Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-

1.

"Anh có muốn cược với em không?"

Lee Minhyeong đứng dựa vào cửa phòng livestream của Lee Sanghyeok, trên mặt là một nụ cười mưu mô thường thấy.

"Cược cái gì?"

Sau khi tắt live đi, Lee Sanghyeok tháo tai nghe xuống, nhướng mày nhìn Lee Minhyeong.

"Cược là, liệu em có thể khiến anh thích em trong vòng một tuần hay không."

Lee Minhyeong cười vui vẻ, cậu lập ra ván cược này chẳng qua là để xem xem có thể khiến Lee Sanghyeok thích mình hay không thôi.

Nếu có thể, vậy cậu đúng là cao thủ tình trường danh xứng với thực.

"Nhàm chán."

Lee Sanghyeok không muốn để tâm tới trò chơi ấu trĩ của cậu, định đứng dậy bước ra ngoài.

"Sao vậy, không lẽ anh thật sự thích em nên mới không dám đồng ý cược hả?"

Lee Minhyeong cười hì hì chìa tay chặn đường anh, cậu vẫn luôn biết nên làm thế nào để Lee Sanghyeok đồng ý với mình.

"Em cảm thấy anh sẽ thua à?"

Lee Sanghyeok nhìn thẳng vào mắt Lee Minhyeong, dáng mắt của cậu đích thực là dáng hoa đào tiêu chuẩn, có lẽ chính thứ này đã mê hoặc biết bao cô gái.

"Vậy là anh có muốn thử hay không đây?"

Lee Minhyeong cúi đầu kề sát vào Lee Sanghyeok, vào lúc chóp mũi sắp sửa chạm nhau, anh dùng tay ngăn lại hành động muốn tiếp tục tiến về phía trước ấy.

"Vậy thử xem đi."

Lee Sanghyeok không muốn cùng Lee Minhyeong chơi trò chơi nhàm chán này, nhưng bây giờ đó đã không còn là trò chơi nữa, mà là một trận quyết đấu giữa những người đàn ông.

"Em sẽ thử."

Trong lòng Lee Minhyeong không rõ vì sao lại nảy sinh một sự hào hứng, đây là sự hào hứng chỉ khi gặp được đối thủ ngang sức ngang tài trong lúc thi đấu mới xuất hiện.

"Anh, em nhất định sẽ khiến anh thích em."

Lee Minhyeong không có kế hoạch cụ thể để khiến Lee Sanghyeok thích mình, nhưng chỉ cần cậu sử dụng phương pháp theo đuổi các cô gái thì hẳn là sẽ ổn thôi.

Vì thế, trong một cuộc họp nọ, cậu cầm lấy cốc nước của Lee Sanghyeok uống một ngụm, khoé mắt thì lén lút liếc nhìn anh.

Lee Sanghyeok không nhìn đến cậu, chỉ ghé lại gần tai Lee Minhyeong. Hành động này khiến Lee Minhyeong theo bản năng muốn lui về sau, nhưng lí trí nhắc nhở cậu không thể làm vậy, bởi nếu lùi lại thì ván cờ này cậu sẽ thua ngay tức khắc.

"Nếu em thích cốc nước đó, anh có thể tặng em."

Được rồi, quả đúng là Lee Sanghyeok, song Lee Minhyeong cũng chẳng phải người ăn chay.

Cậu đặt tay lên vai anh, miệng kề bên tai phả ra hơi thở ấm áp. Cảm giác ngứa ngáy khiến Lee Sanghyeok muốn né ra, nhưng tay Lee Minhyeong lại kéo anh gần thêm chút nữa.

Đổi lại là bất cứ ai khác có lẽ đều đã bị hành động vừa rồi làm cho mê muội đầu óc đến nỗi không biết đâu là Bắc đâu là Nam.

"Em thích anh, anh có thể tặng em được không?"

Lee Sanghyeok đen mặt nhìn thẳng vào mắt Lee Minhyeong, anh cảm thấy tên này thật là quá mức vô liêm sỉ.

"Đồ cà chớn."

Lee Minhyeong nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của anh, mặc dù chiêu thức của mình thất bại cũng thấy không hề hấn gì, dù sao thì hiện tại tâm trạng cậu rất tốt.

"Cảm ơn vì lời khen~"

Đến khi Lee Sanghyeok hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi, Lee Minhyeong mới ngưng lại hành vi chế giễu anh.

Lee Minhyeong chống cằm nhìn chằm chằm Lee Sanghyeok đã vào trạng thái làm việc, cậu cho rằng một Lee Sanghyeok như vậy mới là dễ khiến người ta yêu thích nhất: an nhiên tựa như nàng thơ trên trần thế.

Lee Minhyeong cho rằng nếu bản thân là một cô gái, cậu sẽ có chút ghen tị với nước da trắng quá mức của Lee Sanghyeok, cậu cũng phải thừa nhận rằng nếu bản thân là một cô gái thì người mình thích chân thành sẽ là Lee Sanghyeok, loại hình cậu trai khiêm tốn ngoan ngoãn khác hoàn toàn với cậu.

Giống như cô bé thành tích ở lớp không tốt sẽ luôn thích một chàng trai ngoan ngoãn thành tích siêu tốt trong trường.

Đây là loại nguyên tắc gì chứ, có phải là cậu chưa từng thấy qua trong thế giới của mình nên cảm thấy đặc biệt mới lạ chăng?

"Xinh đẹp ghê."

Tay Lee Minhyeong không khống chế được vươn ra nhéo hai má Lee Sanghyeok, hiện tại anh giống hệt một chú hamster hoảng sợ.

