa nãy hắn bắt lỗi cấp dưới, chính là hồ sơ của kép hát Phan ngày hôm qua, hình như cũng là của người thanh niên sáng nay đã làm đổ nước nóng lên tay hắn. Trọng Đại cảm thấy có chút hiếu kì, rút tấm ảnh còn để trong ngực áo, nghiêng đầu ngắm nghía. Người này làm hắn nhớ đến những ngày còn bé theo mẹ đến gánh hát, bởi mẹ hắn là một cô đào, cô đào xinh đẹp và hát hay nhất vùng.
Chỉ tiếc một điều, hắn trở thành trẻ mồ côi quá sớm.

Sáng thứ bảy, phường hát tấp nập người ra kẻ vào, cái thú nghe hát tuồng của người ta thịnh, thi nhau xếp hàng mua chỗ. Phường hát diễn đủ trò, có cả những gánh sơn đông mãi võ dừng chân, nghịt người đến mức ai không ngồi được thì phải đứng chen chúc nhau, còn cả trèo lên cây mà nhìn xuống.

Bỗng có tiếng súng nổ rền vang một vùng, dân chúng hoảng sợ cúi người, nép vào nhau mở một lối đi. Mọi ánh nhìn tập trung về phía đầu đường, toán quân tuần tra ngạo nghễ bước đến, dẫn đầu là gã cảnh sát trưởng trẻ tuổi, cũng là kẻ đã bắn phát chỉ thiên vừa rồi. Sắc mặt hắn lạnh như băng, quét mắt qua từng người trong đám sơn đông mãi võ.

Đoạn, một tên cấp dưới của hắn cao giọng:

“Các người bày tạp kĩ ở đây đã đóng thuế chưa?”

Người đánh trống trong gánh mãi võ liền đáp:

“Thưa các ngài, chúng tôi đi khắp đất nước, chẳng dám ở lại nơi nào thật lâu, mỗi lần biểu diễn chỉ tầm 15 20 phút, thu nhập vài đồng bằng mấy gói thuốc nam. Cho nên không biết là phải đóng thuế...”

“Đừng nói là vài đồng, lấy một xu một hào ở cái thành phố này thôi cũng phải đóng thuế!”

Mấy tên cảnh sát thô thiển sấn tới, đập phá đồ đạc dụng cụ biểu diễn. Ai chống cự sẽ bị đánh cho bầm dập, kẻ nào đáp trả liền ăn kẹo đồng vào tứ chi. Có đứa con gái trong đoàn vội bưng lấy ngực áo như giấu diếm thứ gì, bất ngờ bị roi da quất vào lưng, ngã nhào xuống làm rơi một cọc giấy nhỏ xíu mà nó đã cố gắng giữ lấy.  Gã cảnh sát trưởng đương đứng đó, quắc mắt liền nhìn thấy ngay. Nhặt lên xem, hắn lập tức nổi xung thiên:

“Mẹ kiếp, dám vào thành phố rải truyền đơn?”

Khẩu súng lục rút ra khỏi đai lưng, hắn lên đạn đè thẳng vào đầu trưởng đoàn sơn đông mãi võ. Dân chúng đang hoảng loạn càng thêm phần kinh động.
Lúc này, trưởng đoàn bị hắn áp chế, nhưng khuôn mặt không hề có chút sợ hãi. Ngược lại còn kiêu hãnh ngẩng đầu, cười lớn:

“Đến bán nước mà mày còn dám làm, thì tụi tao có sợ cái chi?”

Đoàng!

Viên đạn ghim sâu vào bả vai người nọ, áo nâu nhuốm máu biến thành một màu đen. Trọng Đại nổi gân xanh trên cổ, nghiến răng, trừng mắt nhìn kẻ bị hắn đạp khụy gối nhưng vẫn không cúi đầu. Họng súng tàn nhẫn bắn thêm một phát sượt qua má, cắt một đường đỏ, da thịt lẫn lộn. Hắn rút súng về, quay sang gọi người bên cạnh:

“Trần Danh!”

Trung sĩ nọ nhanh chân thay thế cấp trên áp chế trưởng đoàn. Trọng Đại lùi về, tháo đôi găng trắng vẩy máu, dùng khăn tay lau sạch vết đỏ vừa bắn lên mặt.

“Ai còn dám có tư tưởng chống phá nhà nước, phản bội Tổng thống…” Trần Danh trỏ vào người bê bết máu me quỳ dưới chân mình, “Kết cục cũng sẽ giống tên này!”

