Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Tứ Đại Danh Bổ] Chương 25: Uy Hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió lùa ngược lên từ đáy vực, vén góc áo màu đen cùng mái tóc của Lãnh Huyết tung bay, đôi ngươi xanh biếc rõ ràng chẳng hề dao động, nhưng làm người ta cảm thấy ngay một giây sau là có thể vỡ oà.

Sống lưng cậu thẳng tắp, cao ngạo giương cằm, cả người có vẻ kiên cường, giống như trên cõi đời này bất luận kẻ nào, bất luận việc gì sảy ra cũng không thể đánh ngã cậu, nhưng bàn tay cậu cầm kiếm nắm chặt chết đi được, các đốt ngón tay trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay cũng run rẩy.

Cậu đứng lặng người bên vách núi thật lâu, đến tận khi một Từ Long Vệ nhanh chóng xuất hiện ở phía sau cậu.

Người nọ chắp tay, nói: "Lãnh đại nhân, đã tìm thấy bốn trăm hai chín Từ Long Vệ còn lại, không ai sống sót, cũng không tìm được tung tích của quan gia và tiểu hầu gia."

Đầu ngón tay Lãnh Huyết run lên, giọng nói ấm ách: "Phúc công công đâu?"

"Đã chết."

Lãnh Huyết hít sâu một hơi, dọc theo vách núi nhìn xuống vực sâu heo hút, đôi mắt lục sắc chỉ thấy sương trắng dày đặc cuồn cuộn như mây, cậu hỏi: "Dưới đáy vực thì sao?"

Người nọ dừng một chút, nói: "Đã phái người thăm dò, chỉ là đáy vực quá sâu, đá dựng thành vách, người của chúng ta không thể xuống đến nơi sâu nhất."

Nghe vậy, Lãnh Huyết không hề do dự: "Ta tự mình đi."

"Đại nhân..."- Người nọ ngăn cản: "Như vậy rất nguy hiểm."

Đáng tiếc, Lãnh Huyết không phải là người sẽ nghe người ta khuyên can, việc cậu đã quyết có rất ít người thay đổi được.

Buộc giây thừng bên hông, cậu dọc theo vách núi nhảy xuống vực.

Khinh công của cậu rất tốt, tuy so ra kém Truy Mệnh, nhưng ở trên giang hồ cũng đứng hàng đầu. Giờ phút này xê dịch nhún nhảy ở trên vách đá chênh vênh, động tác linh hoạt nói không lên lời.

Bỗng nhiên, dư quang chợt loé bên khoé mắt cậu, giống như bắt được một chút ánh sáng. Cậu chuyển bước chân, tay phải bám chặt một phiến đá hơi nổi ra bên ngoài, sau đó mới nhìn chăm chú nhìn lại.

Đó là một nửa đoạn chuỷ thủ ghim chặt vào trong đá, rất sâu, nhìn dấu vết mũi dao bị bẻ gãy, hiển nhiên là vừa gãy không lâu.

Lãnh Huyết dùng khăn bọc tay rồi cầm mũi dao gãy, gói vào, cẩn thận cất vào vạt áo trước ngực, sau đó tiếp tục di chuyển xuống bên dưới. Tốc độ càng lúc càng nhanh.

Thời gian dần dần trôi qua, chờ khi cậu xuống đến đáy vực, coi như nội công của cậu thâm hậu thì tay chân cũng cảm thấy bủn rủn. Nhưng cậu không có ý định nghỉ ngơi, vừa cởi dây thừng bên hông đã chuyển động thân hình, như một con báo săn để lại tàn ảnh biến mất tại chỗ.

Lãnh Huyết là Lục Phiến Môn danh bộ chi nhất, cho dù bây giờ cậu là thị vệ bên cạnh hoàng đế, cũng không quên được công tác bản chức, giữa thiên nhiên hoang vắng, muốn tìm được dấu vết người sống để lại, đối với cậu dễ như trở bàn tay.

Nhìn một đống lửa đã tàn từ lâu, đôi mắt lục sắc nhanh chóng ảm đạm.

