Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

môn đăng hộ đối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

triệu lễ kiệt đang đi công tác tại châu âu, thực ra là chỉ đi xã giao cho xứng cái danh triệu công tử mà thôi, đột nhiên bị gọi về dự lễ đính hôn của chị gái triệu lễ xuân.

nghe tin này triệu lễ kiệt thiếu điều phun cả ngụm rượu vào cái đầu bóng lưỡng của đối tác. chị hai của hắn từ lúc tốt nghiệp đã lo toan chuyện kinh doanh của gia đình, đàn ông trong mắt chị giống như con cu biết đi, dùng để duy trì nòi giống mà thôi. nhưng vậy lại càng làm triệu lễ kiệt lo lắng, đến mức phải đính hôn với công tử nào đấy thì hẳn là trong hội đồng quản trị có người không an phận, hắn phải mau chóng trở về giúp chị.

cơ mà đến lúc hắn đặt chân tới sảnh tiệc thì đột nhiên bị kéo xềnh xệch vào phòng thay đồ, chị và mẹ thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy áo vest đen bung nút của hắn bị thay bằng bộ vest trắng nhìn chả khác gì chú rể. mà chẳng phải "nhìn giống" nữa, hình như hắn bị đẩy lên làm chú rể luôn rồi.

khoảnh khắc bị anh trai mắt hồ ly hôn lên môi, triệu lễ kiệt vẫn chưa biết tên anh. chỉ biết anh cười lên rất đẹp, mắt rất ướt, giống như sẽ khóc bất cứ lúc nào, người cũng rất thơm, có vẻ mềm mại nữa. thế là dưới con mắt của bao người dự tiệc, gồm cả bà chị xộn lào của hắn, triệu lễ kiệt đã quàng tay ôm lấy eo của anh trai hồ ly, ngấu nghiến môi anh như thể cả hai đã yêu được ba kiếp người. tay của anh trai ôm lấy cổ hắn, lại còn mân mê từng lọn tóc sau gáy như thể quá quen với việc được hôn rồi. khi thả anh ấy ra, mắt anh ấy đỏ ửng lên như sắp khóc, làm hắn lại muốn hôn thêm một cái cho bõ nghiền nhưng lại bị đầu ngón tay của anh cản lại. triệu lễ kiệt nghe anh thì thầm, còn hôn nữa anh không nhịn được mất, hắn chỉ cười khẩy.

"anh tên gì vậy, anh trai?"

trong lúc mời rượu từng đối tác, hắn lén lút ghé vào tai anh hỏi. anh trai nhạy cảm thật, bị hơi nóng của hắn phả vào một tí đã đỏ hết cả mặt, lại còn cười rất ngượng ngùng. anh không trả lời triệu lễ kiệt ngay mà vẫn tiếp tục mời rượu người trước mặt. đến khi dàn khách đã thưa thớt, anh mới kiễng chân hôn nhẹ lên má, ngón tay trắng hồng lướt từng đường trong lòng bàn tay của hắn, như thể gãi vào lòng của triệu thiếu gia.

"lý, nhuế, xán."

anh trai hồ ly của hắn, hai tháng nữa thôi sẽ là vợ của hắn, tên là lý nhuế xán.

-

tuy trong suốt hai tháng "tiền hôn nhân" triệu lễ kiệt được anh trai chăm bẵm rất cẩn thận, mỗi tuần gặp nhau một lần, mỗi lần là cả đêm dài, nhưng hắn vẫn không quên chuyện bị lừa đâu nhé.

"mày biết thừa chị không thích kết hôn, coi như mày chịu khó làm hộ chị đi. có lý nhuế xán thì chị mới tiếp tục ngồi cái ghế giám đốc này được."

