Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Tứ Đại Danh Bổ] Chương 32: Thắng Thua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khang Vương Triệu Cấu gần đây sung sướng cực, sung sướng đến mỗi đêm đều ngủ không yên, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở. Việc này cũng có tình lý ở bên trong, dù sao khi ai đó biết bản thân sắp được làm hoàng đế thì chỉ sợ sẽ mừng rỡ đến không khép được miệng.

Triệu Cấu không phải trưởng tử, mẫu thân gã chỉ là quý phi, cho nên cho dù gã là hoàng tử mà Huy Tông thích nhất, nhưng chỉ cần đích trưởng tử Triệu Hoàn còn sống thì gã chú định là phải vô duyên với ngôi vị hoàng đế.

Cứ tưởng cả đời này cũng chỉ có thể làm Vương gia nhàn tản thôi, bởi vì nếu đại ca gã còn sống thì ngôi vị hoàng đế là của đại ca gã, mà dù đại ca gã có chết thì ngôi vị hoàng đế cũng là của chất nhi gã- Triệu Kham.

Không phải chưa từng thèm khát ngôi vị chí tôn ấy, chỉ là dù cho gã thêm mười cái gan, gã cũng tuyệt không dám hơi có dị động.

Vốn tưởng cuội đời cứ như vậy mà trôi qua, làm một Vương gia an nhàn cũng chẳng có gì không tốt, nhưng bầu trời lại cố tình thả xuống một cái bánh nướng lớn, không nghiêng không lệch bất thình lình nện thẳng vào đầu gã luôn.

Khang Vương gia sướng điên rồi, sau mười mấy đêm gã cắn ngón tay vất vả chịu đựng, cuối cùng vào ngày đăng cơ vác nguyên một đôi mắt gấu trúc được phụ hoàng nắm tay dắt đến ngôi vị cửu ngũ kia.

Đại điển sẽ cử hành ngay thôi, Triệu Cấu được người người vây quanh trước tiên nghỉ ngơi ở Văn Đức Điện, chờ lát nữa đến Quốc Khánh Điện nhận lấy triều bái của đủ loại quan lại, đăng cơ đại điển mới xem như hoàn thành.

Triệu Cát uống trà, có chút không vui nhìn Triệu Cấu vẫn luôn hưng phấn đi tới đi lui, nói: "Cửu ca, đừng có ở dưới mí mắt trẫm lúc ẩn lúc hiện, lượn lờ lắm thế làm trẫm váng đầu. Ngươi lập tức sẽ trở thành hoàng đế, phải trầm ổn bình tĩnh, không thể cứ hấp tấp bộp chộp như thế được!"

Triệu Cấu nghe vậy, lập tức cung cung kính kính hành lễ với lão: "Cẩn nghe cha dạy bảo!"

Triệu Cát vừa lòng gật gật đầu, sở dĩ lão đặc biệt thích đứa con trai này là bởi vì gã nghe lời, dễ khống chế hơn Triệu Hoàn nhiều.

Hai phụ tử nói một chuyện lát, thẳng đến khi Triệu Cát uống chén chà thấy đáy cũng chưa đợi được người chạy tới thông báo.

Lão nhíu mày, nói với một thái giám đứng bên cạnh: "Đi ra ngoài xem xem, sao người truyền lời còn chưa đến! Hôm nay chính là ngày tân hoàng đăng cơ, cực kỳ trọng đại, đừng để xảy ra sai lầm gì."

Trong điện một mảnh an tĩnh, thái giám đứng chơ tại chỗ hệt như gậy gỗ, đầu ngón chân cũng không thèm động.

Triệu Cát không vui: "Trẫm bảo ngươi đi ra ngoài nhìn xem, ngươi nghe không hiểu à?!"

Thái giám vẫn không nhúc nhích.

Triệu Cát lập tức đứng lên, trợn mắt giận nhìn.

Triệu Cấu thấy thế, chạy nhanh vuốt vuốt ngực lão nói: "Cha nguôi giận, hà tất phải so đo với một nô tài, nhi tử lập tức sẽ gọi người lôi tên nô tài đó xuống chém."

Triệu Cát thuận khí, nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ của con, không thể thấy máu, cứ tạm giam giữ trước đã, sau đó đánh chết là được."

"Vâng vâng vâng!"- Triệu Cấu liên tục đáp ứng, sau đó cao giọng gọi người.

Đại điện vừa rồi vô cùng náo nhiệt bây giờ lại chợt an tĩnh lạ, quanh quẩn chỉ có tiếng gọi người phiêu đãng của Triệu Cấu, không khí quỷ dị.

Cho dù hai phụ tử có ngu xuân đến mức nào, cũng nhận ra là có gì đó không thích hợp.