Nói rồi, Trần Danh nhắm thẳng tim người kia mà bắn. Trọng Đại vừa quay lưng lại đã thấy đạn bay, tiếng nổ lại vang rền lần nữa. Hắn vốn dĩ không định giết người, còn muốn đem về tra khảo. Không ngờ, cấp dưới của hắn đã ra tay trước.

Dân chúng xôn xao, nửa nguyền rủa bọn cảnh sát làm tay sai bán nước, nửa chấp tay cầu nguyện cho người vừa bỏ mạng. Trọng Đại im lặng nhìn cái xác, người chết không nhắm mắt, trừng trừng nhìn bọn hắn như muốn móc cả tim gan.

Cả ngày hôm đó vắt kiệt sức hắn, làm việc xong là đã xế chiều, không biết vì sao hắn lại ghé qua phường hát, đi dạo một vòng từ đầu đường đến cuối đường. Hắn biết người ta đang nhìn hắn, tâm niệm chỉ muốn xé hắn ra trăm mảnh, nhưng hắn không quan tâm. Cứ rảo bước như vậy, cuối cùng dừng lại trước một bảng hiệu.

Rạp hát An Bình

Hắn bỗng nhớ đến Kép hát Phan, liền không nghĩ ngợi thêm. Hắn mua vé vào trong, tìm lấy một chỗ ngồi khá khuất, dường như vẫn có người nhận ra, hẹn nhau tản đi nơi khác. Có mấy người trong đoàn hát đi ngang, hắn liền thuận miệng hỏi:

“Đoàn Lưu Ly còn diễn không?”

“Dạ thưa... dạ, có!” Một người ngập ngừng.

Hắn gật đầu, im lặng hướng mắt về phía sân khấu nhỏ.

Tiếng trống nổi lên từng hồi, tuồng đã bắt đầu. Rèm nhung vén mở, một thân xiêm áo đỏ uyển chuyển bước ra. Khuôn mặt đẹp như họa, đôi mắt trong như nước hồ thu, nhoẻn miệng cười liền xuất hiện lúm đồng tiền, vừa cất giọng đã gây thiện cảm cho người ngồi phía dưới.

“Kép này còn đẹp hơn cả đào!” Một người tấm tắc khen.

“Nghe nói là kép mới, Phan Phan gì đó...” Một người đáp lời.

Trọng Đại trầm ngâm nghe hát, sau khi mẹ hắn qua đời, ít nhất cũng đã hơn mười năm hắn không bước chân đến rạp cải lương. Hắn quan sát người trên sân khấu, người kia dường như cũng chú ý đến hắn, mỗi lần dứt câu liền hướng xuống nơi hắn ngồi. Giống như bị hút vào trong ánh mắt ấy, sắc mặt hắn phần nào giảm bớt lạnh lẽo, ngón tay cũng nhịp nhịp theo điệu đàn. 

Nhịp trống cuối cùng kết thúc, tiếng vỗ tay giòn giã. Hắn nhìn Kép hát Phan cúi chào, khuôn miệng hắn cũng tự nhiên mà nở một nụ cười. Dù sao cũng làm cho hắn bớt căng thẳng sau chuỗi ngày đau đầu ở sở cảnh sát.

Trọng Đại chuẩn bị rời khỏi ghế, bỗng nhìn thấy chàng kép hát đứng bên cạnh từ lúc nào.

“Ngài đến tìm tôi phải không? Tay đã khỏi hay chưa?” Kép hát Phan hỏi.

“Không. Đến nghe hát.”

Hắn trả lời cộc lốc, chẳng cần liếc người kia một cái đã vội quay đi. Kép hát Phan chưng hửng nhìn cảnh sát trưởng, còn định đuổi theo hắn thì đã bị một bàn tay thô bạo kéo lại.

“Xinh đẹp như thế này mà lại là con gà trống tụi mày ơi!”

Là mấy gã khách xem tuồng buông lời giễu cợt. Khắp người chúng nặc mùi men rượu, gã nào mặt mày cũng đỏ tía, ghì lấy kép hát Phan. Một tên gầm lên:

“Rõ ràng là vai của đào chính, Thanh Hà đâu sao không hát mà lại cho ba cái thứ này ra hả? Lừa đảo!”

“Anh à, trước khi khai tuồng chúng tôi đã dán thông báo ở ngoài là chị Thanh Hà bận đột xuất nên không diễn. Trên vé cũng có, sao các anh lại nói như vậy được?” Kép hát Phan hất tay kẻ kia ra, dõng dạc trả lời.

