Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Tứ Đại Danh Bổ] Chương 35: Kết Cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu năm Tĩnh Khang thứ tư, hoàng đế ôm bệnh nhẹ, thân cư Phúc Ninh Cung tĩnh dưỡng.

Tháng năm, năm Tĩnh Khang tứ tư, Thái Thượng Hoàng Triệu Cát chết bệnh. Hoàng thượng bi thương, khạc ra máu không ngừng, trên dưới triều đình một mảnh khủng hoảng, cũng may toàn bộ Thái Y Viện toàn lực chạy chữa, cuối cùng chuyển nguy thành an.

Cùng tháng, Khang Vương Triệu Cấu xin chỉ, tự nguyện đến hoàng lăng, giữ đạo hiếu ba năm.

Bây giờ đang là đầu mùa hạ nhưng Nhan Cảnh Bạch vẫn ngoác thêm cái áo choàng thật dày, dựa nghiêng ở trên nhuyễn tháp.

Cửa sổ trong điện đóng chặt, lư hương đốt an thần hương, khói trắng lượn lờ.

Mái tóc dài đen như mực có chút hỗn độn rối tung trên vai, càng sấn đến sắc mặt anh tái nhợt như giấy trắng, kia tuyệt đối không phải thần sắc mà người khoẻ mạnh sẽ có.

Trong tay Nhan Cảnh Bạch cầm một quyển sách, nhưng lực chú ý của anh không đặt ở trong đây, ánh mắt hơi hơi tan rã cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì.

Nếu đổi thành người khác, tuyệt đối sẽ không quấy dầy hoàng đế vào lúc như vậy, nhưng Từ Long ám vệ hiển nhiên là ngoại lệ.

Bóng dáng hắc y cao gầy nhưng rắn chắc mang mật thư viết tin tức mới nhất đến đây, sau một lát đã nghe thấy một tiếng cười trong trẻo vang lên, ý vị sung sướng. Nhan Cảnh Bạch vui chết đi được, thần sắc vốn đang tái nhợt lại vì tâm tình của anh mà hồng hào chút ít.

Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi cuối cùng cũng chết!

Của nợ già kia cuối cùng cũng chết! Lão ta chết trước anh rồi!

Nhan Cảnh Bạch nhịn không được vỗ án tán thưởng bốn tiếng: "Chết rồi thì tốt!"

Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi là hoàng đế thứ hai của nhà Kim, cũng là một lang chủ dã tâm bừng bừng, một lòng muốn sát nhập Đại Tống vào lãnh thổ Kim triều. Lão càng là một đế vương có năng lực, có mưu kế, văn võ toàn tài. Có thể nói, tuy Nhan Cảnh Bạch chưa từng gặp lão, nhưng lão chính là kẻ địch lớn nhất của anh và của Đại Tống!

Kim triều không còn lão thì chẳng khác nào thành con hổ không có răng nanh, còn vương tôn Hoàn Nhan Hợp Lạt sắp kế vị chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh, anh không có gì phải sợ hết!

Nhan Cảnh Bạch ho nhẹ vài tiếng, phân phó nói: "Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi vừa chết, nhà Kim tất loạn, tuy Hoàn Nhan Hợp Lạt có quyền kế thừa cao nhất, nhưng chỉ là một đứa bé, không phải ai cũng phục. Để mật thám của chúng ta ở Kim triều thổi thêm lửa vào, người Kim càng loạn thì càng có lợi với chúng ta."

Người nọ khom người đáp: "Vâng!"

Nhan Cảnh Bạch nghĩ chút, viết cho Cố Tích Triều một phong thư, cơ hội khó có được như thế, anh là đồ ngu mới không lắm bắt!

Tháng sáu, năm Tĩnh Khang thứ tư, hoàng đế Kim triều Quốc Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi băng hà, đại nguyên soái Hoàn Nhan Tông Vọng chuẩn bị lui binh, kết thúc trận chiến giằng co dài gần ba năm với Đại Tống.

Bởi vì lui quá hấp tấp, bị Cố Tích Triều trấn thủ phương Bắc chuẩn xác chộp lấy thời cơ, đánh cho trở tay không kịp.

Tuy Hoàn Nhan Tông Vọng kinh thân bách chiến có thể khống chế tình thế, nhưng bản nhân hắn lại bị rất nhiều mũi tên bắn trúng trong chiến loạn, sau mấy ngày thương thể chuyển biến xấu, cứ vậy ly thế.

