Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Konichiwa mina-san~~~~ Ưm, mình sẽ ra 2 chap cùng lúc nhak, để bù cho cái ngày mình đi du lịch vào ngày quốc tế "trẩu tre". Mik sẽ đi tầm 3 ngày rồi về, lúc đó sẽ ra tiếp chap nhak. Gomenasai!!!!!!

Lưu ý: Chap này sến nặng ='''=

---------------------------------------------------------------------------------------

[ Bính....boong...]

Bảo Bình thức dậy bởi tiếng chuông bính boong của cái đồng hồ treo tường . Vậy là cô đã ngủ hơn 5 tiếng rồi. Lúc về nhà, cô chào mẹ xong là phóng vào ngủ luôn. Ôi trời! Bụng cô đang đánh lô tô đây này. Bụng đói, đầu thì nhức bưng bưng...cảm thấy tủi thân hết sức. Phải đi bây giờ ở nhà mình thì tha hồ nũng nịu với mẹ và bà nội...Leo xuống giường, cô nói thầm 

- Ăn trước đã.....

Lê chân xuống nhà bếp với trạng thái còn mơ ngủ, cô có cảm giác sắp gặp xui xẻo, nào ngờ....

[ Rầm...]

- Trời ơi! Tượng đâu mà dựng giữa đường vậy hả?????- Cô hét lên

- Tượng cái đầu cô!!!

- Hứ, xui xẻo gì đâu...- Ngước nhìn Thiên yết, cô gắt..- Bộ hông biết đỡ người ta à????

- Bộ cô bị què hả?????

- Sao mà ông đáng ghét thế hả?????

- Ờ, kệ tôi!- Yết quay người bước đi, anh bỗng nói- Ủa, cô xuống bếp làm gì vậy? Hết thức ăn rồi???

- Gì??? Sao hết????

- Nó ở đây nè!!!- Yết chỉ vào cái khay mình đang cầm

- HẢ...?????

Vụt đứng dậy, cô lảo đảo rồi té. Yết vội chụp lấy cô. Nằm gọn trong tay anh, cô thút thít khóc

- Cô sao vậy???Định dùng khổ nhục kế để cướp đồ ăn à??? ( Anh này suy luận vãi thật=''=)

- Thật mà, bộ ông hổng thương tôi sao???? *mắt cún*

Trời đất! Nhóc này ghê thiệt. Yết sắp chào thua rồi, anh có mà nhịn đói ... "Ủa, mà sao cô ta nóng vậy ta???". Yết nhận thấy điều đó, xoay nhìn cô, trông bộ mặt cô tội quá, làm anh nao cả lòng

- Cô nhõng nhẽo thấy mà ghê????Cô bệnh hả????

- Không biết nữa! Nhức đầu quá!- Cô cố đứng dậy, rời khỏi tay Yết.Tự dưng cô thấy mình kì cục quá, tự dưng đi nhõng nhẽo với Thiên Yết

- Để tôi đưa cô lên lầu nghỉ....

Không kịp để cô từ chối, anh bế xốc cô lên đi thẳng lên phòng. Sau khi đã đặt cô nằm yên trên giường, kéo chăn đắp lên anh mới nói

- Nghỉ đi, tôi mua cái gì cho anh, rồi uống thuốc!

- Mọi người đâu hết rồi????

- Cô giúp việc hôm nay xin nghỉ. Mẹ với Thiên Minh thì đi mua sắm rồi. Còn Sư Tử chưa có về. Cô có việc gì à???

- À không! thấy vắng nên tôi hỏi....

Nghe tới Thiên Minh, cô chợt lo lo, không biét nó có nói gì cho mọi người biết không nữa. Cô có dặn nó rồi, nhưng cái miệng của nó thì ôi thôi, lắm chuyện ghê luôn 

Thấy Yết bước đi, cô gọi

- Nè!!!!

Nghe tiếng gọi, anh quay lại 

- Hm????

- Sao tối nào ông cũng đưa tôi lên giường ngủ hết vậy????Còn ông thì sang phòng làm việc ngủ????

- Ai nói! Tự cô mơ ngủ tự leo lên giường. Sợ cô hiểu lầm nên tôi mới phải cuốn gói đi ấy chứ....

- Ủa, vậy hả???? Xin lỗi!!!

- Tôi đi đây....

Nói rồi Yết bước ra ngoài. Thật sự là anh đưa cô lên giường ngủ đó (Au: lên giường!!!!!!*xịt máu mũi*/ Yết: Cút*cầm dép*)Tối tối cứ thấy cô nằm như con tôm luộc trên Sofa là anh không sao cầm lòng được. Anh thấy mình tệ quá. Đối xử như vậy không đáng mặt đàn ông tí nào. Vả lại, cô còn bé lắm. Không làm gì để anh phải đối xử tệ như thế

Nói là ra ngoài mua đồ nhưng nghĩ sao Yết lại xuống bếp, bắc nồi nấu cháo. Ít khi anh nấu đồ ăn cho ai trừ mẹ và Song Tử, vậy là hôm nay lại nấu cháo cho con nhóc tì này. Anh thật không hiểu nổi mình

Chừng mười phút, Thiên Yết trở lại phòng với tô cháo nghi ngút khói. Anh lay cô dậy

- Dậy ăn cháo!!!! Ăn rồi còn uống thuốc nữa!

- Hjx, sao lại là cháo, tôi ghét cháo nhất đó....

- Ghét cũng phải ăn....

Nhìn cái mặt nghiêm nghiêm, lạnh lạnh của Yết, cô ngán hết sức. Thôi thì ăn đi cho ổng vừa lòng

- Ngon không????

- Ngon!!!- Nhìn Thiên Yết, cô do dự một chút rồi nói- Tôi muốn xin ông cái này.....

- Chuyện gì?

- Mai mốt ông cho tôi ngủ trên giường đi. Ngủ ở sa lông đau lưng lắm *mắt cún tập 2*

Yết quay đi, anh thấy xấu hổ với chính mình và cô nữa. Vợ ngủ trên giường chồng mà cũng phải xin. Tại cô hiền (Ờ, ờ, hiền ghê luôn á ^---^)chứ nếu là người khác chắc anh không yên.

- Ừ, cô cứ ngủ trên đó. Tôi sẽ sang phòng làm việc!

- Không cần đâu! Giường rộng mà, chỉ cần ông với tôi nằm xa xa ra một chút thôi!

- Tùy cô! Nhưng mà phải hứa với tôi một chuyện...

- Ông nói đi!!!

- Không được gọi tôi là ông nữa! Già lắm biết không????

Nhìn thấy khuôn mặt phụng phịu của Yết ='''= , cô phì cười rồi gật đầu

- Ừ, vậy thì gọi anh nhá!!!! Anh yêu!!!!ahahahahahaaaa......

Tiếng cười trong trẻo của cô phá tan cái không gian im lặng của ngôi nhà và cũng dường như phá đi khoảng cách giữa hai người

-------------------------------------------Hết chap 8-----------------------------------

Mời các bạn đón đọc chap sau sẽ ra ngay bi giờ <3 <3



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top