Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đếm ngược 06:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🔞🔞🔞
Không dành cho trẻ sơ sinh và người thuần chay.
.
.
.
.
.
.
Thật ra chỉ 15+ thôi =]]
.
.
.
.
.
.

💦Chuyện tiêm vacxin mũi ba💦

Bắt đầu bằng một ngày trời xanh mây trắng nắng vàng, sau khi đại úy Đỗ Duy Mạnh mang thượng úy Nguyễn Phong Hồng Duy chích ngừa covid mũi ba về.

Suốt cả ngày hôm đó bạn chồng lớn đều nhìn bạn chồng nhỏ chằm chằm không rời mắt làm bạn ấy rợn hết tóc gáy, còn không cho bạn ấy uống nước đá gì sất.

Nhưng bạn thèm. Bạn uống hơn ba chục năm nay rồi giờ cấm là cấm sao? Mấy tháng chống dịch không được uống là bạn đã nhân nhượng lắm rồi đó.

Kệ! Cứ uống!

Đợi Duy Mạnh vào nhà tắm, Hồng Duy liền len lén mở tủ lạnh nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị một vòng tay ôm chặt, dọa cậu hú hồn chim én.

"Vẫn lỳ quá nhỉ?" tiếng Duy Mạnh nghiến răng ken két, Hồng Duy dè dặt ngẩng đầu, cười một cái làm lành.

Nhưng Duy Mạnh quạo. Kiểu như tên thượng úy không biết hối cải í, nên bạn chồng lớn hung tợn vác luôn cái bạn chồng nhỏ vào thẳng nhà tắm mặc bạn kêu ơi ới:"Hiếp mi! Bớ người ta hiếp mi!"

"Ừ. Chính xác rồi đó." Duy Mạnh dùng chân đóng cửa lại, thả Hồng Duy xuống bồn tắm đôi rồi ác liệt đè lên.

"Này! Này này không chơi kiểu này nhé!" bạn nhỏ ghì chặt tay bạn lớn ngăn không cho bạn lớn giật cúc áo mình. Quần ẩu một hồi cả hai đều ướt sũng thở hổn hển. Bạn lớn canh lúc bạn nhỏ đang vuốt mặt thì giật phăng quần bạn nhỏ ra ném sang bên.

Bạn nhỏ sợ hết hồn, rú lên thê thảm.

Bạn lớn kệ, ngồi đè lên người bạn nhỏ, lột áo mình quăng đi vì quá vướng, nóng lại còn cả dính sau đó tiếp tục lột đồ bạn nhỏ.

Tiếng bạn nhỏ vẫn tru tréo nghe sợ ma chết được.

"Ba má ơi! Cứu con!"

"Thôi được rồi, bé tiếng lại đi. Anh hôn cái nào."

"Fuck you Duy Mạnh!"

"Ừ. Nếu em có thể."

Một tiếng đồng hồ trôi qua hết sức khốc liệt. Và đừng thắc mắc tại sao chỉ có một tiếng vì các bạn ấy chỉ tắm thôi ạ.

Hồng Duy mệt rã nằm trên sô pha, bất chợt một ly nước đá được đặt trước mặt cậu, Hồng Duy nhìn nhìn cái ly rồi ngước lên nhìn cái tên đáng ghét mang nó tới, cậu tức giận quay phắc mặt đi không thèm ừ hử gì. Chỉ để lại cái gáy toàn vết đỏ đập vào mắt tên ấy.

Thế mà Duy Mạnh còn chọc tức cậu. Anh ngửa cổ uống cạn ly nước đá trước cái nhìn tóe lửa của bạn đời.

Hồng Duy nổi quạo, ném cái gối vào mặt ông chồng rồi ngúng nguẩy bỏ vào phòng. Ngủ. Kệ mọe hết.

Duy Mạnh nhún vai, kệ bạn chồng nhỏ. Nhìn khắp phòng bừa bộn, anh xoắn tay lên bắt đầu dọn dẹp.

Từ ngày lấy chồng, chàng quý tử của nhà họ Đỗ bắt đầu tôn thờ một đạo giáo mới.

Đạo làm chồng đảm. Lên được phòng khách xuống được nhà bếp. Ngày nấu sáu bữa bonus thêm tráng miệng sữa chua tự làm.

Duy Mạnh dọn dẹp gọn gàng nhà cửa xong thì nấu cháo. Cháo hành trứng nhiều tiêu.

Này nhá! Hồng Duy vẫn còn giận nhá!

È hem! Duy Mạnh ho khan một tiếng mới mở cửa phòng đi vào. Hồng Duy nằm nghiêng trên giường, từ đầu tới chân trùm chăn kín mít. Duy Mạnh bước đến, ngồi bên giường, không vội vén chăn ra mà lại cười đểu, để hành vi tiếp theo là vỗ cái mông trong chăn.