Sau khi tin tức về kinh, Tống triều bên này tất nhiên là vui mừng khôn xiết, sung sướng bung toả như mặt trời toả nắng. Mà người Kim bên kia tuy từ khiếp sợ, đến không dám tin tưởng cuối cùng là phẫn nộ, nhưng không có chút ý định hung tợn ra tay giáo huấn Tống triều 'mềm yếu' nào.

Hoàng đế Kim quốc Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi chết bất đắc kỳ tử, Hoàn Nhan Hợp Lạt thân là vương tôn chính thức cũng là người thừa kế chính thống cho ngôi vị hoàng đế, dù tuổi còn quá nhỏ, không có uy vọng, không có khả năng trấn áp những thế lực ngo ngoe rục rịch kia, nhưng đến cuối cùng Hoàn Nhan Hợp Lạt được Hoàn Nhan Tông Tố và hậu duệ thân huân quý tộc của Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi phụ tá ngồi lên ngôi vị hoàng đế... nhưng đây là chuyện của mấy tháng sau.

Trải qua nội chiến tranh đấu gay gắt, triều đình Kim Quốc cũng nguyên khí đại thương.

Tĩnh An Vương Cố Tích Triều nhân cơ hội này hạ lệnh tổng tiến công, người Kim không chống đỡ nổi liên tiếp chiến bại, Kim quân anh dũng thiện chiến lần đầu tiên nếm trải thất bại thảm hại chân chính! Đoàn binh cường hãn cuối cùng chỉ còn lại hơn tám trăm người. Đặc biệt chính là, Cố Tích Triều đã thành công thu hồi mười sáu châu Yến Vân!

Tin này về kinh, toàn bộ Đại Tống sôi trào, so với trận thắng đầu tiên càng hân hoan hơn, trên dưới triều đình không còn ai nghi ngờ Cố Tích Triều nữa, dân gian bá tánh xưng y là chiến thần!

Đối với tất cả, Nhan Cảnh Bạch chỉ khép lại chiến báo, lẳng lặng mỉm cười.

Mười sáu châu Yến Vân chính là thành đồng vách sắt của Đại Tống, đoạt lại nó, người Kim sẽ mất đi ưu thế thiên nhiên, chỉ cần gót sắt dám xuôi nam một bước, sẽ phải trả giá bằng vô số thi thể. Huống chi, biên cảnh phương bắc còn có Cố Tích Triều trấn thủ, là chiến thần mới ra lò của Đại Tống đấy!

...

...

Trong Phúc Ninh Cung, trống rỗng tịch mịch, không khí phiêu tán mùi thuốc đông y và an thần thanh hương.

Nhan Cảnh Bạch uống thuốc xong, được cung nhân hầu hạ chậm rãi dựa vào đầu giường.

Đầu lưỡi còn đọng đầy vị đắng, anh bây giờ rất muốn ăn thứ gì đó ngọt ngọt để át đi hậu vị đắng chát kia, nhưng mà ngại ngùng nên không nói ra miệng được.

Anh ho nhẹ vài tiếng, nói với Phương Ứng Khán và Gia Cát Chính Ngã vẻ mặt lo lắng đau lòng nhìn anh: "Hai vị ái khanh cứ yên tâm, trẫm không có việc gì."

Cái gì mà không có việc gì, rõ ràng là đã bệnh tình nguy kịch, lòng Gia Cát Chính Ngã tràn đầy thương tiếc, người này là cứu tinh của Đại Tống, là một trung hưng chi chủ chân chính, nếu chứ tuổi xuân chết sớm như vậy, chính là tốn thất lớn của thiên hạ muôn dân.

Ông chua sót trong lòng, hốc mắt đỏ lên, chỉ thật sâu cong lưng, nói một tiếng: "Xin quan gia bảo trọng thân mình!"

Nhan Cảnh Bạch thở dài một tiếng: "Trẫm biết! Trẫm sẽ phối hợp vớ thái y trị liệu thật tốt, việc trên triều đình đành làm phiền hai vị ái khanh."

"Quan gia yên tâm!"- Gia Cát Chính Ngã trịnh trọng nói từng câu từng chữ.

Sau khi Nhan Cảnh Bạch dặn dò thêm vài câu thì bảo Gia Cát Chính Ngã về đi thôi, ngay cả cung nhân hầu hạ bên cạnh cũng vẫy lui hết, chỉ còn lại một mình Phương Ứng Khán.