Lúc hai người sợ hãi trong lòng hai mặt nhìn nhau, một tiếng bước chân trầm nặng vang lên, từ xa tới gần, sau đó, Phó Tông Thư xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Triệu Cát nhẹ nhàng thở ra, trách nói: "Sao Phó khanh bây giờ mới đến."

Triệu Cấu thì vui vẻ ra mặt, hưng phấn nói: "Đại điển bắt đầu rồi hả? Ta, à nhầm, trẫm đã chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta mau mau đi thôi!"

Hiển nhiên, gã hoàn toàn đã gấp không chờ nổi!

Đáng tiếc chính là, cuộc đời này của gã đã định phải vô duyên với ngôi vị hoàng đế.

Phó Tông Thư nhẹ nhàng cười cười, sau đó rất là hòa ái nói: "Xin lỗi, Khang Vương điện hạ, ngôi vị hoàng đế này sợ ngươi không ngồi được đâu."

Triệu Cấu trợn mắt há hốc mồm nhìn lão, khóe môi đuôi lông mày run rẩy có rút, trong lúc nhất thời thế nhưng nói không lên lời. Còn Triệu Cát, dù sao cũng làm hoàng đế vài chục năm, lúc này mẫn cảm nhận ra trong lời nói của đối phương có dị thường.

Lão lạnh lùng nói: "Ngươi có ý gì!"

Phó Tông Thư vỗ vỗ tay, một đội tinh binh ào ào vào điện, trên mặt mỗi người đều mang theo sát khí. Sau đó mới chậm rì rì nói: "Ý thần chính là... muốn đổi họ Phó cho thiên hạ này!"

Đây là.... mưu phản?!

Hai phụ tử khiếp sợ!

Gương mặt Triệu Cát giận dữ đỏ lên, run rẩy chỉ vào lão nói: "Phó Tông Thư! Ngươi đại ——"

Thanh âm đột nhiên im bặt! Miệng Triệu Cát bị người bịt chặt, động thủ chính là tên thái giám như cọc gỗ lão vừa mới kêu gào đòi xử tử!

Triệu Cấu trơ mắt nhìn phụ thân mình bị trói gô, lấy khăn che miệng, không dám ho he một tiếng nào, cả người run lẩy bẩy ngồi sụp xuống, cuộn tròn trên đất.

Phó Tông Thư nhìn lướt qua Triệu Cát nỗ lực giãy giụa, rồi nhìn Triệu Cấu nhát như con chuột, lạnh lùng hừ một tiếng, rồi phất tay áo rời đi. Chỉ để lại một cậu dặn dò: "Trông chừng bọn họ, chờ ta xong việc sẽ trở về xử trí."

Thái giám ban nãy và đám binh lính đồng thanh đáp: "Vâng".

Nắng gắt xán lạn.

Phó Tông Thư híp mắt, giơ tay cản ánh mặt trời có chút chói chang, lão nghiêng đầu, nói với Cố Tích Triều vẫn luôn đứng ở cửa đại điện: "Sự tình ra sao rồi?"

Cố Tích Triều khom lưng hành lễ: "Đã sắp xếp thỏa đáng hết, hoàng cung hoàn toàn nằm trong sự khống chế của chúng ta, văn võ bá quan cũng bị giam giữ ở Quốc Khánh Điện, Tích Triều để lại hai ngàn người, ngay cả một con ruồi cũng không có khả năng lọt mất. Mật thám tại cửa thành sẽ đúng lúc giết chết thủ tướng, sau khi mở cửa thành, chỉ cần quân đội của Triệu tướng quân đến, hết thảy sẽ thành đại cục đã định!"

Phó Tông Thư vừa lòng gật gật đầu, sau đó vỗ bờ vai của y nói: "Ngươi làm việc, ta yên tâm."

Thủ vệ Hoàng cung dị thường bạc nhược, còn có nội ứng, tất cả đều bị lão túm trọn quá nhanh, Phó Tông Thư còn tưởng rằng phải lọt vào phản kháng quyết liệt nhưng không, xem ra ngay cả ông trời cũng đang đứng về phía lão!

Dọc đường đi, ngoại trừ binh lính canh giữ những đoạn đường quan trọng và quân đội phụ trách tuần tra thì không còn bất kỳ kẻ nào khác, chung quanh an an tĩnh tĩnh.

Phó Tông Thư vừa đi vừa nói: "Người Kim bên kia thế nào?"

"Tông Bật tướng quân đáp ứng sẽ giúp chúng ta kinh sợ biên cương, làm chủ lực Tống quân không dám xuôi nam."

