Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Tứ Đại Danh Bổ] Chương 14: Phản Kháng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Tử Thần Điện múa ca đàn hát, nhã nhạc êm tai, vũ ca vũ cơ dáng người thướt tha, điệu nhảy uyển chuyển, xinh đẹp giống như bươm bướm đủ màu đang vỗ cánh lượn bay.

Đại thần phía dưới rượt rót tràn ly, nói nói cười cười, nhìn qua chỉ thấy một mảnh ca vũ thanh bình, nhưng Nhan Cảnh Bạch vẫn có thể cảm nhận được rõ, dư quang khoé mắt mang theo nghi hoặc vẫn luôn nom dom liếc về đây.

Rốt cuộc thì, ấn tượng hôm nay hoàng đế để lại cho bọn họ sâu quá, rõ ràng là người luôn cực sợ Kim, là đồ nhu nhược chỉ cần nghe đến Kim triều đã theo bản năng phát run, sao có thể lập tức trở nên cường thế như thế?

Ngay cả Huy Tông Triệu Cát thi thoảng cũng phải dòm anh một cái, ánh mắt kiểu thật không thể tin nổi.

Nhan Cảnh Bạch che tay áo nhấp một ngụm rượu, y phục to rộng ngăn cách dò xét của mọi người xung quanh, anh biết hôm nay mình đột ngột thay đổi hình tượng gây ra động tĩnh có hơi lớn đấy, chỉ là không còn thời gian cho anh từ từ từng bước nữa rồi, sau này không chừng cũng chẳng còn cơ hội nào tốt như vậy nữa.

Trong giai điệu nhạc cụ diễn tấu, Hoàn Nhan Tông Hàn bưng chén rượu, đứng dậy nói: "Ly này xin kính tình hữu nghị của đại Kim và đại Tống, nguyện hai nước vĩnh thế giao thiệp."

Nghe vậy, Nhan Cảnh Bạch thân là hoàng đế còn chưa tỏ vẻ gì, Triệu Cát đã đứng dậy đáp lễ trước một bước: "Nếu hai nước chúng ta có thể vĩnh thế thái bình, thì ấm lo hạnh phúc nhất chính là bá tánh, trẫm thay mặt muôn dân thiên hạ cảm tạ Kim sứ."

Nhan Cảnh Bạch khẽ nhíu mày, giặc Kim sẽ lập tức xuôi nam, Hoàn Nhan Tông Hàn quả là nhân mô cẩu dạng, lời nói giả tạo đến không thể giả hơn, cũng chỉ có Triệu Cát- nhân tài phong hoa tuyết nguyệt cả đời rúc trong thâm cung mới có thể tin vào loại chuyện hoang đường như thế.

Quả nhiên, Triệu Cát vừa dứt lời thì nghe Hoàn Nhan Tông Hàn nói: "Chủ ta tất nhiên hy vọng ấm lo thanh bình, nhưng còn phải xem Đại Tống có thể bỏ ra được bao nhiêu thành ý."

Triệu Cát phản ứng cực nhanh: "Kim sứ có điều kiện gì cứ việc nói."

Nhan Cảnh Bạch âm thầm che mặt, không muốn nhận cái vị thân là vua của một nước nhưng lại cười đầy nịnh nọt thần tử địch quốc, cười đến mất mặt như thế trên danh nghĩa lại là cha mình, nhìn phản ứng của đối phương, hiển nhiên là bị người Kim xảo trá thành quen, từ đó hình thành cả phản xạ có điều kiện.

Hoàn Nhan Tông Hàn khẽ mỉm cười, sau đó quay đầu, đưa mắt ra hiệu.

Dương Giác- quan văn của sứ đoàn đứng dậy, nói: "Đây là điều kiện của quốc gia chúng ta: Hằng năm Tống Triều phải tiến cống châu báu gấm hoa, lụa bảy mươi vạn, mỹ nhân trăm người, thiết đãi quân đội bốn trăm triệu lượng."

Đòi hỏi nhiều đến mức quá đáng, văn võ bá quan bắt đầu xôn xao, ngay cả Triệu Cát cũng có chút khó xử, cẩn thận nói: "Này hình như có hơi nhiều, có thể giảm bớt chút ít không?"

Hoàn Nhan Tông Hàn nghiêm mặt, vô biểu tình: "Đây là lang chủ chúng ta chính miệng định ra, ta không thể tự mình chủ trương được."

Mà thanh niên ngồi phía sau ông ta cũng đứng dậy: "Trước nay ta luôn ngưỡng mộ Đại Tống phồn hoa, thường nghe người ta nói ngay cả ăn xin Đại Tống cũng mặc lăng la tơ lụa, thế nhưng hôm nay lại vì vài đồng tiền trinh mà dây dưa nhùng nhằng? Đây còn không phải là Đại Tống coi kinh Đại Kim chúng ta ư?"

Triệu Cát sợ tới mức luống cuống, lắc đầu: "Không, không, không, sao có thể..."

"Càn rỡ!"- Nhan Cảnh Bạch trầm giọng quát.

Anh trấn an nhẹ vỗ mu bàn tay Triệu Cát, giọng nói sắc bén, vững vàng: "Đại Tống giàu có thì thế nào! Đại Tống giàu có cũng không thừa hơi dâng của nuôi giặc để chúng quay đầu cắn chúng ta!"

Lời này vừa dứt, một đám người Kim đập bàn đứng bật dậy, trường đao ra khỏi vỏ, ca cơ vũ nữ trong điện thất thanh thét chói tai, rúc vào nhau run bần bật, ngay cả Triệu Cát cũng sững sờ ngồi trên long ngai, hai mắt trừng to, cứng họng nhìn Nhan Cảnh Bạch nổi bão.

Thanh âm ca vũ đã ngừng, trong điện nghe được giếng kim rơi.

Gia Cát Chính Ngã, Phương Ứng Khán và một vài đại thần võ công cao cường đứng chắn phía trước Nhan Cảnh Bạch, không khí trong điện giương cung bạt kiếm, trực chờ bùng nổ.

Nhan Cảnh Bạch cười lạnh, mở miệng châm chọc: "Thiết đãi? Xin hỏi chúng ta cần thiết đãi cái thá gì thế? Thiết đãi giặc Kim giết bá tánh ta giết tướng sĩ ta? Thiết đãi giặc Kim xâm năng quốc gia ta, dày xéo non sông ta? Đúng là lực cường đến cực điểm, khẩu xuất cuồng ngôn, si tâm vọng tưởng!"

Tay phải Hoàn Nhan Tông Hàn giương lên, quát lớn một tiếng: "Triệu Hoàn lớn mật!"

"Hoàn Nhan hỗn xược!"

Nhan Cảnh Bạch tuấn nhan uy giận: "Trẫm đường đường là vua một nước! Còn ngươi? Chẳng qua chỉ là thần tử của triều đình dị tộc, cũng dám cuồng ngôn gọi thẳng tên huý trẫm, đây là tội đại bất kính! Trẫm phải trị tội ngươi!"

"Ngươi dám!"- Hoàn Nhan Tông Hàn ác độc trừng mắt, toàn thân toát ra một loại khí thế khát máu nguy hiểm.

"Trẫm là quân chủ Tống Triều, mở to mắt ra mà nhìn xem trẫm có dám hay không!" Nhan Cảnh Bạch cao giọng quát: "Người đâu!"

"Rõ!"- Ngự tiền thị vệ đồng thanh hô lớn!

Nhan Cảnh Bạch phất tay, lăng la hoàng bào vung theo động tác, lạnh lùng hạ lệnh: "Hoàn Nhan Tông Hàn nói năng cuồng vọng, lôi ra ngoài phạt hai mươi trượng, tập tức áp giải vào thiên lao!"

Thị vệ sợ ngu người, hoảng hốt trợn mắt há mồm nhìn hoàng đế, trong lúc nhất thời đồng loạt ngây ra hết.

Hoàn Nhan Tông Hàn được người Kim vây quanh, ông ta đứng ở chính giữa, bộ dáng vừa kiệt ngạo vừa vô lễ giống như đang xem một vở hài kịch. Nhan Cảnh Bạch khẽ cười ra tiếng, cao giọng nói lớn: "Lời trẫm nói ra chính là thánh chỉ, kẻ nào dám kháng chỉ, trẫm không ngại chém thêm vài cái đầu!"

Quả nhiên, lời này vừa dứt mọi người đều kinh sợ, tuy rằng Kim Triều không dễ chọc, nhưng vẫn không bằng long nhan giận dữ. Một người xông lên đầu tiên, ngay sau đó bị Hoàn Nhan Tông Tuấn vung đao, đầu lìa khỏi cổ, máu nóng xối xả tuôn ra, cái đầu bị chém lăn vài vòng trên đất, 'huỵnh' một tiếng xác cũng ngã xuống, chết tươi.

Có vài người nhát gian đã bị doạ đến đôi chân run rẩy, ngã xuống, ngất lịm.

"Làm càn!"- Nhan Cảnh Bạch tức giận bật cười: "Bắt hết những kẻ này tống vào thiên lao!"

Giống như giờ mới cảm thấy anh đang nói thật, Hoàn Nhan Tông Hàn nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ta chính là sứ thần đại Kim, ngươi biết hậu quả của việc làm này chứ?!"

Nhan Cảnh Bạch cũng cười lạnh: "Không khiến ngươi bận lòng! Trẫm chỉ biết, nếu hôm nay trẫm tha cho các ngươi thì tôn nghiêm của trẫm ở đâu! Uy nghiên của Tống triều ở đâu!"

"Hay lắm!"- Hoàn Nhan Tông Hàn chậm rãi rút đao, mặc dù đã tới bước này, mặc dù nơi đây là hoàng cung Đại Tống, ông ta cũng không định dơ tay chịu trói. Kiêu ngạo của ông ta không cho phép bản thân ngoan ngoãn đứng yên làm tù nhân của kẻ khác.

Hàng loạt thị vệ ùa vào Tử Thần Điện, gắt gao bao vây sứ đoàn Kim triều. Người Kim tuy ít, còn mang theo vài quan văn, nhưng suy cho cùng là dân tộc du mục sống trên lưng ngựa, trong lúc nhất thời hai bên đánh chém ở thế giằng co.

Khi Nhan Cảnh Bạch nhíu mày sâu hơn, một bóng dáng hồng y chợt loé, có người bất ngờ lao vào trong hỗn chiến. Ra tay chính là Phương Ứng Khán, chỉ thấy hắn động tác uyển chuyển, ra tay vừa nhanh vừa hiểm, chẳng lâu sau đã điểm huyệt đóng đinh toàn bộ sứ đoàn Kim Triều tại chỗ, bao gồm cả Hoàn Nhan Tông Hàn không ai bì nổi, vô cùng tự phụ kia.

Nhan Cảnh Bạch hơi ngây ra, anh vậy mà quên béng mấy nơi đây chính là thế giới võ hiệp đấy, cao thủ võ lâm ở khắp mọi nơi, nhiều không kém gì cây trên rừng. Nhớ ra sớm chút, anh đã lệnh đối bương ra tay ngay từ đầu cho bảo toàn năng lượng!

Phất tay lệnh người áp giải Hoàn Nhan Tông Hàn và cả sứ đoàn vào đại lao, phân phó Phương Ứng Khán trông coi chặt chẽ dịch quán của người Kim đang ở, không được để bất kỳ kẻ nào trốn thoát. Sau đó anh vứt cục diện hỗn độn ấy lại, ống tay áo đung đưa, nhẹ nhàng rời đi.

Trở lại Phúc Ninh Cung, anh đột nhiên nhanh bước chân, cong môi nhẹ nhàng cười với Lãnh Huyết hiếm khi lộ rõ rắc mặt lo lắng, dặn dò một câu: "Đừng cho ai vào quấy rầy trẫm."- Sau đó đóng cửa, khoá mình ở bên trong đại điện xa hoa, lạnh lẽo.

Anh trượt ngồi bệt xuống, co người ôm lấy đầu gối mình, ngón tay giấu ở trong ống tay áo vẫn đang phát run. Nhan Cảnh Bạch vừa nhắm mắt là có thể nhìn thấy cảnh tượng máu tươi bắn toé, cái đầu bị chém bay lăn nông lốc, vẻ mặt dữ tợn, người kia chết không kịp nhắm mắt.

Đây không phải đóng phim, cũng không phải đạo cụ, đây là một mạng người chân chính, một mạng người gián tiếp vì anh chết tươi.

Anh không thể lạnh nhạt thờ ơ...

---

Thôi từ giờ không chú thích nữa đâu, ai không hiểu cái gì thì để lại cmt tao giải thích cho nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top