Người, đến tột cùng là đang ở đâu!

Xem như cậu không thạo việc trong triều, cũng biết hoàng đế mất tích chính là chuyện lớn, không thể chiêu cáo thiên hạ, cho nên sau khi biết đối phương còn sống, cậu cũng không có khả năng gióng trống khua chiêng triệu tập nhân thủ tìm kiếm, thậm chí còn phải tránh quan phủ.

Cậu cảm thấy rất mệt, chưa bao giờ mệt chư lúc này, trong lòng ẩn ẩn phát đau. Một con dã lang đã quen với cô độc, một Lãnh Huyết cứng rắn như sắt đá, cuối cùng vẫn có điểm yếu.

Một thứ gì đó cậu vẫn luôn không thừa nhận, không muốn thẳng thắn đối diện, không biết từ bao giờ đã trở thành uy hiếp.

Sau khi lên trên, cậu gửi một phong thư đến Thần Hầu Phủ, trong thư chỉ có hai chữ: Giúp ta!

Mặc dù ngắn, mà nặng tựa ngàn cân!

...

...

Bây giờ Nhan Cảnh Bạch cảm thất rất vất vả, vô cùng vô cùng vất vả, bởi vì anh đang phải hầu hạ chính là một vị đại gia.

Từ sau khi hai người ngả bài, Phương Ứng Khán xem như vứt bỏ hoàn toàn một bộ quân quân thần thần giả dối kia, ỷ vào bản thân có thương tích trong người, tuỳ tiện sai sử anh càng lúc càng không chút khách khí.

Cảm thấy dẫu sao đối phương cũng đã cứu mình một mạng, Nhan Cảnh Bạch vẫn luôn nhường được cái gì thì cứ nhịn cái đấy. Nhưng anh không phải thánh nhân, đến thời khắc này không tài nào nhịn được nữa, rốt cuộc bạo phát.

Quẳng bó củi vừa nhặt được xuống đất, Nhan Cảnh Bạch trừng mắt, tức đến bật cười: "Ngươi làm sao, muốn cái gì?!"

Phương Ứng Khán mở to đôi mắt thiên chân đầy vô tội, tủi thân nói: "Ta đói."

Tủi thân? Hắn thế nhưng còn dám tủi thân?! Nhan Cảnh Bạch bực bội quát: "Đói thì ăn đi! Ta trói tay ngươi bịt miệng ngươi hay làm gì khiến ngươi không có cách ăn cơm hả?! Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta đút ngươi ăn?!"

"Ờm..."- Phương Ứng Khán liếc mắt, lom dom nhìn mấy quả tử kha vừa dập vừa héo, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Bản hầu không muốn ăn cái này!"

"Thế ngươi nghĩ ta muốn ăn cái này?!"

Nhan Cảnh Bạch càng quát càng lớn tiếng, toàn bộ phong độ đều vứt hết đi, hắn tủi thân? Ông đây còn tủi thân hơn hắn được chưa?!

"Rừng núi hoang vắng không ăn cái này thì ăn cái gì? Ai mà chẳng muốn ăn sơn trân hải vị, nhưng nó sẽ từ trên trời rơi xuống hay là từ dưới đất chui lên cho ngươi? Ngươi nghĩ rằng tìm được quả dại rất dễ ư, tất cả đều do ta cực khổ mới tìm ra được đấy biết chưa! Hay ngươi cho rằng leo cây rất dễ, cho rằng ta có thể vạn năng bay lượn trên trời giống như siêu nhân hả?!!"

Phương Ứng Khán biểu tình vô tội nhìn hoàng đế nổi trận lôi đình, đi tới đi lui tay áo tung vẩy quát tháo không ngừng, đôi mắt đen nhánh chớp chớp, lại chớp chớp, sau đó bỗng nhiên ngắt lời hỏi: "Siêu nhân là ai thế?"

