Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Tứ Đại Danh Bổ] Chương 9+10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: KT GIAO


Đây là Cố Tích Triều đấy!

Nhan Cảnh Bạch rung động trong lòng mà cảm thấy thương cảm ngậm ngùi, bỏ qua tiếng "Tinh! Tinh!" Liên tục vang lên trong đầu do hệ thống truyền tải cả đống tư liệu giới thiệu về đối phương, anh vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên sách, biết rõ còn hỏi: "Là công tử tự viết ư?"

Cố Tích Triều nhướng mày, không có ý định trả lời chút nào.

Đối với thái độ có thể coi như vô lễ của y, Nhan Cảnh Bạch cũng không để ý, nhưng lại khiến Phúc Toàn Nhi đứng một bên không vui quát lớn: "To gan! Kẻ này thật quá vô lễ! Công tử nhà ta là thân phận gì, hỏi ngươi một câu là vinh hạnh của ngươi, ngươi lại dám bày ra loại thái độ gì hả?!"

"Câm miệng!"- Nhan Cảnh Bạch nhíu mày quát khẽ, sau đó cười tỏ vẻ xin lỗi với đối phương: "Hạ nhân vô lễ, công tử chớ để ở trong lòng."

Nguy hiểm thật, với tính cách cao ngạo và mẫn cảm của Cố Tích Triều mà bị Phúc Toàn Nhi chọc tức chạy mất, hoặc có ấn tượng không tốt với chủ tử tương lai là anh đây thì phải làm sao? Anh đi đâu tìm được một Cố Tích Triều thứ hai nữa?"

Có lẽ là vì thái độ chân thành của anh, Cố Tích Triều gật đầu một cái thật nhẹ, sau đó ngồi xuống tự mình nhặt sách rơi đầy đất.

Nhan Cảnh Bạch không màng Phúc Toàn Nhi có ý ngăn cản, cúi xuống nhặt cùng giúp hắn, cuối cùng, anh phủi phủi bìa sách màu xanh, trả cuốn sách cuối cùng trên tay cho đối phương: "Công tử đại tài, tuy ta chỉ được nhìn qua một chút, nhưng cũng nhìn ra thư này câu chữ như châu ngọc, là một đại tuyệt tác về binh pháp, tên của công tử ngày sau định là sẽ vang danh thanh sử!"

Đôi mắt Cố Tích Triều sáng ngời, rồi sau đó ảm đạm xuống rất nhanh, khoé môi con lên một nụ cười trào phúng: "Đại tuyệt tác về binh pháp gì chứ, chẳng qua chỉ là một đống phế giấy không ai thèm xem mà thôi!"-Y hừ lạnh một tiếng: "Nói vang danh thanh sử đúng là chê cười ta rồi, thân ti tiện này ấm no còn khó, làm sao dám hão huyền chuyện khác!"

"Lời này công tử nói sai rồi!" Nhan Cảnh Bạch nghiêm túc nói: "Chim yến tước nào biết chí lớn, công tử chi tài định là một ngày có thể một bước lên trời, lệnh tất cả mọi người phải lau mắt mà nhìn!"

Nghe vậy, cho dù bình tĩnh biết tự kiềm chế như Cố Tích Triều cũng phải hơi hơi động dung.

Nhan Cảnh Bạch cười nhẹ, mời: "Tương phùng không bằng ngẫu nhiên gặp, ta và công tử vừa gặp mà như đã quen thân từ lâu, liệu có vinh hạnh kính công tử uống một ly?"

Cố Tích Triều dừng một chút, cuối cùng nói: "Cố cung kính không bằng tuân mệnh, không dám nhận một chữ kính này!"

Hai người nhìn nhau cười.

Nhan Cảnh Bạch cũng không mời hắn đến tửu lầu xa hoa, thậm chí cũng không vào quán rượu bình thường nhất, mà chỉ tùy tiện chọn một hàng rượu ven đường ngồi xuống.

