Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11111

Ánh mắt TaeYeon chứa đầy sự hận tức…cậu đã nói rồi ăn 1 thì sẽ trả 10... Nước bọt nhổ đi không bao giờ liếm lại….

TaeYeon quay lại phía sau nhìn Fany, cậu chạy ngay lại đó anh mắt lộ rõ sự hoang mang khi thấy máu của cô cứ chảy ra lộ hẳn trên mặtt băng trắng…

Cậu vội vàng nhấc bổng Fany dậy, nhìn quanh một màu đen tối, không có xe, không có phương tiện gì để vào thành phố được cả, ngay đến chiếc điện thoại cũng chẳng có để liên lạc…

Vũ Thanh liền nói ;

- Đi theo tôi, ra ngoài bìa rừng là có người ở đó rồi.

TaeYeon gật đầu chạy nhanh theo Vũ Thanh ra ngoài… vừa hớt hải chạy vừa lẩm bẩm gì đó mà Vũ Thanh cũng nghe rõ…

….

Mãi đến khuya hai người mới về nhà,Yeonuri nằm phịch xuống salong không muố nhúc nhích gì thêm..Jessica cầm điện thoại củaYeonuri trong túi cùng với địên thoại của mình ra đặt trước bàn nói :

- Điện thoại của anh đấy, tôi đi vệ sinh chút, khó chịu quá.

- Có cần thông báo vậy không –Yeonuri bât cười lắc đầu..

...

TaeYeon đi qua đi lại trước phòng cấp cứu…lòng nóng như lửa đốt. Đây là lần thứ hai cậu lại lo lắng cho cùng một người như vậy. Cái cảm giác sợ ai đó sẽ ra đi mãi mãi lại lặp lại với cậu…

Vũ Thanh ngồi chờ thấy TaeYeon cứ qua lại như vậy cũng làm cậu thấy sốt ruột.

Cậu chợt nhớ raYeonuri…chắc nãy giờYeonuri cũng liên lạc với mình không được đây.

Vũ Thanh đứng dậy ra bốt công cộng gọi địên choYeonuri…

- ÀYeonuri…

- …

- Nãy giờ cậu gọi cho tôi phải không?

- …

- KHông? Vậy…- Vũ Thanh chau mày ngập ngừng – Jessica không nói gì với cậu sao?

- …

- Ừ không có gì…Ừm…

Vũ Thanh cụp máy, nhíu mày khó hiểu, chuỵên gì mà Jessica không nói ljai vớiYeonuri…

Vừa ra khỏi bốt, cậu đã quay lại goi cho Jessica, chờ mãi mới có tín hiệu nghe máy, bên kia chưa có tiếng nói gì, Vũ Thanh đã nói :

- Em làm gì vậy, sao không nói vớiYeonuri chuyệnKim thiếu mà lại gọi cho cô gái đó?

Vẫn im lặng, Vũ Thanh không nín đựơc thêm giay nào nữa cậu lại tuôn sổ một tràng :

- Anh biết 2 người đang riêng tư với nhau không muốn ai làm phiền nhưng em biết chuyện em làm khiến cô gái đó đang gặp nguy hiểm không…?

- Cô gái cậu nói…là Tử- Di –Yeonuri nhói tim chờ đợi câu trả lời.

Vũ Thanh giật mình khi nghe tiếngYeonuri, cậu nhìn lại vào máy, nhăn mặt cắn môi :

- Sao cậu biết.

- Cậu đang ở đâu – Giọng nói có vẻ khẩn trương làm Vũ Thanh cũng đáp gấp.

- Bệnh viện x

Yuri tắt máy đứng ngay dậy, vừa lúc Jessica bước ra, thấy cậu vội vã định đi đâu giữa đêm, Jessica liền lên tiếng hỏi :

- Anh đi đâu vậy?

Yuri dừng chân, vẻ mặt thật đáng sợ quay lại nhìn Jessica, cậu lắc mạnh vai cô quát to :

- Sao cô không nói gì với tôi?

- Chuyện gì ?- Jessica không hiểu hỏi lại.

Yuri bật cười khan :

- Tại cô mà Fany phải vào viện cô hiểu chưa…

- Tôi …

- Cô mau cút…cút đi. Đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa.

Jessica chưa kịp phản ứng,Yeonuri đã quay ngoắt mặt bỏ đi như chạy…

Vẻ gấp gáp lo lắng của cậu cho Fany khiến trái tim cô như vụn vỡ từng mảnh…Bàn tay nhẹ đặt lên lồng ngực đang đau nhói…hàng mi buông mắt đen thật buồn….

Qúa rõ ràng rồi…Fany vẫn là tất cả, chỉ tại cô Fany mới phải như vậy…”xin lỗi”.

Cô lặng lẽ nén tiếng thở dài não nề…quay lưng đi về phòng. Cô lại đi sai…có lẽ đã đến lúc phải buông tay rồi.

.....

Yuri hớt hải phóng như bay đến bệnh viện…Cậu xống xộc chạy vào khắp nơi để tìm…

Vừa chạy ngang qua thấp thoáng thấy bóng Vũ Thanh với TaeYeon, cậu vội chạy lùi lại rồi rẽ trái nơi họ đang đứng…

- Fany sao rồi, cô ấy không sao chứ?

Cậu lắc mạnh vai TaeYeon hỏi, vẻ mặt khẩn trương lo lắng …ánh mắt hoang mang chứa đựng thứ lỏng như nước….

Lúc này TaeYeon chẳng còn tâm trạng để trả lời bất cứ câu hỏi nào, cậu chỉ lặng im trông ngóng từng phút một đến khi các bác sĩ ra ngoài…

Yuri quát lớn lên khi TaeYeon chẳng chịu nói lại gì với mình :

- Cậu câm hay điếc vậy…Sao lần nào cũng là cậu, vì cậu mà Fany phải như vậy…

Vũ Thanh đứng dậy nhanh khi thấyYeonuri mangKim khí quanh người như vậy, cậu kéo ngayYeonuri lại luig về sau :

- Cậu làm sao vậy.

Yuri khoát tay Vũ Thanh khỏi người mình, mắt vẫn nhìn TaeYeon mà nói :

- Đã không bảo vệ được người phụ nữ mìnhYeonêu thì nên buông tay cho người khác có thể đi…

-Yeonuri…- Vũ Thanh cau mày lôi cậu ra.- Làm sao vậy, chuyện của người ta kệ người ta cậu làm gì mà sồn sồn lên vậy?

- Cậu không biết gì thì im đi.

- …

Bác sĩ và haiYeon tá, bước ra, vẻ mặt có vẻ căng thẳng nói :

- Nạn nhân cần máu gấp…nhưng bệnh viện đã hết máu cùng nhóm với cô ấy rồi…Ở đâyKim thiếu hay…Kwon tổng là người nhà nạn nhân?

- Tôi.

- Tôi.

CảYeonuri và TaeYeon đều bước lên trên nhận…Vị bác sĩ chau mày nhìn hai người rồi hỏi :

- Vậy hai anh nhóm máu gì?

- 0 - TaeYeon

- A –Yeonuri.

- Vậy được rồi,Kim thiếu đi theo tôi.

Vị bác sĩ chỉ tay vào TaeYeon,Yeonuri thấy vậy liền nói :

- Lấy cả của tôi nữa đi…lấy bao nhiêu cũng được.

- Nhưng bệnh nhân sẽ không nhận được máu, phải cùng nhóm mới được.

Nói xong, TaeYeon bước theo sau vị bác sĩ để lấy máu. Còn lạiYeonuri đứng nhìn theo họ bất lực…Cậu không thể giúp cô được nữa rồi…

Vũ Thanh nãy giờ đứng nhìn mọi cử chỉ thái độ củaYeonuri, nhận thấy cậu rất quan tâm mà còn là sự quan tâm đặc bịêt chưa từng thấy đối với cô gái nằm trong kia.

Yuri quay lại tiến gần đến phòng bệnh nhìn qua ô kính nhỏ trên cửa, ánh mắt ưu thương bất lực …tay nhẹ sờ lên tấm kính như đang muốn chạm vào gương mặt bạc nhược nằm hấp hối bên trong kia nhưng sao mãi…mãi mà vẫn không thể chạm đến được…

Những gìYeonuri làm, Jessica đều có thể nhìn thấy hết…Cô lặng thầm đứng một góc nhìn họ. Sự xuất hiện của cô bây giờ sẽ khiếnYeonuri càng thêm chương mắt , tốt nhất là nên lặng im rút lui.

Cô quay đầu bước đi theo đường TaeYeon đã đi, nhỡ đâu họ sẽ cần đến cô vì cô cũng có cùng nhóm máu với Fany mà…

-Kim thiếu à… cậu không đủ số máu chúng tôi cần. – Vị bác sĩ ngập ngừng nhìn TaeYeon.

TaeYeon ngồi bật dây, nhìn bác sĩ :

- Có rút hết máu cũng phải cứu bằng được cô ấy…các ông nghe rõ không – Gịong nói ra lệnh lẫn phẫn nộ của TaeYeon làm vị bác sĩ hơi hoảng, ông vội phân tích :

- Nhưng nếu cậu cậu sẽ…

- Tôi- khôg-quan tâm từ sẽ của ông, Mau lấy máu cho đủ đi.

Bác sĩ lắc đầu chặt lưỡi…mặt mày nhăn nhó…nếu làm như vậy có thể sẽ gây tình trạng thiếu máu trầm trọng cho TaeYeon. Cậu vốn đã thiếu máu sẵn, giờ lấy nữa chắc chết mất thôi…đưa tay lau mồ hôi rịn đầy khuôn mặt khổ sở phân vân không dám làm…cuối cùng mới vừa quyết tâm đâm mũi kim vào tay TaeYeon thì có người xuất hiện :

- Có thể lấy máu của tôi.

Như bắt được vàng, vị bác sĩ rút từ từ kim ra khỏi mạch máu của TaeYeon, quay lại sau, mặt mày có phần khởi sắcL :

- Cô là?

TaeYeon ngóc đầu lên nhìn…thì ra là người quen :

- Sao cô ở đây.

- À thăm người quen, vừa thấy cần giúp đỡ nên…

- Vậy cô nhóm máu gì?

- O

- Ổn rồi.

Vị bác sĩ thở phào nhẹ nhõm :

- Vậy cô có thể xang kia nằm để tiếnKimh luôn không càng lâu bệnh nhân sẽ càng nguy hiểm.

- Vâng.

….

- Bác sĩ, cô ấy sao rồi

TaeYeon vội vàng chạy đến hỏi khi thấy vị bác sĩ bước ra khỏi phòng.

- Tạm thời đã ổn nhưng còn… di chứng hay không thì tỉnh lại mới có thể biết được.

Cả ba người đàn ông cùng thở phào nhẹ nhõm khi nghe bác sĩ nói đã qua nguy hiểm…

Vũ Thanh cũng vuốt ngực may mắn…Mà cũng ngạc nhiên thật. Cậu nhìnYeonuri nhíu nhíu mày, giữaYeonuri và cô gái xinh đẹp trong kia là quan hệ gì mà…

Cậu gãi gãi phía cằm hết nhìn TaeYeon rồi lại nhìnYeonuri….rồi lại chợt nhớ đến việc Jessica đã giấuYeonuri.…

TaeYeon cùngYeonuri bước vào trong, hai người nhìn nhau gườm gườm…Gìơ đây TaeYeon đã có chút phản xạ, cậu không còn đờ đãn nữa vì đã biết Fany vẫn an toàn.Yeonuri nhin Fany trong cơn mê sảng cậu vẫn thấy khó chịu thế nào ấy…

Rõ ràng đã cố quên nhưng sao vẫn nhớ thế này…chỉ cần nhìn thấy cô bị tổn thương là cậu cũng thấy như chính mình đang bị ai đó bóp nghẹn tim lại.

Ngón tay Fany khẽ nhúc nhích,Yeonuri vội vàng quay đi,…cậu sơ…sợ Fany tỉnh dậy sẽ nhìn thấy cậu, khi nhìn cô cậu sẽ không biết nói lời gì nữa…thà trốn tránh còn hơn phải đối diện sự thật…nó rất đau…rất đau…

Yuri bước gần ngang qua TaeYeon, cậu dừng lại một chút, giọng nói như cầu khiến :

- Đừng để cô ấy chịu bất cứ tổn thương nào nữa…như thế là quá đủ rồi.

TaeYeon không quan tâm đến lời nói đó vừa thấy cô có chút phản xạ, cậu đã nhanh đến cạnh giường nắm lấy tay Fany, miệng khẽ nói :

- Xin lỗi…lại khiến em ra nông nỗi này…

Yuri ngoái đầu lại nhìn hai người…rồi lại cúi đầu bước đi.

- Jessica là một cô gái tốt, anh nên giữ lấy…

Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến lại thấy tức.Yeonuri mím chặt môi lại, cậu sẽ không để tha thứ cho Jessica về việc cô đã làm…Bước chânYeonuri bước đi thật nhanh ra khỏi phòng…

Vũ Thanh thấy Sna Phong cứ lầm lì bước đi mà không nói năng gì, cậu vội chạy theo :

- Sao rồi, cô ấy tỉnh chưa…

- …

Yuri vẫn im lặng, mặt hầm hầm nhìn thẳng đi vê fphía trước. Vũ Thanh chẹp mịêng lắc đầu đứng lại rẽ xang hướng khác, đột nhiên lại nhìn thấy một người vừa sượt qua mình…

Cậu quay lại…”Jessica”.

Vũ Thanh nhìn xuống dưới tay cô đang cầm một túi xách to, mặt mày có vẻ xuống sắc, dáng đi như đang rất mệt mỏi…và…

Jessica ngã khụy xuống sàn bệnh viện khiến người qua lại trố mắt nhiên, che miệng dấu đi sự thảng thốt…

Vũ Thanh nhah chóng chạy lại đỡ cô lên, bế nhanh đến phòng cấp cứu...

TaeYeon lặng đi khi nhìn gương mặt xinh đẹp nằm im trên giường…rất lâu rồi, cậu mới có thể nhìn cô được lâu như vậy, nhưng sao lại trong trường hợp ác nghiệt như vậy…

Đáy mắt TaeYeon đột nhiên dâng lênKim khí…làn môi mỏng khẽ mím chặt lại với nhau…Cậu sẽ không để chúng sốngYeonên ổn khi đã gây ra việc này.

nhìn khuôn mặt bạc nhược, làn môi khô trắng bệch như người sắp chết…nằm im lìm không nói gì khiến sát khí trong người cậu càng dâng cao. Cậu đưa tay vén sợi tóc xoã trước mặt cô xang một bên , mịêng khẽ nói :

- Anh sẽ quay lại sớm thôi. Chờ anh nhé.

TaeYeon nhẹ đặt bàn tay cô xuống giường, kéo tấm chăn mỏng đắp ngang người cho Fany rồi mới đứng dậy ra ngoài.

TaeYeon gọi taxi về nhà…Fany…

- Cậu ơi…tiền taxi.

TaeYeon sờ túi quần, cậu chợt nhớ những thứ gì trong người mình đều bị mấy tên khốn kia thu hết rồi còn đâu nữa, TaeYeon nhìn nhìn người lái xe :

- Mai anh có thể đếnKim thị lấy tiền, tôi sẽ trả gấp 10 hoặc 100 lần nếu anh muốn.

Tên lái xe nhìn TaeYeon từ đầu đến chân, bộ dạng lâm lem của cậu làm hắn trề môi :

- Hoho…cậu ơi trò đấy xưa rồi, ai dùng nữa, Mau trả tiền luôn đi.

TaeYeon thở hắt ra, :

- Vậy cho tôi gọi một cuộc địên thoại đi.

Tên taxi thấy TaeYeon dài dòng vẫn chưa chịu trả tiền, hắn chẹp mịeng lắc đầu :

- Lại định lừa tôi chứ gì, lấy địên thoại xong gọi đồng đội đến o ép tôi đúng không, thôi thôi coi như thí cô hồn tiền xăng vậy. Hừ.

Hắn nói xong rồi cho xe quành ngược lại phóng vút đi để lại TaeYeon đứng chân chối nhìn theo…

Cậu nhíu mày nhìn biển số xe rồi nghi nhớ lại. Đời cậu chưa bao giờ chiu cảnh nhục thế này, để một tên lái taxi bố thí cho vài đồng tiền xăng…

Bấm chuông mãi mà không thấy ai ra mở cửa, TaeYeon chau mày nhìn vào trong, một cảm giác không lành tự nhiên xâm chiếm lấy cậu…

TaeYeon mở lớn mắt mịêng bật thốt “ JuHyun…”.

Cậu vội vàng quay người đi nhanh, đi đâu bây giờ khi xe không có, TaeYeon lững thừng đi hết con phố này đến con phố khác vẫy tay bắt taxi nhưng đều tạt ngang qua anh hết…

Đứng mỏi cả chân mới có một chiếc chờ tới, cậu vừa mở cửa, tên đó đã nói to lên :

- Lại là cậu à…xuống, xuống nhanh lên, Không có tiền còn làm xang đi taxi cơ. Đi xe ôm đi anh đẹp trai. Hừ.

Hắn chồm người lại phía sau đóng xầm cửa lại định phóng đi, TaeYeon cố gắng giữ chặt lấy củă xe trên của hắn mở ra he hé thì hắn đã nắm chặt lại, mặt mày TaeYeon gấp gáp khổ sở nói :

- Gíup tôi đi, tôi sẽ trả ơn anh, anh muốn gì cũng được…

- Ối dời…Vậy tôi muốn có một côngty riêng anh có cho không.

- Được, sẽ được…

- Hoho…cảm ơn – Hắn phẩy tay – Hoang tưởng vô độ.

Vừa nói hắn vừa đẩy cửa ra rồi đóng xầm cửa lại…

- Á…

TaeYeon kêu lên đau đớn khi bị cánh cửa đập vào bàn tay hoa của mình…

Hai mắt cậu đỏ đến nỗi nổi những đường gân rõ lên trong đó, và cả những giọt nước như sắp rơi vỡ ra vậy…miệng nói nhanh :

- Xin anh đấy…giúp tôi đi, con tôi…

Tên taxi cũng kinh hãi nhìn TaeYeon...thấy cậu có vẻ tội nghiệp thật. Hắn thở hắt ra, tay đẩy cửa ra, nói :

- Thôi thôi được rồi, lên đi.

- Cảm ơn – TaeYeon vội vàng cúi người bước vào trong. Một tay đỡ lấy bàn tay bầm tím đau nhức..

Tên taxi thỉnh thoảng lại liếc mắt qua nhìn TaeYeon…Hắn thấy người này có nét gì rất quen, quen lắm như gặp ở đâu đó rồi ấy…nhưng mãi mà vẫn không nhận ra được.

- Cái gì…- Ông Đổng nhổm bật người dậy hét to vào điện thoại . Nét mặt lấm tấm mồ hôi.

- …

- Mau…hừ..mau bắt bằng được chúng nó lại cho tao. Bọn ngu.

- …

Ông ném chiếc điện thoại vào góc tường mặt mày vã hết cả một hôi…Một nỗi cả kih làm ông lạnh cả sống lưng. Nếu không tóm lai được TaeYeon chắc chắn gặp rắc rối lớn. Không xong, không xong rồi. Ông hất tấm chăn xang một bên vội vàng đứng dậy thay đồ …

TaeYeon xuống xe, cậu không quên cúi đầu nhìn vào trong nói :

- Anh có thể cho tôi số địên thoại được không?

- Làm gì – tên lái xe cảnh giác nhìn TaeYeon,” Mặt mày sáng sủa như vậy đừng nói là pêđê nhé “- Hắn thầm nghĩ rồi tự rùng mình.

- Tôi sẽ gưỉ tiền lại cho anh.

- Thôi khỏi, cảm ơn – Tên lái xe không có vẻ gì tin TaeYeon sẽ gặp lại mình để trả tiền đâu.

Nhìn vẻ rách nát lem luốc thế kia tiền ăn còn chưa chắc có nữa là tiền đền đáp...hắn lắc đầu cho xe phóng vụt đi.

Không còn thời gian nghĩ nhiều nữa, TaeYeon đi nhanh đến ấn chuông, chỉ vài tiếng là đã có người ra mở cửa. Bà Thái cả kinh khi nhìn thấy bộ dạng TaeYeon:

- Đại thiếu gia…

TaeYeon đi nhanh vào trong như chạy, điệu bộ vô cùng khẩn trương chạy vào trong sảnh..

Cậu ngạc nhiên khi nhìn ông Đình đang trên sofa nhìn vào gì đó trên tay…

Thấy cậu, ông ngước đầu lên nhìn, vẻ mặt chợt nhăn lại khi thấy con mình tàn tệ như vậy :

- Con…

- Đứa bé…ba mau cho người đi tìm nó đi.

- Đứa bé nào – Ông Đình tỏ ra ngạc nhiên không hiểu?

TaeYeon sốt sắng nói nhanh :

- Ba gọi ngay chú Hùng cả mấy tên vệ sĩ gì đó đến đây, bằng mọi giá phải tìm được nó về…

- Con đang nói gì vậy – Mặt ông Đình nghệt ra không hiểu cậu đang muốn nói đến ai mà chỉ biết 1 điều là con mình đang rất căng thẳng.

Thật là hiếm hoi, có thể coi đây là một trường hợp hi hữu ông thấy TaeYeon bối rối như vậy.

Cậu ngồi phịch xuống chống tay ôm đầu, mắt như đang sắp khóc vậy :

- Là con con…nó…- TaeYeon quay ngang mặt đang cúi của mình như đang lau đi giọy lện sắp rơi vậy…

- Chú…

TaeYeon chợt khựng lại, cậu ngẩng phắt đầu dậy, quay xang phía có tiếng vừa gọi mình…mắt TaeYeon mở lớn đến nỗi sắp nổ ra vậy, khoé miệng cậu nở nụ cười an lành, chạy vội đến bên đứa bé, khuỵa xuống ôm chầm lấy nó, quên hết những đau đớn mệt mỏi cả những vết thương trên người hay trên bàn tay vàng của mình… :

- Con làm chú lo quá…

- Chú lo gì – JuHyun nhẹ đẩy người TaeYeon ra khỏi người mình, ánh mắtg tròn xoe nhìn TaeYeon :- Chú đã làm đàn ông thì không được khóc.

Bàn tay bé nhỏ của JuHyun đưa lên gạt đi nước mắt trên khuôn mặt góc cạnh anh tuấn của TaeYeon , miệng nở nụ cười trẻ thơ :

- Sao người chú lại dơ thế này?

- Ừ…- TaeYeon nhẹ cười – Chú vừa bị ngã xuống đất bẩn quá.

- Vậy là chú khóc à…

TaeYeon quay lại nhìn ông Đình đang cười nhìn JuHyun. Cậu cũng quay lại nhìn JuHyun gật đầu cười không nói gì.

- Chuẩn bị nước tinh dầu cho TaeYeon.- Ông Đình nói nhỏ với bà Thái. Bà gật đầu lui ra.

TaeYeon dấu tiếng thở phào nhẹ nhõm của mình đi…Nó không sao vậy mà nãy giờ cứ tưởng…

- Con lên tắm rửa rồi sẽ xuống nói chuỵên với ba sau.

- Ừm. À con vào phòng SoYeon lấy tạm đồ nhé, ba gọi gọi âu phục cho con rồi, chắc lúc nữa mới tới. – Ông Đình gật đầu – JuHyun lại đây chơi với ông.

- Vâng.

TaeYeon xoa đầu nó, mịêng cười hạnh phúc…Ông Đình thoáng ngỡ ngàng vì nét cười lâu lắm rồi ông mới được thấy lại trên gương mặt lãnh đạm trầm tĩnh của con mình.

Dòng nước mát vừa làm TaeYeon thấy sảng khoái vừa làm cậu thấy rát người…Soi mình trong gương, những vết thương trên thân thể ngàn vàng làm TaeYeon thấy ưng ức trong người…

Bàn tay tím bầm của cậu bây giờ mới thấy nhức, TaeYeon đưa tay lên nhìn, cố gắng cử động chút chút để đỡ cứng dù rất đau.

Cậu bước vào bồn nằm ngâm mình trong nuớc hoa hồng thư giãn một lúc rồi hít một hơi thật sâu…mở mắt ra, đứng dậy khoác bộ pijama vào người đi ra ngoài.

Tự lấy hộpYeon tế cá nhân có sẵn gắn trên tường của phòng SoYeon, TaeYeon đi lại giường tự băng bó rửa những vết thương ngoài da của mình. Răng cắn chặt lại cố chịu những vết xót….

Đứng trước tủ SoYeon, cậu chọn một bộ đúng khác hẳn với kiểu bình thường của mình, vả lại kiểu cậu hay mặc SoYeon cũng không có. Cậu chọn một bộ phù hợp với tính chất việc mình sắp làm ngay đây..

Đứng nhìn mình trước tấm gương lớn, chiếc quần côn đen bó sát đôi chân thon dài như siêu mẫu cả chiếc bò mỏng cộc tay xanh nhạt ôm body siêu chẩn của mình, giầy dara đen cả chiếc đồng hồ gucci cùng bộ làm tôn lên vẻ đẹp đậm chất đàn ông của cậu…đưa tay vuốt chỉnh lại cổ áo rồi hài lòng bước ra ngoài.

,,,

Xuống sảnh TaeYeon đã thấy JuHyun nằm ngủ trên đùi ông Đình, cậu nói :

- Con ra ngoài một chút.

- Đi đâu muộn thế này.

TaeYeon hơi cười không nói gì, cậu lảng xang chuyện khác :

- Nhờ ba chăm sóc nó hộ con.

- Ừm.

Ông Đình gật đầu…

TaeYeon ra ngoài, gặp bà Thái đang đứng trong hoa viên làm gì đó, cậu đi lại :

- Cho cháu xin cuộc địên thoại.

- À vâng – Bà Thái nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra đưa cho TaeYeon.

Cậu hơi cười rồi ra một góc khác gọi địên cho ai đó một lúc mới quay lại đưa trả điện thoại cho bà Thái.

-Kim thiếu.

TaeYeon mở cửa xe cúi đầu bước vào trong đóng rầm cửa lại, mịêng nói :

- Đến nhà ông Đổng cho tôi.

Vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra mà TaeYeon lại gọi mình giữa đêm khuya thế này…nhưng phận dưới cấp đành phải chăm chỉ vậy thôi làm sao dám cãi lời chủ đây.

