Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bắt cóc 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi dự án đầu tư khu resot thành công. Mộc Lam trở thành thư ký riêng của Tô Thiên Kỳ. Ban đầu cô không đồng ý vì cô nghĩ với năng lực của mình ngồi lên vị trí thư ký riêng giám đốc chắc chắn cô sẽ trở thành tâm điểm của công chúng.

Nhưng Tô Thiên Kỳ lại khác, khi đám cưới thư ký Trần diễn ra mọi người cũng đều đã gặp gỡ nữ nhân của anh_Mộc Lam và hơn hết năng lực cô rất tốt cần phải phát huy nên anh muốn ngày ngày cùng cô làm việc cùng ở bên cô.

Bách Cừ cũng là thư ký của Tô Thiên Kỳ, anh chỉ dưới 1 người mà trên vạn người. Công ty Tô Thị là một công ty lớn trong và ngoài nước. Năng lực của anh ai nấy đều công nhận hơn hết anh là bạn thân của Tô Thiên Kỳ nên vị trí thư ký của anh không ai dám động.

Hôm nay, Bách Cừ bị Mộc Lam CƯỚP mất. Chỉ nói vậy nhưng vị trí của anh vẫn còn, cô chỉ là phụ giúp công việc cho anh thôi.

Dạo gần đây, công ty rất thịnh vượng, Mộc Lam ngày ngày cùng Tô Thiên Kỳ gặp gỡ đối tác. Có thể thấy bên cạnh danh tiếng của giám đốc Tô Thị_Tô Thiên Kỳ, nay lại xuất hiện một cô thư ký hoàn diện. Mộc Lam thay anh sắp xếp tất cả, khi gặp đối tác sự thân thiện cùng trí  lực của mình cô cũng góp công không nhỏ cho việc hợp tác thành công mang về nhiều hợp đồng đáng giá.

"Kỳ, hôm nay anh có cuộc gặp quan trọng với vợ chồng Thomas."
"Không gặp." Anh lạnh lùng nhìn vào đóng tài liệu.
"Đây là một cuộc gặp quan trọng. Họ muốn mời anh góp cổ phần cho một công ty nhánh bên Úc." Mộc Lam thuyết phục.
"Đối với vợ chồng họ anh thật sự không thích. Nhưng nếu em thích chúng ta đi." Nói xong anh đứng dậy nắm tay cô ra khỏi công ty.

Tại nhà hàng CoCo.
"Hi, thật vinh hạnh cho chúng tôi, giám đốc Tô." Tiếng nói lớ lớ của một người nước ngoài. Ông Thomas độ tuổi trung niên bắt tay với Tô Thiên Kỳ.
"Chào. Chúng ta gặp nhau có việc gì cần bàn bạc?" Tô Thiên Kỳ không mấy hứng thú với công ty này. Bọn họ toàn những dân nịnh bợ, hơn hết lại lợi dụng mọi quyền lực xung quanh một cách trắng trợn để chuộc lợi về mình.
"Giám đốc Tô chớ nóng vội, mời ngài dùng trà sau đó chúng ta bắt đầu." Phu nhân Thomas ăn diện loè loẹt ra mặt nịnh hót.
"Có chuyện gì cứ nói. Tô Thiên Kỳ tôi không có nhiều thời gian." Anh lạnh lùng.
Trong lòng ông bà Thomas rất ghét Tô Thiên Kỳ. "Mày nghĩ mày là ai mà dám lên mặt, đồ láu cá." Chửi thầm trong lòng. Phu nhân Thomas bóp tay chồng mình ý nói nổi giận.

