Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Tứ Đại Danh Bổ] Chương 20: Thái Nguyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lần ám sát hụt, tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác, ngựa chạy một mạch không ngừng nghỉ, hai ngày sau thì tới Thái Nguyên.

Nhưng Nhan Cảnh Bạch vẫn cảm thấy tiếc nuối, vì Từ Long Vệ tuy bắt được người sống nhưng những người đó đều là tử sĩ không sợ chết, trong nháy mắt bị bắt lập tức cắn thuốc độc giấu trong răng tự sát ngay, không để lại chút manh mối nào.

Cơ mà anh hoàn toàn không nóng vội, vì nếu suy đoán của Lãnh Huyết chính xác thì thích khách lần này cùng một nhóm với lần trước, như vậy chỉ cần anh chưa chết, phủ lĩnh phía sau ắt không cam tâm, một ngày nào đó cũng phải lộ đuôi thôi.

Thái Nguyên, cũng là Tấn Dương, cố đô Cửu triều, thời kỳ ngũ đại thập quốc vô số triều đại đã phát triển từ đây, coi nó là một quốc gia, khiến nơi đây có được mỹ danh "Long Thành".

Thái bình hưng quốc bốn năm, Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa diệt Bắc Hán, thống nhất đất nước, bởi vì sợ hãi danh xưng Thái Nguyên "Long Thành" và quan dân Thái Nguyên ngoan cường chống Tống mà đã hạ lệnh hoả thiêu Tấn Dương, dẫn dân chúng rời đi, biến Tấn Dương thành phế tích. Tận ba năm sau, tân phủ Thái Nguyên mới hoạt động lần nữa.

Nếu không phải Nhan Cảnh Bạch xuyên không đến đây, tương lai không xa Thái Nguyên sẽ bị Triệu Hoàn dâng cho người Kim vô điều kiện, bá tánh Thái Nguyên sẽ phải thê thảm trải qua 80 năm dưới ách thống trị của dị quốc.

Lúc loan giá Hoàng đế đến Thái Nguyên, mặt trời đã lặn lưng vách núi Tây, cổng thành cao lớn, một đám người hoặc già, hoặc trẻ, hoặc văn sam, hoặc áo giáp đủ cả, cung cung kính kính chờ đợi trước cổng thành.

Giờ đang là đầu mùa xuân, gió phương bắc vẫn còn lạnh lẽo, nhưng những người kia sống lưng thẳng tắp, mặc cho gió bắc cuốn bay tay áo và sợi tóc, ai cũng nín thở ngưng thần, giương mắt ngóng nhìn về phương xa.

"Ầm Ầm Ầm Ầm!"

Tiếng ngâm dời non lấp biển xa xôi truyền đến, bụi đất cuồn cuộn phía chân trời, một bóng đen, hai hắc ảnh, vô số hắc ảnh suất hiện, ảnh ngược phản chiếu trong mắt mỗi người. Đại địa run rẩy, thiết kỵ rền ầm, chiến mã hí vang, đoàn quân tinh nhuệ vây quanh một chiếc xe ngựa tinh xảo xa hoa kéo bởi bảy tám hãn huyết bảo mã, chạy như điên mà đến.

Quan viên Thái Nguyên hồi hộp nhìn cảnh này, khí thế ngợp trời, áp bách đến bọn họ mức hít thở không thông.

Đô Thống Vương Bẩm duỗi tay, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy người trước mặt.

Sắc mặt Trương Hiếu Thuần tái nhợt, ấn ngực miễn cưỡng nở nụ cười với hắn.

Tiếng ngựa rít hí, mấy ngàn tinh binh dừng lại cách cổng thành khoảng năm mươi thước, đội ngũ chỉnh tề, huấn luyện khiêm khắc, nhìn qua thanh thế mênh mông cuồn cuộn.

Phương Ứng Khán hồng y ngân thương, mạnh mẽ hiên ngang, cao cao ngạo ngạo ngồi trên lưng ngựa. Đôi mắt hẹp dài nhanh chóng quét một vòng, sau đó hắn giơ tay, mấy chục kỵ binh đồng loạt tách ra, để lộ chiếc xe ngựa lộng lẫy xa hoa bị bao vây kín mít.

"Kẽo kẹt!"- Cửa loan giá mở, Nhan Cảnh Bạch vén mành bước ra.

Đế vương trẻ tuổi vận một thân thường phục màu son, khoanh tay đứng trên càng xe, ánh hoàng hôn quang huy còn sót lại bao phủ toàn thân anh, tôn quý tót vời. Xôn xao, vô số người vén vạt áo quan quỳ xuống đất, cúi người lễ bái, tung hô vạn tuế, thanh thế to lớn kinh động chim muông sợ hãi, tung cánh bay tán loạn.