"Đừng quậy."

Xét thấy còn đang trong giờ họp, Lee Sanghyeok vẫn nhắc nhở Lee Minhyeong một cách tượng trưng. Tuy rằng cậu từ trước tới nay không thèm để ý tới ánh mắt của người khác, cũng biết là anh sẽ không thật sự tức giận, Lee Minhyeong để lại mặt mũi cho anh mà thả tay xuống, có điều ánh mắt vẫn dán lên người anh.

Lee Sanghyeok lần đầu tiên bị người khác ngắm nghía trắng trợn như vậy nên có chút mất tự nhiên, cái nhìn chòng chọc đó mãnh liệt đến mức chóp tai anh cũng phải đỏ ửng.

Có lẽ trận game này cậu không phải không có phần thắng nào, Lee Minhyeong nghĩ.

2.

"Sao cơ, bây giờ em muốn anh đi dạo cùng em á?"

Lee Sanghyeok không thể tin được nhìn Lee Minhyeong, để mà nói thì anh cũng không phải một người thích vận động, so với ra ngoài thì thật ra anh thà thoải mái làm tổ ở nhà.

"Anh không muốn ạ?"

Lee Minhyeong tuỳ tiện ngồi lên bàn máy tính của Lee Sanghyeok, ngắm nghía những thứ đồ trên đó.

"Tại sao em lại cho rằng anh sẽ đồng ý?"

Lee Sanghyeok điều chỉnh lại chỗ tựa của ghế để có thể ngả lưng nghỉ ngơi thật dễ chịu.

"Anh sẽ đi thôi mà, em chờ anh nhé."

Lee Minhyeong nhảy khỏi bàn, sau đó đi về phía cửa với vẻ mặt chắc chắn.

Cậy nói đúng về việc Lee Sanghyeok sẽ đi, tuy nhiên đó không phải anh vì không nỡ từ chối Lee Minhyeong, mà là vì muốn xem cậu sẽ bày ra trò quái quỷ gì.

"Vậy xem thử em muốn làm gì thôi."

Lee Sanghyeok đứng dậy, duỗi lưng một cái, tiện tay lấy áo khoác mặc vào rồi theo chân cậu đi ra ngoài.

Khi Lee Sanghyeok xuống dưới lầu, anh thấy Lee Minhyeong đứng dựa cửa, chỉ là hắn tựa hồ không phát hiện ra anh, trong tay còn cầm điếu thuốc chưa hút hết.

Khói trắng phả ra từ miệng, Lee Minhyeong lúc này dường như có một nét đẹp u buồn. Lee Sanghyeok xem chừng không để tâm tới cảnh tượng rất đẹp đẽ này, mắt đóng đinh trên điếu thuốc trong tay cậu.

"Đừng hút thuốc."

Nghe được giọng anh, Lee Minhyeong bị dọa sợ, hoảng loạn dập tắt điếu thuốc trong tay, lấy một viên kẹo bạc hà trong ngực ra nhét vào miệng.

"Em chưa hút được bao nhiêu đâu ạ."

Lee Minhyeong xoa mũi, cảm thấy ngại ngùng như thể đứa trẻ bị bắt gặp làm chuyện xấu, cậu biết Lee Sanghyeok không thích mùi khói nên luôn cố gắng hết sức để không hút thuốc trước mặt anh.

"Có mới tin em."

Nhìn Lee Minhyeong dập tắt điếu thuốc, hàng mày nhíu chặt của Lee Sanghyeok mới có thể giãn ra, anh phát hiện ra bây giờ mình có đôi phần tức giận vì chuyện cậu hút thuốc.

"Đừng giận mà, sau này em không hút nữa, nhé?"

Lee Minhyeong chạy bước nhỏ đuổi theo Lee Sanghyeok, cậu biết đây là anh giận rồi, chỉ cần nhắc tới chuyện cậu hút thuốc là anh sẽ luôn tức giận.

"Chuyện của em không liên quan tới anh."

Xem ra cơn tức lần này của anh không nhỏ, Lee Minhyeong phải dùng một chút công phu mới có thể dỗ anh.

"Cho anh hết, hiện tại trên người em không có thuốc, cũng không hút nữa đâu."

Lee Minhyeong nhét bao thuốc lá vừa mới mở ra trong túi áo vào tay Lee Sanghyeok thì giọng điệu của anh mới hơi dịu đi.

"Không phải nói là hút rất ít à?"

Lee Sanghyeok áng chừng cân nặng của bao thuốc lá trên tay, ánh mắt khoá chặt trên người Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong sợ nhất là đôi mắt cáo cho cậu áp lực rằng tiếp tục nói dối là sẽ có hình phạt rất nặng này của Lee Sanghyeok.

"Cái này em mới mua, chỉ hút được đúng một cái thôi ạ."

Lee Minhyeong gãi đầu, đúng là cậu vừa mua hộp thuốc này, cậu vốn tưởng rằng phải một lúc lâu sau Lee Sanghyeok mới xuống, không ngờ rằng lại nhanh như vậy, báo hại bao thuốc vừa mua cứ như vậy mất đi.

Lee Minhyeong chuyển qua bộ dáng cợt nhả.

"Anh vẫn quan tâm em quá ha."

Đáy lòng Lee Minhyeong ấm áp, có lẽ là bởi khó có người thực sự quan tâm mình, lại có lẽ chính là vì Lee Sanghyeok coi trọng cậu.

"Anh chỉ là không muốn có người chết bên cạnh mình."

So với ngày thường, con đường này có thể nói là gần như trống vắng bóng ngườu, khả năng vì trời lạnh quá nên mọi người ở trong nhà hết chẳng muốn ra ngoài.

