Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Tứ Đại Danh Bổ] Chương 5+6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: LÃNH HUYT

Qua lần lâm triều này, Nhan Cảnh Bạch cuối cùng cũng rõ triều đình Đại Tống đã hư thối đến độ mức nào, cho nên cải cách là việc lửa xém lông mày, cần làm ngay lập tức.

Anh sai người lấy giấy bút tới, ghé vào bàn hí hoáy vừa vẽ vừa viết, thân thể này tuy không để lại cho anh nhiều ký ức, nhưng vẫn còn một ít bản năng không mất đi, như nét chữ học được từ phụ Hoàng chẳng hạn. Cũng tránh được nguy cơ người ra phát hiện ra thể xác này đã bị linh hồn anh thay thế.

Cần phải chính đốn đầu tiên là cái đám văn võ đình thần ăn hại kia, chỉ biết vơ vét rồi ăn lo chờ chết. Có bản lĩnh thì giữ lại trọng dụng, không có bản lĩnh cho cuốn gói về quê. Nói thật, anh không muốn ngày nào cũng phải đối mặt với một đám người chỉ biết nhao nhao như cái chợ, kiến cho anh đau hết cả đầu.

Nhưng việc này nói nghe đơn giản, để làm được thì quá khó khăn.

Có hệ thống, tư chất của mỗi người được lưu vào đầu anh kỹ càng, không cần vì dữ ai, bỏ ai mà lo lắng, đây coi như là bàn tay vàng duy nhất mà cái hệ thống chỉ biết giao nhiệm vụ kia cho anh. Bây giờ, quan trọng nhất là phải dùng nó như thế nào.

Trên triều, bá quan văn võ chia thành từng phe, anh muốn thay máu chẳng khác nào muốn chọc tổ ong vò vẽ, không nghĩ cũng biết, lấy uy tín hiện tại của Triệu Hoàn, tuyệt đối không có khả năng trấn áp quần thần. Hơn nữa, anh chưa quên trong thâm cung kia còn có một vị Thái Thượng Hoàng đấy, lúc ấy lại nháo đến trước mặt ông ta, nhất định được khuyến mại thêm một phiền toái lớn.

Cũng may, anh không phải là không có ưu thế.

Cán bút mảnh khảnh nhẹ nhàng chạm vào một vài cái tên, đây là thế giới võ hiệp chứ không phải chính sử, dựa vào những nhân vật kinh tài tuyệt diễm được tác giả đắp nặn, không phải không có khả năng nghịch thiên cải mệnh.

Tóm lại, anh phải diễn tốt cái vai đế vương anh minh thần võ ở dưới tình huống không có bất luận một kịch bản nào! Nghĩ đến đây, ánh mắt anh lộ ra một loại tự tin và thong dong thuộc về ảnh đế đỉnh cao, và cả chuyên nghiệp khi đối mặt với thách thức nghề nghiệp.

Vấn đề đối nội, tuy rằng phiền phức nhưng vẫn có hy vọng giải quyết. Còn vấn đề đối ngoại, anh đau đầu nhéo nhéo mi tâm, khoảng một năm sau là Sự Kiện Tĩnh Khang, bằng thân phận của anh bây giờ tuyệt đối không thể nhượng bộ, nhưng anh còn chưa quên, Triệu Hoàn trước kia chính là nghe Kim đã hãi, là cái thứ nhu nhược tiêu chuẩn không thể bàn cãi, chưa cần nói đến lúc chiến loạn Tống Triều có khả năng làm đổi thủ của Kim triều hay không, chỉ cần nhìn thái độ của hắn đối với Kim Triều bây giờ, ở trong mắt người có tâm cũng là việc gai mắt. Phiền quá đi mất!

Muốn thay đổi hình tượng của Triệu Hoàn đã được định sẵn trong lòng mọi người, cũng là một việc cực quan trọng, khả năng so với thay máu chính quyền, chống Kim xâm lược còn quan trọng hơn. Phải biết, hoàng đế thời cổ đại chính là tượng chưng cho tinh thần dân tộc. Quân chủ cường quốc gia mới thịnh, quân chủ hèn quốc gia ắt suy vong.

