Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Tứ Đại Danh Bổ] Chương 27: Bỏ Lỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thị trấn nho nhỏ không lớn lắm, cũng không toạ lạc trên tuyến đường chính, tin tức tương đối khép kín, nhưng chưa đến mức ngay cả chuyện như người Kim tấn công Thái Nguyên cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Túi da Nhan Cảnh Bạch đang dùng được việc ra phết, nở một nụ cười hoà ái dễ gần, rất nhanh đã hỏi thăm được kha khá những việc mình muốn biết. Anh đặt mông ngồi bên cạnh Phương Ứng Khán, cầm bát trà trước mặt đối phương lên tu ừng ực, uống cạn đáy bát, anh lau cằm sảng khoái hà một hơi.

Phương Ứng Khán chờ anh uống xong, thò đến gần hỏi: "Sao rồi? Tình huống Thái Nguyên như thế nào?"

Nhan Cảnh Bạch lắc lắc đầu, cười lạnh nói: "Chúng ta đều bị người Kim đùa bỡn đấy."

Phương Ứng Khán nhíu mày: "Lời này có ý gì."

Nhan Cảnh Bạch giải thích: "Nếu nhà Kim thật sự tấn công Thái Nguyên, người dân nơi đây không có khả năng chẳng biết tí tin tức gì, nhưng chúng ta đi thẳng đường, ngay cả một nạn dân cũng chưa từng thấy."

"Dương đông kích tây?"- Phương Ứng Khán nhướng cao mi.

Nhan Cảnh Bạch cười lạnh: "Hoàng đế Kim Quốc đúng là để mắt ta, hưng sư động chúng bày cục diện lớn như vậy ra chỉ vì cái mạng nhỏ này của ta đấy."

"Lời này của quan gia sai nhé."- Phương Ứng Khán cười tủm tỉm trêu chọc: "Ngài chính là hoàng đế Đại Tống, mạng ngài đương nhiên cũng quý giá hơn bất cứ ai, sao có thể nói chỉ là mạng nhỏ của kẻ hèn được?!"

Nhan Cảnh Bạch không để ý hắn, anh còn đang mải tự hỏi tình thế tiếp theo.

Coi như ở trước mặt Phương Ứng Khán giả vờ bình tĩnh thế nào đi nữa, thì nội tâm anh cũng không thể che dấu được lo âu, nói không nóng lòng là nói dối, bây giờ anh đang mất tích bên ngoài, những kẻ mưu ma chước quỷ dã tâm bừng bừng kia sao có thể buông tha một cơ hội tuyệt vời như lần này! Anh cành không thể trông cậy vào Triệu Cát được, tình phụ tử giữa lão và Triệu Hoàn không sâu đậm, trước khi xuất cung cũng phải láo nháo với lão thêm trận nữa, cứ ầm ĩ với nhau thì không ai thoải mái cả, chỉ cần lão không thọc cho anh một dao sau lưng thì Nhan Cảnh Bạch đã rất vừa lòng.

Huống hồ, không phải anh coi thường Triệu Cát, nhưng với năng lực của đối phương, coi như lão đứng về phía anh thì chưa chắc đã giúp ích được gì, khả năng cao hơn anh còn phải gánh thêm quả tạ tuỳ thời kéo chân sau mình nữa đấy!

Người duy nhất anh có thể gửi gắm hy vọng chỉ có Gia Cát Chính Ngã, chỉ mong mọi quyết định và lựa chọn của ông đều sẽ làm anh vừa lòng.

"Ngài nghĩ gì thế?"- Giọng Phương Ứng Khán vang lên bên tai.

Nhan Cảnh Bạch thở dài: "Nghĩ phải làm sao mới có thể về Biện Lương bằng tốc độ nhanh nhất, muộn hơn chỉ sợ hướng gió sẽ thay đổi."

"Cuối cùng cũng biết vội rồi à?!"- Phương Ứng Khán vui sướng khi người gặp họa: "Ta còn tưởng ngài sẽ mãi mãi chấn định cơ, thì ra là ta đánh giá cao ngài nhỉ."

Nhan Cảnh Bạch híp híp mắt, cũng không tức giận, mà bỗng nhiên đổi đề tài: "Ta đem kiếm của ngươi đi cầm rồi."

Đôi mắt đen nhánh lập tức trợn trừng, Phương Ứng Khán ngay cả nói cũng không lưu loát: "Ngươi, ngươi, ngươi nói cái gì?"

"Kiến của ngươi bị ta đem đi cầm cố rồi."- Nhan Cảnh Bạch không chê phiền lặp lại lần nữa, sau đó bổ sung thêm: "Nếu không thì chúng ta về Biện Lương như thế nào? Hay làm ăn mày một đường xin cơm đi về nhá?"