Lee Minhyeong cũng không phản bác, chỉ lặng lẽ đi cạnh anh. Cậu nghĩ rằng cứ thế này mãi cũng không phải không thể.

"Thế gọi anh ra ngoài thật sự để đi dạo à?"

Lee Sanghyeok nhướng mày nhìn Lee Minhyeong hiếm có khi an tĩnh. Cặp lông mày trời sinh là đặc điểm nhận dạng của cậu, quả thực có sức mạnh thu hút mọi người, khiến anh luôn cảm nhận được sự vững chắc làm người khác yên tâm trên người cậu chàng.

"Không thì sao chứ?"

Trên mặt Lee Minhyeong xuất hiện biểu cảm có phần trêu tức.

"Tỏ tình anh hay gì?"

Lee Minhyeong ghé sát rạt khiến Lee Sanghyeok không thể không lui về phía sau, anh thật sự cực kì ghét sự vô liêm sỉ của cậu.

"Câm miệng."

Lee Sanghyeok đặt một tay lên ngực Lee Minhyeong, tay kia thì chống trên ghế công viên, ánh đèn lờ mờ khiến cho bầu không khí càng trở nên bí hiểm.

Gương mặt gần trong gang tấc của Lee Minhyeong phản chiếu trong mắt anh, đèn đường khiến Lee Sanghyeok khó có thể nhìn ra biểu cảm lúc này của cậu.

Lee Minhyeong đưa mặt lại gần hơn, bấy giờ anh mới có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông mi của cậu, ánh mắt này đúng là đẹp, hẳn từng khiến bao cô gái say đắm. Đầu ngón tay anh vô thức nhẹ đặt trên mí mắt Lee Minhyeong .

"Mê em rồi hửm?"

Câu đùa quen thuộc của Lee Minhyeong vào lúc này lại có vẻ có chút nũng nịu, dường như chỉ cần Lee Sanghyeok bằng lòng, anh có thể dễ dàng rơi vào cái bẫy dịu dàng này.

"Không."

Câu trả lời cùng gương mặt vô cảm của Lee Sanghyeok khiến trong mắt Lee Minhyeong loé lên tia thất vọng, tuy nhiên cậu cũng không trông chờ có thể làm cho Lee Sanghyeok thích mình ngay lập tức, vậy nên chuyện này cũng coi như là trong kế hoạch.

Nhưng mà, trò chơi để thử nghiệm năng lực tình trường này của mình, dường như là bản thân cậu cũng đã sa đà.

3.

"Không có ai à?"

Từ trước đến nay Lee Sanghyeok luôn là người đến sớm nhất, lúc nào cũng đúng giờ xuất hiện ở chỗ thuộc về anh, nhưng hiện tại cậu không hề thấy bóng dáng anh nơi đó.

Sau khi Lee Minhyeong cầm bữa sáng đặt trên bàn Lee Sanghyeok, cậu định bụng đi xuống cửa hàng tiện lợi bên dưới mua một bao thuốc. Cậu vẫn luôn cảm thấy hôm nay trong lòng có cảm giác là lạ không thể nói rõ, nói chung là không thoải mái.

Chỉ cần không bị Lee Sanghyeok bắt gặp hút thuốc là được, Lee Minhyeong nghĩ như vậy.

Lee Minhyeong vẫn có chút đau lòng khi nhớ tới bao thuốc bị Lee Sanghyeok vứt đi, dù sao đó cũng là tiền cậu bỏ ra, nhưng nếu có thể khiến anh để ý tới cậu hơn một ít thì nó cũng chẳng là gì cả.

"Chỉ một bao thôi, bao cuối cùng."

Lee Minhyeong nhìn cửa hàng tiện lợi chỉ còn cách một khoảng ngắn, lẩm bẩm như là sợ Lee Sanghyeok biết mình lại hút thuốc.

"Ha..."

Khi Lee Minhyeong phun ra làn khói trắng, nỗi bất an trong lòng có vẻ cũng không lớn đến vậy.

Song, trên đường trở về, Lee Minhyeong không ngờ rằng sẽ gặp phải Lee Sanghyeok, nói đúng ra là không ngờ sẽ gặp Park Dohyeon và Lee Sanghyeok.

Khi Lee Minhyeong bước tới, hai người ngay lập tức phát hiện ra cậu.

Chỉ là lúc Lee Sanghyeok thấy bao thuốc. ánh mắt anh giống như có thể lập tức xiên chết Lee Minhyeong.

"Ồ, trùng hợp thật anh nhỉ."

Lee Minhyeong chào Park Dohyeon một câu, lần này cậu không ngay tức khắc vứt thuốc lá đi mà chỉ giấu nó sau lưng, cố hết sức không để khói thuốc bay về phía Lee Sanghyeok

"Nếu không có việc gì thì chúng ta đi thôi."

Lee Minhyeong giữ chặt cổ tay Lee Sanghyeok muốn kéo anh đi, nhưng anh đột ngột khựng lại, cậu quay đầu lại thì thấy Park Dohyeon cũng đang kéo cổ tay anh.

"Tôi có việc cần nói với anh Sanghyeok."

Ánh mắt Park Dohyeon dành cho Lee Minhyeong hết sức lạnh lùng, giống như không vừa lòng với sự xuất hiện của cậu.

"Có chuyện gì cũng không nhất thiết phải nói ngay bây giờ, ngoài trời rất lạnh."

Lee Minhyeong siết lấy Lee Sanghyeok không chịu buông ra. Nếu không phải vì dùng quá nhiều sức sẽ làm đau anh, cậu nhất định phải mạnh mẽ kéo Lee Sanghyeok về phía mình.

