Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

40. Vĩnh viễn không bình phục..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ:...khi cậu ấy tỉnh lại có lẽ sẽ không được bình thường như trước .Chúng tôi rất tiếc ( thở dài )
Trường: làm sao có thể như vậy được ( anh túm lấy áo bác sĩ lây mạnh )
Ba Dũng: có còn tí hi vọng nào để nó bình thường lại không bác sĩ ( ba anh nói nước mắt chảy dài )
Bác sĩ: khả năng trở lại bình thường của cậu ấy chỉ có 5% .còn lại phải nhờ đến gia đình có niềm tin hay không
Trường: trong bao lâu...
Bác sĩ: umm..5 tháng, 10 tháng hay 3-4 năm hoặc là vĩnh viễn không bình phục..

Ba của anh gần như suy sụp hoàn toàn ngã quỵ xuống nền gạch lạnh lẽo khóc không thành tiếng, Trường chỉ đứng chết lắng ở đó không thể thốt ra lời nào nữa vì niềm tin cuối cùng của anh bị đạp đổ khi bác sĩ nói rằng có thể vĩnh viễn Dũng sẽ không bình thường trở lại .Vương cảm ơn bác sĩ rồi bước lại ngồi xuống ghế sắc mặt không còn sức sống chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với bạn mình trong 1 đêm thế này..

Trường: bác về nhà nghỉ ngơi đi ạ để con với Vương ở đây canh thằng Dũng được rồi ( anh mở lời sau 1 thời gian dài )
Vương: bác về đi ạ mai hẳn lên dù gì Dũng nó cũng không sao rồi ( tiếp lời anh )
Ba Dũng: vậy 2 đứa canh thằng Dũng bác về coi mẹ nó ra sao rồi ( ông đứng dậy lê từng bước chân nặng nề ra khỏi bệnh viện)
Trường cùng Vương đi đến phòng hồi sức thăm Dũng, anh mở cửa bước vào nhìn chiếc giường bệnh Dũng đang nằm mà lòng đau nhói anh tiến lại gần kéo ghế ngồi xuống cạnh giường Dũng.
Trường: nếu lúc đó t đi cùng m thì tốt biết mấy ( tự trách )
Trường: t đã hứa với e Trọng là sẽ chăm sóc cho m thay e ấy... ( anh nức nở )
Vương: đâu ai muốn chuyện này xảy ra đâu anh ( đặt tay lên vai anh nhẹ giọng an ủi)
Trường: nhưng...mà..
Chuông điện thoại anh vang lên, anh mở lên xem..
Trường: là thằng Trọng nó gọi ( buồn bã nói với Vương )
Vương đã nhấc máy trả lời thay Trường vì Vương biết Trường sẽ không nói được vì ngoài khóc khi nghe giọng cậu hỏi về anh.
Vương: anh nghe nè Trọng e gọi Trường có gì không?
Trọng: anh Vương hả, tại em gọi cho anh Dũng sáng giờ mà không được nên em mới điện định hỏi anh Trường có gặp anh Dũng không bảo anh Dũng điện lại cho em
Vương: chắc nó bận nói chuyện với đối tác ở cty nên không nghe máy của em á ( liếc nhìn anh trên giường bệnh)
Trọng: vâng, thế anh Trường đâu không nghe máy ạ?
Vương: anh ấy vừa lái xe đi đâu rồi, chắc đi không lâu nên để điện thoại ở nhà ( đảo mắt qua Trường đang gục mặt nhìn Dũng đầy bi thương )
Trọng: vâng, thôi em phải đi học bài rồi tạm biệt anh Vương nha
Vương: tạm biệt, em học chăm nhá

Cuộc điện thoại kết thúc Vương thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng cậu không nghi ngờ gì cho việc vì sao anh không nghe máy của cậu hôm nay

...

.nhớ tô màu cam cho ngôi sao nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top