Thỉnh thoảng Qúach giám lại đá mắt liếc xang TaeYeon một chút, thấy bề ngoài là lạ, có phần đẹp trai hơn bình thường lại còn trẻ hơn nữa chứ, không khỏi ngạc nhiên mà bật thốt :

- Hình như mỗi lần cậu đi vằng về lại…đẹp trai hơn thì phải. Bí quyết gì vậy.

Khoé môi hơi cười, TaeYeon chống tay lên cửa sổ mặt hướng ra ngoài tìm chút gió thoáng đãng :

- Thiên phú rồi.

Qúach giám hơi trề môi. “Tự tin thái quá”. Nhưng đúng là như vậy, không cần bàn luận gì thêm, cậu im lặng cho đến hết đoạn đường.

- Dừng lại.

Qúach giám phanh nhanh lại. TaeYeon tiếp :

- Thẻ đâu?- TaeYeon chìa tay ra hỏi.

- Thẻ gì cơ ?- Mặt Qúach giám đồn thuỗn ra như con hà mã.

- Thẻ tín dụng.

- À. – Qúach giám cười cười chợt hiểu ra điều TaeYeon muốn nói, cậu gãi đầu :-Kim thiếu à, tôi không phải như anh đâu, tôi chỉ có một thẻ thôi mà toàn cất ở nhà chứ mang theo người làm gì, tôi dùng tiền mặt thôi.

- Vậy đưa tôi ít tiền lẻ đi.

Môi Qúach giám run run bệu bệu như sắp khóc…Gìau thế còn đi chấn lột người nghèo. Vẻ mặt đau đớn mở ví ra, Qúach giám nhìn TaeYeon :

- Toàn tiền chẵn thôi, không có tiền lẻ đâuKim thiếu kính mến ạ - Trong giọng nói có chút mừng thầm.

TaeYeon chau mày nhìn Qúach giám, biết ý cậu đành ngậm ngùi rút tờ 500k duy nhất còn xót lại trong chìa ra, TaeYeon cười cầm lấy :

- Cứ ghi nợ đi, cuối tháng trả.

- Vầng – Gịong Qúach dám đặc quánh lại xuống tông trầm.Cậu đau đớn nghĩ thầm “Lại phải vay tiền của papa sống qua tháng rồi.”

TaeYeon hơi cười vì vẻ mặt không tam tâm nhìn tờ tiền của Qúach giám, cậu quay đi mở cửa ra khỏi xe rồi đi vào cửaKimg tạp hoá một lúc mới quay lại với một số đồ ăn nhanh trên tay. Cậu chui vào xe :

- Ăn không?

TaeYeon dơ túi bánh mì kẹp lên trứoc mặt Qúach giám hỏi, Qúach giám lắc đầu :

- Tôi ăn tối rồi, vẫn đầy bụng.

- Ừm. Vậy cho xe đi đi.

- Vâng.

Nhìn đống đồ trên tay TaeYeon, Qúach giám liếc qua liếc lại vừa lái xe vừa lẩm nhẩm tính toán gì đó, vẻ mặt cười cười hỏi tế nhị:

-Kim thiếu…ừm…mua hết chỗ này vẫn còn dư đúng không?

- Chắc vậy – TaeYeon vừa ăn vừa gật nhẹ đầu.

- Chắc vậy.- Qúach giám quay hẳn mặt xang nhìn TaeYeon – Vậy là thế nào ạ?

- Tôi không lấy lại tiền thừa nên cũng chẳng biết còn bao nhiêu.

- Không – phải- chứ.- Cậu thảng thốt mắt mở lớn bất lực.

Một tia hi vọng mong manh cuối cùng cũng tắt ngấm, Qúach giám thở hắt ra tập trung vào chuyện môn, không còn gì để nói nữa…”Đã đi vay tiền rồi còn làm sang bo cho người khác…chỉ có thể là 1 người….haziii”

- Ừm. Vậy cho xe đi đi.

- Vâng.

Dù khó nuốt nhưng TaeYeon vẫn cố ăn, vừa ăn vừa uống làm bụng cậu hơi đầy, vứt đống đồ thừa ra sau, cũng là lúc đã đến nơi cần đến. Cậu phủi phủi tay, mặt lạnh như tiền ra khỏi xe :

- Chờ đây một lúc, nếu thấy lâu tôi không ra thì gọi cho người này.

TaeYeon với tay vào trong lấy giấy với bút có sẵn trong xe ghi lại số địên thoại của ai đó để đưa cho Qúach giám khiến Qúach giám trố mắt nhìn cậu :

-Kim thiếu, anh làm gì như có vẻ nguy hiểm lắm vậy…

- Chút chút – Khoé miệng cậu hơi cong, vẻ mặt lại cô cùng điềm đạm không có tý gì là căng tẳhng như lời dặn dò.- Đi được vài bước. TaeYeon chợt quay lại, xoè tay ra nói – Điện thoại cậu đâu?

Qúach giám lấy trong túi áo ra đặt và tay TaeYeon :

- Đây.

- Ừm. Không cần làm theo lời tôi dặn nữa. À, TaeYeon lấy tờ giấy ghi lại biển số xe của ai đó rồi nói :- Tìm người lái taxi biển số này cho tôi rồi cko một khoản tiền, nếu người đó cóYeonêu cầu gì thì cứ làm.

- Cho cả côngty của anh cũng được à – Qúach giám trề môi dưới ra lẩm bẩm.

TaeYeon cau mày :

- Từ lúc nào có thói quen chống đối vậy.

- Không, đâu, tôi chỉ nói vui vậy mà…hề.

Cậu lườm Qúach giám rồi ngoảnh mặt bước đi. Qúach giám cúi người nhìn qua cửa kính ngó theo TaeYeon, thấy cậu đứng chần ngần trước cổng căn bịêt thự vẫn còn sáng ánh đèn một lúc rồi đột nhiên lùi lại sau lấy đầ nhảy lên bậc đá bám vào từng khấc của cánh cổng cao trèo vào.

“ Đây làKim thiếu à…”- Qúach giám nuốt nước bọt, nhìn độ cao của cánh cổng sắt sừng sững mà choáng thế mà TaeYeon lại dám liều mình trèo vào…Nhỡ mà ngã thì nát đời trai.

TaeYeon nhảy xuống phủi phủi tay, lấy chiếc địên thoại trong túi ra ấn ấn số ai đó, đưa lên tai nghe, mắt vẫn hướng vào phía trong căn biệt thư.

- Chú chuẩn bị cho cháu 1 xe đến xx/x ngay nhé.

- …

- Ừm. và hai đứa làm được việc một chút.

- …

- Vâng.

,,,

- Cô ấy không bị sao, chắc lúc nãy cho máu hơi nhiều nên bị choáng vậy. Nằm nghỉ ăn chút gì đó là đỡ ngay thôi.

- Cho máu..- Vũ Thanh nheo mày không hiểu, cậu hỏi lại – Có phải cho cô gái cấp cứu lúc nãy không?

Vị bác sĩ gật đầu rồi bước đi.

Vũ Thanh quay lại nhìn Jessica, đầu nghiêng nghiêng nhìn cô…Sao phức tạp thế nhờ, chuyện là thế nào vậy…Hình như mỗi mình ngây thơ trả biết gì về họ thì phải…

Yuri về nhà, cậu xồng xộc lên phòng Jessica…Ánh mắt chợt đứng hình khi không có ai trong căn phòng tối om đó, Cậu đóng mạnh cửa lại vừa đi loanh quanh các phòng vừa

Nói to :

- Jessica, cô ở đâu vậy…

… Vẫn là một khoảng không im lặg không người đáp. Lạ thật…Yuri cắn môi quay trở lại phòng mình…Bật côngtác đèn lên, đi lại giường nằm phịch xuống, hai tay giang rộng mặt hơi nghiêng về phía bàn ánh mắt cậu chợt dừng rồi nhíu lại nhìn một thứ gì đó đặt trên bàn, cậu nhổm người dậy đứng lên đi lại đó…

Đặt cạnh chiếc nhẫn là một tờ giấy và một chiếc phong bì..Cậu cầm lên haiKimg mày theo đường chuẩn dần dần chau lại đến khi không thể nữa, tay còn lại nắm chặt chiếc nhẫn…

“ .thời gian qua chắc làm phiền anh quá rồi giờ là cần cái kết. Tôi sẽ giải thích mọi chuyện với mẹ anh. :)

Sống tốt nhé. “

Yuri mở chiếc phong bì còn lại, là đơn xin nghỉ việc…Cậu vò nát tấm thư trong tay rồi vứt xang một xó. Tự nhiên thấy cảm giác trong người bức bối khó chịu khi Jessica chỉ bỏ đi với vỏn vẹn mấy câu thế này…Chuyện cô gây ra cho Fany cậu vẫn chưa tính sổ cơ mà..ai cho phép cô phủi tay ra đi như vậy.

Cậu lại giường nằm úp mặt xuống gối, nằm một lúc lại nghĩ…như vậy cũng tốt, cô ta chịu ra đi rồi, đúng ý cậu muốn còn gì, mà cô ta còn nói là sẽ chịu trách nhiệm giải thích cho mẹ cậu như vậy là tốt quá rồi…

Cậu nhắm mắt lại, đầu óc vẫn nghĩ đến mấy dòng thư của Jessica…mà cô sẽ đi đâu với được chứ…về nhà. Chắc không rồi, cô ta có lòng tự tôn rất cao, sao có thể đi lấy chồng rồi mà nửa đêm lại dám vácKimh lý về nhà em trai. Như vậy sẽ làm em nó cười chết…Yeonuri với tay lấy chiếc gối đè lên đầu mình để quên đi…kệ cô ta thôi…việc gì đến mình chứ…

Àmm…ầm…

Yuri bật người dậy, tự nhiên bực tức của cậu biến đâu mất, đáy mắt chứa lên sự lo lắng :

- Không phải chứ…Nửa đêm giông bão thế này cô ta còn đi đâu được.

Tự nhiên trời trêu ngwười đúng lúc vậy…đangYeonên đang lành lúc cô ta bỏ đi lại nổi sấm nổi chớp.

Yuri lại nằm phịch xuống:

- Kệ…kệ…

Cậu nhắm chặt mắt cố gắng bỏ mọi thứ ngoài tai…kệ tiếng mưa lẫn tiếng sấm ngoài kia…

TaeYeon đường đường đường chính chính vào trong sảnh nhà ông Đổng như là khách đến thăm chủ nhà vậy.

Vừa đi miệng vừa nhai kẹo cao su phong thái như mấy tên đại ca không sợ trời đất, mặt ngẳng cao đầu kiêu ngạo..

Bước đến ngưỡng cửa, cậu thấy một vài người giúp việc đang thu dọn gì đó, cậu chau mày hỏi :

-Ông Đổng đâu?

Một bà dừng tay lại, ngước lên nhìn người đàn ông tuấn tú ngời ngời khí chất cao sừng sững trước mắt nói :

-Ông chủ vừa đi được một lúc rồi. Cậu đến tìm có việc gì mà giữa khuya thế, nói để tôi nhắn lại cho ông chủ cho.Mà…mà sao cậu vào được đây?- Mặt bà ta cảnh giác nhìn TaeYeon

TaeYeon gật gù nhin quanh miệng chỉ trả lời vế trước của bà quản gia :

-Vậy à. Khi nào ông ấy về có thể nhắnKim thiếu gửi lời hỏi thăm.

-Vâng.- Bà ta cúi đầu.

-Vậy, có thể ra mở cửa giúp được không?

-Vâng.

TaeYeon xọc hai tay vào túi đi quay người bước đi theo sau, một đọan lấy địên thoại ra :

-Đến chưa?

-…

Vừa ra khỏi cổng, tiếng sấm chớp cả cơn mưa ào đến làm,, cậu vội vàng che đầu chạy nhanh vào chiếc xe chờ sẵn bên ngoài…

Đóng ầm cửa lại, ngồi ra sau, cậu nhìn vào đồng hồ, đã rời khỏi Fany 2tiềng rồi, cần phải quay lại thôi. Cậu nhìn thẳng phía trước, đầu hơi ngả ra sau, mắt nhắm hờ :

- về bệnh viện…

….

-Trước trưa mai tôi muốn biết được xự trưởng Đổng thị ở đâu. Hiểu không?

-Vâng.

TaeYeon ra khỏi xe vào bệnh viện…

….

Yuri nằm nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đặt cạnh trước mặt mình, nửa muốn nửa không muốn gọi cho Krystal…

Cậu chạm tay vào nó rồi lại rụt lại cứ thếKimg chục lần…Mưa to gió lớn bên ngoài làm cậu bồn chồn cả lòng…Không chịu được nữa rồi, cậu ngồi bật dậy…cầm lấy địên thoại hít 1 hơi thật sâu rồi thả lòng người tay ấn ấn số…răng cắn cắn vào môi sốt ruột..

Mãi mới có người bắt máy,Yeonuri ngập ngừng hỏi :

-Ờ…Ng…

-Gì vậy…- Gịong ngái ngủ vang lên khó chịu.

-Ừm…Ngữ…

-Làm sao, anh định trêu tôi đấy à…

Yuri chau mày…Krystal vẫn bình thường như vậy thì chắc chắn Jessica không về đấy rồi.

Cậu cười hề qua máy :

-Gọi nhầm.

-Biến thái .- Krystal càu nhàu.

Yuri tắt máy, mặt đăm chiêu suy nghĩ “Cô ta đi đâu được “. Cậu đứng dậy khoác bừa một chiếc áo khoác xuống sân lái xe phóng vút đi.

Cậu đi loanh quanh mãi, mắt cứ dõi ra ngoài màn mưa dày đặc tìm xem có lẫn cô trong đó không…nhìn đến mỏi cả mắt mà cậu vẫn chẳng thấy bóng dáng cô bđâu cả.

Cậu bực mình đập tay vào vô lắng,Kimg mày khẽ nhíu lại suy nghĩ…Ngoài trừ Krystal thì cô còn đi đâu được cơ chứ. …

….

TaeYeon quay lại, vừa bước chân vào phòng hồi sức Fany đang nằm, cậu bỗng khựng lại nhìn…Cô tỉnh lại rồi, sớm hơn những gì cậu tưởng tượng.

TaeYeon nén nụ cười vui mừng, cậu bước đến, tằng hắng :

-Ừ hừm…

Fany ngồi loay hoay làm gì đó nghe thấy tiếng của ai đó, cô gật mình quay lại, nhìn thấy người đàn ông vô cùng anh tuấn trước mặt nhìn mình khẽ mỉm cười, mặt cô đần ra, ánh mắt ngơ ngác vô cùng :

-Anh là ai???

TaeYeon mở lớn mắt nhìn lại cô, haiKimg mày khẽ chau lại, mịêng cười như không tin thái độ vừa rồi của Fany là thật. Miệng nửa như cười nửa như sốc :

-Em đang đùa phải không?

-Đùa gì?- Fany hỏi lại.

Mặt TaeYeon ngệt ra, cậu quay đi nhanh như chạy ra ngoài một lúc trở lại cùng vị bác sĩ…

Fany ngồi im cho vị bác sĩ kiểm tra gì đó, cô chỉ hỏi nhẹ :

-Ông làm gì vậy?

-Đây có thể là 1 di chứng, cậu thử lại hỏi cô ấy một số chuyện xem còn nhớ gì không?

Vị bác sĩ không trả lời Fany mà quay xang nói ngay với TaeYeon. Cậu gật đầu bước lại gần cô ngồi xuống, nét mặt đượm buồn, đây là kết quả không ai mong muốn cả…Vì cậu mà cô trở nên thế này đây.

-Em biết mình tên gì không?

Fany bật cười :

-Anh bị làm sao vậy. Tôi không nhớ tên tôi thì nhớ tên anh chắc. Fany.

TaeYeon cau mày hỏi tiếp :

-Vậy còn anh?

-Tên anh anh biết chứ sao tôi biết được. Điên à – Fany phẩy tay, nằm xuống kéo chăn đắp ngang mặt nhắm mắt lại.

Không cam tâm, TaeYeon lật chăn ra, kéo cô ngồi dậy :

-Vậy em còn nhớ ai nữa không?

-Tất cả…

-Vậy chồng em em nhớ không?

Fany lắc đầu, mặt cô nghệt lại :

-Tôi có chồng rồi à?

TaeYeon gật đầu chắc nịch, miệng cậu hơi cười :

-Chồng em rất đẹp trai phong độ tốt bụng mà em lại không nhớ à?

-Có sao?- Fany tự hỏi mình.

TaeYeon đứng dậy, quay xang vị bác sĩ, cậu hỏi nhỏ :

-Trường hợp này là sao?

Vị bác sĩ lắc đầu :

-Chắc cô ấy bị mất trí nhớ một góc quá khứ tạm thời do 1 số dây thần kinh đã bị tổn thương.Kim thiếuYeonên tâm cố gắng một chút giúp cô ấy nhớ lại chuyện cũ là chuyện có thể. Nhưng tôi nói trước, một số trường hợp như vậy, tâm trí có thể không ổn định lắm. Cần mềm mỏng với cô ấy tránh to tiếng quát nạt làm cô ấy sợ như vậy dây thần kinh sẽ rất dễ bị tổn thương trầm trọng hơn.

TaeYeon quay lại nhìn qua Fany đột nhiên một ý nghĩ quái loé lên trong đầu cậu.

Fany mất trí…lại đúng là quên mọi chuyện về cậu. Như vậy cũng tốt. Khoé mịêng cậu hơi nở nụ cười…Cô sẽ quên đi mọi chuyện cậu làm như vậy sẽ dễ hơn cho tương lai.

TaeYeon cười gật đầu :

-Được rồi.

-Vậy tôi xin phép.

-Ừm.

TaeYeon quay lại ngồi xuống đối diện cô, miệng khẽ nở nụ cười ấm áp :

-Em đói không?

Fany gật đầu, mày khẽ chau lại :

-Mà anh là ai sao tôi lại ở đây?

-Chồng em mà em không nhớ sao. Đau lòng quá đi mất.- Mặt TaeYeon buồn buồn vẻ tội nghiệp xin cô đau xót.

Fany dở cười dở khóc, miệng nói :

-Tôi nhớ mình chưa có chồng mà.

TaeYeon lườm lườm lén Fany. Có phải cô mất trí thật không vậy. Có thể loại mất trí có chọn lọc như vậy nữa sao. Cậu lại làm vẻ mặt đáng thương gật đầu :

-Em đang bị mất trí tạm thời nên không nhớ được anh rồi. Từ từ rồi em sẽ nhớ thôi.

-Vậy à – Fany bỗng nói – Đúng anh là chồng tôi không?

-Phải.

Tôi đói quá, muốn ăn cơm rang bơ.

TaeYeon nhíu nhíu mày nhìn cô nhưng giọng nói vẫn mềm mỏng :

-Đêm thế này làm gì có cơm rang.

-Vậy thì anh làm đi.

-Làm – TaeYeon bật thốt trố mắt nhìn cô – Anh…

-Không làm thì thôi vậy.- Fany nằm xuống kéo chăn úp lên mặt như đang dỗi…

TaeYeon thở hắt ra, tự nhiên trở nên nhõng nhẽo đỏng đảnh thế này. Cậu đứng dậy :

-Được rồi được rồi. Chờ đi anh về nhà là rồi mang đến cho em.

Fany không nói gì, ánh mắt cô lộ lên vẻ gì đó rất khác lạ. Khoé môi hơi cười như đang cố nhịn điều gì đó.

TaeYeon ra ngoài, cậu nhìn màn mưa dày đặc mà lắc đầu ngao ngán. Nửa đêm mưa giông thế này bắt mình về nhà làm cơm rồi mang đến…Không phải do di chứng cô bị đập vào đầu xong đổi luôn tính không, tự nhiên đành hanh vậy cơ chứ.

TaeYeon đứng ngoài lấy điện thoại trong túi quần ra :

-Vâng…tôi nghe..

-Bà Thái à…

-Đại thiếu gia ạ…

-Ừm. Làm cho tôi một xuất cơm rang bơ rồi mang đến viện xx ngay nhé.

-Vâng…

TaeYeon lạiKimh lang ngồi xúông chờ đợi…ngủ quên lúc nào không không biết..mới chợp mắt được 15-20 phút thì…

Á…

TuyêtYeon nhíu nhíu mày, mở mắt từ từ ra, cậu thất trước mắt mình một người phụ nữ đang ngã dưới đất cùng với cây xào truyền nước. Cậu chau mày, thấy bà ta có vẻ ốmYeonếu khổ sở với cây xào đó quá, mà ở đây lại không có ai qua lại vì đã quá nửa đêm rồi. Cậu miễn cưỡng dời khỏi chỗ ngồi..Cúi người xuống cầm cây xào ra khỏi người mệnh phụ đấy rồi đỡ bà ta dậy…

Đã làm xong nhiệm vụ bất đắc dĩ đấy cậu liền ngoảnh mặt bỏ đi không lời hỏi thăm này nọ hỏi người đó sao không…chỉ lặng lặng bước đi :

-Này cậu – Gịong người phụ nữYeonếu đuối vang lên giữaKimh lang vắng người.

TaeYeon dừng chân quay đầu lại nhìn bà ta.

-Cảm ơn cậu – Bà ta khẽ nở nụ cười trên làm môi trắng nhợt .

Nụ cười hiền đó làm TaeYeon tự nhiên thấy có gì đó rất thanh thản, nhẹ lòng. Cậu lắc đầu :

-Không có gì, lần sau cẩn thận một chút.

-Ừm – Bà ta gật đầu cười rồi quay đi lẫm chẫm từng bước về phòng..

Tỉnh ngủ rồi…TaeYeon chợt nhớ ra thứ mà mình cần làm. Cậu đưa tay lên nhìn đồng hồ…Chết rồi…

Cậu lấy điện thoại ra gọi cho bà Thái …

-Bà đang ở đâu vậy?

-Tôi đến nơi rồi đây, đang ở ngoài cổng. Cậu đang chỗ nào tôi mang vào.

-Thôi cứ đứng trước chỗ thanh toán viện phi đi tôi ra.

-Vâng.

Cậu tắt máy, đi nhanh ra ngoài. Không có gì để tìm bà Thái vì đang vắng rất dễ nhìn người.

Vừa thấy cậu đến, bà Thái đã nhanh chân bước đến đưa cặp lồng cho cậu :

-Của cậu đây. – Không nén được tò mò, bà hỏi – Ai ở đây mà cậu phải…

-Đừng nói chuyện này cho ai biết hiểu không. Nhất là ba tôi và cả thằng bé.

-Ồ…ồ.. – Bà gật gật đầu – Vâng.

-Được rồi, bà về đi.

Bà Thái gật đầu chào TaeYeon rồi quay lại ra xe chờ sẵn bên ngoài về nhà.

Còn TaeYeon quay lại về phòng Fany.

Cô đã ngủ rồi…

TaeYeon đặt cặp lồng lên bàn, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô…Nụ cười khẽ nở trên môi…

Cậu chống cằm nhìn nhìn Fany …Kim –Tae –Yeon …Ngồi nhìn một cô gái đang ngủ mà không biết chán…yêu một người hơn bản thân mình…là những chuyện cậu chưa bao giờ nghĩ là có vậy mà bây giờ… “Không cần nhớ gì về anh cũng được…chỉ cần em biết đến sự tồn tại của anh trong cuộc sống em là đủ …”.

“ Sau này…không phải mà là ngay từ giờ phút này…anh sẽ làm mọi chuyện bất điều gì em muốn để bù đắp những tổn thương đã gây ra cho em…”.

….

Yuri về nhà trong bộ dạng ướt nhẹp…Cậu đã xuống xe chạy đi tìm cô khắc nơi có thể. Sao tự nhiên lại như vậy..Yuri cũng tự hỏi bản thân mình câu đấy.

Cậu đang lo lắng, đang quan tâm đến sự tồn tại của cô rồi sao…

Yuri ngồi xuống salong, người nghiêng xang một bên nằm rạp xuống thành dựa lưng salong mặt cứ ngẫn ra suy nghĩ …”Đi đâu được…sao cô cô thể bỏ đi như vậy cơ chứ “.

Lúc này giường như sự bực mình đã lấn áp tâm trí cậu rồi…Đã làm điều một thằng đàn ông phải làm rồi, cô đã muốn đi thì cho cô đi vậy…Yuri đứng dậy lững thừng về phòng, vừa đi vừa cau mày không hiểu đang khó chịu hay đang lo lắng về Jessica…

-Em ăn đi…Nguội mất rồi nhưng chắc là vẫn dùng được – Thấy Fany dậy, cậu đã lấy ngay cặp lồng trên bàn đưa về phía cô.

Fany dụi mắt, nhìn TaeYeon rồi lại nhìn xang hộp cơm trên tay cậu, cô che miệng nói :

-Tôi không muốn ăn cái này nữa, anh đi mua đồ vệ sinh cho tôi đi.

-Gì- cơ – TaeYeon khựng người trố mắt nhìn Fany. Có phải cô bị “u não” khi “sai” cậu đi mua những thứ…đó không.

-Anh bảo là chồng tôi…- Mắt Fany ánh lên vài tia long lanh như gợn nước…- vợ chồng có chuyện …đấy mà cũng không làm được…anh có thật là chồng tôi không – Gịong Fany nửa như nghi ngờ nửa như trách cứ.

TaeYeon đơ mặt nhìn Fany…đúng là sau chấn thương cô cũng đổi luôn tính rồi…

Cậu nuốt khan, khoé mịêng cố cong lên tạo thành nụ cười tự nhiên, đầu cứng ngắc cố gật xuống như rôbốt :

-Anh đã nói gì đâu. Mua thì mua.

-Thế chứ…hìhì…- Fany nở nụ cười tươi rói ngay.- Vậy đi đi – Cô phẩy phẩy tay ý đuổi TaeYeon làm cậu phải im lặng nhẫn nhịn.Người bệnh mà.

TaeYeon đứng dậy, giọng vẫn tỏ ra mềm mỏng :

-Còn gì nữa không, để anh mua.

Fany nhoẻn miệng cười :

-Tất cả những thứ phụ nữ cần dùng để giữ gìn vệ sinh, anh không biết thì hỏi chủKimg ấy, người ta chỉ cho.

-Ừ..m…- TaeYeon gật đầu quay đi. Làn môi mỏng mím chặt lại đến nỗi khiến mặt phải đỏ lên vì tức.

Nhẫn…lúc nào cũng phải nghĩ đến từ đấy để nhịn thôi…

Fany nhún vai cười cười nhìn theo ái thế phải cam chịu của TaeYeon…

…...