Phất tay đuổi Phúc Toàn Nhi sang bàn khác mà ngồi, Nhan Cảnh Bạch tự mình xách vò rượu đổ vào hai cái bát, đồ sứ nhẹ nhàng va chạm, Nhan Cảnh Bạch uống một ngụm nhỏ, gương mặt trắng nõn đã hơi phiếm hồng. Anh cười khẽ nói: "Phần lớn người đời đều yêu thích danh tửu, luôn cho rằng phải quý giá mới là đồ tốt, lại không biết rằng, một chén Thiêu Đao Tử hai đồng tiền so với Hoa Điêu nổi danh phú quý cũng không hề thua kém, thậm chí còn nồng hơn, thơm hơn, ngay cả men say cũng ngấm lâu hơn mười phần."

Động tác Cố Tích Triều uống rượu toát ra tú khí, rất ưu nhã, nhất cử nhất động như thư như hoạ. Hắn nheo mắt, nghe vậy trả lời: "Đồ vật càng dễ dàng có được thì càng không biết trân trọng, con người thường khát vọng những thứ mình không chiếm được. Bởi vì không thể có được, cho nên lòng mới mãi mang chấp niệm."

Nhan Cảnh Bạch cười lớn, dời đề tài: "Chúng ta uống rượu với nhau, nhưng ta vẫn chưa biết đại danh của công tử đấy! Tại hạ Bạch Cảnh, không biết công tử họ gì?"

Người ngồi đối diện buông bát rượu đặt xuống, chắp tay đáp: "Tại hạ họ Cố, tên gọi Tích Triều."

"Cố Tích Triều, là cái tên hay." Nhan Cảnh Bạch vuốt cằm cười nói: "Tích Triều thoạt nhìn nhỏ hơn ta hai tuổi, vi huynh xưng ngươi một tiếng hiền đệ đi, được chứ?"

Cố Tích Triều có chút kinh ngạc, rồi sau đó gật đầu gọi một tiếng: "Bạch huynh."

Kế hoạch lùa gà đã bước đầu thành công!

Nhan Cảnh Bạch lại rót đầy rượu cho y, cười tủm tỉm nói: "Khoa cử đã sắp diễn ra, nhìn Cố hiền đệ không giống người bản địa, hẳn cũng là sĩ tử từ nơi khác đến dự thi à." Dừng một chút, anh lại cảm thán một câu: "Tài hoa hiền đệ xứng hàng cái thế, lần khoa cử này có ngươi tham gia, chỉ sợ những người khác không còn chút hy vọng nào thôi."

Lời vừa nói ra, tâm tình Cố Tích Triều vừa tốt hơn chút lại bắt đầu trùng xuống, miễn cưỡng cười nói: "Bạch huynh quá khen, chỉ là, bây giờ ta không có cách nào tham gia khoa cử."

Nhan Cảnh Bạch nhíu mày: "Lời ấy có ý gì?"

Mới đầu Cố Tích Triều cũng không muốn nói, y không có thói quen dãi bày với người ta, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của đối phương, lại nghĩ đến thưởng thức của người đó với Thất Lược- bộ binh thư nhận hết chế nhạo diễu cợt, thâm tâm chầm chậm cảm thấy ấm áp. Vì thế, y không dấu diếm gì nữa, kể lại sơ lược việc bản thân đã từng đề bảng Thám Hoa sau đó lại bị xoá tên bởi vì thân thế.

Nhan Cảnh Bạch gắt gao nhăn mày, Cố Tích Triều vừa dứt lời, anh tức giận vỗ bàn, quát lạnh một tiếng: "Hoang đường!"

Cố Tích Triều ngạc nhiên nhìn anh.

Chỉ thấy anh như đang cưỡng chế tức giận, lạnh lùng nói: "Có câu 'anh hùng không hỏi xuất thân', hiền đệ một thân tài hoa lòng đầy khát vọng, cống hiến cho quốc gia ắt là phúc của thiên hạ, bây giờ lại chỉ vì một cái lý do hoang đường đến lực cười mà gạch bỏ công danh của ngươi như thế! Hôn quan! Ánh mắt thiển cận! Hạng người lố lăng vô tri dung tục!"