Cách Lee Minhyeong nhìn về phía Park Dohyeon không thể nói là hiền lành, thậm chí còn mang vẻ âm u.

Đây là lần đầu tiên Lee Sanghyeok nhìn thấy mặt này của cậu, bấy giờ nét tươi cười trước kia không còn chút tung tích nào.

"Chuyện này rất quan trọng."

Park Dohyeon phía đối diện cũng không hề tỏ ra yếu thế, có vẻ nhất định phải nói chuyện này với Lee Sanghyeok.

"Minhyeong, em đi lên trước đi, anh nói cho xong chuyện đã."

Lee Sanghyeok định thoát khỏi bàn tay đang túm chặt lấy mình, Lee Minhyeong chau mày, sức lực ở tay lại tăng lên vài phần.

"Em cũng có thể nghe mà đúng không, em chờ anh ạ."

Tuy rằng cậu đúng ra là đang nói với Lee Sanghyeok, ánh mắt Lee Minhyeong chưa từng rời khỏi người Park Dohyeon, dường như đang muốn nói rằng tôi sẽ không cho hai người cơ hội ở chung một mình.

Lee Sanghyeok khó xử nhìn Park Dohyeon, anh biết Lee Minhyeong như vậy là không ổn, nhưng nhìn dáng vẻ này, trừ khi anh rời đi cùng cậu, bằng không Lee Minhyeong sẽ không chịu xê dịch.

Park Dohyeon nở nụ cười với anh.

"Đương nhiên là có thể."

Park Dohyeon buông bàn tay giữ chặt Lee Sanghyeok, mang lên mặt một nụ cười đẹp đẽ.

"Chuyện quan trọng em muốn nói cho anh là, em thích anh."

Lee Sanghyeok sững sờ, anh không ngờ rằng Park Dohyeon sẽ tỏ mình với mình, cánh tay đang bị Lee Minhyeong trói chặt của anh có thể cảm nhận được cậu lại thêm dùng sức. chính cậu cũng không rõ tại sao đột nhiên hắn lại cư xử như vậy.

"Anh không được phép thích anh ấy!"

Chợt, Lee Sanghyeok cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn kéo chính mình về một phía, anh bị Lee Minhyeong kéo ra sau lưng.

Mà trong mắt Lee Minhyeong tựa hồ bùng lên ánh đỏ, gân xanh trên tay thi nhau nổi lên, Lee Sanghyeok hiếm khi nhìn thấy cậu tức giận, lần này thế mà lại ngoài ý muốn được chứng kiến.

"Tại sao không?"

Park Dohyeon nhướng mày nhìn Lee Minhyeong, có vẻ không hề bị dáng vẻ tức giận của cậu dọa sợ.

Lee Minhyeong bị một câu tại sao của Park Dohyeon làm nghẹn lời, đúng vậy, cậu có quyền gì mà quyết định thay Lee Sanghyeok? Tại sao cậu lại tức giận như vậy nhỉ?

Bàn tay đang nắm chặt tay Lee Sanghyeok hơi lỏng ra, nhưng sắc mặt giận dữ trên gương mặt cậu vẫn như cũ không thay đổi.

"Anh à, em chờ câu trả lời của anh."

Cuối cùng, Park Dohyeon chỉ nở một nụ cười với Lee Sanghyeok rồi rời đi, tựa hồ từ đầu tới cuối đều không để Lee Minhyeong vào mắt.

Đúng vậy, tại sao Lee Sanghyeok lại không thể đồng ý với Park Dohyeon? Lee Sanghyeok vừa không phải người yêu của ai, cũng không phải là vật sở hữu của người nào.

Cuộc thí nghiệm trên danh nghĩa một vụ cá cược này, chốt lại cậu đã thua rồi nhỉ?

4.

"Em xin lỗi anh ạ."

Lee Minhyeong ngồi xổm trước mặt anh, nhìn vết đỏ xuất hiện vì bản thân nắm quá chặt trên tay Lee Sanghyeok, lòng bỗng nhiên đau xót, cậu thế mà khống chế không tốt sức lực của mình, Lee Sanghyeok lúc đó lại chẳng lên tiếng ngăn hắn lại.

"Không sao đâu."

Lee Sanghyeok thấy vẻ mặt tự trách của Lee Minhyeong khi nhìn bàn tay anh, đôi câu răn đe kẹt lại tại yết hầu.

"Đáng ra anh phải quát thật to ngăn em lại."

Lee Minhyeong cẩn thận bôi thuốc lên vùng da bị thương của Lee Sanghyeok, cậu thực sự tự trách bản thân đến cùng đã dùng bao nhiêu sức mới thành ra thế này.

"Nhìn em có vẻ tâm trạng không tốt lắm nên anh mới không làm vậy."

Lee Sanghyeok cũng là ăn ngay nói thật, khi đó anh thấy Lee Minhyeong hình như thật sự rất giận dữ, anh cảm thấy nếu lúc đó mình nói cậu buông ra nhất định sẽ khiến tình huống càng xấu đi, nên chỉ im lặng lắng nghe.

Nghe thế, Lee Minhyeong ngừng động tác ở tay.

"Thế, anh có muốn đồng ý với lời tỏ tình của anh Dohyeon không ạ?"

Sau đó tiếp tục bôi thuốc, có điều ánh mắt cứ thi thoảng lại liếc nhìn Lee Sanghyeok, như là đang thăm dò điều gì.

"Không biết."