Mà muốn thay đổi hình tượng thì cần có cơ hội, phải là một cơ hội thoả đáng nhất.

Tốn một buổi trưa, rốt cuộc cũng tìm được định hải thần trâm cho cái tương lai mơ hồ, Nhan Cảnh Bạch đứng dậy vươn vai, duỗi người. Tổng quản thái giám Phúc Toàn Nhi đứng bên hầu hạ nhanh chân chạy đến, xoa bóp bả vai nhức mỏi cho anh.

Nhan Cảnh Bạch lần nữa phỉ báng cái thân thể yếu như gà còm hiện tại, sau đó hỏi: "Đang là giờ nào?"

"Bẩm quan gia, hiện là giờ Dậu ạ."

Nhan Cảnh Bạch kinh ngạc: "Đã muộn như vậy?"

"Vâng." - Phúc Toàn Nhi dừng một chút, nói: "Vừa nãy Trịnh nương tử ghé đến, mang theo điểm tâm nàng làm, quan gia có muốn qua chỗ nàng không?"

Đôi mắt đen nhánh hơi nheo lại, bất động thanh sắc liếc nhìn một cái, Nhan Cảnh Bạch nhẹ giọng: "Ngươi ở chỗ nàng nhận bao nhiêu lộc rồi nhỉ?"

Mặt Phúc Toàn Nhi thoáng cái trắng bệnh, hai đầu gối "huỵch" một cái, quỳ rạp xuống đất, cả người cũng run như cái sàng, ngay cả nói cũng lắp bắp: "Không... không có... Lão nô không dám..."

Nhan Cảnh Bạch trầm mặc thật lâu, không khí ngưng đọng khiến cho kẻ quỳ dưới đất run sợ trong lòng. Cuối cùng, lão chờ được vừa không phải quát lớn, vừa không phải trách phạt, mà là một câu bình thản không nhẹ không nặng: "Không còn lần sau."

Phúc Toàn Nhi hung hăng dập đầu, trong mắt tràn đầy kinh sợ.

Nhan Cảnh Bạch xem như không có việc gì sửa sang ống tay áo: "Hồi Phúc Ninh cung."

"Vâng, vâng!"- Phúc Toàn Nhi không dám chậm trễ, nhanh chóng phân phó xuống. Trên đường về Phúc Ninh cung, ánh mắt kinh hãi chốc chốc lại đảo đến đỉnh Loan Giá cách đó không xa, gió lạnh khẽ thổi qua, lão mới phát hiện phía sau lưng toàn là mồ hôi lạnh. Đến cùng Thiên Tử chính là Thiên Tử, một khi uy nghiêm áp xuống, khí thế kia, tuyệt đối không có kẻ nào chống đỡ được.

Quan gia ngày xưa thoạt nhìn yếu đuối nhu nhược, là một chủ nhân rất dễ lừa gạt. Nói không chừng là lão có mắt như mù, là kẻ ở gần người nhất nhưng cũng nhìn không thấu. Nghĩ đến đây, lão cúi đầu, một lần nữa lau mồ hôi lạnh trên thái dương.

Về đến Phúc Ninh cung khi mặt trời vừa xuống núi, chân trời chỉ có một tầng ráng vàng màu quất, hoàng cung rộng lớn như đang đắm mình trong vầng sáng ấm áp. Nhan Cảnh Bạch đắp tay Phúc Toàn Nhi bước xuống Loan Giá, vừa muốn vào điện thì dừng bước chân, anh chợt chuyển hướng, đi về phía ngự tiền thị vệ đang nửa quỳ nghênh đón thánh giá.