Huyết áp Phương Ứng Khán tăng xông, gần như muốn nôn ra một búng máu, hắn run rẩy ngón tay nói: "Nhưng đấy là Huyết Hà thần kiếm, là Huyết Hà thần kiếm theo ta gần 20 năm!"- Là tiêu chí để Phương Ứng Khán hắn thành danh trên giang hồ! Cứ như vậy bị người ta mang đi cầm cố?!

Nhan Cảnh Bạch nhíu mày: "Ngươi tưởng ta muốn cầm đồ thanh kiếm kia lắm hay sao? Không được khảm đá quý, vỏ kiếm cũng chẳng hoa lệ, ta phải thương lượng với ông chủ hiệu cầm đồ mãi mới đổi được hai mươi lượng bạc, ít như thế, chỉ sợ chưa tới Biện Lương thì chúng ta đã tiêu hết mất rồi."

Sắc mặt Phương Ứng Khán đỏ bừng, giữa búi tóc cài Kim Bộ Diêu chất liệu tầm thường do Dương đại thẩm hữu nghị tài trợ, chuỗi ngọc lay động giữa không trung, ánh mắt hận không thể ngay lập tức nuốt sống ăn tươi người trước mặt.

Nhan Cảnh Bạch sờ sờ cằm, vô tội nói: "Không phải chỉ là một thanh kiếm thôi à, nếu ngươi luyến tiếc quá thì chờ chúng ta về Biện Lương xong phái người đi chuộc là được mà, đến lúc đó trẫm tặng kèm ngươi cái bao kiếm quý giá một chút con như xin lỗi, được chưa?"

Phương Ứng Khán nhìn trời, khóc không ra nước mắt.
.
Nhan Cảnh Bạch tìm cả cái trấn nhỏ, mới tìm được một chủ ngựa nguyện ý đánh xe, sau khi thanh toán năm lượng bạc tiền đặt cọc, cuối cùng cũng thẳng tiến thành Biện Kinh xuất phát.

Nhan Cảnh Bạch một lòng muốn về Biện Lương sẽ không biết, sau hai ngày anh đi, thị trấn nho nhỏ nghênh đón ba người, một thiếu niên hắc y đeo kiếm, một công tử thanh tuấn đi đứng không tiện và một thanh niên sang sảng rực rỡ như ánh mặt trời. Đúng là ba người Lãnh Huyết, Vô Tình cùng với Truy Mệnh đã hội hợp.

Mấy người đều là bộ đầu tiếng tăm lừng lẫy của Lục Phiến Môn, với bọn họ thì kinh nghiệm tìm người vẫn có một chút, nhưng hình như họ đến chậm một bước rồi.

Ánh nến hiu hắt trong căn phòng u ám của khách điếm.

Một thanh kiếm mỏng dài phổ thông bị đặt lên bàn, mũi kiép hẹp nhọn dưới ánh nến phiếm ra hàn quang.

"Đây là Huyết Hà thần kiếm của Phương tiểu hầu gia."- Sau khi trầm mặc thật lâu, Vô Tình hạ kết luận như vậy.

Truy Mệnh nhíu mày, nói: "Ông chủ tiệm cầm đồ bảo, kiếm này do một công tử khoảng hơn hai mươi tuổi có khí chất ôn hòa mang đến thế chấp, nói hai tháng sau sẽ cho người đến chuộc về."

Vô Tình trầm giọng: "Như vậy vị công tử kia không phải Phương tiểu hầu gia thì chính là quan gia, chỉ là chúng ta đã tới chậm một bước."

Lãnh Huyết ngồi một bên vẫn luôn không lên tiếng, bỗng giơ tay, ánh kiếm chợt loé, chậu hoa bên bệ cửa sổ trong chớp mắt bị chém thành hai nửa.

Vô Tình chau mày, khó được ôn nhu nói: "Đừng gấp, đệ cũng nghe tam sư huynh nói rồi, sau khi hai người họ mang kiếm đi cầm thì lấy tiền đó mướn xe về Biện Lương, bây giờ chúng ta cứ về đi, không biết trên đường có chạm mặt hay không, nhưng đến Khai Phong tổng sẽ thấy người thôi."

Truy Mệnh chẹp chẹp miệng, bỗng nhiên ngắt lời: "Sao đại như huynh lại khẳng định là họ chứ? Người khác đều nói, họ là một đôi phu thê nhỏ cơ mà."

Vô Tình không vui liếc mắt trừng hắn một cái: "Trong hoàn cảnh xa lạ, cải trang giả dạng mới là cách làm của người thông minh."

