phần 1: quên?
Luồn gió đêm qua khung cửa kia. Bầu trời đêm tựa như 1 bức màng phủ lên bề mặt 1 cái hồ sâu thẳm.đem tất cả thu vào tầm mắt thân ảnh nhỏ bé ngồi
Dưới ánh trăng cả hai như hòa làm 1
. Sao nhỉ? Một con người đẹp đẽ xinh đẹp quý trọng bản thân. Vẽ lên 1 nụ cười chưa xót minyoongi. "Anhsang" tự mình thương xót.10 năm ,10 năm 1 mối tình , sâu đậm hay vô vị anh chẳng còn nhớ nữa chỉ biết anh yêu cậu yêu 1 con người với nụ cười ấm áp và hiền dịu .một người mang trong mình hơi ấm của ban mai.
Anh nhớ cậu. Nhớ vòng tay ấy , nhớ giọng nói trầm khàn nam tính nhưng lại vui vẻ ,nhớ tiếng yêu ngọt ngào kia ha ! Mà sao nhỉ một con người như anh vốn chẳng đáng nhận đc chúng tất cả la do anh mà thôi.
Có lẽ như thế này sẽ tốt . nhìn cậu cười bên người ấy làm lòng anh thanh thẳng hơn .
"Jimin à anh yêu em nhiều lắm nhưng anh cá rằng em đang rất hạnh phúc đúng chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top