Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

knock out (2) 🥊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em không nghĩ rằng chị sẽ quan tâm đến boxing", Becky nói khi rảo bước bên cạnh Freen, cô đã tan làm, hai người cùng nhau tản bộ.

"Chị đi cùng bạn, trận đấu của em là trận chuyên nghiệp đầu tiên chị từng xem"

Hai người đã xưng hô gần gũi hơn, không có ai ngỏ lời, chỉ đơn giản là tự hiểu ý nhau.

Mở lòng với nhau.

"Hôm đó em đã nhìn thấy chị, giữa hàng nghìn cổ động viên gào thét thì chị lại có vẻ.... tĩnh lặng. Thực sự rất nổi bật"

"Rất dễ thương", Becky mỉm cười.

Freen ngượng tới nỗi cả người nóng lên, đỏ bừng, cô cảm giác đầu mình có thể bốc khói ngay lúc này. Freen tự cảm thấy xấu hổ khi đường đường là một người phụ nữ 25 tuổi với kinh nghiệm tình trường phong phú, vậy mà giờ lại lúng túng đỏ mặt trước sự tán tỉnh của một đứa nhóc 20 tuổi.

"Em vô tình biết chị làm việc ở tiệm thuốc đó, ngay gần nhà em, em đã cố tình không uống hết thuốc của đội y tế, chỉ để có cơ hội gặp chị"

"Em quả là một đứa nhóc hư đốn", Freen bật cười.

"Chúng ta đi ăn tối đi, em đói", Becky nhanh nhẹn tóm lấy tay Freen, thật nhẹ nhàng, đưa tay cô khoác vào tay em.

Hai người cùng đi ăn mì, Becky nói rằng em ấy muốn thưởng thức món gì đó ấm áp.

Suốt từ lúc đi tới quán ăn, cho tới khi ăn xong và giờ là nắm tay nhau đi bộ về, Freen luôn cảm thấy mình được nâng niu như một nàng công chúa.

Cô thực sự rung động rồi.

"Chị ơi"

"Ơi, chị đây"

Sự dễ thương, ngoan ngoãn của Becky khiến Freen tan chảy.

"Em chuẩn bị thi đấu chung kết, chị hãy đến xem nhé"

"Nếu em thắng, em sẽ tỏ tình với chị", Becky nói với đôi má ửng hồng.

Còn Freen thì dường như đang bốc cháy.

"Chị nhất định phải đến đó~", Becky nói và lấy ra 2 chiếc vé, đưa cho Freen.

"Ơ... sao lại 2 chiếc?", Freen thắc mắc.

"Em không yên tâm để chị một mình chen chúc giữa đám đông, hãy rủ bạn chị đi cùng nha!", Becky nói và xoay người đối diện với Freen.

"Chị vào nhà đi, em về tới nơi sẽ nhắn cho chị"

Freen không trả lời, cô im lặng ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, tay hai người vẫn đan chặt vào nhau. Ánh nhìn của Freen dừng lại trên vết thương đang dán băng nơi khoé mắt nàng, và rồi, cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vết thương ấy.

"Đó là liều thuốc giảm đau mạnh nhất đấy"

Một buổi tối tuyệt vời.

***

"OMG! Chị không thấy hai người tiến triển quá nhanh sao?", Mon thốt lên sau khi nghe câu chuyện về buổi hẹn hò của Freen.

"Chị cũng thấy mọi thứ diễn ra quá nhanh và đột ngột, nhưng bọn chị đều có cảm xúc tốt đẹp với nhau, nên, sao lại không?", Freen cười ngượng ngùng.

"Đây không phải thuyền, đây là tên lửa"

"Nhưng em phải công nhận rằng Becky Armstrong tán gái mượt thật", Mon gật gù nhận xét.

"Nhìn vào khuôn mặt đó, nhìn vào cơ thể đó thì ai cũng sẽ cảm giác như đang bị tán thôi"

"Bản thân sự tồn tại của Becky Armstrong đã là cả một sự tán tỉnh rồi", Freen nói.