Truy Mệnh nuốt nước miếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không biết ai trong hai kia người sẽ giả làm nương tử nhỏ nhỉ..."

Nghe vậy, cho dù thanh lãnh như Vô Tình cũng không nhịn được ảo tưởng trong đầu một chút, sau đó rùng mình. Cho dù là ai giả làm nương tử, hình như cũng đáng sợ như nhau.

Đôi mắt lục ngọc lấp loé, Lãnh Huyết bỗng nhiên kéo cửa đi ra ngoài, một câu cũng không nói.

Vô Tình lẳng lặng nhìn bóng dáng biến mất sau cánh cửa, bỗng nhiên mở miệng nói một câu: "Đệ nói không sai, Lãnh Huyết đúng là đã thay đổi."

Những lời này lập tức lôi suy nghĩ không biết bay đến phương nào của Truy Mệnh trở về, hắn giống như không xương ghé vào đùi Vô Tình, vẻ mặt đắc ý nói: "Thấy chưa thấy chưa, đệ đã bảo là đệ ấy thay đổi mà, huynh và nhị sư huynh còn không tin đệ nữa."

Vô Tình gõ nhẹ cái đầu to xù xù, tầm mắt lo lắng lại nhìn ra cửa: "Chỉ hy vọng thay đổi này... không phải như ta đang nghĩ nhiều thôi..."

...

Biện Kinh, phủ Tướng Quốc.

Khi Cố Tích Triều khoác bóng đêm về phòng, hình ảnh Phó Vãn Tình ngồi dưới ánh đèn đập thẳng vào mắt.

Thê tử của y là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, chẳng những xinh đẹp, còn ôn nhu thiện lương, tuy sinh ra tôn quý nhưng không có chút ngang ngược kiêu ngạo nào, hơn nữa dịu dàng săn sóc, càng là tận tâm đối đãi với y trong bổn phận của tân thê.

Cố Tích Triều xuất thân thấp hèn, thời niên thiếu nhận hết kinh thường, sau này lại vì muốn thi triển một thân khát vọng của mình mà toác đầu chảy máu. Tuy tính tình y cao ngạo, nhưng sâu trong nội tâm luôn hy vọng có được một tổ ấm hơn bất kỳ ai, một thê tử quan tâm yêu quý mình, một hài tử ngây thơ đáng yêu nữa.

Phó Vãn Tình rất tốt, tốt vô cùng, nàng thỏa mãn tất cả những ảo tưởng của y về phái nữ, y quý trọng nàng, tôn kính nàng, nhưng không dám yêu nàng. Bởi vì y mang theo âm mưu mà đến, bởi vì ơn tri ngộ của người kia, còn bởi vì... giữa họ chú định là sẽ không thể có kết cục viên mãn.

Phó Vãn Tình xoa nhẹ đôi mắt hơi hồ, vừa ngẩng đầu đã thấy Cố Tích Triều đứng ở cửa, nàng mỉm cười, khoé môi cong nhẹ đầy ôn nhuận, giọng nói nho nhỏ dịu dàng như nước: "Chàng về rồi à!"

Dứt lời, nàng buông kim chỉ trong tay định bước xuống giường

Cố Tích Triều vội vàng đi tới, đỡ cổ tay của nàng, nhẹ trách nói: "Cẩn thận một chút, nàng bây giờ không phải là một người, nhỡ ngã thì sao!"

Mặt Phó Vãn Tình ửng đỏ, ôn nhu nói: "Ta nào có yêu đuối như thế."

Cố Tích Triều cố ý xụ mặt, vuốt ve bụng nhỏ vẫn chưa thay đổi lắm của nàng: "'Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền' cho nên làm gì cũng nên cẩn thận, nếu không chỉ sợ có việc xảy ra thì muộn rồi còn đâu."

"Vâng vâng!" Phó Vãn Tình cười đầy ngọt ngào: "Nghe lời chàng là được."

Cố Tích Triều vừa lòng gật đầu, sau đó chỉ vào kim chỉ trên giường, nói: "Về sau cũng chạm vào mấy thứ này ít thôi, hại mắt lắm, ta không muốn có một thê tử mắt kém đâu nhé."

Phó Vãn Tình có chút khó xử: "Nhưng thiếp muốn tự tay làm y phục cho bé con của chúng ta mà."

"Nàng đó!"- Cố Tích Triều thân mật búng trán nàng, dặn dò nói: "Không cho nàng vất vả!"

"Vâng!"- Phó Vãn Tình ngoan ngoãn tựa vào ngực y.

Sau màng giấy trắng tinh trên cửa sổ, hai bóng người ấm áp dựa vào nhau, nhìn từ xa, tựa như một đôi uyên ương hồ điệp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top