Tuy rằng ngự tiền thị vệ có mười mấy người, nhưng người kia khác biệt hoàn toàn so với các thị vệ khác . Dù quỳ nhưng không hèn mọn, có thể cảm nhận được sự cao ngạo trong xương cốt. Mái tóc thật dài hỗn độn trong gió, tùy ý dùng một sợi dây cũ màu trắng buộc lên, rối tung ở sau người. Có lẽ là do ánh sáng lúc chạng vạng, mái tóc đen nhánh khúc xạ một tầng quang mang màu u lục*. Dáng người mạnh mẽ được trang phục thuần đen ôm lấy, cách tầng vải vóc hơi mỏng có thể nhìn thấy đường cong rắn rỏi căng chặt, cùng với sức mạnh dấu khuất bên trong.

[*Âm Hán Việt 'U' ( yōu); nghĩa phổ thông: sâu xa, sâu kín, tối tăm, ẩn núp, thăm thẳm, vắng lặng; Ví dụ: U viễn (sâu xa); U hận, U oán (nỗi hận sâu kín, giận ai mà không nói ra); Cửu U (Âm Phủ); U cư (ở ẩn); U lâm (rừng sâu); U Nhã (lặng lẽ mát mẻ)// "Còn đây tác gi đ U Lc thì chc là màu xanh thm, màu xanh rng già, màu xanh ti ti hơn cái khóm tre trúc gì đó trên bìa truyn."]

Thấy Nhan Cảnh Bạch nhìn chằm chằm người nọ, Phúc Toàn Nhi lập tức biết điều nói: "Vị này chính là thị vệ Lãnh Huyết, do Gia Cát đạt thần tự mình đưa tới."

Nhan Cảnh Bạch tất nhiên biết thân phận của đối phương, sở dĩ anh đứng yên ở đây là bởi vì trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở.

"Lãnh Huyết:

Nguyên danh: Lãnh Lăng Khí

Thân phận hiện tại: Tứ đại danh bộ chi nhất, tứ đệ tử của Gia Cát Chính Ngã

Vũ khí: một thanh nhuyễn kiếm không có bao tên Ám Hồn.

Tuyệt kỹ: Tứ thập cửu lộ vô danh kiếm pháp, đường kiếm không tên có 49 chiêu. Chỉ hướng tới 4 chữ nhanh, hiểm, chuẩn, mạnh.

Thân phận gốc: Mồ côi, ở trong rừng rậm lớn lên cùng đàn sói, sau được Gia Cát Chính Ngã nhận nuôi."

Đối với nhân vật trong sách, anh tự nhiên là thấy tò mò từ trong tâm. Phương Ứng Khán, anh chưa tiếp xúc trực tiếp, chỉ nhìn thoáng qua từ phía xa xa, mà vẫn cảm nhận được đối phương bụng dạ khó lường. Gia Cát Chính Ngã, mấy ngày nay thấy mặt tổng cộng hai lần, là một hiền giả yêu nước thương dân.

Không biết vị tứ đại danh bộ chi nhất- Lãnh tứ gia sẽ có phong thái như thế nào?

Nghĩ như vậy, hứng thú của anh càng thêm sâu sắc, vì thế anh nói: "Ngẩng đầu, để trẫm nhìn xem."

Nghe vậy, người nọ ngẩng phắt đầu lên, Nhan Cảnh Bạch rũ mắt, vừa vặn giao nhau với một đôi mắt xanh biêng biếc.

Quả là một thiếu niên lang! Nhan Cảnh Bạch trong lòng tán thưởng.

Hàng mi đen nhánh, mũi thẳng, gương mặt nhìn trông gầy lắm, chỉ có cao ngạo và quật cường, bộ dáng này nhiều nhất cũng chỉ 18-19 tuổi, thật sự không tương xứng với xưng hô gia "Gia".

"Thương thế của ngươi khỏi rồi à?" Nhan Cảnh Bạch hỏi.

Lãnh Huyết hơi mím môi, lạnh lùng đáp: "Vâng."