Mấy câu nói thật đơn giản, nhưng làm Cố Tích Triều từ trước đến nay luôn lạnh nhạt quật cường đỏ cả hốc mắt, lồng ngực nghèn nghẹn cảm động đầy tràn, nhiều năm như vậy, kiên trì nhiều năm như vậy... hình như tất cả đã được báo đáp. Thì ra y mong muốn nhất chỉ là có người nói với y một câu 'Anh hùng không hỏi xuất thân', như thế mà thôi!

Y giống như lần đầu tiên nghiêm túc để vị cậu ấm rõ ràng là xuất thân phú quý này vào trong mắt, giơ bát rượu, trịnh trọng nói: "Chỉ vì lời này của Bạch huynh, nếu ngươi không chê, Tích Triều cả đời kính vi huynh! Một ly này, tiểu đệ kính huynh trưởng!"

Nhan Cảnh Bạch cười sảng khoái, nói: "Được được! Có một hiền đệ đầy bụng tài hoa như Tích Triều là vinh hạnh của ta, nhân đây phải uống cạn một chén lớn!"

Hai người mặt đối mặt uống một hơi cạn rượu trong chén, sau đó nhìn nhau, chẳng màng ánh mắt người khác, đồng thời cất tiếng cười to.

Tiếng cười qua đi, Nhan Cảnh Bạch mò mò vạt áo, sau đó móc từ trong ra một con dấu nho nhỏ đưa cho đối phương: "Con đường làm quan của hiền đệ trắc trở, may mà vi huynh cũng không có gì, chỉ được cái là có thân phận trong triều. Ngươi dùng vật này vào Trung Thư Tỉnh hoặc Xu Mật Viện, hay xếp bút nghiên theo việc đao cung thì tuỳ ý ngươi."

Cố Tích Triều nửa tin nửa ngờ nhận lấy, ngay sau đó giật mình biến sắc. Con dấu nho nhỏ chẳng có gì đáng ý chú, thậm chí không giống với nhiều kẻ phú quý khắc thành đủ kiểu hình dáng với hoa văn tinh xảo, nhưng ở đáy của nó là hai chữ "Tĩnh Khang" đập thẳng vào tròng mắt, đỏ tươi đến chói đau mắt người. Cuộc đời Cố Tích Triều lần đầu tiên thất thố trước mặt người khác, ngơ ngẩn nhìn đối phương, trong lúc nhất thời chẳng thể nói lên lời.

Nhan Cảnh Bạch cười nhẹ nhàng, ôn nhuận nho nhã: "Với tài trí của hiền đệ, hẳn là đã sớm có suy đoán chứ."

Nghe vậy, Cố Tích Triều lắc đầu cười khổ: "Đúng là có suy đoán. Khí chất Bạch huynh không tầm thường, một thân y phục thoạt nhìn đơn giản, nhưng tỉ mỉ đến từng đường kim mũi chỉ, Thất Mặc Cẩm dùng để cắt may cũng lấy từ thiên hạ đệ nhất phường, lụa này một năm cũng chỉ cho ra hơn mười cuộn. Còn cả hạ nhân Bạch huynh mang theo kia, giọng nói the thé, mặt trắng không râu, tuy rằng đã che dấu nhất cử nhất động cẩn thận, nhưng vẫn nhìn ra là người đã tịnh thân."

Dừng một chút, sắc mặt y phức tạp: "Mới đầu thảo dân chỉ cho rằng ngài là hoàng thân quốc thích, khả năng cao nhất là một vị Vương Gia, trăm triệu cũng không dám nghĩ cư nhiên lại là Quan Gia. Thảo dân vừa rồi có gì mạo phạm, kính xin quan gia lượng thứ."- Nói xong, biểu tình trên mặt y thêm phần cung kính, nhưng ngại vị trí và hoàn cảnh hiện tại, chỉ cúi đầu chắp tay bày tỏ tính ý.