“Mẹ nó, tụi bây đúng là xướng ca vô loài!”

Dứt lời, gã đàn ông cao lớn nhất nắm lấy cổ áo chàng kép hát, vung tay đấm thật mạnh vào bụng anh. Người xung quanh chưa kịp can thì gã nọ đã bị bổ một gậy vào đầu.

Trọng Đại xoay cây baton, ánh đèn rạp hát không chiếu đến mặt hắn, chỉ thấy đường gân xanh nổi trên cổ. Hắn đánh tới tấp vào người bọn thô thiển kia, như một trận lôi đình ập đến giữa rạp. Người trong đoàn vội mở điện sáng rực, lúc này đã có nhiều người nhận ra gã cảnh sát trưởng, liền tự động lùi về phía sau. Ba tên chịu trận nằm la liệt dưới sàn, không có sức đánh trả, mà có thì ăn gan trời cũng không dám.

Đoạn, hắn gọi cấp dưới đến áp giải ba tên nọ về Sở trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu người. Lần đầu tiên họ nhìn thấy kẻ bán nước này không làm việc xấu.
Kép hát Phan theo sau chân hắn, nhỏ giọng: “Cảm ơn ngài...”

Hắn không chút phản ứng, quay người rảo bước ra phía cửa. Màn đêm đến từ lúc nào, ánh đèn đường đã thay thế cho mặt trời. Hắn nhìn quanh muốn tìm xích lô, không ngờ bên cạnh lại vang lên chất giọng vừa rồi.

“Quý ngài xin hãy đợi chút!” Kép hát Phan vẻ mặt tươi tỉnh như trẻ con, “Ngài có muốn cùng tôi đi uống chút gì đó không?"

Hắn bước đến gần người nọ, cúi xuống, dứt khoát một từ:

“Không!”

Nói đoạn, hắn một mạch đi thẳng về phía đường bên kia, không hề ngoảnh mặt lại. Thâm tâm hắn chưa bao giờ như vậy, lưỡng lự vì một kẻ xa lạ, có chăng là vì kẻ đó mang cho hắn chút hoài niệm về người mẹ đã mất. Như vừa rồi là lần đầu hắn lo chuyện bao đồng, nghe câu “xướng ca vô loài” làm cho hắn nổi xung thiên. Hay thế nào, hắn thật tình không hiểu nổi bản thân.

Sáng sớm hôm sau, như thường lệ, Trọng Đại ghé qua quán mì gõ ven đường. Hắn chưa kịp gọi món, một bát hủ tiếu đầy thịt rau đã được đặt xuống bàn. Kép hát Phan nở nụ cười, nhanh nhảu: “Hủ tiếu hoành thánh, nhiều rau, thịt thái lát mỏng!”

“Sao lại là anh nữa?” Hắn cau mày.

Chẳng đợi Trọng Đại nói hết câu, Kép hát Phan đã quay ngoắt vào trong. Hắn chỉ biết nhìn theo dáng người mảnh khảnh kia chạy tới chạy lui. Tính nết kì lạ của người này hắn không hiểu, lại càng không biết vì sao bản thân lại không mạnh tay được. Hắn trước giờ nổi tiếng ngạo mạn, lại lạnh nhạt khó chiều. Chưa từng có ai đối tốt với hắn, hắn cứ nghĩ, cả thành phố này ai cũng muốn lột da hắn. Bản tính hắn đa nghi, nhất định không muốn gần gũi bất kì ai.
Kép hát Phan đợi hắn dùng xong, định dọn bàn thì bị hắn nắm lại, xách vào góc tường.

“Anh muốn ăn kẹo đồng à? Trước khi tôi nổi điên thì hãy cút đi!” Hắn gằn giọng.

“Anh có bạn không?”

Câu hỏi này, hắn không hề lường trước, cứ nghĩ chàng kép hát sẽ hoảng sợ mà bỏ chạy. Hắn cứ thế mà đứng chưng hửng.

Đột nhiên, anh đẩy hắn một phát, lực tay mạnh mẽ làm hắn ngã nhào xuống đất. Chưa kịp định thần, một tiếng Xoảng! vang lên ngay sau đó. Khi đã hoàn hồn, hắn nhìn thấy một chậu hoa vỡ tan dưới đất, kế bên là kép hát Phan đã bất tỉnh, với khuôn mặt đầy máu chảy xuống từ đỉnh đầu. 