Lee Sanghyeok chưa nghĩ tới vấn đề này, nói đúng ra câu trả lời cho vấn đề này không nằm trong phạm vi tự hỏi của anh, bởi vì ngay từ đầu nó đã không đáp ứng điều kiện cần và đủ để nhận được tư cách ấy.

Câu trả lời của Lee Sanghyeok đối với Lee Minhyeong mà nói có lẽ không phải câu trả lời tốt nhất, cậu nghĩ rằng điều này cho thấy Lee Sanghyeok sẽ đồng ý.

Lee Minhyeong không nói nữa, chỉ có ánh sáng trong mắt từ từ biến mất.

"Anh có thể không đồng ý được không?"

Lee Minhyeong tựa như nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Lee Sanghyeok, anh nghe thấy giọng nói cậu tựa hồ không có vẻ vững vàng như bình thường mà chứa một chút run rẩy.

"Vì sao?"

Lee Sanghyeok không phải đang cảm thấy từ chối lời tỏ tình của Park Dohyeon là một quyết định sai lầm, anh chỉ muốn biết tại sao Lee Minhyeong lại muốn mình từ chối.

"Bởi vì, em..."

nếu như trước đó Lee Minhyeong chưa hoàn toàn thông tỏ cảm xúc của mình, vậy thì sau lời tỏ tình của Park Dohyeon cậu coi như đã rành mạch, cậu đích xác có tình cảm với Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok có thể cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay mình hơi run lên, song ánh mắt Lee Minhyeong lại vô cùng kiên định, dường như đang đưa ra một quyết định trọng đại.

"Anh không đồng ý cũng được thôi, điều kiện là gì?"

Lee Sanghyeok không để cậu nói hết câu, có lẽ hiện tại ép Lee Minhyeong cũng không phải là một lựa chọn đúng đắn, dù sao thì bản thân anh cũng đang mờ mịt trong lòng.

"Cái này, được không ạ?"

Lee Minhyeong lấy ra từ trong túi áo một bao thuốc lá, đây là mục đích xuống tầng của cậu. Điều kiện này bất thường đến mức khiến Lee Minhyeong hơi muốn bật cười, cậu nhìn bao thuốc này mà không ôm một chút kỳ vọng nào, dù sao không thể vì một gói thuốc lá mà từ chối lời tỏ tình của một người theo đuổi mình đúng không?

"Thành giao, anh sẽ tịch thu cái này."

Lee Sanghyeok thản nhiên nói ra những lời này, Lee Minhyeong phát hiện anh không nghiêm mặt như lần trước phát hiện cậu hút thuốc mà chỉ cầm lấy nó rồi rời đi.

Chỉ sau khi Lee Sanghyeok hoàn toàn đi mất, Lee Minhyeong mới nhận ra rằng dường như anh đã chấp nhận mong muốn vô lí của mình.

"Gì vậy chứ..."

Lee Minhyeong nở nụ cười trước hành động đó của anh, cậu quả thật không hiểu nổi suy nghĩ của Lee Sanghyeok, nhưng anh ấy như vậy cũng đã chứng minh rằng bản thân trong lòng anh hẳn cũng có trọng lượng nhất định.

"Em thật sự đã thảm bại trước anh rồi đấy, Lee Sanghyeok."

Lee Minhyeong nhìn theo hướng Lee Sanghyeok bước đi, chính cậu cũng không rõ mình đã mang lên nụ cười tươi tắn tự bao giờ.

Lee Minhyeong sẽ không hỏi Lee Sanghyeok thật sự đã chấp nhận hay từ chối Park Dohyeon, cậu biết chuyện anh đã thoả thuận rồi thì nhất định sẽ làm được.

Lee Minhyeong không rõ vì sao Lee Sanghyeok lại cố chấp với chuyện mình hút thuốc đến thế.

"Vì sao anh lại ghét em hút thuốc như vậy ạ?"

Lee Minhyeong nhoài người trên bàn, nhìn Lee Sanghyeok có vẻ đang nghiêm túc đánh rank.

"Bởi vì mùi hương rất tệ."

Lee Sanghyeok dường như cũng chưa nghĩ ra đáp án, anh đúng là không thích mùi thuốc, nhưng bình thường anh cũng sẽ không vì một gói thuốc lá mà đi từ chối lời tỏ tình của một người.

"Cũng có thể là vì mỗi lần anh nhìn thấy em hút thuốc, em đều mang tâm trạng không tốt, nên anh mới không thích."

Lee Sanghyeok chỉ là nói ra suy nghĩ trong nội tâm, nhưng những lời này gây ra lại 100% sát thương chí mạng cho Lee Minhyeong.

Tuy rằng trái tim Lee Minhyeong đã loạn nhịp, cậu không dễ dàng để lộ nội tâm của mình.

"Chẳng lẽ anh thích em rồi?"

Lee Minhyeong trêu tức nhìn Lee Sanghyeok, tuy nhiên từ giọng nói vẫn có thể nghe ra được sự phấn khởi của người này, cậu mong đợi nhận được câu trả lời của leeSanghyeok.

"Thật sự vô cùng xin lỗi, không phải."

Lee Sanghyeok nhìn vào màn hình thông báo chiến thắng của game, duỗi lưng một cái, giọng điệu hết sức bình tĩnh, biểu cảm cũng khiến cho người khác không thể nhìn thấu.

Lee Minhyeong ghét nhất những thứ mình không thể kiểm soát được, nhưng đối mặt với Lee Sanghyeok, cho dù anh có tiếp tục khiến bản thân triệt để không thể dự đoán trước, cậu cũng không hề sinh ra một chút cảm xúc chán ghét nào.

"Đúng là rất đáng tiếc."