Hồng Duy chịu gì nổi, cậu lật chăn ra, mặt đỏ bừng giơ đá vào ngực tên ấy nhưng bị bắt được, và rồi, Duy Mạnh cứ thế đặt môi xuống mu bàn chân trắng bóc đệm thêm vài mạch máu nổi cộm mềm mềm.

Khỏi nói, mặt ai đó càng đỏ tợn hơn, mấy ngón chân cũng rùng mình co quắp lại.

"Ăn cháo đi rồi giận tiếp nhớ." Duy Mạnh thấy mặt người ta đỏ thì cười rộ làm người ta phải lấy gối che mặt lại í.

Ban ngày quậy ầm trời là thế ấy mà về đêm lên cơn sốt lúc nào cũng chẳng hay. Duy Mạnh đang ngủ theo thói quen mò mẫm muốn ôm tên nhóc bên cạnh thì phát hiện ra kế bên trống trơn, anh choáng tỉnh, ngồi bật dậy, tim có mà đập quãng tám quãng chín. Dấu hiệu của hậu chấn tâm lý.

Tháng mười hai năm đó, nhìn cậu ấy trượt dần, ngã quỵ, gục đầu trong lòng mình bất tỉnh, máu chảy đầm đìa, anh hối hận muốn đập đầu, tự hỏi vì sao anh lại để cho cậu ấy đi, rời khỏi tầm mắt anh bằng ấy năm trời? Nếu năm đó anh không thỏa hiệp cậu ấy cũng đâu biến thành như thế. Một lần buông tay, hai lần rồi ba lần, anh thỏa hiệp càng nhiều thì thứ anh nhận lại chỉ là một Nguyễn Phong Hồng Duy thương tích nặng nề hơn lần trước. Tại sao vậy? Ai cũng nói là vì tốt cho hai người nhưng rồi tim anh như bị một con dao cùn đâm đến tan nát, tốt? Tốt ở đâu đây? Tốt đến cái mức anh họ Văn Hoàng thông báo rằng anh bị stress sau sang chấn?

Không! Anh không thể tiếp tục thỏa hiệp, giao kèo năm năm anh không muốn tiếp tục nữa. Anh muốn giữ cậu ấy lại mãi mãi, ngay lập tức, ai cản cũng không được.

Duy Mạnh ngồi bật dậy, mắt đỏ ngầu. Cái dáng vẻ mà ai cũng từng nhìn thấy khi tên đại úy bế tên thượng úy lên xe cứu thương rồi ngồi mãi không chịu đi. Hoặc là trong phòng tra khảo đánh bọn khủng bố thừa sống thiếu chết.

Duy Mạnh đẩy cửa nhà vệ sinh trong phòng, không có người. Anh bắt đầu nóng nảy đẩy cửa ra ngoài. Phòng khách vắng lặng, nhà bếp im lìm. Tên quân nhân mang theo cái suy nghĩ muốn đập đồ mở cửa nhà tắm, nhìn thấy cái bóng nhỏ bên bệ rửa mặt, tim lập tức bình tĩnh lại.

Duy Mạnh hít sâu một hơi, xoa xoa mặt mấy cái mới đến gần cậu.

Hồng Duy ngồi chồm hổm ở đó, chớp mắt nhìn sàn nhà như thể cái sàn hoa có gì đó thú vị lắm. Mặt mũi trắng bệch cả rồi.

Duy Mạnh sờ trán cậu, nóng hẩy, còn hai má ngược lại lạnh ngắt. Anh thở dài ngồi bệt xuống sàn mặc kệ nước dưới sàn làm ướt quần , để mà lôi cậu ngồi lên đùi mình.

Hồng Duy chẳng ừ hử, dựa vào lòng Duy Mạnh mệt đừ.

"Trong phòng có nhà vệ sinh mà." Duy Mạnh vuốt ve cặp má anh nuôi hoài chẳng béo ấy nói.

"Ồn." Hồng Duy díp mắt, giọng khàn đặc.

"Em có nôn trên giường anh còn chẳng ngại phiền." Duy Mạnh véo véo cái tai anh cưng nhất coi như phạt vì bạn chồng nhỏ cứ lo chuyện gì không đâu nhưng cũng nào dám làm mạnh. Ai xót cơ chứ?

Hồng Duy chẳng trả lời nữa, ở trong lòng Duy Mạnh ngủ mất.

Cả đêm hai đứa chẳng ngủ nghê gì được. Tên thượng úy nôn thêm ba lần nữa thì cũng đã sáng ngày. Tên đại uy cùng cặp mặt gấu trúc trông bạn đời thêm hai ngày nữa thì thuốc mới tan bớt, không vật tiếp.