"Vậy là tốt rồi."- Phó Tông Thư thở dài: "Đại Tống lập quốc lơn một trăm năm, trung thần nghĩa sĩ không ít, trong đó người không phục ta chỉ sợ sẽ càng nhiều. Dù cầm quyền thế, tạm thời cũng không thể ra tay đối phó bọn họ."

Cố Tích Triều nói: "Hoàng Đế Tống Triều mềm yếu ngu ngốc, sao sánh được với nhạc phụ anh minh thần võ, Tích Triều tin tưởng, một ngày nào đó vạn dân thiên hạ đều sẽ thần phục ngài."

Câu này quả nhiên gãi đúng chỗ ngứa, được vỗ mông ngựa rất là thoải mái, làm Phó Tông Thư không tự chủ được cười ra tiếng.

Nhưng lão cũng không thể cười được bao lâu.

Sau khi hai người tới Quốc Khánh Điện, nụ cười của Phó Tông Thư cương cứng trên mặt.

Từng hàng quân đội vũ khí khắc lạnh, sàn sạt đứng thẳng tắp, sát khí ngợp trời. Văn võ bá quan đáng ra đã bị chế ngự trên đất, giờ phút này sừng sững đứng đó, cả đám người nghiến răng nghiến lợi, tức giạn từng mắt nhìn lão. Còn môn sinh và vây cánh tâm phúc thì bị  vô số vũ khí chỉ xéo, sắc mặt tái nhợt, uể oải la liệt trên mặt đất.

Mà trên đan bệ chí cao vô thượng, một thanh niên bình thản thanh cao đứng đó, diện mạo tuấn nhã, ánh mắt trầm tĩnh.

Nhan Cảnh Bạch từ trên cao nhìn xuống lão, nhàn nhạt nói: "Phó tướng, ngươi thua."

"Ngươi cư nhiên ...... cư nhiên vẫn chưa chết!" Phó Tông Thư không dám tin tưởng lẩm bẩm, ánh mắt hơi tán loạn chẳng màng những người bị chế ngự mặt đầy tuyệt vọng đang rạp trên đất, cực lực duy trì trấn định: "Tuy ngươi không chết mà còn bắt được những người này. Nhưng toàn bộ hoàng cung bây giờ đã bị ta không chế, Thái Thượng Hoàng và Khang Vương cũng ở trong tay ta, coi như ngươi có thể cứu được bách quan đoạt lại Quốc Khánh Điện thì sao? Có muốn cũng không trốn thoát được!"

"Tại sao trẫm phải trốn nhỉ?"- Nhan Cảnh Bạch dù bận vẫn ung dung: "Cần phải chạy trốn chính là Phó tướng nha, đáng tiếc ngươi tuyệt đối trốn không thoát đâu."

Cha chữ "Trốn không thoát" vừa dứt, anh bỗng nhiên phất nhẹ ống tay áo, sau đó Phó Tông Thư lập tức cảm thấy bên hông bị người nhẹ nhàng điểm một cái, không động đậy nổi.

Một gương mặt tuấn mị vô song chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt lão, Phó Tông Thư cuối cùng cũng không trấn tĩnh nổi, một đôi mắt trợn trừng dữ tợn lồi ra, cứng họng nói: "Ngươi, ngươi, ngươi...."

Cố Tích Triều có lòng tốt giải thích giúp lão: "Ta vốn là người của quan gia mà, nhạc phụ đại nhân ạ!"

Mọi người ở đây trừ Nhan Cảnh Bạch đều sôi nổi kinh ngạc với chuyển biến bất thình lình, vô số ánh mắt tò mò, ngờ vực, không thể tin nổi nhìn toàn bộ một màn này.

Cố Tích Triều làm lơ mọi ánh mắt, bước nhanh đến trước đan bệ, vén vạt áo, quỳ một gối xuống đất: "Thảo dân Cố Tích Triều, bái kiến bệ hạ!"

Nhan Cảnh Bạch mỉm cười đi xuống đan bệ, tự mình nâng y dậy: "Tích Triều vất vả, mau mau bình thân."

"Tạ bệ hạ!"- Cố Tích Triều theo lực đạo của anh đứng dậy nói: "Quân đội khống chế hoàng cung đã bị Tích Triều thay thế, bây giờ trên dưới trong cung vẫn do bệ hạ định đoạt như cũ, xin bệ hạ yên tâm."

"Ngươi, các ngươi.... Không thể nào! Chuyện này không có khả năng!"- Phó Tông Thư không thể nhúc nhích mất khống chế rống to.

Nhan Cảnh Bạch nhướng mày: "Tuy rằng Phó tướng quốc khôn khéo, nhưng cũng không nhận mặt được hết toàn bộ binh lính đi."

"Nhưng những quan nhân kia thì sao? Binh lính dưới trướng thay đổi người, bọn họ không có khả không phát hiện dị thường!"

"Bởi vì bọn họ là nhóm đầu tiên bị thay đổi chứ sao!" Nhan Cảnh Bạch nhẹ nhàng nói: "Chẳng nhẽ Phó khanh không biết trên đời này còn có một kỹ thuận rất là kỳ diệu, chính là thuật dịch dung đấy?!"

Lần đầu tiên anh nhìn thấy còn phải hoảng sợ kìa, so với chỉnh dung giải phẫu ở hiện đại mói không chừng còn cao minh hơn gấp một trăm lần!

Điều này cũng khiến anh thấy rõ, hợp tác với Phương Ứng Khán quả nhiên là một thương vụ hời cực hời cực.

Phó Tông Thư hãy còn đang hấp hối giãy giụa: "Triệu Nham Khánh, ta vẫn còn Triệu Nham Khánh, quân đội của hắn rất nhanh sẽ công tiến Biện Lương!"

"Phương Khanh vẫn chưa chịu từ bỏ ý định cơ à."- Nhan Cảnh Bạch khoanh tay, híp mắt nhìn về phía xa: "Vậy trẫm sẽ khiến cho ngươi thua tâm phục khẩu phục."

Dứt lời, Gia Cát Chính Ngã từ xa vào điện, ống tay áo to rộng làm ông thoạt trông nho nhã nhẹ nhàng như gió thu, nhưng vẻ mặt ông cứng rắn lạnh lùng, sát khí nghiêm nghị.

Ông đi đến trước mặt Nhan Cảnh Bạch, hành lễ nói: "Bẩm quan gia, đoàn binh của Triệu Nham Khánh đã phải đền tội! Hơn ba ngàn hai trăm người chết, một vạn sáu nghìn bảy trăm người đầu hàng."

Nhan Cảnh Bạch vừa lòng gật gật đầu, ánh mắt lại lần nữa dời về phía Phó Tông Thư, nhìn thấy là một gương mặt trắng bệch.

Đại thế đã mất!

Phó Tông Thư trong đầu chỉ có ý niệm này.

...

...

Kẽo kẹt.... cánh cửa cung điện cao lớn chậm rãi mở ra, ánh mặt trời rọi vào, xua tan mọi đen tối.

Nhan Cảnh Bạch bình tĩnh bước vào trong ánh mắt kinh ngạc, sợ hãi của hai người Triệu Cát và Triệu Cấu

Anh tự bình cởi trói cho Triệu Cát, sau đó đỡ thân mình run nhè nhẹ của đối phương ngồi trên ghế.

Anh nở nụ cười, ngữ khí cũng mang ý cười, nhưng từng lời nói nhẹ nhàng kia lại khiến cho hai người kia khiếp hãi: "Phụ Hoàng yên tâm, Phó đảng tất cả đã phải đền tội, thế sự trên triều đã có nhi tử lo, không cần nhọc lòng ngài và Cửu ca. Phụ Hoàng chấn kinh quá độ, vẫn nên sớm về Phúc An Cung tịnh dưỡng đi, trẫm đã an bài thái y, để thái y điều dưỡng ngài thật tốt."

"Ngươi, ngươi muốn giam lỏng trẫm......"- Đôi môi Triệu Cát run run nói.

"Phụ hoàng nghĩ nhiều rồi." Nhan Cảnh Bạch cười khẽ: "Trẫm chỉ muốn ngài tĩnh dưỡng thật tốt thôi, ngài cứ an tâm nghỉ ngơi, trẫm biết ngài luyến tiếc Cửu ca, trẫm sẽ để đệ ấy trông nom bên cạnh ngài."

Cho dù đối phương nhẹ nhàng đem chuyện nói đầy xinh đẹp, cũng không giấu được sự thật muốn cầm tù lão.

Triệu Cát không cam lòng, phẫn nộ, lão muốn lớn tiếng quát to, trách cứ người kia bất hiếu, nhưng lão vừa nhấc mắt, đã đối hiện với một đôi ngươi thâm thuý lạnh nhạt, trong lòng lão đột nhiên dâng lên sợ hãi, hay là nó đã biết cái gì?

Không, sẽ không, việc kia ngoại trừ Phó Tông Thư thì không ai biết hết, chẳng lẽ là Phó Tông Thư lộ ra tin tức gì?

Lão càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng cảm thấy đối phương nhất định là đã biết, biết lão liên hợp với người Kim giết chết nó!

Nghĩ như vậy, cả người Triệu Cát như một bãi bùn nhão xụi lơ trên ghế dựa, không ngừng run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top