Nhan Cảnh Bạch nhíu mày, thở dài nói: "Vừa còn nhận ta là huynh trưởng, bây giờ lại chỉ lo sợ có gì mạo phạm, sớm biết như vậy đã không cho ngươi con dấu nữa."

"Quan gia..."- Cố Tích Triều ấp úng không biết nói gì.

Nhan Cảnh Bạch cách bàn nắm lấy tay y: "Ta chỉ muốn thật lòng kết giao với đệ, hay là Tích Triều bởi vì thân phận của ta mà không muốn nhận người huynh trưởng này?"

"Đương nhiên sẽ không!" Cố Tích Triều vội vàng nói, sau đó rũ mắt trầm ngâm một lát, một lần nữa ngước lên chỉ còn thấy được sự kiên định: "Quan gia không ngại thân phận, hạ mình tương giao, Tích Triều mà nói lời từ chối thì đó chính là dối trá. Tại đây, Cố Tích Triều xin thề, từ hôm nay cho đến chết người không những là quân chủ của ta, càng là huynh trưởng của ta, cuộc đời Cố Tích Triều vĩnh viễn đi theo huynh trưởng!"

Nhan Cảnh Bạch cười thoải mái, khẽ khàng nheo đôi mắt hiện lên tia sáng vừa lòng sắp toả ra bốn phía đến nơi.

"Tinh! Người chơi chấn động lòng người, bá khí ngút trời, thuyết phục Cố Tích Triều thành công rực rỡ. Uy vọng +1, mị lực +1!"

Chương 10: LNH NHT

Nhan Cảnh Bạch âm thầm che mặt, khóe miệng run rẩy, kịch bản này là ai viết đấy nhỉ, diễn thôi mà cũng ngại ngùng quá đi mất.

May mắn anh là một diễn viên đã có vài chục năm kinh nghiệm, một ảnh đế diễn đến đẳng cấp tro cốt. Với anh việc nhập diễn cũng như việc hạ bút là thành văn, nếu không vừa nãy đã lộ tẩy ở phần mở đầu vì lời kịch sến rện rồi.

Cố Tích Triều không nghe thấy trong lòng anh đang tràn đầy phỉ báng, y còn đang đắm chìm ở bên trong cảm động từ nãy đến giờ. Một lúc lâu sau, mới cảm khái mang theo tài lược: "Thế nhân vẫn nói đương kim Thánh Thượng hiện tại là một kẻ hoa mắt ù tai vô năng, là người cực kỳ mềm yếu nhu nhược, không phải là một quân chủ có hy vọng. Nhưng bây giờ đệ mới biết, lời đồn đãi hoàn toàn không thể tin được. Huynh trưởng khí chất bất phàm, tâm như gương sáng, chân chính là một chân mệnh kiêu chủ!"

Dính rồi! Trong lòng Nhan Cảnh Bạch rung động, cảnh này diễn xuất sắc lắm, chính xác là bước đầu tiên để có thể thay đổi hình tượng của Triệu Hoàn!

Anh thôi cười, đan hờ ngón tay chống ở dưới cằm, tròng mắt đen trầm lộ ra ý vị sâu không thấy đáy: "Nếu không phải là sự thật, thì vì sao lại có loại đồn đãi này đây...."

Cố Tích Triều nhạy bén nhận ra ẩn tình, y trầm mặc một lát, giọng nói kiên định: "Quan gia có thể tin ta chứ?"

Nhan Cảnh Bạch đuôi mày khẽ nhướng, thẳng tắp nhìn về phía đối phương, ánh mắt sắc bén hệt mũi tên, nguy nghiêm bức người. Cố Tích Triều không hề lảng tránh, đôi mắt bình thản không chút gợn sóng giống như người con gái duyên dáng mà cuốn hút*, chỉ có kiên định và trung thành.