Hai đêm tiếp theo, hai đứa ở trên giường ôm nhau ngủ say như chết.
.
.
.
💦Chuyện đi Đà Lạt 💦

Đà Lạt là một thành phố cực kì xinh đẹp với muôn ngàn loài hoa và khí hậu thích hợp cho các cặp đôi ôm nhau đi dạo phố.

Đợt này cả đội A quyết định đi Đà Lạt để xả stress sau khi nhiệm vụ khó nhằn kết thúc.

Ấy nhưng đại úy Đỗ Duy Mạnh đột nhiên dở chứng không đi. Bảo là có hẹn với nhà mình đi Vũng Tàu 'ôn chuyện cũ'.

Nhưng bạn đại úy à, bạn nghĩ bạn là ai chứ? Anh Trường, anh Phượng, anh Anh còn sống cơ mà. Văn Toàn, Văn Thanh cũng đã chết đâu? Minh Vương, Đông Triều chắc nghe bạn ấy?

Duy Mạnh vừa nói thế xong thì Văn Toàn đã nhấn gọi cho chồng của bạn đại úy. Dùng một phần nũng nịu, hai phần nhõng nhẽo, ba phần lươn lẹo, bốn phần chọc ghẹo để mà dụ bạn chồng của bạn đại úy đi cùng.

Hồng Duy ở đầu bên kia chớp chớp mắt mấy cái, nghĩ cũng bình thường nên ừ, đi thì đi.

Kết quả lúc ngồi trên máy bay liền đón nhận một gương mặt nổi đầy bão tố nhưng không dám làm căng với cậu của Duy Mạnh.

Hồng Duy khó hiểu hỏi:"Gì vậy cha?"

Duy Mạnh dỗi dễ sợ:"Rõ ràng đã hẹn là đi Vũng Tàu cơ mà."

Hồng Duy trố mắt, hoàn toàn không nhớ bọn họ nói chuyện đó khi nào. Hình như bị f0 xong đầu óc lúc quên lúc nhớ í.

"Lúc nào cơ?"

"Thứ bảy tuần trước." Duy Mạnh véo má cậu trách cứ.

Hồng Duy tiếp tục ngơ ra...thứ bảy tuần trước?

Cậu nhăn nhó, không nhớ ra nên hỏi nữa:"Thứ bảy tuần trước? Hồi nào?"

Duy Mạnh nhảy dựng bảo:"Lúc chúng ta làm ti..."

"Rồi rồi rồi!!! Nhớ rồi!" Hồng Duy phản xạ có điều kiện chặn họng ông chồng ngay. Đê mờ mày nói to thế làm gì?! Chuyện đó có thể nói ở chỗ công cộng hay sao!?!? Và mày nghĩ tao nhớ được sau khi mày 'quất' tao xỉu ngang tám lần??????:D???????

Quỷ mới nhớ được!

Nhưng Duy Mạnh giận, không thèm nhìn mặt cậu.

Hồng Duy hết cách, kệ, cậu xem đá banh của cậu. Việt Nam đang đá với Indo đây này.

Duy Mạnh thấy vậy thì giận tợn. Trùm chăn qua đầu không thèm chui ra nữa.

[[Trung vệ Đỗ Duy Mạnh đang giữ bóng, cầu thủ số 16 của đội bạn kèm anh rất chặt.]]

[[Duy Mạnh đã chuyền bóng cho thủ môn Nguyên Mạnh. Một pha bóng bổng! Tiến lên! Tiền đạo Công Phượng đã đưa bóng đến khung thành của Indo!!!]]

Gần mười lăm phút, Duy Mạnh vẫn nhất quyết không chui ra.

Hồng Duy thở dài, chả còn tâm trạng gì sất. Cậu tắt tivi, nhìn cả khoang đi ngủ gần hết liền làm bộ hát hò mấy câu chủ yếu là làm nền cho cái tay đang vuốt đùi người ta. Cứ vuốt lên, vuốt lên.

"Cút!" Duy Mạnh né, cưới mấy năm còn sợ nhột cơ đấy.

Hồng Duy tiếp tục giả ngu, mò lên, tay bò trong áo, chọt chọt mấy múi bụng cứng muốn chết nhưng sờ thì siêu đã.

Sau năm phút giằng co, bạn lớn bại trận lật chăn ra, da gà rớt cục cục. Hết sức uất nghẹn, mặt đỏ kiểu kì kì.

"Mình không biết gì đâu nha." bạn chồng nhỏ vô tội lắc đầu. Bạn chồng lớn đè đáy quần, gần như nghiến răng mà nói:"Đợi đó. Em chết chắc rồi."

Hồng Duy chỉ chỉ trán mình nói:"Chỗ này nhiều máu này."