Freen và Mon tiếp tục say sưa trong những câu chuyện về Becky Armstrong, trong khi ở phía bên kia, Becky đang dốc hết sức lực để tập luyện, chấn thương trên mắt đã khiến nàng phải giảm bớt cường độ tập suốt 2 tuần nay.

Nhưng sắp tới là trận đấu quan trọng.

Trận đấu mà nàng nhất định phải dành chiến thắng.

***

Sau buổi tối hôm ấy, Freen và Becky đã có thêm nhiều buổi hẹn hò đơn giản.

Đương nhiên là với tư cách mập mờ, nhưng những gì hai người đang làm cho nhau quả thực không khác những cặp tình nhân.

Sau khi ăn tối, cô và nàng lại cùng nhau đi dạo, nhưng hôm nay Freen chợt nhận ra một điều.

Rằng Becky thấp hơn cô.

"Becbec à, chị vừa nhận ra rằng chị cao hơn em", Freen hớn hở.

"Giờ chị mới nhận ra sao?", Becky mỉm cười.

"Em đã luôn để ý tới chênh lệch chiều cao của chúng mình, ngay từ lần đầu tiên em gặp chị cơ"

"Woa... trước giờ chị không hề nghĩ đến, chị luôn mặc định rằng em cao hơn chị vì em là một vận động viên chuyên nghiệp mà!", Freen nói.

"Em còn để ý tới một điều này nữa, có lẽ chị cũng không biết", Becky đột nhiên đi chậm lại.

"Điều gì vậy?"

"Đó là... chiều cao của chúng ta rất hoàn hảo cho một cái ôm"

"Em ôm chị nhé", Becky nói và dang rộng đôi tay.

Đứng trước cái nhìn đầy mong đợi và vòng tay đang rộng mở của Becky, Freen không thể suy nghĩ được gì, tâm trí cô trống rỗng.

Con tim đập rộn ràng.

Và cơ thể cô sà vào lòng nàng, đôi tay cô ôm chặt lấy nàng.

Thật nhỏ bé. Thơm. Mềm mại. Ấm áp.

Quả thật, 1 cái ôm có ý nghĩ hơn bất kì lời nói đường mật nào.

Cô và nàng cùng nhắm mắt tận hưởng cái ôm, hương thơm từ mái tóc và cơ thể của Freen khiến hơi thở của Becky dần trở nên khó nhọc, thân nhiệt cũng tăng lên rất cao.

Becky chủ động tách khỏi cái ôm, nàng ngước lên nhìn khuôn mặt đỏ bừng và đôi môi xinh đẹp của Freen.

Thật muốn cắn một miếng.

"Uhmmmm chúng mình về thôi chị", Becky bối rối, nàng vội vàng quay mặt đi nhìn nơi khác, nếu tiếp tục nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Freen, Becky sợ rằng nàng sẽ đi quá giới hạn trước cả khi trận đấu diễn ra.

Becky đã chủ động ôm, Freen nghĩ rằng mình cũng nên chủ động làm gì đó. Vậy nên, cô đã nắm lấy tay nàng trên đường đi bộ về nhà. Bàn tay của Becky chi chít những vết chai sạn, sứt sẹo khiến Freen không khỏi xót xa.

"Em đã tập luyện không ngừng nghỉ đúng không?", Freen hỏi.

"Dạ, 2 ngày nữa trận đấu sẽ diễn ra"

"Em nhất định sẽ chiến thắng", Becky nói với ánh mắt vô cùng kiên định.

"Em xứng đáng được nghỉ ngơi, chị sẽ chăm sóc cho em", Freen nói và đặt một nụ hôn lên bàn tay của Becky.

Và khi về đến nhà, cô lại một lần nữa hôn lên vết thương đã tháo băng trên khoé mắt em.

Cảm giác mập mờ thật tuyệt, nhưng Freen muốn phá vỡ rào cản này, để có thể đường đường chính chính yêu thương và chăm sóc em.