Ông Thomas vuốt nhẹ tay phu nhân của mình. Cười gượng với Tô Thiên Kỳ.
"Ngài thật thẳng thắn. Được. Hôm nay tôi muốn mời ngài hợp tác 30% cổ phần cho công ty nhánh ở Úc của chúng tôi." Ông nói thằng vào vấn đề.
"Tại sao?" Ánh mắt anh đa nghi.
"Haha thật ra chúng tôi đang phát triển công ty nên việc đầu tư vào các dự án lớn nhỏ trong tại nước Úc giúp chúng tôi rất nhiều về danh tiếng cả lợi nhuận." 
"Haha, thật sao?" Tô Thiên Kỳ cười lớn.

Bách Cừ đã điều tra công ty của vợ chồng Thomas, cổ phiếu của họ 2 tháng trở lại đây rớt giá thậm tệ. Có thể nói công ty của họ gần như phá sản chỉ sau một đêm nhưng thật xui xẻo, họ lại nói dối Tô Thiên Kỳ khiến anh càng thêm căm ghét. Cái giá phạ trả của bọn họ là như thế này. Khi xưa, công ty ấy một thời thịnh vượng, tập đoàn Tô Thị đang trong tình trạng hoảng loạn khi đó cha anh đường đường là một chủ tịch cố gắng đi xin vốn cho công ty nhưng chính họ lại từ chối ông một cách phũ phàng.  May mắn một công ty của chú Bách Cừ đã ra tay giúp đỡ và Tô Thiên Kỳ kịp lúc về nước lập tức tiếp nhận chức vụ giám đốc nên tình hình đã được cứu vớt và trên đà phát triển cho đến hôm nay.

"Hai người nghĩ tôi sẽ hợp tác cùng hai người sao. Chẳng phải tôi là sự lựa chọn cuối cùng của ông bà sao? Đừng mơ." Nói xong anh đứng dậy nắm tay Mộc Lam ra khỏi nhà hàng.

Phu nhân Thomas nổi cơn thịnh nộ, bà đập nát cái ly đang cầm trong tay.
"Tô Thiên Kỳ, để xem ngươi còn hống hách được bao lâu."

"Kỳ, anh nhẫn tâm quá không?" Mộc Lam nhẹ nhành xoa dịu cơn giận.
"Bọn họ đánh bị như vậy."
Cô không hiểu anh giận dữ vì sao nhưng cơn giận này cả cô cũng không thể thổi tắt được.

Chủ nhật.
"Lam Lam, hôm nay em hãy nghỉ ngơi. Anh đến công ty sẽ về ngay." Tô Thiên Kỳ vuốt ve khuôn mặt ngủ muộn kia.
"Ừm....." mệt mỏi cô tiếp tục nhắm mắt.
Tô Thiên Kỳ mỉm cười, tấm lưng trần mịn màng được đánh dấu bằng những vết kích tình của đêm qua. Nên hôm nay cô mệt mỏi là lẽ đương nhiên.
Anh vương người hôn lấy tấm lưng đó sau đó kéo chăn đắp kín người cho cô không bị lạnh. Đặt lên trán một nụ hôn tạm biệt sau đó anh rời căn phòng ấm áp.

Lười biếng bước xuông giường, vệ sinh cá nhân, bước ra ban công ngắm cảnh. Hôm nay bầu trời thật đẹp, không khí rất trong lành. Tại sao không đi dạo nhỉ? Mộc Lam tự hỏi bản thân.

Cô bước vội vào phòng hớn hở diện một bộ quần áo trẻ trung. Áo thun trắng cùng chiếc quần short ngắn đến đầu gối lưng cao. Thắt thêm một chiếc thắt lưng màu đen nhỏ nhắn mang thêm một đôi giày bata trắng. Cô cột tóc đuôi gà nhí nhảnh sau đó thoải mái ra khỏi nhà. Mộc Lam không đi bằng xe hơi. Cô lấy mượn một chiếc xe đạp của một người hầu trong nhà sau đó tung tăng chạy ra khỏi biệt thự.
"Tiểu thư cô nhớ về sớm, nếu không cậu chủ sẽ lo lắng."
"Được, tôi đi đây."