Hô hấp Nhan Cảnh Bạch cứng lại, cả người xẹp xuống như quả bóng cao su hết hơi, mất công anh tâm huyết nói nhiều như dậy, đối phương căn bản là không để trong lòng, vậy anh còn nói làm quần què gì nữa!

Anh duỗi tay ra, đưa đến trước mặt Phương Ứng Khán, không tình nguyện nói một câu: "Đưa đây!"

"Hmm?"- Phương Ứng Khán nghi hoặc, giọng mũi bật ra một âm tiết thật khẽ.

Nhan Cảnh Bạch không kiên nhẫn nói: "Không phải ngươi đang đói à? Đưa kiếm đây, ta thử ra ngoài xem có thể săn được động vật hoang dã về làm vài món hay không."

Phương Ứng Khán nghiền ngẫm dòm người ta một cái, sau đó chậm rì rì rút Huyết Hà kiếm ở bên hông ra, đưa cho đối phương.

Nhan Cảnh Bạch cầm kiếm, rời đi một mạch không quay đầu lại. Anh sợ bản thân chỉ cần nhìn gương mặt kia thêm một giây nữa, sẽ nhịn không được đâm hắn một đao.

Phương Ứng Khán dựa thân cây, híp mắt nhìn bóng dáng kia xa dần, mắt mày vừa chuyển, không còn vẻ trẻ con thiên chân như vừa rồi, mà trở nên sâu xa khó hiểu.

"Triệu Hoàn à..."- Hắn khẽ cười một tiếng: "Xem ra thật thú vị!"

Mặt trời ngả về tây, bóng đêm chầm chậm bao phủ đại địa, không trung bắt đầu sẩm tối.

Phương Ứng Khán ngồi tại chỗ đợi mãi, khi hắn đang mơ màng muốn ngủ, Nhan Cảnh Bạch cuối cùng cũng về.

Giống lúc rời đi, đi anh xách kiếm theo, trở về như cũ vẫn xách kiếm theo, chỉ là cả người thoạt nhìn chật vật không chịu nổi.

Phương Ứng Khán kinh ngạc nhìn anh ướt như chuột lột, khó hiểu hỏi: "Ngươi rớt xuống sông?"

Nhan Cảnh Bạch hung hăng liếc mắt trừng hắn một cái, như cũ móc ra hai quả tử từ trong lòng, dơ trước mắt hắn, nói: "Chỉ có cái này, ngươi ăn thì ăn, không ăn thì nhịn!"

Phương Ứng Khán nhướng mày, nháy mắt đã đoán ra đối phương gặp chuyện gì, trong lúc nhất thời cảm thấy dị thường buồn cười. Nhưng mà, hắn đương nhiên sẽ không thật sự cười ra tiếng, dù sao chọc cho đối phương xù lông lên hắn cũng không chiếm được chỗ tốt nào, còn sợ dỗ không được.

Phương Ứng Khán khom lưng, nhặt một hòn sỏi từ trên mặt đất lên, ngón tay cuộn lại, sau đó bắn ra trong ánh mắt kinh ngạc của Nhan Cảnh Bạch, hòn sỏi kia vọt thẳng về phía trước.

Theo tiếng kêu thảm thiết, một con chim đang truyền cành rơi xuống đất, giãy giụa hai cái rồi bất động luôn.

Nhan Cảnh Bạch trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy, nửa ngày mới nói: "Sao ngay từ đầu không làm vậy luôn đi?!"

Nghĩ đến tình cảnh của bản thân phải đuổi theo một con gà rừng chạy khắp núi, cuối cùng còn ngã vào hồ suýt nữa bị sặc chết, lửa giận của anh đằng đằng đằng bùng lên!

"Ta cho rằng nếu chỉ là đi săn, quan gia thừa sức có thể đảm đương thôi mà."- Phương Ứng Khán vô tội đáp.

Gặp quỷ vô tội! Nhan Cảnh Bạch rất muốn đánh hắn, nhưng rất nhanh anh đã vô cùng bi ai phát hiện ra, muốn đánh người, bản thân tuyệt đối không phải đối thủ của hắn!