Lee Minhyeong cụp mắt hơi chút thất vọng, thời hạn một tuần đã đi được một nửa, cậu không biết mình còn có thể khiến Lee Sanghyeok thích bản thân hay không, kì thật cho đến bây giờ mong muốn Lee Sanghyeok thích mình không còn là vì vụ cá cược này, mà là đến từ chính ý muốn riêng của Lee Minhyeong.

Trong vụ cược này, cậu thật ra đã thua rồi, cậu vô vọng trong chuyện khiến Lee Sanghyeok thích mình, mà bản thân lại đi trước một bước đem lòng thích anh.

5.

Thật ra sau khi đồng ý với cuộc cá cược vô nghĩa của Lee Minhyeong, Lee Sanghyeok đã hối hận. Hình như anh thích Lee Minhyeong mất rồi, mặc dù đối với những lần tỏ tình của Lee Minhyeong anh đều tỏ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thật sự thì đó đều là anh giả vờ.

Vì sao lại thích à?

Có lẽ là vì, trái tim sẽ vô cớ đập nhanh khi trông thấy cậu luống cuống dập tắt điếu thuốc trong tay, nói ra lời nói dối vụng về lúc nhìn thấy anh, hoặc là phản ứng dữ dội của cậu khi Park Dohyeon tỏ tình với anh, cũng có lẽ là ánh mắt quá mức dịu dàng mỗi khi người đó nhìn anh.

Tất thảy đều không ngừng khiêu khích trái tim Lee Sanghyeok, phải công nhận rằng Lee Minhyeong rất có sức hút, có thể làm cho bất cứ ai thích cậu.

Song Lee Sanghyeok cũng không muốn trở thành công cụ để hắn phô bày sức hút của mình, vậy nên đây có lẽ chính là lí do vì sao anh có thể từ chối không nể nang gì lúc đối mặt với lời tỏ tình của Lee Minhyeong.

Anh không rõ rốt cuộc Lee Minhyeong có thật sự thích mình hay không, bởi vì bình thường cậu cũng nói năng tùy tiện như vậy.

"Đúng là khiến người ta phiền lòng mà."

Lee Sanghyeok ôm trán thở dài, nếu không tại Lee Minhyeong, bây giờ anh sẽ không phải suy nghĩ gì cả, chỉ cần chuyên tâm luyện tập là được, nhưng cậu thế mà cố ý đến nhiễu loạn kế hoạch của anh.

Đúng là một tên tồi, Lee Sanghyeok nghĩ như vậy.

"Đang nghĩ về em à?"

"Ừ."

Lee Sanghyeok loáng thoáng nghe thấy Lee Minhyeong hỏi anh có phải đang nghĩ đến cậu không, vì đúng là như thế nên anh đã trả lời theo bản năng.

"Ừ?"

Khi Lee Sanghyeok kịp nhận ra, Lee Minhyeong đang vì câu trả lời này mà mang vẻ mặt xấu xa cười nhìn anh.

Lee Sanghyeok đã kịp suy nghĩ ra nên trả lời những câu hỏi nối tiếp như vì sao lại nghĩ đến em, nghĩ về vấn đề gì liên quan đến em của Lee Minhyeong bằng cách nào.

"Tối nay anh có thể đi chơi với em được không?"

Nhưng đây không thuộc một trong số những câu như vậy, chuyện này rât bất bình thường, đó không phải phong cách của Lee Minhyeong, Lee Minhyeong hôm nay có gì đó không ổn.

"Tại sao?"

Lee Sanghyeok không hiểu tại sao Lee Minhyeong lại muốn đi chơi với mình, nhưng anh nhanh chóng kĩ càng thu lại tình cảm của mình, anh sẽ không để cậu nhìn ra sự bối rối và bất ngờ của bản thân.

"Tại vì em muốn anh đi cùng."

Lee Minhyeong dựa sát vào người Lee Sanghyeok, ngay lúc chóp mũi hai người sắp sửa chạm vào nhau, anh kịp thời quay đầu đi, vậy nên Lee Minhyeong chỉ chạm vào một bên má của anh.

Lee Sanghyeok chưa bao giờ muốn nhìn thẳng vào mắt Lee Minhyeong, anh sợ rằng khi đó bản thân sẽ để lộ ra quá nhiều cảm xúc không nên để cậu thấy, bèn lấy tay chắn giữa bản thân và Lee Minhyeong.

"Được không ạ?"

Lee Minhyeong cầm bàn tay đang ngăn cản cậu tới gần đặt lên má, dáng vẻ cúi đầu giống như một chú cún làm nũng với chủ nhân xin được đi ra ngoài dạo chơi.

"Biết rồi, em tránh ra..."

Lee Sanghyeok đẩy Lee Minhyeong tới một khoảng cách anh cho là an toàn, anh cũng không thể để Lee Minhyeong nhìn thấy hai tai đang nóng lên của mình.

Lee Minhyeong chỉ cười vui vẻ, không chú tâm tới sự bất thường của Lee Sanghyeok, rời khỏi căn phòng với tâm trạng cực tốt.

Lee Minhyeong thật sự là đồ tồi tệ, tại sao lại khiến tim của anh loạn nhịp đập bình bịch không ngừng chứ? Lay động trái tim người khác như vậy chính là phạm quy.

"Ghét em lắm, Lee Minhyeong."

6.

Lee Sanghyeok đứng dưới đèn đường, gió lạnh thổi qua khiến anh cau mày, thu mình vào trong áo.

"Anh chờ lâu chưa ạ?"

Anh nhìn Lee Minhyeong đang chạy về phía mình, khi hắn tới gần còn ngửi được một mùi hương lạ anh chưa từng tiếp xúc.