Nhan Cảnh Bạch hơi theo mắt, ngắm nhìn ba chữ cứng cáp trên cổng thành thượng cổ, bỗng nhiên cong khoé môi...

...

Từ khi nhà Tống dựng nước đến nay, rất ít hoàng đế rời khỏi Khai Phong, cho nên lần này Nhan Cảnh Bạch Bắc tuần không chỉ triều đình phản đối, ngay cả địa phương cũng nghị luận sôi nổi, suy đoán không ngừng, không biết hoàng đế đến tột cùng là muốn làm gì.

Là trạm dừng đầu tiên của chuyến Bắc tuần này, từ khi nhận được thánh chỉ, tri phủ Thái Nguyên- Trương Hiếu Thuần chưa có ngày nào được ngủ ngon giấc, mái tóc vốn đã hoa râm nay càng thêm nhiều sợi bạc.

Hoàng đế ăn uống sinh hoạt, an nguy của hoàng đế, tâm tình của hoàng đế, ông đều cần phải suy xét và chuẩn bị chu toàn, chỉ sợ có sai sót gì làm quan gia phật ý, lúc đó bị giáng chức bãi quan vẫn là chuyện nhỏ, rơi đầu mới là chuyện lớn. Sự việc ở tử thần điện ông đã cho người hỏi thăm rõ ràng.

Trương Hiếu Thuần đã từng làm quan trong kinh, mấy năm trước cũng gặp Triệu Hoàn khi ấy vẫn là Thái Tử, ông lăn lộn quan trường vài chục năm, ánh mắt không có thả năng không hiểm độc, vừa nhìn đã biết Triệu Hoàn hoa mắt ù tai chẳng khác gì phụ thân mình, thích lời êm tai, nhu nhược vô năng, là kẻ cong lưng uốn gối gánh hai hạt vừng.

Tuy ông không biết vì sao vài năm sau đối phương bỗng trở nên kiên cường như thế, nhưng ông chỉ nghĩ rằng, có lẽ người kia làm hoàng đế thì tính cách hay đổi, còn các phương diện khác, Triệu Hoàn vẫn là Triệu Hoàn mà thôi.

Nhưng ý nghĩ này, sau khi hoàng đế đến đây, ngày đầu tiên từ chối yến hội ông ta cố ý tổ chức, ngày thứ hai đích thân triệu kiến quan viên lớn nhỏ của Thái Nguyên phủ, ngày thứ ba bất ngờ đề nghị đến quân danh thị sát thì hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.

Hoàng đế quả thực đã thay đổi, không hề là Thái Tử mềm yếu vô năng trong ấn tượng của ông ta nữa, trở thành một hình tượng làm ông run sợ trong lòng.

Ngày thứ tư, sau khi Trương Hiếu Thuần cầu kiến một lần nữa không có kết quả, ông ta cuối cùng cũng không kiềm chế được, sai người chuẩn bị xe ngựa, đến Đô Thống phủ.

Đô thống Vương Bẩm là một kiêu tướng, đã từng tham dự chiến dịch chống Liêu, là người cương trực ghét a dua nịnh hót, kiêu dũng thiện chiến, cũng là quan viên Bắc Tống khó được kiên trì kháng Kim.

Lúc Trương Hiếu Thuần tới cửa, hắn vừa mới về, đang thay quần áo, vừa nghe hạ nhân thông báo thì nhanh chóng chạy ra tự mình nghênh đón, đối với vị cấp trên già của mình, trước nay hắn luôn tôn kính dị thường.

Hai người gặp nhau, nói một hai câu khách sáo, sau đó Trương Hiếu Thuần đã gấp không chờ nổi vào ngay chủ đề chính: "Đô thống Vương này, hai ta cộng sự nhiều năm, có thể coi như là hai lão bằng hữu gắn bó với nhau, lão phu cũng không cần khách sáo với ngươi, hôm nay đến chỉ muốn hỏi ngươi một câu, hai ngày này quan gia ở quân doanh vội việc gì thế hả?"

Vương Bẩm nghe vậy, có chút khó xử: "Lão đại nhân, không phải ta cố ý dấu diếm, chỉ là hành tung của quan gia... thân là thần tử không thể vọng nghị được đâu."

"Ta biết, nhưng ta không yên tâm mà." Trương Hiếu Thuần đứng lên, bực bội đi tới đi lui: "Chuyện ở Tử Thần Điện chắc ngươi cũng được nghe nói, quan gia đột nhiên đổi tính, kiên trì Bắc tuần mặc kệ trong triều khuyên can, đã vậy trạm thứ nhất còn là Thái Nguyên của chúng ra. Ngươi không biết đâu, từ khi nhận được thánh chỉ tới giờ ta ăn không ngon ngủ không yên, luôn phải cân nhắc, đến tột cùng thì quan gia có dụng ý gì."