"mà cũng có phải chịu khó gì, chị thấy mày thích lắm kia mà."

triệu lễ kiệt ngậm ngùi, hắn thích thật, làm sao mà cãi đây. cũng tại anh trai hồ ly, ngoại trừ lần đầu gặp ở tiệc đính hôn, những lần sau đều đè hắn ra nhún điên đảo thần hồn, không nhún thì cũng là há miệng xinh đòi ngậm của hắn. triệu thiếu gia dù trước giờ có ăn chơi sa đọa thật, nhưng cũng là lần đầu gặp mỹ nhân nhiệt tình như vậy. lý nhuế xán không giống hắn, là thiếu niên tài hoa hàng thật giá thật, người thừa kế của công ty đối tác trọng điểm trong dự án sắp tới của triệu lễ xuân, đang làm tới chức trưởng phòng nên ngày nào cũng bận rộn. triệu lễ kiệt vất vưởng ở nhà cả tuần trời mới đợi tới thứ bảy để được gặp anh, chưa lấy vợ nhưng lại giống hòn vọng phu hơn cả.

việc gặp mặt này là ý kiến của người lớn, để họ tìm hiểu nhau nhiều một chút trước khi tiến hành lễ cưới, nhưng hắn nghi ngờ chính lý nhuế xán đề xuất chứ chẳng ai. vì mỗi lần gặp nhau anh đều háo hức lắm, anh chẳng cười, nhưng mắt anh cứ long lanh từ tận lúc ăn tối cùng nhau đến khi ngã lên tấm nệm của khách sạn. lúc đầu, anh sẽ đòi hắn nhanh lên, đến khi bị chơi cho khóc thì lại thút thít đòi hắn nhẹ lại. nhưng dù có nhanh hay chậm, lý nhuế xán cũng sẽ đòi nắm tay hắn, mười ngón, đan chặt vào nhau không rời. những khi được nắm tay anh, bắn vào trong anh, trán chạm nhau, triệu lễ kiệt lại có ảo giác như lý nhuế xán thật sự rất yêu mình.

nhưng có lẽ chỉ là cảm giác thôi, vì sau mỗi đêm mây mưa thì ánh mắt của anh trai lại phẳng lặng như nước mùa thu, chẳng còn lúng liếng khi đêm về nữa. tới khi nắm tay anh trên lễ đường, hôn lấy anh giữa bao lời chúc phúc, triệu lễ kiệt vẫn nghĩ anh xem mình như món đồ chơi tình dục biết đi, biết nói, thích làm ở đâu thì làm. đêm tân hôn của họ vẫn mặn nồng như bao đêm trước, anh vẫn khóc la khi hắn tiến vào trong, vẫn ôm lấy hắn, lần này thì cho hắn hôn, thì thầm từng câu van nài nhẹ thôi, anh chết mất. anh còn ôm lấy hắn sau khi tàn bữa tiệc tình, nói bằng giọng mũi đòi hắn tắm cho, trong phòng tắm còn nhè lưỡi đòi thêm một đợt tinh dịch nữa. khi triệu lễ kiệt ôm lấy anh trai hồ ly say ngủ, hắn cảm tưởng như túi tinh của mình đã thật sự bị vắt cạn rồi.

nhưng anh trai hồ ly vẫn thế, làm xong thì sáng hôm sau đã chẳng thấy đâu nữa. rõ là mình chơi anh ấy, thế mà cuối cùng mình là người bị bỏ lại, triệu lễ kiệt tức lắm. hắn còn tức hơn khi nghe trợ lý thông báo lý nhuế xán đã đi công tác, dự kiến là một tuần nữa mới về. hay thật, có khi anh ấy kết hôn là để mình danh chính ngôn thuận trở thành hòn vọng phụ mà thôi. nhưng triệu lễ kiệt làm gì được đây, chỉ biết mỗi ngày trườn mặt đến công ty điểm danh với chị, đến tối lại quay về căn nhà chung của cả hai, ráng lục lọi một cái áo cũ của lý nhuế xán để ôm lúc ngủ, vơi đi nỗi nhớ. mới trôi đi được bốn ngày thôi, hòn vọng phụ triệu lễ kiệt đã như già đi mấy tuổi.

có lẽ lý nhuế xán cũng biết, thế nên vào tối ngày thứ tư, ngay trước khi triệu lễ kiệt thật sự hoá đá, thì anh đã gọi tới.