-Mua cho tôi tất cả những thứ…- TaeYeon cắn môi mở miệng nói vế sau cứ dơ miệng thế nào ấy…

-Thứ gì cậu?

-Liên quan đến phụ nữ - TaeYeon nói nhanh như không thở.

-Cậu nói gì? Tôi không nghe rõ.

TaeYeon nén bực, chống tay vào hông, đi qua đi lại, dùng hết can đảm của một người đàn ông nói lại từng chữ một rõ ràng :

-Mua tất cả những thứ phụ nữ cần dùng để giữ vệ sinhhhh…

-Ồ…Ồ….ơ mà cậu là ai?

-Gì…- TaeYeon gằn từng chữ một – Bà Thái, bà đang trêu tôi đấy à?.

- quản gia Thái đã xin phép ông chủ về quê từ sáng sớm rồi.

Hình như bên kia đã chợt nhận ra giọng điệu của người gọi địên đến nhà là của ai rồi…giọng lạc hắn đi :

-Cậu…cậu là…đại..

-Còn hỏi nữa à. Vậy cô mau đi mua đi.

- tôi phải chăm đứa trẻ nó đang ở nhà một mình. Hay để tôi dẫn theo nó đi mua cho cậu cũng được.

-Thôi không cần. Bảo người khác đi đi.

-Hôm nay là ngày được ông chủ cho về quê nên…

Không nói thêm lời nào, TaeYeon tắt rụp máy …tay ấn ấn số của ai đó được vài phím lại dừng tay. Cậu đang cầm điện thoại của người đó thì làm sao mà gọi cho người đó được cơ chứ…

… TaeYeon đưa tay đón taxi …

Cậu bước chân xuống trước sàn giao dịch của côngty. Nhìn quanh cuối cùng cũng xuất hiện một anh hùng…

TaeYeon vẫy vẫy tay gọi người đó. Hắn nhìn thấy TaeYeon tự nhiên cười vẫy tay với mình liền hớn hở phi đến như bay, cúi đầu cung kính :

-Hàn thiếu, anh gọi tôi?

-Ừm. Trả tiền taxi hộ nhé. – TaeYeon vỗ vỗ vai rồi bước thẳng vào côngty.

Hơ…hơ…Mặt tên kia nghệt lại. Mới sáng ra tưởng được bở ai dè lại…Hắn lắc đầu đau khổ thò tay vào túi áo trích số tiền ít ỏi ra trả cho tài xế…

‘’Ôi…Đúng là mấy ngày không gặpKim thiếu…khí chất vẫn ngời ngời vầng hào quang vẫn toả xung quanh…” Không cần nói bằng miệng nhưng ánh mắt phái nữ trong côngty đã thể hiện lên điều đó khi nhìn “nhiềm mơ ước” của bao người.

TaeYeon đi nhanh nhanh vào thang máy lên tầng vào phòng mình lấy thể cả một số tiền mặt có sẵn trong ngăn bàn rồi qua phòng Qúach giám…

-Hàn thiếu…- Qúach giám ngạc nhiên nhìn TaeYeon.

-Đi với tôi một chút. Nhanh lên.

-Vâng.- Vội vội vàng vàng Qúach giám xắp mọi giấy tờ lại rồi theo chân TaeYeon.

Dừng xe…

TaeYeon ngồi im trong xe, mịêng nói :

-Vào trong mua cho tôi những thứ…nói chung liên quan đến phụ nữ đi.

Qúach giám ngớ mặt nhìn TaeYeon:

-Thứ gì…anh phải nói cụ thể mới được chứ.

-Đại loại là vấn đề vệ sinh. Vào hỏi chủ quầy đi.

-Nhưng....

-Đi hay không…- TaeYeon chau mày.

-Đ-i – Qúach giám gồng mình dặn ra chữ đi.

Điều đó không làm TaeYeon khó chịu mà cậu còn nở nụ cười đôn hậu lạ thường :

-Cuối tháng cậu sẽ được tăng lương.

Ít ra cũng phải thế chứ…Qúach giám quay đi, dù nghĩ là đã được an ủi phần nào nhưng cũng không khỏi lầm bầm “ Hình như cậu ấy muốn lấy lòng cô gái nào đó là mình phải chịu khổ hay sao ấy…”. Mặt Qúach giám nhăn lại đau khổ…

TaeYeon quay lại với túi đồ trên tay, cậu đóng cửa xe lại :

-Im lặng. Hiểu không.

Qúach giám gật gật đầu hiểu ý. TaeYeon nở nụ cười phẩy phẩy tay ý đi. Qúach giám chẳng hiểu sao dạo này TaeYeon hay cười với mình thế cơ chứ…cậu ấyYeonêu đời như vậy trong khi mình lại chịu đau đớn thế này…Bất công quá..kêu trời không thấu…

Bước chưa nổi hai bước vào trong…

-Hàn thiếu – Hai tên tối qua xuất hiện trước mặt TaeYeon cúi đầu chào cho phải phép.

-Ừm.

-Người cậu cần chúng tôi đã biết được chỗ ở rồi. Cậu muốn đích thân đến đó hay để chúng tôi bắt người đó đến đây.

Khoé môi TaeYeon nở lên nụ cười gian tà …cả chút thâm độc nữa chứ. Cậu gật đầu :

-Chờ ngoài xe. Tôi quay lại ngay.

-Vâng.

TaeYeon đi vào trong, lại phòng Fany.

Cậu đặt túi đồ cả những thứ hoa quả, đồ ăn lúc trên đường cậu đã mua lên bàn cho Fany…

Cô ngồi nhìn đống đồ trên bàn, rồi lục trong đó ra xem cậu đã mua gì…lúc này nhìn cô như chú mèo ngoãn ngoãn vậy.

TaeYeon hơi cười :

-Anh phải đi làm rồi. Em ở đây một mình nhé, anh sẽ quay lại sớm.

-Ồ - Fany gật gật đầu.

TaeYeon xoa xoa lên đầu cô :

-Ngoan.

Cậu quay đi vừa đi, miệng vẫn còn phảng phất nét cười.

Fany đưa tay lên sờ tóc mình, khoé mịêng chợt bật ra nụ cườiKim –Tae-Yeon biết những cử chỉ này sao…

-Đổng- xự- trưởng…

Ông Đổng đang nói chuyện với ai đó như là bạn tâm giao trong văn phòng, nhìn thấy TaeYeon, lão im bặt miệng vẫn đứng hình chữ O.

-Ồ . Đây có phảiKim thiếu không.- Người nọi chuyện với ông Đổng giường như đã nhận ra gương mặt quen thuộc với giới doanh nhân cũng như các mặt báo gần đây.

TaeYeon ghé mắt qua người đang nói chuyện rồi nhìn lại ông Đổng, khóe môi cong cong ẩn ý cười :

-Tôi cần nói chuyện với Đổng xự trưởng 1 lát, phiền ông tránh mặt một lát được không.

-Dĩ nhiên…dĩ nhiên được thôi.

Ông ta đứng ngay dậy :

-Vậy lúc khác chúng ta nói chuyện.

Ông Đổng nuốt khan cười không nổi mà đành gật đầu.

-Ra ngoài đi. Đừng để ai vào đây.

-Vâng.

Hai tên đi sau TaeYeon gật đầu ra ngoài đứng canh cửa phòng chống ruồi muỗi bay vào..

TaeYeon đi lại ngồi xuống trên chiếc ghế “xự trưởng” của ông Đổng…Dáng người kể cả phong thái ngồi cũng rất xứng đáng với chiếc ghế đó…mà không…Nói đúng ra là “rồng vẫn mãi là rồng” dù đi đâu cũng không lẫn được.

Ông Đổng sau vài phút đã cố ghìm mình lấy lại bình tĩnh, tay nắm chặt lại cây batong tránh run trước mặt TaeYeon :

-Sao mày lại có mặt ở đây…

TaeYeon chụm tay xoa thành vòng tròn quanh nhau, người hơi ngả về sau, chân vắt hình chữ ngũ nheo mắt nhìn ông Đổng :

-Không cần quan tâm chuyện đấy. Có hai chuyện cần ông làm đây.

-Chuyện…chuyện gì?

-Lôi giấy chuyển nhượng của tôi ra đây.

Ông Đổng cười nhạt :

-Hừm..mày nghĩ mày đang ở chỗ nào thế.

Ông ta lại chỗ địên thoại bàn. Vừa cầm ống nghe lên, TaeYeon đã nói :

-Gọi cũng không ai vào được đâu đâu. Lãng phí thời gian quá. Một là đưa hai là không. Trả lời nhanh.

-Không…- Ông Đổng gằn giọng.

TaeYeon nhún vai cười :

-Vào đi…

Lập tức hai tên mặt mày lúc nào cũng trong tình trạng hầm hố có mặt ngay…

-Mời ông Đổng đây đi với tôi một lát.

TaeYeon đứng dậy đi trước. Ông Đổng bị hai tên kia kéo dậy lôi đi…ra đến ngoài, thấy mọi người đang nhìn, ông không ngừng quát tháo :

-Còn đứng đó à, mau gọi bảo vệ, gọi cảnh sát nhanh lên…lũ ăn hại này…

TaeYeon dừng lại…nhìn ông Đổng không nhịn được cười trước những lời ông ra nói và cả vẻ mặt già nua tội nghiệp đó nữa :

-Gĩư sức tý đi.

Mặt cậu lại đổi sắc trở nên lạnh tanh, nhìn từng người có mặt trong chỗ đó (côngty không được qui mô lắm) :

-Người thời thế là người biết học cách im lặng hiểu lời tôi nói chứ.

Chỉ cần câu nói đó của cậu đã khiến số người ở đó thấy chột dạ…Chẳng ai ngu đắc tội với người có thế lại còn có lực như TaeYeon cả. Mấy người đắc tội với cậu ấy đã thân bại danh liệt trong phút chốc đều trở thành người trắng tay sờ sờ ra đấy thôi. Thà là mất việc còn hơn đi đắc tội với người nổi tiếng mánh khoé – lãnh khốc nhưKim-Tae-Yeon.

-Phản rồi…một lũ ăn hại…chúng chúng mày…

Lão tức tiên nói không ra hơi…TaeYeon bước chân nhanh hơn tránh rắc rối nhiều…

....

- Em sao không?

Jessica tỉnh dậy, mặt vẫn còn sắc nhợt, gương mặt nặng trĩu một nỗi buồn…Cô đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi cạnh giường mình, khẽ gật đầu, bờ môi khô cố cười gượng :

- Cảm ơn.

- Cảm ơn gì. Thôi không nói nhiều, nằm chờ anh một lát, anh đi mua đồ về cho em ăn đỡ.

- Ừm – Jessica gật đầu.

Vũ Thanh vừa quay đầu bước đi khuất khỏi cửa, cô đã ngồi dậy. Hít một hơi thật sâu cho thoải mái… Đi về phía cửa sổ Jessica hướng ánh mắt nhìn ra ngoài bầu trời xanh rộng kia…Cô phải tập quen với cuộc sống không có người đó rồi…

Ánh mắt Jessica chợt sáng lên khi thấyYeonuri đang đi dưới kia…Cậu đến thăm cô sao, là Vũ Thanh gọi cậu đến…dù vậy nhưng một niềm vui đã len lỏi vào tim cô…Đưa tay đặt lên lồng ngực, Jessica thở hắt ra :” Sao cứ hi vọng thế này…”

Cô không muốn gặp cậu trong lúc này. Vẫn chưa có can đảm hay là vì câu nói “cút đi” củaYeonuri làm cô cảm thấy tự ti khi nhìn cậu.

Tránh trời không khỏi nắng...

Đã tránh đi thang máy rồi mà lại gặp cậu ở thang bộ…

Yuri vô tình ngước lên nhìn, ánh mắt chạm vào Jessica đang đứng sựng nhìn mình, thái độ như muốn quay lưng bỏ đi.

Nhưng cô lại như vậy, chỉ nhìn cậu, chờ đợi một điều gì đó thật mong manh sẽ xảy ra với mình…

Đuôi mắtYeonuri hơi nheo lại nhìn cô, bước chân chậm hơn từ từ đi đến trước mặt Jessica :

- Đã muốn như vậy thì coi như không quen biết đi. Tôi nghĩ là tốt hơn đấy.

Hai bàn tay thon dài đang nắm chặt chờ đợi điều cậu nói sẽ rất nhẹ nhàng…nhưng…sao lại là lời nói vô tình như vậy. Bàn tay buông thõng, mọi sức lực đang cạn dần đi trong cô.

Không một câu hỏi…không một câu nói bình thường…mà lại là một lời nói quá lạnh nhạt. Cô chợt hiểu raYeonuri đến đây là vì ai rồi…”Fany”….

Yuri nghiêng người đi ngang qua cô, vẻ mặt lạnh nhạt như người không quen càng làm tim cô đau nhói…Jessica đứng im lặng…thật lâu…thật lâu

Gịot nước mắt lặng lẽ tràn khỏi bờ mi buồn…cô cúi đầu đầu cố lê từng bước chân nặng nề trở lại về phòng…

Nhìn túi chiếc túi xách vỏn vẹn vài bộ đồ của mình, khoé môi cô bỗng nở nụ cười chua xót…chưa cả đến ngày hẹn đã bị đuổi đi. Là cô sai…hay tại cậu quá coi trọng người kia mà không bao giờ nhìn đến một người bên cạnh mình.

Những khổ sở, mệt mỏi cô đã từng trải qua hết rồi nhưng sao lần này nó lại khiến cô khó thở đến như vậy…thật sự rất muốn biến mất khỏi thế giới này…

Cô lắc đầu cô xua tan cái ý nghĩ vừa bộc phát trong tâm trí mình đi…Không được, cô vẫn còn đứa em trai rất tốt mà…đó giường như cũng là điểm tựa cuối cùng của cuộc đời xúi quẩy này dành cho cô vậy.

Nén tiếng thở dài…Jessica cầm túi xách lên và bước đi không chần chừ…

Ngồi an vị vào taxi, Jessica lấy máy địên thoại ra gọi cho :

- Không cần mang đồ vào đâu, tôi đã về rồi. Cảm ơn anh nhé.

Vũ Thanh chưa kịp nói câu gì, Jessica đã tắt máy…Cậu chau mày nhìn điện thoại trên tay rồi lại suy nghĩ vẩn vơ gì đó.

….

- 1 bên là địên thoại gọi người mang giấy chuyển nhượng đến cho tôi. Một bên là cái hố cho ông nằm. 1 phút cho ông suy nghĩ đấy. – TaeYeon ngồi phẩy tay ra sau – Bắt đầu tính.

- Mày dám giết tao sao…hừ….- Ông Đình có vẻ vẫn ngoan cố chưa tin TaeYeon dám làm gì đến mình.

TaeYeon cũng im lặng ánh mắt trầm tĩnh nhìn ông không giải thích nhiều…

Tên sau cậu bấm ngay chiếc đồng hồ trên tay…

…5-4-3…

Tên Một dựa theo những giây cuối cùng của tên Hai mà chuẩn bị tư thế đẩy lão Đổng xuống…

Nhìn xuống bên dưới hố, ông Đổng tái mét mặt…vã hết cả mồ hôi lạnh…Đấy không phải là một cái hồ bình thường mà toàn là chuột chết với cả con chăn to đùng…cả kinh ông hét lên:

- Chúng…chúng mày…dám.

…2-1…

- TaeYeon gật đầu…

Tên Một dần thả sợi dậy thừng kéo căng ghế trói ông Đình vào ghế ra…

Cảm giác được TaeYeon sẽ làm thật…ông lắc đầu, mặt mũi ướt đẫm mồ hôi, mặt xanh như tàu lá chuối, giọng run như cầy sấy thều thào không nên hơi vì quá sợ :

- Đừng…được…được…tôi…s..ẽ..trả…

TaeYeon nhíu mày nhìn tên Một…Hắn biết ý liền dừng tay lại một chút…

TaeYeon lên tiếng, miệng cười hài lòng :

- Cái gì cũng sớm 1 chút có phải nhanh không?

Cậu ra lệnh :

- Được rồi cởi trói cho Đổng –xự - trưởng.

Tên Một lập tức mắc sợi dậy thừng lại một mốc rồi kéo ông Đổng lại tháo trói ra…

Nãy giờ bị treo người lên…với thân già của lão cũng đã đau mỏi lắm rồi…cả thêm nỗi kinh hoàng ban nãy nữa chắc…

Tên Một cầm điện thoại đưa cho ông Đổng :

- Mời ngài.

Lão Đổng vừa thở gấp sợ hãi vừa cảnh giác nhìn TaeYeon lẫn tên giang hồ đứng cạnh mình…

Tay ấn số mà vẫn còn run…TaeYeon đưa tay che mịêng dấu nụ cười suýt phì ra của mình vì những người không có gan mà hay tính kế hại người như vậy…Đuôi mắt cậu cong cong như vầng trăng non vẫn để lộ ra nụ cười chế giễu đối với lão không thể nào dấu hết được….

- A…a…lô..thư kí P…hát mau mang…giấy chuyển nhượng của tôi ở chỗ luật…sư…Phạm..đển đây.

- …

Lão Đổng sợ hãi nhìn TaeYeon, lão hỏi hơi còn đứt quãng :

- Đây là…

Cáo già…vẫn là cáo già…TaeYeon hơi cười trước cái khôn quá mà hoá ngu của lão Đổng. Trong lúc kinh cả thế này mà vẫn nghĩ được cách thông báo cho thân cận cơ đấy.

TaeYeon hơi cười, vẫn nhẹ nhàng nói :

- Cứ nói chuyển đến cho Qúach giám bênKim thị được rồi.

Lão Đổng nhìn TaeYeon với ánh mắt 2 phần sợ 3 phần căm tức còn 5 phần thì là phục…cậu như đã bắt được những chiêu trò của ông thì phải…Không còn cách nào khác, lão miễn cưỡng truyền lại lời TaeYeon vào máy…

Vừa nói xong, tên Một thu lại ngay điện thoại. tháo sim bẻ đi rồi lại lắp cái khác vào tránh trường hợp rắc rối…

Lão Đổng hạ giọng lại :

- Tôi…tôi đi…

TaeYeon lắc đầu khi lão chưa cả nói hết câu:

- Còn một chuyện. Mẹ của Mĩ Chi đâu?

- Tôi sẽ thả…sẽ thả…cậu tha cho tôi …phải không?

- Đương nhiên – TaeYeon nhún vai gật đầu cười nhẹ - Vậy thì thực hiện đi.

TaeYeon quay xang nhìn tên Một :

- Cho ngài Đổng mượn điện thoại của cậu đi.

- Vâng.

TaeYeon lại nhìn ông Đổng tiếp :

- Cho bà ấy đi massager để thư giãn đàng hoàng rồi đưa đến côngty tôi nhé. À còn…gửi luôn vào tài khoản không thì tiền mặt khoảng 500.000 đô cho bà ấy nữa nhé. Bù đắp tinh thần người ta một chút chứ…được không Đổng xự trưởng.

Tên Một đưa cho lão Đổng. Lão nghiến ngầm răng, phải nhịn phải nhịn để thoát cái thân già này ra khỏi đây rồi tính sau.

Lão gọi xong rồi nfhin TaeYeon với ánh mắt tội nghiệp…gương mặt phệ già nua cố ra vẻ đáng thương :

- Tôi…đã làm theoYeonêu cầu của cậu. Coi như chúng ta không nợ nhau gì nữa chứ.

TaeYeon nở nụ cười chế giễu, cậu đứng dậy đi lại gần chỗ ông Đổng đứng ngay mép hố…

Đáy mắt TaeYeon ánh lên sự gian tà, cậu nhìn nhìn xuống hố chặt lưỡi :

- Không biết xuống người xuống đấy sẽ ra sao nhỉ…?

Dứt câu, cậu đưa tay dơ lên…lão Đổng hoảng quá tưởng cậu định đánh mình lão thụt lùi về phía sau…và trượt chân ngã xuống hố…

- Cứu…cứu…tôi….

TaeYeon nhịn cười, nhìn con chăn dần cuốn lấy người ông Đổng…Mặt lão còn xanh hơn cả tàu lá chuối lúc nãy nữa…bộ mặt phát khiếp của hắn không làm cậu chú ý bằng thứ chất lỏng hiện lên loang ra quần hắn…TaeYeon nheo nheo mắt lại :

- Đừng bảo ông đang xoắn ra quần đấy nhé…

Hai tên đi cùng TaeYeon cũng che miệng để khỏi bật cười thành tiếng…Lão Đổng ngất lịm đi vì chết khiếp…

….

Jessica về nhà…thấy chị tay sách nách mang. Cậu chau mày nhìn :

- Có chuyện gì…mà…

- Chị muốn đi leo núi.

- Gì – Krystal cười không nổi, nét mặt ngẩn ngơ ngây thơ không hiểu.

Chợt nhận ra điều gì đó bất thường trên nét mặt buồn, gương mặt nhợt nhạt của Jessica, cậu tò mò đoán :

- Cãi nhau vớiYeonuri à?

Jessica gật đầu cho qua, cô không muốn giải thích loằng ngoằng nhiều nữa chỉ thêm đau đầu nhức óc mà thôi…

Krystal không có vẻ gì sửng sốt, cậu phẩy tay :

- Bỏ đi, trước khi lấy nhau đã bảo hai người không hợp nhau mà lại. Chắc cô Jessica cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, tự nhiên buồn lại đi leo núi là sao. Tự phạt bản thân đấy à.

Krystal cười cười trêu Jessica…điều đó chẳng làm Jessica cười nổi nữa, đang đau khổ muốn chết đây lại gặp ngay thằng em suốt ngày hở tý trêu, hở tý cười này nữa…

Jessica thở hắt ra :

- Đúng rồi, ngủ rồi tỉnh dậy là quên hết.

- Đúng..phải cứng rắn thế mới là cô Jessica chứ.

Tin…tin…

Krystal nhìn màn hình, miệng chợt tủm tỉm cười khiến Jessica nghi ngờ :

- Sao em gái…

- …

Tự nhiên đang cười, Krystal bỗng nhiên quát lớn qua điện thoại vẻ rất bực :

- Tôi không cần biết, Trong chiều nay không hoàn thành việc tôi giao thì chuẩn bị xuống hậu cần đi.

- …

Krystal tắt máy, nét mặt lại trở nên bình thường hơn nữa còn ẩn nụ cười mờ ám.

- Ai vậy.

- Học muội ấy mà. Thôi cô Jessica nghỉ ngơi đi. Tôi đến côngty đây.

- Ừm.- Jessica gật đầu mặt vẫn ngoái nhìn theo Krystal…

Bộ mặt này chắc chắn là thích người ta rồi…Jessica cười nhẹ cho niềm vui mới của em rồi lại buồn cho nỗi đau của mình…Vui buồn lẫn lộn thế này còn khó chịu hơn là buồn hẳn…

…..

- Cứu…cứu mạng…quân giết ngườiiiiiiiii.

Vị bác sĩ đang đo huyết áp cho ông Đổng cũng giật mình đứng dậy thụt ra sau khi lão hét toáng lên ngồi ngồi bật dậy…

Cả người lão toát lên cả mùi hôi thối khiến bác sĩYeon tá có mặt ở đó ai cũng phải đeo khẩu trang…

Nhìn quanh thấy họ cứ đăm đăm nhíu mày nhìn tập trung về mình, giường như nỗi kinh hoàng vẫn còn ám ảnh lão, lão níu tay vị bác sĩ gần đó giọng khẩn trương gấp gáp vô cùng tận :

- Cứu…

Vừa lúc đó, lão nhìn ngay thấy TaeYeon đi vào với gương mặt ngây thơ vô số tội…

Lão run run đưa tay chỉ về phía TaeYeon:

- Nó…nó…quân sát nhân….chính …

Vị bác sĩ chau mày khó chịu nói qua khẩu trang :

- Có lẽ do ông bị hoảng loạng nên nói năng lung tung. ChứKim thíêu chính là người đã đưa ông vào đây cấp cứu sao ông lại còn…

Lão Đổng lắc đầu nguầy nguậy không cả chóng mặt, ánh mắt kinh sợ nhìn vè phía TaeYeon:

- Không…không phải, chính nó,…chính nó hại…

TaeYeon lại gần hơn thì lão Đổng lại ngồi nép đi xag một phía.

TaeYeon nhìn ông Đổng, mịêng khẽ nở nụ cười ôn nhu, gương mặt trở nên thánh thiện đột xuất chú ý kĩ trong tia nhìn đó ẩn giấu cả vẻ nham hiểm nữa cơ đấy…

TaeYeon nhìn vị bác sĩ nói :

- Tỉnh rồi, để tôi đưa ông ấy về nhà không gia đình ông ấy lại lo.

- Vâng, tuỳ cậu.- Ông ấy chỉ vì hoảng loạn quá mới ngất đi chứ không có vấn đề gì. Nếu muốn an toàn hơn thì mời bác sĩ đến theo dõi tình hình ra sao..- Vị bác sĩ dặn dò.

Hai tên đi cùng TaeYeon bước đến cung kính trước lão Đổng :

- Mời Đổng xự trưởng về nhà. Cô JiYeon đang rất lo vì sự mất tích của ngài.

Ông Đổng tái mặtg khi vở kịch của TaeYeon quá thật đến nỗi…lão không thể làm khác gì hơn..

Vị bác sĩ nói :

- Tôi nghĩ về vấn đề tâm thần nên cho ngài đây điều trị ở nhà sẽ tốt hơn.

- Ồ vâng – TaeYeon gật đầu cười – Còn không đưa ngài ấy đi.

- Vâng.

.....

- Đưa ngài ấy về chỗ cũ chăm sóc tử tế. Chiều tôi sẽ “ghé”.

- Vâng thưaKim thiếu.

Ông Đổng vừa đi vừa liên miệng hét lẫn dãy dụa :

- Buông tao ra…chúng…mày…chúng mày…định giết tao…để…thủ tiêu…

Hai tên vẫn im lặng vốn tiết kiệm lời cũng chẳng giải thích gì nhiều kệ mọi người nhìn theo tò mò mà lôi thẳng ông ta ra ngoài ấn vào xe.

…..

TaeYeon quay lại phòng Fany, thấy cô đang ăn cùngYeonuri, cậu dừng bước, đứng nép mình xang một bên cửa…

- Em khoẻ chưa?

- Cũng tạm rồi…à chuyện lần trước…

Yuri cười gượng lắc đầu :

- Anh quên hết rồi. Em vớiKim thiếu sao rồi.

- Cũng bình thường.