Hai người nhìn nhau một lúc, Nhan Cảnh Bạch thật sự không có tinh lực trong bông giấu kim giao phong với hắn, thẳng thắn: "Nói đi, ngươi có việc gì?"

Phương Ứng Khán cười: "Là quan gia bảo thần ở lại mà?"

"Còn không phải là ngươi bảo muốn đơn độc nói chuyện với trẫ... khụ khụ khụ!"

Chưa nói hết câu, Nhan Cảnh Bạch đã kịch liệt ho khan, máu tươi nhiễm đỏ cả khăn tay.

Sắc mặt Phương Ứng Khán khó coi, ánh mắt phức tạp, chờ anh bình ổn mới khô khốc nói: "Ngài muốn chết à!"

Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Nhan Cảnh Bạch lau vết máu bên khóe môi, nhét khăn tay thấm máu xuống gối, lúc này mới chậm rì rì nói một câu: "Ừ, cho nên ái khanh có chuyện gì thì nói nhanh hộ cái."

Phương Ứng Khán nhấp môi, mãi mới nói: "Bao giờ thì ngài giết ta thế?"

"Hửm?" Nhan Cảnh Bạch nhướng mày: "Ý của Phương khanh là muốn tuẫn táng theo trẫm đấy à?"

Phương Ứng Khán cười lạnh: "Ngài muốn chết nhưng con của ngài còn chưa đến mười tuổi, để lại một kẻ dã tâm bừng bừng như ta còn sống trên đời ngài có thể yên tâm ư? Không sợ một ngày nào đó ta cướp mất giang sơn của nhi tử ngài?"

Nhan Cảnh Bạch rũ mi mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng: "Trẫm đã từng hứa, khanh không mưu phản, trẫm không giết khanh! Ái khanh bây giờ đã phản đâu mà có vẻ vội vàng thế."

Đáy mắt Phương Ứng Khán khẽ lung linh: "Quan gia đúng là nhất ngôn cửu đỉnh."

Tầm mắt sắc bén dao động, đảo qua đầu ngón tay khô gầy và đôi môi của anh, Phương Ứng Khán trầm giọng nói: "Quan gia yên tâm, trước khi Thái Tử thành niên, thần tuyệt đối sẽ không tạo phản."

Nhan Cảnh Bạch mỉm cười: "Nếu sau khi Kham Nhi lớn lên mà vẫn bị ngươi đoạt vị, thì cũng là do nó vô năng, chứng minh nó không có năng lực làm hoàng đế, bại bởi ngươi cũng không oan uổng!"

...

...

Phương Ứng Khán đi rồi, mang theo lòng tràn đầy phức tạp rời đi.

Sao hắn có thể không biết hứa hẹn kia của mình tương đương với từ bỏ ngôi vị tối cao kia, nhưng khi nhìn thân hình gầy ốm của đối phương, hắn chợt cảm thấy.... ừ, không nỡ đấy.

Sâu trong nội tâm, tuy hắn sẽ vĩnh viễn chẳng thừa nhận, nhưng hắn quả thực bội phục anh, bội phục anh trong vòng mấy năm ngắn ngủi có thể tạo dựng thành tựu như thế.

Nếu đổi lại là hắn, hắn có thể là được không?

Vấn đề này, có lẽ vĩnh viễn cũng chẳng có đáp án.

Khi mọi người còn đam đắm chìm vui sướng trong tin tức thu hồi mười sáu châu Yến Vân, thì trong cung bỗng nhiên truyền ra tin tức hoàng đế bệnh tình nguy kịch, khiến cho bầu trời Khai Phong vừa mới bừng sáng kéo đến một tầng mây đen thật dày.

Bá tánh không phải đồ ngốc, tâm họ sáng hơn bất kỳ ai, ai tốt với họ, ai không tốt với họ, bọn họ biết và cảm nhận được hết.

Vị hoàng đế hiện tại của họ không tăng thuế, không cho tham quan cướp ruộng của họ, không cho người Kim khinh nhục bọn họ, làm cho cuộc sống của họ mỗi năm một tốt, ngài là một chinh quân chân chính!