anh vẫn mặc bộ vest đen rất chỉn chu, hẳn là mới từ công ty về, nhưng triệu lễ kiệt đoán anh cũng gấp gáp lắm rồi. mặt anh đỏ ửng lên, vừa lí nhí gọi tên hắn vừa đưa tay cởi cà vạt ra. anh bảo anh mới đi xã giao về, nhớ em lắm, không nhịn được. triệu lễ kiệt nhìn anh từ sơ mi đóng thùng đến loà lỗ trắng nõn, dương vật bên dưới độn lên lớp quần ngủ thẳng đứng. quần ngủ mỏng manh, triệu lễ kiệt chỉ một tay kéo xuống là lý nhuế xán đã gặp được dương vật mình ngày nhớ đêm mong. cách một lớp màn hình, nhưng triệu lễ kiệt vẫn cảm giác anh chẳng thể rời mắt khỏi dương vật mình, anh còn len lén nuốt nước bọt, cắn môi nhỏ đến đỏ bừng. vu oan cho anh rồi, anh nào có không nhớ hắn, chí ít là vẫn nhớ con cu của hắn lắm.

ngón tay của lý nhuế xán chậm rãi xoa nắn đầu vú đã cứng lên của mình, theo trí nhớ bắt chước những động tác em trai đã từng làm, nắn, bóp, giày xéo chúng. mắt anh vẫn nhìn chăm chăm vào đầu khấc đã rỉ tinh của triệu lễ kiệt, tưởng như thứ ấy đang từ từ ấn lên đầu ngực nhỏ của mình. dương vật của triệu lễ kiệt dài lắm, chắc do em ấy cao, lại còn hơi cong nhẹ, chỉ cần lút cán là chạm hẳn vào điểm sướng của anh. lý nhuế xán lần nào cũng bị nắc mềm nhũn cả eo, trong khi triệu lễ kiệt còn chưa ra hết sức thì anh đã vừa khóc vừa xin được bắn. nhưng giờ đây cách xa ngàn cây số, dù lỗ hậu anh có chảy nước đến mấy cũng chỉ có thể tự an ủi bằng vài ngón tay, chẳng thấm vào đâu so với dương vật to dài của hắn.

lý nhuế xán đổ rạp xuống giường, mông dâng cao, mắt vẫn hướng về phía điện thoại, ngón tay từ từ cắm vào lỗ nhỏ đã ngập nước phía sau, cùng thủ dâm với triệu lễ kiệt. mắt hồ ly của anh ươn ướt, như thể sắp khóc lên vì tủi thân khi phải xa chồng trong kì tân hôn, phải tự thân vận động dù dương vật của chồng đang cương cứng. anh nhớ chồng lắm chứ, ngay khi ngồi lên máy bay là đã nhớ, chỉ tiếc sao không kéo cả chồng đi luôn coi như hưởng tuần trăng mật. chỉ là lúc mới ngủ dậy sau đêm tân hôn, nhìn triệu lễ kiệt thôi là anh đã ngượng ngùng không chịu được, thay đồ còn luống cuống chứ nói gì đến rủ hắn đi công tác chung. nhưng nhìn tinh dịch đặc quánh đang rỉ ra từ dương vật của hắn lẫn túi tinh nặng trịch, lý nhuế xán biết triệu lễ kiệt cũng nhớ anh lắm.

"lễ kiệt, em có tìm người khác không, anh đi mấy ngày em có nhớ anh không?"

tiếng lầm bầm của anh lọt qua loa điện tử, dù chỉ là mấy câu vu vơ khi anh đang mơ màng thủ dâm, nhưng nhìn đôi mắt ướt của anh thì có chết triệu lễ kiệt cũng không dám nói có. hắn vừa thủ thỉ dỗ dành anh, bảo rằng em sao lại tìm người khác được, vợ em đẹp thế này, nhiều nước thế này cơ mà, vừa vội tay lên xuống dương vật của chính mình. lý nhuế xán được dỗ đến đỏ cả mặt, ngượng ngùng không thôi nhưng mắt vẫn dán chặt vào đầu khấc no đủ trên màn hình. triệu lễ kiệt còn thấy đầu lưỡi của anh lập lò ở khoé môi, liếm nhẹ, như thể đang nhớ đến những lúc được dương vật của hắn nhồi đầy. vợ của hắn, hơi giống tra nam chịch xong bỏ chạy một tí thôi, nhưng vẫn đáng yêu lắm.