Mộc Lam rời khỏi khu biệt thự của Tô Thiên Kỳ chạy xe đạp đến những tạp hoá thưởng thức những món ăn vặt bình thường. Không quên chụp hình những món ăn đó gửi cho Tô Thiên Kỳ. Trong phòng làm việc, một tiếng cười hạnh phúc vang vọng. Mộc Lam đáng yêu tự do tung tăng khiến anh bất giác cười lớn.

6h chiểu đến lúc cô phải trở về. Chạy qua công viên, cô bắt gặp bóng dáng của phu nhân Thomas đang ngồi nhưng trông vẻ rất đau đớn.
Cô quan tâm dừng xe bước đến bà ta.
"Phu nhân Thomas, là tôi Mộc Lam bà còn nhớ tôi chứ. Bà bị đau ở đâu?" Ánh mắt quan tâm.
"Mộc tiểu thư, bụng tôi đột nhiên đau đớn, cô giúp tôi."
Mộc Lam thầm nghĩ, xung quanh đây không có người của bà ấy. Tại sao một phu nhân lừng danh như vậy lại ngồi ở nơi công cộng như thế này mà lại không có một thuộc hạ hay xe của bà ấy. Còn nữa bà ấy tại sao lại như vậy, có gì đó bất ổn.
"Phu nhân, xe và người của bà đâu?" Mộc Lam bất giác.
"À.. tôi gặp một số người bạn gần đây nên không tiện đưa đón, bỗng nhiên lại bị đau bụng dữ dội, lại mất luôn cái ví nên không có cách nào đành ngồi đây." Phu nhân Thomas đau khổ.
Mộc Lam cảnh giác. Chắc chắn không phải, phu nhân danh cao chức trọng như bà ta sao có thể không có thuộc hạ đưa đón, hơn hết bạn bè bà ta đâu tại sao không giúp đỡ. Ánh mắt Mộc Lam nghi ngờ. Phu nhân Thomas vội vàng nắm tay Mộc Lam.
"Mộc tiểu thư, cô đưa tôi về nhé."
Có vẻ tình hình không ổn, ánh mắt bà ấy quá là hung tợn. Từ đâu có mấy người áo đen xuất hiện từ từ lại gần nơi cô đang đứng. Thật sự không ổn một chút nào. Giật tay bà ấy ra nhanh chóng lên xe đạo tẩu thoát.
"Mau, bắt lấy con bé đó cho ta." Phu nhân Thomas hét lớn.
"Chết tiệt, bà ấy thật khốn khiếp." Tức giận cô mắng thầm. Trong túi quần tiếng reo điện thoại vang lên. Là Tô Thiên Kỳ.
"Lam Lam, mau về dùng cơm tối." Tô Thiên Kỳ nhẹ nhàng.
"Kỳ....hộc hộc.... anh mau đến cứu em..."
Vừa đạp xe cô vừa nghe điện thoại của anh.
"Lam Lam, em đang ở đâu?" Tức giận anh đập nát cái chén bên cạnh.
"Em đang trên đường trở vể... nhưng...á..áaaaaa..." tiếng thét rồi đợt nhiên đứt liên lạc.
"Người đâu, lập tức tìm vị trí của Lam Lam ngay lập tức."
"Rõ."
Mộc Lam bị bao vây, xe đạp cô chạy khá nhanh nhưng làm sao nhanh bằng ô tô. Cô nhanh chóng bị chúng bắt giải lên xe cùng chiếc xe đạp của mình. Bọn chúng bắt người không để lại dấu vết.
"Thưa cậu chủ, không tìm thấy vị trí."
"Chết tiệt. Bằng mọi cách."
Đột nhiên một người hầu đến gần nói với Tô Thiên Kỳ.
"Xe đạp.... đúng rồi... cậu chủ xe đạp của tôi có GPS. Nó đang được bật."
"Tốt, mau chóng tìm ra vị trí."
"Rõ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#langman