Và cô biết rằng Becky cũng muốn như vậy.

***

"Nhanh nàooo lề mề quáaaaa!", Freen sốt ruột đứng trước cửa, cô đã chuẩn bị xong từ sớm. Xinh đẹp, tự tin, Freen đã rất sẵn sàng để đến xem Becky thi đấu vào hôm nay.

"Cho em 2 phút nữa thôiiii!", Mon vừa nói vừa loay hoay xỏ giày.

Tiết trời lạnh giá của mùa đông không làm giảm sức nóng của nhà thi đấu, Freen và Mon đến rất sớm với 2 vé hạng nhất nhưng cũng phải chen chúc giữa đám đông, quả nhiên trận chung kết giữa 2 vận động viên tài năng và nổi tiếng đã thu hút rất nhiều người.

Becky Armstrong vs Noey Natnicha.

"Chị lo quá, nhóc Becky nhà mình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục chấn thương đâu", Freen căng thẳng cắn móng tay.

"Thứ nhất, 'nhóc Becky nhà mình' nghe sến quá", Mon cười đáp.

"Thứ hai, Becky đã nói là nếu thắng trận này sẽ chính thức tỏ tình với chị, em chắc chắn rằng chị ấy sẽ thi đấu hơn cả sức mình. Em biết rằng chị rất hồi hộp nhưng giờ chị phải mạnh mẽ lên, Becky cần sự cổ vũ của chị"

Nghe Mon nói rất có lí, Freen dần chấn chỉnh lại tinh thần. Tiếng hò reo vang lên và mọi con mắt đều hướng đến võ đài, Becky và Noey đã bước ra sàn đấu.

Cả hai nhìn nhau với thái độ không mấy thân thiện. Noey đã luôn là trụ cột làng boxing của đất nước họ. Becky thì là ngôi sao trẻ mới nổi.

Rõ ràng Noey - niềm tự hào của boxing Thái Lan sẽ không để nhóc con lai này có cơ hội chạm tới vị trí của cô.

Becky Armstrong mạnh mẽ của trận đấu trước đã hoàn toàn bị lu mờ bởi sự tự tin, kinh nghiệm, khí chất đầy khiêu khích của Noey.

"Chết tiệt cho em rút lại lời khuyên khi nãy, trận này sẽ khó cho Becky lắm đấy", Mon bám lấy tay Freen.

Nhưng Freen lúc này đang chìm vào ánh mắt của Becky Armstrong, nàng đã nhìn thấy cô dưới khán đài. Nhận được cái nhìn đầy hi vọng của Freen, trên khuôn mặt Becky đã hiện lên nụ cười tự tin.

Tiếng chuông của trọng tài vang lên.

Noey ngay lập tức tung liên tiếp những cú đấm trời giáng vào Becky, nàng ngay lập tức lùi lại và chật vật chống đỡ. Sau một hồi ra đòn liên tục, những cú đấm của Noey cũng dần chậm lại.

Và Becky có cơ hội phản công.

Tiếc thay, cánh tay của nàng không còn linh hoạt như mong muốn sau khi phải chống đỡ những cú ra đòn khủng khiếp của Noey.

Becky nhắm vào mặt, nhưng tiếc thay cú đấm chỉ chạm được vào bả vai của Noey.

Và trước khi Becky kịp trở lại thế phòng thủ, Noey đã kịp tung một đòn rất mạnh vào mạn sườn nàng.

Freen và Mon không nói được câu gì, cả hai căng thẳng đến nín thở khi chứng kiến cảnh Becky ăn trọn cú đấm đó.

Là một dược sĩ, Freen biết rằng chắc chắn xương sườn của Becky đã nứt, hoặc tệ hơn là gãy.

"Keng keng", tiếng chuông hết hiệp vang lên, 1-0 cho Noey.

Becky khó nhọc bước về phía ban huấn luyện, sắc mặt nàng quả thực không ổn chút nào, mồ hôi đầm đìa như tắm.

"Chắc chắn cú đó sẽ để lại cho em chấn thương ở xương sườn, nếu em không muốn chấn thương trở nên tệ hơn thì hiệp sau hãy thả đi, để Noey thắng, em còn trẻ, đừng nên mạo hiểm để rồi mất cả sự nghiệp", huấn luyện viên căng thẳng nói với Becky.

Đội ngũ y tế lập tức sơ cứu khu vực đang dần tím bầm và sưng tấy ở mạn sườn của nàng. Becky cố gắng chịu đựng cơn đau và điều chỉnh lại nhịp thở.

Nàng nhất định phải thắng trận đấu này.

Cổ động viên xung quanh quá đông khiến Freen không có cách nào để di chuyển lại gần Becky, cô chỉ có thể đứng một chỗ và lo lắng cho nàng.

"Keng", tiếng chuông lại vang lên, hiệp thứ 2 bắt đầu.

Lần này, Noey không nhanh chóng tấn công, có lẽ cô cũng hiểu rằng cú đấm của mình đã khiến sức chiến đấu của Becky giảm đi một nửa. Noey muốn chiến thắng, nhưng cô không phải một kẻ xấu tính, cô hiểu rằng nhóc con lai này còn cả sự nghiệp dài phía trước, và một chấn thương nặng có thể khiến sự nghiệp ấy khép lại ngay tại đây.

Becky cố gắng ra đòn, nhưng tay thuận của nàng dường như đã bị cơn đau nơi mạn sườn ảnh hưởng rất nhiều, nhưng cú đấm của nàng lúc này dễ dàng bị Noey chặn lại.

Và chỉ với một cú đấm thẳng vào đầu, Noey đã khiến Becky đổ sập xuống sân.

"Beckyyyy!", Freen hét lớn khi thấy nàng gục ngã, nước mắt cô lúc này chỉ trực trào ra.

Becky mơ màng mở mắt, nàng nghe thấy tiếng trọng tài đếm ngược, lí trí ép buộc nàng phải đứng lên, phải chiến thắng trận đấu này.

Phải tỏ tình với Freen của nàng.

Nhưng thân thể của nàng quả thực không thể gắng gượng nữa, Becky chắc chắn rằng nàng đã gãy ít nhất là 2 cái xương sườn, và cú đấm của Noey lên đầu nàng đã khiến nàng choáng váng không thể di chuyển nổi.

K.O

Becky thua rồi.

***

Quả nhiên, kết quả chụp X quang cho thấy Becky bị gãy 1 chiếc xương sườn, và 1 chiếc bị nứt. Mặt nàng cũng tím bầm một bên do cú đấm dứt điểm của Noey.

Sau trận đấu, nàng nhập viện điều trị đến hôm nay là ngày thứ 2, lúc này, người thân mới được vào thăm.

"Em nghỉ ngơi đi, chấn thương thế này nhanh nhất thì vài tháng nữa mới trở lại thi đấu được", huấn luyện viên nói rồi rời khỏi phòng.

Becky buồn, rất buồn, và cả đau nữa.

Vậy là nàng không thể tỏ tình với Freen.

"Cốc cốc", tiếng gõ cửa vang lên khiến Becky giật mình.

Là Freen.

Freen đến thăm nàng.

"Cho em nè", Freen lấy từ trong túi một chú gấu trúc bông nhỏ xíu, đưa cho Becky.

"Ỏoo, sao chị lại tặng em gấu trúc?", Becky bật cười rồi nhanh chóng hối hận vì cơn đau ập đến trong lồng ngực.

"Em đừng cười, từ giờ cho tới khi lành hẳn, em chỉ được cười mỉm thôi", Freen dịu dàng xoa lưng cho Becky, làm dịu cơn đau của em.

"Mặt em lúc này giống gấu trúc", Freen nói và đặt 1 nụ hôn lên vết bầm tím trên mặt Becky.

"Chị đừng trêu em nữa", Becky đỏ mặt.

"Vậy là em không tỏ tình với chị được rồi", Becky thở dài (nhưng không dài nổi vì đau), đôi mắt nàng tràn ngập nỗi buồn.

"Freen à... em thực sự rất....."

"Ưm"

Trước khi Becky nói hết câu, Freen đã áp sát đôi môi của cô vào môi nàng, thật nhẹ nhàng, thật nâng niu.

Thật ngọt ngào.

Sau khoảng 10 giây say đắm tận hưởng cảm giác mềm mại ấm áp ấy, Freen tách ra, cô biết rằng lúc này Becky thở rất khó nhọc, dù rất muốn tiếp tục đắm chìm trong nụ hôn với nàng nhưng Freen vẫn đặt sức khoẻ của nàng lên hàng đầu.

"Vậy chị sẽ tỏ tình với em", Freen nhìn thẳng vào mắt Becky và nói.

"Làm bạn gái của chị nhé!"

Becky mỉm cười, nàng nghe lời Freen, dù nàng rất hạnh phúc và rất muốn cất tiếng cười để cho Freen thấy được nàng đang vui đến nhường nào. Nhưng nếu bật cười thành tiếng thì 2 chiếc xương sườn kia sẽ khiến nàng đau chết mất.

Và đó là nụ cười mỉm rạng rỡ nhất trong cuộc đời nàng.

***

Becky tỉnh giấc giữa đêm do cơn đau buốt tới từ vết sẹo trên khoé mắt, vết thương này của nàng đã lành từ rất rất lâu nhưng đôi khi, vào những ngày thời tiết thay đổi, vết sẹo ấy lại nhói đau.

"Babe, em cần thuốc giảm đau", Becky nói và rúc vào ngực người phụ nữ đang say ngủ bên cạnh nàng.

Chuyển động của Becky khiến Freen tỉnh giấc, cô mơ màng ôm chặt Becky vào lòng và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn thật lâu lên vết sẹo trên khoé mắt nàng.

Đây đã là thói quen của cô suốt nhiều năm nay.

"Chị à, nếu em thắng trận lần này, em sẽ cầu hôn chị", Becky cười khúc khích nói, nàng vô cùng tận hưởng nụ hôn của người con gái nàng yêu.

Nghe vậy, nụ hôn của Freen chuyển từ khoé mắt xuống đôi môi của Becky. Cô luôn ân cần và nhẹ nhàng, dịu dàng và nâng niu.

Becky có thể là một chiến binh ở ngoài kia, nhưng ở đây, trong lòng Freen, nàng là em bé.

"Được rồi, chị sẽ là thuốc giảm đau trọn đời của em. Giờ thì chúng ta ngủ thôi", Freen xoa lưng Becky.

Trong tim Becky lúc này, mọi vết thương đối với nàng đều không còn đáng sợ.

Vì nàng đã có được liều thuốc giảm đau mạnh nhất cho riêng mình.

***

Hết.

* Đoạn dưới đây là do mình rảnh rỗi và dở hơi thui, mọi người đọc cho vui nhé :))))))

"Vậy là em không tỏ tình với chị được rồi", Becky thở dài (nhưng không dài nổi vì đau), đôi mắt nàng tràn ngập nỗi buồn.

"Freen à... em thực sự rất....."

"Ưm"

"Đừng nói gì nữa", Freen lấy tay mình đặt lên môi Becky.

"Em cần nghỉ ngơi", cô đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng, và rời đi.

Freen quả thật cũng rất thích Becky, nhưng cô chưa sẵn sàng để bước vào một mối quan hệ, hoặc đơn giản là cô quá nhút nhát, không dám mở lời với nàng.

Nằm trong chăn, Becky âm thầm rơi nước mắt, trận thua vừa rồi đã lấy đi toàn bộ sự tự tin của nàng, và thái độ lạnh lùng của Freen đã đưa sự tự tin của nàng về âm.

Từ đó trở đi, Becky không nói gì, Freen cũng không nói gì.

Và bọn họ xem story của nhau suốt đời.

=> Đừng mập mờ nữa, yêu đi :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top