[*Gc: 'N T Vũ M',Vũ M (嫵媚 wǔmèi), nghĩa: quyến rũ, cun hút, d thương, xinh tươi, duyên dáng đáng yêu// "Ý trên mt ch rõ như thế ri nên tao không biết chuyn nghĩa làm sao cho uyn chuyn hơn c. , tao đúng là hoang mang nhưng k thôi, tác gi thích là được!:)"]

Nhan Cảnh Bạch tươi cười, trong lòng vui sướng, anh dùng một loại ngữ khí có thể xem như đang thở dài: "Ta quen Tích Triều thậm chí còn chưa đến hai canh giờ, nhưng lại thấy như đã thân thuộc từ lâu. Ta tin ngươi!"- Ba chữ cuối cùng nói ra đầy khí phách, giống như thiết chùy đánh Cố Tích Triều một đòn trí mạng.

Nhìn đến gương mặt thoáng vẻ chấn động của Cố Tính Triều, Nhan Cảnh Bạch cong môi cười. Anh duỗi tay chấm vào chén rượu, sau đó dùng ngón trỏ dính rượu vẽ lên trên mặt bàn gỗ thấp kém một hình tròn hơi uốn lượn, giọng nói nho nhã thản nhiên: "Bây giờ Đại Tống chính là hình tròn này, nhìn thì có vẻ ấm no thanh bình, phú quý phồn hoa, nhưng nội bộ đã mục nát hư thối, chỉ cần..."- Anh vẽ một mũi tên hướng đâm thẳng vào vòng tròn ấy: "Chỉ cần kẻ địch nhẹ nhàng cho một kích, ắt sẽ tức khắc sụp đổ ngay."

Cố Tích Triều ánh sắt sắc nhọn: "Người đang ám chỉ giặc Kim?"

Nhan Cảnh Bạch im lặng mỉm cười, im lặng chính là thừa nhận.

Cố Tích Triều nhíu mày nói: "Giặc kim quả thực khó đối phó, nhưng quan gia chính là chân mệnh thiên tử, ta không tin người sẽ ngoan ngoãn bó tay chịu trói!"

"Đương nhiên không!"- Nhan Cảnh Bạch sẽ không tức giận vì đối phương không khách khí, anh lại duỗi ngón tay vẽ tiếp hai nét gạch thẳng tắp thành hình chữ X cắt xẻ bên trong vòng tròn, chậm rãi nói: "Nhưng bây giờ ta không chỉ có ngoại địch, triều đình và thâm cung cũng chẳng hề thái bình như vẻ bề ngoài của nó."

Dừng một chút, anh nói tiếp: "Hơn hai mươi ngày trước ta đã bị ám sát, ngươi có thể tưởng tượng, một khi ta để lộ thực lực tỏ ra cường đại có thể khiến cho bao nhiêu người đứng ngồi không yên?!"

Không phải ta sợ chết, mà là bây giờ ta chưa được chết, trước khi Đại Tống cường thịnh ta tuyệt đối không thể chết!"

Anh nói lời này lẫm liệt hiên ngang, là phong phạm của một minh quân tiêu chuẩn, ngay cả chính bản thân anh còn phải thấy cảm động đấy chứ huống chi là người khác.

Quả nhiên, Cố Tích Triều bỗng nhiên đứng bật dậy, kích động mà trịnh trọng nói: "Đệ nguyện ý cống hiến sức lực! Cố Tích Triều cúc cung tận tụy, thề sống chết đi theo quan gia."

Nhan Cảnh Bạch đè lại mu bàn tay y, cười nói: "Có lời này của Tích Triều, lòng ta được an ủi, ngươi chỉ cần cầm ấn tín này bọn họ tuyệt đối không dám làm khó ngươi."

"Không!"- Cố Tích Triều lắc đầu từ chối, đầu ngón tay trắng nõn chậm rãi xẹt qua việt nước sắp khô, y bình tĩnh nói: "Nếu là vị trí trong cung cấm, trợ lực của Tích Triều quá nhỏ yếu, không có khả năng mưu cầu vì quan gia. Chỉ khi ở trên triều đình, Tích Triều mới có thể dùng hết toàn lực vì quan gia diệt trừ kẻ đó!"