"Bốn ngày, quan gia tới Thái Nguyên đã bốn ngày rồi, mỗi ngày không phải là vội vàng triệu kiến quan viên phía dưới, thì chính là đến quân doanh tuần tra, số lần ta nhìn thấy ngài ấy thực sự ít đến đáng thương đấy!"

Nói xong lời cuối cùng, ông ta đứng trước mặt Vương Bẩm, ngữ khí chân thành: "Vương lão đệ à, ngươi cứ cho ta ít gợi ý đi, bằng không lòng ta không thể yên ổn được!"

Vương Bẩm hơi do dự, cuối cùng mở miệng nói: "Quan gia đến quân doanh xem tình hình thao luyện của binh lính, sau đó triệu kiến các tướng lĩnh, chỉ điểm một vài người, cũng triệt bỏ một vài người."

"Chỉ thế thôi ư?"- Trương Hiếu Thuần nửa tin nửa ngờ: "Không khác lúc triệu kiến quan văn là mấy, còn gì nữa không?"

Vương Bẩm lắc đầu: "Quan gia còn ban cho ta một bộ binh thư, một bộ binh thư tên Thất Lược."- Nói tới đây, mắt hắn sáng rực lên: "Đó là một bộ binh pháp tuyệt thế đấy, nghe quan gia bảo người viết ra bộ binh thư này còn là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi thôi, người kinh tài tuyệt diễm như thế, có cơ hội ta nhất định phải tận mắt đi nhìn."

Trương Hiếu Thuần thấy vẻ mặt hắn dần dần hưng phấn, âm thầm thở dài, xem ra không thể tìm được tin tức gì hữu ích ở chỗ này rồi.

...

Nơi ở hiện tại của Nhan Cảnh Bạch chính là Thái Nguyên phủ, đáng nhẽ đây là chỗ của Trương Hiếu Thuần, nhưng bởi vì anh đến nên Trương Hiếu Thuần đã cố ý dọn ra ngoài, để trống chỗ này, còn tu sửa một lượt luôn.

Chuyện thích khách vẫn chưa điều tra rõ, người phía dưới cũng không dám lơ là cảnh giác, toàn bộ phủ đệ được bao vây kín mít, không lọt nổi một con ruồi nào.

Nhan Cảnh Bạch mệt mỏi một ngày, vừa hồi phủ đã sai người chuẩn bị nước ấm, anh tắm gội và ngâm mình xong thì cả người khoan khoái dễ chịu hẳn. Anh đứng trên thảm, khẽ nâng hai tay, tuỳ ý để thị nữ mặc quần áo và vấn tóc cho anh, cả quá trình anh không cần động một đầu ngón tay nào hết. Quả nhiên, khổ cực chuyển sang sung sướng dễ, sung sướng quay về khổ cực khó, giờ đây anh đã hoàn toàn sa đọa mất rồi.

Nói xấu sau lưng bản thân một lát, anh không có chút gánh nặng tâm lý nào đi vào thư phòng. Trên thư án là danh sách quan viên Thái Nguyên, sổ con, sổ sách và đồ án linh tinh để đầy một bàn. Anh xoa mi tâm, mở một quyển ra, cẩn thận xem xét, giống hệt mấy ngày hôm trước, đến tận khi mặt trời lặn Tây Sơn, Phúc Toàn Nhi tay chân nhẹ nhàng tới gọi anh dùng bữa, anh mới buông giấy tờ trong tay xuống.

Phúc Toàn Nhi nhạy bén tiến lên, xoa bóp cánh tay, bả vai và cái cổ nhức mỏi cho anh, lực đạo không nhẹ không nặng, gãi đúng chỗ ngứa.

Nhan Cảnh Bạch thoải mái thở ra, hỏi: "Lãnh Huyết vẫn chưa về à?"

Phúc Toàn Nhi đáp: "Bẩm quan gia, người đã về rồi ạ, chỉ chờ quan gia dùng bữa xong thì tới yết kiến."

Nhan Cảnh Bạch suy nghĩ một chút, phất tay: "Bảo Lãnh Huyết đến ăn tối với trẫm đi."

"Vâng."

Khi Nhan Cảnh Bạch đến nhà ăn, Lãnh Huyết đã chờ ở đó rồi, thấy anh đi vào, đôi mắt bích ngọc lập tức sáng lên.