Nhận đơn thuốc từ bác sĩ, Trọng Đại mở cửa phòng bệnh, mùi kháng sinh ập vào mũi hắn. Người nằm trên giường vẫn chưa tỉnh, đầu quấn một lớp băng cứu thương, sắc mặt xám ngắt. Hắn ngồi xuống cạnh giường, thở dài nhìn người kia. Nếu chàng Kép hát này không đẩy hắn ra, người nằm ở đây sẽ là hắn rồi.

Hắn nhìn quanh căn phòng, rồi lại nhìn xuống gương mặt nọ. Kép hát này đúng là một chàng trai thanh tú, nét nào cũng rõ ràng, có điều hơi gầy một chút.

“Vì tôi mà ra bộ dạng này, anh điên thật hay là điên giả đây?” Trọng Đại thở dài.

“Điên thật hay điên giả gì cũng muốn làm bạn với anh!”

Hắn giật mình, kép hát Phan vừa thều thào câu vừa nãy.

“Tỉnh như sáo rồi mà còn giả bộ hả?” Hắn nhướng mày.

“Tôi sợ anh biết tôi tỉnh rồi, anh đuổi tôi đi...”

Anh bặm môi, đôi hàng mi dài rũ xuống buồn bã. Cảnh sát trưởng trong bụng muốn cười, nhưng bên ngoài vẫn lạnh như băng, trầm giọng:

“Nhiều lời làm gì, cứ nằm đó, tôi đi lấy thuốc!”

Những ngày sau, mấy cô y tá cứ tấm tắc nhìn theo dáng gã cảnh sát trưởng điển trai ra ra vào vào bệnh viện. Mỗi ngày đến bữa trưa, tan ca chiều và đêm, hắn sẽ ghé qua thăm anh. Cứ đều đều như vậy, hắn ngoài mặt thì lạnh nhạt, nhưng chăm sóc người bệnh rất nhiệt tình.

“Mấy ngày nữa tôi xuất viện, khi nào anh có thời gian thì nhớ ghé đoàn hát thăm tôi nha!”

Kép hát Phan nói với gã cảnh sát trưởng ngồi trên ghế. Hắn đang đọc đơn từ, ngẩng đầu nhìn người đối diện, nét mặt giãn ra. Hắn không đáp, chỉ gật đầu rồi lại chăm chú nhìn xuống tờ giấy trên tay.

Anh rất thích kể chuyện cho hắn nghe, nhưng câu chuyện về tuổi thơ của anh, về những người bên cạnh mà anh yêu quý. Hắn có khi sẽ đáp, sẽ hỏi han, có khi lại im lìm mà ngồi đó. Nhưng có một điều mà hắn luôn làm, đó là nghe chuyện anh kể với một nét mặt say sưa. Có lần, anh cho hắn xem một sợi dây chuyền bạc, mặt dây là́ chiếc chìa khóa bằng đồng. Anh bảo cái này là chìa khóa tủ của bà anh, cái tủ ngày bé chỉ toàn bánh và kẹo mà bà cất riêng cho anh. Rồi anh lại đưa ra một con búp bê bé bằng hai ngón tay, này là em gái anh làm, dặn anh cất trong ngực áo để khi xa nhau vẫn như có cô bé kề bên.

Và lần này hắn hỏi: “Vậy bây giờ họ ở đâu?”

Anh đáp: “Mất rồi.””

Ánh trăng vằng vặc len lỏi vào ô cửa sổ, Trọng Đại trầm tư, người kia ngân nga đôi ba câu ca, thỉnh thoảng nở nụ cười rạng rỡ cả góc phòng. Hắn như nhìn thấy cả đại dương xanh thẳm trong đôi mắt chàng Kép hát bé nhỏ. Cuộc đời mà hắn chọn, con đường đầy gai nhọn mà hắn đương bước đi, bỗng xuất hiện một vì sao lung linh soi sáng tận cõi lòng băng giá. Đâu đó trong suy nghĩ của hắn, ngày tháng yên bình bên cạnh anh là khoảng thời gian mà hắn muốn sống mãi. Nhưng hắn chẳng thể nào định nghĩa cảm xúc mà hắn dành cho anh. Kép hát Phan luôn muốn làm bạn với hắn, chẳng vì lí do nào thật sâu xa. Anh ta từ nơi khác chuyển đến, sáng sớm đi làm thuê cho quán mì gõ ven đường, chiều tối đến đoàn hát diễn tuồng ca múa. Kép hát Phan giản dị, chất phác, rất vô tư. Còn hắn, kẻ bị bào mòn nhân cách, suốt đời mang cái tội bán nước cầu vinh, vô tình vô nghĩa. Cả quá khứ lẫn hiện tại của hắn đều cô độc, đau đớn, lạnh lẽo tột cùng.

