Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

07.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn tay Đình Trọng hơi lạnh, đốt ngón tay cũng không lớn lắm, so với bàn tay của đàn ông bình thường thì nhỏ hơn. Không biết có phải vì trong xe quá yên lặng không mà Tiến Dũng cảm thấy mình có thể cảm nhận được cả sự run rẩy của bàn tay đang nắm. Cậu ấy hình như hơi căng thẳng. Thật kỳ quái, tại sao lúc trước cứ nghĩ rằng paparazzi nhẫn nại vô cùng này là một chú già râu ria đầy mặt cơ chứ? Bùi Tiến Dũng không nhịn được mà mỉm cười. Bên kia Đình Trọng cũng không buông tay ra. Cậu quay đầu, tập trung nhìn ra ngoài cửa xe, dáng vẻ giống như đang bị thứ gì đó thu hút. Nhưng Tiến Dũng biết, ở đó chẳng có thứ gì cả. Anh nghĩ, cậu ấy chỉ là xấu hổ thôi. Anh nghĩ thế nào nói như thế:

- Cậu đang xấu hổ à?

Đình Trọng "soạt" một cái quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh, bộ dạng như vừa nghe thấy điều gì khó tin lắm vậy:

- Anh...

Cậu lập tức rút trong túi ra một quyển sổ, trực tiếp lật xuống trang cuối, nhanh chóng viết 1 câu, sau đó đưa quyển sổ cho Tiến Dũng, cao giọng:

- Ký vào!

Tiến Dũng cúi đầu nhìn: "Hiện Bùi Tiến Dũng nợ Trần Đình Trọng 100 nghìn, có giấy này làm bằng chứng."
Lần này thì Tiến Dũng thật sự phì cười. Đình Trọng không thèm để ý đến anh ta, mặt mày đỏ rực, cũng không biết là do tức giận hay còn vì nguyên nhân nào khác. Qua một lúc lâu, Bùi Tiến Dũng cuối cùng cũng ngừng cười. Anh nghiêm túc nhìn Đình Trọng:

- Tôi có thể dùng thứ khác để gán nợ không?

Nói rồi anh liền bước xuống xe. Đình Trọng giật mìnhh, còn chưa kịp gọi lại đã thấy Bùi Tiến Dũng đi vòng qua chỗ mình, gõ gõ vào cửa kính xe. Cậu hạ kính xuống, Tiến Dũng dựa vào cửa xe nói:

- Lát nữa tôi sẽ đi về hướng bên kia, vừa đi vừa ra vẻ ngó trái ngó phải, cậu chụp ảnh lại đi. Đến lúc đó cứ nói tôi nhìn giống như đang đợi ai đấy, gặp gỡ bí mật, hẹn hò lén lút gì đó, mấy từ chuyên ngành ấy cậu biết mà.

Đình Trọng ngây ra nhìn anh, không nói gì. Tiến Dũng cười:

- Sao thế? Áy náy à? Ôi trời, không sao đâu, mấy thứ tin tức "đuổi hình bắt chữ" này nhiều lắm, không ai coi là thật đâu. Cậu cứ yên tâm chụp đi.

Đình Trọng lắc đầu. Bùi Tiến Dũng thấy cậu như vậy, có phần khóc không được mà cười cũng không xong:

- Tôi còn chưa hết thời đâu. Chủ động bán thân cho chụp mà cậu cũng không cần à?

- Nếu tôi muốn tìm tin thì sẽ tự động theo sau chụp lén anh, không cần dùng đến loại phương pháp này.

Tiến Dũng thở dài một hơi.

- Tùy ý cậu vậy. Có điều cậu cũng đừng ngồi mãi trên xe thế, xuống xe ra ngoài đi dạo chút đi. Cứ yên tâm, trước giờ chưa có ai theo được tôi đến đây hết đâu.

- Ồ...

- Được rồi, không tính cậu.

Gió xuân mơn man trên người quả nhiên rất dễ chịu, hai người đi dạo vòng quanh công viên, thoải mái vô cùng. Bùi Tiến Dũng vừa đi vừa kể cho Đình Trọng nghe trước đây chỗ này trông như thế nào, chỗ kia nhìn ra làm sao. Cậu càng nghe càng hiếu kỳ.

- Sao anh biết rõ thế? Trên tư liệu ghi anh sinh ra ở nước ngoài cơ mà?

- Đúng là sinh ở nước ngoài, có điều thật ra lúc nhỏ có ở trong nước một thời gian, chính là sống gần chỗ này.

Đình Trọng gật gù. Tiến Dũng cười hỏi lại cậu.

- Thế còn cậu? Hình như cậu không phải người ở đây?

Đình Trọng chậm rãi trả lời.

- Nhà tôi ở Đa Tốn. Ở nơi khá hẻo lánh nhưng rất yên bình. Ở đó có rất nhiều cây cối nên không khí rất trong lành chứ không như nơi đô thị ồn ào, ngột ngạt này.

Vừa nhắc đến quê nhà, Đình Trọng nói nhiều hẳn lên. Tiến Dũng thấy thật bất ngờ, anh còn cho rằng Đình Trọng lúc nào cũng là bộ dạng nghiêm túc ít nói kia chứ. Hai người cứ thế đi mãi đến trung tâm công viên, nơi đó giờ này có rất nhiều các bác lớn tuổi đang khiêu vũ. Đình Trọng đột nhiên nhớ lại bộ dạng Bùi Tiến Dũng học khiêu vũ ngày hôm đó, nhịn không được mà cười khẽ một tiếng. Tiến Dũng chẳng hiểu đầu đuôi tai nheo ra sao, hỏi:

- Cậu cười gì thế?

Đình Trọng liếc mắt nhìn anh một cái.

- Không có gì.

Bùi Tiến Dũng cũng không để ý, nhìn mấy bác gái đang nhảy rất hăng hái, bảo:

- Đình Trọng, chúng ta khiêu vũ đi.

Đình Trọng xua tay lia lịa cười tươi:

- Không cần, anh nhảy xấu lắm.

Bùi Tiến Dũng quay bộ mặt âm u qua nhìn Đình Trọng.

- ... Quả nhiên bị cậu nhìn thấy rồi.

________________

02.12.21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top