“Cũng bình thường” TaeYeon cau mày…giọng cô nói chẳng có vẻ gì là không nhớ chuyện về cậu thì phải…hướng mắt nhìn Fany, ngay cả nét mặt của cô cũng chẳng còn như những lúc cô đã ngây ra chẳng biết cậu là ai nữa…

Vậy ra mọi chuyện đã rõ…TaeYeon đã bị lừa một vố rồi. Khoé môi vô thức hiện lên nụ cười “Gỉoi lắm…”. TaeYeon quay lưng bước đi, gương mặt vẫn điềm nhiên không hề có vẻ tức tối gì cả…

Cậu xuống dưới căng tin tìm chút gì đó ăn tạm…

- Em ngồi đây được chứ?

TaeYeon ngừng nhai, mắt nhìn lên cô gái lạ, cậu gật đầu không nói gì. Cô ta vừa ngồi xuống, TaeYeon đã bưng khay cơm của mình xang bàn khác khiến cô ta sững người nhìn theo, nụ cười làm quen tắt ngấm trên môi. Mặt nóng hết cả lên, mắt gườm gườm nhìn TaeYeon miệng bật thốt thành câu :

- Làm như đẹp trai lắm vậy.

Câu nói đó lọt ngay vào tai TaeYeon, cậu chau mày nhìn lên về phía đó làm cô gái vội quay xang chỗ khác lờ đi….

Mắt cậu chợt đổi hướng xang hai người đang đi dưới khuôn viên bệnh viện…Lập tức TaeYeon đứng dậy, lại quầy mua hai lon Cass rồi đi đến chỗ họ…

Mặt hơi cười những vẫn nhăn nhó lướt mắt qua Fany rồi lại trở về dừng ánh mắt tạiYeonuri, cậu đưa lon bia choYeonuri

:

- Cảm ơn.

- Kwon tổng đến thăm Fany à,…TaeYeon nhìn quanh – Sao không đưa cả vợ hiền của mình đến đây?

Yuri biết TaeYeon đang châm chọc mình với giọng nói chế giễu đó, mặt cậu làm ra vẻ bình thường mỉm cười nhún vai :

- Cô ấy à…đi xang Nhật được mấy ngày nay làm một số chuyện rồi.

- Đi Nhật.. – TaeYeon bật cười – Kwon tổng không đùa đấy chứ?

- Sao tôi phải đùa vớiKim thiếu ? –Yeonuri cười lại, cố dấu đi vẻ chột dạ của mình.

- Chính Kwon phu nhân là người hiến máu cho Fany mà…mới đêm qua thôi sao Kwon tổng lại nói…

Yuri chau mày, nét cười khoáng khựng lại trên môi…”hiến máu cho Fany…”. Đúng rồi, hèn nào sáng sớm cậu đã gặp Jessica trong đây, mặt cô nhìn có vẻ bạc nhược đi trông thấy vậy mà…

Cậu cười cho qua :

- Vậy à. Thôi tôi xin phép trước.Kim thiếu chăm sóc Fany nhé.

- Đương nhiên phận sự mà. – TaeYeon nhún vai cười cười – Kwon tổng đi nhé.

Fany quay xang lườm lườm TaeYeon khiYeonuri đã đi được một quãng.

TaeYeon cũng quay xang nhìn cô, cậu dở mặt chau mày :

- Vi vẻ nhỉ.

- Cũng tạm – Fany cười hề rồi quay mặt bỏ đi.

- Em đ Mi đâu vậy, tôi chưa nói xong,,,

- Anh tự đứng nói một mình đi.

Fany vừa đi vừa nói vọng lại, TaeYeon đứng nhìn một lúc rồi mới đi theo sau…

..

- Sao tôi không liên lạc được cho ba tôi – JiYeon đập tay xuống bàn quát tên trợ lý của ônng Phát.

- Thưa…thưa..cô sáng nay ông chủ mới ,…gọi điện về….bảo…

- Bảo gì, nói nhanh lên.

- Ông nói qua bên luật sư Phạm lấy giấy chuyển nhượng củaKim thiếu mang đến trả lại choKim thị. Gịong ngài ấy có vẻ đang rất khẩn trưong…

- Cái gì – JiYeon đứng bật dậy quát lớn …- Ông mau gọi lại số đấy cho tôi…Hừ…

- Thưa…cô, - Mắt lão Phát láo liên sợ sệt..- Không liên lạc được nữa…

JiYeon nghiến răng chèo chẹo. khuôn mặt nóng phừng phừng…”Chắc chắn là hắn rồi…được…”.

Cô cầm túi xách lên, đi đến gần lão Phát, dặn dò gì đó rồi mới ra ngoài…

Mặt JiYeon tươi cười bình thường như chưa biết chuyện gì xảy ra, chính thái độ quá bình thường so với bình thường của cô làm Qúach giám ái ngại.

Cậu cười cười chặn đừơng JiYeon lại, nói :

- Nhã thư có hẹn vớiKim thiếu sao?

JiYeon hơi cười, miệng trễ xuống :

- Không, nhưng tôi không thể đến găp anh ấy sao?

- Ồ…- Qúach giám cũng chẳng vừa, nhún vai thản nhiên đáp :- Vậy đã làm Nhã thư tốn công rồi,Kim thiếu hiện không có ở côngty.

JiYeon chau mày :

- Vậy sao. Cậu biếtKim thiếu đi đâu chứ?- JiYeon dò hỏi.

- Tôi không biết… À…- Qúach giám dơ tay vẫy 1 nhân viên, người đó liền đi tới.

Cậu quay xang người đó nói luôn mà không để ý gì đến JiYeon nữa :

- Bên thiết kế sao rồi…

- Song Linh làm mất bản thiết kế nên giờ phải làm lại…

Qúach giám chau mày quát :

- Sao lại để mất. Nhân viên vô ý vậy, Trưởng phòng Lâm không biết quản lý nhân viên sao?

Người kia giật bắn mình vì chưa bao giờ thấy một người ưa nhỏ nhẹ như Qúach giám lại lớn giọng đến vậy, cô ta đâm ra lắp bắp :

- Ờ..vâng…đấy là chuyện bên ..

JiYeon biết Qúach giám đang lơ mình, cô khó chịu lườm cậu rồi cũng quay ngoắt đi mặt hầm hầm lửa giận…tiếng gót dày nên xuống sàn vang lên từng âm thanh đến rợn gáy óc…

Thấy JiYeon đã chịu đi, Qúach giám đổi mặt ngay, cậu khẽ nở nụ cười thân thiện ưa nhu như thường ngày :

- Ừ vậy thôi, cô đi làm việc đi nhé.

Nói xong cậu bước đi luôn…

Cô gái thở hắt ra…vuốt ngực “Hết hồn”….

….

- Tôi khát nước quá...

Tự nhiên TaeYeon vừa ngồi xuống, Fany đã lên tiếng than, cậu nhìn cô nói :

- Sáng anh mua cả một đống nước rồi.

Fany nhìn xang đống đồ trên bàn :

- Vậy à..

Cô lục lục lọi lọi một hồi lọc ra mấy lon nước để ra bên ngoài rồi nhìn TaeYeon nói :

- Anh biết uống những thứ có gas này là không tốt không?

- Có cả nước cam đấy.

- Thứ nước này á – Fany dơ lon nước cam ép lên, đành hanh nói – Anh biết trong đấy chứa bao nhiêu phần trăm đường bao nhiêu phần trăm nước pha màu không?

TaeYeon cau mày vì thái độ khó chịu của Fany đối với mình. Là cô đang cố tình làm khó mình đây mà, cậu cố nhẫn nhịn…:

- Vậy em muốn uống gì?

- Nước ép đào. Mà phải tự làm ấy nhé đừng mua lon.

- Ừm.- TaeYeon vẫn nhẹ nhàng không một lời kêu ca đứng dậy đi ra ngoài.

Nhìn theo TaeYeon, thái độ của cậu làm cô thấy mình như hơi quá rồi thì phải…Fany lắc đầu “Vẫn chưa bằng một góc những gì anh ta làm với mình…” Cô tự nhủ bản thân như vậy. Thử cho TaeYeon nếm vị bị người khác gây khó dễ để xem cậu sẽ chịu đựng được bao lâu…

Đang nghĩ ngợi lung tung, chợt cô nhìn thấy bóng dáng ai quen quen vừa lướt qua…JiYeon cho xe dừng lại, thò đầu ra khỏi cửa xe ngoài lại sau…

Tuyết-Y…Cô lại nhìn lên biển chỗ cậu vừa mới đi ra…”Bệnh vịên”. “Anh ta vào đây làm gì…??”. Lập tức cô quay lại gửỉ xe vào bãi rồi vào trong…

TaeYeon bắt taxi về nhà ông Đình…

….

- Chú…- JuHyun vừa thấy TaeYeon xuất hiện trong sảnh, cậu bé liền chạy tới.

- Ừ - TaeYeon ngồi xuống khẽ cười - Ở đây vui không?

JuHyun đảo mắt nhìn quanh,Yeonên tâm vì không có ai, cậu lắc đầu :

- Toàn người ít nói thôi chú ạ…cứ lầm lì làm việc loanh quanh suốt, ông thì phải đến côngty suốt, cháu trả biết chơi với ai.

- Vậy à. Để 1-2 hôm nữa, chú thu xếp hết công việc rồi đưa cháu đi chơi nhé.

- Cũng được. – JuHyun chợt hỏi :- À, chú biết mẹ cháu đâu không, mấy ngày nay mẹ trả thấy đâu cả.- Mặt JuHyun buồn buồn.

- Mẹ đi nước ngoài gấp bàn công chuyện nên chưa nóiđược với cháu. Chắc mẹ sắp về rồi ấy mà.:

- Vậy ạ - JuHyun gật gù, như nghĩ ra điều gì đó, nó nhìn lên TaeYeon lông mày nhướng nhướng lên – Chú…

- Ừ sao?

Hai bàn tay bé bé xinh xinh trắng trẻo của đưa bé đưa lên cong lại ấn ấn vào không khí như đang muốn gợi ý điều gì đó cho TaeYeon, ánh mắt tròn xoe nhìn TaeYeon :

- Chú hiểu không?

TaeYeon bật cười :

- Biết. Nhưng giờ chú có việc rồi , chưa chơi được.

- Việc, việc…lúc nào cũng việcccc. – Gịong đứa bé kéo dài ra, gương mặt xìu xuống như quả bóng xì hơi.

TaeYeon hơi cười không nói gì, cậu hỏi :

- Cháu muốn uống gì không, chú làm cho.

- Chú làm – JuHyun trề môi như không tin – Chú làm thì chỉ chú mới uống được thôi.

- Chưa biết được. – TaeYeon đứng dậy, nắm tay JuHyun vừa dắt vào phòng pha chế nước uống riêng của nhà, vừa nói – Vào đây chú thử làm cho.

JuHyun thở hắt ra, miệng đứa bé như mếu :

- Cháu là người phải thưởng thức thử nghiệm của chú à…chết rồi.

Tiếng lẩm bẩm của JuHyun không qua khỏi tai TaeYeon, cậu không khó chịu chút nào mà chỉ cười cười.

TaeYeon chăm chỉ vừa làm vừa nhìn hướng dẫn trên mạng…

JuHyun ngồi trên chiếc ghế cao, chống cằm nhìn TaeYeon chời đợi…

- Xong rồi đây – TaeYeon đẩy ly nước đào lên trước mặt JuHyun nói – Mời…

Mặt JuHyun nhăn nhăn cười cười nhìn TaeYeon rồi lại nhìn chăm chú ly nước TaeYeon làm…:

- Chú ơi…- Gịong JuHyun thật đáng thương

- Sao thế ?- Mặt TaeYeon cũng ngây thơ không kém nhìn nó.

- Cháu không muốn bị táo bón…- Môi đứa trẻ trề ra run run kiểu khóc giả…

- Không sao đâu, thử đi. – TaeYeon dục.

- Chú cũng thử đi.

- Ừm – TaeYeon rót phần còn lại ra một ly khác cho mìh, mịêng tự khen – Màu cũng đẹp lắm…

JuHyun kéo chiếc ly lại gần hơn, cầm ống mút hút lên nhấp một chút…

Vị gì rất lạ…đứa bé hút lại một lần nữa…không thể không kêu lên :

- Chú ơi…

TaeYeon đang định uống thì JuHyun kêu lên làm cậu dừng lại, nhìn đứa bé, cậu dò hỏi :

- Sao? Ngon à.

JuHyun chẹp chẹp mịêng như lấy lại vị lúc nãy…

- Vâng…

TaeYeon lườm lườm JuHyun…Ngon mà mặt nó căng thẳng rồi nhăn nhó làm cậu cứ tưởng kinh lắm chứ.

- Chắc chú làm nhiều lần lắm rồi nhỉ.

- Lần đầu.

- Mẹ cháu dạy không được nói dối đâu chú ạ.

- Vậy à – TaeYeon vừa cười vừa làm lại cái thứ nước ép mình vừa làm ra, miệng vẫn hỏi – Vậy mẹ cháu có khi nào nói đến ba cháu không.

JuHyun vừa ngậm ống mút uống vừa gật đầu, cậu bé nhả ống mút ra nói :

- Mẹ cháu chỉ nhắc đến kho nào cháu hỏi thôi.

- Vậy mẹ cháu nói gì?

- Mẹ cháu nói ba ít nói, mặt lạnh như tiền, hay bắt nạt mẹ, có tài mà không có đức…còn nữa…

- Thôi được rồi – TaeYeon ngăn ngay lại, JuHyun nói đến đâu như tát nước vào mặt cậu đến đó.

Toàn chỉ có nói cái xấu của mình với con thôi…TaeYeon mím môi, tập trung vào làm việc không muốn nghe nữa…

- Chú để cháu nói nốt, mẹ cháu dạy không được gạt chuyện người ta đang nói xang một bên như vậy gọi là bất lịch sự.

TaeYeon hơi trề môi :

- Vậy cháu tiếp đi.

Mặt TaeYeon nhơn nhơn không thèm nhìn JuHyun chờ đợi như ban nãy nữa…cậu biết chắc lại là nói xấu mình tiếp rồi. Dạy trẻ con kiểu gì mà toàn nói xấu ba nó… Khi nào nhận con chắc mất mặt lắm đây…

- Có lần cháu hỏi, ba cháu như thế sao mẹ còn đẻ con cho ba…tức là đẻ cháu đấy.

TaeYeon khựng người, lập tức dừng tay nhìn JuHyun…:

- Mẹ cháu nói gì?

- Mẹ cháu không nói lý do mà chỉ kể là mẹ không hiểu sao khi nhìn ba lại thấy vừa hận vừaYeonêu, ba rất ít khi cười với mẹ chắc là do ba không thích mẹ nên khi biết mình mang bầu với ba mẹ cũng nửa vui nửa buồn, nói với ba sợ ba không thích nên không dám mở miệng, chỉ lẳng lặng đẻ cháu bên nước ngoài thôi. – JuHyun buồn buồn nói – Chắc ba cháu chẳng biết sự có mặt của cháu trên đời đâu.

Nét tủi thân trên mặt đứa trẻ làm TaeYeon thấy nhói lòng…chỉ muốn ôm nó thật chặt dể xua tan cái ý nghĩ của nó về ba mình thôi

- Nếu ba cháu rất vui vì biết có cháu thì sao?

JuHyun cười cười, tâm sự của đứa bé mà như người lớn :

- Cháu nghĩ ba không thích mẹ chắc cũng chẳng ưa gì cháu đâu. Chú đừng nói cháu kể cho chú về ba cháu với mẹ cháu nhé. Lần cháu hỏi mẹ về ba đấy mặt mẹ buồn lắm nên cháu cũng chẳng muốn nhắc tới.

- Ừm. – TaeYeon gật đầu, miệng cười mà lòng chứa đầy ưu thương.

….

- Nước của em đây.

Fany ngồi dậy nhìn TaeYeon :

- Để đấy đi, chờ anh làm tôi uống hết cả chai nước lọc rồi.

- Ừm.- TaeYeon lẳng lặng để bình nước ép mình làm xuống bàn.

- Đầu em còn đau không.

- Cũng đỡ rồi. Tôi cũng đang định hỏi anh hôm nay về được không, con tôi ở nhà chắc lo lắm.

TaeYeon cười nhẹ :

- Anh vừa qua thăm con rồi. Nó đang ở nhà ông chủ tịch ấy. Em muốn về rồi à.

- Ừ.

- Ừ, vậy để chiều anh làm thủ tục xuất viện cho em.

- Cảm ơn – Fany gật đầu rồi nằm xuống không nói gì thêm nữa, cô quay lưng ra ngoài nhắm mắt lại.

TaeYeon tự nhiên hỏi :

- Em còn nhớ chuyện anh nói chỉ cần làm một việc rồi anh sẽ để em đi không.

Fany nằm im không nói gì, nhưng tai thì vẫn muốn nghe chuyện cậu muốn mấy năm về trước đó.

TaeYeon hơi cười cúi đầu nói :

- Là đứa con đấy…

Mắt Fany mở ra, nhìn về góc tường, miệng khẽ mím lại rồi nói :

- Anh nói gì tôi không hiểu, tôi buồn ngủ rồi.

TaeYeon gật đầu đứng dậy, :

- Ừm. Vậy chiều anh quay lại.

Fany nhắm nghiền mắt lại che đi cảm xúc đang dâng lên trong lòng mình…Vậy là TaeYeon muốn có đứa con chứ không phải như những gì cô nghĩ…

Fany che mặt vào gối, lòng bối rồi không biết nên đối xử với TaeYeon ra sao nữa…

….

JiYeon vội vàng tránh đi chỗ khác khi thấy TaeYeon chuẩn bị bước ra ngoài.

Mặt cô thoáng ngỡ ngàng khi thấy TaeYeon có những lúc như vậy…gương mặt đẹp buồn bã, giọng nói nhẹ nhàng như gió…đôi mắt chất đầy ưu thương…

Khoé môi Nhã ỳ nhếch lên nụ cười bạc bẽo “Hàn-Tae –Y …những gì anh muốn có tôi sẽ phá..phá tất…”.

….

Tên Một nhìn ông Đổng, hắn vẫn còn nhớ lại vụ “tè” ra quần đấy, không dấu nổi miệng hắn cứ tủm tủm cười suốt.

Ông Đổng cố ngồi tịnh tâm nghĩ cách trước khi TaeYeon đến phải thoát ra được chỗ này…

Người ta có câu..”Tiền không mua được tất cả nhưng…nhiều tiền sẽ mua được tất cả…”.

- Nếu các cậu chịu thả tôi ra, tôi sẽ cho các cậu gấp 3 lần số tiềnKim thiếu thuê các cậu.

Tên Hai, cười nhạt nói :

- Chúng tôi học được chữ tín ngay khi làm nghề này đấy thưa ngài.

Ông Đổng cười nhạt :

- Vậy thì gấp 5 được chưa?

- Kể cả là gáp 10.

Ông Đổng tái mặt nhìn hai tên…Ông không ngờ TaeYeon kiếm ở đâu được toà những người trung thành với mình được như vậy, bù lại cho những đứa xung quanh ông, toàn đứa ăn hại vô tích sự…

- Sao không nhượng luôn cả tài sản của mình để thoát thân đi ngài Đổng – TaeYeon xuất hiện, vừa bước vào trong vừa nói giọng chế giễu.

Nhìn thấy TaeYeon, ông Đổng lại thấy run…ông không ngờ cậu lại xuất hiện lại sớm thế này.

Lão Đổng cười vẻ nịnh nọt để xoa bớt cơn giận của TaeYeon đối với mình :

-Kim thiếu, tôi chỉ…xem mấy người bên cậu cớ trung thành không thôi…..

TaeYeon bật cười :

- Vậy à. Vất vả cho xự trưởng quá.

- À – TaeYeon chợt nhớ đến vụ lúc nãy, cậu quay xang hai tên kia nói – Sáng giờ đã cho “thú cưng” của tôi ăn chưa?

- Dạ…chưa – Hai tên đồng thanh.

TaeYeon tia mắt xang ông Đổng làm ông ta bạc mặt, da gà nổi hết lên sống lưng lạnh toát, miệng lắp bắp :

- Cậu..c..ậu…

- Bình tĩnh nào – TaeYeon cười cười gian xảo… - “Thú cưng” của tôi lành tính lắm được huấn luyện rồi, chỉ ăn thức ăn người cho chứ không có ăn thịt người đâu mà ngài phải sợ đến nỗi… - TaeYeon bỏ lửng câu, mịêng cười cười gian tà.

Ông Đổng tức xanh mặt, miệng lập cập đến nỗi không nói thành lời…Thì ra…là TaeYeon đang doạ mình…vậy mà ông đã làm một thứ mang nhục rồi….hừm…

- Thần kinh của xự trưởng có vẻYeonếu quá nhỉ. Vậy chúng ta thử chơi trò nhẹ nhàng hơn nhé.

TaeYeon quay xang hai tên kia :

- Chuẩn bị đi…- Cậu lại điềm nhiên về ghế ngồi.

Ông Đổng sợ hãi kêu lên :

- Các người…các…người…định làm gì tôi…

- Thư giãn đi, không gì phải căng thẳng như vậy.

- Đừng…cậu…cậu muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm…- Ông Đổng thảng thốt van xin…

TaeYeon im lặg không nói gì thêm, chờ đợi trò mới của mình…Lâu lâu mới có người giúp mình xả stress tốt như ông Đổng, phải nắm bắt thú vui thôi…

Hai tên kia ra bên ngoài chuẩn bị dựng cảnh gì đó…

….

Lúc sau hai tên đó vào lôi ông Đổng ra ngoài, TaeYeon cũng bước ra theo.

Cậu khoanh tay nheo mắt nhìn lên những cành cây trước mặt mình…miệng cười cười :

- Chơi một trò chơi nhé.

Ông Đổng lắc lắc đầu sợ sệt, TaeYeon lại tiếp :

- Nếu ông thắng thì tôi sẽ thả ông ngay lập tức.

- Cậu…cậu…hứa…chứ.

TaeYeon hơi cười gật đầu khẳng định.

- Vậy vậy

,… Là thế này…xự trưởng nhìn thấy cái cây trước mặt chứ…

Lão gật gật đầu nhìn cái cây khô cũng không cao lắm, không có chút lá nào chỉ còn vài cành và cái ngọn nhoi lên kia…

Cậu tiếp :

- Chỉ cần xự trưởng Đổng chạm được đến cái ngọn…trò chơi châm dứt…ngài đi đường ngài tôi đi đường tôi.

Ông Đổng nhìn TaeYeon…không phải dễ vậy chứ..Càng dễ càng phải cảnh giác, lão Đổng cắn môi đắn đo…nhưng dù sao có cơ hội thoát còn hơn không để cậuKimh hạ từ từ còn khổ hơn là chết.

Ông Đổng gật đầu lia lịa :

- Vâng, vâng..

Hai tên kia cởi trói cho ông Đổngm lão định đi đến bắt đầu ngay cuộc chơi.

TaeYeon nén cười ngước mắt nhìn theo lão Đổng chờ đợi …Cậu nói nhỏ :

- Đứng bên dưới đi…

- Vâng.

Đối với một người đã có tuổi như ông Đổng thì dù trèo một cái cây không cao lắm cũng là cả một vấn đề…

Lão vật vã để ôm cái thân cố gắng dùng chân đạp mạnh ghì lại với với lấy cái cành đầu tiên…

Cuối cùng cũng đã trèo và chạm lên được cành đầu rồi, lão đưa tay quệt mồ hôi mệt thở phù ra lấy sức tiếp tục…

Cố gắng mãi mới có thể chạm đến cành thứ hai, lão vừa cố nhoi người đặt chân tới cành đó thì..

Crộp….

Cành gẫy, lão trượt chân may nhanh tay ôm chặt lại thân mới khỏi bị ngã, tên Một bên dưới nói lớn :

- Cẩn thận chứ ngài Đổng…

TaeYeon đứng từ xa lắc đầu cười…

Sau phút đau tim, lão thở dốc mạnh ngước lên nhìn cành tiếp theo để đến được ngọn, chiều cao có hạn làm sao mà với được càh đó đây…Lão đành ôm thân, leo lên cây khô đó như leo cây dừa…cố gắng vươn mình hết sức đển níu đến cành đó,…

Mừng quá khi đã sắp treo chân lên đươc càng đó, như vậy sẽ chỉ còn một cành nữ là đến ngọn….

- Cẩn thận – Đột nhiên tên Một hét to làm lão giật thót mình níu mạnh tay xuống, do cành cây quá khô lại công thêm cả cái lực níu lấy trong lúc hoảng hốt của lão làm…

Crộp…

Xong lại một cành nữa ra đi…Lão Đổng cắn răng khi bị trượt xuống cũng may vẫn chưa ngã xuống đấy, không thì đi hết bộ xương già của ông mất…

Hai tên bên dưới mặt cứ ngước lên trên nhìn lão Đổng vật vão dưới trời nắng thế này thấy tội thật…nhưng ai bảo thích đi gây chuyện thì phải tự dọn hậu quả thôi…

Không còn chỗ để níu lên nữa, trọng lượg của ông không phải nhỏ, leo lên kia được chắc cũng chết vì mất sức thôi…Lão nhìn lại xuống bên dưới chợt nhận ra mình đang lơ lửng ở giữa … lão hoa mắt vì sợ…mồ hôi nhễ nhãi từ trán rớt xuống cay mắt, tay không thể dụi được vì phải bám chặt lấy thân không thì ngã mất…

TaeYeon nói lớn :

- Tiếp đi chứ…- Miệng cậu cười cười..

Sức già có hạn…lão tự thấy mình không thể cố được nữa… có khi cố quá thành quá cố thôi…giọng lão thều thào đứt quãng vì mất sức :

- Tô…i…th..ua…

- Ngài ấy nói tôi thua – Tên Một nói to lại nghe TaeYeon nghe.

- Vậy thì xuống đây.- Cậu nhìn về phía 2 tên kia hất mặt nhẹ, hiểu ý, chúng kiệu nhau lên, tên Một với lấy cành dưới cùng còn xót lại không bị gãy bẻ nốt đi.

Lão Đổng choáng váng vì độ thâm của bọn chúng…lão cắn răng không dám nói…

Đành phải trượt xuống…những vỏ cây khô cạo vào da làm lão xước xác hết mình mẩy, lão nhích từng chút một xuống thật cẩn thận…sau một hồi lận đận cũng đã đáp được xuống dưới…

TaeYeon đi lại chỗ lão nằm vật dưới đất vì mệt…cậu chặt lưỡi :

- Biết không làm được thì đừng nhận lời, sao phải tự đày đoạ bản thân vậy…

Hai tên kia nhìn TaeYeon đầy cả kinh…”đúng là trả phải ra tay gì mà vẫn làm người ta đau được…”.