“Anh có muốn điều gì từ tôi không?”

Kép hát Phan tròn mắt sau khi nghe câu hỏi của hắn, rồi gật đầu: “Có chứ!”

Thấy nét mặt gã cảnh sát trưởng bắt đầu đổi sắc, anh liền nhỏ giọng:

“Muốn làm bạn với ngài.”

Trọng Đại nheo mắt, phì cười vì câu trả lời của người đối diện. Hắn đã bồi bổ cho anh có da có thịt, mặt mũi cũng tươi tắn hơn trước.

Lúc này, Kép hát Phan kéo ghế ngồi gần hắn hơn một chút. Khuôn mặt hai người họ chỉ còn cách nhau chừng mười phân.

“Tôi thấy anh rất cô đơn. Tôi cũng cô đơn lắm, tôi chán cảnh này rồi… Đại úy, anh có muốn cùng tôi về nhà không?”

Hắn ngỡ ngàng nhìn người đối diện, lại không dám để ánh mắt hai người giao nhau. Gã cảnh sát trưởng đứng phắt dậy, đi về phía cửa phòng, gượng gạo:

“Đến giờ rồi, tôi… về sở đây…!”

Ngày Kép hát Phan xuất viện, hắn đưa anh về đến tận đoàn hát, anh mời hắn ở lại xem anh tập luyện cho buổi biểu diễn sắp tới, hắn cũng gật đầu đồng ý. Hôm đó hắn mặc một bộ suit màu xanh than, lịch lãm ngồi ở hàng ghế đầu, tay chống cằm nhìn lên sân khấu nhỏ. Người kia vẫn hóa trang như diễn thật, xiêm áo lụa đỏ rực, hát tuồng Phụng Nghi Đình, ca đến đâu liền khiến cho kẻ ngồi dưới say sưa đến đó. Được nửa chừng, Kép hát Phan bước xuống kề bên hắn, ánh mắt thâm tình bỗng hóa vô hồn.

“Dù có tiếc có thương yêu hãy ghi sâu trong lòng, phận số đã rẽ chia đôi bướm hoa không hiền hòa. Xin giữ lời thề xưa, kiếp sau ta gặp nhau.”

Con dao sắc cạnh rút ra, kép hát nắm chặt cán mà vung tay, chớp nhoáng muốn đâm thẳng vào ngực gã cảnh sát trưởng. 
Nhưng hắn không chút kháng cự, khép mi chờ đợi mũi nhọn kia cứa vào trái tim mình.
Tiếng kim loại va vào thành ghế, bàn tay anh run run lạnh toát, con dao rơi xuống sàn, mắt hằn lên những tia máu mà rưng rưng. Đôi con ngươi của hắn mở ra, không oán không phẫn, chỉ trân trân nhìn anh như thế. Hắn không phải kẻ ngốc nghếch, là vì hắn không muốn nghi ngờ, không muốn có bất cứ phòng bị gì đối với anh.

“Nếu năm đó, các người không phóng hỏa... Thì gia đình tôi…”

Kép hát Phan ngồi thụp xuống sàn, vừa uất hận, vừa đau đớn.

Năm đó, vì truy đuổi Cách mạng, sở cảnh sát đốt cả một con phố. Khi ấy Trọng Đại nghe lệnh trên truyền xuống, hắn cứ ngỡ là bắt tội phạm, mãi sau này mới biết đó là một cuộc càn quét đáng sợ.

“Nếu anh muốn tiếp cận tôi để trả thù.” Trọng Đại nhặt lấy con dao nhọn, đưa cho người đối diện, “Lần này anh không giết, lần sau sẽ không còn cơ hội nữa.”

“Anh… rốt cuộc đến khi nào mới hối cải?”

Chất giọng Kép hát như nghẹn đi, khiến Cảnh sát trưởng trong khoảnh khắc tâm tư như vỡ nát. Hắn luôn nhận thức được chuyện mà hắn đang làm, nhưng không phải vì hắn bất nhân bất nghĩa. Hắn cho rằng, chính cuộc đời này đã bất nhân với hắn trước, ép hắn phải đi vào con đường này.

“Kép hát Phan, cơ hội cuối cùng tôi cho anh, anh lại không dùng.”

Hắn quay ra phía cửa, không có chút cảm xúc hiện lên trên gương mặt, hệt như một kẻ máu lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top