Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Tứ Đại Danh Bổ] Chương 19: Ám Sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quan gia?!"

Trong giọng người nọ đầy kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ rằng hoàng đế sẽ bỏ cả đại đội nhân mã lại, chỉ mang theo một người tới nơi hẻo lánh này.

Hắn nhanh chóng đeo tất đeo giày, sửa sang quần áo rồi tiến đến, sau đó khom lưng hành lễ với người đối diện.

Phong cảnh nơi đây vốn đẹp như thế, dòng nước trong veo như thế, Nhan Cảnh Bạch còn muốn rửa mặt đấy, muốn cảm nhận nước mát cổ đại không bị ô nhiễm bởi tạp chất, ai mà ngờ có thể nhìn thấy một màn thế kia. Tuy anh không mắc bệnh sạch sẽ, nhưng cũng không thể rửa mặt bằng nước người ta từng ngâm chân được, không nhìn thấy thì thôi, không tính! Nhưng bây giờ hình ảnh đó còn đập thẳng vào mắt anh, xung kích cực mãnh liệt, dập tắt triệt để nhã hứng của anh luôn.

Tuy trong lòng rất là không vui, nhưng anh vẫn cười nói: "Phương ái khanh thật có nhã hứng!"

Phương Ứng Khán rũ mắt, cúi đầu, nom vô cùng cung cung kính kính: "Là thần thất trách, cưỡi ngựa cả một ngày có hơi mỏi mệt, cũng cảm thấy cảnh sắc nơi đây tuyệt đẹp mới thừa dịp đến đây lười biếng chốc lát, xin quan gia giáng tội."

"Phương khanh có tội gì chứ?!"- Nhan Cảnh Bạch cười khẽ: "Lần này là ngươi theo trẫm ra ngoài, một đường bôn ba, vất vả ái khanh quá."

Phương Ứng Khán vội vàng nói: "Đây là chức trách của vi thần, sao dám gánh lấy hai chữ vất vả này của quan gia? Vi thần cảm thấy hổ thẹn."

Nhan Cảnh Bạch mỉm cười, thu hết biểu tình của hắn vào đáy mắt, trong lòng thầm than, đúng là một diễn viên ưu tú, không có chút sơ hở nào luôn. Nếu đối phương mà sinh ra ở hiện đại, tuyệt đối lại là một thiên vương siêu sao đẳng cấp quốc tế, cũng sẽ là một chiếc quái vật nghìn máu làm đối thủ đáng gờm nhất của anh.

Nếu là trước đây, anh sẽ rất vui lòng khi có một đối thủ như vậy, đối thủ càng mạnh mẽ thì càng có thể thúc đẩy ý chí chiến đấu của anh, cũng càng góp phần giúp kỹ thuật diễn của anh tiến bộ hơn nữa, nhưng bây giờ thì không được! Bây giờ anh hoàng đế, hơn nữa còn là một hoàng đế sắp mất nước đến nơi, anh cần phải dùng thủ đoạn nhanh gọn nhất để thu phục hắn về dưới trướng của mình.

Nhưng... phải làm sao để nắm được chuôi một kẻ dã tâm bừng bừng để hắn trở thành thanh kiếm của mình, nhưng không làm tay mình bị thương chứ?

Đây là một nhiệm vụ phi thường gian nan!

Khi anh đang hết sức đau đầu tự hỏi, không biết Phương Ứng Khán cũng đồng thời thầm đánh giá anh.

Đối với vị đế vương đột nhiên bùng nổ này, tâm tư của hắn luôn phi thường phức tạp. Nói thật, tuy đối phương là hoàng đế, nhưng hắn trước nay đều cực khinh thường, người hắn thưởng thức phải là cường giả, là kẻ mạnh, 'mạnh' không chỉ đơn giản là vũ lực mạnh, mà là thủ đoạn, tâm cơ, mưu lược và sự quyết đoán đều phải cường hãn, đáng tiếc, mấy thứ này đều không dính dáng một chút nào đến Triệu Hoàn.