Nhan Cảnh Bạch ngồi xuống vị trí chủ vị, sau đó vẫy tay với cậu, gọi: "Lại đây, ăn cùng nhau."

Lãnh Huyết cũng không khách khí với anh, ngồi dứt khoát. Từng món ăn tinh sảo chầm chậm được bưng lên, so ra có lẽ kém hoàng cung, nhưng cũng không chênh lệch lắm, có thể thấy được tri phủ Thái Nguyên Trương Hiếu Thuần quả đã tiêu tốn rất nhiều tâm tư.

Ăn không nói, ngủ không nói, cả hai đều không phải người sẽ tán gẫu trên bàn ăn, bữa cơm này yên tĩnh mà ấm cúng.

Đến khi xong xuôi, Nhan Cảnh Bạch mới kéo Lãnh Huyết về thư phòng.

"Thế nào? Tình huống như thế nào?"

Nhan Cảnh Bạch tận lực áp chế vội vàng của mình, ra vẻ thờ ơ hỏi.

Lãnh Huyết móc ra một chồng giấy thật dày từ trong ngực, để ở trước mặt anh, nói: "Bề ngoài, Thái Nguyên xem như là do Trương tri phủ một tay chưởng quản, đô thống Vương bên cạnh hỗ trợ, nhưng tiền bạc thì do Lâm gia cầm đầu một vài thế gia ngầm lắm trong tay."

Dừng một chút, cậu bổ sung thêm: "Cậu cả dòng chính Lâm gia là môn sinh đắc ý của tướng quốc Phó Tông Thư."

"Ừm?!"- Nhan Cảnh Bạch tuỳ ý lật xem những trang giấy kia, mãi mới nói: "Xem ra những quan viên trẫm đã triệt hạ có không ít người của họ nhỉ, sao nào? Đối phương không có động tĩnh?"

Lãnh Huyết lắc đầu.

Nhan Cảnh Bạch nheo mắt, than một tiếng: "Quả là trầm ổn đấy."

Màn đêm dần buông xuống, đèn lồng màu cam dịu dàng sáng lửa, Nhan Cảnh Bạch phục hồi tinh thần.

Lãnh Huyết đứng yên tại chỗ không rời, đôi mắt xanh lục hơi tỏa sáng.

Nhan Cảnh Bạch bỗng nhớ tới cậu vẫn đang bị thương, trong lòng bất chợt dâng lên chút áy láy.

Anh vẫy tay ý bảo Lãnh Huyết ngồi xuống cái sập lùn cạnh tường, tự tay cởi y phục cậu muốn kiểm tra miệng vết thương, Lãnh Huyết thấy thế, luống cuống tay chân định duỗi tay ngăn cản, lại bị Nhan Cảnh Bạch nhẹ nhàng trừng một cái thế là không dám động luôn.

Gương mặt tuấn mỹ trẻ trung hơi ửng đỏ, đáng tiếc cảnh sắc khó có được này Nhan Cảnh Bạch lại không nhìn thấy, bởi anh đang mải cúi xuống kiểm tra thương thế rồi còn đâu.

Động tác của anh nhẹ nhàng nhất có thể, cẩn thận tháo bỏ băng vải. Trên da thịt màu mật, vết thương dữ tợn phá lệ chói mắt.

Nhan Cảnh Bạch sai người mang thuốc mỡ đến, bôi cho cậu, sau đó lấy băng vải mới quấn lại vết thương trên eo bụng cậu.

Hơi thở nóng ẩm phun trên da thịt, cả người Lãnh Huyết căng cứng, động cũng không dám động, mái tóc mềm mại nhẹ nhàng chạm hôn cằm cậu, làm cậu ngứa đến tận trong tim, đồng thời cũng chẳng dám gãi.

Ngay khi cậu cảm thấy bản thân không thể nhẫn lại, cuối cùng Nhan Cảnh Bạch cũng xong, Lãnh Huyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gần như mặc áo vào chỉ trong chớp mắt.

Nhan Cảnh Bạch hoàn toàn không biết gì cảm thán tốc độ mặc đồ của đối phương, chỉ thấy thiếu niên đúng là da mặt mỏng, vừa dễ ngượng ngùng vừa dễ đỏ mặt. Anh hơi buồn cười lắc đầu, dặn dò: "Thương thế phục hồi rất tốt, mấy ngày nữa là có thể khỏi hẳn, nhớ nhé, không được để dính nước, cũng đừng chạm đao động kiếm, nếu không miệng vết thương nứt ra sẽ không có ai thèm lo cho ngươi đâu."

Lãnh Huyết nhẹ nhàng đáp, đôi mắt bích nhọc sáng lạ lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top