Phúc Toàn Nhi bên cạnh có vẻ phi thường bất mãn thái độ không cung kính của tên thị vệ kia đối với hoàng đế, tuy rằng có chút sợ hãi khi đối diện với đôi mắt màu xanh lục kia, nhưng vẫn căng da đầu trách cứ: "Không được vô lễ với Quan gia!"

Đôi mắt xanh biếc của thiếu niên thoáng loé vẻ không kiên nhẫn, nhưng nghĩ đến Thế thúc trước khi đưa y tới đã căn dặn mấy trăm lần, cuối cùng vẫn nhẫn lại, chỉ là sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.

Thấy cậu đơn giản trầm mặc không nói gì hết, Phúc Toàn Nhi càng thêm không vui, tuy lão là thái giám, nhưng là thái dám hầu cận bên người hoàng thượng, thân phận địa vị đương nhiên bất đồng, ngay cả Gia Cát Chính Ngã cũng không dám bơ lão vậy đâu, thế mà bây giờ bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa đối đãi thế này, lão có ý tốt cho thằng nhóc kia một cái thang đi xuống... mới là lạ!

Lão vuốt ống tay áo, đang muốn làm to chuyện, thì lập tức bị Nhan Cảnh Bạch quát ngưng.

Mồ hôi lạnh trên thái dương nháy mắt toát ra, sao lão quên được uy thế hôm nay của quan gia chứ! Rụt cổ, lão cẩn thận lui ra phía sau Nhan Cảnh Bạch, ngay cả khi anh bảo để Lãnh Huyết tuỳ hầu bên người cũng không dám mở miệng ho he thêm tiếng nào. Tuy rằng về sau sẽ phải thường xuyên đối mặt với cặp mắt đáng sợ kia, nhưng tổng không thể quan trọng bằng mạng được.

Quan gia trước kia, vô luận lão có thế nào cũng không giết lão, nhưng Quan gia bây giờ, lão thật sự không dám có loại đảm bảo này.

Chương 6: XUT CUNG

Từ khi trở thành Triệu Hoàn, ngoại trừ thời gian hôn mê thì Nhan Cảnh Bạch hệt như một con quay chuyển động không ngừng, chưa từng có một khắc nào nhàn rỗi.

Anh phải làm quen chính vụ, phải quy hoạch tương lai, phải thay đổi hình tượng, còn phải hoàn thành nhiệm vụ hệ thống thường xuyên giao cho nữa. Có mệt thì anh vẫn là vua một nước đấy, thật sự cảm thấy một người bình người nào đó trên đường cũng có đời sống vui khoẻ hơn anh.

Vài ngày liên tiếp ngủ không đủ giấc, anh quyết định tặng cho bản thân một ngày nghỉ. Giờ phút này, ánh nắng tươi sáng, khí trời ấm áp, hoa trong Ngự Hoa Viên đúng độ nở rộ, hương hoa ngào ngạt phiêu tán ngát không gian.

Bạn nhỏ Triệu Kham sung sướng cười khanh khách, từ trong vòng bảo hộ cẩn thận của các thái giám lung lay chạy về phía ông già cha bé, động tác nguy hiểm khiến trái tim của toàn bộ cung nữ thái giám cũng lơ lửng theo từng bước chân. Vì an toàn của Triệu Kham, trên mặt đất trải thảm thật dày, Nhan Cảnh Bạch ngồi xổm ở một đầu thảm, vươn hai tay, cong khoé môi cười, chờ bé con chạy đến.

"Pụ pụ, pụ pụ......" - Hài nhi bập bẹ kêu gọi, sau đó nhào chạy vài bước, lập tức xà vào lòng Nhan Cảnh Bạch. Nhan Cảnh Bạch ôm bé con bế phắt dậy, hành động mạo hiểm bất ngờ đầy kích thích khiến tiểu tử càng phấn khích cười to, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực đầy hưng phấn. Nhan Cảnh Bạch nhận khăn sạch từ tay cung nữ, tự mình lau cái trán lấm tấm mồ hôi cho của nợ nhỏ, sau đó nhéo nhéo chiếc mũi be bé của nhóc, sủng nịch nói: "Vui đến vậy hửm."