Nhưng nếu dựa vào thân phận của mình để đánh, khả năng đối phương cam nguyện ngồi im cho mình đấm một trận là bao nhiêu nhỉ?! Nhan Cảnh Bạch nghiêm túc tự hỏi.

Cũng may Phương Ứng Khán không có được đằng chân lân đằng đầu, không dám thật sự đắc tội anh quá mức.... tuy hắn đắc tội anh cũng chẳng ít tí nào đâu.

Tiếp tục bắn rơi mấy con chim rừng, sau đó quay qua, như tranh công cười xinh đẹp với Nhan Cảnh Bạch.

Nhan Cảnh Bạch yên lặng che mặt, không nhìn hắn nữa, xoay người chuẩn bị làm bữa tối.

Trời tối sầm xuống, lửa trại bùng lên.

Một tay Nhan Cảnh Bạch cầm kiếm, một tay xách nấy con chim, bắt đầu.... thịt chim!

Nhìn anh nghiêm túc như thế, Phương Ứng Khán nheo mắt, bỗng nhiên có dự cảm không tốt, không nhịn được mở miệng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Nhan Cảnh Bạch trừng hắn một cái, lãnh đạm nói: "Có biết nhìn không, hay là ngươi muốn gặm cả lông chim với nội tạng?"

Sắc mặt Phương Ứng Khán càng ngưng trọng, hắn chỉ vào kiếm trong tay anh: "Cho nên, ngươi định dùng Huyết Hà kiếm của ta để thịt chim?"

"Chả thế thì sao? Ngươi còn có vũ khí nào thay thế chắc?"

Phương Ứng Khán trầm mặc.

Nhan Cảnh Bạch cúi đầu, bắt đầu bổ bụng chim, vừa rạch vừa oán giận: "Ngươi tưởng ta muốn dùng nó lắm hay gì? Không tiện tay tí nào hết!"- Trong ngữ khí là mười phần ghét bỏ.

Mí mắt Phương Ứng Khán giật đùng đùng.

Nhan Cảnh Bạch không phải không biết tí gì về trù nghệ, nhưng ở trong tình huống không có dụng cụ, không có gia vị thậm chí lửa cũng là lửa trại bừng bừng thiêu đốt chứ không phải bếp gas, hoàn toàn không thể trông cậy vào đồ anh nướng ra có thể ngon được bao nhiêu. Trên thực tế, có thể nướng chín đã cực kỳ không tồi rồi.

Phương Ứng Khán nhìn cái cục đen sì sì, hai đầu lông mày xô cả vào nhau, trong nháy mắt ấy hắn thậm chí rất muốn ném cái thứ trong tay ra để ăn quả dại.

Chỉ là, Phương Ứng Khát mất lượt rồi.

Hắn nhìn Nhan Cảnh Bạch chờ mong dòm mình chằm chằm, bất chấp tất cả nhắm mắt cắn một tiếng.

Quá.... Khó ăn!

Phương Ứng Khán nỗ lực nhấm nuốt, miễn cưỡng chịu đựng để không nhổ ra. Mùi vị cháy khét và tanh tưởi từ đầu lưỡi thộc thẳng xuống cuống họng, thời thời khắc khắc thách thức thần kinh hắn.

Nhan Cảnh Bạch vừa lòng gật đầu, vất vả cả ngày, cuối cùng cũng thành công mớm đồ ăn vào miệng con quạ kia.

Anh gặm quả dại, nhìn mấy miếng thịt chim đã nướng chín, cúi đầu suy ngẫm một chút, bỏ ra hai miếng để ở trước mặt Phương Ứng Khán, chỗ còn lại thì bọc kỹ vào khăn, vừa gói vừa nói: "Còn lại chỗ này ta cất đi, để dành đến mai làm bữa sáng cho ngươi."

Hô hấp Phương Ứng Khán cứng lại, biểu tình sụp đổ trên gương mặt tuấn lãng.

Đây chính là gieo gió gặp bão, tự làm tự chịu trong truyền thuyết hay sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top