"Cũng không lâu lắm."

Lee Minhyeong lấy từ trong lòng ra một chiếc máy sưởi ấm tay đưa cho Lee Sanghyeok, anh nhận lấy, là một chiếc có hình chim cánh cụt rất đáng yêu.

Máy sưởi tay lưu lại hương thơm trên người Lee Sanghyeok, anh không rõ liệu trước đây có phải bản thân đã quá vô tâm với Lee Minhyeong hay không mà chưa từng ngửi thấy mùi này.

"Anh lạnh không ạ?"

Lee Sanghyeok nhìn chóp mũi đỏ bừng vì lạnh của cậu, có chút muốn cười, bản thân đã lạnh thành như vậy còn hỏi anh nữa.

"Tạm ổn."

Tuy nhiên, không đợi Lee Sanghyeok đáp lại, Lee Minhyeong đã bước nhanh hơn anh một bước, dường như đang giúp cản đi gió thổi đến.

Dọc đường đi, Lee Sanghyeok cảm nhận được sự không yên lòng của Lee Minhyeong, nói chuyện với nhau mà toàn ông nói gà bà nói vịt, song anh chỉ theo bước Lee Minhyeong, chẳng cất tiếng hỏi.

Đi cùng nhau thật lâu rồi thật lâu, đến khi nhìn thấy ghế dựa ở công viên, Lee Minhyeong mới dừng lại ngồi xuống, định nghỉ ngơi một lúc.

Lee Sanghyeok cho rằng ghế dựa bây giờ hẳn là rất lạnh, ngồi lên chắc chắn rất giày vò nên không ngồi xuống, cứ im lặng đứng trước mặt Lee Minhyeong.

Có lẽ sự đau nhức ở chân sau khi đứng yên quá lâu đã khiến Lee Sanghyeok không muốn đứng nữa, và vì anh đồng thời cũng không muốn ngồi trên cái ghế lạnh lẽo nên cuối cùng chọn cách ngồi xổm xuống.

"Anh ơi, trận cá cược này em thua."

Lee Sanghyeok không ngẩng đầu lên mà nghiêm túc nghe những lời Lee Minhyeong nói.

"Em dường như không thể khiến anh thích em, mà đã lỡ thích anh trước rồi."

Lee Sanghyeok vẫn im lặng, anh không biết đây là lời thật lòng của Lee Minhyeong hay chỉ là chút chiêu trò của cậu, anh thừa nhận khi cậu nói ra những lời này trái tim mình đã hẫng một nhịp.

"Nếu như em lấy điều kiện trao đổi là em dừng hút thuốc hoàn toàn..."

"Thì em có thể gọi anh một tiếng bé cưng không?"

Dường như leeSanghyeok không còn nghe thấy những âm thanh khác nữa, chỉ có thể nghe được Lee Minhyeong nói muốn gọi anh là bé cưng, rơi vào quá trình tự hỏi có thể đồng ý với chuyện này không.

Lee Minhyeong hiểu rõ Lee Sanghyeok, biết với tính cách này của anh sẽ tốn một lúc lâu để suy nghĩ, bèn thẳng thừng coi sự im lặng thành đồng ý.

Lee Minhyeong ngồi trên ghế, hai tay vắt sau lưng, nói với Lee Sanghyeok,

"Cưng à, anh thật sự không có cảm xúc gì khi nhìn em sao?"

Mùi hương khó hiểu trên người Lee Minhyeong lại bay đến mũi anh, Lee Sanghyeok ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ là vừa ngẩng lên đã có thể nhìn thấy một vật không thể làm ngơ giữa hai chân người này.

Cũng chẳng phải suy nghĩ anh không sạch sẽ, chỉ là thật sự chẳng thể nào làm ngơ nó, Lee Sanghyeok nuốt nước miếng, quay đầu đi không nhìn Lee Minhyeong.

"Lee Minhyeong, em thật xấu tính."

Lee Sanghyeok chỉ cảm thấy trái tim như không còn thuộc về mình sau khi nghe những gì Lee Minhyeong nói, dứt lời, anh vùi đầu vào tay. Lee Minhyeong thoáng nghe ra được sự kì lạ trong giọng nói của anh.

"Tại sao em lại xấu tính cơ?"

Lee Minhyeong quỳ xuống nâng đầu anh lên, trong nháy mắt nhìn thấy đôi mắt dường như hơi đỏ lên của Lee Sanghyeok liền cảm thấy có chút đau lòng, cho rằng anh không chịu đựng được sự phiền phức của cậu nữa.

"Không sao mà, sau này em sẽ không làm phiền anh nữa, đừng như vậy..."

Lee Sanghyeok lập tức cảm thấy danh hiệu cao thủ tình trường của Lee Minhyeong là giả, nếu không thì vì sao anh đã như vậy rồi mà Lee Minhyeong còn cho rằng anh không thích cậu.

"Nói lại lần nữa đi."

Lee Sanghyeok lại ụp mặt vào tay, tuy giọng rất nhỏ nhưng đủ để Lee Minhyeong vẫn nghe được.

"Nói gì ạ?"

"Bé cưng..."

Lee Minhyeong bị anh chọc cười, là cao thủ tình trường, vào lúc này cậu đương nhiên hiểu ý Lee Sanghyeok.

"Được, bé cưng~"

Lee Minhyeong cười, mặc dù cậu rất muốn hỏi nếu Lee Sanghyeok thích mình thì vì sao lần nào đối mặt với lời tỏ tình của mình đều có thể từ chối, nhưng kết quả tốt rồi thì không sao cả.