hắn chỉnh góc máy một tí để vợ thấy rõ con cặc vợ yêu nhất, rồi thoải mái thủ dâm trong tiếng rên như chuông ngân của vợ. tay hắn lên xuống dương vật, lướt tới đâu là mắt lý nhuế xán dõi theo tới đó. anh chỉ ước gì tay của hắn là lưỡi của mình, thật sự rất nhớ dương vật của chồng, muốn liếm láp, muốn nhún trên dương vật của em ấy. càng nghĩ đầu óc anh càng như phủ mờ sương, chỉ còn hai ngón tay ở dưới ra ra vào vào, cố gắng chạm đến điểm sướng như chồng thường làm. nhưng khó lắm, lý nhuế xán nức nở, dường như chỉ có triệu lễ kiệt mới làm được, chỉ có triệu lễ kiệt mới đụ anh sướng như tiên.

"đừng khóc mà, anh ơi."

"em thương anh nhé, em thương anh mà."

triệu lễ kiệt cưng nựng anh nhưng chẳng thể làm nước mắt anh ngừng rơi, ngược lại lý nhuế xán còn khóc lớn hơn, dương vật be bé cũng run rẩy bắn tinh. anh thích nghe hắn dỗ mình lắm, cảm giác như anh chính là cả thế giới của hắn vậy, tưởng như bầu trời có đổ xuống thì thứ hắn quan tâm vẫn sẽ là nước mắt anh có rơi hay không. nhưng anh cũng nào biết nước mắt từ ánh nhìn như hồ ly của mình chính là thứ làm triệu lễ kiệt hưng phấn hơn cả. trong tiếng nức nở hòa lẫn âm thanh sột soạt của chăn nệm, triệu lễ kiệt cuối cùng cũng được thoả mãn sau tưởng như thiên thu xa cách.

"nhưng anh có thương em không?"

lời của triệu lễ kiệt cũng chẳng hơn gì những thì thầm trong khoái cảm của lý nhuế xán, nhưng anh vẫn đáp lại hắn, nhẹ nhàng như lời ru bên tai.

"sao anh lại thương em được."

"mình vừa mới biết nhau thôi mà."

-

đủ một tuần rồi, nhưng lý nhuế xán vẫn chưa về, và chồng mới cưới của anh ta cũng chẳng có dấu hiệu nào của nôn nóng hay đợi mong.

triệu lễ kiệt biết mình có vẻ hơi trẻ con, nhưng cái cảm giác bức bối của hắn khi nghe lý nhuế xán bảo không thương mình là thật. dù anh ấy nói đúng, họ chỉ biết nhau qua những lần mây mưa không rõ mặt, những lần thân thiết qua loa trước mặt quan khách, nhưng triệu lễ kiệt vẫn khó chịu lắm. như thể anh ấy đã xé rách bộ mặt nạ giả tạo giữa họ ra, lột trần cái bản chất của mối quan hệ này, rằng họ chỉ là những con cờ vô tri vô giác trong chính thế cục mà họ lập ra. phải rồi, cái mọc đỏ trên giấy hôn nhân của cả hai chỉ là bước đệm cho dự án của triệu gia, cho con đường thăng quan tiến chức của lý nhuế xán.

mọc đỏ, giấy hồng, nhưng trái tim phủ đầy cái màu xanh lạnh lẽo biền biệt của giá băng.

cuộc sống của triệu thiếu gia lại trở về trạng thái vốn có, lên công ty chấm công sau đấy đi thẳng đến những bữa tiệc xã giao, say sỉn trong quán bar bất kì và được mấy anh em chí cốt cõng về. ai hỏi đến người vợ kia thì hắn đều tặc lưỡi, bảo rằng cưới vì bị chị gái ép thôi, ta đây vẫn mê mấy em gái ngực to hơn. nhưng cũng chính triệu lễ kiệt mới biết, hai đầu ngực đỏ ửng của lý nhuế xán đã khiến hắn chẳng thèm liếc nhìn bầu ngực sữa của ai khác.