- Đưa xự trưởng vào trong nghỉ ngơi. Gìa rồi mà không biết điều, cứ thích tranh với lớp trẻ.

Dù mệt nhưng lão Đổng vẫn ý thức được TaeYeon đang đá mình, lão cắn răng cố chịu đựng…Đợi lão ra được, lão sẽ dùng mọi cách để cho TaeYeon sống cũng không được mà chết cũng không xong như cậu đã làm với lão bây giờ…

TaeYeon nhìn đồng hồ trên tay, cậu nói :

- Thôi để khi khác tiếp tục nhé. Chăm sóc sự trưởng tốt vào. Tôi sẽ quay lại sớm.

- Vâng.- Hai tên cúi đầu chào TaeYeon…

Còn lão Đổng thì nằm bệt một chỗ, người ngợm đau nhức, những vết xước làm hắn thấy rát khi mồ hôi thấm vào..’’Đùng là rắn độc..”- lão nghiến ngầm chử.i TaeYeon…

……

-Kim thiếu, có người gửi vật này cho cậu…

TaeYeon vừa dừng chân trước côngty đã có người chạy tới gửi cho cậu một phong bì vàng..:

- Có nói tên không?

- Dạ không. Người ấy chỉ nhắn Muốn con mình được chăm sóc tử tế thì mau thả ông Đổng ra.

TaeYeon sững người, mắt đục ngàu lại không nói gì, chạy ngay ra đường vội vã bắt taxi…

….

Ngồi vào trong xe, cậu nói địa chỉ cần đến rồi, ở phong bì ra xem…

Ánh mắt TaeYeon tối sầm lại, tay nắm chặt lại những tấm hình chụp Fany với Khun tay trong tay đi vào khách sạn…

TaeYeon cắn chặt răng đến nỗi quai hàm bạnh ra, đôi mắt chứa đầyKim khí, gương mặt cương nghị trở nên lạnh toát…

.....

- Lý- Nhã –Kỳ đâu – TaeYeon gạt mấy tên người làm xang một bên quát lớn cố cho JiYeon bên trog nghe thấy…

- Lùi ra – TaeYeon dừng lại trừng mắt nhìn hai tên dang tay cản lẽo đẽo theo cản mình.

Chúng vẫn lỳ lợm đứng chặn cậu, miệng nói :

- Anh là ai….mong anh giữ lịch sự…

- Lịch sự à…

TaeYeon hơi quay nghiêng mặt cười nhạt…rồi bất ngời quay thẳng đấm vào mặt tên vừa phát ngôn…

Mặt mày tên còn lại trợn ngược lên, xách cổ áo TaeYeon

- Định áp đáo tại gia à…- Hắn gân cổ lên nhìn TaeYeon.

Không còn tâm trạng để nói nhiều, TaeYeon gạt mạnh tay hắn ra khỏi cổ áo mình làm hắn chúi nhủi xang một bên…Rồi đạp đí.t hắn ngã nhào suýt cắm đầu xuống đất…Tên vừa bị đấm xong cũng đứng dậy, định dơ tay đánh cậu thì TaeYeon đã nhìn xuống bên dưới của hắn :

- Khóa quần chưa kéo kìa…

Đứng sững lại, hắn đưa mắt đảo xuống bên dưới…mắt dựt dựt…”làm gì có”. Khi ngước mắt lên thì đã bị TaeYeon đấm thêm cú nữa vào mặt vào hắn rú lên :

- Có chuyện gì vậy …- Nhìn hai tên người làm nằm dưới đất, JiYeon cau mày rủa thầm “2 thằng vô tích sự”.

TaeYeon định đạp hai tên khốn đó vài phát cho đỡ bực thì thấy JiYeon chịu bước ra, cậu bỏ mặc luôn hai tên đó, đi đến trước mặt JiYeon :

- Đứa bé đâu.

JiYeon cười cười, khoanh tay hất mặt nhìn TaeYeon vẻ khinh khỉnh :

- Hơ…đứa bé nào, anh bị sao vậy…

- Cô không đưa đứa bé cho tôi thì đừng hỏi tại sao bố già của cô lại đi sớm.

- Hôhô…- JiYeon che miệng cười – Anh đang doạ em đấy àKim thiếu…

- Cô muốn gì – TaeYeon chau mày gằn giọng.

- Muốn gì ấy à…- JiYeon chậc lưỡi đi qua qua lại lại trước mặt TaeYeon ra chiều suy nghĩ…- Xem nào…đúng rồi. Đầu tiên phải thả ba tôi ra…

- Được.

- Thứ hai phải lên báo xin lỗi tôi về chuyện anh đã làm trong hôm đính hôn…

- Được.

- Thứ 3 phải tự nhận mình là đã giết Mĩ Chi…- Vẻ mặt JiYeon nhơn nhơn tự đắc cười khẩy nhìn TaeYeon

Hai bờ môi mỏng dần mím chặt lại, nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của JiYeon, làm cậu nóng máu, cố kìm chế cơn giận, TuýêtYeon gật đầu :

- Đ.ư.ợ.c.

JiYeon phá lên cười :

- Haha….Hàn thiếu cũng có điểmYeonếu rồi à…hoho..em ra trò chơi này vui quá nhỉ.

- Mai sẽ có kết quả những điều cô muốn, và cô phải thả con tôi ra ngay lập tức. Nếu không – TaeYeon nhìn sát gương mặt xuống sắc đi trông thấy của JiYeon mà trừng mắt, gằn giọng – Tôi thề, sẽ làm bố con cô sống không bằng chết đấy.

Dù có lạnh người, dù có chột dạ trước lời TaeYeon răn đe, nhưng JiYeon vẫn phải làm vẻ phách lối không sợ ai, lớn giọng :

- Hoho…anh là người cần tôi bây giờ đấyKim thiếu ạ. Nên học cách nhẹ nhàng với người khác đi.

TaeYeon im lặng, gương mặt cương nghị, quay đi, miệng vẫn nhắc lại :

- Nhớ lời tôi nói đấy.

TaeYeon vừa bước đi, lập tức sắc mặt JiYeon trở nên tái mét lại, chân vẫn còn hơi run đứng không vững…Vẻ mặt này của TaeYeon qủa là đáng sợ chưa từng thấy. Dù có tức thế nào cậu cũng chỉ che đậy bằng nụ cười…còn một khi đã phẫn nộ thật sự thì không thể nào che bằng nụ cười mà thay vào đó là một lời cảnh cáo luôn có thật…

Cô quay lại vào trong nhà, chân đi guôc còn hơi run nên chẳng may bị trẹo suýt ngã, bà người làm mau mắn đỡ lấy :

- Tiểu thư không sao chứ.

JiYeon cau có nhăn nhó, giận cá chém thớt, quát :

- Xê ra, không cần…

Bà người làm lắc đầu nhìn theo cô chủ đànhKimh của mình…bất lực. Đúng là cha nào con nấy.

TaeYeon mệt mỏi về bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho Fany rồi về phòng cô.

- Anh làm thủ tục chưa?

- Ừ, rồi – TaeYeon khẽ cười.

- Vậy về luôn nhé, tôi muốn gặp con lắm rồi.

Nhắc đến JuHyun, TaeYeon cố cười nhiều hơn che đi nội tình :

- JuHyun á, SoYeon mới về nước rồi đưa nó đi biển chơi rồi. Chắc 1 vài ngày ngày 2 đứa nó mới về.

- Vậy à..- Mặt Fany hơi thất vọng, cô đành gật đầu.

TaeYeon cười gượng, câu nhớ ra thứ mình vừa mua, đưa cho Fany :

- À, của em đây, thay đồ đi rồi về.

- Ừ.- Fany gật đầu.

TaeYeon đứng chờ bên ngoài một lúc rồi Fany mới ra theo.

….

- Em có thể giải thích cho anh một chuỵên đựơc không?

Fany rót cốc nước lọc, nhìn TaeYeon nói :

- Chuyện gì?

TaeYeon lôi mấy tấm ảnh ra, quay lại dơ lên nhìn Fany, mặt cậu hiện lên nét buồn lẫn những lời giải thích :

- Chuyện này là thế nào?

Fany nheo nheo mắt, miệng nước trong mịeng suýt sặc lên sóng mũi, cô vòng ra đi lại chỗ TaeYeon đang ngồi, cầm mấy tấm ảnh của mình được ai đó chụp cùng Khun đi vào hotell…

Nhìn một lúc như nhớ lại chuyện, Fany hơi cười :

- À…do tính chất công việc nên phải vậy.

TaeYeon chau mày, ánh mắt tối sầm lại :

- Tính chất công việc ?- TaeYeon tự nhiên nổi sừng lên quát :- Em nói vậy mà được à. Sao em không gặp anh, cần gì thì cứ nói sao phải làm trò đấy. Tên khốn đấy nhiều tiền hơn anh à.

- Ơ- Mặt Fany nhìn sững TaeYeon - Hình như anh đang kích động quá thì phải…

- Em hỏi xem có thằng đàn ông nào nhìn người phụ nữ của mình vào khách sạn với một thằng khác xem có giữ được bình tĩnh không..Qúa lắm rồi…

Fany bật cười, tim cô như hẫng một nhịp khi thấy TaeYeon tỏ vẻ ghen tức ra mặt như vậy :

- Anh không nhớ tôi làm nghề thiết kế à?

Nét mặt TaeYeon lập tực giãn ra, nhíu nhíu mày …:

- Vậy là…?

-Kim thiếu mà cũng có lúc lú lẫn vậy…- Fany cười chế giễu lắc đầu về lại vị trí cũ uống nốt ly nước lọc.

Thấy mình lú lẫn thật nhưng cậu lại có cảm giác thật nhẹ nhàng…TaeYeon nhìn Fany, một nỗi lo nào chợt xuất hiện :

- Còn nữa…

- Lại chuyện gì?

Fany nhìn cậu chờ đợi.

- Từ giờ trở đi, có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm ông chủ tịch nhé. Nếu ngại nói thì đến tìm Qúach giám cũng được.

- Này – Fany nhíu mày nhìn nét lạ trên khuôn mặt TaeYeon.

- Để anh nói hết đã… Cả em nữa, nếu không còn tình cảm với anh thì có thể tìm người khác nhưng đừng là Kwon tổng vì cô gái đó rất tội nghiệp, anh nghĩ cô ta là ngườiYeonêu Kwon tổng hơn bất cứ ai.

- Anh nói gì vậy…- Một nỗi lo sợ không định nào hiện lên trong lòng cô.

TaeYeon chợt cười:

– Anh phải đi xa một thời gian. Chắc cũng lâu lắm. – TaeYeon lại gần Fany hơn, khoé miệng hơi cong lên cười nhẹ - Phải biết tự bảo vệ mình nhé, sống đừng nên hiền quá dễ bị người khác bắt nạt lắm. Hiểu không? – À còn phải nhờ em nói với con hộ anh là ba nó rất mong sự có mặt của nó trên đời đấy không phải như nó đã nghĩ…

Dử cậu cậu nhẹ nhàng đặt lên trán cô nụ hôn, như không kìm được cảm xúc, TaeYeon ôm chầm lấy Fany ánh mắt xa xôi nhìn về mọt khoảng không vô định phía sau lưng cô,…

- Anh xin lỗi vì đã bước vào cuộc sống của em…

TaeYeon buông tay, cậu khẽ mỉm cười nhìn cô rồi quay lưng bước đi thật thanh thản…

Ánh lóng lánh trong mắt cậu như sắp rơi lê…nhưng nét mặt lại nhẹ nhàng vô cùng. Fany chỉ biết đứng im nhìn cậu…Cô biết nói gì đây…Kéo cậu lại và nói đừng đi đâu hết…bàn tay cô cứng ngắn rồi không thể cử động để níu cậu lại nữa…Mọi giác quan như tê liệt hẳn đi khi nhìn TaeYeon trở nên ôn nhu như vậy….

……..

- Mẹ biết mọi chuyện rồi. Dù Jessica đã đứng ra nhận hết mọi lỗi là do nó nhưng mẹ chưa đến nỗi lú lẫn mà không biết con mới là người có lỗi sau cùng…Hừ - Bà Như Hạ tức giận chỉ vào mặtYeonuri – Là một thằng đàn ông thì đừng hèn như vậy.

Đúng là cậu đã quá đáng với Jessica quá rồi…Nhưng nói đến lỗi đâu phải mình cậu có đâu,…:

- Mẹ đã biết con không có tình cảm với cô ta thì đừng gán ghép ngay từ đầu như vậy. Con không muốn đổ lỗi cho ai lúc này nhưng chính mẹ là người đã ép con có tội…

Bà Như Hạ bật cười chua chát, đứng trước mặt con, bà nhìn cậu thật lâu, khoé mắt ướt mờ đi khi đứa con trai hoàn hảo của mình lên án mẹ nó như thế :

- Con nói mẹ ép con – Gịong bà lạc hẳn đi…- Phải, mẹ nghĩ chỉ cần có thời gian hai đứa sẽ có tình cảm thôi,…Mẹ đã từng hỏi Jessica trước khi tổ chức lễ cưới là nó có hối hận thì bây giờ vẫn có thể rút lại kể cả đã phát thiệp mời rồi mẹ cũng sẽ huỷ bỏ..Con biết nó đã nói gì không?- Bà Hạ nhìnYeonuri trừng trừng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đã có tuổi :- Nó không chắc nóYeonêu con nhiều bằng những cô gái xung quanh con nhưng nó sẽ cố làm cho vết thương trong đây – Bà Như Hạ chỉ vào lồng ngựcYeonuri mà nói – của con mờ đi…Dù con không bao giờ nhìn về phía nó cũng chẳng sao.

Bà Như Hạ dừng một lúc, gạt đi nước mắt rồi tiếp :

- Sáng nay nó đến nói mọi chuyện với mẹ, con biết mặt nó bạc nhược đến cỡ nào không..

Bà Như Hạ lắc đầu phẩy tay quay đi, :

- Thôi rồi, mẹ không nói nữa. Coi như mẹ sai. Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con…Phụ nữYeonêu con đúng là không ít, nhưng hãy chọn ai mới là ngườiYeonêu con nhất, vì con mà làm tất cả. Bỏ đi cả cái danh tiết bản thân.

Những lời nói cũng như những giọt nước mắt của mẹ mình làmYeonuri sực tỉnh trong nỗi đau bị tổn thương…Người đầu tiên mìnhYeonêu lại khôngYeonêu mình. Đúng là cậu chỉ biết nhìn về người đó mà không để ý người bên cạnh mình…một người luôn lặng lẽ sau lưng mình như Jessica…Cậu đã quá bảo thủ chẳng???.Yeonuri cúi đầu, giọng nói mềm hẳn đi:

- Con xin lỗi, ý con…

- Không cần nói nữa Con ra ngoài đi, mẹ muốn nghỉ ngơi.

Bà Như Hạ xoay ghế quay mặt ra hướng của kính, đầu ngả về sau nhắm mắt cố xua tan mệt mỏi, nỗi lo cho đứa con cưng duy nhất của mình…

Yuri nén tiếng thở dài mở cửa bước ra. Nhìn thấy ba mình đang đứng sẵn ở ngoài, cậu gượng cười :

- Ba.

Ông Thành gật đầu :

- Xang phòng ba nói chuyện chút.

- Vâng.

Ông Thành ngồi xuống, gương mặt hay cười nói với cậu nay trở nên trầm tĩnh :

- Không phải sống ở đời cái gì muồn là đạt được đâu con ạ. Cái gì không nắm được sẽ là cái mình luôn hướng tới, luôn nhìn về nó mà không nhìn về thứ mình dễ dàng nắm được. Cũng như con…ba cũng không đồng ý với lựa chọn của mẹ con nhưng một thời gian tìm hiểu cô gái đó, ba nghĩ nó là đứaYeonêu con hơn bất cứ thứ gì.

Yuri ngồi sững lại, đáy mắt tĩnh lặng …Ngay cả ba luôn đứng về phe cậu cũng nói như vậy…

Ông Thành vỗ vaiYeonuri :

- Con là người may mắn đừng chỉ nhìn về quá khứ mà quên đi hiện tại. Ba tin con hiểu những gì ba nói.

..

Yuri về nhà, thẫn thờ lên phòng mình…vừa đưa tay định mở cửa phòng, ánh mắt cậu chợt nhìn về phía căn phòng sole với phòng mình kia…

Bước chân vô thức đi đến đó, bàn tay đưa lên mở cửa đi vào…

Một khoảng tối ập vào mắtYeonuri, cậu mở công tắc đèn lên…Nhìn mọi thứ…Tất cả…khóe mắt cậu chợt thấy cay ngồi xuống giường rồi lại nằm xuống đó…

“ Hạnh phúc nhé chồng…coi như đây là lời chúc của em trước khi chia tay…”

Yuri nhắm mắt lại, rồi những hình ảnh Jessica đột nhiên cứ hiện ra trong đầu cậu dù đã cố mà vẫn không thể xua tan đi được.

Hình ảnh cô khẽ cười, rồi cả lúc căng thẳng khi ở casino, lúc cô hát nữa……Từ lúc nào những hình ảnh của cô đã ăn vào tiềm thức của cậu thế này…

Yuri mở mắt, hít một hơi thật sâu ngồi dậy..Cậu không thể ngồi im thế này được nữa…

….

-Yeonuri…- Vừa ra khỏi cổng Gia Linh đã xúât hiện miệng hớn hở.

Không còn cười nổi,Yeonuri dừng xe lại, hạ kính xuống ngó ra ngoài nói :

- Ừ. Anh có việc để gặp sau.

Gia Linh chưa kịp nói gì,Yeonuri đã phóng xe vút đi…để lại cô với làn khói bụi mỏng manh.,,

- Tìm ai – Krystal cau mày nhìnYeonuri.

- Có Jessica ở đây không.

- Không, đi leo núi rồi.

- Leo núi –Yeonuri nuốt khan, mặt bạc phếch đi.

- Phải…

Yuri gật đầu lẳng lặng quay đi,

- À này, vào đây tôi có chuyện muốn nói với anh.

Krystal rót hai ly nước choYeonuri, mặt cậu đăm đăm săm soiYeonuri :

- Tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng thấy Jessica rất buồn đấy.

- Ừ. Vậy à.

- Anh là người thứ hai làm chị tôi suy sụp như vậy đấy.

- Ừ vậy à.

- Anh muốn nghe quá khứ của Jessica không và lý do tại sao chị ấy hay tự ti khi đi với anh không?

Yuri nhìn Krystal, vẻ tò mò hiện rõ lên khuôn mặt cậu.

- Năm Jessica 18 tuổi, bố mẹ tôi do làm ăn thua lỗ, nợ đã quá nhiều nên đã nghĩ làm liều…Biết tin be mẹ chết, tôi đã rơi vào trạng thái trầ cảm một thời gian do lúc đó quá bé nên chưa có ý chí mới vậy.

- Căn nhà phải bán đi để trả nợ nhưng vẫn chưa đủ. Jessica phải bảo lưu kết quả học và tạm nghỉ học để đi làm. Anh biết cô Jessica làm gì không?

Yuri lắc đầu. Thừa An hơi nhếch môi cười :

- Vừa học vừa làm dealer trong casino. Chưa hết không chỉ việc đấy thôi đâu, tôi đến cô Jessica còn phải làm phục vụ trong Bar đến 1 h sáng mới về rồi…- Krystal cười nhạt cho cuộc đời khổ của chị mình – Anh biết người ta nhìn chị em tôi bằng ánh mắt gì không? Tôi đến trường bị nhữg đứa bằng tuổi chế giễu là thằng mồ côi, có con chị làm gà trong Bar…

- Có lần tôi về hỏi Jessica là có phải như lời chúng nó nói không. Cô Jessica chỉ cười nói :” Người ta nói mình không cấm được, chị có làm trong Bar nếu nói không có gì thì là đang nói dối em sự thật đôi lúc bị người ta sờ mó linh tinh nhưng chị không như người ta nói và chị chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm cái việc như người ta đã gán ghép, chị cần làm việc để nuôi sống em và chị, em cố gắng học đừng bận tâm. Tôi chỉ biết cố gắng tin lời Jessica nói vậy thôi.

- Rồi có lần có mấy người đến tận nhà chị tôi thuê đập phá đồ đạc rồi **** bới nói chị tôi dụ dỗ chồng mấy người đó…Rồi còn nhiều chuyện xảy ra lắm. Không kể hết được. Cuối cùng chị tôi không còn gì để làm khi trong tay chưa cầm được tấm bằng đại học đành phải xin vào trông xe ở côngty mẹ anh đấy. Không hiểu sao mẹ anh lại thích Jessica rồi chính mẹ anh đã chu cấp cho chị tôi họcKimh nên người …Nó như giấc mơ vậy.- Krystal hơi cười – Chị em tôi rất biết ơn bà chủ tịch , đáng nhẽ tôi cũng phải lễ phép với anh nhưng từ đầu tôi đã chẳng nhìn thấy tình cảm gì trong mắt anh khi nhìn Jessica cả nên không muốn Jessica đến với anh vì sợ một ngày chị ấy sẽ bị tổn thương. Đúng như đã nghĩ đấy…cho nên mong anh từ nay đừng tìm chị tôi nữa. Cô Jessica đã quá khổ rồi, chị ấy xứng đáng với những gì tốt hơn …

Yuri nhớ lại một tấm ảnh, cậu không nén nổi tò mò, gạ hỏi :

- Vậy tấm ảnh người đàn ông Jessica luôn mang theo là ai?

- Là người đã hại gia đình tôi đến nước phá sản đấy.

Yuri chau mày không hiểu, rõ ràng tấm hình đó là chụp chung với cả Krystal cười rất vui vẻ mà..:

Krystal cười nhạt :

- Đấy là thời gian chị tôi và tên khốn đấy đangYeonêu nhau…Do quá nhẹ dạ cả tin ba tôi đã cho hắn vào làm trong congty với chức khá cao vì cái bộ mặt tử tế của hắn…rồi hắn cứ thế từng ngày luồn tiền của côngty ra ngoài…và rồi – Krystal cười nhạt, bỏ dở câu nói với vẻ khinh đời.

Yuri đã hiểu, cậu cũng ngầm công nhận, cuộc đời Jessica lận đận thật. Một cô gái mà phải gánh đủ thứ như vậy vẫn có ý chí vươn lên đúng thật là quá …

Krystal, mím môi nhìnYeonuri một lúc rồi mới nói :

- Anh hiểu cuộc đời chị tôi rồi chứ. Nó đã quá bạc rồi anh đừng phủ lên đấy một màu xanh cho nó hi vọng rồi lại làm nó nhuốm màu héo, như vậy còn ác hơn những thứ khác đấy/

Yuri nhíu mày nghe lời lẽ của Krystal :

- Ngay từ đầu, phải nói là tôi chưa bao giờ tôi gieo hi vọng cho Jessica.

- Vậy thì đừng đến đây nữa…- Krystal cau mày nói.

Yuri đứng dậy, chán chẳng muốn giải thích nhiều, trước khi bước đi, cậu chỉ nói một câu :

- Nhưng từ giờ, có lẽ tôi sẽ phải gieo hi vọng cho Jessica rồi.,,- Khoé môi cậu hơi cười…

- Anh…- Krystal tức nghẹn lời thìYeonuri đã ra ngoài…

….

Tâm trạng có phần thoải mái hơn lúc đầu,Yeonuri mở mui xe ra cho mát…vừa đi vừa nghe nhạc rất thoải mái…Giừơng như cậu đã vạch được lối đi tiếp theo cho mình…

Yuri sững lại… cho xe chầm chầm …cậu vừa thấy bóng người vừa đi bộ mình xượt qua…Nhìn quen quen…Lập tứcYeonuri cho xe quay lại….

Bin….bin…

Jessica chau mày nhìn lại, mặt cô hơi có nét ngỡ ngàng…

- Lên xe đi. – Jessica cười hề như chưa có chuyện gì xảy ra.

Jessica nheo mắt nhìn lại cậu :

- Có chuyện gì tìm tôi à, nói đi. – Cô gượng cười – Nhà tôi gần đây thôi, đi bộ về cũng được.

Tự nhiênYeonuri lại thấy mình nhỏ bé trước mặt Jessica quá, thái độ ôn nhu của cô làm cậu thấy ngượng khi đã lớn tiếng quát nạt…

- À…tôi có chuyện cần nói với em một lúc.

- Ừm. – Jessica hơi cười gật đầu, cô đi vòng qua mở cửa xe bước vào.

Yuri vừa đi vừa đưa cô cái đốg giấy mình đã xé từ cái đơn xin nghỉ việc :

- Bỏ cái này đi.

Jessica nhận lấy, cô quay xangYeonuri:

- Là chuyện này thôi à.

- Còn –Yeonuri làm nét buồn buồn nghiêng – Cô giúp tôi 1 việc được chứ?

- Nói xem – Jessica không từ chối, chỉ hỏi.

- Gia Linh hình như có vẻ hiểu lầm quan hệ giữa tôi và cô…vậy làm phiền…

- Anh muốn tôi giải thích với cô ấy?

- Ừm –Yeonuri gật đầu, khoé môi hơi cười.

- Tôi sẽ làm. Hết rồi phải không, anh cho tôi về được chưa, tôi hơi mệt.

- Còn nữa…

Jessica mệt mỏi nói :

- Anh nói luôn một thể đi.

- Cô còn phải đi xin lỗi Fany.

- Được, được, tôi sẽ làm tất cả được chưa. Dừng xe đi.- Jessica không chịu được nữa, cô quát lên…

Yuri hơi ngỡ ngàng, lần đầu cậu thấy cô gái này phẫn nộ như vậy…

- Từ từ, làm gì quát người khác vậy.-Yeonuri quat lại. Cậu cho xe tạt vào lề đường.

- Xin lỗi.- Jessica nói xong, nét mặt có vẻ giãn ra đôi chút, mở cửa bước xuống…

Jessica nhìn quanh, bây giờ cô mới phát hiện xung quanh đây rất vắng người…

Yuri bước ra theo sau. Cậu khoanh tay dựa vào xe khoanh tay nhìn cô ánh mắt châm chọc :

- Trở về vị trí cũ đi.

Jessica nhìn cậu, khoé môi luôn cười như khiêu khích người khác làm cô muốn đấm vào đó một cái cho thoả mãn nhưng sao không dám…

- Anh cho tôi về đi.

- Đương nhiên.