Triệu Hoàn nhiều nhất chỉ có huyết thống là trời sinh áp người một bậc mà thôi, lột bỏ và diệt trừ thứ này đi, thì thậm chí còn không bằng đám khất cái dơ bẩn thấp hèn nhất lang thang đầu đường, thử hỏi, một kẻ như thế sao có thể khiến hắn cam tâm thần phục, vì kẻ đó mà dâng hiến trung tâm đây?

'Thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng', kiêu ngạo và dã tâm của hắn không cam lòng khuất phục, càng không cam lòng khuất phục một kẻ không ra gì như thế. Đã vậy, làm chủ một nơi chứ không làm tôi kẻ khác, thà để hắn tới làm chủ thiên hạ này đi.

Từ trước đến nay, hắn luôn là kẻ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, vì dã tâm của mình, hợp tác với người Kim thì có xá gì? Chỉ cần kết quả làm hắn vừa lòng là được.

Hắn biết dã tâm của Kim triều, nhưng hắn càng tin năng lực của mình, hắn tuyệt đối có thể nắm giữ tốt chừng mực.

Vốn dĩ hết thảy đã nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng Nhan Cảnh Bạch chính là biến số, một biến số hắn ngăm triệu lần không thể ngờ đến.

Rõ ràng vốn là một hoàng đế yếu đuối vô năng, sao lại ngay lập tức thay đổi được như thế?

Phương Ứng Khán phi thường hoang mang, vấn đề này đến tận hôm nay hắn cũng chưa thể nghĩ ra.

Gió nhẹ thổi qua, chinh rừng bay vút lên cao, lá cây lay động.

Khi Nhan Cảnh Bạch còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đột nhiên bị kéo, một hắc ảnh cao gầy đã chắn trước mặt anh.

Mũi tên gào thét lao đến, phát ra tiếng xé gió sắc nhọn, Phương Ứng Khán thân vận hồng y tay cầm trường thương, anh tư hiên ngang, khuôn mặt tuấn lãng một mảnh vắng lạnh. Trường thương ngân bạch vũ kín không kẽ hở, nhất nhất ngăn chặn mưa tên phóng tới, Lãnh Huyết che chở Nhan Cảnh Bạch chặt chẽ, trường kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn từng thích khách mặc hắc y lao đến.

Phương Ứng Khán và Lãnh Huyết không quen biết, trước kia cũng chỉ vì đối phương đi theo hoàng đế nên gặp qua vài lần từ phía xa, như thời khắc này cả hai đều cực ăn ý, bảo vệ Nhan Cảnh Bạch kín mít không kẽ hở.

Phương Ứng Khán chẳng để ý gì sự sống chết của hoàng đế, nhưng không thể để hoàng đế chết dưới sự bảo hộ của mình được!

Mũi kiếm sắc nhọn xiên thủng yết hầu của kẻ địch, máu tươi phun vãi, nhiễm đỏ cỏ cây xanh biếc.

Sặc mặt Nhan Cảnh Bạch tái nhợt, anh cẩn thận nện bước theo động tác bọn họ đánh nhau, tận lực để mình không trở thành gánh nặng liên luỵ người khác.

Lòng bàn tay ẩm ướt nắm chặt, anh nỗ lực duy trì bình tĩnh, mở miệng nói: "Nơi này cách doanh địa không xa, động tĩnh lớn như vậy sẽ rây ra chú ý, chỉ cần duy trì một lát là được."

Anh không chỉ nói lời này cho Lãnh Huyết và Phương Ứng Khán nghe, mà còn để những thích khách kia nghe, mục đích là muốn doạ chạy bọn họ, đáng tiếc, anh dùng góc nhìn của người hiện đại để phỏng đoán tâm tư của tử sĩ cổ đại, đương nhiên là phải thất bại rồi. Những người đó không chỉ không rời đi, thế công còn mãnh liệt hơn gấp bội.

Nhan Cảnh Bạch lập tức nhận ra, bản thân vừa đi sai một nước cờ.

Nhóm thích cách kia võ công vốn không yếu, bây giờ còn dùng hết toàn lực, mỗi lần ra chiêu là một đấu pháp đồng quy vu trận, ngay cả Phương Ứng Khán và Lãnh Huyết hai cao thủ hợp sức ứng phó cũng cần cố gắng hết sức.