"Ngươi......" Nhan Cảnh Bạch kinh ngạc.

Cố Tích Triều cong môi, tươi cười thật khẽ thật mị hoặc: "Đệ dù chưa vào triều làm quan, nhưng không phải là không biết gì. Đương kim tướng quốc quyền khuynh triều dã, môn sinh trải rộng khắp thiên hạ, quan gia muốn trở thành anh chủ, thực hiện khát vọng, người đầu tiên cần phải diệt trừ tất nhiên là lão."

Nhan Cảnh Bạch thở dài: "Tích Triều quả nhiên thông minh! Phó Tông Thư là nguyên lão, tha một mạng cho lão về vườn cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là lão ngàn vạn lần không nên cấu kết với Kim Triều, có ý đồ điên đảo giang sơn Đại Tống ta."

Cố Tích Triều ánh mắt sáng lên, vỗ tay nói: "Cứ như vậy đi, mọi việc cứ giao cho đệ. Quan gia chỉ cần chờ tin tốt của đệ là được!"

Nhan Cảnh Bạch hình như còn có chút do dự: "Lão cáo già Phó Tông Như không phải là người dễ đối phó, đệ...."

"Quan gia!"- Cố Tích Triều cắt ngang lời anh: "Người từng nói sẽ tin đệ!"

Nhan Cảnh Bạch lắng lặng nhìn đối phương, thật lâu sau, thở dài cười: "Ta tin đệ!"

Cố Tích Triều đứng thẳng, sống lưng thẳng tắp, biểu tình thấp thoáng kiêu ngạo và tự phụ không diễn tả được: "Việc này không đáng khiến quan gia bận lòng, đệ chỉ muốn chứng minh, không cần dựa vào Quan Gia nâng đỡ Tích Triều cũng có thể tự dựng công danh, vị cực nhân thần!"*

Khi Nhan Cảnh Bạch và Cố Tích Triều tách ra, trời đã chạng vạng.

Phúc Toàn Nhi đi theo phía sau anh, đang ôm trong lồng ngực chính là trọn bộ binh thư Thất Lược, đó là lúc sắp chia tay Nhan Cảnh Bạch cố ý đòi của đôi phương, nhận lại đương nhiên là trọn bộ Thất Lược và ánh mắt tuyệt đối trung tâm của Cố Tích Triều.

Diễn từ đêm đến sánh, anh mệt cực mệt cực, nhưng đổi lại được thành tựu cũng đáng giá cực.

Không được trách anh diễn kịch lừa cảm tình của người ta đâu nhé, anh cũng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, muốn tiếp tục sống thôi. Hơn nữa anh cũng chẳng phải không có tí nhiệt tình nào, thân là một diễn viên chân chính, anh cần phải hiểu nhân vật, cảm thông với nhân vật, đặt mình vào vị trí của nhân vật và của người đối diễn thì mới có thể nhập diễn và phát huy được kỹ thật diễn tuyệt đối đấy. Chỉ là không chân thành tha thiết bằng Cố Tích Triều, không bằng y chính trực không chút tạp chất, cũng không có chân thành cho đi từ nội tâm, không hề giữ lại chút nào mà thôi!"

Anh là một người hiện đại, tuy bây giờ hồn ở cổ đại, nhưng cũng không thể thay đổi được bản tính lạnh nhạt, thực dụng và ích kỷ thuộc về con người thế giới hiện đại, anh không thể làm được như Cố Tích Triều vốn là một kẻ tàn nhẫn quyết tuyệt cũng tin vào vừa gặp đã thân, nhất kiến như cố, một kẻ sĩ nguyện chết chỉ vì người đó thưởng thức mình!

Anh chỉ muốn sống thôi!