triệu lễ kiệt lẩm nhẩm, đã lố một tuần được ba ngày rồi, lý nhuế xán vẫn chẳng đả động gì đến việc trở về. khung tin nhắn của họ dừng lại ở cuộc gọi điện đêm hôm ấy, bị triệu lễ kiệt cắt ngang. đúng là không yêu hắn thật, chỉ mê mẩn dương vật của hắn mà thôi.

nhưng triệu lễ kiệt vẫn ở lì căn nhà 'chung' của cả hai, trong đầu nhen nhóm cái ý nghĩ sẽ bắt tại trận một khi em ấy trở về. lâu dần, hắn lại manh động hơn, bắt đầu sớ rớ đến những thứ trong phòng riêng của lý nhuế xán. anh đi công tác rất vội, hầu như đồ đạc đều để y như đêm tân hôn, cái áo măng tô anh mặc vì gió lạnh đêm hôm ấy, những bọc đồ chưa sắp xếp của anh. tủ quần áo đơn bạc của anh đã bị triệu lễ kiệt thó gần hết, giờ chỉ còn cái áo măng tô đen tuyền anh hay mặc.

vùi đầu trong lớp nhung của áo, triệu lễ kiệt tưởng như anh chỉ mới rời đi tối qua, hương nước hoa mát lạnh hẵng còn vương vấn. ở nhà một mình, hắn to gan nằm lên trên giường riêng của anh, áo măng tô phủ kín đầu, hít hà thứ mùi mình cố chối bỏ là không nhớ. hai cánh tay hắn ôm lấy cái áo, chỉ mong ước được ôm lấy anh lúc này, chất vấn tại sao anh nói thế với em, em buồn đấy. nhưng tất cả chỉ là ảo mộng của riêng hắn, vị trưởng phòng kia còn đang bận rộn với đủ loại công việc cách đây ngàn cây số.

hình như có thứ gì đấy rơi ra từ túi áo anh, nhưng triệu lễ kiệt chỉ lờ mờ nhận ra chứ vẫn đang bận nhớ nhung đến anh. khi buông cái áo măng tô ra, tay hắn mới lò dò tới vật vừa rớt ra ấy. xúc giác cho hắn biết thứ đó là giấy, có thể là ảnh từ cảm giác trơn trượt của lớp màng bóng. nhìn lý nhuế xán chả có vẻ gì giống kiểu người sẽ giữ ảnh phim trong túi áo, triệu lễ kiệt lại khó chịu, ai hay vật nào quan trọng đến mức được anh ấy in ra và giữ bên người thế này.

thật ra tấm ảnh đã mờ căm vì thời gian, chỉ còn lại những mảng màu tím tái và trắng hếu. nhưng triệu lễ kiệt nheo mắt một hồi mới nhìn ra, là hắn chứ ai. cái mặt kênh kênh, bộ đồ thể dục xộc xệch hết chỗ nói, trong ảnh là triệu lễ kiệt của những năm trung học chứ chẳng ai xa lạ. tâm trí triệu thiếu gia khựng lại một nhịp, thậm chí còn lật qua lật lại, chà chà cái ảnh xem mình có nhìn đúng không. sau một hồi loay hoay như thằng khờ, ừ, chính cái bản mặt của triệu lễ kiệt chứ ai.

hắn chưa bao giờ nghe ngóng được gì về việc lý nhuế xán học cùng trường với hắn, chỉ nghe thoáng qua về việc anh có một mối tình thời đi học và không được đáp lại. cái đầu luyện hơn trăm truyện thanh xuân vườn trường, hào môn tranh sủng của triệu lễ kiệt như được khai sáng. một lát sau, triệu lễ xuân nhận được thông báo của thằng em quý hoá.

"chị ơi, em đi du lịch đây."

trừ lương.