Duy Mạnh cốc cho một cú, mắng:"Linh ta linh tinh."

Hồng Duy thè lưỡi, ngứa đòn hết sức.

Một giờ trưa, máy bay hạ cánh ở sân bay Liên Khương, cách trung tâm thành phố Đà Lạt 28km. Cả đoàn đội bắt xe bus đi lên trung tâm thành phố. Xe đến khách sạn khoảng bốn giờ chiều, làm thủ tục nhận phòng xong xuôi là bốn rưỡi.

Bao hết tầng bốn khách sạn, đều là phòng bốn người. Nhưng nhà Mạnh Duy lại đặt một phòng đôi ở tầng một vì bạn chồng nhỏ cứ nằng nặc đòi, mà bạn chồng lớn thì có từ chối bạn ấy mấy chuyện kiểu này bao giờ đâu. Chuyện công việc thì cự nhau lắm nhưng còn chuyện chơi, bạn chồng nhỏ muốn sao thì chính là y như vậy.

Ấy nhưng cũng chạ biết bạn chồng lớn bị cái gì, từ lúc nhận chìa khóa phòng là đã cười không ngớt miệng.

"Điên vừa thôi bạn Mạnh ạ." Hồng Duy rợn hết tóc gáy, chịu hết nổi phải nói.

Duy Mạnh vẫn tủm tỉm kéo vali. Đến trước cửa, Hồng Duy gõ lên cánh cửa ba lần mới tra chìa khóa.

"Sao lại gõ cửa?" Duy Mạnh khó hiểu.

"Xin phép người ta."

"Người ta nào cơ?"

"Người ta đó đó!"

"Đó đó nào?"

"Thì đó."

"Đó gì đâu nhỏ? Anh thấy gì đâu?"

"..." Hồng Duy đảo mắt, mệt hết sức à.

"Đó nào vậy?" Duy Mạnh vẫn tiếp tục mười vạn câu hỏi của mình. Chậm hiểu quá mà.

"..." Hồng Duy thở dài, quyết định kéo cổ áo tên ấy lại, hôn chụt một phát lên môi để chặn họng. Trong bụng hừ hừ nghĩ nếu không phải ông sợ ma thì tôi cũng chả mắc công.

Ai ngờ Duy Mạnh đột nhiên đẩy cửa phòng, lôi tuột Hồng Duy vào bên trong đóng sầm cửa lại, đè sát vào cửa, ghì tay cậu lên đỉnh đầu, cười hết sức tráo trở:"Tên nhóc khốn nạn, đền tội đi!"

"Này này này! Chốc nữa phải đi chơi đêm đấy đừng giỡn...oái!" bạn nhỏ sợ hãi rít lên khi hàm răng của ai đó cắn lấy trái cổ mình. Bạn chẳng dám nuốt nước miếng, sợ tên ấy cắn ghì lại, chết người chứ đùa à?!

Bạn lớn cười đến hai mắt cong cong, theo thói quen chọc ghẹo quả táo nhỏ của mình. Liếm liếm chút, gặm gặm chút, chơi hơi bị vui luôn, người ta thì sợ tới ứa nước mắt ra đây.

Gặm đã rồi mới nhả, bạn nhỏ ôm cổ họng mình mắng:"Chó!"

Bạn lớn cụng trán cả hai vào nhau, dụi dụi làm huề. Bạn nhỏ né, cáu á. Nhưng người ta dai, mặt chai cả tấc, bị né vẫn kiếm vai để dụi, vai né kiếm má dụi tiếp, dụi một hồi làm bạn nhỏ hết giận luôn.

Hông có miếng giá nào hết.

"Trời lạnh, đi đêm vai lại nhức nữa. Không cho đi." bạn lớn vòng tay ôm bạn nhỏ vào lòng, kiên quyết.

"Ở nhà thì chắc bạn để tui yên." bạn nhỏ không giãy, dựa xuôi theo người ta nhưng vẫn trách móc thế.

"Anh cam đoan chỉ một lần." bạn lớn bắt đầu dịch chân, kéo cả hai đến bên giường.

"Nhìn mặt tui có giống mấy thằng ngu không mà tin bạn?" bạn nhỏ véo véo cặp má trắng hết sức. Nếu hỏi bạn thích chỗ nào nhất trên người tên này thì nhất định là múi với má, véo hơi bị ghiền.

"Không ngu. Mặt dễ thương nhất." bạn lớn đè bạn nhỏ xuống giường, hôn trán rồi dịch sang tai to xinh muốn chết, cắn một cái, thì thào nịnh ngọt.

Bạn nhỏ không nói gì nữa, chỉ 'hừ' lạnh một tiếng, vòng tay ôm lấy bạn đời, rướn cổ lên để môi hai người lại tìm thấy nhau.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top