"Mình đi về nhé?"

Lee Minhyeong dùng bàn tay ấm áp hơn của mình che lại đôi tai đỏ lên vì lạnh của Lee Sanghyeok, kể cả sau khi cậu đã đứng dậy rồi thì anh vẫn giữ nguyên tư thế đó.

"Anh sao vậy ạ?"

"Chân tê rồi..."

"Pfft, hahaha!"

Tiếng cười nhạo không nể tình của Lee Minhyeong khiến Lee Sanghyeok bất mãn trừng cậu.

"Được được, không cười anh."

Lee Minhyeong kéo Lee Sanghyeok dậy, cười xấu xa nhìn anh.

"Không được cử động, nếu không em sẽ để anh lại đây đó. "

Nói xong, không để tâm tới ánh mắt không hài lòng của Lee Sanghyeok, Lee Minhyeong hôn lên trán anh.

Lee Sanghyeok không nhớ rõ sau đó mình đã đi về bằng cách nào, anh chỉ nhớ rõ khoảnh khắc Lee Minhyeong cúi đầu, một mùi thơm kì lạ nháy mắt xộc vào khoang mũi, có lẽ là do hương thơm đó, cũng có lẽ là ánh trăng chiếu lên người Lee Minhyeong mà giây phút này đẹp tới kì lạ.

7.

"Anh thích em từ lúc nào vậy ạ?"

Toàn thân Lee Minhyeong đổ gục trên người Lee Sanghyeok.

"Hình như là lần đầu tiên em nói thích anh."

Lee Sanghyeok thử đẩy Lee Minhyeong ra, cậu lại như là bị dính vào người anh, đẩy cũng không ra được.

Bỗng nhiên, Lee Sanghyeok nhìn thấy có ai đó gửi tin nhắn vào tài khoản của mình.

"Anh đang nhìn gì thế?"

Lee Sanghyeok còn chưa đọc xong tin nhắn mà cậu đã cạn kiệt kiên nhẫn. Cậu vòng tay qua eo, đặt cằm lên vai anh, khí nóng tỏa ra khi mở miệng khiến tai Lee Sanghyeok ngứa ngáy, đồng thời nghiêng người về phía màn hình điện thoại.

Trên đó là hình ảnh Park Dohyeon hỏi Lee Sanghyeok có muốn cùng chơi game hay không.

[Không ^^]

Tay Lee Minhyeong nhanh hơn Lee Sanghyeok một bước, gõ tin nhắn, ấn gửi.

Lee Sanghyeok nhìn dáng vẻ không quá vui vẻ của cậu, cau mày.

"Anh đừng tiếp tục liên lạc với anh Dohyeon nữa."

Nhìn Lee Minhyeong như vậy, trong lòng Lee Sanghyeok đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn đùa cợt.

"Vì sao?"

Lee Sanghyeok không nhìn Lee Minhyeong cũng biết bây giờ trên mặt cậu là biểu cảm tủi thân, đã như vậy thì anh lại càng không muốn nhìn.

"Được không, cưng à..."

Lee Minhyeong vùi đầu vào cổ Lee Sanghyeok, âm thanh mềm mại cầu xin dường như khiến cho trái tim anh run rẩy.

"Biết rồi biết rồi, cách xa anh ra một tí."

Lee Sanghyeok lấy tay che mắt Lee Minhyeong, đẩy cậu ra, anh không thể để Lee Minhyeong nhìn thấy mặt ngại ngùng của mình, đây là tổn thương đến tự tôn.

Ngón tay Lee Minhyeong đặt lên môi Lee Sanghyeok, sau khi xác nhận được vị trí, cậu vòng tay qua đầu anh, hôn lên, nụ hôn ngang ngược dường như thể hiện tâm trạng không tốt vừa rồi của cậu.

Đến khi Lee Sanghyeok bị nụ hôn này làm cho không thở nổi, anh mới nhận ra Lee Minhyeong không phải chú chó nhỏ dễ bị người khác thao túng.

Mà là một con chó dữ có ý thức lãnh thổ rất mạnh, là kẻ đi săn có thể kiên nhẫn chờ đợi cơ hội để đối phó với con mồi, dục vọng chiếm hữu rất mạnh không thể nhượng bộ để ánh mắt của con mồi không đặt trên người mình.

"Sau này hãy chỉ nhìn em thôi, được không?"

Lee Minhyeong vuốt ve khuôn mặt đỏ lên vì thiếu oxi và đôi môi ửng hồng bởi nụ hôn, trông anh hệt như một quả đào mật căng mọng.

"Em không được hút thuốc nữa, không thể thương em một xíu sao?"

Quần áo Lee Sanghyeok bị Lee Minhyeong làm cho xộc xệch, tóc cũng bị vò rối.

"Biết rồi, cách anh xa ra..."

Nhưng anh còn chưa nói xong, Lee Minhyeong một lần nữa siết chặt eo Lee Sanghyeok hôn lên, tựa hồ đã kìm nén rất lâu trong giai đoạn theo đuổi nên muốn tất cả tình cảm dục vọng được giải phóng ngay bây giờ.

Lee Sanghyeok nhìn đôi mắt tràn ngập những cảm xúc không rõ tên của Lee Minhyeong, suy xét xem có phải không nên đồng ý với lời tỏ tình của người nay hay không, cứ như vậy thì ai chịu nổi chứ?

Thực tế chứng minh Lee Minhyeong quả thật có thể khiến Lee Sanghyeok thích mình trong vòng một tuần, nhưng đồng thời trong một tuần đó cậu cũng đã thích Lee Sanghyeok.

- fin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top