Jessica quay trở vào chỗ, cô đóng rầm cửa xe lại :

- Cảm ơn.

- Đương nhiên là về nhà rồi. – Cậu hơi cười, ánh mắt tà mị nhìn cô.

Jessica chẳng hiểu và cũng chẳng muốn hiểu cậu sao nữa. Cô im lặng không nói gì.

…..

- Về nhà này làm gì vậy?- Jessica chau mày nhìnYeonuri.

- Ừ, thì cô nói về nhà còn gì?

- Nhà tôi chứ không phải nhà anh – Jessica cố bình tĩnh nói.

- Nhà nào là nhà cô , nhà nào là của tôi. Cô là vợ mà không biết điều gì vậy, bỏ nhà đi vậy à.

Jessica thoáng khựng người, mắt mở lớn nhìnYeonuri. Miệng tự nhiên trở nên đứng hình.

- Xin lỗi. – Cậu lôi cái giấy ly hôn vớ vẩn nào đó mà đã bắt Jessica kí vào từ ngay cái ngày cưới. Dơ lên trước mặt Jessica.

Hai bàn tay thon dài xé đôi, rồi xé thành bốn tờ đơn đó ra rồi quảng ra ngoài…Miệng cậu khẽ nở nụ cười :

- Xin lỗi, từ giờ phải can thiệp vào cuộc sống cô rồi.

Jessica nhìn sữngYeonuri…cô cảm giác như mình đang trong một giấc mơ vậy…và giấc mơ này mãi mãi cô không muốn tỉnh dậy nữa..

Yuri thấy vẻ mặt ngạc nhiên đến sững sờ của Jessica, cậu cười cười :

- Lần sau muốn nói gì thì cứ nói thẳng với anh nhớ. Không phải đợi lúc say rồi nói đâu.

Cậu cười cười lái thẳng xe vào trong sân. Rồi xuống xe đi vào trong cùng nụ cười nhẹ nhõm…Phải quên đi để bắt đầu cuộc sống mới thôi…

Jessica vẫn còn mơ hồ với cảm giác thực tại….cô lắc đầu…miệng không thể không nở nụ cười sung sướng…Cô đã được người đó biết đến sự có mặt rồi đây…

………

Nhìn bóng người đi ngược chiều ánh sáng, Fany đưa tay che .nắng nheo mắt nhìn theo người đó,cô càng cố đưa tay giữ lấy thì người đó càng đi xa…đi thật xa…

Cô giật mình thức giấc…thì ra chỉ là một giấc mơ…mặt Fany ướt đãm mồ hôi lạnh, sao lại có giấc mơ như vậy…

Sáng hôm sau…Mọi người trong côngtyKim thị lẫn các côngty khác đều sững sờ trước một tin cực sốc…

Doanh nhân trẻKim-Tae-Yeon đã khai nhận mình giết cô người mẫu Mĩ Chi và đã lên tiếng xin lỗiKimh động làm mất danh dự của cô Lý – Nhã – Kỳ trong buổi lễ đính hôn….

Hàng loạt người xôn xao xì xầm với nhau trong côngty…Họ không thể tin một người ngời ngời khí chất cao quý như TaeYeon lại có thể làm ra các việc kinh khủng như giết người ấy được…

- Thật là sốc quá đi…

- Huyết áp của tôi…

- SaoKim thiếu lại như vậy…

- Sự thật…không thể tin…ôi mẹ ơi, đau tim quá

Một loạt các câu hỏi lẫn sự kích động của các chị em phụ nữ trong côngty mà không chỉ phụ nữa, đàn ông cũng cực sốc khi nghe tin đó, mà còn là chính miệng TaeYeon thừ nhận…

Nhìn lên màn hình rộng mọi người thấy hình ảnh TaeYeon bị các chú cảnh sát giải đi trên tay với hai cái còng…

Ai cũng không thể hiểu nổi lý do vì sao cậu phải như vậy…Tiền không thiếu gái không thiếu…đẹp trai tài giỏi dù hơi độc tài nhưng vẫn không thể có nguy cơ giết người như vậy được…

….

Ông Đình lẫn Fany vừa gặp nhau nói được vài câu đã nghe được tin này, cả hai ngồi sững người…mặt ông Đình choáng đến nỗi trắng bệch ra….

- Nó…

Fany vội lại vuốt ngực ông Đình cho xuôi, mắt cô vẫn liếc lên tivi nhìn TaeYeon hai tay đeo còng đi giữa đám phóng viên đông nghịt cứ chụp lia lia…Hàng mày cậu hơi nhíu lại khó chịu nhìn lại họ…

Nhớ lại những lời hôm qua TaeYeon nói với mình, Fany ngờ ngợ hai chuyện này như có liên quan đến nhau

....

Ông Đổng được thả về trong tình trạng dở sống dở chết…chỉ qua một ngày mà đã tiều tuỵ trông thấy, người đầy thương tích…nhơ nhuốc bẩn thỉu hôi hám…

Lão nói không ra hơi khi nhìn thấy con gái mình :

- Co…n mau gọi…bác sĩ …đến…đây…

- Bà vào phòng nằm nghỉ đi con sẽ gọi…

- Ừm..

Hai tên nhanh chóng đỡ ông Đổng về phòng, giờ này không còn hơi sức để mừng vì TaeYeon đã bị bắt nữa rồi…

,,,,

- Nhìn thấy chưa cháu trai – JiYeon nhếch môi cười nhạt nhìn lên tivi …

JuHyun cau mày, khó chịu với bà thím này vì đã đưa mình đến nơi khỉ gió gì đâu ấy. Nhìn lên màn hình, nó thấy TaeYeon đi cùng một đống cảnh sát, lại còn bị còng tay nữa…không kìm được JuHyun bật thốt thành tiếng :

- ChúTae…

- Chú – JiYeon bật cười nhìn xang đứa trẻ - Chú à…cháu không biết đấy là ba cháu hay sao vậy…hôho…

Gương mặt đứa bé trở nên thẫn thờ, JiYeon càng thêm vào :

- Ôi, không ai nói cho cháu biết điều đấy à…Tội nghiệp quá, bị bỏ rơi đến khi gặp lại vẫn chưa chịu nhận à…hoho- Mà có một thằng bố ******** như vậy thì…haizz tốt nhất là không cần nhận cháu trai nhỉ…-JiYeon cười tỏ vẻ thoả mãn, gương mặt kênh kiệu hất lên trời…

Mặt JuHyun như không tin, do kích động quá, đứa trẻ không ý thức được lao đến đẩy người JiYeon ra bất ngờ quá, cô bị ngã nhào về sau…

- Ai cho cô nói về ba cháu như vậy…Im đi

JiYeon quắc mắt lên nhìn JuHyun mặt gườm gườm, mắt hơi đỏ trừng lên với cô…

JiYeon đứng dậy, dơ tay tát thẳng vào mặt JuHyun, cô chỉ tay vào mặt nó quát :

- Mày cũng chỉ là loại nghiệt chủng không ai chào đón thôi…dám to tiếng với tao à, để tao dạt mày cách lễ phép với người lớn nhé thằng ranh…

JiYeon nhìn quanh, thấy chiếc gậy gỗ khá to gần đấy, cô liền chạy lại lấy nó rồi quay lại đánh thẳng vào người JuHyun…

Đứa trẻ không chống cự nổi vì có 1 tên to xác đang giữ không cho nó chạy đằng sau…

JiYeon như một con thú hoang liên tục đánh vào người JuHyun làm nó đau muốn chết đi … Nhìn vẻ mặt không có giọt nước mắt hay tiếng gào thét nào của JuHyun càng làm JiYeon tức điên, cô vừa đánh vừa hét :

- Mày cũng lỳ như con ****** nhỉ…Để tao xem mặt mày con nhơn nhơn được nữa không…

Một đứa trẻ được mấy tuổi, bị đánh một chút đã la lối om xòm rồi nước mắt ngắn nước mắt dài là chuyện thường nhưng đây, đứa trẻ này lại khác…Dù đã bị đánh đến lằn cả những vết thâm, cái tát mạnh làm khoé môi đứa trẻ rỉ máu…JuHyun cố cắn răng chịu đựng, miệng không hé một lời ánh mắt đầy thù hằn nhìn về người phụ nữ điên đang đánh mình…Trong tiềm thức đứa trẻ chỉ thấy sự khinh bỉ người đó mà không hề sợ chút nào…

JiYeon dừng tay, đánh nhiều cũng mệt mà còn thằng bé này lại quá lỳ…Cô ném cây gậy xang một bên, dựt ngược tóc đứa bé ra sau, miệng nghiến lại, mắt trừng lên hăm dọa :

- Mày nên biết điều với tao. Không thì đừng trách, thằng nghiệt chủng.

JuHyun cố gắng tiết chút nước bọt trong cổ họng khô rát của mình cố gắng phun thật mạnh ra khỏi miệng vào người phụ nữ đó, cậu bé hất mặt xang chỗ khác, trong ánh mắt nó dù có rưng rưng nước nó nhưng có lẽ do kiềm chế đuợc nên đã không thành dòng…

JiYeon trợn ngược mắt lên, tát liên tục mấy phát vào mặt JuHyun, miệng liên tục chử.i:

- Thằng chó này mày thích nhỏ nước bọt không…

Bốp…

- Loại nghiệt chủng như mày mà có tư cách đấy à…

Bốp…

- Thằng chó này không dạy được mày tao không làm người…

Bốp…bốp…

Gương mặt trắng xinh của JuHyun chở nên rát buốt, hai má đỏ phừng in hằn những vết tay, miệng bật máu loe loét ra ngoài…Dù đã cố kìm nhưng nước mắt đứa trẻ không hiểu từ đâu cứ tuôn ra như suối trên khuôn mặt đầy vết thương…

Như đã hả dạ phần nào, JiYeon mới dừng tay nhếch môi cười nhìn gương mặt ướt nước của JuHyun :

- Cuối cùng cũng khóc rồi à, nghiệt chủng…- Cô cười khẩy rồi qua ghế ngồi nghỉ ngơi.

Tâm trí JuHyun trở nên hôn loạn…mới mấy tuổi đã bị người đã đánh đập dã man thế này, đúng là một kí ức kinh khủng với 1 đứa bé. Cả việc đã biết ai là cha mình càng làm JuHyun thêm tủi thân…nước mắt đứa bé cứ ròng ròng, lã chã rơi ….

- Ba…Fany cũng ở đây à – SoYeon cười cười bước vào, cậu hơi sựng lại khi thấy nét mặt sững sờ của Fany và vẻ mặt mệt mỏi của ba mình/

SoYeon đưa mắt nhìn lên màn hình tivi, miệng vẫn đóng băng nét cười, mắt mở lớn đầy cả kinh…

- TaeYeon….

Cậu quay xang nhìn hai người đang ngồi thẫn thờ, Fany nhìn lại SoYeon, haiKimg mày cô khẽ chau lại…

- JuHyun…, nó đâu rồi.

- Hỏi ai vậy? – Thấy Fany nhìn mình, SoYeon cũng ngỡ ngàng không kém hỏi lại.

- Cậu với JuHyun…chẳng phải đi…

Ông Đình chau mày :

- TaeYeon lại nói với ba là nó đưa JuHyun về với con..?

Cả 3 cùng nhìn nhau rồi chợt nghĩ đến cùng một điều…….

- Chẳng nhẽ…

SoYeon hỏi :

- Vậy hôm đấy ba không có nhà sao?

- Ừm, ba phải đến côngty giải quyết một số việc…

- Vậy còn mấy tên bảo vệ đâu?

Ông Đình như chợt hiểu ra chuyện gì đó, mắt ông sáng rực lên :

- Hôm đó, 4 đứa nó xin nghỉ phép hết…, chẳng nhẽ có liên quan gì đến việc này.

Ông Ddình vội lại bàn quay số gọi về nhà hỏi bà Thái :

- Hôm trước có ai đến đón đứa bé không?

- ….

- Sao…- Ông Đình thẫn thờ, mọi dự đoán của ông đều đúng,

Ông Đình dập máy , mịêng nói với Fany:

- Ba bất cẩn quá rồi, mấy thằng khốn đấy dám phản ta…

SoYeon cũng chau mày suy ngẫm..:

- Không lẽ có chuyện gì với đứa bé nên TaeYeon mới phải làm vậy…

Ông Đình không nhịn được nữa, hàm răng ông cắn chặt lại, nói qua kẽ răng:

- Nhà họ Lý quá lắm rồi…hừm…đã nhịn 1 nước rồi mà vẫn cố gây giông…Được rồi, muốn chơi, ta sẽ chơi với họ.

Ông đứng dậy, mặt mày hầm hầm sát khí…Fany cùng SoYeon vội vã đi theo sau ông Đình…

….

- Cho tôi xin cuộc điện thoại.

- Ồ vâng,Kim thiếu cứ việc…- Tên tạm gác nhìn quanh rồi rút điên thoại đưa cho TaeYeon.

Cậu hơi cười, nhận lấy điện thoại, ra một góc gọi điện về nhà…

- Đứa bé đã về nhà chưa?

- …

- Vậy à…- TaeYeon tắt máy cố nhớ lại số của JiYeon.

Chờ mãi mới có người bắt máy, TaeYeon cố gắng kìm giọng không quát to :

- Cô thả con tôi ra chưa..

- Hoho….- JiYeon liếc mắt qua JuHyun, - Thứ nghiệt chủng đấy à…haha…để nó chết quách đi có phải sướng hơn khôngKim thiếu…

- Ý cô là lật lọng phải không – TaeYeon không nói nhiều hỏi thẳng.

- Haha…Hàn thiếu ơiKim thiếu anh bị lú lẫn rồi hay giả vờ ngu vậy mà lại nghĩ là tôi sẽ để thằng con anh trở về…haha…Hài thật…

- Chắc do tôi lú lẫn rồi….- TaeYeon tắt ngay máy…

Cậu đi lại trả điện thoại cho tên cảnh sát trực…

- Nhờ cậu một việc được chứ.

- Ồ vâng, nếu tôi giúp được…

Biết tên cảnh sát có vẻ nịnh nọt mình, người có cơ khủng nên lúc nào cũng có tiếng nói là vậy…

TaeYeon cười hài lòng :

- Gửi số này cho Qúach giám bênKim thị nói cậu ta tìm ngay ra chỗ người này đang ở, đến tối không tìm ra thì nghỉ việc luôn đi.

- Vâng – Tên cảnh sát gật đầu dạ vâng.

TaeYeon gật đầu :

- Tôi sẽ nói chủ tịchKim lên tiếng nói giúp cậu với cấp trên…

- Ồi…- Tên kia tay bắt mặt mừng – Được thế thì còn gì bằng…hihi…Cảm ơn, cảm ơnKim thiếu.

………..

- Đây là cuộn băng đã có 1vật chứng nhưng cần có người phụ nữ đã nói chuyện làm nhân chứng mới đầy đủ chứng cứ.

- Tối nay có thể xắp xếp cho tôi ra ngoài được không?

Tổ trưởng điều tra mím môi suy nghĩ :

- Điều này hơi khó…

- Sẽ không ai biết đâu…Nếu có mọi chuyện tôi sẽ gánh…

Viên cảnh sát cấp cau chau mày suy nghĩ một lúc mới thở hắt ra ….

…..

Ông Đình cùng Fany lẫn SoYeon đến sở gặp TaeYeon…

- 3 người đến đây làm gì…

TaeYeon chau mày có vẻ không có chuyện gì để nói mà cũng chẳng muốn nói gì với 3 người đó cả. Cậu ngoảnh mặt đi chỗ khác …

Fany lên tiếng trước :

- Chuyện gì xảy ra mà anh lại như vậy…

TaeYeon nhìn thoáng qua Fany, nét mặt cậu có phần mệt mỏi…:

- Con có chuyện muốn nói riêng với ba…

- Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi …- Fany lo lắng cho JuHyun mà hơi lớn tiếng với TaeYeon làm cậu thấy khó chịu..

Ông Đình ngăn lại, miệng nói :

- Hai đứa ra ngoài trước đi. Để ba ở lại được rồi.

Miễn cưỡng Fany mới bước ra ngoài cùng SoYeon…

….

Lúc sau ôn Đình trở ra, gương mặt có nét nguôi ngoai hơn lúc nãy, nhìn vẻ lo lắng của Fany, ông khẽ cười chấn an:

- TaeYeon nhờ ta nhắn với con, Con cho nó 1 ngày…trong vòng 1 ngày đó nó sẽ đưa JuHyun về… mọi chuyện nó sẽ gánh hết…ai đụng đến JuHyun, nó sẽ không đểYeonên đâu…Con cứYeonên tâm, đừng nghĩ gì nữa.

Dù là vậy, Fany vẫn thấy sốt sắng, là con mình đẻ ra làm sao mà có thể không lo được cơ chứ…:

- Nhưng…

- Ta có thể lấy danh dự ra đảm bảo TaeYeon nói là nó sẽ làm.

Fany cắn môi, ngoài mặt cố gượng cười để tin nhưng trong lòng vẫn nóng như lửa đốt…Thật sự là cô cũng rất lo cho TaeYeon, cậu đang mắc trong người tội lớn như vậy rồi làm sao có thể gánh hết mọi chuyện được chứ…

Fany chợt nhận thấy TaeYeon quá to lớn…Cậu luôn cố bọc lấy cô, lúc nào cũng gánh lấy khó khăn một mình mà không nói một lời nào…Một người của quá khứ một người của hiện tại, cô phải nhìn về đâu mới tìm được hướng đi cho mình…

SoYeon thêm lời :

- TaeYeon đã nói cho anh ta 1 ngày thì cậu cứ nghe đi. Tớ nghĩ TaeYeon nói được là làm được mà.

Từ trước đến giờ SoYeon vốn kiệm lời nói tốt cho TaeYeon, nay cậu cũng phải lên tiếng nói như vậy, cô đành tin tưởng TaeYeon một lần vậy…Nén tiếng thở dài, Fany theo sau hai người đàn ông ra về, thỉnh thoảng cô còn ngoái đầu lại như muốn nhìn mặt một ai đó sau cánh cửa phòng giam kia…..

…..

- Quần áo cậuYeonêu cầu, chủ tịchKim đã đưa đến rồi đây.

- Tốt – TaeYeon cười mỉm đưa tay ra khỏi khung lỗ cửa giam nhận lấy …

Tên cảnh sát đứng ngoài, canh chừng cho cậu….

….

TaeYeon kéo chiếc mũ lưỡi chai da dê màu xanh rêu xuống để che bớt đi khuôn mặt mình, đi ra ngoài…

Gìơ cũng đã khá muộn, chỉ còn vài người trực ở đó nên cũng thuận lợi cho việc cậu xuất nhập…

Dù là sắp đi “giết người” hay có bị “tù túng” đi nữa việc đầu tiên TaeYeon luôn luôn chú tâm là trang phục trên người thì phải…

Mắt cậu nhìn lên đồng hồ bên tay trái, rồi lại nhìn qua tay phải ấn số trên mà hình địên thoại…

Điệu bộ nhanh nhẹn của TaeYeon cũng thật có khí chất…có ném cậu vào giữa dòng người đông đúc vẫn không thể làm lu mờ được hình ảnh good boy đó

- 5 phút để cậu đến công viên x.x

- …

….

- Điều hai người đến nhà lão Đổng chờ ở ngoài bí mật bảo vệ TaeYeon cho tôi….

- …

- Ừm.

Ông Đình tắt máy, ngồi trong sảnh chờ đợi….

- Chủ tịch, người ngài cần đã đến…

Bà Hà đi vào, bộ mặt lo sợ, không biết lại ai muốn hại đến mình nữa…Đã cố trốn đi nhưng vẫn bị bắt lại….

Ông Đổng ngồi thẳng dậy, nét mặt hơi cười nhìn bà Hà khép nép đứng trân trân nhìn mình :

- Thả lỏng đi, tôi không làm gì bà đâu. Mời ngồi – Ông Đìnhnhẹ giọng từ tốn, chỉ tay về phía ghế đối diện mình.

Bà Hà cùi đầu đi lại chỗ ghế ông Đình chỉ ngồi xuống…

- Ngài…là..?

- À…- Ông Đổng cười nhẹ - Tôi là ba củaKim thiếu…Chắc bà cũng biết người này chứ?

Bà Hà gật gật đầu, mắt nhìn ông Đình dò dẫm :

- Cậu ấy…

- Bà cũng đã bíêt mọi chuyện rồi phải không?

Bà Hà gật đầu..

- Vậy tôi nói thẳng, Nếu bà chịu ra làm chứng cho con tôi, chắc chắn xong việc tài khoản của bà sẽ có một con số kha khá, còn chuyện an toàn của bà tôi sẽ đảm bảo 100%.

Bà Hà lắc đầu cười :

- Tôi không cần ông cho tiền nữa, cậu TaeYeon đã có ơn cứu tôi, việc giúp cậu ấy là trách nhiệm tôi phải làm.

Ông Đình gật đầu hài lòng :

- Tư cách sống rất tốt…- Ông nói :- Gọi bà đến giờ này cũng muộn, tôi nghĩ bà nên ngủ tạm ở đây rồi mai chúng ta cùng đến sở…

- Vậy phiền ngài quá…- Bà Hà ái ngại…

- Tôi mới là người làm phiền bà mới phải…- Ông phẩy tay – Quyết định vậy đi nhé, toi cũng hơi mệt rồi…

- Vâng…

Ông quay xang nhìn bà Thái :

- Dọn phòng cho khách.

- Dạ….

…………..

Fany cứ nhắm mắt đwojc vài phút rồi lại ngồi bật dậy, cô ngồi lùi vào tường chống cằm lên gối…không tài nào cô có thể chợp mắt khi con mình gặp nguy hiểm, TaeYeon thì phải ngồi trong trại giam…

Bảo cô không phải lo….Làm gì có chuyện nhẹ nhàng như vậy. Không lo không được. …

….

JiYeon che mịêng ngáp khi chán đánh đập JuHyun rồi, cô nghoảnh mặt quay đi nhìn tên bảo vệ :

- Canh chừng nó đấy.

- Vâng, Nhã Thư.

- Ừm…

JiYeon lườm lườm qua JuHyun rồi mới chịu về phòng mình nằm ngủ…Mỗi lần nhìn đứa bé này làm JiYeon nổi cơn ghen tức…như thể muốn giết nó cho hả giận vậy….

……..

-Kim thiếu chẳng phải cậu…- Qúach giám vừa lái xe vừa hỏi..

- Im lặng.

- Vầng – Qúach giám xìu mặt không nói gì thêm.ay

Muốn hỏi thăm chút tin tức mà TaeYeon đã tạt ngay gáo nước vào mặt khiến cậu tụt hết cả cảm xúc…

Đến nơi cần đến…

TaeYeon cúi ném điện thoại ở lại…Cậu móc hết số tiền có trong người của mình đưa cho Qúach giám :

- Cho cậu đấy.

Qúach giám nhận thấy trong vô thức, mặt bần thần nhìn TaeYeon…lúc tỉnh lại cậu đã đi một đoạn xa mất rồi…

- H…a..Hàn…thiếu…

Hai tên canh chừng đứa bé lắp bắp khi thấy TaeYeon… rõ ràng cậu đã bị tạm giam chờ ngày đưa lên tù Bộ rồi cơ mà…

TaeYeon nhìn chúng, cười nhạt

- Súc vậy còn biêt trung thành…thì phải nói tư cách chúng mày sao nhỉ…không bằng chó à…

Bị đụng vào tự ái, hai tên đỏ mặt tía tai :

- Hừ…cô Lý trả chúng tôi rất nhiều tiền…kẻ tức thời mới là anh hùng …Hàn thiếu hiểu câu…nó…i

Hự…

Tên đó chưa nói hết câu, TaeYeon đã bất ngờ đạp vào bụng hắn thụt người ra sau…Tên còn lại thấy vậy liền dơ nắm đấm lên, TaeYeon bắt được tay hắn bẻ quặt ra sau…Tên thứ nhất nhanh chóng bò dậy chạy lại thục cùi trở vào lưng làm TaeYeon đau điếng buông tay tên kia ra…

Cậu nhìn chúng…đúng là người của ba cậu được việc nhưng lại chọn phải mấy tên bất trung….Tiếc thật…

Hai tên nhìn cậu rồi vội xông vào cùng đánh…Né đằng nào cũng dính, TaeYeon liều mình đánh được tên nào thì đánh vậy. Thấy tên tóc dài, TaeYeon túm tóc hắn giật ngược về sau…co chân thụi gối lên mặt hắn …

Hự… Một tên đã đuối, cậu vừa mới quay lại đã bị tên kia bất ngờ đấm thẳng vào mặt…TaeYeon ngã nhào xuống đât…khoé môi rỉ máu, cậu đưa tay quyệt ngang nó đi…Tên đó nắm cổ áo TaeYeon, nhấc bổng cậu dậy như đô vật chuyên nghiệp WWE thường làm…

TuýêtYeon chênh vênh trên cao, lúc này cậu mà giãy dụa chỉ có ngã thôi…Đành phó mặc số phận vậy…

Cẩm giác như hắn sắp ném mình xuống đất làm TaeYeon nhắm mắt lại cắn môi để khỏi bật tiếng kêu cho cú tiếp đất không an toàn sắp tới…

Hực…

TaeYeon ngã chồng lên tên bự con đó, mắt cậu mở hẳn ra…Nhìn hai người vừa xuất hiện giúp mình…

TaeYeon nhìn lại tên bê mình lúc nãy đang nằm dưới mông, cậu cười cười, thở mệt vỗ vai hắn :

- Ổn chứ…

Hai tên vừa đến mau chóng kéo đỡ TaeYeon dậy, cậu phủi phủi quần áo nói :

- Tốt,,,Trói chúng nó cho qua một bên…

- Vâng thưaKim thiếu…

….

Nghe tiếng động lạ, JiYeon vội vã khoác đại một chiếc áo khoác mỏng phủ lên váy ngủ…rồi chạy xuống dưới, vừa đi vừa nói :

- Có chuyện…

Mắt cô mở lớn hết sức khi thấy TaeYeon xuất hiện chỗ này…Bước chân JiYeon lùi xuống vài bước, cổ họng nuốt nước bọt liên tục không ngừng cho đến khi khô cứng..

Nhìn thấy JiYeon, TaeYeon liền hỏi :

- Thằng bé đâu?

JiYeon cả kinh nhìn hai tên bảo vệ vô dụng nằm hết dưới sàn, là do cô quá chủ quan, bảo mấy tên kia đi chỗ khác không cần tụ quá đông ở đây nên mới xảy ra chuyện này…

- Tôi không biết…

- JiYeon làm cương nghoảng mặt đi chỗ khác..