Bạn nhỏ Triệu Kham mới chỉ hai tuổi, tất nhiên không hiểu anh nói gì, quơ quơ đôi cánh tay bụ bẫm, trong miệng kêu ê ê a a chỉ có chính bé mới hiểu được ý nghĩa.

Nhan Cảnh Bạch thơm thơm khuôn mặt béo mập trắng nõn, sau đó luồn hai tay dưới nách bế bé dương cao cao, còn chạy qua chạy lại mấy vòng. Cảm giác như bay làm bé cưng hưng phấn cực kỳ, tiếng cười lanh lảnh hoà với gió phiêu đãng vang xa...

Nhan Cảnh Bạch yêu trẻ con, thích chơi cùng các bé. Có điều kiếp trước anh là siêu sao nổi tiếng, muốn tiến tới hôn nhân đã không phải chuyện dễ dàng gì, càng đừng nói là có con. Kiếp trước, thẳng đến khi chết anh vẫn chăn đơn gối chiếc lẻ bóng một mình, không ngờ sau khi biến thành Triệu Hoàn thì có vô số ràng buộc.

Anh hoàn toàn ngó lơ phi tử hậu cung, đó đều là nữ nhân của Triệu Hoàn, anh tuy không có thói sạch sẽ ở mặt này, nhưng đối với việc chạm vào nữ nhân của người khác, một chút hứng thú anh cũng không có. Chỉ đối với bé con này anh mới nguyện ý nuông chiều, dung túng, dành cho bé thật nhiều yêu thương.

Cảm xúc vui vẻ có thể lây nhiễm đấy. Hoàng Đế ấp áp vui đùa với tiểu Hoàng tử làm chất xúc tác khiến đám hạ nhân cũng cong khóe môi, đôi mắt lục sắc của Lãnh Huyết lập loè, cả người trầm mặc đứng ở dưới bóng cây.

Đợi đến khi bé con nô đủ rồi, Nhan Cảnh Bạch đã thở hồng hộc, lần thứ 108 anh cảm thán trong lòng, cái thân thể này yếu ớt quá!

Cơ thể anh trước kia tuy cũng không phải cơ bắp cuồn cuộn, nhưng bởi vì đóng phim nên mỗi ngày phải đến phòng Gym rèn luyện, nơi cần thiếu một chút cũng không thừa, nơi cần thừa tuyệt đối sẽ không thiếu. Cơ bắp vừa phải, thân thể cân đối, là dáng người chữ T chiêu chuẩn. Đâu như cái cơ thể này, Triệu Hoàng tuyệt đối là mỗi ngày đều sống tốt quá đà, bị nhung lụa nuôi thành yếu nhược. Nhan Cảnh Bạch ngồi trên ghế lúc lâu lới thôi thở phì phò, kế bên người dâng trà, người lau mồ hôi, người phe phẩy quạt, anh đang ôm hài tử phải thở dài một hơi, khó trách thế nhân ai cũng muốn làm Hoàng Đế!

Nhan Cảnh Bạch uống ngụm trà, chớp mắt, nhìn thấy Lãnh Huyết đứng dưới bóng cây. Môi mắt đen nhánh vừa vặn đối diện với mục nhãn xanh biếc, thiếu niên kiêu ngạo cảm thấy nao nao, nhanh chóng nghiêng đầu sang hướng khác.

Nhan Cảnh Bạch bật cười, trải qua vài ngày ở chung, anh xem như thăm dò được sơ sơ tính tình của cậu Lãnh tứ gia này, lãnh ngạo quái gở, nhìn có vẻ khó gần, nhưng bản chất là người ngoài lạnh trong nóng. Anh vẫy vẫy tay, gọi một tiếng, thiếu niên hắc y hơi do dự, nhưng vẫn đi tới.

Nhan Cảnh Bạch cười nói: "Lát nữa trẫm xuất cung, ngươi thay y phục đi rồi ra ngoài cùng trẫm."

