Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Tứ Đại Danh Bổ]: Chương 18: Bắc Tuần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya thanh vắng.

Bầu trời, ngôi sao ít ỏi, thưa thớt điểm xuyến màn đêm, ánh sáng le lói ảm đạm. Chân trời, trăng tàn cong cong hình lưỡi liềm, trắng như miếng ngọc, ẩn hiện ở phía sau mây trời.

"Kúkúkúkú..."

Tiếng cú mèo rít kêu truyền ra từ rừng rậm, giữa đêm khuya tĩnh mịch càng có vẻ rợn người.

Bỗng nhiên, không gian vang lên tiếng 'loạt soạt', 'loạt soạt', tiếp theo, là tiếng 'răng rắc' thật khẽ.

Chợt, một ngọn lửa nhỏ bỗng bùng sáng, chiếu soi khuôn mặt tuấn dật mà mị hoặc.

"Lão Cửu, xuất hiện đi."- Tuy giọng người nọ rất dễ nghe, nhưng thoáng mang theo cả ngạo khí.

Tiếng cú mèo kêu ngừng lại, một bóng đen xuất hiện, ngọn lửa màu cam kẽ lay động, ngay sau đó trước mắt có thêm một người, là một thanh niên có diện mạo dũng mãnh.

"Vất vả trại chủ quá." Người nọ an ủi một câu, sau đó hỏi: "Tình huống ra sao rồi?"

Thanh niên đáp: "Nhóm người Kim kia đều ở thôn trang nhỏ phía trước, số lượng không nhiều lắm, tổng cộng một trăm hai mốt người, cũng không có cao thủ nào, với năng lực của chúng ta thì có tiêu diệt hoàn toàn."

"Đừng gấp."- Người nọ chậm rãi nói: "Dù sao chúng cũng là sứ đoàn nhà Kim, chết ở Đại Tống sẽ rất phiền phức, chờ ra khỏi biên cảnh hẵng động thủ cũng chưa muộn."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Sẽ không bị phát hiện chứ?"

Thanh niên vỗ vỗ ngực, bảo đảm: "Ngươi yên tâm, Mục Cưu Bình làm việc tuyệt đối không có sai sót."

Người nọ vừa lòng gật gật đầu, sau đó dặn dò thêm vài câu, rồi phất tay ra hiệu cho người rời đi.

Thanh niên vừa đi, một người khác từ trên cây nhảy xuống, mặt mày lỗi lạc tiêu sái, anh tuấn đến cực điểm, hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ bên má không những không ảnh hưởng đến soái khí, mà càng làm hắn nhìn trông ôn hoà thân thiết hơn.

Người kia đến bên tai Cố Tích Triều, nhẹ giọng: "Cứ vậy đi, chuyện này xem như đã giải quyết xong."

Cố Tích Triều liếc hắn một cái, bật nhẹ hơi thổi tắt ngọn lửa, sau đó tay áo lay động đi ra khỏi khu rừng, vừa đi vừa nói: "Trước khi người chết, chuyện gì cũng không thể tính là kết thúc."

Thích Thiếu Thương vuốt cằm đi theo y: "Nhưng cũng không chênh lệch lắm mà, một khi Tích Triều làm xong việc lớn này, các huynh đệ của Liên Vân Trại sẽ không có lý do ngăn cản ngươi ngồi vào vị trí đại đương gia nữa."

Bước chân Cố Tích Triều thoáng dừng, sau đó nhẹ tênh đáp: "Ngươi thật sự cam tâm nhường Liên Vân Trại mà mình một tay sáng lập cho ta? Không có chút không nỡ nào à?"

Thích Thiếu Thương cười nói: "Có gì mà không cam tâm hả?! Tích Triều tài hoa hơn ta, cũng có khát vọng hơn ta, Liên Vân Trại ở trong tay ngươi nhất định sẽ càng ngày càng tốt! Mà, chúng ta đã bàn bạc xong rồi nhé, ngươi không được đổi ý đấy nhá!"

Hắn vỗ cái bộp bả vai của y, không yên tâm nói thêm: "Cho dù muốn đổi ý thì cũng muộn rồi, ta tuyệt đối không đáp ứng đâu."

Cố Tích Triều mỉm cười, nhờ bóng đêm giấu đi tia sáng chợt loé lên nơi đáy mắt: "Tất nhiên ta sẽ không đổi ý."

"Phải thế chứ lị." Thích Thiếu Thương cười típ cả mắt, má lúm đồng tiền đựng đầy vui sướng: "Kỳ thật đại đương gia của Liên Vân Trại là ngươi hay ta cũng không có gì khác biệt hết! Ngươi ta thưởng thức lẫn nhau, tâm đầu ý hợp, chúng ta chính là tri âm đó!"

Tri âm à?

Cố Tích Triều khẽ cười ra tiếng, y chợt nhớ tới một người, cái người có thân phận tôn quý kia... Con dấu nho nhỏ được y cẩn thận nâng niu, bọc trong túi gấm treo trên cổ. Y không dấu viết khẽ vuốt ve nơi lồng ngực cất kỹ con dấu nhỏ, cảm nhận trái tim bồi hồi, chút ít do dự và không nỡ vừa dâng lên đã bị y vứt bỏ.

Thích Thiếu Thương, có lẽ ngươi thật sự hiểu ta, lý giải khát vọng của ta, lý giải dã tâm của ta, lý giải kiêu ngạo của ta, cũng hiểu được không cam lòng và sự oán hận mà ta tích lũy nhiều năm như vậy. Nhưng mà, thế thì sao, chung quy ngươi đã chậm một bước, ta đã gặp được Bá Nhạc của ta, gặp được tri âm của ta! Ta không cần nữa!

Hoàng đế đi tuần là chuyện lớn, quá nhiều thứ cần phải chuẩn bị, người hộ giá do Nhan Cảnh Bạch tự mình quyết định, còn cần phải an bài người tọa trấn trên triều đình.

Vốn dĩ Nhan Cảnh Bạch định để Gia Cát Chính Ngã và Phó Tông Thư cùng nhau tiếp quản, nhưng Triệu Cát từ trước đến nay không quản chính sự đột nhiên xung phong, tỏ vẻ lão sẽ xử lý việc trong triều.

Nhan Cảnh Bạch không phải không có nghi ngờ, đặc biệt là sau việc ở Tử Thần Điện khiến quan hệ của cả hai trở lên khó xử, nhưng mà anh cũng không có lý do để cự tuyệt. Dù sao Triệu Cát chính là Thái Thượng Hoàng, là phụ thân trên danh nghĩa của anh, Tống Triều coi trọng nhân luân hiếu nghĩa, chưa đến tình thế vạn bất đắc dĩ, anh thân là nhi tử tuyệt đối không thể xé rách mặt với lão trước.

Cuối cùng, anh chỉ đành để một tiểu đội Từ Long Vệ ở lại âm thầm giám thị, phòng ngừa bất trắc.

Sau khi an bài tất cả xong, Nhan Cảnh Bạch mang theo năm trăm Từ Long Vệ và hai ngàn cấm quân hộ tống rời khỏi Khai Phong.

Ngồi đong đưa trong xe ngựa xa hoa, Nhan Cảnh Bạch nhắm mắt trầm tư, anh nghĩ lại cảnh bách quan tiễn đưa ban nãy, vẻ mặt Gia Cát Chính Ngã thoải mái mà cũng hơi thở dài.

Anh biết Lãnh Huyết ngốc đã nói cho Gia Cát Chính Ngã mấy lời mình cố ý nói ra, mà Gia Cát Chính Ngã cũng không nghi ngờ tí gì hoàn toàn tin vào mấy lời đó. Vậy là được rồi, vị lão nhân mưu trí tuyệt đỉnh kia chắc chắn sẽ đứng về phía anh.

Tính ra anh đúng là một hiền thần yêu nước thương dân chân chính đấy. Dù sao một đế vương trẻ tuổi đã nghĩ thông suốt cũng có lợi cho thiên hạ, có lợi cho bá tánh hơn một lão già nhu nhược chỉ biết đến phong hoa tuyết nguyệt.

Lấy trí tuệ của Gia Cát Chính Ngã, hẳn là biết đâu mới là lựa chọn tốt nhất!

Mà trên triều có Gia Cát Chính Ngã, anh cũng yên tâm hơn một nửa.

Tuy Đại Tống phồn hoa, nhưng cũng không thể sánh bằng hiện đại được, đầu tiên chính là phương tiện giao thông.

Nếu là hiện đại, lái xe từ Khai Phong đến Thái Nguyên cùng lắm thì mất mấy tiếng đồng hồ, nhưng ở cổ đại, cho dù là Hoàng Đế được ngồi trên cái xe tốt chất, quý giá nhất, sang xịn mịn nhất do ngựa chiến nghìn máu kéo đi, cũng phải tiêu tốn tận mấy ngày liền.

Nhan Cảnh Bạch ngồi xe ngựa mấy ngày, cảm thấy mình cũng sắp mốc meo. Thừa lúc đội ngũ dừng chân nghỉ ngơi, anh khó lăn lắm mới lủi được ra ngoài hít hà khí trời trong lành, đương nhiên, cũng là trong tình huống có một đống người đi theo hộ tống.

Phong cảnh một ngàn năm trước đẹp hơn rất nhiều so với quang cảnh hiện đại đã được sắt thép si măng hoá. Đây còn đúng dịp xuân về hoa nở, cây cối đâm trồi nảy lộc, cảnh sắc tươi non mơn mởn, nơi nơi sinh cơ bừng bừng, đẹp như cổ tích. Nhan Cảnh Bạch phất tay ý bảo một đám người phía sau làm gì thì làm đi, sau đó chỉ mang theo Lãnh Huyết, vô cùng hứng thú chậm rãi dạo chơi trong rừng

Cây lá tốt tươi mướt mát xanh như ngọc, những loài chim không biết tên đua nhau hót níu lo. Bỗng nhiên, bước chân Nhan Cảnh Bạch lệch đi, sau đó rẽ sang bên phải thẳng bước.

Lãnh Huyết ôm kiếm, theo sát phía sau anh, trong lòng âm thầm đề phòng, thời thời khắc khắc lưu ý động tĩnh xung quanh.

Xuyên qua rừng cây, không gian trước mắt chợt mở rộng, trời xanh thăm thẳm, mây trắng như bông, một dòng suối vắt ngang mặt đất trải dài như dải lụa, nước suối trong vắt, tiếng nước róc rách như tiếng ngân nga.

Bên trên táng đá ở bên suối, có một bóng dáng hồng y đang ngồi.... ngâm chân?!

Giống như nghe thấy động tĩnh phía sau, người nọ xoay người, tươi cười xinh đẹp dưới ánh mặt trời càng có vẻ đáng yêu hệt trẻ thơ.

"Quan gia?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top