- Nó- ở - đâu – TaeYeon nhíu mày nhìn JiYeon.

- Chết rồi…- Không còn nước thối lui, thà làm càng còn hơn…JiYeon cười khan…

Từng nét mặt của TaeYeon chứa một luồngKim khí mỗi lúc càng cao theo từng bước chân…tiến về phía JiYeon…

Cô không tin TaeYeon giám làm gì cô trong nhà mình cả…mặt vẫn tỏ ra không sợ, vênh vênh tự đắc…

TaeYeon đứng trước mặt JiYeon, vẻ mặt dù sặc mùi sát khí nhưng lời nói vẫn từ tốn :

- 1 lần cuối. Nó - ở - đâu…

JuHyun bị nhốt trong phòng bị khoá, có tường thạch cao cách âm, nhưng nó vẫn có thể nghe thấy mang máng tiếng bên ngoài…Như linh cảm có người đến cứu mình, nhất là nó nghe được đâu đó giọng

nói như sắt đá của TaeYeon…

Đang ngồi thu thu trong góc, JuHyun bò tới áp sát tai vào tường để cố nghe rõ hơn…như đã chắc được điều gì đó,JuHyun cố bò đến cánh cửa , bàn tay nhỏ xíu của đứa béYeonếu ớt cứ đưa lên đập vào tường…nó cố hét thật to cho ai đó nghe thấy được… mệt lả đi vì bị bỏ đói hai ngày, người thì đầy thương tích…Đối với một đứa trẻ chịu những điều này thật là quá sức…

Bên ngoài, có một tên đi theo TaeYeon tai rất thính, hắn như đang nghe thấy tiếng trẻ con đang kêu cứu thì phải…

-Kim thiếu, tôi nghe có tíêng trẻ con…

TaeYeon trừng mắt nhìn JiYeon :

- Cô có chỉ không?

- Không – bao – giờ.

TaeYeon cắn môi cô vứt cơn tức xang một bên, quay lại nói hai tên kia, chỉ tay vào tên tai thính vừa nói :

- Mau đi tìm hết ngóc ngách trong nhà này – TaeYeon liếc qua tên còn lại nói - Ở đây trông chừng cô ta.

- Vâng.

- Vâng…

Chính TaeYeon nói xong đã nhanh chân hơn ai hết chạy hết khắp các phòng của nhà này…

Do tai thính có phần hơn người, hắn nhanh chóng nghe được tiếng kêu dần dần rõ hơn của đứa trẻ…

Như đã chắc là căn phòng đó, hắn mở cửa ra…nhưng…nó đã khoá mất rồi…

Tên tai thính lấy đà đạp tới tấp vào cửa nhưg cũng chẳng xi nhê gì…Hắn liền quay lại chỗ cũ…

TaeYeon lên tầng hai tìm tất cả chẳng thấy một ai ngoài trừ lão Đổng đang nằm mê man trên giường, cậu liền xông ngay vào trong túm cổ thân già của lão Đổng dậy :

- Xuống đây…

Lão mệt nhọc, người nóng bừng vì sốt cao…đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn TaeYeon, như vẫn còn ám ảnh những trò cậu lắm, đang trong cơn sốt nhìn cậu mà lão thấy lạnh hẳn người đi, rối rít gạt tay TaeYeon để chạy ra ngoài cửa phòng…

Mặt TaeYeon bần thần ngoái lại nhìn lão Đổng…

- Người đâu…ma..u..mau…bắt …n.ó…lại…- Gịong lão thều thào vừa chạy xuống dưới vừa tri hô …

Đến gần xuống bậc cuối cùng còn trượt chân ngã oạch xuống đất, tên tai thính lắc đầu nhìn thân hình bệ vệ khổ nhọc của lão…

TaeYeon từ từ đi xuống, nghe có tiếng bước chân gần mình, lão vội vàng ngoái đầu lại, sợ hãi nhìn TaeYeon…

JiYeon thấy bộ dạng ba mình, cô càng thấy thù TaeYeon…

JiYeon cúi xuống đỡ ông Đổng dậy…

-Kim thiếu, tôi nghe có tiếng trẻ con ở phòng cuối dãy kia…

TaeYeon cau mày :

- Vậy nó đâu?

- Phòng đã bị khóa, không vào được…

TaeYeon quay ngoắt xang JiYeon, giờ này không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi, cậu quát :

- Khoá đâu..

- Vứt đi rồi – Vừa đỡ ông Đổng, JiYeon vừa ngang giọng nói…

TaeYeon dơ tay tát thẳng vào mặt JiYeon, cậu nghiến răng mà nói :

- Đừng để tôi nói nhiều…tôi không muốn dùng biện pháp mạnh với phụ nữ đâu.

JiYeon ôm mặt, mắt ngân ngấn nước vì đau, mắt gừom TaeYeon :

- Anh dám đánh…

TaeYeon không muốn nói nhiều, cậu kéo mạnh ông Đổng ra khiến ông la oai oái :

- Mày…mày định làm gì tao nữa…thằng giết người…

TaeYeon chẳng nói chẳng rằng lôi xềnh xệch lão ra giữa sàn…JiYeon vội vàng kéo ông Đổng lại như dành giật một mónKimg :

- Tên khốn này…buông ba tôi ra…

Hai tên kia vội vàng bước đến kéo JiYeon ra khỏi người lão Đổng…

Miệng lão không ngừng gào thét chử.i bới :

- Buồng ra…thằng chó..thằng ********..giết người…

Vừa nói tay lão vừa cố cậy bàn tay TaeYeon ra khỏi cổn áo mình…

TaeYeon bực dọc đẩy mạnh lão ngã nhào xuống sàn, cậu phủi phủi tay như vừa sờ vào thứ dơ bẩn nhất vậy…

TaeYeon ngồi xuống gần lão, khoé miệng chỉ nhếch lên nhẹ nhàng nói nhưng đầy tà khí trong đó :

- Nếu đứa con xinh đẹp của ông không mau thả con tôi ra thì ông cũng sẽ có kễt quả không tốt đâu…

- Mày..mày…- tay lão run run chỉ thằng mặt TaeYeon – định làm gì …tao…

TaeYeon chau mày nhìn ngón tay ngắn ngủn run lập cập của lão gạt xang một bên, ánh mắt sắc lạnh, miệng gằn giọng :

- Ông đã muốn biết vậy thì…- TaeYeon bỏ dở câu nói nhìn xang hai tên đang giữ tay JiYeon - Lấy bao rắn độc chuẩn bị sẵn bên ngoài vào đây…

Hai tên kia vốn được việc, vừ nhìn mặt TaeYeon là hiểu ý ngay :

- Vâng…

Ông Đổng lẫn JiYeon tái mét mặt, JiYeon rú lên :

- Đồ ********,…

Lão Đổng thì sợ hãi đến bạc mặt, môi tái nhợt :

- Con mau mau…đưa khóa cho nó đi…

JiYeon cắn môi, cô hiểu được lời nói của TaeYeon có trọng lượng thế nào, cậu nói là sẽ làm…

Cô hít mạnh hơi, mắt chứa đầy sự thù hận TaeYeon, miệng phải cố lắm mới xuống giọng :

- Tôi…sẽ…lấy…

TaeYeon cười nhẹ :

- Sớm thì hai bên đỡ mệt không.

JiYeon lấy chiếc khoá dưới bình hoa ra, TuýêtYeon đứng dậy đi theo JiYeon …

Cạch…

Một thân hình nhỏ bé đổ ngã dưới sàn ra ngoài ngưỡng cửa, TaeYeon nhìn bộ dạng xướt xát tím bầm của con mà lòng không khỏi đau xót, hai hàm răng cậu cắn chặt lại muốn bình tĩnh cũng không thể được nữa rồi…TaeYeon ngồi xuống bế xốc đứa bé đã ngất lịm đi…

JiYeon đứng nhìn JuHyun ra nông nỗi này không những thấy mình đã quá đáng còn tỏ ra nhơn nhơn đắc ý hả dạ…Khoé môi cười nhạt :

- Đáng đời lắm…

TaeYeon bế con đứng dậy, nhìn JiYeon đăm đăm…:

- Cố cười đến sáng mai đi. Sợ cô không còn cơ hội nữa đấy…

JiYeon dừng ngay nét cười thoả mãn trên môi thay vào đó là nét sợ hãi mơ hồ nào đó…bàn tay có hơi run, chân cũng đứng không còn vững nữa…

Cậu nghoảng mặt bước đi, đôi tay rắn chắc ôm gọn đứa con vào lòng…nhìn thân thể tàn tạ của con làm máu của cậu sôi lên đỉnh điềm…mọi thứ đã cố kìm lại giờ đã bùng phát tất cả…

Hai tên kia nhìn đứa bé xơ xác nằm ngất lịm cũng thấy có phần xót dạ… Dù là một tên không có học phải đi làm bảo kê, lưu manh dùng bạo lực thay lời nói như chúng cũng phải thấy bất mãn về chuyện một người phụ nữ thâm địa như vậy…

TaeYeon đanh giọng nói :

- Đưa cả hai đến địa chỉ xx

- Vâng – Hai tên cúi đầu.

Nói xong, mắt cậu liếc qua lão Đổng làm lão thót tim nhìn ngay xang chỗ khác…

TaeYeon bước nhanh như chạy ra ngoài, mau chóng bất taxi đưa JuHyun vào bệnh viện…

……..

Fany được tin, cô vội vã phi đến bệnh viện, cả ông Đình và SoYeon cũng nhanh chóng có mặt ở đó…

Thấy TaeYeon , Fany không kìm chế nổi cảm xúc, cô xông ngay tới tát thẳng vào mặt TaeYeon đấn túi bụi lên người TaeYeon :

- An..h nói tôiYeonên tâm à…để con tôi ra nông nỗi kia mà…anh dám nói tôi…tin anh à…

SoYeon vội vã vào can Fany ra, TaeYeon cúi đầu :

- Anh xin lỗi…

- Xin lỗi…- Fany vừa nói, mắt vừa tuôn lệ, tay chỉ vào phòng cấp cứu – Con …tô..i có mệnh…hề gì, anh có chết cũng..khôn..g đền lại được đâu…

TaeYeon cúi đầu không nói gì…hai bàn tay nắm chặt thành hình nắm đấm …nhớ đến đứa con đang cấp cứu và cái vẻ mặt thoả mãn của JiYeon làm cậu không thể nào chờ đợi thêm giây phút nào nữa…

Fany vừa khóc vừa quát :

- Cút đi…anh chỉ toàn mang rắc rối đến cho tôi thôi….

Ông Đình đứng lặng im vì ngại xen vào truyện lớp trẻ, SoYeon vừa vỗ vai cho Fany bình tĩnh lại vừa nói :

- Thôi đi…

- Anh xin lỗi…

TaeYeon lủi thủi quay lưng bước đi…Lúc này cạu hiểu được Fany nhìn thấy cậu sẽ thêm phần kích động...

TaeYeon đi thật nhanh khuất khỏi cáiKimh lang nơi gần đây cậu hay phải vào ….

…..

- Tôi cho cô một ơn huệ cuối. Chọn đi…1 trong hai phòng đấy…

TaeYeon ngồi xuống, haiKimg mày cậu nhướng lên, miệng cười nhạt như chế giễu JiYeon :

- Nếu đã sợ thì đừng đi gây chuyện…phụ nữ, tôi không muốn chạm đến nhưng với loại súc vật 1 đứa bé cũng không tha như cô thì phải dạy dỗ lại thôi…

Không còn kiên nhẫn để ban ơn nữa, TaeYeon thô bạo kéo JiYeon vào một phòng, 1 tên cũng đi theo hỗ trợ cậu trói JiYeon vào chiếc ghế địên có sẵn,,,

Cô không ngừng dãy dụa kêu lên …:

- Buông…buô…ng tôi ra…Cứ…u…tôi …- Cô cố gắng hét thật to hi vọng có một người nghe được.

Hai người trói chặt JiYeon đến nỗi không cô không thể nhúch nhích 1 tý nào nổi…Tên kia lấy băng dính dán miệng JiYeon lại cho cái miệng chua ngoa kia khỏi gào rú lên…

JiYeon lắc đầu nguầy nguật cố chống chế mà đều thất bại…Miệng cô ư ử như con cún sắc nước gạo…

TaeYeon lại chỗ được dành riêng cho mình, tên kia dính những đường điện vào người JiYeon từng chỗ một khắp người cô,,,mắt JiYeon mở trừng trừng mắt đỏ đong đầy nước sợ hãi mà không thể bật lại được….

Trong ánh mắt đó chứa đầy sự cả kinh nhìn về phía TaeYeon …

Ư………………..- JiYeon dạy dụa vì những dòng địên chập chờn dựt vào mình…

TaeYeon cứ bật công tắc rồi lại tắt…bật rồi tắt….nhấp nhửng…Khoảng cách giữa các lần không đủ làm JiYeon thấy nguôi ngoai thì đã bị dòng điện tiếp theo dựt…

Cô muốn kêu…muốn dẫy cũng không được…

Chơi chán một lúc, JiYeon cũng ngất lịm đi vì dòng địên truyền đến người đã làm cô tê cứng dẫn đến tình trạng chết lâm sàng….

Như muốn cho JiYeon nghỉ ngơi một lúc,

Một hồi sau TaeYeon mới nói :

- Lấy nước vào đây…

Tên kia lập tức làm theo, 2 phút sau quay lại với một xô đầy nước. TaeYeon tiếp :

- Gíup cô ta tỉnh táo chút đi.

Tên tai thính rùng mình…giết chết đi cho khoẻ….

JiYeon mơ mơ màng màng rồi giật mình gịây..chưa kịp nhận thức gì, một dòng địên khác đã truyền đến người …hình như vẫn với số vôn ấy nhưng sao giờ nó lại sực mạnh đến thế…là do nước…

TaeYeon để một lúc lâu hơn so với trước…toàn thân JiYeon như muốn nổ tung, da thịt cô khô khốc lại vì dòng địên làm nóng…người cô rung lên từng hồi theo dòng địên truyền đến….miệng cứ ú ớ muốn kêu cũng không nổi…

TaeYeon tắt công tắc điện, cậu thấy có vẻ hả cơn tức đi một chút…Mới chỉ là một chút thôi nhé…

JiYeon thở hổn hển, ánh mắt đầy sự sợ hãi đối với TuýêtYeon…cậu còn thâm độc hơn những gì cô đã tưởng…

TaeYeon lên tiếng :

- Tháo hết mọi thứ ra đi.

- Dạ…

Toàn thân JiYeon bủn rủn muốn rụng rời hết tất cả các bộ phận trên cơ thể ra từng mảh vậy…hai tay hai chân tê cứng lại, vẫn chưa thể cử động ngay được…

TaeYeon lại kéo JiYeon xang một bên khác, tóc tai cô rối bù lên như tổ quạ, mặt mày tái đến nỗi không còn chút sắc trằng, hồng nào nữa…hai mắt thâm quần , gương mặt xuống sắc nặng nề…

TaeYeon nói :

- Cho vào thùng đi.

Tên kia vác JiYeon lên vai rồi ném vào thùng làm bằng đồng to lớn có chứa nước bên trong rồi đậy nắp vào…

TaeYeon đứng ngoài cầm kẻng…

Choang….

Tiếng kêu ngay cả người đứng cạnh như tên tai thính cũng phải bịt tai khó chịu nữa là người bên trong đó…

Còn cả nước nữa chứ…

JiYeon nhức đến buốt óc…tai cô như bị ù ù đi …JiYeon cô bịt tai lại, thì mắt cô hoa hoa lên trong nước….

Choang….Choang…

Hai tiếng kêu liên tục khiến JiYeon đinh tai nhức óc đến tận cùng…màng nhĩ của cô muốn thủng , đôi mắt như sắp long ra đến nơi rồi….JiYeon cố gắng gào lên :

- Tô…i sai rồi….tô…i xi…n l..ỗi…

Choang….

Cô cố bịp tai, nhắm mắt thật chặt nhưng cảm giác…thở thở đó vẫn không thuyên giảm….

Choang…choang…choang…

Càng ngày tiếng kẻng càng dồn dập hơn…JiYeon muốn chết quách đi cho xong còn hơn chịu cảnh này…Chỉ cần vài tiếng nữa thôi máu mắt, máu tai cô sẽ chảy ra hết mất….

Đủ khôn để biết điểm dừng.., TaeYeon ngưng tay, nói :

- Cho ra đi…

Tên tai thính mở ngay nắp thùng kéo JiYeon ra khỏi đó, Chân cô đứng không còn vững, mọi âm thanh bên ngoài chẳng còn nghe rõ nữa…nước mắt nước mũi chảy dòng dòng theo dòng nước bên trong thùng…người run cầm cập…Vừa để JiYeon đứng xuống, cô đã ngã ập xuống sàn nằm bệt dưới đó…Mọi giác quan như tê lịêt hoàn toàn…

TaeYeon lại gần, ánh mắt sắc lạnh nhìn JiYeon, miệng cười nhạt :

- Vẫn tiếp tục được chứ…

Mắt JiYeon hoa hoa lên, khẩu hình miệng của TaeYeon quá rõ …cô ý thức được điều TaeYeon muốn, cố gắng dùng hết sức lực còn lại để lắc đầu…tay chân thì không thể nào nhấc lên nổi rồi…

JiYeon ngất lịm đi…

Tên tai thính thấy như vậy cũng đã quá đủ với sức chịu đựng của một người phụ nữ rồi, hắn nhìn TaeYeon, ái ngại hỏi :

- Bây giờ…đến đánh cô ta à…

- Để lại dấu tích để bọn cảnh sát bắt tội mình à…- TaeYeon khôn ngoan nói – Đủ rồi…đưa đến sở cùng lão già sắp die kia đi.

………….

Phải mãi đến trưa hôm sau, JiYeon mới có thể mở mắt ra nổi….

Cô nhận thức được mình đang nằm một nơi rất lạ…Im lặng…mọi thứ xung quanh quay một vòng tròn không định trước mắt JiYeon…cô nhắm mắt vào mà đầu óc cũng vẫn quay vòng như đang trên không vậy…

Két…Tiếng cửa sắt mờ ra….Một viên cảnh sát bước vào nhìn JiYeon lắc đầu nói :

- Phạm nhân 276 mau đứng dậy để chuyện đến trại giam trên Bộ.

Dù đã mở mắt được ra , những tai cô vẫn ù ù như người điếc … cố gắng lắm mới nghe được loáng thoáng chữ được chữ không…

Cô vẫn nằm im không cử động…mắt nhìn chằm chằm tên cảnh sát đó…Sao cô lại ở đây…sao lại có cảnh sát….

JiYeon lên tiếng thều thào hỏi :

- Tôi…tôi đang ở đâu…

Tên cảnh sát thở hắt ra nhìn JiYeon :

- Cô bị buộc tội bắt cóc và ngược đãi trẻ em…

JiYeon không còn sức lực để níu kéo hay dãy dụa hỏi thêm nữa…vẻ mặt buông xuôi, tay chân không buồn nhúc nhích như người bại liệt vậy….

Tên cảnh sát miễn cưỡng cúi xuống kéo JiYeon dậy, đỡ cô đi ra ngoài xe thùng kín….

Bên trong xe thùng, ông Đổng ngồi sẵn đó, hai tay che mặt….cuối cùng tội ác cố che đến đâu cũng phải lòi ra …

Lão ước gì thời gian quay lại để khôn ngoan không làm ra những chuyện kinh khủng ấy…

JiYeon bước lên xe với chiếc còng tay…thấy ba mình, hai mắt cô ướt nhoà đi vì một phút nông nổi mà đã ra nông nỗi này…

“Lười trời lồng lộng…”

Tất cả côngty đều hớn hở vui mừng ra mặt khi tivi đưa tinKim thiếu trong sạch…và chiếu cận cảnh hai cha con tên sát nhân đó ….

TaeYeon vào cônty, ai cũng cười cúi đầu chào cậu cung kính như mọi ngày…TaeYeon chỉ hơi cười lại…Cậu vẫn còn một chuyện buồn chưa giải quyết được…Muốn đến thăm đứa con nhưng lại sợ gặp Fany, khiến cô càng thêm kích động…

Có lẽ cậu cần đi một thời gian để lắng xuống chuyện này thôi….

Qúach giám theo chân TaeYeon vào phòng, cậu nói :

- Chúc mừngKim thiếu, anh được giải oan rồi…

- Ừm- TaeYeon cười nhẹ. Cậu lấy chiếc thẻ vàng trong ngăn kéo ra, mịêng dặn dò Qúach giám :

- Nhờ cậu quản lý côngty 1 thời gian vậy.

-Kim thiếu…- Qúach giám cảnh giác lời nói của TaeYeon – Anh định …đi đâu?

- Xả stress…- TaeYeon cười nhẹ rồi lấy khoá xe đi ra ngoài…

……..

- Mẹ ơi, có phải chúYeon là ba con không? JuHyun vừa tỉnh dậy được một lúc, sắc mặt có vẻ khá hơn nhiều, chắc tại do đói quá mà bịKimh hạ nên mới mất sức như vậy.

- Ai nói với con như vậy – Fany nhẹ giọng hỏi.

- Mụ simla bắt con ấy…- Mặt JuHyun hiện rõ hay chữ bực tức khi nhắc đến JiYeon.

Fany bật cười :

- Nếu TaeYeon là ba con thật, con có ghét không?

- Không – JuHyun lắc đầu – Mụ simla ấy có nói xấu ba với bảo con là nghiệt chủng nhưng con không tin. Con thấy ba đối xử rất tốt với con. Rõ ràng ba quan tâm mới đi cứu con như vậy..Mẹ nói xem đúng không.

Nghe JuHyun làm một tràng toàn nói tốt cho TaeYeon, cô hơi cười ;

- Mẹ xin lỗi vì đã dấu con…đúng, TaeYeon là ba con nhưng chuyện mẹ nói với con hồi trước về ba con đều là hiểu lầm. Thật ra ba con rất mong có con…ba còn nói “Ba rất mong muốn có sự có mặt của con trên đời này”.

JuHyun thích chí cười tít mắt :

- Con biết mà, ba cũng đángYeonêu đấy chứ.

- Vậy à…- Fany không nói gì hơn chỉ cười trừ…

….

TaeYeon ghé qua bệnh viện. Cậu đứng ngoài phòng, bước chân không dám tiến thêm vào trong…

JuHyun đã tỉnh rồi, vậy là cũng đỡ lo phần nào…TaeYeon khẽ cười nhìn Fany đang nói gì đó mà thằng bé cười tươi rói…

- Sao không vào trong đi…- SoYeon từ sau lên tiêng .

Cậu giật mình quay lại, :

- Ừ thôi. Nhờ cậu chăm sóc hai mẹ con Fany một thời gian nhé.

- Ba nói chuyện với Fany rồi, cô ấy có vẻ đã hiểu được nỗi khổ của anh…

TaeYeon cười gượng :

- Hiểu nhưng chưa chắc đã tha thứ. Tốt nhất tôi nên lánh mặt …Nhờ cậu gửi lời đến Fany :- Tôi xin lỗi vì đã làm cô ấy và con phải chịu nhiều rắc rối…xin lỗi – Nét mặt TaeYeon chất chứa đầy nỗi ưu thương, đáy mắt màu nâu phẳng lặng như đáy hồ thu…

- Anh định đi đâu…

- Chưa biết, ra sân bay xem còn chuyến đi đâu được thì đi vậy.- TaeYeon hơi cười – Đi nhé.

Cậu lách qua người SoYeon đi thật nhanh khỏi đây…

SoYeon lắc đầu, định mở cửa vào thì Fany đã đi ra…Cô nhìn theo bóng dáng cao lớn cô độc của TaeYeon mà thấy nhói lòng…

SoYeon nhìn Fany, nhớ gương mặt khắc nỗi buồn của TaeYeon làm mọi sự ghét của SoYeon đối với cậu phút chốc tan biến…Mỗi người…đều có một nỗi khổ riêng…SoYeon nhẹ giọng nói :

- Cậu…hiểu điểmYeonếu của TaeYeon chính là mình và đứa bé rồi chứ?

Mắt Fany vẫn dõi theo TaeYeon đến khi cậu đi khuất, miệng đáp :

- Tớ mới là người đã làm phiền đến cuộc sống của TaeYeon đúng không.

SoYeon lắc đầu cười :

- Không ai làm phiền cuộc sống ai cả…Là do số phận của hai người phải liên quan đến nhau…Nếu bỏ qua mọi chuyện cũ, tớ thấy TaeYeon cũng là 1 người đàn ông đáng mơ ước đấy.

…………..

- Mẹ ơi, baYeon đâu, sao không vào thăm con…

Đang ăn, JuHyun bỗng nhớ ra gì đó liền hỏi Fany.

Cô lắc đầu, vẻ mặt hơi buồn

- Mẹ cũng không biết ba con đang ở đâu nữa. Mà con không thấy ghét ba con sao?

- Đương nhiên rồi – JuHyun gật đầu, vẻ hiểu chuyện – Nếu không có ba thì không có con trên đời rồi…với lại ba rất coi trọng con chứ đâu như lời mẹ nói hồi trước.

- Ừm – Fany cười hiền nhìn con – Con biết vậy là tốt rồi…nhưng con hiểu một chiếc gương vỡ dù cố lắp ghét đến đâu cũng hiện lên vết nứt chứ…

JuHyun lắc đầu :

- Con không hiểu những lời sâu xa mẹ nói…Con chỉ biết ngày xưa mẹ đã dạy con : mọi thứ cho qua được thì cho qua, đừng cố ghi nhớ để nặng lòng…còn gì.

Fany dù đang buồn nhưng cũng phải bật cười trước lý luận của JuHyun…Cô không nói gì nữa, tay xoa xoa mấy sợi tóc con trên trán JuHyun…Đúng là vậy….ngay cả một đứa bé cũng hiểu được cái lý của câu nói đó, chính cô là người dạy nó thì tại sao lại không thể làm theo điều đó….

……

2 tuần sau…..

Người đàn ông đẹp xuất hiện trước mắt cô giáo JuHyun, cậu khẽ cười nhìn cô, giọng thật nhẹ nhàng như làn gió thu :

- Cô giáo cho tôi đón JuHyun nhé…

- Anh là…- Nhìn mặt người đàn ông, cô giáo thấy ngờ ngợ rồi chợt ớ ra…- Ồ…, có phải anh là người trên tivi….