-

lý nhuế xán có một bí mật đã chôn vùi nhiều năm nay.

thời đi học lý nhuế xán thật sự rất nổi bật, vì đẹp, đẹp loá cả mắt. cả trường không ai không biết đến đôi mắt hồ ly của anh, những học sinh trường khác cũng chẳng ngoại lệ. lý nhuế xán nhớ rõ cái cảm giác mệt mỏi khi phải từ chối lời xin số hay kết bạn của những học sinh trường bên trong buổi giao lưu thể thao cuối cấp. phải mất một lúc anh mới thoát ra được và được yên ổn ngồi một bên xem thi đấu.

lý nhuế xán học trường công lập trọng điểm của quận, vốn sẽ chẳng có liên quan gì đến cái trường tư mà con nhà giàu đập tiền để vào nếu không có buổi giao lưu hôm ấy. những cô cậu ở đây đều mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười, ai ai cũng loá mắt. nhưng ánh nhìn của lý nhuế xán dán chặt vào cậu trai khờ khờ, đang đứng đợi tới lượt thi đấu của mình.

cậu ta gầy đét, dòm chả có sức sống gì, thêm cặp kính lỗi thời nhìn y như loại người học toán lý hoá đến khờ người. nhưng cậu ta chạy nhanh lắm, chắc là do ốm nhom, vèo một phát đã đến vạch đích. mồ hôi túa ra trên trán cậu, lấp lánh trên điệu cười ngông nghênh trái ngược với gọng kính kim loại mọt sách. lý nhuế xán chỉ tiếc là mình chụp ảnh xấu, chẳng thể chụp được dáng vẻ kiêu ngạo ấy của cậu.

nhưng lý nhuế xán có cách giải quyết. anh lên tận trang của trường, lặn lội qua cả chục bài đăng để tìm được duy nhất một tấm ảnh của cậu trai ấy. trang của trường ấy sau lại bị sập, nghe đồn là do học sinh quậy phá lỡ tay report, bao nhiêu ảnh cũng mất hết. lý nhuế xán may mắn đã giữ lại tấm ảnh ấy, lén lút dùng máy in của nhà in ra nhiều bản, một tấm nhét trong sách toán nâng cao, một tấm nhét vào ví tiền. sau này lý nhuế xán không dùng ví nữa, ảnh lại quá to để nhét chung một chỗ với thẻ ngân hàng, nên đành nhét cậu trai của anh vào túi áo khoác măng tô tạm bợ.

lý nhuế xán không nghĩ đấy là yêu hay thích, chỉ đơn thuần là cảm thán sức trẻ cuồng nhiệt trong một thân thể gầy gò, hoạ chăng là do cậu ấy cười đẹp nữa. chỉ có thể là như vậy thôi, lý nhuế xán tự nhủ khi đòi đổi người kết hôn từ triệu lễ xuân sang triệu lễ kiệt. anh chỉ đơn giản muốn xem xem cậu ấy có gầy như trước hay không, chỉ vậy thôi.

không, không hề gầy một tí nào. lý nhuế xán chắc mẩm cậu ấy đã phát dục rất tốt, từ thiếu niên gầy gò bây giờ trở thành người đàn ông cao lớn, cảm giác rất vững chãi. cậu ấy vẫn khoẻ như trước, lý nhuế xán mơ hồ ngẫm nghĩ trong cơn thuỷ triều của khoái cảm, nhưng chẳng nhanh như lúc xưa.

cơ mà lý nhuế xán vẫn không nghĩ đấy là yêu, thế nên khi triệu lễ kiệt hỏi, anh đã thẳng thừng nói không. lý nhuế xán không yêu, sẽ không yêu ai cho đến khi chắc chắn bản thân thừa kế thành công tài sản của gia đình. nhưng, anh phải thừa nhận, bản thân có hơi khó chịu khi triệu lễ kiệt không chủ động tìm đến mình dù đã quá một tuần lễ.

trời nhìn thấu tim gan của lý trưởng phòng, gửi đến cho anh nguyên một triệu lễ kiệt nằm giang chân giang tay trong phòng khách sạn. anh cảm giác hắn đã biết gì đấy rồi, từ điệu cười nhếch mép kênh kiệu chẳng khác gì khi xưa, hắn biết rồi.

"anh, anh thật sự không thương em à."

kia rồi, giữa hai ngón tay của hắn, tấm hình phai màu vì thời gian nhưng vẫn thấy rõ từng nét sức trẻ trên gương mặt của cậu trai. lý nhuế xán liếc nhìn cây treo đồ bên góc phòng, để quên cái áo măng tô ở nhà rồi.

"sao lại tự tiện lục đồ của anh?"

triệu lễ kiệt vẫn cái điệu cười nhếch mép ấy, chân quen đường bước đến trước mặt anh, tay quen lối mò mẫm bộ vest chỉnh tề. những động chạm của hắn giờ khác lắm, khác với những đêm trăng gió khi trước, khác với hôn lễ khoa trương của họ. giờ đây từng ngón tay của hắn tưởng như có thể thiêu rụi lý nhuế xán bất cứ lúc nào.

tấm ảnh cũ rơi trên nền đất, anh trai hồ ly rơi trên tấm nệm giường.

triệu lễ kiệt nhớ anh phát điên, giờ thì hắn đã thoải mái thừa nhận điều ấy. việc đầu tiên hắn làm khi được chạm vào anh chẳng phải vồ vập làm tình, mà là nhẹ nhàng mơn trớn cần cổ nõn nà, hít hà bù lại cho gần nửa tháng xa nhau. anh ấy vẫn thơm như vậy, hoà thêm chút rượu cồn lại càng thêm quyến rũ. miệng hắn vừa hôn vừa lầm bầm hỏi anh có thương em không, nhớ em không, tay lại làm những hành động khiến anh chẳng thể trả lời được, chỉ biết rên ư ử thở dốc. anh vẫn thế, vẫn nửa mời nửa chối từng âu yếm của triệu lễ kiệt, nhưng hắn cũng biết đêm nay mắt anh long lanh hơn, eo anh mềm mại hơn và cả giọng của anh cũng nũng nịu hơn.

dùng những từ ngữ như đáng yêu hay nũng nịu cho một người quá nửa năm mươi có thể nghe hơi sai trái, nhưng triệu thiếu gia với tài văn chương lai láng của mình vẫn tin chắc rằng chỉ những mĩ từ ấy mới đủ miêu tả lý nhuế xán. nếu có thể, triệu lễ kiệt muốn nói với anh rằng em sẽ chết chìm trong đôi mắt của anh, trong làn nước nhớp nháp bên dưới, chết trong niềm vui sướng rằng anh cũng thích em. triệu lễ kiệt đã thật sự nói như vậy với anh, giữa từng cú thúc điên cuồng, giữa những nụ hôn tưởng như rút cạn không khí, hắn nói em vui lắm, em cũng yêu anh, em ước gì đôi ta chạm mắt nhau năm cấp ba, để em có thể đè anh ra trong phòng dụng cụ tối tăm, chơi anh như em vẫn đang làm bây giờ và mãi về sau.

lý nhuế xán chỉ ước mong sao hắn nhanh một chút như thời còn bé, chứ eo của anh sẽ gãy mất, môi của anh sẽ sưng húp mất. nhưng mặc cho những van nài hay ngăn cản như có như không từ đôi bàn tay trắng muốt, triệu lễ kiệt vẫn không ngừng thúc, bắn ra, rồi lại đâm vào một lần nữa. điên cuồng, cậu trai trẻ như đang ép cho trưởng phòng lý phải hủy hết tất cả lịch trình vào ngày mai và trở về căn nhà ngay lập tức. đến cả khi người lớn hơn đã mơ màng, thừ người trong bồn tắm, triệu lễ kiệt vẫn nhấc anh lên làm thêm một lần nữa.

chỉ khi hàng mi dài của triệu lễ kiệt quét lên lồng ngực của anh, lý nhuế xán mới chịu thừa nhận, có lẽ mình có thích người này một chút, chỉ một chút thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top