Tuy rằng trong lòng áy náy, nhưng anh nghĩ, cùng lắm thì sau này phong y làm quan to, cho y nhiều quyền thế một chút, để y làm việc cho mình và mình cho y vinh hoa phú quý, cứ vậy là sẽ không ai nợ ai nữa. Nghĩ đến đây, anh thấy thoải mái hẳn, dù sao bây giờ mình là hoàng đế cơ mà, muốn phong thưởng một người chính là việc đơn giản nhất đấy, ai cũng không nói gì anh được.

Bây giờ chỉ cần chờ Cố Tích Triều đi hoàn thành cốt truyện của Nghịch Thuỷ Hành về là được!

Nói thật, anh đúng là chưa nghĩ đến nếu bản thân mời chào trước, cốt truyện Nghịch Thủy Hàn sẽ đi theo hướng nào, nhưng thôi cũng kệ đi, anh không cần tìm cơ hội khác để hạ bệ Phó Tông Thư nữa, mà kế hoạch thay máu bộ máy quan viên của anh cũng dễ tiến hành hơn.

Anh không lo Cố Tích Triều sẽ thất bại, y là người thông minh, còn có anh là người biết rõ cốt truyện nhắc nhở phía sau, y tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ này thật đẹp! Sau khi sắp xếp chải chuốt mọi việc, anh lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều, trên đường về mua một ít đồ chơi cho bé con và chút quà ngon để ăn vặt. Anh chưa quên cái chớ mình lấy cho Lãnh Huyết đâu nhé.

Mới vừa bước vào Thanh Nhã Cư, thậm chí không đợi anh nhận ra vị trí nhã thất ở hướng nào, ngột nhiên có tiếng gió vụt đến, một bóng dáng màu đen xuất hiện ở trước mắt, ngay sau đó, một cục nhỏ mập mạp mềm mại ấm áp bị nhét vào trong lồng ngực của anh.

Nhan Cảnh Bạch ngạc nhiên, theo bản năng ngước mắt nhìn, đôi mắt màu đen chớp chớp, chớp chớp, cuối cùng không nhìn được "Phì!" một tiếng cười lên.

Phúc Toàn Nhi càng là không nể mặt nhìn đối phương mà che miệng cười lớn, biểu tình vui sướng khi người gặp họa.

Lãnh Huyết bị cười nhạo tay chân cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt xanh thẳm cực lực áp chế luống cuống của bản thân. Sợi tóc cậu tán loạn, gương mặt anh tuấn bị hai dấu răng nho nhỏ in đều cả hai bên má, thoạt trông hơi tả tơi nhưng nét mặt vẫn cố gắng duy trì lãnh khốc, càng có vẻ tương phản làm người ta buồn cười.

Nhan Cảnh Bạch ho nhẹ hai tiếng, nén cười, ra vẻ đồng tình vỗ vai cậu, thấm thía nói:"Vất vả ngươi quá."

Anh móc gói đậu phộng vừa mua ra, đút một viên vào miệng cậu, phần dư lại cũng nhét hết vào tay cậu, sau đó nói: "Ừm, cái này xem như quà nhận lỗi!"- Dứt lời xay người đi vất vả nhịn cười, không nhìn thấy thiếu niên băng lãnh lãnh vành tai hơi phiến hồng chợt nan phừng đến cổ.

---

Chú thích:

[* V Cc Nhân Thn (位極人臣wèi jí rén chéng), 4 ch trong câu: "我如為善,雖一界寒士,有人服其德。我如為惡,雖位極人臣,有人議其逆。" Trích: Minh Tâm Bo Giám- mt cun sách quen thuc ca nho gia ngày xưa. Đi ý là: "Nếu ta làm điu thin, dù ch là hc trò nghèo, cũng có người kính phc vì phm hnh. Nếu ta làm điu ác, du đa v cc cao, cũng có người phê phán đi nghch."// Tao thy tác gi đ ch đy là v cc nhân thn mà li chuyn nghĩa thành đa v cc cao ghép vi vế trước đc nó ngang lm, không biết tác gi đnh truyn đt dng ý gì mà có v nó vĩ mô quá nên chu thôi, đ nguyên. Ai biết chuyn nghĩa sao cho mượt thì ch tao vi nhé.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top