Đôi mắt lục ngọc loé một tia sáng, Lãnh Huyết nhíu mày, chiêu thức của những người này quen thuộc quá!

Kiếm của Lãnh Huyết là khoái kiếm, tàn nhẫn mà cay nghiệt, không chừa đường lui cho kẻ khác, cũng không chừa đường lui cho chính mình. Trước khi địch nhân có thể giết cậu thì cậu đã xuyên thủng ngực đối phương, nhưng bây giờ, khoái kiếm thiên hạ vô song này còn có vướng bận ở phía sau, mà một khi có vướng bận thì thế kiếm sẽ biến chậm, mà kết quả của biến chậm chỉ có chết!

Nhưng cậu chưa chết, bởi vì tuy võ công đối phương cao cường, nhưng vẫn kém cậu một đoạn xa, hơn nữa cậu né tránh rất nhanh, nhưng ngay cả như vậy, giữa eo cậu vẫn bị cắt một vết máu thật dài.

Khuôn mặt Lãnh Huyết hàn khốc, sát khí giữa mày hôi hổi, trường kiếm trong tay chưa khắc nào ngừng, chém bay nửa đầu của một kẻ, máu tươi và óc nóng vung vãi đầy đất.

Dạ dày Nhan Cảnh Bạch co thắt, đến tận lúc cấm quân đuổi tới và bắt giữ toàn bộ thích khách không kịp chạy thoát, anh mới đỡ thân cây, cong người nôn mửa.

Phúc Toàn Nhi đầy mặt sốt ruột vội chạy đến, vừa vỗ lưng cho anh, vừa sai sử người phía dưới mau chuẩn bị trà và truyền thái y.

Phương Ứng Khán nhìn bộ dạng chật vật của Nhan Cảnh Bạch, hơi nheo đôi mắt, lau sạch vệt máu dính bên má, sau đó cáo tội một tiếng rồi đi thu thập tàn cuộc.

Lãnh Huyết cứng đờ, trên tay vẫn cầm thanh khiếm nhuốm đẫm máu nóng đỏ tươi, trong tròng mắt ngọc hiếm thấy hoảng loạn, chân tay luống cuống nhìn Nhan Cảnh Bạch bị một đám người vây quanh.

Vì thế, khi Nhan Cảnh Bạch cuối cùng cũng ổn định lại, vừa nhấc mắt, lập tức xuyên qua đám người đối diện với một đôi mắt xanh như ngọc.

Đôi môi tái nhợt cong thật khẽ, anh vẫy vẫy tay với thiếu niên, ý bảo cậu qua đi.

Lãnh Huyết do dự một chút, vẫn nhanh chân xán lại gần.

Ánh mắt chạm vào lưỡi kiếm còn đang nhỏ máu, rồi nhanh chóng rời đi. Tuy chỉ là một cái thoáng nhìn, nhưng thiếu niên mẫn cảm vẫn nhận ra ngay lập tức. Câu mím môi, giấu đầu hở đuôi che thanh kiếm trên tay ra sau lưng mình.

Nhan Cảnh Bạch hơi buồn cười, duỗi tay muốn sờ eo cậu, định kiểm tra thương thế của cậu một chút, nhưng lúc đầu ngón tay gần chạm đến thì dừng lại, anh lo mình không viết nặng nhẹ sẽ làm cậu đau.

Cuối cùng, Nhan Cảnh Bạch cầm chặt tay Lãnh Huyết, ở một bên chờ thái y trị thương cho cậu.

Miệng vết thương tuy dài, nhưng mà không sâu, Lãnh Huyết lăn lộn giang hồ từng ấy năm đã vô số lần bị thương nghiêm trọng hơn rất nhiều, nhưng khi đó cậu luôn chịu đựng một mình, mà bây giờ, cậu nhìn vẻ mặt không hề che dấu chút lo lắng nào của Nhan Cảnh Bạch, đáy mắt xanh biếc khẽ lung linh, giống như ánh trăng trong hồ nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top