Thiếu niên cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn đáp ứng lui xuống.

Nhan Cảnh Bạch có ý niệm này không phải ngày một ngày hai, từ khi anh xuyên đến đây, luôn luôn bận đến đầu tắt mặt tối, cái cửa cung cũng chưa được nhìn thấy đâu! Thật vất vả mới quyết định nghỉ một ngày, anh đương nhiên phải xuất cung phổ cập kiến thức một phen.

Trở về tẩm cung đổi một thân trường bào màu trắng viền nạm nguyệt sắc, Nhan Cảnh Bạch chỉ mang theo hai người rưỡi nữa cùng mình suất cung.

Sao lại nói là là hai người rưỡi? Lãnh huyết tự nhiên tính là một người, cậu võ công cao cường, tuy Nhan Cảnh Bạch không cảm thấy sẽ sảy ra được việc gì, nhưng bây giờ anh đang là hoàng đế đấy, cứ mang theo cao thủ bên người cho nó yên tâm. Đại thái giám Phúc Toàn Nhi cũng tính là một người, tính tình lão khéo đưa đẩy, co được dãn được, dù thích ham lợi nhỏ, nhưng xem như trung tâm với Triệu Hoàn, còn biết hầu hạ. Đối với Nhan Cảnh Bạch mới đến đây, số người quen biết chưa hết một bàn tay thì coi như chắp vá dùng tạm cũng được. Còn lại cái "rưỡi" kia, đương nhiên chính là tiểu hoàng tử đáng yêu nhất, anh tuấn nhất, ít răng nhất- bạn nhỏ Triệu Kham của chúng ta. Bé con còn nhỏ lắm, chỉ có thể miễn cưỡng xem như một nửa của một người thôi.

Nhan Cảnh Bạch vốn không định dẫn bé theo, nhưng không chịu nổi bé con làm nũng, tuy chỉ mới nửa ngày ngắn ngủi, nhưng giữa một lớn một nhỏ hai người đã thành lập được tình hữu nghị cách mạng, một khi bị bế rời khỏi ôm ấp của phụ hoàng, bé con lập tức hét lên, khóc kinh thiên động địa.

Nhan Cảnh Bạch không bỏ được bé con khóc nấc, của nợ nhỏ mới vừa khỏi bệnh, anh rơi vào đường cùng chỉ có thể ôm theo bé.

Khai Phong là thủ đô của Bắc Tống, trung tâm chính trị tất nhiên sẽ cực kỳ phồn hoa, đời sau nhìn bức tranh [Thanh Minh Thượng Hà Đồ*] của hoạ gia Trương Trạch Đoan, là minh chứng to lớn nhất về sự lộng lẫy xa hoa của Bắc Tống.

[Thanh minh thượng hà đ: là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc. Danh tiếng của Thanh minh thượng hà đồ tại Trung Quốc rất lớn, chính vì vậy đôi khi nó được gọi là "Mona Lisa của Trung Quốc".]

Nhan Cảnh Bạch chưa từng xem qua bức danh hoạ kia, nhưng anh cảm thấy, cho dù bức tranh đó đặc tả có bao nhiêu chân thật, truyền đạt được bao nhiêu giá trị hiện thực, cũng không rung động bằng anh đang ở đây nghe tận tai, nhìn tận mắt, căn bản là quá mức chấn động! Khai Phong Biện Lương không hổ là thành thị phồn vinh nhất thế giới lúc bấy giờ!

Nhìn cảnh tượng ồn ào náo nhiệt trước mắt, anh không khỏi nhớ đến Loạn Tĩnh Khang sảy ra vào một năm sau. Móng ngựa Kim lương dày xéo nam Hạ, chiến hỏa thiêu đốt, Biện Lương còn có thể là Biện Lương hiện tại ư? Những nụ cười thoả mãn hạnh phúc của bách tính có thể sẽ bị thay thế bởi nước mắt và máu tươi chứ?