- Ờ không, tôi là chú của JuHyun…- Cô cứ gọi JuHyun ra là nó nhận mà..- Người đàn ông chặn ngang lời nói dông dài của cô giáo.

Miệng cô giáo cứ tròn vo nhìn người đàn ông đó, mày nhương nhướng lên vừa quay đi vừa lắc đầu suy nghĩ…

- Ba….

Ánh mắt TaeYeon mơ lớn đầy sửg sốt…Cậu vừa nghe JuHyun gọi mình là gì??? TaeYeon ngồi xuống, nhìn JuHyun :

- Chàu vừa gọi chú là gì?

- Chú không phải ba cháu sao?- JuHyun hỏi ngược lại.

- Đúng, chú là ba cháu.

- Vậy cháu không gọi chú là ba thì gọi là gì…- JuHyun nhìn TaeYeon cười cười.

- Ừ, ừ..Đúng rồi..

Tự nhiên tâm trạng TaeYeon trở nên thoải mái hẳn…Mọi điều lo sợ trước khi đến đây đều tan biến hết.

TaeYeon thầm hài lòng về đứa con trai cứng của mình…Mới bé thế mà đã hiểu chuyện rồi…

Cô giáo đứng chân chân nhìn hai người …lớn thì nói là chú…bbé thì gọi là cha…Là sao??

- Con không ghét ba à?

JuHyun lắc đầu, gương mặt khôi ngô trấng trẻo giông bố lắc đầu, bắt đầu thể hiện:

- Mẹ nói với con rồi “Ba rất mong muốn sự có mặt của con trên đời” còn gì nữa, con hiểu được rồi thì ghét ba thế nào. Là người không nên cố chấp…

TaeYeon cười bậat ra, gật gật đầu :

- Con hơn ba rồi đấy…- Cậu cười cười nhìn JuHyun, lòng thanh thản đến nhẹ nhàng…- Định đi lâu lâu một chút nhưng nhớ con quá nên lại phải về..- TaeYeon thở hắt ra.

- Ai bảo ba thích đi cơ, có ai đuổi ba đâu - JuHyun nhướng mày nói.

- Ba…

- Mẹ…- JuHyun nuốt khan nhìn xang TaeYeon, cậu bé nhún vai, nói nhỏ - Chuẩn bị tâm lý đi ba nhá…

JuHyun chạy khỏi vòng tay TaeYeon, lao đến ôm Fany, giọng nịnh nọt để đỡ cho TaeYeon :

- Mẹ, hôm nay mẹ lại đến muộn nhé, nhưng may là ba đến sớm với con đấy…Ba đi làm việc mấy tuần nay mệt như thế vừa xuống sân bay đã ra đón con rồi đấy…mẹ thấy…

“ba”…Khun cạnh Fany chẳng hiểu JuHyun đang nói gì nữa…tự nhiên xuất hiện “ba” nào ở đây…Cậu đảo mắt nhìn TaeYeon “chẳng nhẽ nói người đó…”. Khun bàng hoàng đến sửng sốt nhưng vẫn im lặng vì chưa có cơ hội hỏi.

- Con trai nói ít thôi – Fany chau mày nạt JuHyun làm cậu bé im bặt…

JuHyun nhìn TaeYeon, mặt cậu bé xìu xuống…TaeYeon chẹp mịêng đứng dạy, mắt cậu nhìn xang Khun…gương mặt tối sầm hẳn xuống…Dù đã cố nói những lời cao thượng như “ em có thể đến với người khác…” nhưng lòng lại nghĩ khác…Fany phải biết ý chứ…

Fany nhìn nhìn TaeYeon. Cô chau mày đanh giọng nói :

- Chơi chán chưa?

- Anh…- TaeYeon cứng họng…

- Ba đi chơi đâu, ba làm việc mà mẹ…nhìn ba mệt mỏi…thế..

- Không được bon chen với người lớn – Fany quát tiếp, JuHyun nín luôn…cậu bé lắc đầu thở hắt ra nhìn TaeYeon…

Fany quay xang nhìn Khun :

- Anh đưa con về hộ em nhé…

Khun tò mò hỏi :

- Còn em?

- Tôi có chuyện cần làm. Anh giúp hộ nhé.

- Ừ được..- Khun gật đầu trong nghi vấn quan hệ giữa ba người…

Khun dắt tay JuHyun nói :

- Về cháu.

- Vâng…- Trước khi đi, JuHyun quay lại nhìn TaeYeon , miệng nói thành hình chứ không ra tiếng : “Ba đẹp trai, cố lên…”

TaeYeon cười cười, thấy Fany gườm gườm nhìn mình, cậu lại cúi đầu, im bặt đi…làm vẻ mặt đáng thương…vô số tội…

- Anh đi theo tôi…

- Ừ..- TaeYeon ngoan ngoãn đi sau.

Fany bỗng nhiên nhớ ra cô đi cùng Khun 1 xe thì làm gì còn xe :

- Xe anh đâu..

- Trước mặt em…

Fany tự nhiên đi đến ngồi vào ghế bên…TaeYeon vào xe lái đi…Vừa lái cậu vừa hỏi :

- Đi đâu?

- Đến chỗ mộ mẹ anh đi.

TaeYeon quay xang nhìn Fany, haiKimg khẽ nhíu lại..Fany tiếp :

- Chỗ mộ mẹ anh cũng gần chỗ mộ ba, mẹ tôi thôi, không có gì đâu.

- Ừ, vậy à – TaeYeon hơi cười, gương mặt phảng phất nét buồn…

……..

- Cháu vớiKim thiếu là quan hệ gì vậy – Khun dò hỏi.

- Ba cháu đấy.- JuHyun tự nhiên khoe, giới thiệu luôn ngoại hình của ba mình – Ba cháu đẹp trai không?

Khun quay xang nhìn JuHyun tự hào khoe về ba nó, tự nhiên cậu thấy nghẹn họng trả muốn nói thêm gì nữa…

Tự dưng ở đâu lại xuất hiện kẻ ngáng đường này cơ chứ…Vậy là cậu phải chịu thua rồi sao…

Mặt Khun méo xệch, mịêng bật thốt :

- Không cam tâm tý nào.

JuHyun quay xang nhìn Khun, cậu bé hỏi :

- Chú nói gì?

Tự nhiên Khun nổi máu trẻ con vốn được nuông chiều từ bé đến lớn ra nói :

- Mẹ cháu phải là của chú chứ. Ba cháu đẹp trai làm sao bằng chú.

JuHyun trề môi cả thước :

- Vâng. Chú cứ tự an ủi mình đi.

- Mẹ cháu là của ba cháu rồi, chú đừng cố nữa. Chẳng phải mẹ cháu toàn từ chối chú rồi sao.

Đúng là nhục quá…để một đứa trẻ chạm ngay vào nỗi đau thầm kín của mình, mặt Khun quạu đeo lại quay xang lườm JuHyun mà mặt nó vẫn nhơn nhơn…làm Khun tức điên, khi nó bồi thêm câu cuối nữa:

- Sự thật lúc nào cũng phũ phàng chú ơi.

- Cháu…- JuHyun tức nghẹn họng, cho xe phóng vút về nhà. Ngồi với thằng bé này 1 lúc nữa chắc cậu chết nhục vì thua lý một đứa bé quá.

Read more: 

http://santruyen.com/hoa-vo-le-chuong-68-YmJkYWJp.html#ixzz331NslkA6

Dừng xe mọt quãng khá xa rồi hai người cùng đi bộ vào trong…

Đến ngã rẽ, TaeYeon nói :

- Em qua đấy trước, anh thăm mộ mẹ anh đã rồi qua thăm mộ hai bác.

- Vậy thì cùng qua mộ mẹ anh trước rồi qua đấy luôn cũng được.

- Ừ..tuỳ em.

….

Cơn gió nhẹ, khẽ đưa làn tóc Fany bay trong gió…cô đứng trước mộ mẹ TaeYeon, nhìn người phụ nữ cao sang xinh đẹp trong ảnh nhưng có vẻ trong đôi mắt sâu đen láy đó chất chứa một buồn nào đó, trên nét cười cũng thấy phảng phất nét bi ai…

Fany buột mịêng khen :

- Mẹ anh đẹp nhỉ?

TaeYeon hơi cười :

- Vậy mà vẫn có người có một đòi hai đấy..- Gịong nói cậu pha chút chua chát.

Fany hơi nghiêng nhìn TaeYeon đang ngồi xuống dứt lớp cỏ mới mọc trên mộ ra…Lúc nào nhìn cậu cô cũng cảm giác có một sự cô độc bao quanh con người đó…

- Anh vẫn còn hận chủ tịch về chuyện xưa à?

TuýêtYeon hơi cười, lắc đầu :

- Nếu anh nói không liệu em có tin không?

- Chuyện gì – Fany không hiểu…

TaeYeon vừa làm vừa nói mà không quay đầu lại nhìn Fany :

- Gìơ chuyện đấy không quan trọng với anh nữa, mà chuyện quan trọng nhất với anh là em – và- con. Đương nhiên đôi khi nhớ về cảnh mẹ anh đã chết như thế nào thì vẫn hận 3 người đó.

Tim Fany như hẫng đi một nhịp, khoẽ môi hơi cười :

- Vậy thì anh phải cưới tôi đấy nhé…

TaeYeon dừng hẳn tay, từ từ quay lại ngước mắt lên nhìn Fany…mặt cậu trong tình trạng đóng băng..

Fany ngồi xuống cạnh TaeYeon, nhìn cậu :

- Bỏ qua hết đi nhé, cả chuyện lúc trước của SoYeon và ba anh, cả mẹ SoYeon nữa…Còn em sẽ bỏ qua tất cả cho anh.

HàngKimg mày TaeYeon nhíu lại, ánh mắt đang có chút hi vọng bỗng nhiên tắt ngấm, khoé môi mỏng khẽ mím lại rồi bật thốt :

- Em vì chuyện đó nên mới tha thứ cho anh? Em đang thoả thuận với anh có phải không?

Fany vốn không giỏi diễn đạt cảm xúc lẫn lời nói…Thật sự cô không có ý đó, mà chẳng qua cô không biết nên nói như nào cho mọi chuyện đều êm đẹp.

Fany lắc đầu định giải thích thì TaeYeon đứng dậy nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt sâu tối sầm lại :

- Tôi không cần sự thương hại của em. Bỏ đi. Tôi ra ngoài đợi em trước.

TaeYeon lách qua người cô, thái độ lạnh nhạt bước đi…

Fany đứng thờ thẫn ở lại…Cô nén tiếng thở dài…quỳ xuống trước mộ mẹ TaeYeon cúi đầu làm lễ rồi mới đứng dậy xang mộ ba mẹ mình….

….

Fany đứng từ xa, nhìn gương mặt cương nghị ẩn chứa những nét buồn rất giống mẹ cậu, ngay cả đến nụ cười cũng rất giống…….Sắc cam vàng ngọt ngào của mù thu như đang chiếu sáng cậu…Một con người đơn độc, đáng thương hơn tất cả…

Cô phải làm sao để nói cho TaeYeon hiểu điều mình muốn đây…Thật sự cô không hề co ý thương hại hay giao kèo gì với cậu cả…

Fany đi lại gần, đứng trước mặt TaeYeon, ánh mắt hơi cong lên ẩn ý cười nhìn cậu, nhẹ giọng nói :

- Xin lỗi, em không có ý đấy…

- Tôi đã nói bỏ đi rồi. Về thôi – Gịong nói TaeYeon vẫn có phần khó chịu.

Fany bước gần thêm vài bước, vòng tay ôm lấy TaeYeon làm cậu sựng người lại, mọi hoạt động đều chững lại…ánh mắt mở lớn, hai tay vẫn giang rộng đứng hình không vòng qua ôm lại cô.

- Xin lỗi…Em mới là người bước vào cuộc đời anh, em mới là người làm phiền anh…Xin lỗi…- Gịong cô thật êm, cũng thật mát lành như cơn gió mùa thu này vậy…

Gương mặt TaeYeon chợt đổi nét..Cậu ôm lấy vai cô khẽ cười…Một nụ cười thật rạng ngời hạnh phúc…

Tất cả đều suôn sẻ…Cậu cứ nghĩ con đường mình đi sẽ chẳng bình phẳng nữa…nhưng giờ đây lại hoàn toàn ngược lại…

………….

………

- Gia Linh, em làm sao vậy?

- Anh không biết thật hay giả vờ không biết…- Gương mặt cô đầy nước mắt, vừa khóc vừa nhìn cậu.

Yuri chau mày, phẩy tay quay đi, miệng nói :

- Em kích động quá rồi đấy, để lúc khác nói chuyện đi.

Gia Linh chạy đến ôm chầm lấy lưngYeonuri, vừa nấc vừa nói :

- Sao anh không để ý đến em, em có gì kém Jessica sao…

Yuri gỡ tay Gia Linh ra khỏi người mình, cậu quay lại, mặt

khổ sở nhìn cô :

- Em sẽ tìm được người hơn anh thôi. Anh thật sự chỉ coi em là em thôi không còn gì hơn thế. Nếu em cứ thế này, anh nghĩ ngay cả đến anh em cũng không làm nổi nữa đâu.

Gia Linh vừa lắc đầu vừa khóc níu lấy tayYeonuri:

- An..h…kh..ô…ng…th…ể…đ…ối…x..ử…v..ới…em..nh…ư..vậy được…

Dần cảm thấy mệt vì giải thích nhiều,Yeonuri cau mày :

- Anh đối xử với em thế nào. Anh khôngYeonêu em, chẳng nhẽ em bắt anh phảiYeonêu em. Với lại anh đã có vợ và anh rất hài lòng về vợ anh. Anh không muốn giữa chúng ta lằng nhằng nữa. Anh- không-Yeonêu-em-bây giờ là vậy, về sau cũng vẫn là vậy.

Gia Linh khụy sụp xuống đất khóc ngất :

- An…h

Yuri nén tiếng thở dài, ngồi xuống gần cô, lau nước mắt cho Gia Linh, giọng có phần dịu lại :

- Thà đau một lần rồi thôi. Anh đã từng có cảm giác như em bây giờ nên anh hiểu được điều đó.

Nói xong,Yeonuri đứng dậy ra ngoài tránh mặt, tạm thời cho cô mượn phòng làm việc làm chỗ giải toả…Cậu tin, cô sẽ hiểu được ý cậu…Bản tính Gia Linh vốn không phải u mê bất ngộ…

…..

Khực…

Fany đang quay lưng lại ném hoa cưới cho mọi người bắt thì chẳng may lại giẫm vào gót váy dài lê thê, cô ngữ ngửa ra sau …

Ái…

Fany kêu lên vì ê… TaeYeon vội vàng ngồi xuống đỡ cô :

- Sao vậy,,,

Mọi người trố mắt nhìn Fany, không hiểu lý do vì đâu tự nhiên cô ngã…

Fany chau mày nhìn TaeYeon, vừa níu tay cậu đứng dậy vừa nói

- Em bảo anh váy cưới ngắn có phải dễ hoạt động hơn không..hơn không?

- Ngắn cái gì, có chồng có con rồi còn thích hình tượng sexy girl nữa à - TaeYeon nạt lại..

- Ba, mẹ phải giữ hình tượng đẹp trong ngày cưới chứ…- JuHyun khoanh tay đứng nhìn hai phụ huynh chẹp mịêng lắc đầu…

TaeYeon lẫn Fany quay xang nhìn JuHyun cùng đồng thanh :

- Trẻ con lại chen vào chuyện người lớn…

Mọi người có mặt ở đó cùng cười rội lên…

Gia Linh bắt được hoa cưới... ,Yeonuri chau mày nhìn xang Jessica :

- Em trả nhanh nhẹn gì vậy. Phải lao vào chộp lấy chứ…

- Để làm gì? – Jessica vẫn điềm tĩnh từ tốn hỏi.

- Tặng anh…-Yeonuri cười cười – Em tử bỏ ý định theo đuổi anh rồi đấy à…

Jessica gật đầu :

- Hình như anh đang theo đuổi lại em thì phải.

Yuri bật cười, cậu nhún vai chịu thua lý :

- Có lẽ….

Tin…tin…

Yuri lấy máy trong túi ra, cậu có tin nhắn.Jessica quay mặt đi chỗ khác, cậu đủ hiểu ai gửi tin choYeonuri những vẫn im lặng không xen quá nhiều vào chuyện riêng của cậu.

“Hôm trước mất mặt quá, em xin lỗi, gửi cả lời xin lỗi của em đến chị dâu vì chuyện đã qua nhé. Em phải đi du lịch xả stress một thời gian thôi. Chúc hai người hạnh phúc *cười* “…….

MiệngYeonuri thoáng nét cười…Cũng phải thế chứ.

….

Song Linh che miệng cười kiểu thục nữ :

- Anh kém tuổiKim thiếu mà đã giỏi vậy sao?

- Cũng tạm thôi, em quá khen rồi – Gia Linh cười cười đưa ly rượu vang lên nhấp môi…

Lại một anh nữa nằm trong danh sách “trai đẹp” của cô khai quật rồi…

Krystal tìm mãi trong đám bên ngoài hoa viên, không thấy Gia Linh đâu, cậu chau mày khó chịu…”Lại lượn đi đâu rồi không biết..”

Cậu đi vào trong sảnh thử tìm kiếm xem sao…Y rằng. Krystal cắn môi, mặt hầm hầm sát khi tiến tới đôi “cẩu nam nữ” kia…

Gần họ, miệng cậu lại nhoẻn ra nụ cười, khoác tay lên eo Song Linh làm cô lạnh người thụt lùi xang bên khác :

- Anh…

Krystal mạnh tay kéo người Song Linh lại gần mình, làm tên kia nhíu mày khó hiểu.

Krystal hơi cười nhìn Song Linh ánh mắt như răn đe ngầm, nói :

- Em đi đâu, làm anh tìm nãy giờ.

- Cái gì vậy…- Song Linh đẩy người Krystal ra, cô nhìn cậu mặt nhăn lại…

Không nhin được, Krystal quay xang tên trai đẹp kia cười cười :

- Xin lỗi anh, tôi phải nói chuyện với ngườiYeonêu tôi một lát…

Tên kia cũng gật gật trong vô thức, mặt trả hiểu gì…

Krystal lôi tuột Song Linh ra ngoài, cậu nhìn cô :

- Vị trí cô là gì rồi?

- Phó phòng.

- Phó thì phải phò tá trưởng chứ. Cứ đi lang thang tìm trai vậy.

- Này, đấy là ở côngty thôi nhé, còn ở ngoài anh không có quyền nhé. Anh- zai,

Song Linh Song Linh ngoảnh mặt quay đi, Krystal vội vã kéo lại, chẳng may cô ngã ập vào người cậu…

Hai mắt Song Linh mở lớn hết cỡ...

Krystal đẩy nhanh Song Linh ra làm cô tụt hết cả xảm xúc…cô cắn môi gườm gườm nhìn Krystal, rồi lại ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt dần đỏ lên trông thấy của cậu…đángYeonêu phết…

Tim Krystal như hẫng đi một nhịp, hai tay cậu áp lên má mình rồi quay mặt đi…

Được đà, cô chạy theo Krystal trêu lấy trêu để :

- Ôi, anh đang xấu hổ đấy à…haha…Trưởng phòng Lâm, mặt anh đỏ……

…..

………..

Ông Đình nhìn nét mặt TaeYeon thật hạnh phúc bên Fany…lòng cảm thấy thật nhẹ nhàng bìnhYeonên…Vậy là nỗi lo về bề gia thất của TaeYeon nay đã tan biến rồi….

Miệng ông mỉm cười nhìn cậu…thầm chúc cho đứa con mình sống thật hạnh phúc với gia đình nhỏ bé của nó… Nơi mà họ sẽ được đặt chân t tới …Một cuộc sống hạnh phúc..một cái kết đầy sắc hồng…

Nhìn xang SoYeon, ông nói :

- Con cũng chuẩn bị đi là vừa.

SoYeon cười cười, phẩy tay :

- Mẫu hình lý tưởng của con chưa xuất hiện…chờ đợi thôi…

………

- Ờ, mà anh thấy em chẳng bao giờ em khóc vì anh thì phải? – TaeYeon quay xang nhìn Fany hỏi.

- Ai bảo là không có? Chỉ là không trước mặt anh thôi.

- Nói chung thấy em khóc là chuyện hi hữu.

Fany nhún vai :

- Có lẽ. Phụ nữ là người hay khóc nhưng …khi họ không còn khóc được nữa tức là họ bị tổn thương quá nhiều rồi.

TaeYeon tự nhiên nhớ lại chuyện cũ…nhìn nhìn Fany..Cậu chẳng hiểu làm sao mình lại đối xử với cô như thế nữa.

Fany quay xang nhìn lại TaeYeon, hơi cười :

- Sao, anh đang hối hận chuyện anh đối xử với em lúc đầu đúng không?

- Sao em biết – TaeYeon ngạc nhiên nhìn cô.

- Luyện đấy…- Cô cười bật ra…

TaeYeon ngó ngó lại trong gương nhìn vẻ mặt mình…dạo này xuống cấp vậy sao, người khác có thể nhìn mà đóan ý nghĩ củ cậu rồi à.

Nghĩ là vậy, khoé miệng cậu vẫn cười nhìn cô :

- Vậy từ giờ anh phải làm em khóc nhiều mới hồi phục tổn thương đúng không.

Fany lườm lườm cậu :

- Thử xem…à, em nhớ anh từng bắt em hát trong buổi tiệc ở nhà cô JiYeon chứ?

TaeYeon nhìn nhìn Fany :

- Em nhớ dai vậy.

- Vậy buổi phỏng vấn này xong, anh cũng hát tặng em đi nhé. Coi như hoà. Ok - Fany nhướng nhướng mày nhìn cậu cười năn nỉ - Đi nhớ, em chưa nhìn anh làm gì có nghệ thuật cả. Mặt lúc nào cũng hầm hầm.

- Không? - TaeYeon quay xang nói ngay vào mặt Fany.

- Đi, em dẫn con đi bụi đấy.

- Gì cơ ?- TaeYeon bật cười - Em đang dọa anh đấy à. Đã bảo không là không.

Mặt Fany xịu xuống...mất hết cả hứng :

- Khó chịu.

TaeYeon vừa lái xe vừa nghĩ gì đó, khóe môi phảng phất nét cười....

….

Thông tin về lễ cưới TaeYeon xuất hiện trên khắp các mặt báo….Vậy là một “bông hoa” nữa đã có chủ…Đau tim các chị em chết mất thôi…

- Nghe nóiKim thiếu đã chấp nhận lấy một cô gái đã có con? Một số thông tin còn nói đó là do ba anh ép?

MC trong một show truyền hình đặt câu hỏi cho TaeYeon.

TaeYeon điềm nhiên cười :

- Tôi không hiểu mọi người lấy ở đâu cái thông tin đấy. Sự thật là tôiYeonêu và muốn cưới cô ấy thôi?

MC cũng choáng vì câu đáp rất tự nhiên không có gì ngượng ngùng của TaeYeon. Cô ta tiếp :

- Tin này đã gây sốc cho nữ giới rất nhiều. Có người còn đặt câu hỏi một người đàn ông hoàn hảo như anh sao lại phải lấy một phụ nữ đã có con…?

Khoé môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ cho nụ cười nhẹ :

- Nếu không có chuyện gì xảy ra thì 5 năm trước tôi đã có con rồi..- Câu trả lời gợi ý của TaeYeon rất khôn khéo, cậu không hề nói toẹt ra sỗ sàng mà rất ý nhị.

Cô MC ồ lên :

- Vậy, đứa bé đó là con anh…

TaeYeon nhún vai :

- Đương nhiên (cười).

- Vậy cuộc sống hôn nhân này, anh nghĩ sẽ bền lâu chứ…

TaeYeon nhìn nhìn cô MC, nghe giọng hỏi có vẻ như tưng tức ghe ghen thì phải…cậu hơi khó chịu vì những câu hỏi khá vô duyên đó. nhưng vẫn mỉm cười :

- Tôi có thể khẳng định…hạnh phúc tôi đang có sẽ là mãi mãi….

Người MC cũng không còn gì để nói, cô chuyển xang chuyện khác :

- Vâng, mọi người đã thấy được nét hạnh phúc thể hện rõ trên khuôn mặtKim thiếu. Một doanh nhân trẻ nổi tiếng trăng hoa nay cũng đã có điểm dừng chân. Chúng ta hãy cùng chúc mừng cho họ sống thật hạnh phúc... Cuối chương trình sẽ là một bài hátKim thiếu muốn dành tặng đến người vợ xinh đẹp của mình...

TaeYeon dời ghế khách mời. ngồi trước bàn piano...

Từng ngón tay thon dài khẽ lướt trên mặt phím...Giọng hát trầm êm vang lên thật nhẹ nhàng...du dương cuốn hút người nghe...Tất cả đều rơi vào im lặng..

Khi mưa đang thổi từng hạt lạnh lẽo trên khuôn mặt em

Và cả thế giới ở phía đối lập với em

Anh sẽ ôm em thật chặt

Để em cảm thấy tìnhYeonêu trong anh

Khi bóng tối bao trùm và những vì tinh tú xuất hiện

Nhưng không có ai ở đó để lau khô những giọt nước mắt của em

Anh sẽ giữ em bên mình triệu năm

Để em cảm thấy tìnhYeonêu trong anh

Anh biết em vẫn chưa thay đổi quyết định

Nhưng anh sẽ không bao giờ dẫn em lạc lối

Anh biết điều này ngay khi ta gặp nhau

Rằng trái tim anh là nơi em thuộc về

Anh khao khát

Vô vọng và buồn bã

Anh kéo lê mình trên những đại lộ buồn

Và không có gì mà anh không thể làm

Để em cảm thấy tìnhYeonêu trong anh

Những cơn bão đang cuồn cuộn xếp mình ngoài biển khơi

Và trên đại lộ của sự hối tiếc

Dù những cơn gió của sự thay đổ đang kêu gào điên dại

Em sẽ không bao giờ nhìn thấy điều gì giống như anh

Anh có thể làm em hạnh phúc

Biến những giấc mơ của em thành sự thật

Không có gì em không thể làm

Để em thấy tìnhYeonêu trong anh

Sự tự tin trên nét cười lẫn trong từng lời hát câu nói của TaeYeon khiến mọi người đều cảm thấy vui lây…Dù các chị em có hơi đau lòng một chút nhưng vẫn vỗ tay cho hạnh phúc của “người đàn ông chỉ xuất hiện trong mơ đấy”

………………………………………………………………………………………

THE END =]~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: