Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đây bán nghệ không bán thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- " Không phải, mình... mình không có ý đó.... ", Lâm Di ở đầu dây bên kia khó xử không biết nói sao thì có giọng nói chen vào " Cậu đừng trách Lâm Di, là do tôi không đủ năng lực để cô ấy tiếp nhận tôi "... " Thái Tôn anh có im đi không, tránh xa ra ".... 2 người bên kia rõ ràng là đang tranh cãi...

Ái Ái thở dài, từ bao giờ Lâm Di còn biết để cho người khác nghe điện thoại chung, cậu bạn này cũng quá bảo vệ người mình yêu rồi... Cô vốn chỉ muốn nói chút đạo lý làm ra vẻ đáng thương 1 chút rồi nói lời chúc phúc cho tình yêu của 2 người họ. Vậy mà cứ phải phá bĩnh cô mới được khiến cô mất hết cả hứng

- " Trách là cái gì ? Có ăn được không ? Không ăn được thì tớ nào dám dùng nó với 2 người... Thôi vậy, tớ buồn ngủ lắm... 2 người ngủ ngon ", cô cúp máy luôn không kịp để cho đầu dây bên kia lên tiếng, chậc lưỡi 1 cái. Bé tới giờ cô chưa bao giờ ngắt điện thoại hay gây lộn với Lâm Di cả, ấy thế mà bây giờ lại vì trai cơ đấy. Lỗi không phải ở bạn thân mà ở tình yêu chăng. Cô lại thở dài do hơi tức giận nên bụng quặn lên, đưa tay xoa bụng mấy cái, nhất thời quên mất ngồi đối diện cô còn có 1 con người...

- " Em ghen tỵ sao ? ", cô hơi giật mình trước câu hỏi của anh, sau đó bình tĩnh lại

Nếu là vài năm trước cô nhất định sẽ nổi điên lên phản bác lại ' anh điên à, sao tôi phải ghen tỵ, tôi mới không thèm ' nhưng tiếc là thời gian khiến con người đều đã thay đổi. Điều thay đổi nhiều nhất trong cô là học cách chấp nhận sự thật, không né tránh không lí do lí trấu quanh quẩn

- " Có 1 chút, nhưng em cũng muốn chúc phúc cho họ... cuộc đời của cô ấy vốn rất cô độc mong rằng đây sẽ là điều tốt nhất trong cuộc đời cô ấy... cả 1 đời bên nhau ", những lời nói của cô nhẹ nhàng bình thản như thế nhưng lại chứa đựng cả sự chân thành của người bạn, anh thật khâm phục cô

- " Nếu họ chỉ là 1 mối tình ngang qua trong đời nhau, không thể cả đời thì sao ? ", anh không hiểu cái ' cả 1 đời bên nhau ' mà cô nói, sao cô có thể khẳng định như vậy...

- " Nửa đời còn lại cô độc ", cô thản nhiên trả lời khiến anh muốn phản bác nhưng không hiểu sao lại chẳng thốt được lên lời

- " Anh có thể tiếp tục phát huy tình thần ' người đàn ông ngàn tốt ' đưa em về nhà được không ? Trễ rồi em phải về chuồng... ", bỗng dưng cô thay đổi sắc mặt 1 cách nhanh chóng, lém lỉnh cầu xin anh giúp đỡ khiến anh cũng thấy buồn cuời bất đắc dĩ. Thôi thì vì cái ' người đàn ông ngàn tốt ' mà cô nói...

Xe dừng lại trước cổng khu nhà cô ở, cô tháo giây an toàn xong toan mở cửa bước xuống xe thì anh giữ lại : - " Em cứ thế đi sao ? "

Cô chớp mắt nhìn anh không hiểu ý khiến anh thở dài ra chiều có chút thất vọng : - " Tôi còn tưởng em sẽ mời tôi ăn bữa cơm cảm ơn hay gì đó... "

Ừ nhỉ, rắc rối thật mình lại cứ được giúp như thế, vô tâm ghê, còn tưởng cứ vậy rồi lại kết thúc 1 lần gặp không có lần sau chứ.

- " Oh là thiếu sót của em... được rồi... anh muốn em cảm ơn anh như thế nào ? ",cô làm ra vẻ dũng cảm hy sinh không ngại gian khó khiến anh gần như muốn bật cười. Lần này không thể cứ như thế bỏ qua cho cô được, anh muốn có cơ hội để gặp lại cô.

- " Muốn gì cũng được sao ", anh nheo mắt mờ ám nhìn cô...

Cô trừng lớn mắt nhìn lại : - " Đây bán nghệ không bán thân... nhìn gì mà nhìn, nghĩ cũng đừng nghĩ "

- " Haha... Đùa em chút thôi... mời tôi bữa cơm là được rồi ", anh cười rộ lên cô trông mà có chút ngây ngẩn. 7 năm trước hay cho tới nay cô chỉ thấy anh cười mỉm hoặc cười theo kiểu lễ phép vốn có chưa từng bao giờ thấy anh cười lớn, ai mà biết được lại đẹp trai như vậy, thật là khó đỡ quá đi.

- " Được... chủ nhật này 6h tối em mời anh ăn cơm, địa chỉ là xxxxxxxx .... Cảm ơn anh đã đưa em về... Tạm biệt.. Ngủ ngon ", nói 1 mạch xong cô nhanh chóng đi ra khỏi xe như bay đi lên nhà. Lộ liễu quá, ở lại thêm tý nữa thì nguy mất...

Trên đường về nhà anh vẫn giữ nụ cười trên môi, nghĩ đến ngày hôm nay, nghĩ đến cuộc hẹn vào chủ nhật tới. Cho đến khi nằm trên giường ngủ, tâm trí anh vẫn còn nhộn nhạo không tài nào thoát khỏi những chuyện vừa mới xảy ra của 2 người. Tự hỏi mình cảm giác của anh 7 năm trước nói thích cô là gì ? Còn cảm giác bây giờ sao lại là gì mà khiến người ta không thể dừng lại được ?

Lắng đọng trong hồi ức anh về buổi lễ hội giao lưu gặp mặt giữa các sinh viên năm nhất của các trường đại học là ấn tượng về 1 cô gái đáng yêu lém lỉnh vào vai ăn trộm trong vở kịch văn nghệ năm đó khiến không ít chàng trai rung động bao gồm cả anh. Không kiềm chế được tìm cách bắt chuyện với cô, xin chụp ảnh chung với cô, khi ra về còn cố lấy hết dũng khí xin số điện thoại của cô chẳng ngờ cô lại cho thật. Anh khi đó không hiểu, cô cứ như vậy hấp dẫn anh sau đó 2 người còn có 2 lần gặp lại trong những buổi gặp mặt tình cờ như vậy. Anh nhắn tin trao đổi làm quen với cô ngỏ lời muốn cô làm bạn gái mình, cô không đồng ý nói là 'yêu là phải cưới, muốn khi nào cưới rồi yêu luôn cho đỡ vất vả'. Anh không hiểu được điều đó, cũng không cảm thấy điều ấy thiết thực gì ... Cô vẫn trả lời mỗi tin nhắn của anh, anh thấy cô là người con gái tốt đẹp, gia giáo rất tốt cái gì cũng tốt thỉnh thoảng hơi vui tính... Dần dần anh không hiểu từ lúc nào anh và cô dần ít đi những tin nhắn trò chuyện, rồi cứ như vâỵ kết thúc. Anh cũng không có cảm giác gì sâu đậm cả, thỉnh thoảng nhớ đến đã từng có cô gái nói với anh cô ấy chỉ muốn '1 đời 1 kiếp 1 đôi' với người cô ấy yêu. Nhiều năm như vậy gặp nhiều cô gái khác ở trong và ngoài nước, đẹp hơn cô cao hơn cô hài hước hơn cô, lúc dịu dàng thục nữ nho giáo đều hơn cô... Nhưng tư vị của anh chẳng biết là gì, bất giác lại đưa họ ra so sánh với cô 1 chút sau đó cũng chẳng để ý nhiều. Cứ như vậy cho tới ngày hôm đó gặp lại cô 

Miên man trong khoảng kí ức nối liền từ rất lâu Dương Gia Vũ nghĩ đến khi ý thức mơ hồ rồi rơi vào giấc ngủ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kkk