Lần đầu tiên, không phải vì hệ thống, không phải vì băn khoăn nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ bản thân sẽ bị loại bỏ, mà là từ nội tâm muốn trong khả năng cho phép có thể làm gì đó để cứu vãn tình thế.

Anh không phải Thánh Nhân, không phải chúa cứu thế, cũng không giống Gia Cát Chính Ngã là đại anh hùng yêu nước thương dân. Tuy thân phận hiện tại của anh là quân chủ Đại Tống, nhưng cũng chưa từng đặt quốc gia này vào trong lòng, sở dĩ anh luôn bận rộn không ngừng, nỗ lực muốn thay đổi tương lai, cũng chỉ vì bảo vệ mạng sống khó khăn lắm mới có lần thứ hai này thôi.

Anh muốn sống!

Đương nhiên, anh bây giờ tuyệt đối không có ý định vác gánh nặng này lên vai mình, chỉ là bỗng nhiên cảm thán một chút ấy mà. Anh cũng là phàm phu tục tử trong muôn vàn chúng sinh bình thường kia, sẽ có ích kỉ, sẽ có lạnh nhạt, nhưng cũng sẽ không thể thờ ơ nhìn thiên hạ lầm than.

Mà thân phận hiện tại của chính anh đủ cao, có lẽ, nếu trong tình huống không ảnh hưởng đến nhiệm vụ, bản thân hãy vì nụ cười của những người này làm chú gì đó đi?

Trong lúc anh đang hết sức trầm tư, một giọng nói lạnh băng máy móc vang lên đập tan cái cảm nghĩ anh khó có được:

"Tinh! Người chơi ngộ đạo dưới trăng, lòng mang thiên hạ, oán than thế đạo bất bình, cảm thương nỗi khổ muôn dân*. Đạo đức +1, mị lực +1."

[Bn QT: 'trách tri thương dân'. Là câu thành ngữ "悲天悯人' bēitiānmǐnrén" (Hán Việt: bi thiên mn nhân)// Tao thy đ gc thế không rõ ý lm nên gii nghĩa hn ra cho nó màu mè.]

---

Chú thích:

*Thanh minh thượng hà đ:

清明上河图 (Qīngmíng Shànghé Tú): "tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh", hay có ý cho là "tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết trời trong sáng." Là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, trong đó bản đầu tiên và nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ đời nhà Tống.

Tranh:

Trên diện tích 1,31 m² của Thanh minh thượng hà đồ, họa sĩ Trương Trạch Đoan đã vẽ chi tiết tổng cộng 814 nhân vật, 28 chiếc thuyền, 20 xe cộ, 60 con vật và 170 cây cối trên ba phần tương đối phân biệt. Phần ngoài cùng bên phải mô tả vùng ngoại ô Biện Kinh với các cánh đồng, những người nông dân, tiều phu và mục đồng, phần này được ngăn cách với phần giữa bằng cây cầu đông người qua lại. Phần ở giữa bức tranh mô tả các hoạt động, nhà cửa ở bên ngoài đại môn Biện Kinh. Phần ngoài cùng bên trái bức tranh mô tả cuộc sống nhộn nhịp bên trong thành với rất nhiều hàng quán, người qua lại với đủ dáng điệu, quần áo, cử chỉ.

Theo tên của bức tranh, Thanh minh thượng hà đồ, có thể hiểu đây là cảnh sinh hoạt của người dân Trung Quốc vào tiết Thanh minh tảo mộ ở Biện Kinh (nay là Khai Phong), kinh đô Bắc Tống. Tuy nhiên cũng có ý kiến cho rằng thành phố được miêu tả trong bức tranh là không có thực và rằng cái tên của bức tranh chỉ có ý nói tới một ngày có tiết trời trong sáng. Thời điểm mô tả trong bức tranh là sau năm 1085 (năm sinh của Trương Trạch Đoan) và trước năm 1127 (năm Biện Kinh rơi vào tay nhà Kim).

Nguồn: https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Thanh_minh_thượng_hà_đồ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top