Mà việc minh quân bệnh nặng ở trong lòng bá tánh giản dị là chuyện vô cùng bi thương đau đớn, vô số người bày bài bị trường sinh ở trong nhà, ngày ngày cầu nguyện với thần phật, mong quan gia an khang khoẻ mạnh.

Đáng tiếc, nguyện vọng của họ chẳng thể truyền đến tai của thần phật, bệnh tình của hoàng đế càng ngày càng nghiêm trọng, mỗi một thái y đều lắc đầu thở dài, bó tay không biện pháp.

Cũng may trên triều rất an ổn, văn võ bá quan bi thương rất nhiều, tất cả mọi người xử lý tốt việc trong bổn phận của mình, cũng coi như không làm Nhan Cảnh Bạch thất vọng.

Khi mùa đông đến, thời gian hoàng đế hôn mê càng ngày càng dài, cơ hồ tất cả mọi đều đã chuẩn bị sẵn sàng hậu sự cho anh.

Thái Tử Triệu Kham đã tám tuổi, không còn là bé con cái gì cũng không biết, nhóc cố nén đau buồn canh giữ ở trước giường bệnh cha mình, còn trông cả Song Song nhỏ tuổi nữa, khuôn mặt nhỏ dần trở nên kiên nghị.

Tiểu Song Song đỏ mắt, ngoan ngoãn vùi vào trong lòng Triệu Kham, nhỏ giọng hỏi: "Ca ca, Hoàng bá bá sẽ khá lên sao?"

Triệu Kham nhìn thoáng qua người hôn mê trên giường, hung hăng gật đầu: "Nhất định sẽ!"

Tay nhỏ mềm mại gắt gao nắm chặt ống tay áo minh hoàng cẩm y, tiểu Song Song thanh âm nghẹn ngào: "Cha muội đâu rồi? Muội muốn cha...... muội nhớ cha lắm...."

Triệu Kham học Nhan Cảnh Bạch, hôn hôn cái trán trơn bóng của nàng, nói: "Song song đừng sợ, cha muội đang trên đường về kinh rồi, muội lập tức có thể thấy ông ấy."

Đêm càng sâu.

Nhan Cảnh Bạch có thể nghe thấy hết thảy động tĩnh bên người, anh muốn mở to mắt, muốn nói chuyện, nhưng thân thể anh lại không phối hợp chút nào, anh bây giờ giống như một linh hồn khoẻ mạnh bừng bừng sức sống đang bị giam cầm trong thân thể mục nát, không có cách nào để thoát ra hết, bức bối chết đi được.

Anh có chút tức giận hỏi trong đầu: "Rốt cuộc thì đến bao giờ tôi mới có thể thoát khỏi thân thể này để sang cửa tiếp theo hả?"

Tuy anh không muốn đôi co với một cái trạm kiểm soát, nhưng còn hơn là cứ bất lực mãi trong cái thân xác mục rỗng sống không được chết không xong này!

"Giá trị thuộc tính của người chơi không đạt tiêu chuẩn, không thể sang cửa tiếp theo."- Giọng nói cơ học quen thuộc vang lên bên tai.

Nhan Cảnh Bạch nghiến răng nghiến lợi: "Vẫn còn thiếu cái gì nữa!"

"Người chơi tự động suy nghĩ, hệ thống từ chối trả lời."

Nhan Cảnh Bạch tức hộc máu, trên thực tế anh thật đúng là phun ra.

Lúc máu nóng đỏ tươi phun ra làm hai đứa nhỏ sợ tới oà khóc, cũng làm cho Nhan Cảnh Bạch cuối cùng cũng mở mắt từ trong mê mang.

Anh quay đầu, nói với cung nhân vẻ mặt vui sướng: "Dẫn.... Dẫn hai đứa đi, đừng để cho hai đứa...... Khụ khụ, thấy, thấy bộ dạng bây giờ của trẫm......"

Triệu Kham tất nhiên không muốn, nhưng bị một tiếng "Nghe lời" suy yếu Nhan Cảnh Bạch dỗ dành, ngoan ngoãn đi rồi.

Nhan Cảnh Bạch vẫy lui mọi người, sau đó có chút uể oải nhắm mắt lại, cho nên anh cũng không phát hiện một thân anh giống như quỷ mị vô thanh vô thức xuất hiện trước đầu giường mình.

Lãnh Huyết gắt gao nhấp môi, ánh mắt đau đớn nhìn người đang nằm trên giường. Mới hai năm ngắn ngủi thôi mà người này đã bệnh thành như vậy sao? Nếu cậu đến chậm một bước, có phải sẽ không được gặp lại ngài nữa hay không?

Nước mắt nóng hổi lặng lẽ chảy dọc gò má, rơi xuống mu bàn tay gầy đến mức da bọc xương.

Nhan Cảnh Bạch đột nhiên trợn mắt, lập tức đối diện với một đôi mắt xanh biêng biếc, trong veo xinh đẹp hơn bất luận viên ngọc phỉ thuý nào trên đời.

Đầu tiên anh sửng sốt, sau đó cười khổ: "Sao cuối cũng vẫn về thế này!"

Lãnh Huyết không nói gì, ngay cả một chút thanh âm cũng không hề phát ra, trên mặt cậu thậm chí cũng không có quá nhiều biểu tình, nhưng từng giọt nước mắt cứ như chuỗi pha lê dứt đoạn nối nhau rơi xuống, khiến cho tâm can Nhan Cảnh Bạch run rẩy.

"Đừng khóc......"- Anh thở dài một tiếng, chậm rãi duỗi tay muốn lau nước mắt giúp cậu, nhưng vào thời điểm mấu chốt thân thể này luôn không phối hợp lắm, chỉ duỗi đến một nửa đã không còn sức nữa.

Lãnh Huyết nhanh chóng nắm lấy bàn tay anh, áp lên gò má đẫm nước mắt của mình, giọng cậu khàn khàn: "Đây là lần đầu tiên thần khóc......"

"Ừm!"

"Cũng là một lần cuối cùng......"

"Ngoan." Nhan Cảnh Bạch khe khẽ thở dài.

Đôi mắt lục ngọc nhìn anh thật sâu, tựa như muốn ghi tạc dáng vẻ của anh vào lòng, vĩnh viễn cũng không quên. Lãnh Huyết bỗng nhiên cười, khoé môi cong thật nhẹ, thế nhưng lại vô cùng ngọt ngào nhu hòa.

"Ta thích ngài."

Giọng cậu nho nhỏ, mang theo nghiêm túc và chấp nhất.

Ba chữ này vốn đã sớm muốn nói cho anh, nhưng bởi vì những lời của Vô Tình năm đó khiến cho cậu phải ẩn nhẫn hết thảy, chính cậu không thèm để ý đến cái danh nịnh hạnh gì hết, người khác nghĩ gì có liên quan gì đến cậu đâu! Nhưng cậu lại không thể không suy nghĩ vì đối phương. Ngài ấy là minh quân, không thể vì cậu mà để người ta đeo bêu danh hôn quân lên lưng ngài được.

Nhan Cảnh Bạch không biết lúc này mình nên bày ra biểu tình khiếp sợ, hay là nên nhu tình chậm rãi đáp lại một câu: "Ta cũng thích ngươi".

Nhìn vào đôi mắt xanh trong bướng bỉnh và bi thương ấy, cuối cùng anh chỉ nhàn nhạt "ừm" một tiếng.

Lãnh Huyết cúi người, nhẹ nhàng đặt xuống cánh môi nhợt nhạt không chút huyết sắc kia một nụ hôn.

"Tinh! Thông báo của hệ thống, người chơi được mỹ nhân hôn môi, +100 sung sướng, giá trị thuộc tính đạt tiêu chuẩn, thành công đăng nhập vào thế giới tiếp theo!"

Nhan Cảnh Bạch cảm thấy từng ngụm từng ngụm máu tươi trào lên từ cổ họng, trong tầm mắt mơ hồ là gương mặt khiếp sợ mà bi thương của Lãnh Huyết, sau đó trước mắt tối sầm, anh không cảm nhận được điều gì nữa.

Trước khi hôn mê, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ.

Anh đây là... bị người hôn chết?!!



---

Thế giới một kết chán thế, không phải xác của công nhưng cứ ngược linh hồn y như tra tấn tinh thần vậy thấy thương công quá. Mong các thế giới tiếp theo anh nhập vào cái thân xác nào thật khoẻ mạnh ấy, chứ hết ốm, sốt, hôn mê rồi nôn ra máu liên tục sót chết đi được.

Lãnh Huyết đáng yêu lắm nhưng gu tao vẫn là thụ chó điên thôi, không biết tính thụ chính thế nào nhỉ, thế giới hai sẽ lên sàn đấy, hóng quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top